C21-25
Chương 21 Chơi Hỏng Em Luôn Được Ko H
Mặc cho tiếng nức nở phản kháng của Lộc Nhung, Tần Bắc Phong vẫn nhấn cổ tay xuống, đẩy ngón giữa vào đến đốt ngón tay đầu tiên.
Tiếng nước vang lên khẽ khàng, nhanh chóng bị những hơi thở gấp gáp của cô che lấp. Lộc Nhung yếu ớt rên lên: “Ư… đau.”
Mới chỉ một ngón tay mà đã đau? Tần Bắc Phong khựng lại trong giây lát. Ý định “nhẹ tay” lóe lên nhưng chưa kịp hình thành đã bị làn nước dâm tràn ra liên tục dập tắt.
Anh bắt đầu khám phá kỹ lưỡng trong không gian chật hẹp ấy.
Nơi mà dương v*t tạm thời chưa thể đến, mềm mại và trơn mịn như một miếng bơ.
Một ngôi nhà làm từ bơ, với hai cánh cửa trắng hồng. Giờ đây, chúng buộc phải mở ra, chào đón kẻ không mời mà đến khám phá bên trong.
Nhưng Tần Bắc Phong không phải là một vị khách thanh lịch, anh là kẻ cướp, là tên thổ phỉ, một gã man rợ chưa từng thấy qua thế giới, mang theo ngọn đuốc và vũ khí, khám phá rồi đốt cháy từng tấc thịt bên trong.
Bơ từ từ tan chảy, tuân theo ý muốn của anh, tạo hình theo cách mà anh thích.
Anh thích thú trước sự trơn mượt của cô bé, rồi với một chút tò mò nghiêm túc pha lẫn độc ác, anh cong ngón tay lên, cào cấu từng chút một.
“Đừng… đừng cào… Ư ư…” Lộc Nhung làm sao chịu nổi, bên trong cô căng cứng tê dại.
Cô khóc đến đỏ cả khóe mắt, trong đôi mắt tròn xoe ấy, sự ngây thơ trong sáng đang dần tan biến, theo dòng nước dâm chảy ra.
Nước dâm chảy dọc theo ngón tay dài thô kệch của anh, đọng lại trong lòng bàn tay. Tần Bắc Phong cố tình giữ lại hết, rồi ép chặt lòng bàn tay lên mớ thịt mềm.
Tiếng bì bõm vang lên, xen lẫn tiếng đập nhịp nhàng.
“Bên trong toàn nước, không thể là đau được.” Giọng anh trầm ấm, nhưng lời nói lại đầy thô tục: “Đó là sướng.”
Lộc Nhung nghe rõ chữ đó, xấu hổ đến mức suýt ngất đi: “Anh… Tôi không có, đừng chạm nữa, tôi không cho anh sờ nữa.”
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng bị anh dễ dàng đẩy xuống, còn sâu hơn lúc nãy.
“Á!” Lộc Nhung hét lên, cảm giác tê dại và sảng khoái chiếm lấy toàn bộ.
Cô càng sợ, anh càng thấy thỏa mãn.
“Đoán xem anh vừa chạm vào cái gì nào?” Tần Bắc Phong cúi xuống, môi khẽ chạm vào tai cô, ngón tay cùng lúc kích thích phần ngăn cách nhạy cảm.
Lộc Nhung biết rõ anh đang nói về điều gì, nghẹn ngào cố đẩy cổ tay anh ra.
“Phá nát nó luôn được không?” Tần Bắc Phong không nhúc nhích, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, nhưng đôi mắt thu hẹp của anh lại tố cáo sự tàn nhẫn thực sự.
Anh là người đang ức hiếp cô, nhưng cô chỉ có thể cầu xin anh. Trước sự đe dọa của khoái cảm không thể cưỡng lại, Lộc Nhung kìm nén tiếng khóc: “Đừng… đừng phá nát nó, tôi sẽ ngoan mà.”
“Em ngoan cỡ nào?” Tần Bắc Phong không hài lòng với chút thỏa hiệp nhỏ nhoi này.
Thay vì ép buộc, sự chủ động hợp tác của cô gái lại có vẻ thú vị hơn.
Anh không thể chờ để biết bên trong lớp bơ kia, loại nhân nào đang được ẩn giấu.
Lộc Nhung bị câu hỏi làm bối rối, rồi sau đó lí nhí đáp: “Tôi… tôi không biết.”
Cái miệng nhỏ đang nói “bập bõm” kia, giống hệt với cái miệng phía dưới đang ngấu nghiến nuốt lấy ngón tay anh.
Tần Bắc Phong thích thú với cảm giác thịt non co bóp, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Ngoan ngoãn tự banh ra để anh sờ, làm được không?”
Lại là những từ ngữ thô tục, Lộc Nhung nhất thời không thể chấp nhận nổi: “Anh đừng nói cái từ đó…”
“Từ nào?” Tần Bắc Phong vẫn cười.
Lộc Nhung không thể thốt ra, gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
“Muốn anh nói cách khác không? Âm hộ, cái lỗ nhỏ…”
Thực ra nói cách nào cũng không quan trọng với anh, điều anh quan tâm đơn giản chỉ là cái từ nào khiến cô xấu hổ nhất.
Anh là một kẻ cặn bã chính hiệu, một tên biến thái đã kìm nén suốt bao năm.
“Đừng liếm… ư.” Lộc Nhung bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm. Nếu anh thay đổi cách gọi, chắc chắn sẽ có hình phạt gấp bội đang chờ cô.
Cô gái bị từng bước dụ dỗ đến mức trần truồng, để mặc anh muốn làm gì thì làm, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Không cần đổi…” Cô lùi bước, nhượng bộ vì bất đắc dĩ: “Em sẽ ngoan ngoãn để anh sờ, đừng phá nát em… Sờ nhẹ nhàng thôi được không?”
“Ai sẽ ngoan ngoãn cho anh sờ? Sờ chỗ nào? Nói rõ ra.” Tần Bắc Phong dùng tay còn lại bóp chặt cổ cô, ngón cái chà xát lên yết hầu: “Tiểu Lộc.”
Anh đã nghe bảo vệ nói tên cô gái.
Lộc Nhung.
Chỉ nghe thôi đã thấy bổ dưỡng.
Giọng điệu đầy áp đảo, Lộc Nhung cảm thấy mình như con mồi đang chờ chết trong miệng thú.
“Tiểu Lộc… Tiểu Lộc sẽ ngoan ngoãn banh ra để anh sờ.” Trong lòng cô ngập tràn sự xấu hổ, cùng với một thứ cảm xúc không thể nói thành lời.
Cô đã trở nên hư hỏng, Lộc Nhung im lặng gào thét.
“Giỏi lắm.” Tần Bắc Phong hài lòng, từ từ tăng số lượng ngón tay.
Anh còn nghe nói, phụ nữ khi sướng đến cực điểm sẽ tè ra.
Còn trinh mà bị kích thích đến mức phun nước, chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị.
Chương 22 : Đi Ti*u H
Trước khi động chạm, Tần Bắc Phong đầy tự tin hứa hẹn. Nhưng khi đã chạm vào rồi, anh lại không thể kiềm chế, gần như muốn cả bàn tay thọc sâu vào bên trong.
Ổ ẩm ướt của Lộc Nhung đầy cám dỗ, nhất là khi tinh dịch của anh vừa bắn ra, lấm lem trên đùi cô, mùi hương nồng nàn lan tỏa, hòa quyện với chút ngọt ngào ẩn hiện. Theo bản năng, anh đưa hai ngón tay vào, thọc sâu vào cô bé đang ướt sũng.
Chưa từng có kinh nghiệm, anh chỉ dựa vào bản năng mà cào cấu, móng tay lướt qua lớp nội mạc ấm nóng và mềm mại của âm đ*o.
Chỉ mới đến cửa vào thôi mà đã cảm giác như đang lạc vào một thung lũng uốn khúc đầy bùn lầy.
Người xâm nhập liên tục đập vào cửa thung lũng, nhiều lần suýt chút nữa phá được, Lộc Nhung bị kích thích đến mức không ngừng lên từng đợt cao trào nhỏ.
“Ư ư… anh đừng quên, không được…”
Nơi mà cô thường tắm rửa vội vàng, giờ lại phải tự tay banh ra để một người đàn ông mới quen vài ngày tùy ý giày vò, phá vỡ mọi giới hạn của cô. Lộc Nhung run rẩy cầm lấy hai cánh môi ẩm ướt, xấu hổ đến tột cùng.
“Biết rồi.” Tần Bắc Phong không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào giữa hai chân cô.
Màu trắng ngần của da thịt giờ đây dưới bàn tay anh đã chuyển sang đỏ hồng, phủ một lớp nước mỏng lấp lánh. Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là lỗ nhỏ xinh xắn, thoạt nhìn chưa rộng bằng ngón tay út, nhưng khi anh thọc từng ngón vào, ngoài sự chật chội thì không có gì ngăn cản.
Đúng là một nơi bẩm sinh cần phải được đi sâu vào khám phá.
Anh tự hỏi, cảm giác sẽ như thế nào nếu dương v*t của mình đi vào đó? Tần Bắc Phong tưởng tượng về khoái cảm, động tác trên tay cũng mạnh hơn, thỉnh thoảng lại căng ngón tay ra, để cửa âm đ*o mở rộng, nước chảy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, nước dâm nhầy nhụa tràn đầy bệ rửa mặt, thậm chí nhỏ giọt xuống sàn.
Vẫn chưa đủ, anh muốn cô phải tiểu ra.
“Ư… không thể giữ được nữa…” Lưng bàn tay của anh va mạnh vào cô, Lộc Nhung không chịu nổi sự thô bạo của anh, lên đỉnh đến mức choáng váng, lộ ra bản tính yếu đuối, khẽ khàng cầu xin.
Làm gì có chuyện con mồi lại cầu xin con thú ăn nó, đúng là nực cười.
Tần Bắc Phong bị giọng điệu yếu ớt của cô chọc cười: “Không giữ được thì thả ra.”
Thật sao? Lộc Nhung không dám tin anh sẽ dễ dàng như vậy.
“Thả ra…” Tần Bắc Phong cảm nhận được gì đó, không ngoài dự đoán, anh nói tiếp: “Thả ra thì sẽ làm hỏng nó, sẽ phá hủy cô bé của em.”
Anh không hề nói quá, với kích thước dương v*t của anh, nếu thọc vào một cách bạo lực chắc chắn sẽ xé nát âm đ*o của cô.
Giọng nói của anh rất quyến rũ, phát âm rõ ràng, rành mạch, trầm lắng như một loại nhạc cụ kim loại lớn, vang vọng như tiếng ống đồng.
Giá mà ống đồng này không gắn với chỗ đó của cô thì tốt biết bao…
Lộc Nhung muốn khóc nhưng không còn nước mắt, nước trong người cô đều chảy ra từ phía dưới.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng, trước mặt mình không phải là dã thú, mà là một con cầm thú đội lốt người, đi bằng hai chân như một con đực tàn bạo.
“Ư…” Cô không thể đoán được anh, không biết lời đe dọa của anh là thật hay giả, cũng không có đủ can đảm để thử. “Đừng… anh mau sờ cho xong đi.”
“Đừng thúc giục, đang sờ đây.” Tần Bắc Phong cau mày, có chút nghiêm túc và kiên trì, vừa nói xong, anh bất ngờ đưa thêm ngón tay thứ ba vào.
Người đàn ông cao to, ngón tay cũng thô, ba ngón tay gộp lại không nhỏ hơn dương v*t là bao, khiến Lộc Nhung cảm thấy căng đầy, lưng và chân cô mỏi nhừ, không thể ngồi vững, cơ thể theo quán tính trượt xuống.
Thấy cô gái dường như muốn cưỡi lên tay mình, sợ sẽ phá hỏng cái màng ấy, Tần Bắc Phong dừng hành động xâm phạm, bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng đỡ cô, ngón cái còn lại vô tình chạm vào khe thịt, chọc lên.
Lỗ niệu đạo giấu kín bên trên cửa âm đ*o đột ngột bị kích thích, Lộc Nhung bám chặt vào vai anh, hét lên kinh hoàng: “Á!”
Cứ như phát hiện ra một bí mật to lớn, Tần Bắc Phong lộ rõ vẻ vui mừng, anh dùng móng tay nhẹ nhàng cào cấu nơi không nên bị trêu chọc: “Tiểu ra đi.”
Cảm giác muốn tiểu dâng lên, làm bụng cô nhói đau, khoái cảm bẩn thỉu và dâm loạn đang bào mòn lý trí của Lộc Nhung.
Nếu thực sự tiểu ra, mất hết quyền kiểm soát cơ thể, hoàn toàn chìm đắm dưới ngón tay anh, trở thành một món đồ chơi cho anh mặc sức đùa bỡn, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến cô gần như sụp đổ.
Cô hoảng hốt kêu lên, đấm vào người anh: “Đừng, em không muốn!”
Tiếc là, Tần Bắc Phong đã chờ đợi khoảnh khắc cô sụp đổ này từ lâu.
“Nhưng anh muốn.” Anh giữ chặt hai tay cô, giơ cao lên chạm vào gương, tay kia vẫn kiên nhẫn thọc vào lỗ tiểu.
Cơn đau thấu xâm nhập vào trong, trước khi cơ thể co giật, tay cô nắm chặt lại, mười ngón co quắp, cố gắng chống cự lần cuối.
Khác với nước dâm, dòng chất lỏng nóng hổi phụt thẳng ra, vừa mạnh vừa nhanh, tia nước mảnh mai làm ướt đẫm áo của Tần Bắc Phong, lộ rõ những cơ bắp cuồn cuộn trên ngực và bụng, rồi chảy dài xuống, nhỏ giọt lên dương v*t đang căng cứng.
Chương 23 : Xâm Nhập Từ Phía Sau, Rút Kiếm Vô Hình H
Nếu trước đây có ai nói rằng anh sẽ vui vẻ chấp nhận việc bị phụ nữ tiểu lên người, Tần Bắc Phong chắc chắn sẽ xé nát lưỡi kẻ đó. Nhưng bây giờ thì—
Anh buông tay cô gái ra, nắm lấy dương v*t đang cương cứng và đau nhức, từ từ vuốt ve. Nhờ có nước tiểu làm chất bôi trơn, cảm giác ấy thật sự thoải mái không thể tả.
Lộc Nhung đang chìm đắm trong khoái cảm rối loạn do mất kiểm soát, ý thức mờ mịt. Sự xấu hổ đáng sợ lan tràn khắp tứ chi, cô ngồi bệt xuống, hai chân mở rộng, từ bên trong cô bé dòng nước vàng nhạt cứ thế tuôn ra.
Tần Bắc Phong chăm chú quan sát phản ứng từ cơ thể cô, bàn tay không ngừng khều khều vào lỗ niệu đạo, hy vọng có thể kích thích cô tiểu thêm lần nữa.
Nhìn một cô gái còn trinh tiểu ra như thế này, thực sự còn sung sướng hơn cả việc bắn tinh lên người cô.
Khoái cảm dâng trào từ hạ thân khiến Lộc Nhung buộc phải quay trở lại với thực tại. Cô ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, cứ thế khóc nức nở, không thể kiểm soát nổi bản thân, nước mắt nước miếng lẫn lộn trên khóe môi. “Anh… anh còn muốn làm gì nữa?”
Tiếng khóc của cô đứt quãng, hơi thở gấp gáp, đôi môi ướt đẫm, không rõ là nước mắt hay nước miếng.
Anh còn muốn làm nhiều thứ lắm.
Chẳng hạn như liếm sạch cô từ trong ra ngoài.
Tần Bắc Phong nghĩ đến mùi vị của cô bé, thậm chí anh không ngại nếm thử cả nước tiểu. Ánh mắt anh càng lúc càng trở nên táo tợn, và dương v*t càng cứng hơn.
Nhưng trước hết, anh cần phải bắn tinh.
“Cho anh mượn cô bé một chút.” Vừa nói, anh vừa bế cô gái lên, xoay ngược cơ thể cô lại, giữ chặt hai tay cô.
Tư thế thay đổi, má cô áp sát vào gương, cô chưa kịp đứng vững thì đã cảm nhận được một vật cứng thọc mạnh vào giữa hai chân mình.
“Đừng… lạ quá… dừng lại, đừng mà…”
Cô bé trơn mịn của Lộc Nhung đã bị móng tay anh cào đến đỏ tấy, nay lại phải chịu đựng sự cọ xát không thương tiếc của dương v*t thô cứng. Hai cánh môi mập mạp run rẩy dán chặt vào thân dương v*t, đặc biệt là âm hạch đã căng phồng, nhô ra đầy nguy hiểm, chịu đựng sự hành hạ trực tiếp.
Lộc Nhung gắng sức nhón chân để tránh né, nhưng cô đã kiệt sức, những dòng nước tiểu và nước dâm còn sót lại bị ép ra ngoài theo từng nhịp di chuyển.
“Nếu em còn tránh, anh sẽ thọc thẳng vào cô bé của em.” Tần Bắc Phong nói, giọng đầy khoái trá, mắt nheo lại trong cơn khoái cảm. Anh thúc mạnh hông vài cái, rồi nhìn vào gương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái tội nghiệp đang bị giày vò đến mức tan nát, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh khi đang thỏa mãn cơn ác dục.
Trông thật xứng đôi.
“Em không tránh nữa… không tránh nữa…” Lộc Nhung vội vàng khóc lóc cầu xin, ngoài việc cúi người xuống, hơi nhấc mông lên để anh dễ dàng chơi đùa, cô không dám làm gì thêm.
“Em ngoan lắm.” Tần Bắc Phong khen ngợi bằng giọng trầm.
Anh giữ chặt eo cô gái, như cưỡi lên một con nai cái yếu đuối. Anh kéo mạnh eo về sau, khiến dương v*t thô ráp cọ xát giữa khe thịt, đầu khấc móc lấy cửa âm đ*o trước khi chậm rãi rút ra.
Lặp đi lặp lại, mỗi cú thúc đều sâu và mạnh.
Hai túi tinh nặng trĩu đung đưa, đập vào đùi non của cô, tạo ra âm thanh như tiếng vỗ.
Cùng với đó là bộ ngực của cô gái cũng rung lên không ngừng, hai bầu vú trắng nõn không bị che giấu bởi chiếc áo ngực, khi cô cúi người, chúng lộ ra khỏi chiếc cổ áo rộng, phản chiếu trong gương.
Tần Bắc Phong không bỏ lỡ cảnh đẹp này, trong đầu anh bắt đầu tưởng tượng cảnh chơi đùa với bộ ngực của cô, liệu anh sẽ dùng dương v*t để cọ xát hay chôn sâu vào giữa chúng? Nhưng thôi, không cần vội, trước tiên phải tận hưởng cảm giác hiện tại đã.
Da thịt mịn màng ở đùi cô gái, cộng với cảm giác trơn tru của cô bé dưới tay anh, quả thực là món ăn hoàn hảo.
“Bị thọc vào đùi, có thoải mái không?” Anh hạ thấp người, ngực áp chặt vào lưng mỏng manh của cô. Tư thế ôm ấp thân mật hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ bé của cô trong vòng tay anh.
“Ư…” Lộc Nhung không thể trả lời, chỉ biết khóc.
Cô không dám trả lời, cũng không có sức để trả lời, bởi mỗi lần mở miệng ngoài tiếng rên rỉ và hét lên, cô chẳng thể nói được gì khác.
“Nếu không trả lời, anh sẽ thọc vào cô bé đấy.”
Chiêu này tuy cũ, nhưng lần nào cũng hiệu nghiệm.
“Thoải mái… bị thọc vào đùi… thoải mái lắm…”
“Nói tiếp đi.” Anh sắp bắn tinh rồi, muốn nghe thêm vài lời thú vị: “Còn cô bé thì sao, có thoải mái không?”
“Ư… cô bé tê dại, ngứa ngáy… thích được dương v*t cọ xát…”
Lộc Nhung biết rằng mình đã trở nên kỳ lạ. Cô bám chặt lấy cánh tay của anh đang quấn ngang eo mình, nói năng lộn xộn. Lúc này, cô chỉ muốn mọi thứ kết thúc trước khi mình cạn khô.
Cô từng nghe một câu nói tục, rằng chỉ có bò chết vì làm việc chứ không có ruộng bị cày nát.
Nhưng người đàn ông này không phải là bò, mà là cầm thú. Cô cảm thấy mình sắp bị hủy hoại rồi.
Ư… sắp bị giết chết trong phòng tắm rồi, không kịp nói lời tạm biệt với các fan trên mạng, chưa kịp cùng Tinh Tinh thử món mới của McDonald’s.
Cũng chưa kịp biết… tên của người đàn ông này.
Trong cơn suy nghĩ miên man, Lộc Nhung lại một lần nữa phun trào, dòng nước dâm cuồn cuộn trào ra, bao phủ đầu khấc to lớn làm nó ướt đẫm.
Lần bắn tinh thứ hai của Tần Bắc Phong vẫn đậm đặc, phủ đầy vào khe đùi của cô gái, khiến nơi đó trở nên nhớp nháp.
Anh kiềm chế lại khoái cảm còn sót, từ từ rút dương v*t ra. Anh đã hoàn toàn thỏa mãn. Đang cân nhắc giữa việc cảm ơn hay xin lỗi cô gái, thì thấy cô đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
“Gì chứ, lại ‘rút kiếm vô tình’ sao?”
Anh véo nhẹ vào khuôn mặt nhăn nhó vì khóc của cô, tràn đầy mong đợi cảnh tượng khi cô tỉnh lại.
Chương 24 : Anh Đã Vi Phạm Ý Muốn Của Phụ Nữ, Phải Bị Bắt Lại!
Lộc Nhung ngất đi không lâu, lúc tỉnh dậy, bầu trời ngoài rèm vẫn còn sáng.
Mới chỉ qua một buổi chiều…
Trong phòng ngoài cô ra không có ai khác.
Người đàn ông dường như đã chơi đủ, bỏ đi không nói một lời.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô gái nhận ra cơ thể mình dưới tấm chăn hoàn toàn trần trụi, giữa hai chân sưng tấy và đau đớn vô cùng, hậu quả của việc bị hành hạ, kéo giãn quá lâu.
Sao lại thành ra thế này, rõ ràng mình chỉ định tốt bụng cho anh ta mượn phòng tắm thôi mà.
Lộc Nhung cảm thấy xấu hổ vì hành vi trơ trẽn của mình, cô đưa tay lên che mặt, nước mắt không ngừng rơi qua kẽ tay.
Tiếng nức nở đầy thương cảm vang lên đúng lúc cửa phòng mở ra, cô nghẹn lại một tiếng khóc.
Tần Bắc Phong vừa đi mua đồ về, nhìn thấy cô gái đang hoảng hốt ngồi bật dậy, vẻ mặt bối rối.
“Yên tâm, tôi không để chìa khóa lại đâu.” Anh ném chùm chìa khóa lên tủ đầu giường, vừa nói vừa đặt từng thứ một xuống.
Nhìn thấy thứ gì đó lướt qua mắt, Lộc Nhung dần lấy lại tinh thần. Cô nắm chặt tấm chăn mỏng trước ngực, khó khăn dịch chuyển từng chút một về phía sau, không may lại cọ vào vết thương ở đùi khiến cô hít một hơi đau đớn.
Tiếng rên khẽ vang lên, lọt vào tai Tần Bắc Phong. Anh khẽ nuốt một cái, may mà vừa rồi đã thỏa mãn nên có thể kiềm chế, dù dương v*t đã cương lên đôi chút nhưng vẫn chưa đến mức lộ rõ dưới quần.
“Bôi thuốc hay ăn trước?” Gã cầm thú đội lốt người hỏi, vẻ mặt đạo mạo, như thể hai người chẳng xảy ra chuyện gì.
Giọng điệu thản nhiên này hoàn toàn khác với sự thô lỗ trong phòng tắm, khiến Lộc Nhung càng thêm bối rối. Cảm giác tê dại giữa hai chân không ngừng nhắc nhở cô rằng tất cả những gì đã xảy ra không phải là ảo giác. Nước mắt nghẹn lại nơi cổ họng, Lộc Nhung không thể hiểu nổi sao anh ta có thể cư xử như không có chuyện gì sau khi đã hành hạ cô như thế…
Cô không chịu nổi nữa, bật khóc: “Anh… Ư!”
“Sao?” Tần Bắc Phong chú ý đến cô, nhướn mày.
Phòng cô nhỏ, giường đơn, tủ quần áo đơn giản và bàn máy tính chiếm gần hết không gian, chật đến mức chẳng còn chỗ để đi lại.
Bước qua mấy cái túi đủ loại trên sàn, Tần Bắc Phong chưa kịp tiến đến gần giường, Lộc Nhung đã hoảng sợ hét lên.
“Đừng lại gần!”
Cô sợ đến mức đó sao? Tần Bắc Phong giơ tay lên lùi lại vài bước, ngồi xuống bên cạnh cửa, chân dài hơi co, nghiêng đầu về phía cô nhướn cằm: “Nói đi, tôi sao?”
Thái độ ngang ngược của anh làm Lộc Nhung càng mất đi can đảm. Cô vốn không phải người cứng rắn, bị bắt nạt chỉ biết khóc.
“Anh…” Cô cuộn tròn người, ôm lấy đầu gối, giọng run rẩy buộc tội: “Anh đã vi phạm ý muốn của phụ nữ, đáng bị bắt giữ.”
“Tôi vi phạm ở chỗ nào? Chẳng phải phụ nữ đó đã sướng đến mức bắn nước khắp nơi sao?” Tần Bắc Phong chống khuỷu tay lên đầu gối, tay chống cằm, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
“…” Lộc Nhung trừng mắt, rõ ràng bị sự trơ trẽn của anh làm choáng váng, cô ngập ngừng nói: “Tôi đã liên tục kêu dừng lại, anh không nghe, còn… còn làm tiếp, đó là vi phạm.”
Cô khóc trong ấm ức, không biết rằng từng lời nói của mình lại khơi gợi ký ức về cuộc giao hoan cuồng nhiệt trong đầu Tần Bắc Phong.
Cách anh cào cấu cô bé của cô, rồi cọ sát bằng dương v*t, tất cả đều rõ ràng trước mắt.
Hình ảnh của cô gái lúc đó không khác gì bây giờ, đôi mắt ướt át, bất lực, như thể biết nói.
“Tôi cũng muốn dừng lại, nhưng ánh mắt của em lại bảo tôi rằng…” Anh cười khẽ, giọng thấp trầm: “Em rất thích, cứ để tôi chơi thoải mái, có hỏng cũng không sao.”
Không thể nào, làm sao có chuyện đó, Lộc Nhung hoàn toàn không tin, nhưng những lời phủ nhận cứ nghẹn lại trong cổ, cô run rẩy quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Sự sợ hãi và hoang mang của cô đều không qua được mắt Tần Bắc Phong.
Nếu anh có chút lương tâm, có lẽ đây là lúc anh nên dừng lại trò đùa ác ý này.
Nhưng tiếc là anh không có.
Kể từ khi rời khỏi đội, Tần Bắc Phong đã trải qua quá nhiều ngày tháng buồn tẻ, cho đến khi cô gái này xuất hiện, không may trở thành trò tiêu khiển mới của anh.
Chọc ghẹo cô, làm tình với cô, chơi hỏng cô, đó là toàn bộ kế hoạch của anh, bắt đầu từ lúc này.
“Quyết định xong chưa, ăn trước hay bôi thuốc?” Tần Bắc Phong đứng dậy, bỏ qua lời buộc tội đầy phẫn uất của cô.
Thân hình cao lớn, săn chắc của anh đứng giữa căn phòng nhỏ nhắn, dễ thương của cô, như một con thú hoang lạc vào rừng kẹo ngọt.
Môi Lộc Nhung khô khốc, cô tất nhiên hiểu thuốc đó là để bôi vào đâu. Dù đã có “tiếp xúc thân mật” với anh, nếu có thể gọi như vậy, cô vẫn không thể nào làm được chuyện tự bôi thuốc vào chỗ ấy trước mặt anh.
“Ăn trước.” Cô gái tự biết không thể phản kháng, lặng lẽ chọn phương án đầu tiên.
Cô thầm mong rằng sự ngoan ngoãn của mình có thể khiến anh buông tha cho mình.
Tần Bắc Phong gật đầu, lấy ra một bát cháo nóng từ túi đựng đồ: “Vậy để tôi bôi thuốc cho em.”
“Không cần.”
Nụ cười của anh đột nhiên trở nên rạng rỡ khác thường, không còn vẻ u ám như trước.
Chương 25 : Không Được Bắt Nạt, Có Thể Sờ Nhẹ H
Ngay khi nghe anh ta nói sẽ giúp bôi thuốc, Lộc Nhung cảm thấy giữa hai chân mình trở nên ướt át.
Không có quần lót ngăn cản, nước dâm chảy thẳng xuống ga giường, ướt sũng dưới mông, dính chặt vào hai cánh môi âm hộ.
“Tôi tự bôi.” Cô kéo cao chăn che ngực, một tay chống đỡ, sợ hãi nhìn anh đang tiến lại gần.
Tần Bắc Phong, lúc này đã quỳ gối trên mép giường bỗng dừng lại.
“Được thôi.” Anh thoải mái đưa lọ thuốc mỡ cho cô.
Lọ thuốc ghi rõ công dụng làm mát, giảm sưng hiện ra trước mắt, sự dễ dãi bất ngờ của anh khiến Lộc Nhung ngập ngừng, không dám đón lấy, đôi mắt tròn trịa cẩn thận quan sát anh.
“Em tự bôi, anh ăn.” Tần Bắc Phong nói, vẻ mặt bình thản: “Chắc sẽ rất ngon miệng.”
Anh không hề ngại việc vừa ăn vừa thưởng thức cảnh cô gái bôi thuốc lên cô bé của mình. Dù sao cũng có câu “mỹ sắc có thể thay cơm” mà? Lộc Nhung sững sờ, hai lựa chọn anh đưa ra, lựa chọn nào cũng xấu hổ.
Chỗ đó sẽ càng ướt.
Nước dâm giữa hai chân vẫn tuôn trào không ngừng. Khi cô còn đang lưỡng lự, giường đã lún xuống.
Tần Bắc Phong kiên nhẫn lúc có lúc không, anh lôi cả người lẫn chăn kéo vào lòng, ngực anh áp sát lưng cô. Cúi xuống, anh đối diện với ánh mắt kinh hãi của cô gái và nghiêm túc nói: “Anh đã cởi giày rồi.”
Tôi có quan tâm đến giày của anh đâu… Lộc Nhung bị ôm chặt trong ngực anh, phía sau còn bị một vật cứng nhô lên khiến cô không thể phớt lờ.
Cô thực sự sợ hãi, chỉ với ngón tay anh đã có thể khiến cô kiệt quệ, làm cho cô bé mất hết khả năng kiểm soát.
Bị ép phải nằm ngửa, hai chân nhỏ nhắn đặt lên đùi anh, Lộc Nhung vội vàng xoay người cầu xin khi bàn tay anh bắt đầu thò vào trong chăn: “Đừng… đừng làm nữa, vẫn còn đau.”
“Em chưa bao giờ muốn ngừng mà.” Anh dùng cằm khẽ đụng vào trán cô, cười khẽ: “Bôi thuốc thôi, không làm gì đâu.”
Lộc Nhung nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, cúi đầu rụt cổ, môi bặm lại, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng và tủi thân.
“Nếu không muốn chỉ dừng lại ở bôi thuốc, thì hãy thay đổi ánh mắt đi.” Tần Bắc Phong lạnh lùng nói.
Cô nhanh chóng trùm chăn kín đầu, giọng run rẩy từ dưới lớp chăn vang lên: “Không được làm gì nữa nhé.”
Anh đáp lại một cách mập mờ, ngón tay đã thoa đầy thuốc mỡ, bắt đầu chạm vào nơi mật ngọt.
“Ư…” Đầu ngón tay anh ấm áp, thuốc mỡ thì mát lạnh, hai nhiệt độ này cùng lúc kích thích khiến môi âm hộ của cô run rẩy. Lộc Nhung nhẹ nhàng vén chăn lên, đôi mắt lấp lánh nước ngước nhìn anh từ dưới lên, khẽ cầu xin: “Nhẹ thôi, được không?”
“Không được cái gì, được cái gì?” Ánh mắt Tần Bắc Phong tối lại, anh không muốn thừa nhận rằng mình vừa mềm lòng trong khoảnh khắc. Ngón tay anh thô bạo đâm sâu vào, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nói rõ ràng đi.”
Thuốc mỡ dính chặt vào ngón tay anh khi bị âm hộ chật chội kẹp lấy, bám đầy vào bên ngoài, không cần nhìn cũng biết cảnh tượng này đầy khiêu khích.
“Không được bắt nạt…” Lộc Nhung cố gắng kìm nén khó chịu, hơi thở dồn dập, ánh mắt vừa tỉnh táo lại nhanh chóng trở nên mơ màng: “Được chạm nhẹ thôi.”
Ánh mắt của cô gái như thế này là điều hấp dẫn anh nhất.
“Ừ, nhẹ nhàng thôi.” Tần Bắc Phong cố kiềm chế, ngón tay anh chậm rãi xoa đều cửa âm đ*o, đưa thuốc mỡ vào từng chút một. Khi rút ra, nước dâm theo đó chảy ra khiến giọng anh trầm xuống: “Rõ ràng anh đã rửa sạch rồi mà, có nhầm không nhỉ?”
m hộ vừa bị thọc mở cách đây không lâu vẫn chặt chẽ như mới. Ngón tay anh ấn nhẹ vào cửa âm đ*o, tạo ra một khe hở nhỏ, giúp thuốc mỡ dễ dàng thấm vào trong, đồng thời cũng tạo điều kiện cho nước dâm trào ra, tay anh trở thành trạm trung chuyển.
“Ướt quá.” Anh không đợi cô trả lời mà đưa ra câu hỏi mới: “Sao lại nhiều nước thế?”
Cả hai câu hỏi đều khiến Lộc Nhung không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ biết lắc đầu trong cơn mê, đôi chân bất giác siết lại: “Em không biết.”
Vừa siết chân lại, vết thương ở đùi cọ vào mu bàn tay anh, cơn đau làm cô nhăn mặt, trông như một con thú nhỏ bị thương ngâm mình dưới mưa, co rúc lại trong vòng tay anh mà rên rỉ.
Đúng là mỏng manh, yếu đuối, Tần Bắc Phong nghĩ, lòng không rõ là cảm giác chán ghét hay là thương hại.
Tuy nhiên, cảm nhận được sự sưng tấy của cô bé dưới tay mình, anh biết rằng nếu còn tiếp tục, thực sự sẽ có chuyện xảy ra.
“Không biết thì thôi.” Anh hiếm khi chịu nhượng bộ, nhận ra điều đó khiến anh không thoải mái, anh liền tát nhẹ vào nơi kín đáo của cô: “Lần sau tôi sẽ hỏi lại.”
“Á!”
Cái tát nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến nước dâm bắn ra, dù chưa đến mức phun trào, nhưng lượng nước cũng không ít, làm ga giường loang lổ vết ướt.
Cả Lộc Nhung lẫn Tần Bắc Phong đều sững lại.
Cô thì bối rối, chỉ muốn trốn vào chăn giả vờ ngủ, còn anh thì nhanh chóng nắm lấy gáy cô.
“Ăn xong rồi ngủ.” Tuy là người tàn nhẫn, nhưng Tần Bắc Phong vẫn nhớ ra cô chưa ăn gì.
Anh cầm bát cháo nóng mà suýt quên trên tủ đầu giường, đưa đến trước mặt cô, mở nắp ra, là cháo đậu đỏ táo đỏ với những viên đường phèn lớn đã tan chảy, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro