chương 29: tâm sự
Phù Dung vừa về tới nhà không bao lâu thì hai anh em Minh Quân cũng tới, dĩ nhiên người tiếp họ sẽ là cha cô rồi. Còn cô thì tìm cớ mà rời khỏi nhà, nói đến nhà người bạn ôn bài. Lấy xe chạy lòng vòng, cũng không biết mình sẽ đi đâu. Chợt Kim Phúc từ đâu xuất hiện, chạy ngang với cô rồi rủ cô vào quán nước ngồi. Thôi cũng được! Dù sao cô cũng không thể chạy lòng vòng đến chiều được, ngồi uống nước trò chuyện với hắn cũng không sao.
Thấy cô như có điều gì đó không vui, Kim Phúc bèn hỏi.
- Dung có tâm sự à? Mình có thể chia sẽ với Dung được không?
Đã ba năm rồi, dù Kim Phúc có nổ lực theo đuổi như thế nào thì Phù Dung vẫn không hề động tâm. Tuy nhiên, cô cũng không còn bài xích với hắn nữa. Tuy không là người tình nhưmg cũng có thể xem hắn là bạn thân. Có một vài nỗi niềm đôi khi Phù Dung cũng sẽ tâm sự với hắn. Cô khoáy ly nước trái cây rồi hỏi một câu.
- Bạn có tin vào chuyện kiếp trước, kiếp sau không?
Kim Phúc không hiểu vì sao Phù Dung lại hỏi như vậy nhưng cũng thành thật đáp.
- Mình cũng không biết nữa. Vừa tin nhưng lại vừa không tin.
- Vậy là nữa tin nữa không?
- Ừ! Mà sao Dung lại hỏi điều đó?
Phù Dung thở dài nói.
- Hôm nay mình gặp anh của Minh Quân...
Kim Phúc nghe đến Minh Quân thì kích động hỏi.
- Sao cơ? Hắn lại muốn làm gì Dung? Lại muốn ép Dung làm vợ hắn à? Tên khốn kiếp đí lại muốn dở thủ đoạn gì nữa mà lại gọi anh hắn xuống chứ?
Phù Dung vội nói.
- Kim Phúc! Bạn bình tĩnh lại đi... không phải như bạn nghĩ đâu. Dù hắn có ép mình, nhưng mình không đồng ý thì hắn đâu thể làm gì được. Chỉ là...
- Chỉ là sao?
- Chỉ là...
Phù Dung ngập ngừng một chút, rồi thở dài nói.
- Chỉ là... mà thôi... cũng không có gì quan trọng. Hiện tại hai anh em họ đang ở nhà mình, trò chuyện với cha mình.
Cô không thể nói rằng, Minh Khanh kiếp trước là chồng của cô được. Đành ôm nỗi niềm tâm sự này chôn sâu tận đáy lòng vậy. Nhưng Kim Phúc nghe Minh Quân ở nhà Phù Dung thì ủ rủ nói.
- Dung à! Có phải cha mẹ bạn rất thích Minh Quân phải không?
Phù Dung gật đầu.
- Ừ!
Và trong lòng cũng bổ sung một câu. Nếu như cô không có ký ức của kiếp trước, có lẽ cô cũng sẽ rất thích hắn và yêu hắn.
Kim Phúc lại càng buồn. Hắn yêu cô cũng không kém gì Minh Quân nhưng tại sao cha mẹ cô và cha mẹ hắn đều không chấp nhận? Bởi vì hắn là con một sao? Là con chủ tiệm vàng lớn nhất thị trấn sao? Cha mẹ Phù Dung thấy hắn như vậy nên cho rằng hắn chỉ là một tên vô dụng, sống dựa vào sự giàu có của gia đình. Đời ai biết trước được mọi chuyện. Giả sử có một ngày gia đình hắn trở nên nghèo khó thì hắn sẽ không thể làm được gì để chăm lo cho Phù Dung. Còn cha mẹ hắn thì cho rằng Phù Dung yếu ớt, hay bệnh hoạn, có số khác của, cưới về sẽ không tốt nên cũng không đồng ý.
Nhưng mà, họ đâu biết rằng hắn so với Minh Quân cũng đâu kém cỏi. Minh Quân có tài, học giỏi lại biết kiếm tiền, hắn thừa nhận nếu so năng lực học vấn thì hắn không bằng Minh Quân. Nhưng nếu so kiếm tiền thì chưa chắc hắn đã thua Minh Quân. Mà ra xã hội mọi người hơn nhau không phải ở đồng tiền đó sao? Đâu ai so bằng cấp giỏi hay dở, cao hay thấp. Học giỏi mà nghèo thì cũng như không thôi. Học cao mà ra không có việc làm cũng vô dụng.
Hắn học không giỏi nhưng hắn có đầu óc kinh doanh, hắn xem thời sự cũng có thể dự đoán được giá vàng tăng hay giảm. Trong thị trấn có rất nhiều tiệm vàng nhưng trải qua nhiều biến động, các tiệm vàng có một số đã phải đóng cửa. Nhưng tiệm vàng nhà hắn vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong huyện, thậm chí còn tăng thêm các chi nhánh trên tỉnh, tính ra công lao của hắn vô cùng lớn. Tuy nhiên, người ngoài đâu ai biết được. Nếu biết, dám cá khi hắn đòi cưới vợ thì người ta đã đạp sập cửa nhà hắn để đòi gả con gái rồi. Có đâu bình an theo đuổi Phù Dung đến ngày hôm nay chứ?
Hắn đột nhiên nắm lấy bàn tay Phù Dung nói.
- Dung! Hay Dung lấy mình đi! Sẽ không bị tên Minh Quân đó phiền phức nữa. Mình rất yêu Dung. Mình nhất định sẽ cho Dung cuộc sống hạnh phúc đầy đủ suốt đời...
Phù Dung đen mặt, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô không muốn lấy chồng được không? Dù hai người họ có là tỷ phú hay đế vương thì cô cũng sẽ không lấy đâu. Cô rút tay lại, lạnh lùng nói.
- Kim Phúc! Mình lặp lại lần nữa! Giữa chúng ta chỉ có thể là tình bạn. Còn về tình yêu hay vợ chồng... xin miễn... mình sẽ không tiếp nhận.
Kim Phúc đau xót vô cùng, dù biết rằng câu trả lời của cô sẽ vẫn không hề thay đổi. Nhưng vì sao hắn lại mãi không thể buông tay. Bởi hắn đã yêu cô đến tận cùng sâu thẩm của từng tế bào, không có cô hắn sẽ đau khổ mà chết mất.
Hai người cũng không còn gì để nói, Phù Dung nghĩ chắc giờ này hai anh em Minh Quân cũng đã ra về rồi, nên bèn đứng lên đi về. Kim Phúc cũng chạy theo phía sau cô. Nhưng khi đến công viên bên bờ hồ, cảnh hoàng hôn làm cho Phù Dung không khỏi thổn thức. Cô bèn tấp xe vào lề, khóa cổ cẩn thận, đi lên thềm vịnh vào lan can bảo vệ, ngắm nhìn mặt trời lặn. Kim Phúc cũng đến đứng bên cạnh cô ngắm cảnh đẹp. Kim Phúc nói.
- Hoàng hôn thật là đẹp!
Phù Dung gật đầu.
- Ừ! Đời người có mấy chục năm nhưng những lần được ngắm cảnh hoàng hôn yên bình, đẹp đẽ thế này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Cho nên lúc nào ngắm được cứ ngắm.
Kim Phúc lại nói.
- Nếu Dung muốn thì mình có thể đưa Dung đến đây ngắm mỗi ngày.
Cô phì cười.
- Hi... đâu phải ngày nào thời tiết cũng đẹp như hôm nay đâu. Với lại chúng ta cũng đã trưởng thành hết rồi, phải lo nhiều thứ, học tập, công việc, đời sống... cũng sẽ không thể có thời gian nhiều để ngắm hoàng hôn.
Đúng là cô rất bận rộn, ngoài đi học ra cô còn làm thêm rất nhiều thứ để kiếm tiền. Ở tỉnh tuy không bằng thành phố có nhiều việc làm thêm, nhưng không phải là không có. Cô không giống Minh Quân chỉ ngồi gõ gõ là có thể kiếm rất nhiều tiền, hay như Kim Phúc, cha mẹ bỏ tiền trong thẻ muốn xài bao nhiêu cũng được. Cô chỉ tùy theo năng khiếu của mình mà kiếm tiền thôi.
Chẳng hạn như cô biết dùng hoa để chiết xuất tinh dầu, tự làm nước hoa, túi thơm dùng cho cơ thể mình. Khiến cơ thể cô lúc nào cũng có mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng, tự nhiên làm các bạn nữ trong lớp vô cùng ngưỡng mộ. Hỏi cô có bí quyết gì? Ban đầu cô cũng chỉ thật tình cách làm chúng. Nhưng các nàng rất lười, với lại cũng đâu thể tìm được hoa tự trồng không có thuốc trừ sâu chứ. Thế là, cô thành công đem sản phẩm mình tự tay làm ra bán cho họ. Một người xài được sẽ quảng cáo cho nhiều người. Thậm chí đến tai của các mẹ ở nhà. Vậy là, cô đã có thu nhập.
Cô đang mãi mê ngắm cảnh mặt trời lặn, thả hồn về tận đâu đâu. Nên không hề có cảm giác một cánh tay đã choàng qua vai cô và ôm cô vào lòng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Kim Phúc ôm cô nhưng cô không giãy giụa hay vùng vẫy thì vô cùng hiếm. Phải nói đây là lần đầu tiên trên con đường truy thê của hắn. Hắn rất vui mừng nhưng chỉ dám ôm nhẹ nhàng, hắn sợ làm cô giật mình cô sẽ lại đẩy hắn ra.
Nhưng hạnh phúc của hắn không được bao lâu thì một tiếng gọi vang lên.
- Phù Dung!
Cả hai giật mình quay lại thì thấy Minh Quân đang hầm hầm đi tới. Kim Phúc vô cùng khó chịu, bèn ôm chặt Phù Dung lại luôn. Cũng không phải lần đầu Minh Quân bắt gặp Kim Phúc ôm Phù Dung, nhưng cô không bài xích lại là lần đầu tiên.
Cô tìm cớ rời khỏi nhà, hắn biết là cô đang tránh hắn. Hắn biết cô chỉ đi lòng vòng đâu đó, đợi hắn ra về rồi cô sẽ về. Nên hắn và Minh Khanh chỉ ngồi trò chuyện với cha Phù Dung một lúc rồi ra về. Hắn bèn chở anh hắn chạy lòng vòng vừa tìm cô, cũng vừa chở Minh Khanh đi dạo chơi. Nhưng khi đến nơi này, hắn lại thấy hai bóng dáng quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, đang đứng dựa lan can bảo vệ bên hồ ngắm cảnh. Kim Phúc còn choàng vai ôm Phù Dung vào lòng nữa, hắn cũng không nhìn thấy cô có phản ứng gì. Hắn rất tức giận, vội dừng xe lại bước đến hai người họ trước sự kinh ngạc, khó hiểu của Minh Khanh.
Hắn không chần chừ, chẳng nói chẳng rằng liền đưa tay kéo Phù Dung ra khỏi người Kim Phúc. Tuy nhiên, Kim Phúc thừa biết Minh Quân sẽ hành động như vậy, nên đã ôm chặt cô rồi, Minh Quân đâu dễ gì kéo ra. Thế là, cảnh cũ năm nào lại tái diễn, hai người cùng ôm cô nhìn nhau với ánh mắt đầy địch ý. Phù Dung khóc không ra nước mắt, sao cô lại xui xẻo thế này chứ? Hai người có thể như người khác bước ra đánh người sống ta chết không? Chứ như thế này người chết sẽ là cô đó? Hu hu... ba năm trước nhờ cô ngất xỉu nên thoát kiếp. Nhưng ba năm sau, tình trạng sức khỏe cô đã cải thiện rồi, không dễ gì xỉu nữa. Cô phải làm sao mà thoát đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro