Chương 6

Cảnh Thiên vô cùng nghe lời, kêu làm gì thì làm đó, không ý kiến lấy nửa câu. Cũng không dám hỏi lung tung này nọ. Mặc dù cậu rất muốn biết khi nào thì anh sẽ tỉnh lại, tình hình cơ thể anh hôm nay tốt hơn chưa. Mỗi lần lời đến môi đều bị cậu cưỡng ép mà nuốt xuống. Cậu không có tư cách hỏi. Càng không có tư cách làm điều gì quá phận. Thật sự chưa bao giờ tiểu sư tử bá đạo này lại tự ép mình đến mức ấy, cao lãnh, tự tôn hay cái gì đó đều đã bị đánh nát bét từ cái khoảnh khắc cậu nhìn thấy anh nằm im trên giường. 

Chính bởi vì cậu như vậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Nếu cậu trưởng thành hơn... Không biết Cảnh Thiên có trưởng thành hơn bao nhiêu sau bốn năm xa cách, còn lúc này cậu chỉ là một đứa trẻ đáng thương, vâng dạ ngoan ngoãn, lại càng ngày càng thu mình đến mức gần như câm luôn rồi. Vũ Kiến nhìn thấy cảnh cậu nhóc cuộn mình dưới nền nhà, xung quanh lả tả những lá thư do La Nhất Châu viết mà thấy thương, càng thương lại càng giận. Thứ ngu ngốc ấu trĩ, lúc có không trân trọng, giờ thì lăn lóc ra mà hối hận. Một thứ suy nghĩ xấu xa nhen lên trong lòng Vũ Kiến, hắn thật muốn tông cửa xông vào phòng gom hết cả thùng thư đó đem đi đốt, rồi đánh cậu vài cái cho tỉnh táo ra. Xem gì mà xem hoài, cả ngày ngoài một tiếng đồng hồ được vào thăm Nhất Châu thì chính là trốn trong phòng đọc thư của anh, không thì cũng cuộn lại ở góc kẹt nào đó trước cửa phòng anh mà chờ đợi, không ăn không ngủ kiểu này có khi chưa kịp đợi anh tỉnh lại thì cậu đã chết vì kiệt sức rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Vũ Kiến không làm được, cái đống thư đó là mạng sống của cậu nhỏ, lấy nó đi khác gì giết cậu luôn, hoặc là ngược lại kẻ chết thảm sẽ là hắn mất. Chuyện gì cậu cũng có thể nghe lời, chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn, chỉ riêng cái thùng thư này, ai cũng đừng mong đụng đến. Nói thẳng ra thì cả Vũ Kiến và Tiểu Thu đều không có ý định tranh giành với cậu làm gì, thứ viết trong đó có phải dành cho hai người họ đâu mà xem, xem rồi có mà bội thực đến chết. Thôi, vẫn là lựa lúc thích hợp nói chuyện với cậu vậy.

Nhiều ngày tiếp theo, Vũ Kiến mãi không tìm được lúc nào thích hợp cả. Nhưng giữa những cái tệ thì nên chọn cái ít tệ nhất. Bây giờ càng lúc càng gần tới ngày khai máy, hắn không thể ở lại trông chừng Cảnh Thiên này mãi. Ít nhất trước đó nên căn dặn vài điều. Hắn đã thông báo với bên ekip gia đình có việc hệ trọng, xin sản xuất cho đẩy lịch hắn lên sớm một chút, vì thật sự không yên tâm một chút nào khi giao lại Nhất Châu đang hôn mê cho cái tên đến bản thân còn không chăm sóc nổi. 

Những người bạn quen biết của chung mấy người họ mà hắn tin ngoài Cửu Châu cũng đang bận quay cùng đoàn với hắn thì thật chưa nghĩ được cái tên nào. Ba mẹ La là người Vũ Kiến không dám thông báo nhất, họ sẽ không chịu nổi, hoặc có khi họ sẽ trút tất cả đau xót của mình vào đầu Cảnh Thiên không. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên thông báo cho trợ lý của Nhất Châu qua đây, chị Uyên trợ lý là người tỉ mỉ, có chị ấy chăm sóc thì không phải lo lắng quá nhiều. Những chuyện còn lại tới đâu tính tới đó.

"Thiên, em ra đây, anh có chuyện cần nói."

Vũ Kiến khẽ gõ cửa. Hắn không phải chờ lâu. Tiểu sư tử gần như lập tức mở cửa, ngoan ngoãn mà theo hắn ra phòng khách. Mấy hôm nay đúng là quá mệt mỏi rồi, hắn cũng thật có chút không chịu nổi. Còn cái tên ngốc kia, thôi khỏi nói đi, đầu bù tóc rối, hai mắt thâm quầng, cả tóc dài ngoằng cũng không thèm cắt. Đúng là thảm không dám nhìn. Vu Bân bất chợt thấy thương cho fan nào của Cảnh Thiên nếu gặp cậu lúc này. Cậu vẫn ngồi im chờ đợi, không hỏi cũng chẳng phản ứng gì, đôi mắt rỗng tuếch, gương mặt vô hồn.

"Mấy ngày tới anh phải về đoàn rồi!" Vũ Kiến nói

"Dạ"

"Tiểu Thu mỗi ngày sẽ đến kiểm tra."

"Dạ"

Bộ ngoài chữ đó không còn chữ nào khác nữa à? - Vũ Kiến thầm nghĩ

"Em ở đây một mình được không?" 

Cảnh Thiên im lặng, cậu không dạ một cách máy móc nữa. Cậu có thể chăm sóc cho Nhất Châu, nhưng vì lý do gì cậu không thể trả lời. Một mình cùng anh trong căn nhà này, cậu muốn còn không được, nhưng giờ phút này, nỗi hổ thẹn trong lòng lại trào lên, bóp chặt yết hầu khiến cậu không cách nào mở miệng. Cậu ngày đêm cầu mong anh tỉnh lại, nhưng nếu anh tỉnh lại, nhìn thấy cậu liệu có tức đến hộc máu mà chết thêm lần nữa không. Vũ Kiến thở dài, hỏi vậy thôi chứ hắn mong gì cậu trả lời.

"Anh đã thông báo cho chị Uyên trợ lý rồi. Ngày mai chị ấy sẽ đến. Ngoài ra, anh cũng báo chị Phương bên em biết sơ tình hình, chắc cũng sẽ đến trong nay mai."

Cảnh Thiên ngẩng lên nhìn, trong mắt lộ rõ vẻ bối rối. Càng lúc càng nhiều người đến. Nơi bí mật của cậu và anh. Lúc trước quả thật là chỉ có hai người biết về sự tồn tại của nó, còn bây giờ... cảm giác mất mát xâm chiếm mạnh mẽ nhưng lại bị cậu một lần nữa ép xuống. Lúc nào rồi mày còn ích kỷ như vậy. Từ lúc mày làm tổn thương anh ấy, mày đã không còn tư cách để trở về đây nữa. Bí mật gì, mất mát gì. Mày căn bản không được quyền nói đến. Tòa án trong lòng tiếp tục phán xét. Cậu rũ mi xuống, môi mím chặt, cố gắng nuốt hết mọi thứ vào bụng.

"Dạ" Nửa ngày sau, chữ quen thuộc này mới chen ra giữa kẽ môi cậu mà đáp xuống với thanh âm nhỏ xíu gần như không nghe được.

---                                                                                                                                                                                           ---

Sorry mọi người nè, dạo này tui bận học online với lại watt của tui đang bị khùng nặng ấy!!! Tui tức lắm á nhưng giờ tui sẽ bù đắp lỗi lầm của mình bằng một oneshot nha, hí hí, đến lúc đó nhớ comment cho xôm nhá. Chứ tui ngồi thấy mỗi vote chứ không comment gì cả, tui buồn đứt ruột í. Mà giờ tui không có ra theo lịch nữa, bởi vì chạy online ghê lắm, hihi. yêu mọi người 😘


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro