Chương 1
Lầu ngọc cung vàng chạm tận trời xanh, muôn tia hào quang chiếu rọi tiên cung.
Điện Vân Lâu của Tam Đàn Hải Hội Đại Thần sừng sững hùng vĩ, nóc cung vươn tận mây, ngói lưu ly phản chiếu ánh mặt trời tựa cầu vồng. Hai bên điện, hàng chục cột ngọc chạm rồng uốn lượn đứng trang nghiêm, giữa những lớp rèm sa bồng bềnh theo gió.
Chính giữa điện là đài ngọc trắng tinh khôi, dưới đài mây lành cuộn quanh, hạc trắng lượn cánh nhịp nhàng. Khói hương lan tỏa tựa hoa lại như trầm, lượn lờ bay lên, tất cả chìm trong tĩnh lặng.
Gió thổi rèm lay, Hoa Cái Tinh Quân Ngao Bính đứng một mình trên đài như nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Y buông lỏng những ngón tay vốn đang bấm chặt vào lòng bàn tay, mới nhận ra chân tay đã lạnh buốt đến mất cảm giác.
Tiên nữ bẩm báo nhanh hơn một bước. Ngao Bính ngẩng đầu chậm rãi, thấy Trung Đàn Nguyên Soái đang bước tới trong vòng vây chúng tiên.
Vị thần tướng thiếu niên trước mắt dường như đã quen với cảnh tượng được chúng sinh bồng bế này. Hắn khoác bào đỏ như lửa chảy, giữa trán một điểm chu sa, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng cùng ngạo khí.
Chỉ một ánh liếc xa xôi của hắn, Ngao Bính đã cảm thấy áp lực vô hình như núi đổ ập xuống. Vết sẹo dài trên xương sống lại bắt đầu đau nhói, lan xuống đôi chân đã tê liệt cả trăm năm.
Natra vẫn bước tới, bước chân nhẹ nhàng khác thường. Tiên nữ dẫn đầu thấy thần sắc hắn hiếm hoi lộ vẻ vui mừng, trong lòng kinh ngạc, khéo léo dừng bước cùng đoàn tùy tùng lui ra.
Trong chớp mắt, đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai người. Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, Natra thấy Ngao Bính cúi đầu, thân thể run rẩy khẽ khàng. Hắn hơi nhíu mày, chỉ muốn nói với tiểu long này vài lời sau thời gian dài không gặp. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy người kia mềm nhũn quỳ xuống.
__
Hoa Cái Tinh Quân là một con rồng rất đẹp.
Ít nhất trong mắt Natra từ trước tới nay vẫn thế. Ngũ quan như ngọc điêu, làn da trắng như gốm sứ, thường ngày luôn mang vẻ lạnh lùng thoát tục, toát lên vẻ thanh tú sau mưa núi xanh. Tóc dài màu ngọc thạch buông xuống cổ như gấm lụa, đôi mắt tím tựa nước cắt, tuyệt mỹ vô song.
Ngao Bính vốn không giỏi giao tiếp, tính tình lãnh đạm, trên thiên giới chỉ có Tam Thái Tử điện hạ từng kết thù mới khiến hắn phản ứng dữ dội thế này. Trước kia tránh được thì tránh, nhưng giờ đã chọn bước này thì không còn đường lui.
Cảnh mỹ nhân quỳ dưới chân run rẩy đẫm mồ hôi quá thê lương. Natra vốn không thích thú gì, huống chi đây lại là người hắn ngày đêm mong nhớ mà không được.
Trong lòng Natra thắt lại, nhìn Ngao Bính bật khóc như vậy, tưởng mình đã làm điều gì bất nhẫn khiến hắn đau khổ. Hắn đỡ cánh tay tiểu long lên, động tác nhẹ nhàng, trong lúc Ngao Bính ngẩn người, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt vô ý lăn trên gương mặt ngọc.
Ngao Bính vẫn sợ. Từ khi Na Tra tới gần, sắc mặt y đã tái nhợt không ngừng, cảm thấy nơi bị chạm vào như bị thiêu đốt, nhưng vẫn cố gắng giữ thân hình run rẩy, nghẹn ngào:
"Bái kiến... Tam Thái Tử điện hạ."
Na Tra buông tay hắn, ngón tay vô ý xoa xoa, đáp: "Không cần đa lễ", ánh mắt không kiềm được nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tiểu long.
Đối phương vẫn run, đôi môi vốn hồng hào giờ trắng bệch không còn chút huyết sắc, khẽ run rẩy, không biết đang nghĩ gì.
Natra muốn an ủi, nhưng thấy tiểu long sợ mình đến mức này thì biết nói gì cũng vô ích. Hắn chỉ có thể nhẹ giọng hỏi:
"Hôm nay Tinh Quân tới, có việc gì quan trọng?"
Ngao Bính nghe vậy chỉ im lặng mở miệng, như không biết nói sao, một lúc sau mới như quyết tâm ngẩng đầu nhìn Na Tra, giọng nhỏ như muỗi: "Xin lỗi đã quấy rầy điện hạ, thực sự có.. việc quan trọng."
Na Tra gật đầu, dường như đối với tiểu long có việc nhờ cậy này đặc biệt khoan dung hơn. Hắn dùng ngón tay vờn lọn tóc trên vai Ngao Bính, khóe miệng khẽ nhếch: "Tinh Quân cứ nói, trong khả năng ta nhất định tận lực giúp đỡ."
"Xin điện hạ..."
Ngao Bính run rẩy, nước mắt trong mắt không ngừng trào ra, nhắm mắt như liều chết nói to hơn: "Cầu xin Tam Thái Tử điện hạ mở lượng từ bi... cứu mạng phu quân của tiểu thần."
Không ai đáp lại, trong điện chỉ vang vọng câu nói này. Natra buông lọn tóc trên tay, Ngao Bính mở mắt run rẩy, đối diện ánh mắt lạnh như băng đao của hắn.
Natra đứng đó, thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ, khóe miệng không nhúc nhích, lông mày không nhíu, nhưng đã khiến người ta như rơi vào vực sâu. Ngao Bính vốn trong lòng sợ hãi chưa nguôi, giờ càng kinh hồn bạt vía đến mức quên cả thở.
Đôi chân Ngao Bính lại không ngừng run rẩy, lần này Natra không đỡ tiểu long không nghe lời này, chỉ hơi ngẩng cằm lạnh lùng nhìn hắn quỳ dưới chân mình, nước mắt hòa lẫn mồ hôi chảy đầy mặt.
Y quỳ trên đất thậm chí không dám kéo tay áo mình, nhưng lại dám trước mặt mình không sợ chết nói ra lời như vậy.
Natra hít sâu mấy hơi, vẻ mặt bình thản vốn luôn duy trì giờ cũng không nhịn được xuất hiện vài vết nứt.
Tiểu long này có lẽ biết mình có khuôn mặt rất biết làm nũng, quỳ trên đất chỉ chăm chăm khóc không lời. Mỹ nhân tóc mai hơi rối, khi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ ngọc, khóe mắt đỏ hoe càng tô thêm vẻ xinh đẹp như gốm ngọc ấm xuân, không còn chút lạnh lùng cô độc ngày thường.
Y nức nở thử đưa tay, nắm lấy một góc áo Na Tra, ngẩng đầu như muốn cầu xin lần nữa, nhưng bị Natra đưa tay nắm lấy mặt.
Y cảm nhận ngón tay hơi chai của Na Tra xoa lên môi mình vài cái, sau đó nghe thấy giọng nói vẫn hơi không ổn định: "Muốn nhờ việc gì phải có trao đổi. Ta không thiếu vàng bạc của cải tầm thường, nếu Tinh Quân bằng lòng, hãy dùng chính mình để đổi."
Ngón tay ấn lên môi mềm mại của tiểu long, Na Tra đã dốc hết sức khống chế ngọn lửa ghen tuông trong lòng, như xác định Ngao Bính không thể từ chối yêu cầu này.
"Dùng chính ngươi để cùng ta mây mưa đổi lấy mạng sống của phu quân ngươi, Tinh Quân thấy thế nào?"
Tiểu long trước mắt thoáng ngẩn người, sau đó như bắt được cọng rơi cứu mạng gật đầu lia lịa, quỳ thẳng người tiến lên nửa bước, trên mặt đầy vết nước mắt chưa khô: "Chỉ cần điện hạ bằng lòng cứu phu quân, Bính tùy ý điện hạ chơi đùa, tuyệt không oán hận."
Na Tra nhướng mày cười khẽ, nhưng tay nắm chặt đến nổi gân xanh, như muốn xem tiểu long thường ngày lạnh như băng tuyết này vì "phu quân" sắp chết có thể làm đến mức nào. Hắn lạnh lùng nói:
"Tốt, bây giờ cởi quần áo ra."
Tay chạm vào chiếc sừng rồng lạnh ngọc của Ngao Bính, khi người kia co rúm lại, hắn lại mở miệng: "Ta thích người chủ động, Tinh Quân hẳn biết nên làm thế nào."
Tiểu long vừa còn vẻ liều chết, giờ biết phải cởi áo trong điện trống trải lại khóc. Y run rẩy dùng bàn tay ngọc tháo khuy áo, nước mắt theo gò má rơi xuống vạt áo, thật đáng thương.
Trong mơ hồ, y như nghe thấy tiếng thở dài khẽ trên đầu, trong tiếng thở dài ấy lại khiến hắn nghe ra chút bất lực, sau đó thân hình nhẹ bẫng rơi vào vòng tay nóng bỏng.
Natra bế ngang y người, ôm ấp ngọc mềm trong lòng, cảm thấy như đang bồng một áng mây. Hắn cúi nhìn tiểu long đỏ mắt ngẩn ngơ, trong lòng lại sinh chút xót thương, cánh tay hơi dùng sức ôm chặt hơn.
Hắn đưa người về tẩm cung, trên đường áo bay theo gió, ngọc va nhau leng keng, các cung nữ hai bên đường cúi đầu tránh. Ngao Bính nhắm mắt không biết đang trốn tránh điều gì, đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng mới hé mắt tím ướt.
Natra đặt y lên giường vàng lưu ly, rèm mỏng buông xuống, chăn đệm mềm mại, không gian tối tăm khép kín này cuối cùng khiến tiểu long ngừng nức nở, để Natra đưa tay vuốt khuôn mặt ngọc, thấm đầy nước mắt.
Thiếu niên thu tay, cố ý lạnh giọng:
"Tiếp tục."
Nhớ lại lời vừa nãy, Ngao Bính quỳ trên nệm mềm từ từ cởi áo. Bộ y phục Tinh Quân lớp lớp, áo ngoài màu nhạt như phủ tầng sao sáng, bọc chặt tiểu long ngọc điêu, không để lộ chút da thịt trắng ngần nào.
Natra nói thích người chủ động, nhưng Ngao Bính hoàn toàn không có kinh nghiệm quyến rũ. Thường ngày với phu quân không cần y chủ động cầu xin, người kia không nỡ để hắn chịu chút ủy khuất nào.
Nghĩ đến đây, mắt Ngao Bính lại cay xè, nhưng giờ chỉ có thể cởi lớp áo trong cùng, run rẩy để lộ chút ngực trắng mềm, thận trọng tiến lại gần Natra, run run nói:
"Tam Thái Tử điện hạ, là... như vậy sao?"
Mỹ nhân da thịt như ngọc, nhưng chỉ một mảng lộ ra đã thấy rõ dấu vết ái ân.
Những vết hôn chưa tan tựa hoa mai trên tuyết, từ cổ, xương quai xanh vốn bị cổ áo che kín, xuống đến ngực trắng nõn, hai đầu vú nhỏ không biết chịu bao nhiêu tội, chắc đã bị ngậm trong miệng mút vô số lần mới sưng đỏ thảm thương như vậy, giờ cứng như hạt sỏi run rẩy dựng đứng.
Ngao Bính thấy Natra vẫn im lặng, sợ hắn không hài lòng, bèn nức nở cởi bỏ hoàn toàn áo trong, thậm chí bắt đầu kéo cả quần, lộ ra vùng bụng phẳng mịn.
Những vết tích từ eo đến bụng hoàn toàn phơi bày trước mắt Natra, vết đỏ, dấu răng, bầm tím, như muốn đóng lên tiểu long lạnh lùng này dấu ấn của riêng mình.
Cuối cùng tấm vải che thân rơi xuống đất, Ngao Bính như chó con cụp đuôi chờ phạt, khóc lóc muốn kẹp chặt khe hồng đêm qua bị hành hạ giờ còn âm ỉ đau.
Nếu mở rộng môi âm đạo hồng hào mềm mại ắt sẽ thấy bên trong đỏ ửng, hạt châu nhô ra căng bóng như hạt lựu, cửa hang đã sưng đỏ đến mức khó đút nổi ngón tay, bên trong còn chứa tinh dịch phu quân đêm qua bơm vào, đi vội chưa kịp rửa sạch, giờ chỉ thấy dính nhớp khó chịu.
Y không dám xin tha cũng không dám từ chối, chỉ có thể nhìn Na Tra đặt tay lên bầu ngực nhạy cảm, dùng sức nắm chặt, giọng từng chữ lạnh băng:
"Hoa. Cái. Tinh. Quân."
Hắn cười:
"Ngươi thật khiến ta kinh ngạc."
__
Ngao Bính mắt đã đầy nước vì sợ hãi, ngực căng tức đau nhứt đầu vú sưng đỏ không tự chủ hé mở, tiết ra chút sữa trắng.
Na Tra kinh ngạc, dùng ngón tay véo hai núm vú sưng đỏ, móng tay khẽ cào lên lỗ sữa, thấy Ngao Bính khóc thét co rúm, sữa chảy thành dòng.
Hắn chậm rãi vuốt vết răng trên ngực Ngao Bính, chợt hiểu ra điều gì, khó tin nắm cằm tiểu long, ánh mắt soi kỹ từng tấc da thịt.
Sau khi kiểm tra kỹ, hắn phát hiện mỗi vết răng trên người Ngao Bính đều trùng khớp với giấc mơ xuân đêm qua.
Hắn còn nhớ trong mơ Ngao Bính dưới thân mình dâm đãng đẹp đẽ phóng túng thế nào, bị đụ đến chảy nước không ngừng, khe âm đạo mở to không khép lại được, hạt châu cương cứng sưng đỏ như sắp bị chơi nát.
Tiểu long toàn thân tỏa mùi dâm hương, háng bị đâm đỏ ửng, dù khóc đến tầm nhìn mờ ảo vẫn muốn nép vào lòng mình, đòi hôn.
Ngoan ngoãn như mèo con vậy, bám lấy mình đòi hỏi hết lần này đến lần khác, khóe mắt không ngừng rơi lệ, khóc nỉ non gọi "phu quân", gương mặt vốn lạnh lùng thêm chút ửng hồng dịu dàng.
Y chủ động dang chân, dùng âm đạo ẩm ướt mút lấy dương vật to lớn ghồ ghề của hắn, khoảng khắc đêm đó hắn ngỡ như thế gian không ai hạnh phúc được như mình, khẽ thở dài thỏa mãn.
Khi dương vật đâm sâu vào cửa tử cung, y không hề chống cự, chỉ mải miết đòi hôn, dùng lưỡi hồng liếm lên môi mình, xin cho xuất tinh vào tử cung, nói sẽ sinh cho mình một tiểu long, sau này có con bên cạnh sẽ còn không cô đơn.
Cuối cùng, Ngao Bính hoàn toàn kiệt sức nằm trong vòng tay hắn, dù mệt đến giọng nói vỡ vụ như lạc đi, y vẫn mạnh mẽ ôm lấy bàn tay to lớn chai sần của hắn, hôn lên các ngón tay rồi cổ tay, khẽ nói, khi hắn cúi xuống nghe rõ, chỉ thấy tiểu long khóc:
"Phu quân, em thật sự... rất yêu người."
Y lại nói, nức nở nhưng kiên cường:
"Phu quân, em nhất định sẽ không để người chết."
Trong mơ, "Natra" đó rung động, ôm tiểu long vào lòng hôn lên nước mắt, dưới ánh nến chập chờn, chàng cùng vợ ôm chặt lấy nhau, như muốn nhập thân xác cả hai vào xương cốt.
Người đó gọi "Bính nhi", nói "xin lỗi", sau đó tìm đôi môi đỏ mềm của Ngao Bính, hai người lại hôn nhau say đắm.
Đột nhiên "Na Tra" trong mơ như có ý thức, mở mắt ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng hiện lên sát khí.
Na Tra chăm chú nhìn, trong lòng thắt lại, nhận ra đây chính là tâm ma bị chính mình phong ấn rồi mất tích đã lâu.
Tâm ma như phát hiện điều gì, trong cảnh xuân quang ảo não, hắn nhướng mày nhìn mình, ép tiểu long vào cổ, tay đặt lên xương sống Ngao Bính, cười như khiêu khích.
Hóa ra những giấc mơ xuân không phải mơ...
Là tâm ma của mình đã chiếm đoạt người trong lòng.
__
Na Tra giận đến nổi gân trán, chỉ là một phần ý thức từ mình, lại là thứ đáng lẽ bị hủy diệt, giờ dám đi trước mình chiếm đoạt người mình thích. Mà còn là người hắn không dám với tới.
Tiểu long này như bị mê hoặc, rõ ràng thường ngày sợ mình, giờ vì tâm ma sắp tiêu tan có thể quỳ xuống cầu xin, thậm chí chủ động quyến rũ.
Trong mơ y mềm mại gọi "phu quân" ngoan ngoãn đáng yêu thế nào, chủ động mở khe hồng dâm đãng như mèo động dục, đâu còn chút lạnh lùng của Hoa Cái Tinh Quân.
Chỉ nghĩ vậy lửa ghen càng cháy, hắn nhìn tiểu long co rúm run rẩy, trong lòng lại sinh chút thương hại, tiểu long này nhát gan, sợ không chịu nổi dọa nạt, giờ chỉ có thể dỗ dành.
Hắn bực bội dùng ngón tay xoa xoa đôi môi ẩm ướt của Ngao Bính, cúi xuống gần hơn, muốn hôn lên như "chính hắn" đã làm trong mơ, ngày đêm thèm khát hương vị đôi môi này không được, lại bị tâm ma đáng chết kia cướp mất, sao mà cam lòng.
Khi hai môi sắp chạm, Hoa Cái Tinh Quân lắc đầu lùi lại, dùng tay che môi, khóc lóc van xin:
"Xin điện hạ.. đừng động vào đây, chỗ nào cũng được, chỉ chỗ này không.."
Im lặng, sắc mặt Na Tra lạnh đến đáng sợ, chàng hiểu rõ ý tiểu long, những chỗ khác chỉ là dục, nhưng hôn môi nghĩa là yêu, hắn không phải tâm ma kia, nên không được chạm vào.
Vốn định hôm nay được một nụ hôn sẽ tha cho, giờ xem ra không cần.
__
Như sợ lời từ chối sẽ khiến người ta giận, tiểu long trần truồng quỳ tới, run rẩy nắm vạt áo hắn, chủ động cúi người, dùng răng ngậm dải áo.
Y vốn mặt đẹp như ngọc, giờ lại làm chuyện dâm đãng thế này, trên người đầy dấu vết bị người khác chiếm đoạt, lại quỳ trên giường dùng miệng cởi áo cho hắn, vẻ mặt rất nịnh nọt.
Động tác có chút vụng về, như đã dốc hết sức quyến rũ, đôi mắt tím như sương khói ướt lệ, khiến tâm người ta ngứa ngáy.
Cuối cùng tiểu long cũng cởi được dải áo, dương vật to lớn phản chiếu trên gương mặt trắng nõn càng thêm đáng sợ, y không chút sợ hãi, há miệng ngậm lấy đầu khấc to lớn, đôi môi nhỏ xinh vừa không cho hôn giờ đầy nước bọt.
Nhờ tâm tương thông với tâm ma, cảnh tượng này Natra cũng đã thấy trong mơ, nhưng không ngờ khi tận mắt chứng kiến lại dâm đãng thế này.
Hắn gần như mất bình tĩnh, chỉ có thể nhìn tiểu long liếm láp dương vật mình, bản tính rồng vốn dâm, chỉ ngậm mút đã khiến Ngao Bính đầu óc quay cuồng, âm đạo dưới thân đã bắt đầu ướt át.
Khi thấy tấm đệm dưới chân tiểu long ướt đẫm, Natra mới nhận ra vấn đề hiện tại của Ngao Bính, hắn đưa tay muốn chạm vào khe ẩm ướt, nhưng Ngao Bính kẹp chặt đôi chân trắng ngần không chịu mở, khóc lóc: "Xin điện hạ, để tiểu thần dùng miệng hầu hạ điện hạ được không? Chân cũng được, nếu động vào chỗ này phu quân sẽ phát hiện mất."
Khe hồng đã tỏa mùi dâm hương, nước chảy nhiều đến mức sắp ướt cả giường, tiểu long này rõ ràng dùng thân thể đổi mạng cho phu quân, nhưng môi và cả âm đạo đều không cho chạm, thân thể lại dâm đãng, sợ lò luyện đan cũng không bằng.
Dâm đãng như vậy, lại không cho chạm, Na Tra suýt bật cười, chàng véo núm vú sưng đỏ của Ngao Bính, tiểu long kêu thét lên, khe hồng bị kích thích phun nước, cả dương vật nhỏ trắng nõn cũng xuất tinh.
Quả thật rất dâm đãng.
Na Tra cười khẽ vuốt sừng rồng run rẩy, chỗ sừng này vốn là chỗ nhạy cảm nhất của Ngao Bính, chỉ chạm nhẹ đã khiến Ngao Bính co giật như bị chơi nát. Y nức nở không dám trốn nữa, nhưng Tam Thái Tử vỗ vào bầu ngực tròn trịa, ra lệnh:
"Tự mình nâng lên."
Ngao Bính đâu dám không nghe, vội nâng bộ ngực đầy vết răng lên. Na Tra chạm nhẹ quanh núm vú, sau đó thẳng tay tát lên bầu ngực run rẩy.
Da thịt trắng mềm bị những ngón tay thon dài tát không ngừng, ngón tay ấn sâu rồi rút ra để lại vết hằn rõ rệt. Ngao Bính bị đánh đến mức suýt buông tay, chỉ có thể nhìn ngực mình sưng đỏ, vết tay chồng chất, đau đớn vô cùng.
Khi bầu ngực bị đánh đến mức cạn sữa, Natra cuối cùng cũng dừng tay.
Tiểu long ôm ngực đầy vết tay run rẩy, không biết tưởng bị tra tấn thế nào, nước mắt đã đầy mặt, không dám động đậy, ngoan ngoãn đáng thương.
Natra ánh mắt tối sầm ấn lên ngực mềm, nâng mặt tiểu long lên, bắt người kia há miệng, lại đâm dương vật to lớn vào miệng ấm, ngón tay cảnh cáo xoa sừng rồng, ý tứ rõ ràng.
Ngao Bính vội quỳ thẳng người há miệng chịu đựng, vật to quá, đâm thẳng vào cổ họng khiến chàng suýt ngạt thở, nước dãi hòa cùng nước mắt chảy không ngừng, Natra không chê, dùng mu bàn tay lau khô cho y.
Miệng tiểu long bị bịt kín, giờ chỉ có thể khóc lóc lắc đầu, không ngừng chống cự, cổ họng mềm mại co thắt mút chặt đầu vật, khiến Na Tra sướng tê dại.
Dương vật vẫn không ngừng đâm vào, Ngao Bính muốn nôn, không biết liệu miệng mình có bị chơi đến hỏng không, chỉ có thể nắm vạt áo Na Tra khóc không ngừng, đôi mắt tím đẹp đẽ đẫm nước, khiến người ta thương xót.
Mãi sau, khóe miệng Ngao Bính đã đau, y kiệt sức mở mắt, mồ hôi nước dãi chảy không ngừng, bị Na Tra nâng cằm há miệng, ngang ngược bắn tinh dịch nóng hổi vào.
Ngao Bính bị sặc đến nghẹt thở, Na Tra vỗ nhẹ lưng, đưa tay ra hiệu nhổ ra, nhưng tiểu long mờ mắt nuốt chửng tinh dịch đắng nghét.
Y vừa nuốt vừa khóc, sau đó thè lưỡi đỏ cho Na Tra kiểm tra, hắn không cần nghĩ cũng biết thói quen này học từ ai, chỉ hơi giảm chút thương hại, đè tiểu long xuống giường, dùng Hỗn Thiên Lăng trói chặt đôi chân trắng muốt.
Ngao Bính run rẩy nâng mông lên, sợ Na Tra cưỡng ép đâm vào khe âm đạo sưng đỏ, lỗ hồng ướt át như hoa lộ, môi trong mấp máy hé mở, như hoa hải đường đọng sương quyến rũ.
Na Tra cắn răng tát mấy cái lên mu trơn nhẵn, cuối cùng chỉ nhịn xuống dục vọng cắn răng đâm vào giữa đùi trắng nõn.
Đôi chân tiểu long mềm mại như lụa, siết chặt hắn, mấy cái tát khiến Ngao Bính vừa đau vừa sướng đến mức trợn mắt thè lưỡi, khe âm đạo lại phun nước, như cố ý quyến rũ.
Da thịt non mềm giữa đùi đâu chịu nổi dương vật nóng bỏng cọ xát, nhưng Hỗn Thiên Lăng siết chặt, màu đỏ tươi trói lấy đôi chân trắng ngần, càng thêm đáng thương.
Chỉ đâm giữa đùi chưa đủ, vật to lớn lại cố ý cọ xát chỗ nhạy cảm, khiến Ngao Bính khóc lóc, dương vật nhỏ đã xuất tinh, chỉ còn khe hồng chưa lên đỉnh.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại, cửa điện mở ra rồi đóng sầm, rèm mỏng bị vén lên, ánh sáng lọt vào khiến Ngao Bính khó chịu.
Thoáng chốc y mở mắt, khẽ ngửi, như chó nhỏ gặp chủ khóc nức nở.
Natra ôm y đổi tư thế, ép chân mở rộng, phô bày cảnh xuân dâm đãng, bắp chân đầy vết hôn vẫn quấn Hỗn Thiên Lăng đỏ tươi.
Mùi hương quen thuộc khiến Ngao Bính càng thêm tin đây không phải ảo giác, y liền vật lộn khỏi vòng tay như gong kiềm của Natra, muốn trốn, nhưng bị Natra ôm chặt không nhúc nhích.
Khoái cảm quá độ khiến y mê man, thậm chí thấy khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo, chỉ dám khẽ hỏi:
"Là... người sao?"
Bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau nước mắt, lớp da chai sạn Ngao Bính đã quá quen thuộc, y vội nắm chặt lấy bàn tay người kia, run rẩy không ngừng, như sợ chỉ cần buông tay ra một khắc người kia sẽ biến mất.
Như buông bỏ phòng bị, y bật khóc nức nở, kể hết nỗi xấu hổ và ủy khuất vừa qua thành nước mắt, giọng mềm mại như làm nũng:
"Người tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.. Em nhớ người lắm."
"Xin lỗi, xin lỗi."
Người kia mắt đỏ ngầu không ngừng xin lỗi, vuốt ve gáy y như trấn an một con mèo đang hoảng loạn, nhìn người mình yêu thân thể bầm dập tàn tạ khiến hắn xót xa. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy người này giữa trán một chấm son, khuôn mặt giống hệt Tam Đàn Hải Hội Đại Thần.
Đang trong lòng mình, giờ lại sốt sắng trèo lên ôm lấy người khác, ví lòng mình là biển lửa.
__
Na Tra lạnh lùng nhìn Ngao Bính thân thể dâm đãng giơ tay về phía tâm ma đòi bế, giọng điệu đáng thương, như chịu bao nhiêu ủy khuất.
Lửa ghen bùng cháy, hắn không thèm tra khảo hai người kia mà hung hăng véo núm vú nhạy cảm của Ngao Bính, tiểu long lập tức lên đỉnh, khóc thét nước phun đầy ga giường, đôi chân trắng giãy dụa, lại bị Hỗn Thiên Lăng trói chặt.
Tâm ma Natra nào chịu được cảnh vợ yêu bị người khác làm nhục, trong lòng chỉ còn lửa giận, mãnh liệt đến mức như thiêu đốt nội tạng.
Hắn giơ tay muốn đoạt lại Ngao Bính, thấy Tam Thái Tử kia, người đang ôm chặt người yêu thuộc về mình, khuôn mặt giống hệt mình, chỉ đôi mắt sáng hơn, trong đó toát lên thập phần kiêu ngạo.
Tam Đàn Hải Hội Đại Thần nhìn tâm ma, bốn mắt chạm nhau không khí ngột ngạt, như có lưỡi dao băng, hắn nhếch môi đầy châm chọc, khinh bỉ nói:
"Thật vô dụng, vì sống sót để vợ tự hiến thân."
Tâm ma Natra nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu, giận dữ hướng về vị Tam Thái Tử, phản kích:
"Ngụy quân tử, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu không nhân lúc nguy khốn Bính nhi sao đến nông nỗi này."
Natra vẫn bình tĩnh, ôm chặt tiểu long vừa bị mình chơi đùa đến mê man, lạnh giọng:
"Vậy thì sao? Ngươi có thấy Ngao Bính dưới thân ta lên đỉnh không ngừng không? Sung sướng nước chảy đầy giường, sau khi ngươi chết rồi tiểu long này là vợ ai còn chưa biết được."
Như nghe thấy điều gì hệ trọng, Ngao Bính cố mở mắt, định hình lại tầm nhìn, lại muốn trốn thoát, chàng nắm chặt tay tâm ma không buông, đòi bế.
Đường đường là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, chinh chiến sát phạt bao nhiêu cuộc, chỉ giết không độ, uy danh hiển hách. Hắn cũng từng bị thương, bị mất tay, mất một phần thân, nhưng thân thể được tái tạo từ củ sen nên khả năng phục hồi cũng thuộc tầm đáng kinh ngạc, đúng vậy, hắn không biết đau đớn. Vừa rồi còn lên giọng giễu cợt châm chọc, nhưng giờ chỉ một động tác đòi bế của Ngao Bính đã khiến Natra gần như tan nát.
Hắn nhìn Ngao Bính gọi "Natra" kia "phu quân", chỉ muốn nép vào lòng tâm ma, càng khiến mình như kẻ ác phá hoại hạnh phúc.
Tâm ma ôm lấy mỹ nhân, giật phăng Hỗn Thiên Lăng ném xuống đất, đôi mắt vừa sắc bén vừa khiêu khích như trong mộng xuân, tuyên bố:
"Hãy xem kỹ Ngao Bính rõ ràng muốn ai."
Người trong lòng vẫn khóc run rẩy, tâm ma Natra vội cởi áo ngoài đắp lên, che kín cả đôi chân trắng ngần, cúi xuống hôn lên gương mặt tái mét của người yêu.
Ngao Bính theo bản năng ôm cổ chàng, co rúm trong lòng, lại đòi hôn môi, sự tin tưởng này vừa qua chưa từng có.
Tam Đàn Hải Hội Đại Thần chưa từng thất thố như vậy, nhưng sợ ra tay làm tổn thương đến tiểu long, chỉ có thể kìm nén cơn giận, cảm thấy cổ họng bị lửa ghen thiêu đốt.
Hắn chỉ cười khổ phun ra một từ: "tốt". Lòng bàn tay đã bị móng siết chặt đến rách da, ngẩng đầu lạnh lùng, trong mắt đã có sát ý:
"Vậy cứ xem.. "
______
『Bài viết đã có sự cho phép của tác giả. Tui không giỏi Tiếng Trung nên chỉ đúng tầm 80%.』
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro