Chương 3 : Tôi không yêu em
"Kim tổng, người của Diệp Thị đã tới. Đích thân Diệp Tổng bên đó sẽ đàm phán."- Viên Hy nói với Bình Tinh. Cô điều chỉnh máy tính kết nối với Camera trong phòng đàm phán để nàng có thể bao quát toàn bộ.
Bên kia phòng họp mở ra, một nhân viên chỉ chỗ cho Diệp Thoại Mỹ và Trân Trân.
"Mời Diệp Tổng... Mời trợ lí Trân."
Bên này Bình Tinh bất chợt nhìn vào màn hình. Hai mắt mở to.
Là chị ấy?
Người dây dưa với nàng đêm qua là Diệp Thoại Mỹ ? Hôm nay cô mặc bộ vest kẻ đen, áo bên trong màu đen vô cùng xinh đẹp .
Bình tĩnh, cô ta không thể biết nàng được, cứ như cũ mà làm thôi.
Chỉ có một điều Bình Tinh chắc chắn, cô ta đi nhầm phòng chứ không hề cố ý.
Có lẽ mục đích của cô ta tới khách sạn nhà nàng cũng giống nàng thôi, lúc đó không hề để ý đã lên nhầm, vì có hai phòng tổng thống, phòng kia mới là dành cho khách. Nàng đã nghe vệ sĩ nói ở phòng tổng thống phía dưới có một cô gái ở đó qua đêm và sáng bỏ đi với vẻ giận dữ.
Xem ra ai kia đắc tội nữ nhân vì nhầm rồi.
"Thưa Diệp Tổng của tập đoàn Diệp Thị cùng mọi người, hôm nay Kim tổng của chúng tôi đã xếp lịch cho các vị tới để đàm phán hợp tác song phương dự án xây dựng khu giải trí cấp cao cùng sân golf và khu nghỉ dưỡng. Đây là một dự án rất lớn từ trước tới nay chúng ta từng hợp tác với nhau, nếu cuộc đàm phán thành công, đôi bên có lợi. Nhưng nếu thành công mà hợp tác không thành, các vị sẽ phải bồi thường 30% phí tổn thất, 20% phí dịch vụ chúng tôi tuy không cân nhắc nhưng sẽ thay vào đó là 10% cổ phần của Diệp Thị. Vì Diệp Thị là bên đưa ra đề nghị hợp tác. Các vị đã cân nhắc kĩ chưa?"- Viên Hy nói bên kia đầu dây.
Bình Tinh châm một điếu thuốc. Trước giờ, rất ít tập đoàn chịu được sự khắc nghiệt của luật đền bù thiệt hại của Kim Thị, nhưng cũng vì vậy mà họ phải dốc hết sức làm việc, và cuối cùng đem lại lợi nhuận rất cao cho đôi bên. Cái khó của họ chính là phải đàm phán thành công với Kim Thị, chịu được sức ép trong cuộc đàm phán, chế ngự được cái lạnh bên người khi tiếp chuyện với Kim tổng - một nữ nhân bí ẩn.
"Chúng tôi đã cân nhắc kĩ."- Diệp Thoại Mỹ gật đầu kiên quyết. Cô muốn thử tiếp chuyện với vị nữ tổng giám đốc đặc biệt kia xem sao.
"Vậy được, bây giờ Kim tổng sẽ tiếp chuyện các vị."
Lập tức xung quanh có một trận xôn xao từ các giám đốc cùng các quản lý bộ phận
"Bắt đầu rồi..."
"Yên tâm, tôi đã uống thuốc trợ tim..."
"Tôi đã uống thuốc ổn định thần kinh rồi..."
"Tôi mang theo găng tay giữ ấm..."
"Này, kể chuyện cười đi, kể nhỏ nhỏ thôi..."
"Ngày xưa có một con ma... á... sao đánh tôi?"
"..."
Diệp Thoại Mỹ chỉ biết cười khổ, Trân Trân bên cạnh khẽ run lên vì sợ . Cô cảm thấy có chút cỗ không khí u ám. Liệu cô gái kia có uy lực gì khiến người khác khiếp sợ?
"Chào các vị."- một âm thanh lãnh khốc vang lên, làm không khí phòng họp càng căng thẳng. Kim Bình Tinh ngồi tựa trên ghế, hít một hơi thuốc rồi phả ra.
Diệp Thoại Mỹ nhìn lên màn hình đen có gắn camera ba chiều.
"Chào Kim tổng. Tôi là Diệp Thoại Mỹ - tổng giám đốc Diệp Thị."- giọng nói của cô nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vẫn chứa trong đó cái lạnh lẽo vốn có trong người cô.
Mọi người thầm ai oán trong lòng, thêm một tảng băng nữa rồi.
"Tôi đã sớm biết."- Bình Tinh cười lạnh, nàng sẽ xem Diệp Thoại Mỹ chịu được bao lâu- "Quý tập đoàn Diệp Thị đã mở lời, tôi đã xem qua bản kế hoạch của các vị. Sau khi hợp tác, chuyện đôi bên cùng có lợi là lẽ đương nhiên, nhưng Diệp Thị đã tìm tới Kim Thị mưu cầu hợp tác, lợi nhuận chúng tôi nhận được, đương nhiên hơn. Để Diệp Thị phải thiệt thòi mất ba tháng, các vị nghĩ kĩ chưa?" Vì có luật tập đoàn được mời hợp tác sẽ được ưu đãi nhận lãi toàn phần trong vòng ba tháng, đây lại là dự án lớn, chắc chắn Diệp Thoại Mỹ phải cố gắng lắm mới có được quyết định khó khăn này.
Diệp Thoại Mỹ ngả người ra một chút, giọng nói này, sự bình thản rất cao, vị nữ tổng giám đốc này quả có tài ăn nói, trước những cái lợi cũng không bao giờ tỏ ra mình cần.
Khi nhận được giấy hẹn, Trân Trânvà Diệp Thoại Mỹ đã vô cùng vui mừng, tổng giám đốc của KimThị không phải muốn gặp là được. Bản kế hoạch hợp tác phải thật hoàn chỉnh, thật mang lại lợi ích cao, thu nhập lớn và vững vàng mới có thể được tham gia đàm phán. Thế nên, trên thương trường thường lưu truyền, chỉ cần nhận được giấy hẹn của Kimtổng đã thành công một nửa. Nhưng thực tế phũ phàng cho thấy, phải đấu được với Kimtổng trên bàn đàm phán mới được cho là thiên tài.
"Tôi đã suy nghĩ kĩ, chuyện hợp tác với KimThị, chúng tôi đã rất cân nhắc. Ngoài KimThị, không còn một tập đoàn nào có thể đảm đương cùng chúng tôi trong dự án này."- Diệp Thoại Mỹ lật bản kế hoạch- "Về chuyện lời lãi, đương nhiên theo luật. Thứ chúng tôi cần thật sự chính là sự ổn định trong hợp tác song phương và lợi nhuận về sau. Hơn nữa việc xuất vốn ra bên ngoài chúng tôi đã từng nghĩ tới, nhưng sự đảm bảo không cao, không thể liều lĩnh đặt cho người khác. KimThị là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi để hướng tới hợp tác."
Mọi người trong phòng họp khóc thầm trong lòng. Không khí càng trở nên lạnh lẽo khi sau đó Bình Tinh không nói thêm tiếng nào.
"Những lúc Kimtổng im lặng, tốt nhất là nên im lặng theo, vì lúc này, cô ấy đang suy nghĩ để đưa ra quyết định đấy."- vị giám đốc đầu hói nói nhỏ với Baek Bi Heung. Trân Trân lại quay sang nháy với Diệp Thoại Mỹ . Cô chỉ yên lặng hướng tới màn hình, chờ một quyết định.
"Cậu nghĩ cô ấy có đồng ý không?"- Trân Trânhỏi Diệp Thoại Mỹ, tay nắm chặt vạt áo. Đằng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Thoại Mỹ thấy có vẻ không ổn, ngước nhìn xung quanh, ai nấy lau mồ hôi lạnh trên mặt. Mặt mũi tái mét. Cô chỉ lắc đầu cười khổ. Sao họ lại coi Kimtổng như hung thần vậy?
Ở Diệp Thị, cô đã bị coi là nhân vật đáng sợ rồi, bây giờ còn có cả Kimtổng đáng sợ hơn. Diệp Thị cũng không phải tập đoàn dễ hợp tác. Trên thương trường thực lực của cả hai tập đoàn là ngang nhau. Nhưng Diệp Thị dễ hợp tác hơn một chút, vì đối phương còn thấy mặt tổng giám đốc mà ứng biến. Nhưng ở KimThị, điều làm bọn họ sợ là không khí căng thẳng cùng vị nữ tổng giám đốc bí ẩn xuất quỷ nhập thần.
Suốt gần ba mươi phút vẫn không có tiếng động nào phát ra, có cô thư kí bên Diệp Thị đã nước mắt ròng ròng vì sợ khiến Trân Trânphải phát run lên. Bên KimThị cũng không khá hơn, mặc dù bọn họ chỉ tham gia xem đàm phán và ghi chép các thứ trong bản kế hoạch để phân ban hợp lý nhưng cũng chịu sức ép khủng khiếp, mặt liên tục đổ mồ hôi mặc dù có máy lạnh vù vù trên đầu.
Riêng Diệp Thoại Mỹ vẫn bình thản, cô nhận thấy chẳng có gì phải căng thẳng cả. Kimtổng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân mà mọi người không biết đến thôi mà? Đâu tới nỗi phải sợ hãi?
Thế nhưng cô đã lầm. Suốt thời gian đó, Bình Tinh chỉ ngồi nhìn cô trên camera, miệng cười lạnh, thỉnh thoảng lại rót rượu uống. Nàng thầm nghĩ:
"Thứ quan trọng là xem xét sự can đảm của đối phương, dám làm dám chịu, dám chấp nhận mới là kẻ nên hợp tác. Còn những người chỉ trải qua một chút sợ hãi đã mềm nhũn, thực không đáng."
Quan sát hành động của từng người, Bình Tinh rất hài lòng về Diệp Thoại Mỹ. Nàng đang suy nghĩ sẽ trả lời Thoại Mỹ.
Tròn đúng ba mươi phút, nàng chậm rãi cất tiếng.
"Là chúng tôi chọn Diệp Thị."- giọng nói lạnh lẽo, lãnh khốc lại vang lên.
Mọi người giật mình, có người thở hắt ra một tiếng rồi gục mặt xuống bàn. Người thì ôm mặt ngả ra sau mà thở phì phò như bị thiếu oxi.
Diệp Thoại Mỹ nở nụ cười, cầm bản hợp đồng.
"Kimtổng, rất vui vì sự hợp tác."- cô biết nàng không thừa nhận Diệp Thị chọn KimThị, mà nói KimThị chọn Diệp Thị, cho thấy sự bá đạo chiếm giữ của mình. Cô thầm nghĩ nàng chẳng phải rất thú vị sao?
"Bất quá..."- Bình Tinh lại lên tiếng- "Tôi có một điều kiện nhỏ. Nếu hoàn thành, chúng ta lập tức kí hợp đồng."
Cô tự nâng ly rượu kề miệng. Chẳng lẽ lại không thể trêu đùa vị tổng giám đốc xinh đẹp kia một chút.
Trân Trângiật mình, mặt sợ hãi. Mọi người cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
Cập nhật truyện mới nhất
"Chẳng lẽ... cổ phần... trời ơi..."- có giọng nói nhỏ nhỏ vang lên.
Hiệp định cổ phần sẽ giúp KimThị có thêm 10% cổ phần vĩnh viễn của Diệp Thị nếu hợp tác thành công, thay vào đó, KimThị sẽ không nhận lời lãi trong ba tháng đầu.
Diệp Thoại Mỹ cảm nhận được ở Bình Tinh một cái gì đó vô cùng sắc bén. Cô nghĩ chắc chắn cô không phải Pranpriya Manobal- con gái Kimgia, vì một cái đầu óc 22 tuổi chưa thể suy nghĩ được như vậy. Tuy thế, cô vẫn mỉm cười.
"Mời Kimtổng."
Câu nói tiếp theo của Bình Tinh khiến người người khiếp đảm, có người còn ngoáy lại lỗ tai để nghe lại.
"Bất quá, tôi muốn chúng ta giao đấu bi-a đi."- Bình Tinh ngả người ra ghế cười, tiếng cười lanh lảnh của nàng khiến mọi người sững sờ.
"Tổng giám đốc cười sao?"
"Tôi bị điếc không nghe thấy gì cả."
"Tôi tổn thọ rồi, nhất định về hưu sớm."
Diệp Thoại Mỹ đằng hắng nhỏ một chút rồi hướng lên màn hình.
"Kimtổng, cô thật thú vị."
Mọi người đồng loạt đổ cái rầm. Thú vị? đó là từ tối kị không nên dùng với nữ tổng giám đốc của bọn họ.
Xem ra Diệp Tổng thực sự xong rồi.
Bây giờ mọi người chỉ nghe được tiếng cười duy nhất của đàn ông ở bên kia-Nhật Nam. Anh thật không ngờ có người nói Bình Tinh thú vị, anh che miệng, nhưng nhất thời không kiềm được mà cười lên, tuy không to nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
"Yang Woo..."- nàng nhắc nhở, chỉnh lại micro- "tám giờ sáng mai, câu lạc bộ KimGMS. Một trận ứng định thời gian và số lần bắn. Đừng tới muộn."
Kết thúc cuộc họp, người bên Diệp Thị không thể tin rằng hợp tác đã sớm được quyết định, và lại giao đấu thêm một trận bi- a.
Vừa ra khỏi phòng họp đã thấy những người ở KimThị thở phì phò. Cô giám đốc nhân sự cùng thư kí còn choáng váng, run rẩy lấy thuốc trong túi xách ra uống vội.
Nhìn mọi người như vậy không thoải mái, Diệp Thoại Mỹ có chút cười trong lòng. Những người này quả thật rất nhát chết, nhưng nếu không phải cô là con người có thần kinh thép, chắc cũng không thể chịu được bầu không khí đáng sợ trong phòng này.
Người ta nói thực đúng "Đàm phán xong với Kimtổng, não chết đi một nửa, tuổi thọ giảm một phần ba."
"A, thưa Diệp Tổng..."- giám đốc kế hoạch cười xun xoe trước Diệp Thoại Mỹ - "Chẳng hay Diệp Tổng có thể dùng với chúng tôi bữa cơm không? Nhà hàng KimGMS của chúng tôi rất hoan nghênh. Và cũng vì sự hợp tác sắp tới của chúng ta."
Diệp Thoại Mỹ cũng vui vẻ đáp lại:
"Vậy phiền giám đốc Wang."
Nhà hàng KimGMS nằm ở tầng 25, cách tầng cao nhất của tổng giám đốc Bình Tinh 11 tầng lầu. Nhà hàng này chỉ chuyên phục vụ Kimtổng, các quan chức cấp cao và khách hàng của công ty đã hợp tác thành công.
"Mời ngồi, Diệp Tổng..."- giám đốc Wang gọi menu đặt nguyên một bàn tiệc, lại quay ra Diệp Thoại Mỹ - "tổng giám đốc của chúng tôi không thể tiếp, mong là tôi không làm Diệp Tổng thất vọng."
"Không sao, không có việc gì " Diệp Thoại Mỹ vui vẻ trả lời- "Chỉ là, chúng tôi băn khoăn thắc mắc một điều, chẳng lẽ các vị chưa ai gặp Kimtổng sao?"
Giám đốc Wang xua tay.
"Chưa ai được gặp cả, Diệp Tổng đừng nghĩ dễ dàng gặp được. Mỗi sáng, xe của Kimtổng được lái vào gara dành riêng cho Kimtổng, trợ lý Yang sẽ mở thang máy trong nhà xe và Kimtổng sẽ lên thẳng trên đó, không ai có cơ hội nhìn thấy cô ấy. Chúng tôi chỉ có một mong ước nho nhỏ, đó là được thoáng thấy cô ấy một lần thôi. Một phụ nữ uy quyền..."
Vẻ tự hào của giám đốc Wang làm cô thấy buồn cười. Không phải chứ? Chẳng phải họ luôn coi Kimtổng của họ là hung thần sao?
Bữa ăn đang diễn ra vui vẻ, Giám đốc Wang và Diệp Thoại Mỹ cũng nói chuyện về dự án và những hợp tác sắp tới nếu hợp đồng được kí. Một lát sau, có một nam nhân viên chạy vào.
"Tổng giám đốc Vương, kí cho tôi vào đơn đặt hàng đồ dùng trên phòng Kimtổng."
"Có chuyện gì vậy?"
Nam nhân viên đó thở dài.
"Còn không phải vì có người nói Kimtổng thú vị sao?"- anh ta nhìn sang Diệp Thoại Mỹ- "Nhờ công lao của Diệp Tổng mà Kimtổng của chúng tôi nổi lên thú vui đập phá hết đồ đạc trong phòng. Đồ thủy tinh, các chai rượu quý, cô ấy đập tan không còn một mảnh. Lật tung cả bàn làm việc. Không sót một thứ gì còn nguyên vẹn. Cũng may chỉ là ở phòng làm việc bên ngoài. Các nơi bên trong không làm sao."
Thoại Mỹ sửng sốt. Cô gái này lấy việc đập phá các thứ ra để trút giận sao?
"Nhưng... tại sao Kimtổng lại làm vậy? không phải vì tôi chọc giận đấy chứ?"
Giám đốc Wang cười hề hề.
"Không phải Kimtổng giận đâu, Diệp Tổng đừng lo. Chỉ là cô ấy thích thế thôi. Mỗi lần ông bà Kimtới đây rồi đi về, cô ấy đều có phản ứng như vậy."- ông ta kí lên tờ giấy xong. Cậu nam nhân viên chạy vội đi ngay.
Diệp Thoại Mỹ làm ra vẻ đã hiểu, bỗng một cỗ nghi ngờ xuất hiện.
"Chẳng lẽ không ai nghi ngờ Kimtổng chính là Pranpriya Kimsao?"
"Diệp Tổng không biết rồi, Pranpriya Kimcô bé ấy mới 22 tuổi thôi, hơn nữa còn du học ở nước ngoài. Ông bà Kimchỉ tiết lộ Kimtổng của chúng tôi đúng là một cô gái ở Kimgia nhưng không phải con gái họ. Họ chỉ có duy nhất Pranpriya Kimthôi. Diệp Tổng nghĩ một nữ nhân 22 tuổi sao có thể chỉ đạo được KimThị?"
"Cũng phải."- Diệp Thoại Mỹgật đầu.
"Yang Woo, chiều nay anh có phải làm gì không?"- Bình Tinh châm thuốc, hướng trợ lý hỏi.
Với kinh nghiệm làm việc cùng LaBình Tinh hơn bốn năm,Nhật Nam hiểu khi nàng hỏi như vậy tức là chuẩn bị có cực hình đón chờ anh rồi. Chỉ là... không thể từ chối a.
"Thật ra thì... tôi có chút việc..."
"Cục cưng Kiki rất nhớ anh."
Im lặng.
Có trời mới biếtNhật Nam sợ câu nói này thế nào, trước kia anh đã từng phải cho "Cục cưng" của nàng ăn một lần, sau đó thì liền hai tháng anh phải đi gặp bác sĩ tâm lí để điều trị, giờ đây nàng lại định ép anh ra dạng gì nữa?
Yang Woo ngửa đầu lên than thầm, là do anh làm thì phải chịu thôi a...
Sau bữa ăn, Diệp Thoại Mỹvà Trân Trânvề Diệp Thị. Chuẩn bị cho ván đấu bi- a ngày mai.
"Diệp Thoại Mỹ, tài bắn bi-a của cậu ai có thể địch nổi chứ?"- Trân Trâncười tự hào- "Cậu còn nhớ hòn đảo cậu có được nhờ thắng kiện tướng bi- a không? Haha... cô Kimtổng đó thật sự khinh địch rồi."
Diệp Thoại Mỹtrầm ngâm, bi- a đối với cô không khó, nhưng vị nữ tổng này thật khiến không ai có thể biết được con người thật.
"Tôi không rõ, nhưng có thể cô ta làm vậy để xem cách ứng xử của tôi thì sao?
"Hừm, thế thì tự mình kiểm nghiệm. nhưng chẳng phải đấu bi- a thì cậu có thể có cơ hội nhìn được cô ấy sao?"- Trân Trânvẩy tay- "Cơ hội ngàn năm có một vậy còn gì?"
"E rằng không dễ."- Diệp Thoại Mỹlắc đầu cười. Cô thầm nghĩ nếu đã dễ như vậy thì ai mà không nhìn được?
Trên ban công một biệt thự, LaBình Tinh nở nụ cười thần bí. Bộ váy đen dài quết đất bó sát cơ thể quyến rũ. Từng đường cong lộ ra, ánh trăng trên kia chiếu lên tăng thêm vẻ huyền bí của nàng. Khoanh tay trước ngực, một tay còn cầm một điếu thuốc. Thỉnh thoảng hít một hơi, làn khói quỷ dị liên tiếp vờn xung quanh. Ván cờ nào trước giờ nàng ra tay cũng đều chính xác đến từng li. Đập phá đồ đạc chỉ là do nàng cần một cái gì đó phát tiết. Trước mặt cha mẹ, nàng là một đứa con ngoan ngoãn. Nhưng đằng sau, LaBình Tinh Kimlà một con người có nhiều mặt. Nàng biết cách ứng xử với từng người sao cho hợp lý. Với LaBình Tinh, không nên biểu đạt con người thật với tất cả mọi người.
Có điện thoại.
"Alo."
"Sa, em khỏe chứ?"- tiếng một người đàn ông trầm ấm vang lên, mang theo man mác buồn nhưng thật ra bên trong lại có một cỗ hạnh phúc.
"Cheon Soo."- nàng mỉm cười. Rốt cục anh cũng gọi cho nàng . Đã bốn năm rồi sao?
"Anh đã về."- đầu dây bên kia, một nét cười ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.
Anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn trầm ổn, vẫn ôn nhu như trước. Trái tim anh dù có triệu năm quay về vẫn chỉ dành riêng cho LaBình Tinh Manobal. Nhưng... nàng vốn đã chán ngán rồi.
"Vậy mai gặp."- lúc này nàng không biết nên nói với anh những gì. Nàng liệu có nên nói thẳng ra những gì mình biết không?
"Chiều mai ra khách sạn đón anh được không? Anh muốn người đầu tiên đón anh về Incheon là em."- Ngừng một lúc, Diệp Hạo Thiênnói- "Anh yêu em."- Diệp Hạo Thiênlại mỉm cười một lần nữa- "Mãi mãi như vậy, Sa, ngủ ngoan."
"Anh ngủ ngon."
Cúp máy,nàng cảm thấy buồn cười, anh vẫn có thể thản nhiên như vậy sao? Nhưng cuối cùng anh cũng giữ lời hứa với nàng . Tắt thuốc, nàng thay bộ váy thử cho dạ tiệc mấy hôm nữa. Mặc váy ngủ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.
Sân bay ở Incheon, bốn năm trước.
"Sa, ngoan, chờ anh. Anh sẽ thường xuyên liên lạc."- Diệp Hạo Thiênmỉm cười, ôm LaBình Tinh, thân thể ấm nóng của anh làm mắt nàng hơi cay. Nhưng rốt cục, nàng chỉ vô hồn nhìn anh.
"Không, đừng gọi."
"Tại sao?"- biết tính Bình Tinh lạnh lùng, thường có những hành động thất thường, Diệp Hạo Thiênvẫn không khỏi ngạc nhiên.
"Khi nào anh quay lại hoàn toàn, chân đứng trên Incheon một lần nữa. Gọi em."- Bình Tinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện chìm sâu vào đó, anh rất đẹp trai, bờ môi thanh tú, ấm nóng khi cô chạm vào. Nàng yêu sự dịu dàng, ấm áp của anh nhưng không bao giờ lộ ra điểm thừa nhận.
Diệp Hạo Thiênbiết rõ Bình Tinh, anh cũng vui vì chỉ những lúc bên anh, nàng mới biểu lộ con người thật của mình. Những lúc đông người, nàng chỉ đơn giản là một con robot được đổ đầy dung môi làm lạnh.
"Anh sẽ rất nhớ em."- Diệp Hạo Thiên nhìn nàng tỏ vẻ đáng thương, mong nàng cho anh gọi điện về hỏi thăm.- "Sa, anh yêu em."
Đây không phải lần đầu anh nói yêu Bình Tinh, nhưng nàng thì chưa từng nói với anh. Đối với Bình Tinh, lời nói thì sao chả được, quan trọng là hành động thế nào.
"Em biết, vì thế nên em không muốn anh gọi điện về, em thỉnh thoảng cũng ra nước ngoài chơi. Nhưng tuyệt đối không chạm mặt anh. Hãy yên tâm làm việc của anh. Bao giờ trở lại hãy gọi em. Chỉ cần anh hứa, dù một năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cả đời em cũng sẽ đợi."- Bình Tinh đưa tay lên khuôn mặt Diệp Cheon Soo, vuốt ve từng đường nét, ghi nhớ nó.
Diệp Hạo Thiêngật đầu nhìn nàng, mắt anh sớm bao bởi một lớp sương mù.
"Hạo Thiên, đừng khóc."- nàng mỉm cười dỗ như dỗ trẻ con, anh luôn như vậy, mềm mỏng đến nỗi người khác phải mềm lòng. Nhưng đó là chỉ trước mặt nàng- "Chỉ cần không nhận được cuộc gọi nào từ em, anh hãy nhớ đó là vì em vẫn chưa muốn chúng ta kết thúc. Hiểu chứ? Em luôn đợi anh."
Diệp Hạo Thiên ôm chặt lấy Bình Tinh. Hôn lên mái tóc bồng bềnh của nàng, ôm chặt như sợ nếu nơi tay, cô sẽ bay mất vậy.
"Sa, anh yêu em. Hãy đợi anh."
"Được."
Máy bay đi Mĩ cất cánh, mang theo tình yêu hai năm trời của nàng.
Nàng đưa tay lên gạt giọt nước mắt đã lăn dài. Nàng hứa sẽ không khóc trước mặt anh.
Nhìn máy bay đã khuất sau rặng mây, thu hồi lại khuôn mặt buồn bã. Bình Tinh quay về.
Thời gian đầu Diệp Hạo Thiên sang Mĩ, Bình Tinh liên tục nhận được các cuộc gọi từ bên Mĩ. Nàng nhất quyết không nghe, sau cùng nàng nhận được một tin nhắn.
"Sa, hãy đợi anh. Anh nhất định về. Anh sẽ mãi mãi yêu em."
Nàng mỉm cười, xóa tin nhắn đó đi.
Sáng hôm sau, một thân âu phục hôm trước bị loại bỏ, Diệp Thoại Mỹ mặc áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh mĩ lệ . Quần jeans đen. Cô cùng Trân Trân lên xe đến thẳng câu lạc bộ KimGMS.
Ngoài cửa là hai người áo đen, thấy Diệp Thoại Mỹ, họ giơ tay mời vào.
Phòng đấu bi- a được chuẩn bị sẵn trên tầng năm. Diệp Thoại Mỹ và Trân Trân vào phòng, lập tức thấy một cỗ u ám xuất hiện bên trong.
"Chào Diệp Tổng."- giọng nữ nhẹ nhàng vang lên nhưng lạnh lùng, như một tảng băng lớn đè xuống.
Bình Tinh ngồi trên chiếc ghế da, ngăn với bên Diệp Thoại Mỹ một tấm cửa kính một chiều từ trên trần nhà xuống lưng chừng, nếu nhìn từ bên Diệp Thoại Mỹ chỉ thấy trên bàn bi- a một chút trở xuống chân và cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu chính cô trong gương. Còn nhìn từ bên Bình Tinh có thể quan sát mọi thứ bên kia. Nàng tay cầm điếu thuốc, tay kia là ly rượu đỏ thẫm đung đưa. Nhìn người trước mặt kia đã từng lên giường với mình.
"Chào Kimtổng, hôm nay tôi tới đây theo yêu cầu của cô."- Diệp Thoại Mỹtay vẫn trong túi quần, cô vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá xung quanh. Cô gái này còn hút thuốc lá sao? Nhưng mùi thuốc rất quen, rất giống... không thể nào, tuyệt đối không thể, cô gái kia chỉ là người Trân Trâncử tới làm hắn vui vẻ, còn đây là vị nữ tổng giám đốc bí ẩn, uy quyền, hẳn là không có chuyện đó đâu.
"Vậy chúng ta bắt đầu luôn."- Nàng đứng dậy, gót giày va chạm với nền nhà lộp cộp.
Không gian yên tĩnh. Diệp Thoại Mỹnhìn vào đôi giày dưới chân Bình Tinh cùng bước đi uyển chuyển trên đôi cao gót 15 phân mà không khỏi bất ngờ, nàng không định đi đôi guốc cao gót đó bắn bi- a chứ? Không phải sẽ rất khó chịu sao?
"Thưa Diệp Tổng..."- quản lí KimGMS lên tiếng- "Luật chơi chỉ là ứng định số lần bắn và thời gian vì ngài và Kimtổng không thi đấu trong bàn."
"Được, tôi đã hiểu."- Diệp Thoại Mỹcầm lấy gậy bi- a chuẩn bị.
Luật chơi đơn giản, bởi hai người không nhìn nhau nên sẽ dựa vào thời gian và số lần bắn. Có một màn hình chỉ chiếu bàn bi- a của nàng và nhìn từ phía Diệp Thoại Mỹcũng có thể thấy rất rõ ràng.
Cuộc chơi nhanh chóng bắt đầu. Những tiếng cạch cạch liên tục vang lên, Diệp Thoại Mỹ không thể không thừa nhận Bình Tinh chơi rất giỏi, từng động tác của nàng vô cùng thanh thoát, tuy chỉ nhìn thấy đôi tay của nàng nhưng cô cũng ý thức được cô là người rất may mắn.
Trân Trântrợn mắt nhìn lên màn hình, từng quả bóng được Bình Tinh xử lý nhanh gọn. Vào giờ khắc cuối cùng, Bình Tinh đã giành phần thắng. Diệp Thoại Mỹchỉ đứng nhìn lên màn hình, nụ cười trên môi cô càng sâu hơn.
"Kim tổng quả thật chơi rất giỏi."- Diệp Thoại Mỹ tựa một chút lên bàn bi- a. Nữ nhân bí ẩn này thực khiến cô tò mò. Quả là giỏi trong nhiều lĩnh vực, ngoại giao, đàm phán, chỉ đạo tập đoàn, chơi bi- a. Đến cô là người chơi thắng cả kiện tướng còn thua nàng.
Hợp đồng này, có lẽ phải hợp tác với tập đoàn khác thôi.
Trân Trân thở dài.
"Kim tổng, có lẽ mong chờ hợp tác sau vậy."
Bình Tinh giật mình, lúc này nàng mới nhận ra mình đã thắng người kia. Rồi ok, trên giường cô ta chiếm thượng phong, nhưng trên thương trường, cô ta sẽ thua nàng thôi. Nàng biết tiếp theo sẽ phải làm gì.
"Chờ đã."- Bình Tinh lên tiếng, nàng lại ngồi vào ghế, nâng ly rượu đỏ thẫm lên, đắc ý cười một tiếng.
"Sao?"- Trân Trân giật mình, không phải chứ, Diệp Thoại Mỹ thua mà- "Kim tổng, chúng tôi đã thua?"
"Tôi đã nói thắng thì sao mà thua thì sao à?"- Bình Tinh thỏa mãn với kết quả vừa đạt, người này thật lạ, rõ ràng cô ta có thể thắng nàng, nàng thoáng thấy cô ta khẽ gẩy gậy giả trượt, hành động này sao có thể qua mắt nàng.
Diệp Thoại Mỹ khẽ cười, Kim tổng thật không dễ đối phó chút nào, hứng thú với nàng lại tăng lên.
Vệ sĩ áo đen cầm bản hợp đồng đến trước mặt Diệp Thoại Mỹvà Baek Bi Heung, trên đó cơ bản đã có chữ kí của Bình Tinh khiến Diệp Thoại Mỹcó chút không thích ứng, trợ lýNhật Nam của nàng đâu mà để nàng phải theo kiểu hắc đạo thế này?
"Kimtổng, hi vọng chúng ta hợp tác thành công."- Diệp Thoại Mỹhướng phía trước nói tới. Cô không ngờ cuộc chơi này lại chỉ là một trò chơi không có mục đích.
"Được."- Bình Tinh cười nhưng giọng nói vẫn lạnh băng. Nàng chợt tắt ngấm nụ cười, nghĩ ra cái gì đó, rồi lại nhìn Diệp Thoại Mỹ. "nét mặt chị ta rất giống..."
Tổng giám đốc Jin Kae sau khi biết KimThị đã kí hợp đồng với Diệp Thị cũng không khỏi vui mừng. Trước giờ, để có thể thành công đàm phán với Kimtổng luôn là những điều thần kì ít khi xảy ra, nhưng một khi đã đạt được, phải dốc sức mà làm cho tốt, nếu không, nguy cơ thua thiệt cao, lại phải đền bù nhiều vô kể. Hơn nữa, các tập đoàn khác cũng sẽ mất niềm tin vào mà không muốn hợp tác cùng. Bởi vậy, tập đoàn hợp tác vơi Kim Thị lúc nào cũng phải trong trạng thái lao động hết sức cật lực và năng suất.
Giám đốc Jin Kae đã mở một bữa tiệc chiêu đãi để mừng sự hợp tác vừa kí kết theo lời nàng. Diệp Thoại Mỹ cũng đồng ý, chỉ là giữa chừng có chuyện đột xuất nên phải quay về.
Đại sảnh khách sạn Young.
Xuất hiện một bóng dáng nam nhân cao lớn, đường nét trên khuôn mặt cương nghị nhưng nụ cười dịu dàng lại tỏa sáng, khiến không ai không ngước nhìn, anh kéo vali, hưởng tới phía trước, nơi có một người con gái đang đợi anh.
"Sa." - anh cất tiếng gọi cô gái đang đứng gần đài phun nước, sắc đẹp khuynh hoa khuynh quốc.
Bình Tinh mặc chiếc váy quây tím, trên ngực gần đóa hoa trắng, ngăn tới gối, mái tóc dài xoăn gợn sóng nâu đỏ. Đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót khiến người ta phải xuýt xoa.
Nàng đứng đó, chỉ nhìn nụ cười của anh, rồi nàng từ từ bước tới bên anh
Diệp Hạo Thiên giơ tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Bốn năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn, nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, thậm chí sắc sảo hơn trước, vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt dành cho anh vẫn không thay đổi.
"Hạo Thiên."- Bình Tinh khẽ gọi tên anh, đôi tay khẽ ôm cổ anh.- "Welcome home." (Chào mừng về nhà)
"Anh đương nhiên về. Anh rất nhớ em."-Diệp Hạo Thiên cười dịu dàng, với anh, Bình Tinh là tất cả, bốn năm với anh như bốn thế kỉ, giờ phút trùng phùng, anh không biết dùng lời nào diễn tả, chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt lấy Bình Tinh mãi không buông ra.
Khuôn mặt nàng đang bình thường chợt nở nụ cười.
Nụ cười khiến Diệp Hạo Thiên mê mẩn. Suốt thời gian bốn năm, anh chỉ nhớ tới nụ cười này. Nàng chưa từng cười hạnh phúc với bất cứ người ngoài nào trừ anh. Chỉ bên anh, nàng mới có thể bộc lộ con người thật, cảm xúc thật.
"Sa..."- nhất thời xúc động,Diệp Hạo Thiên mắt phiếm hồng, bao phủ một tầng sương.
"Thế nào lại khóc?"- nhìn Diệp Hạo Thiên khóc, nàng vẫn không tránh khỏi xót xa. Anh chỉ khóc vì nàng. Bình Tinh có thể tưởng tượng ra khi ở Mĩ, anh đã nhớ nàng thế nào.
"Chỉ là vì quá nhớ em." -Diệp Hạo Thiên vuốt mái tóc của nàng như ngày trước, khẽ hôn vào trán, đôi môi ấm áp khiến Bình Tinh cảm thấy khó lòng yêu thương nổi.
Mọi người xung quanh không khỏi ngắm nhìn cặp đôi hoàn hảo đến từng chi tiết này. Cả nam lẫn nữ đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Không được, anh phát điên lên rồi, sao xung quanh lại nhiều người thể chứ, anh hận không thể ôm lấy nàng thật chặt, cưng chiều nàng như ngày trước.
Khi anh đi, nàng kìm nén cảm xúc, nàng không muốn anh biết nàng yêu anh rất nhiều. Nàng sợ anh ở Mĩ vì nhớ nhung nàng mà không chuyên tâm vào sự nghiệp. Hơn nữa, Bình Tinh không muốnDiệp Hạo Thiên lo lắng cho nàng, không muốn lộ ra tình yêu của mình với anh một phần cũng vì thế.
Tràn đầy sự ngọt ngào, Bình Tinh cùngDiệp Hạo Thiên lên xe đi tới nhà hàng KimGMS
Vào nhà hàng, hai người thu hút không ít sự chú ý của mọi người, nam anh tuấn,nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo chút lạnh lùng mê hoặc.
Gọi món xong,Diệp Hạo Thiên chỉ nhìn chằm chăm Bình Tinh, suốt bốn năm không liên lạc, nói chuyện, nàng dường như xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, vẻ lạnh lùng băng giá cũng tăng lên, duy chỉ có nụ cười dành cho anh là không thay đổi.
Anh hạnh phúc thực sự, bốn năm bên Mĩ, anh lao đầu vào công việc chỉ để cố gắng không nghĩ tới nàng, lúc nào trong đầu anh cũng có ý niệm muốn gọi điện để nghe giọng nói người yêu. LaBình Tinh Kimlà người con gái đầu tiên anh yêu sâu sắc.
"Sao nhìn em ghê vậy?"- Bình Tinh nghiêng đầu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy.
"Em thật xinh đẹp, Sa."- khẽ vươn tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của nàng. Anh mỉm cười ôn nhu. Đời này, anh hoàn toàn chịu trói buộc ngọt ngào bên nàng.
Phục vụ đưa món ăn lên, hai người dùng bữa rất vui vẻ. Bình Tinh thầm nghĩ liệu chuyện nàng là Pranpriya Kim có nên nói choDiệp Hạo Thiên không? Dù sao anh cũng chỉ biết nàng là Bình Tinh bình thường thôi, và nàng cũng tin tưởng anh. Mà nàng cũng sẽ nói thật, và đợi xem anh có thể nói thật với nàng chuyện của anh không.
"Hạo Thiên."- Bình Tinh khẽ gọi.
"Ừm, sao thế?"
Nàng không do dự mà nói thẳng.
"Em là Bình Tinh , cũng chính là Pranpriya Kim- tổng giám đốc KimThị."
Im lặng.
Diệp Hạo Thiên hai tay vẫn cầm dao dĩa, chăm chú nhìn Bình Tinh. Không phải nói là ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời.
Bình Tinh thở ra một hơi, sớm biết anh sẽ có phản ứng này.
"Hạo Thiên, em biết điều này hơi bất ngờ với anh nhưng nó là sự thật, em phải giấu thân phận của mình, bởi một nữ nhân 16 tuổi đã phải tập tành điều hành tập đoàn, 18 tuổi đã chính thức làm tổng giám đốc, sức ép là không nhỏ, nên đành làm một tổng giám đốc giấu mặt. Giờ em mới nói cho anh, đừng giận. "
Nàng bình thản như thể đang kể chuyện vậy, nàng biết quyết định này là chính xác, nàng tin anh.
Mãi vài phút sau,Diệp Hạo Thiên mới tiêu hóa được những lời Bình Tinh nói, anh hơi giật mình, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, anh chậm rãi.
"Không sao, Sa, anh không quan tâm em là ai. Dù em là ai, tình cảm của anh dành cho em là không thay đổi."
Nàng mỉm cười với anh, anh cũng nhẹ lòng mà đáp lại. Chỉ có điều, nàng biết anh không nói thật với cô, vẫn giấu điểm. Cửa nhà hàng mở, một bóng dáng quen thuộc bước vào, một lần nữa thu hút ánh mắt nhiều người. Phục vụ vội cúi chào.
"Diệp tổng."
Bình Tinh quay ra, giật mình, kia không phải Diệp Thoại Mỹ, người mà cách đây vài giờ giao đấu bi-a với nàng sao? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Vạn nhất cô ta nhớ ra nàng từng có với cô ta một đêm tình thì sao?
Đang lo lắng, Diệp Thoại Mỹkhông hiểu sao lại tiến tới bàn bọn họ.
"Chanyeol, anh đã về sao?"- Diệp Thoại Mỹnói, cô liếc qua người con gái ngôi đối diện anh trai cùng cha khác mẹ của mình, không phải thấy nàng thì cô sẽ không vào đây.
Nàng không khỏi giật mình, sao cô ta lại biết Diệp Hạo Thiên ?
Diệp Hạo Thiên thấy Diệp Thoại Mỹ cũng không ngạc nhiên, anh mỉm cười đáp lại.
"Ừm, anh đã về."- rồi anh chỉ sang Bình Tinh - "Cô ấy là Bình Tinh, người yêu của anh."
"Cô Bình Tinh, xin chào."
"Vâng."- Bình Tinh cũng đáp lại, cũng hờ hững nói- "Nếu anh rảnh thì cùng dùng bữa với chúng tôi."
Diệp Thoại Mỹ mỉm cười, cô thật không ngờ cô gái này còn là người yêu của anh mình.
Cô cố tình nói ra chuyện hôm trước.
"Tôi thấy cô Bình Tinh khá quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải." Bình Tinh giật mình, lại nhìn Diệp Hạo Thiên, anh cũng có vẻ hiếu kì.
"Hai người gặp nhau rồi sao?"
Bình Tinh ngước lên nhìn Thoại Mỹ, thản nhiên nói.
"Tôi rất ít khi ra ngoài, Diệp tiểu thư có thể đã nhầm với ai đó. Giả dụ chúng ta có gặp nhau rồi đi nữa, đó cũng chỉ là cái duyên thôi."
Bình Tinh trả lời nước đôi, nhất thời làm Thoại Mỹ và Hạo Thiên không biết nói gì.
Cuối cùng,Diệp Hạo Thiên phá vỡ im lặng.
"À, coi như cả ba chúng ta đều có duyên, Thoại Mỹ, ngồi xuống cùng ăn thôi."
Diệp Thoại Mỹ cười cười, liếc nhìn Bình Tinh, cô thật sự rất xinh đẹp.
"Thôi, em cũng dùng bữa rồi, đi qua đây thuận lợi thấy anh thì vào chào một câu thôi." Kì thật, cô nhìn thấy Bình Tinh nên mới vào xem phản ứng của nàng sau khi hai người xảy ra tình một đêm thì thế nào.
Chợt Diệp Hạo Thiên có điện thoại, nhìn màn hình, anh khẽ nhíu mày.
"Xin lỗi, có lẽ anh phải đi có chút việc rồi. Sợ là không đưa được em về Sa ạ."
Bình Tinh đáy mắt xẹt qua chút sớm biết, nhưng nhanh chóng phục hồi, nàng nở một nụ cười với anh. Đúng như nàng dự liệu mọi chuyện. "Không sao, em có thể tự về"
"Tôi sẽ đưa cô về." - Diệp Thoại Mỹvừa dứt lời, nhận ra mình có chút vô duyên, cô đẳng hằng vài tiếng rồi gật gật đầu vớiDiệp Hạo Thiên.
"Yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."
Bình Tinh chưa kịp từ chối, anh đã vội vàng cầm cặp xách, chào hai người rồi đi.
Diệp Thoại Mỹ chìa tay ra điệu bộ xin mời, nàng cùng cô ra xe.
"Giờ chị có gì thắc mắc cứ nói đi." - Bình Tinh chủ động mở lời, nàng không muốn chị ta cản chuyện của nàng và Diệp Hạo Thiên.
Diệp Thoại Mỹ khởi động xe. Cô vốn không muốn cô vàDiệp Hạo Thiên có quan hệ gì, vì từ ngày đó, không ngày nào cô không nghĩ đến nàng, cô luôn nhớ đến nụ cười lúc sáng sớm đó. Cô để ý nàng chỉ cười với anh trai mình, còn ngoài ra không thấy nàng nở nụ cười với cô dù là mở nhạt.
"Em và anh trai tôi là thế nào?" - kì thật Diệp Thoại Mỹthấy mình hỏi câu này là hơi thừa, biết hai người họ yêu nhau mà còn hỏi như vậy.
Tuy nhiên, nàng cũng giữ thái độ bình thường trả lời Diệp Thoại Mỹ.
"Chúng tôi yêu nhau"
Không hiểu vì sao nghe xong, Diệp Thoại Mỹ lại có xúc động muốn độc chiếm nàng, có không muốn nàng ở bên người khác, dù là anh trai cô. Nhưng cô làm gì có tư cách ấy?
"Nhưng sao em còn quan hệ với tôi?". Cô vội chất vấn, vốn cô nghĩ là vì tiền, nhưng nàng sáng đó còn không có lấy đi của tiền của cô, nên cô không thể kết luận như vậy. "Đó không phải điều chị cần quan tâm."- nhắc tới chuyện này Bình Tinh lại đau đầu.
Hôm đó nàng một bộ dạng thỏa mãn thần phục dưới thân Diệp Thoại Mỹ, không khỏi đỏ mặt. Nàng quay mặt ra ngoài cửa kính.
Thoáng thấy hai má Bình Tinh đỏ lên. Diệp Thoại Mỹkhông nhịn được mà trêu nàng vài câu.
"Tôi rất tưởng niệm hôm đó, em rất đẹp." Bình Tinh im lặng.
"Mỗi lần nhớ đến tiếng r.ên r.ỉ của em, tôi lại không ngủ được."
"Chị không thấy xấu hổ à?". Bình Tinh lạnh lùng quay lại nhìn Thoại Mỹ. " loại phụ nữ giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời đó. Không thấy ngại sao?"
Diệp Thoại Mỹ nhất thời á khẩu, không ngờ nàng có thể phản bác dễ dàng như vậy, mà cô... cũng không biết đáp lại thế nào. Cô đành im lặng chịu trận, mà
Nàng cũng không nói thêm gì.
Chỉ nói Diệp Thoại Mỹ đi tới địa chỉ nhà nàng.
Tới nhà riêng của mình, nàng định xuống xe thì Diệp Thoại Mỹ kéo tay nàng lại.
"Chị làm gì?" - Bình Tinh không khỏi bất ngờ vì hành động của Diệp Thoại Mỹ. "Em không định mời tôi vào nhà sao?". cô nghiêng đầu hỏi, cũng muốn thăm nhà nàng một chút, thuận tiện có thêm chút thời gian với nàng.
Suy nghĩ một chút, theo phép lịch sự cũng nên mời vào một chút, dù sao Diệp Thoại Mỹ cũng là em gái của Hạo Thiên
"Được, mời chị."
"Không ngờ nhà riêng của em cũng thật đẹp. Ở một mình không buồn sao?". nhìn quanh căn biệt thự cùng đồ trang trí, Diệp Thoại Mỹ cũng đoán được giá trị của căn nhà. Cũng nghĩ tới trường hợp anh mình mua cho nàng, nhưng cô cũng biết anh ta không phải người đàn ông chiều phụ nữ đến vậy, hay chỉ ít là không có khả năng mua.
Nàng không nói gì, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai lon nước đưa cho cô.
"Tôi chưa chuẩn bị gì. Chị uống tạm vậy."
"Không sao."- Diệp Thoại Mỹ đáp, coi tới đây chỉ là muốn cùng nàng nói rõ chuyện ở khách sạn mà thôi.
Bình Tinh ngồi xuống sofa đối diện, vắt chân lên, nàng chăm chú nhìn Diệp Thoại Mỹ
Đây là người phụ nữ đầu tiên của cô. Nhưng tại sao lại chính là em gái của Hạo Thiên? Nếu vậy thì quá phiền, nếu anh ấy mà biết chuyện của nàng và cô thì mọi chuyện trong kế hoạch của nàng sẽ đổ bể. "Em... và anh trai tôi yêu nhau lâu chưa?"
"Đã được bốn năm, trừ khoảng thời gian anh ấy ở Mĩ." - LaBình Tinh Kimnhấp chút nước, mắt vẫn không rời khỏi cô. Bị Bình Tinh nhìn đến mất tự nhiên, cô ho khan một tiếng rồi hỏi tiếp.
"Vậy chuyện ở khách sạn hôm đó? Em định giải thích thế nào? Trong khi em và anh tôi đã yêu nhau được bốn năm, em lại làm ra chuyện đó?"- biết được khoảng thời gian nàng và anh trai yêu nhau lâu như vậy, cô không khỏi thất vọng.
"Tôi tư tưởng thoáng, không quan trọng chuyện này. Người tôi lấy là người yêu tôi thực sự chứ không phải vì lần đầu tiên."- Bình Tinh nhàn nhạt, ánh mắt rốt cục rời khỏi cô. Anh từng nói với nàng rằng anh yêu nàng thực sự, nàng cũng muốn khảo nghiệm xem anh yêu nàng được bao nhiêu.
Diệp Thoại Mỹ giờ trong lòng chỉ mong nàng cùng anh trai sớm chia tay, cô không đòi hỏi gì hơn thế. Bình Tinh đứng dậy, đi về phía nàng, củi thấp người định hôn môi nàng thì Thoại Mỹ đẩy ra.
"Cô làm gì vậy?" - nàng nhíu mày, người này là sao vậy chứ?
"Em không quan trọng chuyện kia, vậy có thể cùng em hôn không?"- để xem nàng có dám không, cô tin rằng nàng sẽ không dám làm ra chuyện này, Hạo Thiên đã về, nàng sẽ không dám cùng cô
Bình Tinh cười khẩy, người này là đang khiêu khích nàng sao?
Bất ngờ đứng dậy, kéo áo Diệp Thoại Mỹ xuống, nàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô quá bất ngờ về sự chủ động của nàng. Cô vốn không thích phụ nữ chủ động quyến rũ, nhưng với Bình Tinh, cô một chút cũng không chán ghét được.
Nàng ngồi xuống sofa, tay vẫn kéo theo cổ áo cô làm Diệp Thoại Mỹ cũng phải gập người theo.
Chiếc sofa vốn khá rộng, Bình Tinh nằm xuống, kéo theo cả người Thoại Mỹ nằm trên mình.
"Em..." - Diệp Thoại Mỹ kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Bình Tinh, cô mới tỉnh lại- "Đúng là yêu tinh."
"Vậy để xem cô có bị yêu tinh đánh bại không." - Bình Tinh khiêu khích, kể cả có lên giường cùng Diệp Thoại Mỹ, nàng cũng chẳng có gì sợ hãi, nói gì đến để Diệp Hạo Thiên biết. Dù gì chuyện này so với chuyện Diệp Hạo Thiên giấu cô còn chưa có kinh khủng bằng.
Thoại Mỹ say đắm triền miền với đối môi ngọt ngào của Bình Tinh. Nàng gác chân qua eo cô, chậm rãi xát bên người, ma sát khiến cô càng hưng phấn.
Đôi tay cô không nhàn rỗi lùng sục khắp người Bình Tinh, làm nàng rê.n lên những tiếng kiều mị.
"Bình Tinh... chị muốn em," - nàng nói lên suy nghĩ, phải, nàng muốn cô. Nàng thừa nhận điều này. Diệp Thoại Mỹ gần như phát điên lên vậy, từ hôm đỏ cô vẫn luôn nghĩ đến nàng, nhớ tới nụ cười ban sáng của nàng.
Giờ cô không quản chuyện nàng là người yêu của anh trai nữa, có chỉ muốn tiến vào nàng, chỉ vậy thôi.
Nàng xoay người nằm trên Thoại Mỹ. Váy bỏ sát dài qua mông giờ đã vuốt lên, nàng tuột khóa kéo xuống, cởi bỏ váy.
Thân hình tuyệt mĩ lộ ra không khí, áo lót ren đen bao quanh bộ ng.ực cao ngất cùng làn da trắng nõn nà, phía trên là hình xăm đầy mê hoặc. Chiếc quần l.ó.t ren đen bó sát nơi tư m.ật đầy bí ẩn.
Bình Tinh bò lên người Diệp Thoại Mỹ, nàng cúi thấp người xuống chạm bộ ng.ực lên thân thể cô, nàng từ từ cởi khuy áo sơ mi của cô. Bị cô bắt lại
Tiếng thở của Diệp Thoại Mỹ ngày càng rõ, nàng biết cô đang muốn.
Diệp Thoại Mỹ dường như không chịu nổi nữa, cô giành lại thể chủ động. Miệng lưỡi cô có chút khô nóng lúc này trong đầu cô chỉ có ý nghĩ muốn đè tiểu yêu tinh này ăn sạch sẽ.
Thoại Mỹ bắt đầu nụ hôn nóng bỏng, Bình Tinh hai chân cũng quấn lấy eo cô cọ xát khiến Diệp Thoại Mỹcàng thêm kí.ch th.ích tay cô không hề nhàn rỗi chu du khắp người nàng sau đó nằm lấy một bên ng.ực thỏa thích xoa nắn nó thành đủ hình dạng
"Ưm.". Bình Tinh cong người rê.n r.ỉ dâ.m đãng như vậy.
Sức chống cự của Diệp Thoại Mỹ cũng quá kinh người, Bình Tinh cảm nhận mình đã nuốt không biết bao nhiêu mật dịch vậy mà cô vẫn chưa leo lên đỉnh, hay nàng làm vẫn chưa đúng?
Ngừng lại rồi rút ra, Bình Tinh dùng cái lưỡi l.i.ế.m xung quanh, rồi lại l.i.ế.m dọc nó, lại dùng đầu lưỡi đánh nhẹ vào h.ạ.t đ.ậ.u nhỏ đang đứng sửng. "ưm.. D.âm đãng... sao em biết làm cái này?". Diệp Thoại Mỹkinh ngạc, nàng làm cô sắp điên lên rồi, dùng tay đang vào tóc nàng ấn vào nơi đó của mình.
Nàng ra vào mấy chục lần, rốt cục Diệp Thoại Mỹ cũng leo lên đỉnh.Cô năm thở dốc một hồi liền bình thường, sức lực cô vốn tốt với lại đây cũng chỉ là động khẩu không mấy mệt mỏi.
Mật dịch bên miệng Bình Tinh tạo nên hình ảnh dâ.m mĩ điên đảo, một phần còn bắn trên ng.ực nàng. Qua cơn cao trào đầu tiên, Diệp Thoại Mỹlại nhìn thấy nguyên một cảnh Bình Tinh ngây ngốc trước mắt, cô kéo nàng xuống hôn lấy môi nàng
Bình Tinh cũng cuồng nhiệt đáp lại, bản tay nhỏ lần la trên cơ thể của đối phương, nàng trườn người lên trên cô. Thoại Mỹ lấy tay đặt lên mô.ng nàng kéo về phía mình nâng ngồi lên cổ cô .Mặt của cô đối diện nơi tư mật của nàng.
Nhìn tư thế đầy quỷ dị này mặt Bình Tinh đỏ lên nhấp mô.ng định lùi ra sau bị cô giữ lại
"Em thì ăn no rồi nhưng tôi thì vẫn chưa có gì vào bụng"
Nàng híp mắt nhìn cô giở giọng trêu chọc "Chị nổi sao?"
"Ưm..." Diệp Thoại Mỹ đẩy nàng ngồi trên mặt cô đưa lưỡi l.i.ế.m cánh hoa ướt át của nàng nuốt hết mật dịch vào bụng. lưỡi cô tiến vào trong nàng bàn tay tìm đến bờ vú đầy đặn của nàng nhào nặn. "Ưm..chị...a" nàng bị loạt kích tình này làm lu mờ đầu óc, khẽ rê.n đưa tay ra đan vào tóc cô .
Lưỡi Diệp Thoại Mỹ không ngừng trêu đùa cánh hoa sau đó chân chờ không muốn vào. Bình Tinh mở mắt ra nàng hơi nâng hông để nơi tư mật có thể tiếp xúc nhiều hơn với lưỡi của Diệp Thoại Mỹ.
"...đừng mà chị không chịu được " Bình Tinh chuyển động mông cô không động khiến nàng thật khó chịu Đáy mắt cô thoáng cười, lóe lên tia giảo hoạt.
"Ngoan, cầu xin em, em sẽ thỏa mãn chị."- lần ở khách sạn nàng đã khinh thường có như vậy, lần này nhất định bắt nàng phải cầu xin cô. Nàng tuy mù mờ nhưng tâm trí vẫn thanh tỉnh, rồi ok, chị không động, nàng sẽ làm cho chị ta phải động mà nàng không cần cầu xin.
Chợt Bình Tinh lui lại, đôi chân thon dài hướng bên eo Diệp Thoại Mỹ mà cọ xát chầm chậm, nàng giương đôi mắt
"Mỹ Mỹ."
"Ừ" Diệp Thoại Mỹtrong mắt tràn đầy tiểu ý nhìn nàng
"Đừng ở đây " Thoại Mỹ nũng nịu nàng đã quan hình tượng băng sơn mỹ nhân ra sau đầu, bây giờ nàng chỉ muốn cô.
Bình Tinh cúi xuống bế Thoại Mỹ lên lầu đè nàng xuống giường, Thoại Mỹ giãy thoát như con rắn trườn lên người Bình Tinh
"Để tôi giúp chị" Diệp Thoại Mỹ cũng chiều theo Bình Tinh muốn xem tiểu yêu tinh này sẽ làm được gì Bình Tinh hôn lên cắm Diệp Thoại Mỹrồi di chuyển đến cổ rồi xương quai xanh,sau khi đã cởi toàn bộ những thử vướng víu trên người Diệp Thoại Mỹnàng cũng thoát y luôn chiếc quần lót nhỏ không đủ che đập nên tư mật kia. Diệp Thoại Mỹ cười cười đưa tay quẹt nhẹ nơi ướt át kia.
"Đã ướt như vậy rồi... em đúng là d.âm đã.ng mà"
Bình Tinh run rẫy vi sự đụng chạm đó nàng ngồi lên bụng Diệp Thoại Mỹđiều chỉnh tư thể thật tốt sau đó mô.ng nhỏ đung đưa cọ xát h.o.a h.u.y.ệ.t ướt át nóng bỏng vào bụng Diệp Thoại Mỹ.Cô đưa tay định chạm vào nơi ướt á.t của Lis, bị nàng đưa tay giữ lại sao đó đưa nhón tay cô lên miệng mình mút miệng nhỏ thì mút ngón tay cô lưỡi nhỏ nóng ấm vờn qua vờn lại .Tay nàng đưa xuống xoa nắn bộ ng.ực của cô.
Diệp Thoại Mỹ thấy da đầu tê dại, nữ nhân này... thật sự quá ma mị.
"Ưm..". Bình Tinh r.ên lên, thân thể nhấp nhô trên bụng Diệp Thoại Mỹ. Nàng nhả tay ra, cúi xuống, hôn lên môi cô.
Hai người lại hôn nhau dồn dập, Diệp Thoại Mỹcũng tranh thủ sở soạng Bình Tinh một hồi. Cô dùng ngón tay kích thích nơi tư mật của năng, miệng lại rời môi nàng đi xuống, ở trên cổ nàng tạo nên những dấu hôn ngân.
"Thân thể này, là của tôi "- Diệp Thoại Mỹtuyên bố, cô đã lao vào nàng, nhất định sẽ ch.ết rất khó coi, nhưng giờ cô không quản được nhiều như vậy nữa rồi.
Bình Tinh khựng lại một chút, nhưng khóe môi nở một nụ cười khó thấy, bàn tay nhỏ nhắn hướng xuống phía dưới, chạm lên nơi kia của cô.
Nàng rời môi cô, cúi người, mặt chỉ còn cách bụng dưới của cô khoảng mười xăng ti mét, nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn cô, nở nụ cười mê hoặc.
Diệp Thoại Mỹhận không thể ngay lúc này mà hành hạ nàng, cho nàng liệt giường luôn.
Khi cô còn đang thất thần, cái miệng nhỏ nhắn kia đã úp xuống ngậm lấy hạt đậu nhỏ của cô, đưa lưỡi vờn quanh hút sạch mật ngọt
"Sa... a..."- Diệp Thoại Mỹ rê.n lên thỏa mãn, miệng nàng thật ấm áp.
Lưỡi nàng bắt đầu dao động ra vào trong cô. Thoại Mỹ cũng không thể ngờ nàng có thể làm ra loại động tác vào môi mình, một tay kề bên má, tay kia nàng khẽ vuốt ve khe ngực mình.
Lúc này năng bày ra một bộ dạng nhu nhược nhất, thuần khiết mà lại quyền rũ người nhất, giọng nói cất lên cũng thật đáng yêu. "Mỹ Mỹ..."- nàng kiều mị, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng trên ngực cô, mắt chớp nhẹ.
"Thật sự không muốn em sao?"
Bộ dạng này... chính là làm nũng đi.
"Chết tiệt ..em đúng là yêu nghiệt mà"
Diệp Thoại Mỹ gầm lên, nàng quả là yêu tinh, một con yêu tinh độc ác nhất cô từng gặp.
Lập tức Diệp Thoại Mỹlật nàng xuống đè lên người nặng hôn lấy bàn tay bắt đầu vào trong nàng khẽ động , dồn toàn bộ lực trên người LaBình Tinh, tay nắm trên eo, cô động thật nhanh, mỗi lần động lại chạm tới nơi sâu nhất trong nàng.
Bình Tinh r.ê.n r.ỉ kiều mị, mỗi lần nàng gọi tên cô là mỗi lần khiến cô không thể chịu được mà chiếm giữ nàng sâu hơn.
"A... Mỹ, nhanh quá, em không chịu được..."- nàng càng kẹp chặt.
"Chẳng phải em muốn tôi động sao? Tôi sẽ cho em như ý, đồ đàn bà d.â.m đ.ã.n.g. để xem tôi trị em thế nào. Thả lỏng ra, em muốn kẹp tôi chết sao?"
Vừa làm, Diệp Thoại Mỹ vừa hôn tới tấp trên khuôn mặt nàng rồi xuống cổ, lại xuống ngực. Mỗi nơi, cô lại để lại vài dấu vết, khiến Bình Tinh cả cơ thể nhìn rất kí.ch tì.nh.
Rất lâu sau, nàng đã đạt cao trào, xuân thủy tuôn ra ướt cánh tay cô thấm xuống một mảng drap giường
Trước mắt Bình Tinh một mảng tối sầm, nàng cũng ngất đi.
Diệp Thoại Mỹ bế Bình Tinh đặt lại ngay ngắn. Sau đó quay lưng đi về phía wc lấy mặt cái khăn thẩm nước lau cơ thể cho nàng sau đó nằm xuống bên cạnh Bình Tinh. Nhìn ngắm cô gái trước mặt, Diệp Thoại Mỹ không khỏi suy nghĩ, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp thế? Bình Tinh chỉ là một cô gái làng chơi, căn biệt thự cô sở hữu lại có giá trị quả lớn, mà lúc này khi vừa tới, cô có nhìn lướt qua gara, thấy có một chiếc limosine đời mới. Giờ trong phòng nàng trang trí cũng toàn đồ đắt tiền.
Mà ngày đó, ở khách sạn, nàng vẫn còn là xử nữ, là một xử nữ mà đám bạn tìm cho cô. Hôm nay nàng lại xuất hiện với tư cách là người yêu của anh trai cô. Và giờ lại cùng cô làm chuyện đó. Hơn nữa lại rất chủ động.
Liệu có phải nàng là loại con gái hám tiền không? Hay... nàng đã thầm thích cô kể từ ngày đó? Cô không biết nên nghĩ về nàng thế nào nữa.
Bình Tinh chợt nhíu mày, ậm ừ vài tiếng, chợt hướng ng.ực Diệp Thoại Mỹmà cọ cọ, rồi lại ngủ tiếp.
Diệp Thoại Mỹthấy nàng thật đáng yêu, dù nàng có thể nào thì lần đầu tiên của nàng đã dành cho cô, lần này cũng là cô. Cô sẽ làm cho nàng phải đến với cô. Cô ôm lấy nàng vào lòng ngủ thiếp đi.
Lúc Bình Tinh tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối. Nhìn sang bên cạnh, Diệp Thoại Mỹđã đi đâu mất, cười khẩy, nàng cầm lấy điện thoại trên đầu giường. Mở ra, bên trong chứa đầy tin nhắn của Hạo Thiên.
"Sa, em đã về nhà chưa? Anh rất nhớ em."
"Sao không trả lời anh? Sa? Em đâu rồi?" "Chắc em không cầm máy, bao giờ cầm máy gọi lại anh ngay nhé."
"Sao anh gọi em cũng không nghe vậy?" Sa, em giận anh à? Đừng giận mà, công ty có chuyện đột xuất."
Có rất nhiều tin nhắn, Bình Tinh cũng không rảnh rỗi đọc hết, vì cô đã quãng điện thoại vào tường làm nó vỡ ra nhiều mảnh nhỏ.
Thấy có tiếng động, Diệp Thoại Mỹ chạy lên.
"Chuyện gì vậy?"
Nàng ngồi trên giường, ánh mắt căm tức nhìn những mảnh điện thoại dưới chân tường. Quay sang nhìn Diệp Thoại Mỹ đứng trước cửa khiến nàng tưởng mình hoa mắt.
Một người phụ nữ cao hơn mét bảy mặc tạp dề kitty hồng, một tay cầm thìa một tay cầm đũa đang ngơ ngác nhìn nàng rồi lại nhìn điện thoại bị ném xuống
"Em sao vậy?"
"Chị...đang làm gì sao lại ăn mặc như vậy?"- nàng nheo mắt lại.
Diệp Thoại Mỹ thấy nàng ngạc nhiên cũng cúi xuống nhìn mình, thật ra cũng không có gì không ổn cả, chỉ là khoác lên chiếc tạp dề bên ngoài áo tắm thôi mà.
"À, tôi đang nấu bữa tối."
"Chị biết nấu ăn?" - nàng không tin nổi vào cả tai mình nữa rồi. Tổng Giám đốc Diệp thị cũng có thời gian nấu ăn?
Cô gật đầu.
"Phải, thôi, đừng ngồi đó nữa, đi tắm rồi xuống ăn, tôi nấu xong rồi."
Nàng quấn lấy chiếc khăn quanh người rồi vào phòng tắm. Nhìn trong gương, nàng không khỏi đỏ mặt, trên ngực, cổ, eo toàn dấu hôn tím đỏ, thể này nàng làm sao cặp người khác đây.
Làm xong vài món đơn giản, Diệp Thoại Mỹngồi suy nghĩ, thật ra trong lúc Bình Tinh ngủ cô đã khám phá ra một chuyện, LaBình Tinh chính là tổng giám đốc KimThị.
Lúc cô dậy, nàng vẫn ngủ rất say, cô ngồi dậy, nhìn lên tủ cạnh giường có một vài tờ giấy để lộn xộn, khi cô nhìn vào đó thì có vài tờ hợp đồng của Diệp thị và KimThị.
Cộng thêm một vài nghi vấn vì giọng nói, vẻ lạnh lùng của nàng thì cô có thể khẳng định 100% nàng chính là tổng giám đốc KimThị.
Quả là che giấu rất giỏi, nhưng Diệp Thoại Mỹ đã khám phá ra rất dễ dàng, nhưng cô sẽ không dùng nó để uy hiếp hay bắt ép gì nàng cả, cô sẽ chờ nàng đến và ở bên cô bằng chính con người của nàng. Và cô cũng vậy.
Tắm xong, Bình Tinh vào thư phòng, lấy một chiếc điện thoại mới, lắp sim cũ vào rồi xuống nhà.
"Chúng ta ăn thôi."- Diệp Thoại Mỹđứng dậy kéo ghể cho nàng, thoáng thấy những dấu hôn trên cổ, cô khẽ cười. "Làm gì mà cười dâ.m tiện như vậy?" nàng cầm điện thoại để xuống bên cạnh, vừa đặt xuống thì có tiếng chuông.
Nhìn màn hình, Bình Tinh có chút ngạc nhiên, liếc qua Diệp Thoại Mỹthấy cô đang chăm chú nhìn nàng, cầm điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.
"Anh."
"Ừm, là anh, sao anh nhắn tin rồi gọi điện mà em không nghe vậy?" - giọng anh rất lo lắng, biểu hiện anh rất lo cho nàng, nhưng nàng vẫn duy trì trạng thái không nghe không tin, chỉ nhàn nhạt.
"Điện thoại em bị rơi xuống nước, em vừa thay cái khác"
"Ra là vậy, mai anh tới đón em đi ăn nhé." -Diệp Hạo Thiên vui vẻ nói, anh chờ ngày hai người bên nhau lâu lắm rồi.
"Để em xem đã."- cô nói nhỏ
"Mai em vẫn phải tới Kim Thị, có gì em sẽ nhắn cho anh"
"Ok, vậy em ăn sớm đi nhé."
Cúp máy, nàng khẽ thở dài, nếu như anh trở về sớm hơn vài ngày, nàng không nhận được thông tin từ Mĩ, chắc chắn giờ này nàng đang ở bên anh, quấn quýt không rời, nhưng...
"Hẹn hò rất vui vẻ sao?"- giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau.
Nàng quay lại. Diệp Thoại Mỹ đã đứng sau nàng từ lúc nào.
Khẽ khiêu mi, nàng trả lời.
"Phải, rất vui."
"Chết tiệt, em hiểu thế nào là một chân không thể đứng trên hai thuyền chứ?"
Diệp Thoại Mỹtức giận, nữ nhân này rõ ràng thân mật với cô, vậy mà lúc ngủ dậy xong đã trở lại bộ dạng lạnh lùng này.
"Em quên rằng tôi mới chân chính là người đầu tiên của em sao? Em quên bộ dạng em dưới thân tôi cao trào mà ngất đi à? Em quên em đã một bộ dạng dâ.m đã.ng dưới thân tôi à?"
"Nhưng tôi không yêu chị." - vẫn lạnh lùng trả lời, một câu nói này đã chấm dứt toàn bộ ý niệm của cô về nàng.
Phải rồi, nàng là nữ tổng giám đốc Kim Thị, tuy cô là tổng giám đốc Diệp thị, nhưng với nàng đâu có quan hệ gì? Người nàng yêu là Hạo Thiên, anh trai của cô.
Khi Bình Tinh bừng tỉnh đại ngộ thì xung quanh đã vắng lặng, chỉ còn vang lại tiếng động cơ ô tô của Diệp Thoại Mỹđã đi được một đoạn.
Nàng cười nhạo mình, rồi lại nghĩ sao nàng phải suy nghĩ cho mệt, nàng chỉ nói những gì thật sự thôi mà. Đâu có sai? Nàng không yêu Diệp Thoại Mỹ.
Nhưng... nàng cũng không còn yêu Diệp Hạo Thiên nữa rồi.
----------------------------------------------------------
A di đà phật , nếu mn đọc có sai sót gì thì mai tui sửa , đuối quá gòi😥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro