Chương 5
"Công chúa ngươi không sao chứ?" Sài Khả Giang bước lên phía trước, chỉ thấy cẩm y hoa phục của Tống Hoán Khê vương vãi dơ bẩn, hơn nữa mùi tanh dần bốc lên.
Tống Hoán Khê tức giận, nàng nói: "Ngươi còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đem quần áo mới tới cho bổn cung thay đổi."
Sài Khả Giang kêu Sài Linh: "Đến phòng đại tiểu thư lấy một bộ xiêm y gọn gàng sạch sẽ."
"Vâng." Sài Linh lên tiếng, cảnh công chúa thê thảm như vậy bị nàng nhìn thấy, không chừng công chúa mang thù, liền âm thầm cho người đi theo giết chết nàng, nàng đưa ánh mắt đáng thương nhìn Sài Khả Giang, Vương gia nhà nàng liệu có trốn được sự trả thù của công chúa?
"Trước tiên sang phòng ta thay y phục, ta liền cho người đem nước ấm qua." Sài Khả Giang đi trước dẫn đường cho Tống Hoán Khê. Đi đến phòng nàng, đẩy cửa ra nói: "Công chúa, mời."
Mời, mời cái đầu ngươi!
Tống Hoán Khê thầm nghĩ: "Nhiều gian phòng như vậy không đưa nàng vào, hết lần này tới lần khác đem nàng đến gian phòng của xú nam nhân này, quả nhiên là trong lòng có quỷ."
"Tiểu Vương biết không nên để công chúa đến trong phòng của ta, chẳng qua là những phòng khác bên trong đều là bụi, lại hư hỏng nhiều, công chúa trước miễn cưỡng một chút vẫn tốt hơn."
Sài Linh vội vàng cầm y phục đến đưa cho Sài Khả Giang nói: "Vương gia, quần áo đây." Nàng một đường chạy vội tới, cả khuôn mặt đỏ bừng .
Sài Khả Giang nhẹ nhàng nói: "Đi bảo phòng bếp đun nước ấm đưa tới, công chúa muốn tắm gội."
"Vâng!" Sài Linh lại chạy đi phòng bếp. Thiệt là! Một công chúa đột nhiên đến phủ, khiến cho nàng chạy tới chạy lui.
Tống Hoán Khê ra lệnh: "Không cho ngươi tiến đến, ở ngoài cửa chờ đợi, không cho phép nhìn lén, cẩn thận không bổn cung móc mắt ngươi."
Sài Khả Giang cung kính: "Tiểu Vương hiểu được."
Nàng đứng ở trước cửa phòng, nhìn trên cây cách đó không xa có hai con chim đang tha cây cỏ dựng tổ, cảm thấy rất thú vị.
Trong phòng Tống Hoán Khê đứng ở cửa ra vào nhìn nhìn, xác định Sài Khả Giang đưa lưng về phía nàng, lúc này mới thay quần áo, trên quần áo một mùi hôi bốc lên, làm cho nàng nhíu mày. Nàng làm công chúa cũng vậy thật không dễ chịu, hết lần này tới lần khác di truyền phụ hoàng 'tật xấu', gặp phải người xấu xí, một ngày nôn đến vài lần cũng có khả năng.
Thay xong quần áo, nàng lại thuận tiện đánh giá gian phòng của Sài Khả Giang, một cái bàn, trên mặt bàn có mấy cái chén trà làm bằng sứ trắng , mấy cái ghế hỏng, một giường lớn, còn dùng màn treo màu hồng phấn.
Trời, đây là phòng của một người đàn ông sao? Màu hồng phấn, hắn vậy mà dùng màu hồng phấn. Cách đó không xa còn có một bàn trang điểm, trên bàn đang để một khối ngọc bội trong suốt.
Tại sao lại ở chỗ này?
Tống Hoán Khê không giải thích được, khối ngọc bội này rõ ràng bị nữ nhân kia cướp đi, như thế nào lại trở về gian phòng của Sài Khả Giang, chẳng lẽ nàng không phải là người yêu của hắn, là chính mình hiểu lầm sao? Như vậy cũng có khả năng.
Nàng cầm lấy hộp gỗ, trong lòng tò mò tự nhủ: "Đây là cái gì?" Mở nắp ra, phát hiện bên trong đầy keo dán, lại từ từ đặt hộp gỗ về chỗ cũ. Vừa liếc nhìn ngăn tủ, tay áo màu trắng lộ ra từ góc tủ, Tống Hoán Khê cười cười, nam nhân chính là sơ ý như vậy. Nàng mở ra ngăn tủ, muốn đem góc áo nhét vào lại, kết quả lại phát hiện ra một đống lớn trang phục nữ.
Có một cái thậm chí rất quen thuộc, chính là nữ nhân kia buổi sáng hôm qua nàng gặp gỡ mặc đấy. Tống Hoán Khê kinh ngạc nói không ra lời, Sài vương gia là nữ? Tống Hoán Khê thiếu chút nữa lao ra chất vấn Sài Khả Giang, đây chính là tội khi quân. Nhưng nàng nhẹ nhàng đóng lại ngăn tủ, cẩn thận suy nghĩ.
Bên ngoài Sài Khả Giang hỏi vọng vào: "Công chúa thay xong chưa? Nước ấm đã đun xong, có thể chuẩn bị tắm gội rồi."
Tống Hoán Khê trấn định chính mình: "Vào đi!"
Sài Khả Giang cho Sài Linh cầm theo nước đi vào phòng, chính mình vẫn đứng bên ngoài, miễn cho có người mạo muội tới đây, làm kinh sợ công chúa. Sài Linh đi ra đi vào mấy lần, xách theo mấy thùng nước ấm, lại cầm lấy mấy thùng nước lạnh, đến khi nhiệt độ vừa phải rồi, mới cúi đầu: "Mời công chúa tắm gội."
Tống Hoán Khê nói: "Tốt.". Thấy Sài Linh muốn ra khỏi phòng, nàng hô: "Ngươi lưu lại hầu hạ bổn cung tắm gội." Kỳ thật nàng có mấy điều muốn từ Sài Linh nghe ngóng.
"Vâng." Trời ạ! Sài Linh chỉ cảm thấy cháng váng đầu hoa hết cả mắt, hai chân như nhũn ra, muốn nàng cho công chúa tắm gội, đó là tốn bao nhiêu năm phúc phận, giúp Tống Hoán Khê cởi bỏ quần áo, Sài Linh đem quần áo từng cái từng cái treo lên trên giá, xoay người lại chỉ thấy Tống Hoán Khê đã tiến vào thùng tắm, nước không tới bờ vai của nàng, làm cho nàng dễ chịu thở dài.
"Ngươi tên gì vậy?"
Sài Linh có chút căng thẳng, nàng nói: "Nô tài tên Sài Linh."
"Mấy tuổi?"
"Khởi bẩm công chúa,năm nay tròn mười sáu."
"Lúc nào tới nơi này?"
"Khởi bẩm công chúa, năm sáu tuổi bị mang tới đây, tới nay cũng hơn mười năm rồi."
"Các ngươi Vương gia bao nhiêu tuổi?"
Sài Linh tò mò, công chúa hỏi Vương gia làm cái gì?
"Vương gia tròn mười bảy!"
"Bình thường hắn thích làm cái gì?"
"Chăm hoa, trồng rau, kỳ thật ta cũng rất ít trông thấy Vương gia."
Tống Hoán Khê gật đầu: "Hắn nhất định công vụ bề bộn."
Sài Linh méo mó: "Mới không phải, hắn chỉ là Vương gia trên danh tiếng thì có cái gì mà bận rộn, bất quá mỗi ngày đi vào triều điểm danh, có đôi khi lại ưa thích đi dạo, mỗi lần trở về đều mặc trang phục chẳng ra cái gì cả." Vì chuyện này mà Sài Linh có chút tức giận, nàng Vương gia vì cái gì luôn mặc trang phục nữ, hơn nữa so với nàng còn xinh đẹp hơn vài phần, thân là nữ nhân, nàng cảm thấy bất bình a.
Tống Hoán Khê nhíu lông mày: "Như thế nào là chẳng ra cái gì?"
Sài Linh hạ giọng, sợ Sài Khả Giang đứng ở ngoài nghe thấy. Nàng nói: "Công chúa ta thấy ngươi như vậy mới nói cho ngươi, bình thường ta cũng không nói cho ai biết." Tống Hoán Khê gật gật đầu, trong lòng tự nhủ: "Tốt, con cá nhỏ mắc câu rồi."
"Chúng ta Vương gia ưa thích mặc nữ trang, mỗi lần đi ra ngoài trở về đều vận trang phục nữ, thật làm cho ta chán nản, bất quá còn có một việc càng làm cho ta thêm chán nản, công chúa ngươi khẳng định không thể nghĩ tới được."
Tống Hoán Khê nổi hứng tò mò, hỏi: "Còn có cái gì không nghĩ tới?"
Thấy Tống Hoán Khê tò mò, Sài Linh lại càng nhiệt tình: "Kỳ thật, chúng ta Vương gia lớn lên rất rất soái, chỉ là không hiểu sao hắn mỗi ngày đều muốn hoá trang thành gương mặt xấu xí kia, như ngày hôm nay a, hắn vốn đang rất tốt, mà vừa nghe nói ngài tới, lập tức lại hóa trang thành gương mặt kia."
Tống Hoán Khê vừa nghe nói có soái ca, nước miếng không ngừng nuốt xuống, "Các ngươi Vương gia cuối cùng là soái đến mức nào, ngươi cẩn thận miêu tả cho ta nghe qua."
Có một mỹ nam trốn ở bên trong Sài phủ, mà nàng lại không có tin tức nào về hắn. Sài Khả Giang giấu cũng thật cẩn thận, chẳng lẽ là sợ nàng sẽ chọn hắn làm phò mã?
Sài Linh vẫn nhiệt tình: "Dù sao ta cũng không thể một lần nói hết về vẻ đẹp suất khí của Vương gia, hay hôm khác ngươi vụng trộm đến trong phủ của chúng ta, ta chỉ cho ngươi xem."
Tống Hoán Khê nghe nói như thế, nàng cười nói: "Tốt!" Có mỹ nam, nàng đương nhiên muốn chạy tới xem thử, phải nhanh chóng đem về để trong phủ, không thể để những nữ nhi khác chiếm trước được. Nàng nhanh chóng suy nghĩ.
Thật không nghĩ tới lần này mất mặt một chút, lại có thể thu hoạch nhiều như vậy. Tống Hoán Khê đem cảm giác không vui khi nãy quét sạch, nàng cho Sài Linh kỳ lưng cho nàng, lại hỏi thêm nhiều về Sài Khả Giang. Mà Sài Linh cũng nói rất hay, làm Tống Hoán Khê lại càng tò mò muốn nhìn một chút bộ mặt thật của Sài Khả Giang .
Sài Khả Giang đứng ở ngoài cửa, nàng cũng không biết công chúa tắm gội lại tón nhiều thời gian như vậy, lại suy nghĩ muốn hối thúc, ngay tại lúc nàng vươn tay muốn gõ cửa nhắc nhở người ở bên trong, cửa mở.
Nàng cúi đầu: "Công chúa, tắm gội xong rồi?"
Tống Hoán Khê nói: "Ân." Có lẽ là lúc trước Sài Linh đem Sài Khả Giang miêu tả quá tốt, nàng còn đang chìm đắm trong vui vẻ, nhìn gương mặt vừa đen vừa xấu trước mắt lại nảy sinh vài phần thiện cảm."Bổn cung phải đi về rồi, bộ quần áo cũ của ta ngươi đem bỏ đi, quần áo của đại tiểu thư ta sẽ phái người trả lại sau."
"Ân, chào công chúa!"
Tống Hoán Khê từ cửa chính đi ra ngoài, lên xe ngựa. Trong xe ngựa Dung Cửu cùng Lâm Tương ở trong xe chờ đợi, vừa thấy Tống Hoán Khê xuất hiện mới nhẹ nhàng thở ra, "Công chúa, ngài rút cuộc cũng trở về rồi?"
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta hồi cung."
Phu xe ngựa từ từ cho xe ngựa lăn bánh, chạy tới hoàng cung. Tống Hoán Khê ngồi trên xe, vẻ mặt đầy nét tươi cười, nàng đã không thể chờ đợi được muốn biết bộ mặt thật của Sài Khả Giang. Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ trà trộn vào Vương phủ, tra xét minh bạch.
Lâm Tương nhìn xem Tống Hoán Khê vẻ mặt không giấu nổi vui vẻ, liền thắc mắc: "Công chúa là vì thuyết phục được Sài vương gia không làm phò mã mà cao hứng?"
"Đương nhiên, bất quá còn có việc làm ta càng thêm cao hứng." Nói đến đây, bỗng nhiên ngậm miệng không nói nữa, đây chính là bí mật của nàng, không thể chia sẻ cùng người khác.
Nhìn Tống Hoán Khê cao hứng như vậy, Dung Cửu cùng Lâm Tương biết rõ, công chúa của các nàng khẳng định lại tìm được mỹ nam rồi, tật xấu này của công chúa, thực hết cách với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro