CHƯƠNG 3

BẢN DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

TÊN TRUYỆN: PHONG TÌNH - 封情
TÁC GIẢ: Chengan3minus ( link weibo: https://weibo.com/u/5960974724 )
LINK lOF: https://fushan87037.lofter.com/post/31d571d9_2bded76a6

Lời tác giả: Bối cảnh Phong Thần của Ngẫu Bính do tác giả tự thiết lập, hệ thống thần vị tham khảo "Phong Thần Diễn Nghĩa", chương này từ góc nhìn của Na Tra, nửa đầu chủ yếu về tình cảm gia đình, nửa sau tương ứng với chính văn (1)
Thứ tự cốt truyện chính (2) > (3) ≈ (1), ngoại truyện, cơ bản không ảnh hưởng đến việc đọc.

Trước mắt tối sầm.
Không thở nổi.
Rơi xuống.
Chao đảo.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch."
"Phù phù…"
"Khụ khụ—— khụ——"
Lóe sáng.
Chói lòa.
…Âm thanh.
Ai?
Nói gì vậy…
Bên tai chỉ có tiếng rít chói tai.
"…Mẹ… mẹ đừng lừa con, mẹ đừng lừa con…"
"Đừng lừa con…"
Tĩnh lặng.
Bóng hình cao lớn từng đứng vững suốt bao năm bỗng chốc sụp đổ từ bên trong, đổ sầm xuống. Ân Phu nhân vội vàng đỡ lấy Na Tra đã mất ý thức. Quyển trục bị vứt qua một bên, trên đó từng dòng chữ ghi lại cuộc đời của Hoa Cái Tinh Quân Ngao Bính: "Nhờ Phong Thần Bảng chuyển sinh, nhận chức tinh quân, dường như ký ức có thiếu sót; quan hệ với đồng liêu bình thường, ngày thường không có bạn thân…" Chi chít, gần như lấp đầy cả cuộn giấy dài.
Lý Tịnh cũng khó giấu nổi nước mắt, quay lưng lau sạch vết nước trên mặt, bước lên chia sẻ một phần sức nặng. Kim Tra, Mộc Tra theo sau hộ vệ, đợi vào phòng, hai người lập tức đón lấy tiểu đệ, cởi áo giáp, tháo giày, miễn cưỡng thu xếp ổn thỏa cho Na Tra.
"… Tra Nhi có lẽ do cảm xúc quá kích động nên bất tỉnh. Cứ nghỉ ngơi nửa ngày, nếu vẫn chưa tỉnh, chúng ta sẽ mời Thái Ất tiên trưởng đến." Lý Tịnh kiểm tra một hồi, đưa ra kết luận. Hai huynh trưởng bên cạnh thu dọn xong cho em trai, quay sang vây quanh Ân Phu nhân, đều lo lắng. "Không sao, đã xác định được Ngao Bính chuyển sinh, tâm bệnh của Na Tra có thể chữa được. Đây là chuyện vui, là chuyện vui mà…" Ân Phu nhân cố gắng ngừng nước mắt, miệng lẩm bẩm, không biết nói cho ai nghe. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thì thầm nhỏ. Cuối cùng, Kim Tra lên tiếng định đoạt: "Cha mẹ, hai người hãy đi nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Mộc Tra chăm sóc, sẽ không có chuyện gì đâu." Lý Tịnh gật đầu, đỡ Ân Phu nhân cùng rời đi.
Hai anh em ngồi xuống bên cửa sổ, chẳng ai nói gì.
"Na Tra… đã chịu khổ rồi."
"Mong rằng đệ ấy có thể sớm hồi phục."
Haiz.
Nghiệt duyên.
"…Tra…"
Là tiếng của ai?
"…Thay… tiếp…"
Cái gì?
"Thay ta… sống tiếp."
Na Tra chợt bừng tỉnh!
"…Được." Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, không biết trả lời ai. Áo trong của Na Tra đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bám chặt vào da, nhưng hắn chẳng hề để tâm. Na Tra rõ ràng vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt đờ đẫn nhìn lên hoa văn trên trần giường, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Na Tra mới dần lấy lại nhận thức. Không quen nằm ngửa như thế, Na Tra theo bản năng muốn ngồi dậy. Tiếng động xào xạc trong lúc di chuyển cuối cùng cũng đến tai hai vị huynh trưởng đang chợp mắt bên cửa sổ.
"Tra Nhi tỉnh rồi! Mau đi báo cho cha mẹ!" Nét lo lắng trên mặt Kim Tra hơi dịu xuống, vội vàng dặn dò, tiện tay cầm chén trà nguội trên bàn đặt vào tay Na Tra: "Tiểu đệ, uống chút nước đi, cho nhuận họng." Vừa được nhắc nhở, Na Tra mới nhận ra cổ họng mình đã sưng đau từ lâu. Lặng lẽ lùi lại nửa tấc, từ chối bàn tay định đỡ dậy của Kim Tra, Na Tra tuy có chút chật vật, nhưng vẫn tự mình ngồi thẳng nhận lấy sự quan tâm của đại ca.
Nước trà sóng sánh trong chén, phản chiếu khuôn mặt Na Tra thỉnh thoảng vỡ vụn, rồi chốc lát lại hợp nhất, ánh sáng thần kỳ trên trán tan hợp không cố định. Đôi lúc chỉ còn lại bóng xanh, không thấy đỏ thẫm. Thấy tiểu đệ lại như mất hồn nhìn chằm chằm vào bóng nước, Kim Tra thầm thở dài, giấu tay sau lưng vẫy vẫy, ra hiệu cho Mộc Tra đi gọi người. Bị thúc giục nhiều lần, Mộc Tra cuối cùng liếc nhìn Na Tra đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, rồi quay người rời đi.
Màu xanh ngọc.
Ấn ký Linh Châu.
Y còn sống?
"Đúng vậy, dù không biết nguyên nhân, nhưng Ngao Bính đã chuyển sinh phong thần, chắc chắn là thật." Cùng với giọng nói ấy, một bàn tay thon dài nhưng đầy sức mạnh vươn ra, nhận lấy chén trà Na Tra đã nhìn chăm chú hồi lâu. Sự chen ngang này khiến Na Tra nhận ra mình vừa nói ra suy nghĩ của mình.
"Mẹ… khụ khụ——" Cổ họng Na Tra vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa mở miệng đã bị cơn ngứa họng cắt ngang, cậu ấy đành dừng lại, cố nén cảm giác khó chịu đó, "Mẹ, Ngao… y đang ở đâu?" Na Tra vẫn không thể nói ra trọn vẹn cái tên đó, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu: "Ngao Bính nhận chức Hoa Cái Tinh Quân, hiện đang làm việc dưới quyền Tử Vi Đế Viên. Cha mẹ trước đó đã nhận được tin, để đề phòng bất trắc, tự điều tra một chút, chưa từng nói với con, chỉ mong Tra Nhi đừng trách." Lý Tịnh nói rõ, trong lời nói đầy sự quan tâm dành cho đứa con út. Na Tra dĩ nhiên hiểu được ý tốt của cha mẹ, lắc đầu phủ nhận: "Sao con lại trách được, con hiểu mà." Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.
"…Tra Nhi, mẹ biết con muốn gặp Ngao Bính." Ân Phu nhân đặt tay lên vai Na Tra, nhẹ nhàng khuyên: "Nhưng lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để hai con gặp nhau." Na Tra mở miệng muốn phản bác, lại bị nỗi bất an siết chặt cổ họng.
Đúng vậy, với tình trạng của hắn, một tin tức cũng có thể làm hắn suy sụp, liệu có thể kiểm soát tốt bản thân khi gặp Ngao Bính không?
Na Tra nhớ lại trước khi mất ý thức, trên quyển trục đặc biệt nhấn mạnh, ký ức của Ngao Bính trước khi phong thần đã không còn; nếu mình không biết nặng nhẹ, đối xử tùy tiện với lần "gặp lại" quý giá này, để lại ấn tượng xấu cho Ngao Bính…
Nghĩ đến đây, Na Tra khẽ cười, một tay che mặt, thân hình khom xuống, khí tức quanh người trở nên phức tạp, mơ hồ khó đoán, khiến người khác không thể phân biệt. Mọi người trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, đều không nỡ nhìn thẳng vào hắn, để Na Tra một mình tiêu hóa cảm xúc.
"Mẹ, con đã hiểu rồi, hiện tại con thực sự không thể… cũng không đủ sức, để gặp y. Không biết mẹ có thể giúp con giải đáp thắc mắc không?" Tưởng rằng Na Tra phải mất thêm một lúc để bình tĩnh lại, Ân Phu nhân đang âm thầm cân nhắc từng lời để nói; không ngờ nghe thấy tiếng gọi khẽ của Na Tra, bà nhất thời giật mình. Suy nghĩ thật kỹ, Ân Phu nhân cuối cùng cũng hắng giọng, nhìn thẳng vào mắt Na Tra: "Mẹ và cha, cùng hai ca ca của con đã bàn bạc trước. Na Tra, tình trạng của con, con tự hiểu." Nhìn thấy tấm lưng Na Tra vừa ngồi thẳng lại khẽ run lên, Ân Phu nhân càng thêm đau lòng, nhưng giọng nói vẫn không ngừng: "…Mẹ nghĩ, con và cậu ấy đã nhiều năm không gặp, lại mang trong lòng tâm bệnh, nên cần phải rèn luyện thích ứng trước, diễn tập các tình huống có thể xảy ra khi hai con gặp mặt, rồi mới đi gặp Ngao Bính, tránh để lại tiếc nuối. Đúng lúc hai ca ca của con đang ở đây, hãy để họ đóng vai Ngao Bính, cùng con tập dượt trước, giúp con chuẩn bị."
Nhắc đến Kim Tra và Mộc Tra, hai người cũng gật đầu đồng ý: "Đệ cứ yên tâm, dù sao rời Linh Sơn một thời gian cũng chẳng ảnh hưởng gì, tranh thủ xin nghỉ thêm mấy ngày cũng không sao. Giờ là lúc quan trọng nhất với đệ, bọn huynh dĩ nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ." Lý Tịnh đứng im lặng một lúc, từ tốn tiếp lời: "Tra Nhi, chữ “tình” là thứ khó buông bỏ nhất. Cha mẹ nhìn thấy con những năm qua sống mê muội, qua loa, nhưng không thể làm gì cho con, chỉ cảm thấy bản thân vô dụng. Nay có được cơ hội đoàn tụ này, cha mẹ dù có hy sinh tính mạng, cũng sẽ giúp hai người hòa hợp trở lại!"
Cũng không cần… hy sinh tính mạng. Từ sau biến cố đó, Na Tra gần như khép kín lòng mình, im lặng từ chối mọi cuộc đối thoại tâm sự với người thân. Nay lại chủ động nhờ giúp đỡ, đã lâu lắm rồi không có. Bốn gương mặt đều đầy sự quan tâm, ánh mắt dõi theo hành động của Na Tra, thoáng chốc khiến Na Tra nghĩ đến cảnh người phàm chơi đùa với mèo. Chỉ hơi mất tập trung, khi Na Tra lấy lại suy nghĩ, phát hiện mọi người trước mặt lại mở to mắt nhìn mình.
"Tra Nhi, con, con cười sao?" Ân Phu nhân không dám tin, thậm chí quay lại xác nhận với Lý Tịnh và hai con trai. Ba cha con trên mặt cũng vừa buồn vừa vui, Mộc Tra bước lên, vỗ mạnh lên lưng Na Tra: "Tốt lắm, cuối cùng cũng không còn cái bộ mặt ủ rũ nữa! Yên tâm đi, ca ca chắc chắn giúp đệ luyện tập thật nhuần nhuyễn, bảo đảm khiến người thương của đệ vừa gặp, không đúng, gặp lại là động lòng!" Ân Phu nhân vốn đang ngồi ở mép giường, suýt bị động tác vội vàng của Mộc Tra đẩy ra, lúc này thu lại cảm xúc, cười mắng: "Nhẹ tay thôi! Đệ đệ con vừa mới tỉnh lại đấy." Đuổi Mộc Tra đang gãi đầu đi, Ân Phu nhân do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Na Tra, đề nghị: "Tra Nhi, giờ đã có phương hướng, chúng ta hãy lên kế hoạch chi tiết thêm nhé." Lại thêm một hồi thảo luận sôi nổi.
Kim Tra và Mộc Tra tuy không tiếp xúc nhiều với Ngao Bính, nhưng nhờ sự hướng dẫn của cha mẹ cũng miễn cưỡng bắt chước được vài phần thần thái. Nhưng dù chỉ vài phần giống, cũng thường xuyên khiến Na Tra lúng túng. Xuất phát không thuận lợi, quá trình luyện tập chỉ có thể kéo dài. May mắn là mấy chục năm qua Ngao Bính luôn an phận giữ bổn phận, phạm vi hoạt động tương đối cố định, không đến mức lặng lẽ biến mất; Lý Tịnh và Ân Phu nhân cũng nhờ mấy đồng liêu của Ngao Bính để ý động tĩnh của cậu ấy. Na Tra mới có thể kìm nén sự lo lắng trong lòng, tiếp tục luyện tập. Vợ chồng còn có công việc riêng, chỉ có thể mỗi ngày về phủ xem ba huynh đệ diễn tập một lần, rồi góp ý sửa đổi. Cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt cả tháng, Kim Tra và Mộc Tra mấy lần gửi tin lên Linh Sơn xin gia hạn, cuối cùng cũng giúp Na Tra nói được vài câu hoàn chỉnh.
Đạt được một số thành quả đáng mừng, nhưng hình tượng do huynh trưởng đóng giả rốt cuộc không thể so với bản thân Ngao Bính; vì vậy, Na Tra giai đoạn tiếp theo cần phải trực tiếp đối diện với những bức họa và hình ảnh của Ngao Bính đã được thu thập được trong thời gian qua từ Thiên Đình.
"Sừng của y… dài ra không ít." Kim Tra và Mộc Tra khi đóng giả, họ đều biến thành hình dáng Ngao Bính trước đây ở Trần Đường Quan, vì Na Tra quen thuộc với hình tượng đó nhất, cũng sợ hãi nhất; khi nhận được tin Ngao Bính chuyển sinh, Ân Phu nhân mang đến quyển trục đầy những miêu tả của những người quen biết Ngao Bính sau khi lên thiên đình, họ không biết hình dáng Ngao Bính khi ở nhân gian, nên đương nhiên cũng không đặc biệt nhắc đến sừng rồng của y có khác biệt. Vì vậy, Na Tra đến lúc này mới lần đầu tiên được thấy dung mạo phong thái của Tinh Quân Ngao Bính.
"Có lẽ khi chuyển sinh, được Phong Thần Bảng nuôi dưỡng, nên cặp sừng này mới phát triển thêm." Ân Phu nhân không yên tâm, so với Lý Tịnh, công việc của bà dễ xử lý hơn, nên tranh thủ làm thêm một ngày, tự tạo cho mình thời gian rảnh, để cùng con trai đối mặt. Giờ phút này, bà ngồi ngay bên cạnh Na Tra, nhẹ giọng phân tích.
Na Tra không rảnh đáp lại, ánh mắt cậu ấy đã hoàn toàn không kiểm soát được, hết lần này đến lần khác dán chặt vào hình ảnh thanh tú trên bức tranh.
Ngoài sừng, dung mạo y cũng trưởng thành hơn. Đôi má từng có chút mềm mại nay đã thon gọn hơn, nhưng đường nét vẫn mượt mà tự nhiên, giống như hoa sen trong ao tiên, toát lên vẻ thanh tao.
"Đúng là thích làm đẹp, còn thêm đôi bông tai dài, không sợ bị vướng chắc." Giọng nói của Na Tra rõ ràng có sự vui vẻ. Sau một tháng huấn luyện cùng hai vị huynh trưởng kèm cặp, cuối cùng gương mặt hắn cũng bớt đi vẻ cứng nhắc chết lặng; hiện tại dù còn gượng gạo, nhưng ít nhất cũng có thể tự nhiên nở nụ cười. Ân Phu nhân nghe vậy trong lòng phức tạp, liếc nhìn hắn, hờn trách: "Thằng nhóc con cũng đổi bộ đồ mới kia kìa! Còn dám nói người ta, mẹ thấy con mới là kẻ thích làm dáng nhất!" Nhìn thấy Na Tra dần dần lấy lại hình dáng con người, Ân Phu nhân cũng thả lỏng, thỉnh thoảng nói đùa với Na Tra.
Na Tra lảng tránh ánh mắt mẹ, không dám cãi lại, có chút giống đứa trẻ bị bắt tại trận. Ân Phu nhân nhìn vẻ ngượng ngùng của con trai, suýt bật cười: "Mẹ thấy, đợt huấn luyện này còn hiệu quả hơn cả mong đợi. Vậy thì, vài ngày nữa con tự đi tìm cậu ấy đi!" Na Tra thoáng sững sờ, hiếm khi lại lộ ra vẻ ngốc nghếch.
Thở nhẹ một hơi, Ân Phu nhân chỉnh lại y phục cho con trai, khẽ than: "Mấy ngày nay, con ngày nào cũng dốc hết tâm sức, hôm nay mẹ vốn định nếu con thấy hình ảnh vẫn khó kiểm soát, sẽ nghĩ cách điều chỉnh thêm. Ai ngờ con lại đùa giỡn người ta trước!" Dừng lại một chút, Ân Phu nhân lại nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, đi đi, mẹ tin con, cũng tin cậu ấy." Nói xong vỗ vai Na Tra, rồi quay người rời đi, để Na Tra một mình đứng giữa sân.
"…Cảm ơn mẹ."
Thiên đình ít khi có mưa tuyết, ngoại trừ một số tiên thần có sở thích riêng, hầu hết các nơi đều quanh năm nắng đẹp dễ chịu. Hôm nay là một này quan trọng, ngay cả Lý Tịnh cũng cố gắng dành ra nửa canh giờ, hiện đang cùng Ân Phu nhân bàn luận về trang phục của Na Tra: "Bộ trang phục này của Tra Nhi thể hiện rõ khí chất dũng mãnh, vô cùng tốt rồi, nàng còn định sửa đổi gì nữa?" Ân Phu nhân có chút bất mãn: "Người mà con nó sắp gặp là Ngao Bính, là người trong lòng của con nó, chứ không phải kẻ thù. Nếu chỉ có vẻ hung hăng hiếu chiến, không bằng đổi sang bộ trang phục nho nhã thanh lịch hơn, ấn tượng đầu tiên, không thể là kẻ thô lỗ được!"
Kim Tra và Mộc Tra đứng bên không nói gì, từ khi lên Linh Sơn, hai người đã đoạn tuyệt với chuyện tình ái nhân gian; lúc này chỉ biết đứng nhìn cha mẹ tranh luận về hình tượng của Na Tra. Ngược lại Na Tra là nhân vật chính hôm nay lại rảnh rỗi đứng bên cạnh xem kịch.
Mãi đến khi gần lỡ mất thời gian tan triều của Ngao Bính, Ân Phu nhân và Lý Tịnh cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận, quay lại nghiêm túc dặn dò: "Tra Nhi, nghe lời mẹ, y phục trang sức không cần thay đổi nữa; chỉ cần thu lại hết các pháp bảo của con, đừng để lộ ra khí thế hung hãn!"
Na Tra không có ý kiến gì, Ân Phu nhân mới hài lòng: "Được rồi, mẹ và cha, cùng hai ca ca của con chỉ có thể giúp con đến đây thôi. Phần còn lại, con phải tự nỗ lực. Mẹ mong đến ngày con dắt Ngao Bính về cùng!" Lý Tịnh mở miệng, lại giật mình nhận ra chẳng còn gì để nói, lại khép miệng lại, dùng ánh mắt khích lệ. Kim Tra và Mộc Tra cuối cùng cũng có cơ hội, từng người tiến lên ôm chặt: "Tiểu đệ, chúc đệ thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công!" "Ca ca sẽ luôn ủng hộ đệ từ phía sau!" Na Tra bị ôm chặt đến lảo đảo, cũng không nhịn được nở nụ cười: "Được, hôm nay ta nhất định sẽ thành công!" Rồi vẫy tay từ biệt người thân, hướng về Tử Vi Viên.
... Mặc dù trước lúc chia tay còn làm ra vẻ hào hùng như sắp ra trận, nhưng việc Na Tra đang làm bây giờ lại có chút không đàng hoàng.
Hắn ngồi xổm bên ngoài tường Tử Vi Đế Viên.
Vừa phải cẩn thận thu liễm khí tức, vừa phải đề phòng bộ y phục mẹ chuẩn bị không bị làm nhàu, đây có lẽ là khoảng thời gian chật vật nhất của Na Tra trong mấy chục năm qua. Phạm vi hoạt động của Ngao Bính tương đối cố định là đúng, nhưng tính theo tốc độ của thần tiên, đây cũng là một khu vực không nhỏ. Theo lời đồng liêu của y, Ngao Bính sau khi tan triều rất khó tìm thấy, ngày đầu tình cờ gặp, ngày sau lại biến mất. Na Tra không muốn sai người theo dõi mọi lúc mọi nơi, đành phải tự mình làm việc xấu này.
Chỉ mong sau này Ngao Bính đừng truy cứu.
Na Tra chỉnh lại khuyên tai, vừa nghĩ vừa tự an ủi.
Chờ đợi thật sự rất khó chịu, nhưng Na Tra đã kiên trì mấy chục năm, cũng chẳng ngại thêm mấy giây phút này. Không lâu sau, cánh cổng cung vốn đóng chặt suốt thời gian dài từ từ rung lên, chầm chậm mở ra. Một nhóm tiểu thần vừa cười vừa nói chào hỏi nhau, rồi tản ra từng nhóm, chỉ còn lại một bóng hình thanh tú.
Ngao Bính!
Sau một tháng luyện tập với "Ngao Bính" do huynh trưởng hóa thân, lại xem kỹ các bức họa, nhưng khi gặp được người thật, nhịp tim của Na Tra vẫn mất kiểm soát. May mắn là lý trí vẫn còn, hắn đứng yên tại chỗ, không để Ngao Bính phát hiện.
Bộ y phục này khiến y trông... càng cao quý hơn.
Những bức họa tĩnh vốn đã đủ thu hút, giờ Ngao Bính đứng ngay trước mắt, những hoa văn nhỏ trên y phục lấp lánh, càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ.
Sao Hoa Cái trong thuật số mệnh vốn mang ý nghĩa cô đơn kiêu hãnh, Ngao Bính đảm nhiệm chức vị tinh quân, dĩ nhiên cũng toát lên khí chất thanh cao, không vướng bụi trần. Nhưng Na Tra không quan tâm, bỏ qua tính cách lạnh lùng kia, chỉ chăm chú ngắm vẻ đẹp thanh tú, trong trẻo của tiểu tinh quân.
Ngao Bính dường như đã quen với việc ở một mình, không bận tâm gì nhiều, chỉ lặng lẽ cúi đầu trầm tư, rồi nhanh chóng rời đi.
Có vẻ, y tuy không có tri kỷ bầu bạn, nhưng cũng vui vẻ tự tại.
Na Tra cố gắng nghĩ ra vài lời an ủi, nhưng vẫn bị nỗi oán hận trong lòng chặn lại.
... Ngươi được lắm.
Đứng dậy phủi phủi y phục, để chắc chắn hơn còn bấm linh quyết chỉnh trang lại lần nữa, nhưng tâm trí Na Tra vẫn dán chặt vào Ngao Bính ở phía xa. Thấy y không vội vàng, hồi lâu cũng chưa đi được bao xa, Na Tra cũng yên tâm, lặng lẽ ôn lại kết quả luyện tập của mình.
... "Đầu tiên, xưng hô rất quan trọng. Hiện tại hai người địa vị khác biệt, nếu đột nhiên xưng hô ngang hàng, Ngao Bính có thể cảm thấy không ổn; chi bằng cứ gọi theo chức vị của cậu ấy trước, sau này đổi lại."
... "Ngoài ra, đệ cũng nên đổi cách xưng hô, để luôn nhớ rằng nay đã khác xưa, cần phải thận trọng."
Việc đổi xưng hô không khó, chỉ là Na Tra cứ nhìn vào gương mặt Ngao Bính là nghẹn lời, chẳng nói được trọn vẹn câu nào, khổ sở vô cùng. Đường đường là Trung Đàn Nguyên Soái oai phong lẫm liệt, vậy mà lại thua một cái miệng không chịu nghe lời, nỗi cay đắng này quả thực không cách nào diễn tả.
Nghĩ đi nghĩ lại, Na Tra lặng lẽ theo sau Ngao Bính không xa, im lặng tiến bước. Khoảng nửa khắc sau, Ngao Bính dừng lại, có lẽ đã tìm được nơi giải trí.
Một khu vườn nhỏ.
Cảnh sắc Thiên Đình phần lớn đều uy nghi tráng lệ, hiếm có nơi thanh tĩnh nhã nhặn như thế này, Ngao Bính quả nhiên có bản lĩnh, loanh quanh mấy vòng lại tìm được một nơi như vậy.
Sau khi phong thần, vì nhiều lý do, Na Tra không ở Thiên Đình lâu, ấn tượng về Thiên Đình chỉ giới hạn trong vài cung điện lẻ tẻ, nhiều nhất là nơi chư thần triều kiến. Lần này Hạo Thiên ép hắn đảm nhiệm trách nhiệm giảng kinh, mới khiến hắn tạm dừng những ngày bôn ba không ngừng nghỉ; lại có tin Ngao Bính chuyển sinh, Na Tra mới nhân tiện ngắm qua vài khu vườn.
Khoan đã.
Giảng kinh...
Na Tra hiếm hoi cảm thấy chột dạ.
Thôi vậy, phát hiện mình không đi, Hạo Thiên cũng không sai người tìm, có lẽ đã sắp xếp ổn thỏa; bây giờ gặp Ngao Bính quan trọng hơn.
Hơi mất tập trung, khi Na Tra ngẩng đầu lên, Ngao Bính đã bày xong bàn cờ, ngón tay lướt qua quân cờ, thỉnh thoảng đặt xuống điểm giao nhau trên bàn cờ. Âm thanh quân cờ ngọc đen trắng va chạm vào bàn cờ vọng đến bên tai, vang lên vài tiếng nhẹ nhàng qua lại, lướt qua lưng Na Tra, vậy mà khiến hắn tê dại đến từng đốt sống.
Gió mát hữu tình, khẽ thổi hạt ngọc bạc tinh xảo đung đưa dưới tai tinh quân, lướt qua tua rua nhỏ, mãi mới lưu luyến rời khỏi người ấy. Giữa bóng trúc xào xạc, ánh sáng lốm đốm rơi xuống, vừa vặn nhảy múa trong đôi mắt Na Tra. Gió thổi lá cây, soi bóng lẫn nhau, vẽ nên một cảnh đẹp thanh nhã; nhưng tầm mắt Na Tra chỉ khóa chặt vào bóng hình thanh tú kia.
Vẻ đẹp của Ngao Bính, Na Tra đã biết từ lâu; chỉ là khi ở Trần Đường Quan, y thường vẫn luôn khiêm tốn mà nói rằng mình chỉ có “dung mạo tầm thường”... không trách người nghe chỉ biết cười khổ.
Khuôn mặt đó... tự nhiên có thể giúp y thuận lợi trong giao thiệp với người khác; huống chi Ngao Bính vốn là người có phẩm cách cao quý, như một bậc quân tử chân chính, trong sáng như ngọc, nhưng y lại từ chối mọi yến tiệc, sống thanh tịnh như trăng sáng gió mát. Có phải sau khi chuyển sinh một kiếp, y đã hoàn toàn dứt bỏ mọi ràng buộc thế gian? Nếu y... đã đạt đến cảnh giới viên mãn, không cần người bạn tri kỉ, người thương là ta đây, vậy thì việc ta đến đây, có khiến y khó chịu không?
Từ lúc nghe tin Ngao Bính chuyển sinh, trong lòng Na Tra đã ẩn chứa một nỗi sợ hãi to lớn; nó lặng lẽ quan sát, đến khi hắn có chút do dự, liền thừa cơ chớp lấy cơ hội mà trỗi dậy mãnh liệt, siết chặt trái tim hắn.
... "Tình huống năm đó, cha mẹ không rõ lắm, nhưng cũng có thể suy đoán từ những biểu hiện của con. Ngao Bính... có được cơ duyên chuyển sinh nhờ Phong Thần Bảng, đã là chuyện kỳ lạ chưa từng có, có sai sót cũng là bình thường."
... "Chứng mất trí nhớ của cậu ấy, phần lớn là do đó. Nhưng dù cùng là chứng mất trí nhớ, cũng có sự khác biệt. Tra Nhi, sau này nếu có cơ hội, con cần tìm hiểu nguyên nhân của cậu ấy, để tìm cách chữa trị."
Đúng vậy, dù chỉ vì sức khỏe của Ngao Bính, ta cũng nên... ta phải quay trở về bên cạnh y.
Từ xa, âm thanh trong trẻo dần nối liền, ẩn hiện thành giai điệu. Thanh âm trong trẻo khiến Na Tra giật mình tỉnh táo: nếu cứ lo lắng, bối rối như thế, sẽ thật sự phá hỏng cuộc gặp gỡ khó khăn mới có được. Ngay lập tức không do dự nữa, lẻn vào trong sân.
Để tránh xuất hiện đột ngột khiến Ngao Bính giật mình, Na Tra không trực tiếp lên tiếng, mà trước hết giải trừ thuật thu liễm khí tức, chuẩn bị để y tự nhận ra. Ai ngờ Ngao Bính dường như quá mải mê chơi với quân cờ, đã nửa nén hương, y chỉ lo điều khiển những quân cờ đen trắng, không hề nhận ra chút động tĩnh nào của Na Tra.
Cũng được.
Những quân cờ nhỏ này, thật sự khá thú vị.
Tình huống này, không có trong luyện tập. Na Tra đành tự trấn an, đồng thời chậm rãi bước tới.
Mãi đến khi âm thanh cuối cùng dừng hẳn, Ngao Bính mới tỉnh táo, khẽ thở dài một tiếng.
Y còn thở dài! Một vị thần sống to tướng đứng ngay đây cả buổi mà không nhận ra, sao mà lơ là thế!
... Nhưng Thiên Đình cũng thật sự yên bình, có thể thư giãn như vậy, chứng tỏ những năm tháng chiến đấu của ta thật sự có giá trị.
Ồ, y cuối cùng cũng phát hiện ra ta rồi.
Bóng hình thoải mái đột nhiên căng thẳng, khí tức cũng thay đổi, sắc bén lạnh lẽo. Tiểu tinh quân vội vàng đứng dậy thi lễ, áo bào bay phấp phới, thần thái thanh tú, tư thái uy nghi.
Y vội vàng mở miệng: “Bái kiến Tam Thái Tử điện hạ."
Có chút lạ lẫm, trước đây y mới là người thường được gọi là "Tam Thái Tử".
Na Tra lại suýt mất tập trung. Cũng chẳng trách được, căng thẳng dồn dập khiến hắn nhất định phải để cơ thể hoặc đầu óc chạy loạn mấy vòng; hiện tại để giữ hình tượng, Na Tra gắng sức khống chế mọi cơ bắp, nên không còn sức để quản cái mớ bòng bong trong đầu nữa.
Dù là thần tiên, đối đầu với bản năng cũng là một chuyện vất vả. Na Tra khoanh tay, giả vờ bình tĩnh; thực tế đang bấm chặt lớp thịt mềm dưới giáp tay, hít sâu, gật nhẹ đầu. Rồi cố gắng mở miệng, giọng vẫn không tự chủ thấp xuống: "Không cần đa lễ."
Để tránh phân tâm làm hỏng việc, Na Tran nhanh chóng chiếm chiếc ghế đá đối diện Ngao Bính, ổn định thân thể đang không biết phải làm gì cho phải.
Nguy hiểm thật!
... Sao Ngao Bính vẫn đứng đó.
Ồ, ta phải gọi y lại đây.
Tay nhanh hơn não, hay nói cách khác, sau khi nói chuyện với Ngao Bính, đầu óc Na Tra gần như ngừng hoạt động. Trong tầm mắt Na Tra, bàn tay trái bỗng dưng mất kiểm soát, vung vẩy vài lần về phía tiểu long đối diện. Không thể phủ nhận, động tác này đúng là đã khắc sâu vào từng thớ thịt của Na Tra, ngay cả vẫy tay cũng có thể nhìn ra được nhịp điệu và tiết tấu rõ ràng. Ngay khoảnh khắc cánh tay trái giơ lên, linh hồn Na Tra như tách làm hai, một nửa vẫn trong cơ thể để bản năng chi phối, một nửa bay lơ lửng, nhìn mình vẫy tay bừa bãi, lòng chết lặng.
Hệt như đám công tử ăn chơi trác táng ở nhân gian trêu ghẹo tiểu thư nhà lành.
May mắn là Ngao Bính không để bụng, cũng bước lại ghế, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí, không giống rồng chút nào, mà giống thỏ con gặp thợ săn. Dáng vẻ đáng yêu này phần nào xoa dịu nỗi bực bội của Na Tra. Nhưng để y cứ như thế cũng không ổn, Na Tra lập tức nghĩ ra cách, giả vờ thu tay về, chuyển sang lấy quân cờ, hạ giọng mời: "Tinh quân thật có nhã hứng, có muốn đánh một ván cờ với bản tọa không?"  Nói xong sợ Ngao Bính từ chối, tìm cớ rời đi, vội vàng đặt quân đen xuống bàn.
Rõ ràng Ngao Bính vẫn chưa hiểu ý định của hắn, lại sợ mất lòng thượng thần, đành phải tuân theo. Sau khi ngồi nghiêm chỉnh, cũng lấy quân trắng, tiểu tinh quân không quên lễ nghi: " Tiểu tiên cờ nghệ kém cỏi, xin được thất lễ. Tam Thái Tử điện hạ mời đi trước." Lời chưa dứt, Na Tra đã với tay lấy quân thứ hai.
Mình hình như, có chút vội.
...Cũng là lẽ thường thôi.
Nhắc mới nhớ, cờ vây chơi thế nào nhỉ?
Đặt vào giao điểm ngang dọc là được đúng không?
Không như Ngao Bính được Thân Công Báo truyền dạy, lục nghệ tinh thông, Na Tra từ khi có thần trí đã phải chống chọi với sức mạnh bạo ngược trong Ma Hoàn, khó có lúc tĩnh tâm; sau khi có được Linh Châu, tâm cảnh hắn cũng bị tổn hại, mơ hồ, sống tiêu cực, nên chưa từng nghiên cứu cờ nghệ. Bây giờ đòi chơi cờ, thực tế chỉ tùy ý đặt quân vào chỗ thuận mắt. Trên mặt còn không dám lộ sơ hở, thành ra mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng.
Ta không phải cố ý đùa giỡn ngươi đâu, ta... haizzz!
Mỗi lần Na Tra đặt quân, sắc mặt Ngao Bính càng nặng nề hơn, quân trắng trong tay y được xoay đi xoay lại, viên ngọc được mài bóng đến mức gần như sáng hơn các viên ngọc khác, nhưng vẫn không thể nào hạ xuống.
Na Tra đợi Ngao Bính hạ cờ, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng lo lắng không yên, không tự chủ tung quân đen trong tay, cố gắng giảm bớt căng thẳng. Không ngờ động tác này lại khiến tiểu tinh quân đối diện khóe miệng mím chặt, rõ ràng đang bực bội.
Không được, không thể tiếp tục như thế. Lục lọi trong đầu, Na Tra cuối cùng nhớ lại nội dung đã luyện tập nhiều lần: "Đã nghe danh Tinh Quân phong thái hơn người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Thực ra mới biết tin ngươi chuyển sinh được hơn một tháng... nhưng nếu không nói gì, trông ngươi như sắp chặt ta ra rồi.
Nhưng phong thái hơn người là thật. Ngươi vẫn như xưa, không, còn đẹp hơn xưa nữa.
Ngao Bính rõ ràng thở phào, chậm một nhịp mới đáp: "Dung mạo đẹp xấu vốn vô thường, Tam Thái Tử điện hạ quá khen."
Lại khiêm tốn bừa bãi, có quá khen hay không là ta nói! Ngươi là tiểu thần tiên đẹp nhất thiên hạ!
Không nhịn được, trong lòng Na Tra thầm phản bác lời khiêm tốn quen thuộc của Ngao Bính, đột nhiên nhận ra: Cách đáp này, Ngao Bính ở Trần Đường Quan cũng thường dùng; lúc đó ta cũng từng phản bác vài lần, gần như trở thành ám hiệu giữa hai người... có phải dù mất trí nhớ, y vẫn còn lưu lại vài ấn tượng bản năng? Đúng vậy, trước đó khi ta để lộ khí tức, y cũng không nhận ra, chắc chắn trong thần hồn vẫn còn dấu vết của ta!
Trong chốc lát suy ra kết luận này, tinh thần Na Tra bỗng nhiên phấn chấn, buột miệng nói: "Bản tọa thấy gương mặt tinh quân rất quen thuộc, giống như một người quen cũ." Nói xong ánh mắt sáng rực, dõi theo Ngao Bính, không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào.
Ngao Bính trông có vẻ không thoải mái, nhưng Na Tra không còn tâm trí để lo lắng, chỉ muốn tìm ra một chút dấu hiệu nhỏ nhoi rằng đối phương vẫn còn tình cảm với mình. Đã mở lời thử thăm dò, hắn dứt khoát bồi thêm một câu, hy vọng gợi lại ký ức nào đó: "... Hắn là người bạn duy nhất của bản tọa ở nhân gian."
Là bạn, cũng là người mà trái tim ta hướng về, là nỗi nhớ trong lòng ta, là người cùng mệnh cùng hồn với ta.
"Đã nhiều năm không gặp"
Chưa từng dám mong được gặp lại.
"Bản tọa..."
Con trai thứ ba của Tổng binh Trần Đường Quan, Ma Hoàn, tiên phong khắc Thương, Trung Đàn Nguyên Soái, Uy Linh Hiển Hách Đại Tướng Quân...
Na Tra.
"Rất nhớ hắn."
Rất nhớ ngươi.
Nhưng Ngao Bính vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, không hiểu được ý tứ trong lời nói đứt quãng của Na Tra, chỉ chăm chăm nhìn vào bàn cờ lộn xộn, cầm quân cờ trắng định đặt xuống: "Đa tạ điện hạ yêu quý, nhưng tiểu tiên với điện hạ thực sự là lần đầu gặp mặt."  Lòng đầy hy vọng của Na Tra đột nhiên đóng băng.
Đừng nghịch mấy viên đá vô dụng đó nữa! Đây là việc quan trọng liên quan đến tương lai của chúng ta, hãy nghe ta nói đi!
Ngao Bính không giấu được vẻ hờ hững ứng phó lộ rõ trên mặt kia, rõ ràng chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị đại thần này đi, khiến Na Tra vừa tức giận vừa lo lắng, còn có cả nỗi ấm ức không thể kìm nén.
Ta cẩn trọng từng li từng tí, lao tâm khổ tứ, chỉ để giành lấy một cơ hội cho chúng ta; còn ngươi lại tỏ ra không quan tâm, làm sao ta có thể nuốt trôi được?
Những cảm xúc dâng trào nghẹn lại trong cổ họng, khí tanh nồng tràn lên, khiến Na Tra không thể kìm được cảm giác nghẹn ngào. Không muốn nói lời ác với Ngao Bính, Na Tra chỉ có thể giấu những cảm xúc tiêu cực này trong ánh mắt, nhưng lại không kiềm chế được mà vội vàng nắm chặy lấy tay Ngao Bính.
Ngao Bính giật mình vì cái nắm tay đột ngột này, ánh mắt lập tức dời đến chỗ bị khống chế. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện ngoài dự liệu, giờ đây Na Tra hoàn toàn quên hết những lời lẽ khéo léo từng học được, chỉ nghiến chặt răng, thở gấp, từ kẽ răng bật ra những từ rời rạc: "Tinh quân thực sự không có chút ấn tượng nào với ta sao?" 
Ngao Bính giãy giụa, nhưng không lập tức phản bác. Chỉ thấy đôi lông mày dài thanh tú hơi nhíu lại, dưới hàng mi rung rung là đôi mắt đa tình đã ngân ngấn nước; đôi môi mềm mại mím chặt, trên mặt là sự kháng cự và khó chịu rõ ràng. Ngao Bính mang theo dáng vẻ ấy mà đâm thẳng vào đáy mắt Na Tra, xua tan những cảm xúc phẫn nộ và đau xót trong lòng, tạm thời kéo lý trí Na Tra trở về trong thoáng chốc.
Ta đã làm gì vậy? ... Sao ta lại có thể, sao ta dám đối xử với y như thế?!
Y đang chống lại ta.
... Phải rồi, ta là kẻ không mời mà đến, vô cớ làm loạn thậm chí suýt gây thương tổn, bị ghét bỏ như thế nào cũng là đáng.
Ta...
Ta đã làm hỏng hết rồi.
Na Tra không thể kìm được mà trượt dần vào hố sâu của sự tự ghét bỏ. Lúc này, bề ngoài hắn vẫn cao lớn hiên ngang, vẫn là vị tướng thiên đình oai phong lẫm liệt; nhưng bên trong chỉ còn lại một con thú bị bỏ rơi, đau đớn và tức giận đến mức chỉ còn biết rên rỉ.
Mở đầu như thế này, thật sự là lúng túng. Chỉ sợ rằng khi gặp lại Ngao Bính, sẽ khó mà đến gần được, bước vào trái tim y. Nhưng chứng mất trí nhớ của Ngao Bính không thể bỏ mặc, về tình về lý đều phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân... Không dám đặt hy vọng vào tương lai mờ mịt, Na Tra quyết tâm, đột nhiên dùng sức, xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách giữa hai người!
"Mạo phạm rồi, đừng động đậy."
Đợi ta tra rõ nguyên nhân mất trí nhớ của ngươi, tìm được cách chữa trị... ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Thần thức của Na Tra đột nhiên tràn vào!
Trước khi vào, Na Tra đã có suy nghĩ: Linh đài là nơi trọng yếu, Ngao Bính chắc chắn sẽ phòng thủ nghiêm ngặt; may mắn là từ khi còn ở Trần Đường Quan, hai người đã nhiều lần ra vào linh đài của nhau, hắn hiểu rõ chỗ phòng thủ yếu của y, nên có thể giảm thiểu tổn hại khi cưỡng ép xâm nhập...
Nhưng bức tường đồng vách sắt trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện.
Thần thức của Ngao Bính chỉ nhẹ nhàng, mềm mại đỡ lấy vị khách không mời này, sự dịu dàng quen thuộc ấy tựa như ngày xưa, khi họ còn ở nhân gian, ở cái nơi Trần Đường Quan nhỏ bé ấy, sống những ngày tháng vui vẻ tự do. Giống như... những tổn thương, những giọt nước mắt, những chia ly đều chỉ là ảo ảnh. Ngao Bính chưa từng từ bỏ Linh Châu, tổn hại thần hồn; Na Tra cũng không cần phải chịu đựng nỗi đau lòng hàng chục hàng trăm năm. Chỉ là hai sinh mệnh đơn giản, thuận theo ý mình, hiểu nhau yêu nhau, cùng nhau trải qua bốn mùa luân chuyển, xuân qua hè tới.
Cảm giác thần thức chạm vào nhau thật quá tuyệt vời, khiến Na Tra suýt rơi nước mắt. Thần thức không biết nói dối, dù hắn đã làm những việc xấu xa này, thần thức của Ngao Bính vẫn không kháng cự lại hắn, thậm chí còn có vẻ như đang ôm ấp. Điều này khiến sự hụt hẫng tuyệt vọng vừa rồi của hắn bỗng trở nên ngốc nghếch buồn cười.
Lưu luyến ôm ấp một lát, Na Tra cuối cùng cũng nhớ ra mình đến đây là có việc quan trọng, cuối cùng cũng chịu tiếp tục lặn sâu xuống, tìm nơi ký ức của Ngao Bính. Bị thần thức dịu dàng của Ngao Bính bám riết, muốn rút ra cũng không dễ dàng. May mắn thay, những đám thần thức kia nhận ra sự kiên trì của Na Tra, tự động nhường đường, để Na Tra có thể tiến lên. Chỉ trong chốc lát, thần thức của Na Tra đã đến nơi, khẽ lắc, hóa thành hình người.
Trang phục này... vẫn là kiểu dáng thời ở Trần Đường Quan. Na Tra không cố ý điều khiển, trang phục thay đổi, chắc là do tiềm thức của Ngao Bính.
Quả nhiên!
Nhìn quanh một lượt, linh đài của Ngao Bính quả thật trống rỗng, không còn chút ký ức nào; nhưng sự thân thuộc thân mật trong tiềm thức của y với ta cho thấy y chưa hoàn toàn vứt bỏ quá khứ. Lần thăm dò này đã thu được manh mối đầu tiên. Dựa vào phản ứng của thần thức Ngao Bính, có thể thấy hành động của ta thực sự không ảnh hưởng nhiều đến ấn tượng của y với ta, chắc là phải cảm ơn sự dịu dàng bao dung vốn có của Ngao Bính.
Việc cấp bách đã có kết quả, Na Tra cuối cùng cũng buông xuống áp lực nặng nề đè nặng trong lòng. Nút thắt trăm năm trong lòng trong chớp mắt được tháo gỡ, khiến hắn cảm thấy mơ hồ. Khi rút lui thần thức hắn lại bị vô số những xúc tu nhỏ bé níu kéo, quấn quýt tiễn đưa, thuận thế mà trở về rìa linh đài của Ngao Bính, bản tính lưu manh trong xương cốt Na Tra lặng lẽ trỗi dậy, thôi thúc hắn quay đầu ôm lấy những xúc cảm lưu luyến trên linh đài của Ngao Bính.
Cái dáng vẻ thân mật này, chỉ có hai người họ khi còn ở Trần Đường Quan từng lén lút thử qua, mỗi lần đều là Ngao Bính chịu không nổi mà dừng lại; nhưng Na Tra thực sự thích cảm giác vui vẻ và yên ổn khi hai thần thức đan xen vào nhau, chỉ cần nài nỉ vài câu, Ngao Bính liền mềm lòng đồng ý. Mấy lần như thế, Ngao Bính cũng quen, thỉnh thoảng còn chủ động trêu chọc Na Tra.
Nhưng vị tiểu tinh quân trước mặt đã mất trí nhớ, vậy thì lần này e là y phải chịu thiệt rồi. Na Tra giở trò xong liền lập tức rút lui, nhanh chóng mở mắt trong sân viện, quả nhiên bắt gặp đôi má ửng hồng của tiểu tinh quân.
Tốc độ cảm nhận của thần thức và thời gian bên ngoài khác xa nhau, một lần tiến vào rồi thoát ra, đối với cơ thể vật lý cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Na Tra mang tâm trạng cực kỳ thấp thỏm xông vào linh đài của Ngao Bính, khi ra ngoài không những không còn buồn bã, thậm chí còn mang theo chút vui vẻ. Những cảm xúc buồn vui như vậy, đều phản chiếu trên thân thể, trong chốc lát đã va chạm vào nhau: mũi vẫn còn cay xè, tựa như nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào; nhưng khóe mắt lại không kìm được mà nhướng lên, tràn ngập sự thoải mái và hân hoan.
Không được, như thế này không hợp với hình tượng oai phong lẫm liệt của ta, tuyệt đối không thể để Ngao Bính nhìn thấy!
Na Tra làm bộ thở dài một hơi, dùng luồng khí lưu trong ngực để đẩy hết những tâm tình hỗn độn ra ngoài. Sau đó, động tác "nụ cười ôn hòa sảng khoái" mà đại ca dạy là thế nào nhỉ?
Na Tra cố gắng kéo giật mấy khối cơ ở khóe miệng và dưới mắt, trông có vẻ thong dong tự nhiên, nhưng thực ra chỉ còn chút nữa là cắn vào lưỡi. Cuối cùng trước khi Ngao Bính kịp quay sang nhìn mình, Na Tra cũng miễn cưỡng duy trì được chút ít hình tượng còn sót lại.
Ngao Bính chắc không nhìn thấy đâu...
Hỏng rồi, quên mất vẫn còn nắm tay y!
Na Tra giật mình nhận ra, vội vàng buông tay, Ngao Bính lập tức ôm cánh tay lùi lại hơn một trượng, đôi mắt dài mảnh mai vốn dịu dàng lúc này vì kinh hãi và tức giận mà tròn xoe, chân mày khẽ nhíu, khiến Na Tra tự thấy chột dạ.
Hỏng rồi, biểu cảm này... sau này chắc phải ăn vài cú đấm.
Cơ mặt khó khăn lắm mới kiểm soát được lại vô thức co giật nhẹ, Na Tra thầm kêu không ổn, vội vàng quay người, tránh ánh mắt giận dữ của Ngao Bính. Đã quay rồi, Na Tra để tỏ ra tự nhiên, chỉ còn cách bước đi thật nhanh, giả vờ như có việc gấp. Giọt nước mắt kìm nén từ lâu cuối cùng cũng được giải thoát, trào ra khỏi khóe mắt. Nhưng Na Tra hoàn toàn không để ý. Một lần ly biệt, trăm năm cô độc. Giờ đây Ngao Bính đã chuyển sinh thành tiên thần, lại có cơ hội nối lại tình duyên với hắn, tương lai đầy hy vọng -
Na Tra hớn hở, phất tay nói: "Ván cờ hôm nay, ta không phải là đối thủ của Tinh Quân”.
Kết quả ván cờ ta hoàn toàn không để tâm, ta chỉ quan tâm đến...
"Chúng ta ngày sau còn dài!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro