Part 19: Lựa chọn
Không biết bao lâu sau, rốt cuộc cảm xúc cuồn cuộn như sóng trào ở Phong Tín cũng giảm bớt, gã bần thần tách người ra, ánh mắt tựa hồ vẫn còn chìm trong cơn mê man mà ngây ngất nhìn đối phương. Người phía trước gã cúi gằm mặt, tóc rối phủ trước vầng trán và hai má, những ngón tay trắng nhợt bấu chặt lấy chăn trên giường, cơ thể run rẩy như nhành liễu trước gió. Phong Tín không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt y, thế là ánh mắt gã lại yên vị ở nơi gã vừa dây dưa, nơi đó hơi ửng đỏ, ướt nước, hé mở trong tiếng thở gấp gáp.
Đột nhiên, Phong Tín trợn trừng mắt. Trong đầu gã nổ cái đùng, hoàn toàn tỉnh dậy khỏi sự tình như một giấc mộng hoang đường vừa diễn ra. Gã bàng hoàng co tay, mu bàn tay bưng kín môi, không thể tin nổi hết nhìn đối phương rồi lại nhìn chính mình. Không phải gã chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng chẳng phải gã mờ mịt với tình cảm của bản thân, chẳng qua, điên loạn trong suy nghĩ và đẩy bản thân thật sự hành động ngoài thực tế, dũng cảm đối diện với hậu quả là chuyện hoàn toàn bất đồng.
Phong Tín đỏ bừng mặt, tuổi tác không nhỏ nữa rồi nhưng cách đối diện vấn đề thì không khác gì tiểu tử. Gã đứng phắt dậy, tay chân luống cuống kéo kéo vạt áo, hoàn toàn quên mất mình vừa bị thất tình, chỉ còn lại tình cảnh đáng xấu hổ trước mắt. Thế rồi, gom hết dũng khí ít ỏi có được, Phong Tín cứ thế... quay người bỏ chạy. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Cơn hoảng loạn chiếm lấy đầu óc ngốc nghếch của Phong Tín đã khiến gã không thể nhận ra một việc rành rành trước mắt. Điều khiến gã phải hối hận cho đến tận sau này.
Trên lớp chăn đệm hỗn độn như vừa bị ai giày xéo, Mộ Tình hai tay ôm lấy thân mình, cuộn người, cắn răng trong cơn đau đớn cực độ. Dù pháp lực hay chân khí của Phong Tín trong thân thể y hầu như đã không còn cảm nhận được chút gì, nhưng đau đớn vẫn chưa hề thuyên giảm, trái lại ngày càng mãnh liệt hơn. Xúc cảm mềm mại trên đôi môi vẫn còn đó, tựa như hơi thở Phong Tín vẫn gần kề. Mộ Tình đã cố gắng ra vẻ không có gì cho đến khi Phong Tín bỏ đi, nhưng khi chỉ còn một mình thì không tài nào giữ được vẻ mặt lãnh tĩnh nữa.
Mộ Tình là võ thần, thật sự là võ thần, dù không còn pháp lực thì cũng chưa bao giờ là kẻ yếu đuối vô dụng. Mộ Tình đã có thể ra tay thô bạo với Phong Tín, đẩy hắn ra, đánh hắn, chém hắn, nhưng y đã không làm. Y không làm được. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, nhất thời đầu óc y trống rỗng một mảnh. Người trước mặt y là Phong Tín, chính xác là Phong Tín chứ không chệch đi đâu được, không phải ảo ảnh. Tên khốn Phong Tín, tên nam nhân cục súc thô thiển từ thuở nhỏ đã tranh đấu với y như nước với lửa, là cái tên Phong Tín chưa bao giờ trao cho y một thái độ dịu dàng nào. Không phải kẻ thù, càng không phải bằng hữu, tên khốn mà y chẳng biết gọi là gì, ấy vậy mà lại hôn y?
Mộ Tình sợ. Rất sợ. Nhưng trong nỗi sợ hãi đó, y vẫn rõ ràng cảm nhận được thứ tình cảm nồng nhiệt và cảm giác đau thương từ đối phương, mãnh liệt đến khó tin. Qua cái chạm môi lạnh lẽo, thứ cảm xúc ấy chuyền sang y, đốt cháy y, khiến y không thở nổi. Thế rồi, Mộ Tình đau. Rất đau. Xúc cảm nóng ấm trong tim đang giày xéo thân xác y, khiến y không thể đường hoàng mà nhìn vào nó, tiếp nhận nó. Y muốn vùng vẫy, muốn chạy trốn.
Nếu Phong Tín biết vì sao mà Mộ Tình lại đau đớn thế này, chắc hẳn không dám xằng bậy như vậy. Cơn đau đớn quặn thắt ruột gan càng dữ dội thì y càng cảm nhận rõ rệt rằng con tim mình đang đập mạnh muốn vỡ tung lồng ngực, nó đang réo vang như đứa trẻ ăn mày đáng thương được bố thí chút kẹo ngọt, thứ kẹo ngọt mà cả đời nó chưa từng được nhận, chỉ dám đứng từ xa mơ ước, ngưỡng mộ và ghen tị những kẻ được nhận thứ kẹo ngon ấy đến mức thừa mứa. Cảm giác này càng mãnh liệt, thì cơn đau càng tăng, và rồi y lại cảm nhân được thứ tình cảm ấy rõ hơn, tựa như vướng vào một vòng lặp không lối thoát.
Mộ Tình quả thật không thể chịu đựng nổi nữa. Thứ cảm xúc này, cơn đau này chẳng gì hơn một phương thức hành hình tàn độc.
Đúng lúc này, một thân ảnh khác bước vào phòng. Một nam nhân trẻ tuổi mang mạng che mặt, thân y phục trắng tinh, tóc bạc xõa dài chấm đất, lưng mang tay nải nhỏ. Nam nhân nhìn Mộ Tình đang đau đớn trên giường, khẽ thở dài, nhẹ đưa tay lau đi chút mồ hôi trên trán y. Bấy giờ, Mộ Tình mới giật mình nhận ra sự hiện diện đối phương. Y khó nhọc muốn chỉnh lại phục trang nhưng cánh tay vô lực không thể điều khiển được, chỉ đơn giản ngước mắt nhìn thân ảnh như đóa lan bạch hạc kia, giọng nói run rẩy vì đau đớn.
Lan bạch hạc:
"Đưa thứ đó... cho ta. Ta không... chịu được nữa."
"Ngươi chắc chắn không hối hận?" Giọng nói trầm đục của nam tử kia vang lên, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
"Đừng nói nhiều."
Nam nhân tóc bạc khẽ lắc đầu, rồi hắn quỳ xuống trước giường, mở tay nải lấy ra một thứ gì đó đưa đến trước mặt Mộ Tình.
"Đây xem như lần cuối ta nhắc ngươi. Một khi đã lựa chọn điều này, ngươi không thể quay lại được nữa. Dù sau này ngươi có hối hận thì cũng quá muộn rồi."
"Nếu... còn cách khác, ta đã không chọn... con đường này. Ta sẽ... không dùng cả hàng trăm năm.. khổ ải, chỉ để đổi lấy... một thứ hư vô."
Nào có ai khẳng định được điều ấy là hư vô? Điều ấy chưa chắc là hư vô, là bản thân ngươi lựa chọn không tin tưởng, lựa chọn quay mặt đi với khát vọng của chính mình. Nếu một ngày ngươi nhận ra thứ mà ngươi trân trọng nhất, lại không phải những gì hiện tại ngươi đang cố sức níu giữ, thì còn gì có thể cứu vãn nữa đây?
Nam nhân tóc bạc trầm mặc nhìn y, dưới sự cương quyết của Mộ Tình, hắn cũng không ngăn cản nữa. Hắn bóp miệng, tách hàm răng đang cắn chặt của y ra, bỏ vào miệng y một thứ. Chỉ chốc lát sau khi nuốt thứ đó, Mộ Tình không còn lăn lộn nữa. Đau đớn từ từ thuyên giảm, vẻ mặt y giãn ra, hơi thở dần đều đặn. Mộ Tình chậm rãi đưa tay, chạm khẽ vào tim mình, chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo đến rợn người.
Tạ Liên, ta không thể làm như huynh. Ta mãi mãi không sánh bằng huynh. Ta là kẻ ích kỷ, ích kỷ với con tim chính mình. Ta không thể từ bỏ thành tựu cả đời, chỉ để liều lĩnh nắm lấy một thứ chưa từng thuộc về ta.
-----
Wahh OC của mình xuất hiện rồi! Chắc sẽ có người không thoải mái với việc xuất hiện nhân vật không có trong nguyên tác, nên mình cũng báo luôn là nhân vật này đóng vai chất xúc tác thôi. Không chiếm đất diễn nhiều đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro