Chương 7
Tống Hoán Khê đi ở phía trước, càng nghĩ lại càng khó chịu, 'Sài Khả Giang rút cuộc là sao?' nàng không ngừng suy nghĩ, càng cân nhắc nội tâm càng kích thích sự nhiệt tình của nàng, cuối cùng quyết định tranh thủ thời gian ăn xong bữa sáng liền lẻn vào Sài phủ đi tìm sự thật cuối cùng.
Tống Hoán Khê có ý này trong đầu, bước chân liền đi nhanh hơn vài bước, cũng vì vậy mà nàng không biết được ba nha đầu phía sau lưng nàng đang vì sự kì lạ của nàng mà bàn tán.
Dung Cửu nói: "Buổi sáng hôm nay, công chúa lại không có nôn mửa."
Lâm Tương nói: "Đúng vậy, ta còn cho người hầu âm thầm đem theo ống nhổ tới, còn thật là kì lạ nha."
Kiến Xa: "Ta lại thật muốn biết đến cùng là ai có thể chữa cho công chúa chúng ta chứng bệnh gặp người xấu là nôn đây, một ngày không trị được, một ngày khó gả, huống hồ để càng lâu lại càng không tốt. Xuất giá tòng phu, nếu không có người nào cưới,lúc đó đến cả những tên nam nhân xấu xí kia cũng bắt đầu mơ tưởng, ta thực sự lo cho công chúa."
Dung Cửu cùng Lâm Tương cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn Kiến Xa, trong lòng tự nhủ: "Nha đầu kia nghĩ cũng quá xa a, trước mắt còn không biết là ai không may cưới phải công chúa đây." Muốn công chúa làm vợ hiền, sợ là người đó không muốn sống mới dám làm như vậy, hơn nữa, trong hành cung của công chúa còn nuôi rất nhiều nam sủng, các nàng từ nước Đông Lai chiêu mộ được không ít thanh niên đẹp mã, tại đám nam nhân đó chọn đại một người còn thấy oai phong hơn đám quan lại trong triều.
Tống Hoán Khê đi ở phía trước, đi được một đoạn thật xa, lúc này mới xoay người nhìn lại, thấy ba nha đầu kia vẫn còn đang đứng ở góc xa xa kia trò chuyện, vứt nàng sang một bên. Nàng thở dài tự than: "Ba nha đầu này!" Rồi chính mình tự tiến vào Tường Hòa điện, công công đứng ngoài cửa điện đã sớm thông tri, "Công chúa giá lâm!"
Hoàng hậu Liễu Lan Khê sớm tỉnh ngủ, ngồi ở trên bàn trang điểm đang cho cung nữ hầu hạ chải tóc, nghe thấy nữ nhi tiến vào, cười nói: "Hoán Khê đến rồi?"
Tống Hoán Khê đi đến bên người Liễu Lan Khê, nhẹ nhàng vén áo thi lễ nói: "Nhi thần cho mẫu hậu thỉnh an."
Liễu Lan Khê vươn tay: "Mà thôi, ở nơi này không có người ngoài, chúng ta cũng đừng có nói tới những cấp bậc lễ nghĩa nhàm chán này, ngươi đã ăn sáng chưa? Nếu là chưa, lại đây cũng bổn cung dùng bữa sáng, bổn cung kêu ngự thiện phòng làm thêm nhiều món iểm tâm ngươi thích ăn có được không?"
Tống Hoán Khê cười cười: "Nhi thần đành ở chỗ này ăn chực với mẫu hậu rồi." Tìm vị trí ngồi xuống, nàng nghiêm túc nhìn cung nữ vén tóc cho Liễu Lan Khê, phía trên còn dùng thêm nhiều trâm cài tóc, mới đem búi tóc cài lên đẹp đẽ.
Một đám ban nãy còn đứng phía xa xa tâm sự to nhỏ Dung Cửu, Lâm Tương, Kiến Xa cũng dần dần đi tới đây, cho Liễu Lan Khê thỉnh an.
"Nô tài Dung Cửu."
"Nô tài Lâm Tương."
"Nô tài Kiến Xa."
"Cho Hoàng hậu nương nương thỉnh an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Liễu Lan Khê sờ sờ mái tóc của mình, chắc chắn mọi thứ đều chải vuốt tốt rồi, mới đứng lên nói: "Không cần đa lễ, mau đứng lên."
Ba người trăm miệng một lời: "Cám ơn Hoàng hậu." Từ từ thối lui đến sau lưng Tống Hoán Khê.
Bên ngoài công công tiến đến: "Hoàng hậu, ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong đồ ăn, không biết bây giờ có thể đem lên chưa?"
Liễu Lan Khê nói: "Truyền, cũng không nên để Hoán Khê đói bụng."
Tống Hoán Khê mỉm cười, hơi làm nũng: "Vẫn là mẫu hậu quan tâm nhi thần." Nụ cười ngọt ngào kia, người ngoài nhìn vào cảm thấy trong lòng như vừa được rót thêm hai cân mật ong, thấy vậy Liễu Lan Khê lại thập phần vui vẻ.
"Ngươi ưa thích là tốt rồi."
Sớm có cung nữ bưng chén sứ lên, nguyên một đám nô tì xếp hàng tiến đến, đem từng đĩa từng đĩa thức ăn don lên đầy cái bàn tròn trước mặt, đến lúc này mới chậm rãi lui ra ngoài. Tống Hoán Khê vạch lên khăn voan, một bên hỏi: "Những thứ này đều là cái gì?"
"Táo hoa bánh ngọt."
Ánh mắt của nàng sáng ngời, "Nhi thần thích nhất là táo hoa bánh ngọt, vị ngọt đạm đạm nhưng lại không gây ngán, hình hoa bên ngoài cũng làm thật xinh đẹp, hơi mỏng một tầng bột, màu vàng kim óng ánh, lại có thêm chút sắc hồng."
Liễu Lan Khê gắp một khối cho Tống Hoán Khê, "Ưa thích thì ngươi mau ăn nhiều hơn chút." Khóe miệng nụ cười không tan: "Ngươi nhưng thật ra lại cùng phụ hoàng ngươi y chang nhau, chỉ thích ăn toàn thứ tốt."
Tống Hoán Khê trong miệng ngậm lấy bánh ngọt, chờ ăn xong mới nói: "Chẳng những thích ăn những thứ tốt, còn yêu những người xinh đẹp, sáng sớm hôm nay phụ hoàng trên điện vội vàng cùng đám đại thần bàn bạc nhi thần hôn sự, làm cho nhi thần là người trong cuộc lại không thể nói gì, còn có người bảo đem người tới chưa bệnh này của nhi thần, mẫu hậu, người xem như vậy có tức cười hay không?"
Liễu Lan Khê nhẹ nhàng cười cười, nói: "Có cái gì tức cười, ngươi lại nên phải cẩn thận suy nghĩ một chút, mẫu hậu lớn tuổi, những chuyện này nhất thời không quản hết được."
Tống Hoán Khê cắn môi nhìn Liễu Lan Khê, mẫu hậu nàng thông minh như vậy chẳng lẽ lại không hiểu nang đang ám chỉ điều gì sao? Muốn nàng chính miệng nói ra chuyện xấu của bản thân, nàng có chết cũng không nói.
"Ngươi suy tính thế nào? Ở bên ngoài có người nào ngươi thấy lọt mắt không? Nếu là có nhớ về đây báo với mẫu hậu một tiếng, đừng để đến lúc phụ hoàng ngươi quyết định tất cả rồi mới khóc lóc."
Tống Hoán Khê tiếp tục ăn thêm một khối bánh đậu xanh, lúc này mới nói: "Chờ một chút, có ít chuyện nhi thần còn muốn tự thân đi nghiệm chứng một chút, chờ có kết quả, một lần nữa cho mẫu hậu truyền tin tức."
"Vậy cũng được, ngươi tự mình làm chủ."
Tống Hoán Khê qua loa ăn xong đồ ăn sáng liền vội vàng trở lại Ánh Dương điện, hô lớn: "Lâm Tương, cho bổn cung thay bộ đồ khác."
"Công chúa ngài đây là muốn xuất cung?"
"Nói lời vô ích, nhớ kĩ, nên chọn bộ nào ít bắt mắt một tí."
"Vâng." Lâm Tương chậm rãi lui ra ngoài, trong lòng tự nhủ: "Công chúa, ngài từ lúc nào lại muốn mặt đồ ít bắt mắt, còn nói lớn như vậy, người khác nghe thấy lại cười ngào ngài." Oán thầm cứ oán thầm, Lâm Tương rất nhanh liền tìm đến một kiện áo trắng, tương đối đơn giản lại tương đối ít nổi bật.
"Ngươi!!! Ít nổi bật! Ngươi thấy bộ y phục này ít nổi bật sao? Đi vào trong phòng ngươi cầm bộ y phục của ngươi đến cho bổn cung."
Công chúa ngài thật là phiền phức. Lâm Tương không thể không trở về trong phòng mình lấy một kiện y phục mộc mạc đến nỗi không thể nào mộc mạc hơn, phía trên còn được thêu mấy đóa hoa màu xanh nhạt, "Công chúa, người xem bộ này như thế nào?"
"Cũng tạm được." Tống Hoán Khê hai tay duỗi ra, cho Lâm Tương hầu hạ đem quần áo nàng cởi ra, lại đem bộ đơn sắc y phục này mặc lên, "Bổn cung xuất cung có chút việc, kêu Dung Cửu chuẩn bị xe ngựa, lần này xuất cung càng bí mật càng tốt."
"Vâng." Lâm Tương lui ra ngoài tìm Dung Cửu, thuận tiện đem sự kì lạ của công chúa đại nhân nói qua. "Cũng không biết vừa ý công tử nhà ai, lại gấp gáp như vậy, ngươi nhanh đi chuẩn bị ngựa xe cho công chúa."
"Nha đầu này, đừng có lại bất bình như vậy, cẩn thận bị công chúa nghe thấy, đầu ngươi khó giữ được."
"Ta mới không sợ nàng."
"Thật sao?" Tống Hoán Khê đen cả khuôn mặt, nàng thường không có hứng thú nghe các cung nữ nói chuyện phiếm, nếu không phải nàng vội vã đi ra cửa, tất nhiên sẽ không nghe được có người ở sau lưng nàng nghị luận.
"Công chúa tha mạng!" Lâm Tương bị hù sợ quỳ rạp, cũng mặc kệ trên mặt đất đất đá, trên đùi chỉ có lớp vải mỏng, bất chấp đau quỳ trên mặt đất, đầu không ngừng đập xuống sàn nhà, trùng trùng điệp điệp khấu đầu.
"Hiện tại biết xin tha mạng rồi?" Tống Hoán Khê tầm mắt sắc bén ác liệt nhìn lướt qua, "Bổn cung ghét loại người trước mặt thì một vẻ,ở sau lưng lại làm khác đi, bổn cung từng nhắn qua ngươi vì sao liên tiếp ba lần vi phạm? Có phải hay không ngại sống quá lâu?"
"Không, nô tài không dám."
"Bổn cung nhìn ngươi chẳng những dám, hơn nữa gan to bằng trời, hồi Ánh Dương điện, sao chép một trăm lần kinh thư, hướng Phật Tổ sám hối đi."
"Ân, đa tạ công chúa khai ân không giết." Lâm Tương vội đứng lên, rất nhanh chạy đi, sợ công chúa đổi ý, lúc nàng bước ra môn, thật không chú ý, lại không nghĩ rằng bị công chúa nghe được.
Tống Hoán Khê đối với Dung Cửu nói: "Ngươi cũng vậy nhớ kỹ lời bản cung."
Dung Cửu đầu cũng không dám ngước mặt lên, nói: "Nô tài đã biết rồi."
Từ trong xe ngựa cầm ghế dài đặt xuống đất, đỡ Tống Hoán Khê lên xe ngựa, thu lại ghế dài, lôi kéo dây cương xuất phát. Công chúa của các nàng cái gì cũng tốt, cuộc đời thống hận nhất lại là người dám ở sau lưng nàng nghị luận, kỳ thật, nàng lại làm sao không rõ, công chúa đây là vì các nàng suy nghĩ, hôm nay là công chúa nghe được, nếu là người khác, nô tài như các nàng cho dù chết một nghìn lần cũng không đền được tội.
Trong xe ngựa Tống Hoán Khê thu lại gương mặt lạnh, nàng cũng là bất đắc dĩ, mấy tiểu nha đầu này không giáo huấn một chút, đều không biết bản thân mình mạng nhỏ như thế nào. Nhớ tới việc kế tiếp cần phải làm, Tống Hoán Khê tâm tình thoáng chóc trở nên thật tốt.
Sài Khả Giang, đợi bổn cung nhìn rõ gương mặt thật của ngươi!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Phía trên là hình bánh hoa quế cao trong truyền thuyết nha mọi người :)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro