2
Trong gian phòng thoang thoảng mùi gỗ trầm, Tống Minh Châu chậm rãi dìu Liễu Tùy Phong vào trong. Hắn nặng nề đến mức mỗi bước nàng nâng đỡ đều như đè xuống cả trái tim mình.
Liễu Tùy Phong ngã xuống giường, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Dưới ánh nến, sắc mặt hắn tái xanh, môi lại ửng đỏ như nhuốm máu, càng làm lộ ra vẻ suy tàn bi thương.
Tống Minh Châu run tay mở nắp bình ngọc, giọng nàng khẽ khàng, mềm nhẹ như gió lướt qua lá:
“Công tử… thuốc đây.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng không hề nghi ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Một thoáng, nơi đáy mắt lóe lên điều gì đó khó gọi tên — tin tưởng, hay là buông xuôi?
Không một chút do dự, Liễu Tùy Phong đón lấy viên thuốc nàng đưa, nuốt xuống cùng vị đắng tràn ngập cổ họng.
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến lay động theo gió, soi rõ bóng người trên giường.
Liễu Tùy Phong vừa uống thuốc xong, sắc mặt tái nhợt dần khôi phục lại chút huyết sắc. Cơn đau kịch liệt trong cơ thể hắn lắng xuống, thay bằng cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Hắn dựa lưng vào gối, nhắm mắt thở dài, quạt vẫn cầm trong tay nhưng đã không còn sức lực để mở ra.
Bên cạnh, Tống Minh Châu khẽ quỳ xuống, nâng bình ngọc bằng hai tay, ánh mắt đầy lo lắng. Dáng vẻ nàng ngoan ngoãn, kính cẩn, giọng nói mềm nhẹ mà run run:
“Công tử, thuốc đã uống rồi… Người cảm thấy thế nào?”
Liễu Tùy Phong mở mắt, liếc nhìn nàng một thoáng. Trong đôi mắt thâm trầm ấy, không còn là kẻ mưu mô tính toán, mà chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng nét u hoài khó tả.
“Đỡ nhiều rồi.” – Hắn thản nhiên đáp, nhưng giọng nói khàn khàn, mệt nhọc.
Tống Minh Châu hơi cúi đầu, ngón tay siết chặt chiếc bình, ánh nến chiếu lên gương mặt nàng một vẻ dịu dàng mà đau thương. Trong lòng nàng biết rõ, thân phận chỉ là một thị nữ, không thể vượt qua bổn phận, nhưng mỗi lần nhìn thấy công tử như thế này… trái tim nàng lại chùng xuống, không cách nào dứt ra được.
Liễu Tùy Phong chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt:
“Minh Châu… nếu có một ngày, ta chết đi… ngươi sẽ khóc cho ta chứ?”
Tống Minh Châu sững lại, trái tim như thắt chặt. Nàng là thuộc hạ, không được phép vượt qua bổn phận, nhưng vào giây phút này, sự kính cẩn không thể ngăn nổi nỗi lo sợ dâng lên trong lòng.
Nàng quỳ xuống sát giường, cúi đầu thật sâu, giọng run rẩy mà kiên định:
“Công tử… người sẽ không chết. Chỉ cần Minh Châu còn sống, sẽ không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì lấy đi sinh mạng của người. Dù phải trả giá bằng cả mạng này… Minh Châu cũng cam nguyện.”
Ánh nến lay động, soi rõ đôi mắt nàng sáng ngời trong bóng tối, chan chứa quyết tâm.
Liễu Tùy Phong mở mắt nhìn nàng, đôi con ngươi thâm trầm khẽ lay động. Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười lại như có như không, giữa cay đắng và dịu dàng:
“Ngươi… đúng là trung thành đến ngốc nghếch. Một thuộc hạ như ngươi, e rằng cả đời này ta cũng tìm không ra lần thứ hai.”
Tống Minh Châu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn. Nàng không nói thêm lời nào, chỉ khẽ thưa:
“Minh Châu không cần vinh quang, cũng chẳng cầu báo đáp. Chỉ cần còn được hầu bên cạnh công tử… là đủ.”
Trong thoáng chốc, bốn mắt giao nhau, không khí như ngưng đọng.
Trong không gian yên tĩnh, lời thề son sắt của Tống Minh Châu còn vang vọng, ánh mắt nàng sáng rực dưới ánh nến.
Liễu Tùy Phong khẽ cau mày. Bất chợt, hắn bật ra một tiếng cười ngắn, nhưng không phải cười vui, mà như cười chính bản thân mình. Tiếng cười ấy trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút mỉa mai và cay đắng.
Ngay sau đó, hắn nâng tay, phất nhẹ một cái, giọng nói khàn đặc mà lạnh lùng:
“Đủ rồi… lui ra.”
Tống Minh Châu thoáng sững người, trái tim chấn động. Nàng nhìn hắn, đôi môi mấp máy định nói gì, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo kia liền nghẹn lại.
“Công tử…”
“Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai.” – Lời hắn ngắt quãng, xen lẫn hơi thở mệt nhọc, nhưng lại mang theo sức ép khó cãi.
Ngón tay trên chiếc quạt khẽ run, nhưng hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể mọi yếu mềm vừa rồi chưa từng tồn tại.
Tống Minh Châu cúi đầu thật thấp, giấu đi sự chua xót nơi đáy mắt. Nàng khẽ đáp:
“Minh Châu tuân lệnh.”
Rồi lặng lẽ thu dọn bình ngọc, lui ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Liễu Tùy Phong. Hắn tựa vào gối, nhắm mắt lại, nụ cười nơi khóe môi dần tan đi, để lộ một tia mỏi mệt và cô độc khôn cùng.
Trong tĩnh lặng, Liễu Tùy Phong ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường. Hơi thở dần đều trở lại, không còn gấp gáp như trước.
Viên thuốc Tống Minh Châu đưa vào quả nhiên hữu hiệu, chất độc hung tàn trong kinh mạch đã được áp chế, cơn đau dữ dội cũng từ từ lắng xuống. Giờ đây, hắn chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt nặng nề, giống như thân thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Hắn chậm rãi vận chuyển nội lực, dẫn từng luồng chân khí lưu chuyển khắp kinh mạch, chỉnh lý lại sự rối loạn trong đan điền.
Ánh nến lay động, chiếu xuống gương mặt hắn: tái nhợt nhưng dần bình ổn. Làn mồ hôi lạnh trên trán khô đi, hơi thở cũng trầm ổn hơn.
Một lát sau, Liễu Tùy Phong mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm lóe qua một tia sắc lạnh.
Liễu Tùy Phong lặng lẽ ngồi thẳng lưng, hơi thở run rẩy như có như không. Gương mặt hắn đã tái nhợt, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một tia kiên định đến mức quật cường.
“Ta không thể để mình ngã xuống trước…”
“Chỉ cần bang chủ còn sống, còn có thể tiếp tục gánh vác, thì cái mạng này của ta… có chết cũng không đáng gì.”
Ý nghĩ ấy như một mũi đao đâm sâu vào lòng, vừa thống khổ vừa lạnh lẽo. Hắn biết rõ độc trong cơ thể mình sớm muộn cũng bộc phát, nhưng càng biết, hắn càng thêm quyết tuyệt.
“Nếu phải dùng mạng này để đổi lấy mạng bang chủ… ta cam tâm tình nguyện.”
Hắn siết chặt chiếc quạt trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh. Giữa khoảnh khắc sinh tử, Liễu Tùy Phong chẳng hề nghĩ tới bản thân sẽ ra sao, mà chỉ nghĩ tới một chữ nghĩa – nghĩa tử, nghĩa huynh, nghĩa trung thành.
Trong căn phòng vắng lặng, dáng người hắn như ngọn nến lay lắt trước gió. Nhưng trong sự lay lắt ấy lại chứa đựng một ngọn lửa âm thầm, sẵn sàng cháy hết mình để thắp sáng con đường sống cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro