Phở is Tasty: We have it every day, every meal
Tiếng ù ù của động cơ máy bay dần nhỏ lại khi đang hạ độ cao. Qua ô cửa sổ nhỏ, ánh đèn rực rỡ của Saigon trải dài bên dưới như một biển đom đóm vàng lấp lánh, những con đường đan xen tựa như những dòng chảy ánh sáng không bao giờ ngủ. Mới hơn 6 giờ tối, nhưng nhịp sống thành phố đã cuộn trào, nhộn nhịp và rực rỡ.
Orm thoải mái dựa vào ghế, cô nàng đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, đầu hơi ngả về phía LingLing. Bên dưới chiếc khăn choàng cổ màu tím nhạt với chất lụa mềm mại hờ hững phủ lên người hai cô gái, hai bàn tay đan chặt vào nhau, giấu đi sự ấm áp này khỏi những ánh mắt tò mò của thế giới xung quanh.
LingLing khẽ xoay người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt an yên của cô gái nhỏ đang ngủ say. Ánh sáng dịu nhẹ trong khoang cabin phản chiếu trên làn da trắng trẻo mịn màng, từng đường nét của Orm trở nên mềm mại hơn bao giờ hết. Hàng mi dài khẽ rung lên theo từng nhịp thở đều đặn. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu LingLing. Orm lúc này đáng yêu đến mức LingLing chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này, muốn bao bọc người con gái nhỏ bé này mãi mãi trong thế giới của riêng hai người. Một bàn tay vô thức siết chặt hơn, như muốn khẳng định người này là của mình mà thôi.
LingLing mỉm cười, nhẹ nhàng vén một lọn tóc vương trên gương mặt xinh xắn kia.
- N'Orm~ - LingLing nhẹ giọng gọi thật ngọt - Dậy đi cục cưng ~ Chúng ta đến rồi!
- P'Ling... - Orm cựa quậy, dụi đầu vào vai LingLing. - ..cho em năm phút nữa thôi~ - giọng cô gái nhỏ lèm nhèm, lười biếng dựa sát vào bờ vai săn chắc kia.
- Nếu em không dậy bây giờ, lát nữa nhân viên sân bay phải bế em ra đó. - LingLing bật cười, ngón tay xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn kia.
Orm khẽ hé mắt, đôi môi cong lên đầy tinh nghịch - Thì chị cũng có thể bế em ra mà... thích P'Ling bế em hơn. - Orm nũng nịu.
LingLing nhìn cô gái trong lòng mình, chỉ cười mà không đáp. Ánh mắt nuông chiều nhìn bé mèo con lười biếng lại dần thiếp đi.
Máy bay đã dừng hẳn và tắt động cơ. Không gian bỗng chốc rộn ràng với tiếng lục đục lấy hành lý, tiếng trò chuyện xen lẫn những bước chân vội vã. LingLing kéo nhẹ bàn tay của người kia, lúc này vẫn còn đang nắm chặt, không thể giấu được nụ cười dịu dàng nơi khóe mắt. - Đến rồi, đi thôi... bé con của chị~.
Hai thân ảnh xinh đẹp bước cạnh nhau rời khỏi máy bay vào khu vực hải quan, cẩn thận giữ một khoảng cách vừa đủ chuyên nghiệp của một mối quan hệ đồng nghiệp. Những ngón tay từng đan vào nhau giờ chỉ khẽ chạm, mỗi lần lướt qua đều mang theo một luồng ấm áp len lỏi qua làn da, khiến con tim cả hai không khỏi động đậy. Thi thoảng khẽ liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Sảnh Đến sân bay bùng nổ với những tiếng reo hò. Hàng trăm, hàng nghìn người hâm mộ chờ đợi sau hàng rào, giơ cao những bảng chào mừng, điện thoại nhấp nháy liên tục ghi lại từng khoảnh khắc.
Orm vẫy tay thật cao, đôi mắt sáng rỡ phấn khích. Cô gái nhỏ tươi cười, rạng rỡ như một mặt trời nhỏ giữa biển người. LingLing đi bên cạnh, mỉm cười gật đầu chào, phong thái điềm đạm đối lập hoàn toàn với năng lượng sôi nổi của người kia, nhưng cũng không kém phần cuốn hút.
Họ được đội an ninh hướng dẫn đến chiếc xe đã chờ sẵn.
Cửa xe đóng lại, hai bàn tay lại tìm đến nhau, tiếp tục đan vào nhau, ấm áp , dễ chịu.
Trên dọc những con đường di chuyển vào trong thành phố, họ bắt gặp những màn hình LED khổng lồ nhấp nháy thông điệp chào mừng.
Chào mừng LingLing Kwong & Orm Kornaphat đến Việt Nam
Ở một ngã tư lớn, một màn hình lớn phát lại những phân cảnh ngọt ngào trong bộ phim đã đưa họ đến gần nhau.
LingLing nhìn sang cô gái nhỏ, ánh mắt lấp lánh xúc động. Một nụ cười khẽ, đầy ý nghĩa, thoáng hiện trên môi Orm, một nụ cười chỉ LingLing mới có thể hiểu. Cảm giác một dòng suối ấm nóng chảy qua bên ngực trái, rồi len lỏi khắp cơ thể.
- Chúng ta thật may mắn.... em vui lắm! - Orm thả lỏng người xuống ghế, đôi môi cười thật tươi không giấu được niềm hạnh phúc. - Các bạn fan Việt Nam dành thật nhiều tình cảm cho chúng ta.
- Mọi người đều yêu mến em mà. - LingLing nhẹ nhàng đáp, ngón tay xoa nhẹ bàn tay của người kia.
- Còn em thì lại yêu chị ... biết không? - Orm tựa đầu lên vai LingLing, giọng nhỏ dần.
- Ừm...chị biết. - LingLing chợt khựng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán Orm.
Cả hai từ từ tựa đầu vào nhau, mắt khẽ nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương dễ chịu của người kia, tranh thủ chợp mắt một lúc. Lịch trình làm việc dày đặc của những ngày qua đã làm cả hai thấm mệt.
---
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại tại một tiệm Phở nằm trong con hẻm nhỏ, mang phong cách gia đình ấm cúng, đâu đó có những tiếng cười nhẹ nhàng và những khoảnh khắc yên bình. Mùi thơm của nước dùng đậm đà khiến chiếc bụng của những vị khách từ phương xa này khẽ reo lên. Orm hí hửng, gần như nhảy vội xuống xe, chạy vào trong, ngồi xuống ở một chiếc bàn nhỏ xinh đã được chuẩn bị tươm tất, tít mắt cười:
- Em đã mơ về tô phở này từ lúc biết lịch trình của chúng ta hôm nay đó~
LingLing bật cười, chậm rãi đi theo phía sau, nhìn thấy Orm đã vơ tay cầm đũa lên, háo hức như một đứa trẻ nhỏ.
- N'Orm...em từ từ thôi. Tô phở đâu có tự mọc chân mà chạy mất đâu.
- Nhưng món này ngon thật mà... - Orm phụng phịu. -...em đã thích từ đợt đầu tiên chúng ta qua Việt Nam lận.
LingLing nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt đầy yêu thương
- Chị biết rồi, nhưng xíu nữa ăn từ từ thôi... không ai giành của em!
Orm nhăn mặt, hứ lên một tiếng rồi lại tươi cười nhìn ánh mắt nuông chiều của LingLing.
Thức ăn một lúc sau cũng được mang ra, mọi người cùng xì xụp, ấm cả bụng.
Thi thoảng LingLing khẽ liếc mắt nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh. Bình thường cô bé này cũng không ăn uống là bao nhiêu, mà bây giờ lại ngoan ngoãn gắp từng đũa một, ăn đến ngon lành như vậy.
LingLing mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay lấy khăn giấy lau nhẹ vầng trán Orm. Khí hậu Việt Nam lúc này có hơi nóng nực, lại ăn thức ăn nóng, trán cũng không khỏi lấm tấm mồ hôi.
Orm chớp mắt nhìn LingLing, rồi ngả đầu vào vai nàng.
- P'Ling chăm em kỹ như vậy, có phải em là em bé của chị không?
- Ừm... là baobao của chị. - Lingling ấm áp đáp, ánh mắt hết tận mười phần nuông chiều.
Câu trả lời nhẹ tênh nhưng lại như một cái ôm mềm mại quấn lấy Orm. Cô nhịn không được mà cười tít mắt, hạnh phúc đến mức đôi chân cũng khẽ đung đưa dưới bàn, tiếp tục tận hưởng bữa ăn và những giây phút yên bình bên nhau.
---
Khách sạn họ đến hôm nay nằm ngay trung tâm Saigon, trong một tòa nhà cao tầng với cửa sổ kính từ sàn đến trần nhìn ra toàn cảnh thành phố. Bên ngoài, những dòng chữ LED vẫn không ngừng nhấp nháy từ phía chiếc bảng điện thật hoành tráng phía bên kia bờ sông, tình yêu từ người hâm mộ tỏa sáng giữa đêm.
Cánh cửa phòng đóng lại, khóa chặt những bộn bề và âm thanh ồn ào của nơi phố thị sầm uất bên ngoài.
- Các bạn fan làm tất cả những thứ này vì chúng ta sao? - Orm áp hai tay lên khung kính, mắt tròn xoe.
- Vì em. Họ rất yêu mến em... - LingLing đáp, tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy Orm từ phía sau, siết nhẹ vòng eo của người kia - Tiểu thư Kornaphat.
Hơi ấm từ LingLing bao trùm lấy Orm, Orm khẽ rùng mình với sự ấm áp và mùi hương quen thuộc. Cảm giác vòng tay vững chắc ấy khiến cô chỉ muốn ở mãi trong đó, không muốn rời ra một chút nào.
Chầm chậm xoay người trong vòng tay ấy, Orm ngước nhìn LingLing, khóe môi cong lên đầy nghịch ngợm. - Còn chị thì sao? - ánh mắt lúc này có phần mê hoặc.
- Chị hả? - LingLing nheo mắt, cố tình kéo dài giây lát, đủ để người kia mất kiên nhẫn - ...chị chỉ đang chịu đựng em thôi.
Orm há hốc, khuôn mặt biểu thị giả vờ như đang bị phản bội. - Chị rút lại câu đó ngay!
Nhưng LingLing không trả lời. Cô chỉ bật cười khẽ, rồi đột ngột bế bổng Orm lên.
- Aaa ~P'Ling - Orm hét lên đầy phấn khích, hai chân vùng vẫy, nhưng hai tay lại siết chặt hơn một chút vào cổ LingLing.
- Thả em xuống!
- Không thả... - LingLing cười tít mắt, hai tay ôm chặt hơn một chút. -...bé con của chị thích được bế mà.
Orm giả vờ vùng vẫy, nhưng rốt cuộc cũng chịu thua, dụi đầu vào hõm cổ LingLing, để mặc bản thân được người kia quay vài vòng trong không trung trước khi được nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Orm nằm ra trên giường, vẫn còn cười khúc khích, nhanh tay đặt lên cổ kéo LingLing xuống cùng cô, khuôn mặt họ gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương.
LingLing chống tay xuống nệm, ngắm nhìn cô gái dưới thân mình.
Tiếng cười dần lắng xuống. Ánh đèn thành phố phản chiếu trong đôi mắt Orm, phản chiếu những cảm xúc mà cả hai chưa thể thốt ra thành lời. LingLing đưa tay, dịu dàng vuốt nhẹ gò má cô.
Orm khẽ thở ra nhẹ nhàng, nhắm mắt lại.
LingLing cũng từ từ nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn mềm mại lên đôi môi xinh xắn của người trong lòng.
Họ cuộn vào ôm lấy nhau, hơi ấm và mùi hương dễ chịu hòa vào nhau, nhịp tim dần đồng điệu.
Bên ngoài, thành phố vẫn không ngừng chuyển động, những tòa cao ốc sáng rực giữa màn đêm không ngủ. Nhưng trong căn phòng này, chỉ có họ, ẩn mình khỏi thế giới, ôm trọn hơi ấm của tình yêu thầm lặng, chưa sẵn sàng để cho cả thế giới biết.
Ngày mai, lịch trình của Fan Meeting dày đặc sẽ cuốn họ vào vòng xoáy của công việc, của ánh đèn sân khấu và những tràng vỗ tay cuồng nhiệt.
Nhưng hôm nay, họ có nhau, nhẹ nhàng ở bên cạnh nhau...
...cho nhau sự ấm áp yêu thương từ tận đáy lòng.
---hết---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro