Chương 48: Đồ xấu xí

Edit: Min

Mặt trời lặn về phía Tây.

Lâm quản gia đứng ngoài cửa, phía sau là một cỗ xe ngựa, bánh xe lấm tấm bùn đất đỏ thẫm.

Xem ra lần này Lâm quản gia tới là thực sự có chuyện, bằng không đã chẳng dám đội mưa lớn vừa qua, lặn lội đường sá lầy lội mà đến thôn Vương Gia.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy ai mở cửa, đến khi định gõ thêm một lần nữa, cuối cùng cánh cửa gỗ cũng khẽ lay động.

Cửa từ bên trong mở ra, Lâm quản gia thoáng thấy Bùi Nhuận liền chắp tay hành lễ: "Bùi huynh đệ mạnh khỏe."

"Lâm quản gia khách khí rồi... Không biết lần này đến đây là vì chuyện gì?" Bùi Nhuận đi thẳng vào vấn đề.

Lâm quản gia đưa mắt dò xét vào bên trong, không thấy có ai sau lưng Bùi Nhuận, bèn nói: "Không dám giấu Bùi huynh đệ, lần này ta đến là muốn tìm phu lang nhà ngươi thương nghị một chuyện, chẳng hay tiểu ca có ở đây không?"

Bùi Nhuận không đính chính lời của Lâm quản gia, cũng không tránh sang nhường lối, chỉ hỏi: "Là chuyện gì? Lâm quản gia cứ nói trước với ta một tiếng xem sao?"

Lâm quản gia tất nhiên không lấy làm khó xử, trong mắt ông, Bùi Nhuận cùng cậu vốn là phu phu một nhà, nói cho Bùi Nhuận cũng chẳng khác gì.

Chẳng mấy chốc, Lâm quản gia đã trình bày rõ ý định chuyến này.

Nghe xong, Bùi Nhuận đáp: "Việc này ta phải nói lại với cậu ấy đã. Cụ thể thế nào, qua hai ngày nữa ta sẽ tự có hồi đáp."

Lâm quản gia lại chắp tay hành lễ: "Vậy thì làm phiền rồi, mong rằng Bùi huynh đệ sớm cho ta một câu trả lời."

"Tật nhiên."

......

Bùi Nhuận trở về phòng, 7361 đang ghé trước cửa sổ. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu mới quay đầu lại.

Hoàn toàn không có chút tự giác của kẻ vừa nghe lén xong, 7361 chỉ chỉnh lại y phục, rồi hỏi: "Lâm quản gia đi rồi?"

"Ngươi thấy được sao?"

7361 lắc đầu. Đương nhiên là không thấy, góc độ có hạn, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng Bùi Nhuận đứng trước cửa, còn người bên ngoài thì bị cánh cửa gỗ che khuất hoàn toàn.

Thế nhưng, chỉ cần dùng một chút tinh thần lực, với khoảng cách này, cậu vẫn có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Bùi Nhuận và Lâm quản gia.

Không chỉ vậy, cậu còn biết Lâm quản gia muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua rau của cậu, chuẩn bị cho yến hội tối mai của Lâm phủ.

"Ta nghe được các ngươi nói chuyện." 7361 thành thật đáp.

Bùi Nhuận liếc cậu một cái, cũng chẳng hề ngạc nhiên chuyện cậu có thể nghe rõ cuộc đối thoại dù đứng xa như vậy, chỉ hỏi: "Vậy ngươi nghĩ sao?"

Xét đến số rau củ hiện có trong kho cùng lượng thu hoạch ngày mai, 7361 nghiêm túc đáp: "Bán cho ông ấy."

Dạo gần đây, tinh thần lực của cậu đã khôi phục thêm một phần, gần như đạt đến bảy tám thành so với trước. Hơn nữa, mảnh vườn trong sân cũng đã khai hoang thêm, thỉnh thoảng có thể thúc hóa một lần, lượng hàng vẫn đủ cung ứng.

Tuy cậu không quá bức thiết về tiền bạc, nhưng có thể kiếm tiền thì vẫn nên kiếm thôi.

Hôm sau, xe ngựa của Lâm phủ vừa đến nơi liền thấy bên cạnh 7361 đã đặt sẵn năm sọt lớn đầy ắp rau củ.

Sáng sớm, cậu đã dùng tinh thần lực đến thất thất bát bát, thúc chín thêm một đợt rau củ. Vì số lượng thu hoạch khá lớn, hôm qua 7361 còn phải cố ý sang nhà Vương thẩm mượn ba cái sọt tre.

Hòe Hoa cũng tới. Nhìn thấy trong sọt toàn rau củ các loại, ngoài cà tím, dưa chuột, măng tây, hẹ mà trước đây từng thấy, còn có bí đao, bí đỏ, cà rốt. Mỗi loại đều tươi ngon, từng củ từng trái to tròn, xếp cạnh nhau, sắc đỏ, lục, tím hòa trộn, trông đẹp vô cùng.

"Tiểu Mãn, sao lại có nhiều đồ ăn thế này?" Hòe Hoa kinh ngạc đến mức quên cả nhìn xe ngựa.

7361 giúp người của Lâm phủ nâng một sọt rau củ lên xe, nghe vậy thì thản nhiên đáp: "Cũng không tính là nhiều."

Cậu còn nhớ, lúc ở căn cứ, mỗi lần thu hoạch ít nhất cũng phải gấp năm lần số này, mà khi đó điều kiện còn không tốt. Nếu ở đây cho cậu thêm vài mẫu ruộng nữa, sản lượng chắc chắn còn cao hơn nhiều.

Hòe Hoa chỉ biết líu lưỡi, rồi giơ ngón tay cái lên khen: "Tiểu Mãn, ngươi thật lợi hại! Làm gì cũng giỏi!"

Sau khi chất xong hết rau củ, hai người ngồi lên xe ngựa của Lâm phủ. Bên trong xe đã bị năm sọt rau treo chật kín, đến mức không còn chỗ duỗi chân.

Dù vậy, Hòe Hoa vẫn vô cùng hào hứng với việc được đi xe ngựa, dọc đường thao thao bất tuyệt.

7361 như mọi khi nói ít, chỉ thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.

Xe ngựa một đường chạy thẳng vào huyện thành. Chuyến này, Hòe Hoa vẫn theo lệ cũ, mang theo giày thêu do nương nàng làm, định đến cửa hàng vải giao hàng.

Biết 7361 có chính sự cần làm, hai người hẹn trước điểm gặp nhau, rồi Hòe Hoa xuống xe.

Sau đó, xe ngựa tiếp tục đi đến Lâm phủ.

Đây là lần thứ hai cậu đến Lâm phủ. Trước kia, tiền bán rau đều do gia nhân đánh xe mang thẳng đến cho cậu, nhưng lần này thì khác. Số lượng hàng nhiều như vậy, lại có cả những thứ trước đây chưa từng bán, tất nhiên là phải đích thân đến lấy tiền.

Lại đứng trong tiểu viện phía sau bếp của Lâm phủ, 7361 lặng lẽ quan sát đám gia nhân đang tất bật qua lại, rồi kiên nhẫn chờ Lâm quản gia đến.

Có điều, e rằng Lâm quản gia nhất thời không thể rảnh tay, nên chờ mãi, chờ mãi vẫn chưa thấy người.

Đang mải nhìn đám kiến trên mặt đất chuyển tổ, bỗng bên ngoài vang lên một trận xôn xao.

Mấy người hoảng hốt kêu lên: "Thiếu gia, mau xuống đi!"

"Mặt trên đứng không vững đâu!"

"Muốn gì cứ để bọn tiểu nhân làm!"

"Đừng ồn ào, lại khiến ta phiền lòng, ta bảo cha ta đánh các ngươi đấy!"

Một giọng nói từ trên nóc nhà vọng xuống.

7361 nghe tiếng nhìn lên, liền thấy một thiếu niên chừng 11, 12 tuổi đang đứng trên mái ngói, định dẫm lên một nhánh cây bên cạnh.

Mái ngói dưới chân cậu ta bị dẫm đến rung lên lách cách, mà bên kia tường lại vang lên một tràng kinh hô.

Có lẽ vì ánh mắt 7361 quá mức chăm chú, thiếu niên kia quay đầu lại.

Dung mạo cậu ta tinh xảo tuyệt mỹ, xinh đẹp đến mức thoạt nhìn cứ như một tiểu cô nương.

Nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của 7361, thiếu niên nhíu mày. Lại thấy 7361 toàn thân xám xịt, bên cạnh còn có mấy sọt lớn đồ ăn, trông chẳng khác nào một kẻ nhà quê, bèn hất cằm nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, đồ xấu xí! Còn nhìn nữa, tiểu gia ta móc mắt của ngươi ra đấy!"

7361 sờ sờ mặt mình, khó hiểu hỏi: "Đồ xấu xí, ngươi đang nói ta sao?"

Lời này nghe có chút mập mờ, thiếu niên cứ tưởng cậu đang mắng mình là đồ xấu xí, lập tức bốc hỏa: "Ngươi nói ai?! Ngươi dám mắng tiểu gia ta?!"

7361: ?

Cậu chỉ đơn thuần hỏi lại một cách thiện chí thôi mà.

Bên kia lại có người vội khuyên: "Thiếu gia, ai chọc ngài tức giận vậy? Mau xuống đây đi, tiểu nhân thay ngài thu thập hắn!"

Bị nhắc nhở, thiếu niên trừng 7361 một cái, hung hăng nói: "Ngươi cứ chờ đó! Chờ tiểu gia ta bắt xong con kim giác tiên này, lập tức xuống thu thập ngươi!"

7361: ?

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, không để ý tới 7361 nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào một nhánh cây nào đó, rồi dùng sức dưới chân, định nhảy qua.

Nếu thường xuyên leo trèo, động tác này có lẽ chẳng có gì sai. Nhưng hôm qua trời vừa mưa lớn, rêu xanh phủ đầy mái ngói, trơn trượt vô cùng. Vừa dồn lực, chân cậu ta lập tức bị trượt.

"A——!"

Thiếu niên hoảng hốt hét lên, cả người nghiêng đi, rồi lao thẳng về phía 7361.

7361: Oa.

Nhìn thiếu niên sắp rơi xuống, có khi còn gãy tay gãy chân, đám gia nhân phía bên kia tường kinh hãi la lên: "Thiếu gia! Trời ơi!"

Người trong hậu viện cũng nghe thấy động tĩnh, liền chạy ào ra. Chỉ chốc lát, cái sân nhỏ đã chật kín người.

7361 cúi xuống nhìn thiếu niên trong lòng mình. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn không ngừng la hét, làm cậu bỗng dưng muốn đưa tay bịt tai lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro