Chap 6. Tân Hôn (End)
Dư Cảnh Thiên mở mắt, đập vào mắt cậu là một mảng màu đỏ. Thấy đầu mình đang bị cái gì đó trùm lại, cậu bực bội muốn lấy miếng vải trùm đầu mình ra, lại phát hiện toàn thân ê ẩm tê dại, bên dưới còn vô cùng đau rát. Nhất thời nước mắt trong hốc mắt tràn ra, cuối cùng Dư Cảnh Thiên không còn tâm tư nào để ý đến cái khăn đỏ đang phủ trên đầu mình, chỉ có thể nằm trên giường không còn chút sức lực nào.
Không bao lâu, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Hình như có người đang nói chuyện với nhau, trong đó thỉnh thoảng có đề cập đến tên của cậu. Dư Cảnh Thiên hiếu kỳ, nhưng mà miếng vải đỏ kia vẫn trùm trên đầu, cậu lại không có chút sức lực nào kéo nó ra, nhất thời cảm thấy ức chế vô cùng.
Đang uất ức trong lòng, chợt cậu nghe thấy có tiếng cửa bị đóng lại, không biết tại sao lại có cảm giác bất an, thân thể không nhịn được bất giác run lên.
Sau đó mảnh vải đỏ trước mắt bị xốc lên, ánh đèn trong phòng khiến Dư Cảnh Thiên không thể mở mắt nổi, nhưng chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt của rượu và hương gỗ thông quen thuộc, khiến cậu biết được người đến là La Nhất Châu
Dư Cảnh Thiên mở mắt nhìn thấy La Nhất Châu toàn thân diện bộ cổ phục tân lang truyền thống màu đỏ thẫm, cậu giật mình tròn mắt, tưởng đâu mình vừa ngủ một giấc đã xuyên không.
Sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn đèn. Ủa, là đèn treo tường mà, cậu không có xuyên không, nhưng sao La Nhất Châu lại mặc quần áo kiểu này? Chẳng lẽ cậu đang nằm mơ?
Nghĩ vậy, Dư Cảnh Thiên không tự chủ muốn vươn tay sờ gương mặt người đàn ông trước mắt để cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể anh, nhưng cánh tay cậu vô cùng đau nhức, làm thế nào cũng không cử động được. Được rồi, đau như vậy hẳn không phải là mơ.
"Chuyện này là sao?"
Vừa dứt lời, Dư Cảnh Thiên bị giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ. giọng nói của cậu sao thế này? Cổ họng cũng cảm thấy đau đau, giống như bị phế bỏ vậy.
Ánh mắt La Nhất Châu say mê nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cậu, nhịn không được bật cười, nhưng anh thật sự là uống rất say, nên vừa đè lên người cậu đã ngủ mất.
Dư Cảnh Thiên vẫn còn đang kinh ngạc không biết tại sao cổ họng mình bị hư mất, đột nhiên cảm giác bị một vật nặng đè lên, mùi rượu xộc vào mũi như muốn hun khói, cậu quay đầu thấy La Nhất Châu đã nhắm mắt, trên mặt vẫn còn nụ cười tươi tắn mà cậu chưa từng thấy, bất giác Dư Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn anh.
Có điều, dù có say mê đắm đuối người đàn ông trước mắt này đến mức nào, thân thể bị đè nặng như vậy, có mê đắm cỡ nào cũng cảm thấy bức bối.
"Nhất Châu, Nhất Châu, anh tránh ra một chút được không, em bị anh đè đau quá"
Dư Cảnh Thiên không ngừng múa mồm bên tai La Nhất Châu, hi vọng người đàn ông này có thể nghe được tiếng cậu, buông thân thể cậu ra, đừng đè như vậy nữa
Cuối cùng La Nhất Châu mơ màng màng, thấy hình như có ai đó không ngừng nói oang oang vào tai anh, không nhịn được bực mình, há miệng phủ kín miệng nhỏ của Dư Cảnh Thiên nuốt hết âm thanh kia xuống bụng.
Nháy mắt, hai mắt của Dư Cảnh mở to. Nhưng lại nhanh chóng bị mùi rượu nồng nặc trên người anh làm cho sặc tỉnh.
"Khụ khụ... La Nhất Châu, anh là tên khốn kiếp, anh mau tỉnh dậy cho em!!"
Dư Cảnh Lập vừa mở cửa liền nghe tiếng quát tháo, nhìn thấy em trai mình bị La Nhất Châu đè trên giường đến đáng thương, nở nụ cười sâu xa:
"Em trai tội nghiệp, đêm tân hôn lại bị tân lang của mình đè đến không sống nổi..."
La Nhất Châu vốn vẫn còn muốn giả say đè Dư Cảnh Thiên thêm một chút nữa, nghe thấy tiếng cửa phòng riêng bị ông 'anh vợ' của mình mở ra, hơn nữa Dư Cảnh Lập lại còn trêu chọc 'vợ' mình, không thể không tạm dừng lại, đứng thẳng lên:
"Sao anh lại có chìa khóa phòng của chúng tôi?"
Hai anh em nhà họ Dư không ngờ chú rể say khướt kia lại đột ngột bật dậy, cả hai đều giật mình:
"Giả chết à?"
La Nhất Châu á khẩu. Hai người họ đúng là từ một lò mà ra, lúc hoảng hốt nói cũng y chang nhau.
Cuối cùng, Dư Cảnh Lập bình tĩnh trước, lúng túng cười:
"Tôi vào là để hỏi Tiểu Thiên cái CD lúc trước nó đồng ý đưa cho tôi ở đâu."
La Nhất Châu mà dễ bị gạt vậy sao? Giống như không nghe thấy lời Dư Cảnh Lập nói, anh cố chấp lặp lại câu hỏi vừa rồi:
"Sao anh có chìa khóa phòng của chúng tôi?."
Dư Cảnh Lập bĩu môi:
"Trước kia Tiểu Thiên kêu tôi giúp nó làm chìa khóa phòng cậu, nên nhân tiện tôi cũng làm một cái, đề phòng lỡ một ngày nào đó có bất trắc, cậu ăn hiếp nó tôi sẽ vào kịp để cứu người."
Được rồi, thật ra những lời này đều là lời nói dối, nhưng chẳng phải có những lúc nói thật cũng chẳng phải chuyện tốt gì đó sao. Vẫn nên uyển chuyển một chút thì hơn.
Tất nhiên La Nhất Châu biết Dư Cảnh Lập nói dối. Anh ta muốn cứu em trai của mình còn cần dùng đến cách này mới lạ. Nhưng La Nhất Châu cũng không để ý, chỉ giơ tay ra:
"Trả chìa khóa cho tôi."
Dư Cảnh Lập đứng tại chỗ không nhúc nhích, hướng mắt nhìn Dư Cảnh Thiên nằm ở trên giường:
"Để Tiểu Thiên đưa đĩa CD kia cho tôi trước đã."
La Nhất Châu thấy Dư Cảnh Lập vẫn cứ khăng khăng đòi cái đĩa đó, không nhịn được quay đầu nhìn Dư Cảnh Thiên tò mò hỏi:
"Đĩa CD?"
"Quà sinh nhật lần trước em đưa cho anh chính là cái đĩa anh cần."
Trước mặt anh trai mình, Dư Cảnh Thiên nhìn anh bằng ánh mắt của một con nai vàng ngơ ngác cực kỳ đáng yêu. Sau đó cậu đã thành công nhìn thấy gân xanh của anh trai nổi lên. Anh tức giận ném chiếc chìa khóa cho La Nhất Châu rồi tiếng đóng cửa nặng nề 'ầm' một cái vang lên.
"Chuyện là sao vậy?" La Nhất Châu vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, không biết hai anh em nhà này đang làm cái gì.
Tất nhiên Dư Cảnh Thiên sẽ không khai 'chuyện tốt' mình đã quay lén cảnh giường chiếu của anh trai ra, vì thế cậu lại dùng ánh mắt con nai vàng ngơ ngác nhìn La Nhất Châu.
Sau đó... Sau đó thì...
Suốt một tuần Dư Cảnh Thiên không thể xuống giường được.
Thói quen quay lén của cậu thật sự nên bỏ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro