Chương 14

Hơn mười một rưỡi đêm, đa số mọi người đều đã trở về phòng yên giấc. Phù Sinh và Vương Nghị theo cửa sổ phòng ngủ nhảy ra, đi đến rừng cây ở sâu bên trong vườn hoa. Băng Tử ở bên ngoài rừng cây chờ Phù Sinh và Vương Nghị, hai người vào trong. Canh chừng xong, hắn liền lập tức đi về phía cái hồ.

đêm nay là đêm trăng tròn, ánh sáng đặc biệt vô cùng, cả hai đều không dùng đèn pin chiếu sáng vẫn có thể thấy rõ hết thảy xung quanh cái hồ.

"Kỳ quái, chúng ta đi xung quanh cái hồ kiểm tra lâu như vậy rồi, trừ tảng đá hình người ôm hồ ly kỳ lạ này, dường như ở đây cũng không có gì bất thường." Vương Nghị tâm tư không được giải quyết, lúc ấy hắn chịu thỉnh cầu của cha âm thầm điều tra, chắc hẳn phải có đầu mối gì mới một thân một mình tới đây giữa đêm, chính là nơi này, trong trong ngoài ngoài xung quanh tìm kiếm gần nửa giờ cũng không thu hoạch được gì.

"Không được, Phù Sinh chúng ta ngồi phía trước nghỉ ngơi đã." Vương Nghị nói xong liền ngồi ở bên cạnh cái hồ, thuận tay vờn vờn vào trong nước nghĩ muốn rửa tay một chút.

" Vương Nghị ngươi làm sao vậy!" Gặp Vương Nghị thần sắc biểu lộ một chút không bình thường, thân thể tựa hồ cứng đờ, Phù Sinh lập tức đem tay Vương Nghị từ trong hồ lôi lên.

Chạm được vào tay Vương Nghị thế nhưng Phù Sinh lại cảm thấy giống như vừa đụng đến một pho tượng băng. Phải một lúc lâu sau nhiệt độ cơ thể Vương Nghị mới khôi phục lại bình thường.

"A. . . Lạnh quá! Nước này vì sao lạnh như thế! Lạnh chết ta !" Vương Nghị còn đang không ngừng rùng mình.

" Không hề? Ta mới vừa lấy tay ngươi từ trong hồ ra, một chút cũng không thấy lạnh a?" Phù Sinh cười, còn đưa bàn tay vào hồ, té nước lên.

"Sao. . . sao có thể như vậy, nước này rõ ràng hàn khí bức người, ngươi không có cảm giác nào ư?" Vương Nghị không thể tin được.

"Quả thật không lạnh ."

Vương Nghị nhíu mày, cuối cùng nhịn không được tò mò, vươn ngón trỏ chậm rãi gần sát mặt nước hồ.

"A, lạnh quá, thật sự lạnh quá." Phù Sinh khó hiểu nhìn Vương Nghị, tay vừa sờ, quả nhiên ngón trỏ Vương Nghị đã lạnh buốt giống như bị đóng băng.

"Nhưng mà. . . Tay ngươi thực ấm, ngón tay ta đã không còn cảm giác lạnh . Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ngươi thể chất đặc biệt, chống lại được thứ nước lạnh như đá này ?"

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy, nào có thể chất như vậy, ta vừa rồi không hề có công năng dị thường." Phù Sinh lập tức phủ quyết ý tưởng của Vương Nghị .

"Rú ~~ rú ~~~ rú ~~~" đêm khuya mười hai giờ, phía dưới cái hồ truyền đến từng đợt tiếng rống đáng sợ, như là tiếng kêu của rất nhiều mãnh thú, bên trong tựa hồ cũng hỗn kỳ quái ?

Hai người sắc mặt lập tức thay đổi nghiêm trọng, dưới nước này đến tột cùng cất giấu cái gì? Phù Sinh không tự giác thân thủ chạm đến mặt nước, mặt nước đột nhiên nổi lên một vầng sáng màu lam, tay cầm tay hai người nháy mắt biến mất ở bên cạnh cái hồ.

Phù Sinh trừng mắt nhìn, ánh sáng rất mạnh, hai mắt của hắn cố gắng thích ứng một hồi lâu mới hoàn toàn mở được ra. Phù Sinh thấy ngã vào bên cạnh chính là Vương Nghị, liền dùng sức lay hắn tỉnh dậy, Vương Nghị cũng phải thích ứng một chút mới mở được hai mắt.

Khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái nhất chính là, hai người họ rõ ràng là đi tới cái hồ vào buổi tối, hiện tại rõ ràng là ban ngày, không trung một mảnh sáng sủa. Trên trời đầy những đám mây màu sắc rực rỡ, giống sương khói bình thường nhưng bên trong lại nhuộm những vầng sáng, cực kỳ xinh đẹp.

Hai người cùng dìu nhau đứng lên, chiếu thẳng vào mắt chính là cảnh sắc hơn cả diễm lệ —— phía trước cách đó không xa, một tòa trang viên xanh vàng rực rỡ . Phía trước nhà, cầu thang đồ sộ cực kỳ giống cầu thang của cung điện cổ đại, chính là tựa hồ lại không giống cung điện, trang viên trước mắt so với cung điện cổ đại muôn phần là thanh khiết hơn...., không cảm nhận được cái dung tục tầm thường của trần thế . Trang viên được xây dựng vững chắc, núi có thác nước làm bạn, bên ngoài trang viên khắp nơi đều xanh biếc trúc, một con sông nhỏ uốn lượn từ rừng trúc mà ra, mặt cỏ luôn luôn đủ chỗ cho hai người cùng đi. Rồi sau đó, con sông rót vào một tảng lớn giữa hồ. Trên mặt hồ, thỉnh thoảng có con cá trở mình nhảy khỏi mặt nước, vạn vật căng đầy sức sống. Gọi là trang viên kỳ thực cũng không đúng lắm, xong chuẩn xác, thật cảm giác có vài phần giống hoàng gia biệt uyển.

"Này. . . Đây là có chuyện gì? Đây là nơi nào? Nơi này kiến trúc cổ điển . . . Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ chúng ta xuyên không ?" Vương Nghị từ khi bị bản ghi chép kia làm đảo điên nhân sinh quan thế giới quan xong, đối với chuyện xuyên không hoang đường này hắn lại cũng có thể ngớ ngẩn chấp nhận.

"Nói bậy! Chúng ta vừa rồi rõ ràng ở cái hồ, cái gì xuyên không, lời nói vô căn cứ. Trước tiên lên cầu thang, đi nhìn kỹ hẵng nói." Phù Sinh giờ phút này trong lòng cực lực kìm nén kinh ngạc, hắn không ngừng tự nói với mình nhất định phải trấn tĩnh, trấn tĩnh, trấn tĩnh lại!

Nói đến cũng lạ, hai người trong lòng đề phòng, Vương Nghị cầm trong tay kim đao cẩn thận đề phòng, vừa đi vừa nhìn, tập trung chú ý chung quanh ngay cả gió thổi cỏ lay. Nhưng nơi này không khí tựa hồ u tịch và yên ắng lạ thường, trừ việc từng trận gió thổi rừng trúc phát ra tiếng xào xạc, ngẫu nhiên vài tiếng chim hót, trùng kêu....cũng không có gì không ổn, ngược lại có vạn vật, thiên nhiên hài hòa, yên bình.

Hai người đi được một đoạn đường dài, lại càng phát ra cảm giác nơi này không khí tươi mát, chẳng những không hề mệt mỏi, ngược lại là cảm giác toàn thân thanh tịnh, sảng khoái kỳ lạ, tới gần bậc thang của trang viên, chỗ hai người phát hiện con sông nhỏ kia là kia thác nước trên núi hội tụ mà thành. Bất giác, không ngờ lại đi lên bậc thang cao cao kia mà tới ngoài cửa trang viên.

Phù Sinh đưa tay giữ chặt vòng đồng lớn trên cổng chính nhẹ nhàng gõ vang, một hồi lâu sau cũng không có người lên tiếng trả lời mở cửa.

"Phù Sinh ngươi có hay không cảm thấy được kỳ quái, ngươi xem, dựa theo thói quen kiến trúc từ xưa đến nay, cửa đều là điêu khắc các loại sư tử bằng đá . Chính là ngươi xem trang viên này cổng chính lại là chạm khắc hai pho hồ ly, hơn nữa nơi này cũng không lạnh nhưng là nước đá cũng không tan ra đc. Chẳng phải là quá khác thường ?" Vương Nghị bị pho hồ ly điêu khắc hấp dẫn, không tự giác muốn chạm tay vào.

Dát ~~~ m thanh cánh cửa lớn mở ra ngăn trở động tác của Vương Nghị . Phù Sinh thấy hồi lâu không có người đáp lại, bất giác gõ cửa mạnh hơn, việc hắn không ngờ chính là, trang viên to như vậy, cánh cổng cứ như vậy dễ dàng bị hắn đẩy ra.

Hai người muốn làm rõ ràng ngôi nhà này rốt cuộc có hay không có người, liền bị thu hút bởi cảnh đẹp tú lệ bên trong cánh cửa to lớn hoàn toàn .


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro