111 + 112 + 113 + 114 + 115

111

Trong phòng, ảnh cưới của họ chẳng khiến Linh Nguyệt nghi ngờ gì về việc anh đã kết hôn. Cô tin sái cổ những gì Thiên Hà nói, hơn nữa Chu Minh Xuyên có vô số bất động sản, biết đâu anh chỉ đang sắp xếp cho một cô tình nhân khác.

Vài ngày tiếp theo, Chu Minh Xuyên mất tích càng khiến cô tin vào suy nghĩ của mình.

— Chắc chắn là anh đi cùng cô tình nhân nào đó, hoặc chính thê - vợ cả anh đến kiểm tra rồi.

Thật ra cũng không hẳn là mất tích, anh vẫn nhờ bà Vương nhắn nhủ với Linh Nguyệt rằng anh đang bận, dặn cô ăn uống cẩn thận. Trừ yêu cầu vô lý là muốn rời khỏi căn biệt thự này, anh sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng khác của cô.

Anh còn mời một vài thợ làm bánh châu Âu và thợ làm bánh Trung Quốc để làm các món điểm tâm nhỏ xinh, phục vụ cô hằng ngày.

Trước kia anh không thích Linh Nguyệt ăn nhiều đồ ngọt, nhưng giờ anh không cằn nhằn nữa, chỉ cần cô muốn, anh sẽ cho người mang đến đầy đủ.

Chu Minh Xuyên dường như muốn dùng châu báu, hoa hồng và kẹo để xây nên một tòa lâu đài, giam cầm cô cả đời.

Mỗi ngày, Linh Nguyệt sống một cách an nhàn, đọc sách, chơi đùa với chó. Vẻ mặt cô không biểu lộ hỉ nộ, nhưng dường như đã chấp nhận số phận của mình, không còn tìm mọi cách để bỏ trốn nữa.

Khoảng một tuần sau, vào buổi hoàng hôn, anh trở về với đôi mắt đỏ ngầu.

Lúc đó, Linh Nguyệt vừa dắt chó đi dạo về.

Nhìn đôi mắt đó, cô cảm thấy sợ hãi và theo bản năng nắm chặt dây dắt chó lùi lại vài bước.

Chu Minh Xuyên vươn tay ôm chặt cô vào lòng, giữ chặt một lúc lâu.

“Đừng sợ, Linh Linh, anh sẽ không làm tổn thương em, về sau anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa.”

Một lúc sau, anh nói: “Những kẻ đã bắt cóc em hôm đó, anh đã tìm thấy rồi. Anh muốn giết chúng, em có muốn đi xem để hả giận không? Nếu không muốn, anh sẽ ra tay luôn.”

Anh nói chuyện đó nhẹ nhàng như thể đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.

Mấy ngày nay Chu Minh Xuyên không ở nhà, ngoài việc bận chuyện này, anh còn bận đi xóa bỏ toàn bộ video và tài liệu về Linh Nguyệt, bởi khi cô bị bán đấu giá, chúng đã được lưu lại rất nhiều. Anh đã dùng mọi mối quan hệ và mọi cách để hủy tất cả những hình ảnh có thể chứng minh cô là nhân ngư.

May mắn là kết quả rất rõ ràng.

Linh Nguyệt do dự một lúc, rồi nói một cách lầm bầm: “Tùy anh, dù sao… kẻ đầu sỏ cũng chính là anh mà thôi.”

Đúng vậy, nếu không phải anh cứ khăng khăng không buông tha thì Linh Nguyệt đã không quay lại, không bị bắt cóc để bán đấu giá và suýt trở thành món đồ chơi của người khác.

Anh đều biết rõ điều đó.

Anh hôn thật mạnh lên trán cô, sau đó quay người rời đi.

Trước khi đi, anh ghé sát tai cô: “Chỉ cần em muốn, có một ngày mạng của anh cũng có thể dành cho em.”

Đến nửa đêm, khi Linh Nguyệt sắp ngủ thì Chu Minh Xuyên trở về, cả người lạnh toát.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm thấy trên người anh có mùi máu tanh, vì thế cô đặc biệt né tránh việc anh đụng vào.

Anh không hề giận, chỉ lặng lẽ đi tắm rất nhiều lần.

Khoảng thời gian tiếp theo, Linh Nguyệt cứ thờ ơ sống qua ngày cùng anh, thời gian dần trôi đi.

Mối quan hệ giữa họ vẫn giữ vẻ ngoài bình lặng, và chẳng biết còn bao nhiêu năm tháng nữa để lãng phí.

Một buổi tối, Chu Minh Xuyên đột nhiên hỏi cô: “Linh Linh, có muốn về nhà thăm không?”

Linh Nguyệt liếc nhìn anh: “Anh nghĩ sao?”

“Về nhà thăm đi, anh cho em nửa tháng, nhớ về đúng hẹn, đừng làm anh quá lo lắng.”

Chẳng ai nghĩ rằng Chu Minh Xuyên lại dám để Linh Nguyệt trở về.

Nhưng cũng chỉ là “về nhà thăm”, cô vẫn sẽ phải quay lại, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Anh nói với cô rằng anh sẽ không thất hứa chuyện chuyển giao công ty dược bác hằng cho gia đình cô. Anh sẽ ký hợp đồng với chị gái Linh Nguyệt, và hiện tại việc đang làm đó là phân chia tài sản.

Khoảng thời gian này anh sẽ rất bận, không có thời gian rảnh để ở bên cô. Hơn nữa cô cũng đã ở bên anh hai ba tháng, người nhà Linh Nguyệt hẳn cũng sẽ lo lắng, vì vậy anh mới đề nghị đưa cô về nhà một thời gian.

“Anh chỉ muốn ký hợp đồng với chị gái em, chứ không phải muốn buộc cô ấy về đây để uy hiếp em. Anh đã nói sẽ không bao giờ dùng người nhà để uy hiếp em nữa, chuyện này anh nói được làm được. Anh chỉ nghĩ rằng… nếu một ngày anh không còn nữa, các em có công ty này, cuộc sống dưới biển cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, coi như là chỗ dựa duy nhất anh có thể cho em.”

“Nếu em thật sự không yên tâm, em cũng có thể không cho cô ấy đi cùng. Trần Thụ Kiệt, hoặc Hàn Thiên Hà, họ cũng được coi là người nhà của em.”

Trước khi đi, anh đeo lên tay cô một chiếc vòng tay định vị.

“Linh Linh, đeo vào đi. Khi em trở về, anh sẽ biết và đến đón em.”

Cả hai đều hiểu rõ trong lòng, lần này Linh Nguyệt nhất định sẽ quay lại.

Anh đang nắm giữ thứ mà họ cần.

Dù sao, làm như vậy cũng phần nào xoa dịu mối quan hệ giữa anh và Linh Nguyệt.

Chu Minh Xuyên mỉm cười nhìn chiếc đuôi cá dài của cô bơi lội trên mặt biển, dù cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.

Cảm giác tự do thật tốt, Linh Nguyệt ở dưới biển vui vẻ biết bao. Vẻ hoạt bát đó toát ra từ tận sâu thẳm trong lòng cô.

Nhưng cảm giác chắc chắn rằng cô sẽ trở về vòng tay anh, lại càng tốt hơn.



112

Hầu như không ai dám tin rằng Linh Nguyệt có thể trở về.

Không những đã trở về, cô còn trông rất ổn, không có dấu vết bị thương và sắc mặt cũng khá tốt.

Linh Nguyệt dĩ nhiên chỉ kể những chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Cô không muốn cha mẹ và chị gái lo lắng, chỉ nói rằng mình vẫn ổn. Cô kể Chu Minh Xuyên không hề trả thù, mà vẫn cung phụng cô đầy đủ, dù tự do có bị hạn chế.

“ hắn có đánh con không?” Mẹ cô rất lo lắng cho sự an toàn của con gái.

“Không có. Mẹ đừng lo, anh ấy chưa bao giờ đánh con.”

Thật ra, ngoài chuyện trên giường, anh chưa bao giờ động chân động tay với cô. Ngược lại, Linh Nguyệt đã tát anh không biết bao nhiêu cái, suýt cắn đứt cả dương vật của anh.

Những lần đánh vào mông trên giường chắc không tính là bạo hành gia đình, đúng không? Nó chỉ là một loại tình thú, dù cô không thích loại tình thú đó chút nào.

Đột nhiên, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Linh Nguyệt.

“Hắn có mắng con không?”

“Không có, thái độ của anh ấy khá tốt.”

Không chỉ khá tốt, mà gần như anh đã hạ mình xuống tận bùn đất.

Nhưng Linh Nguyệt biết, sự nhún nhường bề ngoài của Chu Minh Xuyên chỉ là để dỗ dành cô. Bản chất của anh là mạnh mẽ, ngang ngược và độc đoán, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Anh chỉ lo cô lại sinh lòng chống đối, nên mới cố gắng ổn định cảm xúc của cô.

“Vậy hắn có…?”

“Không có, anh ấy không ép buộc con làm chuyện đó nữa.”

Đêm hôm đó cô bị bỏ thuốc, coi như là một tai nạn. Sau đó, Chu Minh Xuyên thực sự không chạm vào cô nữa.

Với anh, đây có thể coi là một kỳ tích.

Mỗi đêm anh vẫn ôm cô vào lòng để ngủ. Hầu như đêm nào Linh Nguyệt cũng cảm nhận được dương vật nóng bỏng của anh đang chạm vào mông mình, nhưng điều cô dự đoán lại không xảy ra lần nữa.

Dù đã trở về, nhưng tâm trạng của cô đã không còn bình yên như trước.

Buổi sáng diễn ra cuộc họp gia tộc hôm đó, cô đã nhận ra mình chỉ là một con cờ thí trong tộc. Khi gia tộc cần, họ sẽ chọn cách từ bỏ cô.

Linh Nguyệt không tìm thấy lý do để oán hận hay phản kháng. Cô hiểu rằng mọi người không cố tình nhắm vào cô. Nếu lúc đó Chu Minh Xuyên chỉ đích danh bất kỳ ai khác để đổi lấy công ty bác hằng, họ cũng sẽ đồng ý.

Vì tương lai của tộc và lợi ích tập thể, hành động đó không hề quá đáng. Trong thế giới động vật, những câu chuyện tương tự đã diễn ra vô số lần, chẳng phải là ngoại lệ. Giống như sư tử đực già bị đuổi khỏi đàn, những con kiến ở vòng ngoài bị thiêu rụi khi ôm nhau, hay sói ốm yếu và sói già bị xếp đi đầu khi tìm đường…

Nhưng khi đến lượt mình, lòng cô vẫn trào dâng một nỗi xót xa, tủi thân.

Chu Minh Xuyên thật cao tay, chỉ một chút đã có thể khuấy động lòng cô.

Cũng giống như năm xưa anh lừa cô mang thai, lừa gạt Thiên Hà, khiến cô và vị hôn phu tuyệt giao. Anh cũng đã sử dụng một thủ đoạn tương tự.

Cô biết anh muốn nói với cô rằng những người bên cạnh đều không đáng tin cậy, chỉ có anh mới có thể mãi mãi bảo vệ cô.

Nhưng dựa vào đâu mà cô phải tin anh?

Anh đã không nói dối, đúng theo thỏa thuận đã thả Thiên Hà. Nhưng khi Linh Nguyệt về nhà, anh lại không có mặt ở biển. Ban đầu cô còn muốn đi thăm hỏi, nhưng cuối cùng lại không gặp được.

Lần này, cô không còn dám bỏ chạy. Nửa tháng sau, Linh Nguyệt đúng hẹn quay trở lại vùng biển đó, du thuyền của Chu Minh Xuyên đã chờ sẵn ở đấy.

“Anh có một hòn đảo nhỏ gần đây, phong cảnh rất đẹp. Linh Linh, em có muốn ở đó chơi vài ngày không?”

Linh Nguyệt không có hứng thú, nên cô nghe theo sự sắp xếp của anh.

Năm xưa, sau khi cô về nhà để sinh nở, Chu Minh Xuyên đã mua một hòn đảo nhỏ ở quốc gia gần nhất, bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng một trang viên xa hoa, tráng lệ.

Khi đó anh nghĩ, có lẽ sau này có thể đưa Linh Nguyệt đến đây chơi.

Mặc dù sau này anh biết Linh Nguyệt không còn, anh vẫn không từ bỏ việc xây dựng trang viên này.

Giờ thì nó đã có ích.

Chu Minh Xuyên nghĩ đủ mọi cách để làm cô vui. Anh mang đến trước mặt cô tất cả những món ngon và trò chơi mà anh có thể nghĩ tới. Nhưng đáng tiếc, Linh Nguyệt vẫn rất ít khi tỏ ra vui vẻ.

Nước trong hồ bơi trong vắt đến tận đáy. Nằm trong đó, người ta có thể ngắm hoàng hôn trên đường chân trời.

Linh Nguyệt vẫy đuôi cá chơi đùa dưới nước. Chu Minh Xuyên đặt một đĩa trái cây thập cẩm đã được cắt sẵn bên cạnh hồ và lặng lẽ đứng một bên nhìn cô.

Đêm đó, anh hỏi cô một câu: “Chúng ta cứ giữ mối quan hệ này, cho đến khi anh chết, em sẽ có được tự do. Em có bằng lòng dành vài chục năm ở bên anh không? Nếu em muốn, trong khoảng thời gian này em vẫn có thể về nhà thăm người thân. Anh sẽ không giới hạn tự do của em mãi mãi.”

“Được thôi.”

Cô đáp lại một cách hờ hững.

Nếu không thì cô còn có thể làm gì? Ở bên anh, cô đã may mắn giữ lại được mạng sống.

Vài chục năm đối với một nhân ngư không phải là quá ngắn, nhưng cũng không phải là quá dài. Có lẽ rất lâu sau này, khi đột nhiên nhớ về người đàn ông này, cô thậm chí sẽ không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh.



113

Linh Nguyệt hiếm khi chủ động nói chuyện với anh, và từ khi quay lại, cô chưa bao giờ mỉm cười với anh.

Mặc dù cô trông vẫn bình thường, biết trân trọng cơ thể mình, không tuyệt thực hay làm gì dại dột. Cô ăn uống và nghỉ ngơi rất điều độ, thậm chí còn hứng thú xem thực đơn để chọn món ăn mỗi ngày.

Nhưng Chu Minh Xuyên vẫn cảm thấy sợ hãi và bất an. Anh sợ làm cô đau khổ và khó chịu, nhưng lại không nỡ buông tay trả lại tự do cho cô.

Dù đã ở tuổi này, anh tự nhận mình đã trải qua rất nhiều sóng gió. Sau khi ông nội qua đời, anh đã tự mình dẹp tan mọi nghi ngờ, điều hành cả tập đoàn Chu Thị một cách trôi chảy. Thế nhưng, khi đối mặt với Linh Nguyệt, anh lại bàng hoàng nhớ về lúc tám tuổi, khi anh lúng túng nhìn thấy cô đầy thương tích.

Đau lòng, xót xa, sợ hãi, và đồng thời cũng đã chấp nhận rằng cô thuộc về anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh vừa muốn đi ngược lại ý muốn của cô để giữ cô bên mình, vừa muốn cô được vui vẻ, hạnh phúc. Anh còn mong muốn một điều xa vời hơn: trong cuộc đời mình, có thể nhận được một chút chân tình và một chút yêu thích từ cô.

Thật sự là quá tham lam.

Trong xương tủy của anh có một gen mạnh mẽ, nên việc anh phải hạ mình nịnh bợ người mình yêu không phải là quá khó khăn. Cái khó là anh phải kiềm chế cảm xúc của mình từng giây từng phút. Khi thỉnh thoảng thấy sự bực bội và chán ghét trong mắt Linh Nguyệt, anh phải kìm nén sự bạo loạn và tuyệt vọng trong lòng, không được giận dữ hay làm tổn thương cô.

May mắn là những năm qua không trôi đi một cách vô ích. Tâm trí anh đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh học cách dùng một lớp giấy kẹo ngọt ngào để che giấu dã tâm muốn ăn tươi nuốt sống cô, tạo dựng một hình ảnh hoàn hảo trước mặt cô.

Sự nhẫn nhịn đó kéo dài, dần dần khiến anh mắc một căn bệnh về tinh thần, chỉ có thể dùng thuốc để trấn áp.

Hoặc có thể nói, từ khi Linh Nguyệt rời đi, bệnh của anh chưa bao giờ khỏi. Đó là bệnh tâm lý.

Những năm gần đây, bác sĩ riêng đã kê rất nhiều loại thuốc để giúp anh giảm bớt nỗi đau trong lòng, nhưng không có tác dụng nhiều.

Căn bệnh thật sự xuất phát từ đâu, chỉ có người trong cuộc mới biết. Anh nhận ra mình không thể sống thiếu cô hơn cả những gì anh tưởng tượng.

Chuyện anh uống thuốc sau đó đã vô tình bị Linh Nguyệt phát hiện.

Đó là mùa cuối thu, hoa quế nở rộ, thời tiết mát mẻ dễ chịu. Chu Minh Xuyên cố ý dành một ngày rảnh rỗi để lái xe đưa cô và Mười Chín ra ngoại ô hóng gió, thư giãn.

Linh Nguyệt ngồi ở ghế phụ thấy buồn chán. Chu Minh Xuyên nói trên xe có đồ ăn vặt để cô giải khuây. Linh Nguyệt tìm kiếm và vô tình làm rơi vài hộp thuốc từ một ngăn đựng đồ. Ban đầu cô không để ý, chỉ định nhặt lên cất lại. Nhưng Chu Minh Xuyên dường như rất hoảng sợ, một tay cầm lái, một tay giật lấy hộp thuốc từ tay cô.

“Linh Linh, đừng chạm vào mấy thứ này!”

Trong lúc vội vã, anh vô tình nói to hơn. Sau đó, anh mới nhận ra Linh Nguyệt dù có thấy cũng không biết những thứ này là gì, anh không cần phải căng thẳng đến vậy, và cảm thấy thật nực cười.

Mới hôm qua bác sĩ Lăng vừa đưa thuốc tới, anh tiện tay nhét vào ngăn đựng đồ trên xe mà quên lấy ra, không ngờ lại để Linh Nguyệt thấy.

Nhưng Linh Nguyệt giận.

Giọng anh không hề nặng, nhưng từ khi cô trở về, Chu Minh Xuyên chưa bao giờ nói chuyện với cô với âm lượng cao như thế. Ngay cả khi gọi cô xuống ăn cơm, giọng anh nhẹ nhàng như sợ thổi bay một bông hoa yếu ớt. Vì vậy, trong lòng cô khó tránh khỏi sự so sánh. Cô buồn bã nghĩ, Nhìn xem, cuối cùng thì anh cũng lộ bản chất rồi sao?

Dù không hiểu những thứ đó là gì, cô vẫn lạnh lùng chế giễu: “Sao, anh yếu sinh lý, phải lén lút đi lấy thuốc về uống à?”

Trong suy nghĩ của cô, ngoài loại thuốc đó, anh không cần phải cẩn thận đến mức không cho cô xem.

Nuôi nhiều vợ bé và tình nhân, chắc chắn sẽ lực bất tòng tâm. Hơn nữa anh đã đến tuổi này, cơ thể chắc chắn không còn được như thời trẻ.

Mặt Chu Minh Xuyên lập tức tối sầm lại: “Linh Linh, em nói lại lần nữa?”

Linh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cảnh sắc bên bờ sông rất đẹp. Linh Nguyệt dắt Mười Chín đi dạo trên con đường phủ đầy lá ngân hạnh vàng rụng. Chu Minh Xuyên nắm tay cô, đi bên cạnh. Họ cứ như một cặp tình nhân bình thường, ấm áp và yên tĩnh.

Anh vẫn luôn kiên quyết ngủ chung giường với cô, miễn là anh ở nhà.

Nếu anh không có ở nhà, Linh Nguyệt cũng tự mặc định là anh đang ở với cô tình nhân nào đó.

Cô chưa bao giờ hỏi Chu Minh Xuyên sau khi cô rời đi, anh đã sống thế nào, có cưới vợ sinh con chưa. Bởi vì cô không muốn nghe những lời đường mật giả dối, càng không muốn nghe sự thật khiến cô ghê tởm.

Mặc dù mỗi đêm đều được ôm cơ thể mềm mại, thơm tho của cô để ngủ, được kề sát bên cô, nhưng Chu Minh Xuyên vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa. Dù dục vọng có cuộn trào thế nào, anh cũng không ép buộc cô.

Thế nhưng, sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn.

Một ngày nọ, Linh Nguyệt sau khi tắm xong, mặc chiếc váy ngủ mỏng bằng lụa, ngồi trên ghế treo ngoài ban công xem phim. Chu Minh Xuyên không mời mà đến, ngồi bên cạnh cô.

Khi đến đoạn hay, Linh Nguyệt tự nhiên tìm một tư thế thoải mái và tựa vào ngực anh.

Anh lấy một miếng bánh kem vuông từ đĩa nhỏ đút cho cô. Linh Nguyệt khẽ mở miệng, cho vào miệng, ăn từng chút một.

Mỹ nhân vừa tắm xong, những giọt nước còn đọng trên đuôi tóc. Mùi hương cơ thể cô hòa quyện với mùi sữa tắm hương hoa hồng, len lỏi vào trái tim anh.

Cánh tay và lưng trần trắng như tuyết của cô tựa vào người anh. Chỉ cần hơi cúi đầu, anh có thể nhìn thấy khe ngực của cô. Đôi chân trần mềm mại đung đưa bên dưới, khiến anh nhớ lại những hình ảnh dâm đãng không thể diễn tả.

Khi làm chuyện đó với cô, anh sẽ vừa tiến vào, vừa nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa lòng bàn chân cô khi cô lên đỉnh, là có thể khiến cô gần như chết đi sống lại.

Chỗ đó cũng là điểm nhạy cảm của cô.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước rồi.

Chu Minh Xuyên không ngừng hối hận. Tại sao trên du thuyền hôm đó anh không làm cô nhiều lần hơn, để giờ đây anh lại phải nhìn thấy mà không được ăn, ruột gan cồn cào.

Đang lúc tâm tư bay bổng, một cơn đau nhói ở đầu ngón tay kéo anh trở lại thực tại.

Linh Nguyệt vô tình cắn trúng tay anh khi ăn vặt.

Khóe môi cô dính chút kem trắng. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lưỡi vừa lướt qua lòng bàn tay anh, để lại một chút chất lỏng lấp lánh trên ngón tay anh.

Chỉ một cái liếc mắt đó, anh lập tức cương cứng.

Bộ phim phát xong, Linh Nguyệt mới nhận ra sự bất thường của anh.

Một vật cứng rắn, nóng rực đến đáng sợ đang chạm vào mông cô, giống như một lưỡi dao sắc bén nguy hiểm khiến cô hoảng sợ.

Nghĩ đến lúc nãy cô đang xem phim, còn người đàn ông này ngồi bên cạnh đang tưởng tượng đủ thứ về cô, cô cảm thấy xấu hổ và bực bội. Chưa kịp đẩy anh ra, Chu Minh Xuyên đã cúi đầu xuống cổ cô, thì thầm dụ dỗ: “Linh Linh, em thực sự không muốn một chút nào sao? Em cũng là một nhân ngư trưởng thành, chẳng lẽ không có chút dục vọng nào ư? Để anh giúp em giải tỏa được không?”

Không phải là cô không có dục vọng, chỉ là cô mắc chứng sạch sẽ.

Mỗi khi nghĩ đến việc mấy năm qua anh đã có bao nhiêu người phụ nữ khác, làm tình triền miên với họ, và dùng những thủ đoạn từng dùng với cô để đối xử với người khác, khiến cô cảm thấy ghê tởm, khó chịu đến phát điên.



114

Chu Minh Xuyên mê mẩn liếm xương quai xanh của cô, hít lấy mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô.

Linh Nguyệt cười lạnh, cấu thật mạnh vào cánh tay anh.

“Em không có nhu cầu. Nếu anh có nhu cầu, anh có thể ra ngoài tìm phụ nữ khác, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ em.”

Cô thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu Minh Xuyên. “Đừng nói với em là với số tiền của anh, anh không tìm được người phụ nữ nào sẵn lòng lên giường với anh nhé. Hà cớ gì cứ phải ép buộc em?”

Ý định của anh lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Thấy chưa, đúng là người anh yêu. Cô có bản lĩnh khiến anh muốn phát điên.

Trừ cô ra, còn ai có thể làm cảm xúc của anh dao động đến vậy?

“Em không muốn thì thôi, tại sao lại nghĩ về anh như vậy?”

Anh từ từ đứng dậy, câu hỏi tuôn ra với sự tủi thân mà chính anh cũng không nhận ra.

Tại sao? Tại sao cô lại nghĩ về anh tệ hại như thế? Dù anh đã phạm nhiều sai lầm với cô, nhưng anh chưa bao giờ phản bội cô. Tại sao cô lại có thể thoải mái bảo anh đi tìm người khác? Lẽ nào cô không quan tâm đến anh một chút nào sao?

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Linh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, “Chu Minh Xuyên, anh đừng nói với em là sau sáu, bảy năm em đi, anh vẫn giữ mình trong sạch, không chạm vào người phụ nữ nào, sống như một nhà sư đấy nhé?”

Những lời nói của cô tràn đầy sự khinh thường.

Chu Minh Xuyên như bị đánh một cú trời giáng, đầu óc quay cuồng. Anh không thể chịu được khi Linh Nguyệt đối xử với anh như vậy, nó làm tim anh đau nhói.

Tại sao cô lại không bao giờ tin vào tình cảm chân thành của anh?

“Em nghĩ sao? Em nghĩ anh là người như thế sao…”

“Anh là người như thế nào, em chưa bao giờ tò mò.”

Linh Nguyệt ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Em chỉ tò mò khi nào anh chết thôi.”

Ánh mắt anh lập tức trở nên hung dữ. Một tay anh đè cô xuống ghế dài, một tay giữ chặt cổ tay cô và cắn lên môi cô.

Cô biết những lời nói thiếu suy nghĩ đó đã thực sự chọc giận anh. Linh Nguyệt nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn ác mộng không thể thoát khỏi. Nhưng hành động của người trên người cô lại dừng lại. Anh nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho cô, kéo chiếc váy bị anh vén lên xuống, rồi run rẩy, lúng túng nói vài tiếng “Anh xin lỗi”, sau đó chạy trốn khỏi đó.

Hoa súng trong hồ vẫn chưa tàn, hương thơm nhẹ nhàng bay đến mũi cô, gió đêm lướt qua làn da trần của cô.

Thật ra, cô chưa bao giờ tin Chu Minh Xuyên sẽ thực sự kiềm chế dục vọng vì cô. Linh Nguyệt nghĩ rằng, cách anh giải quyết đơn giản chỉ là đợi đến khi không thể nhịn được nữa, sẽ lại ép buộc cô hoặc tìm người khác để giải tỏa.

Vì vậy, sự phẫn nộ của anh trong mắt cô chỉ là vì bị cô nói trúng tim đen mà thôi.

Sau màn kịch đó, Linh Nguyệt cũng không còn tâm trạng xem phim nữa. Cô tắt đèn ngoài trời và chuẩn bị quay về ngủ.

Khi thấy đèn trong phòng sách của Chu Minh Xuyên vẫn sáng, cô có chút ngạc nhiên.

Cô nghĩ Chu Minh Xuyên bị cô từ chối, tức giận rời khỏi biệt thự đi tìm niềm vui bên ngoài.

Không hiểu sao, Linh Nguyệt rón rén đến gần phòng sách, bước chân không hề phát ra tiếng động.

Cửa không khóa. Cô đi chân trần đứng ngoài cửa, thấy Chu Minh Xuyên quay lưng lại, quỳ trên sàn. Đôi tay anh run rẩy lấy hộp thuốc từ ngăn kéo, thậm chí không kịp lấy nước, liền nuốt vài viên con nhộng.

Trông anh có vẻ rất khó chịu, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ cổ họng.

Vừa nãy đột nhiên rời đi, không phải là phát bệnh gì rồi thất thố đó chứ.

"Hừ," Linh Nguyệt thầm thở dài. “Tuổi xuân của con người ngắn ngủi thật. Sau khi trải qua giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, ai cũng phải chấp nhận thực tế cơ thể không ngừng lão hóa.”

Đang định quay người rời đi, cô đã bị Chu Minh Xuyên phát hiện.

Trong mắt anh tràn ngập sự nhục nhã và xấu hổ vì bị phát hiện bí mật. Anh vẫy tay về phía cô: “Linh Linh, sàn nhà lạnh lắm, sao em không mang giày? Mau về ngủ đi.”

Anh đang khó chịu như vậy, mà điều đầu tiên anh nhận ra lại là việc cô không đi giày.

Anh không muốn người phụ nữ mình yêu thấy mặt yếu đuối này của mình. Nó khiến anh cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng Linh Nguyệt vẫn với ánh mắt dò xét, từng bước tiến lại gần, giật lấy hộp thuốc từ tay anh.

“Anh bị bệnh gì mà thê thảm vậy?”

Chu Minh Xuyên vươn tay muốn giật lại. Linh Nguyệt thấy máy tính đang mở trên bàn, liền gõ từng chữ tên thuốc trên hộp vào và tìm kiếm trên mạng.

Anh không kịp ngăn cản, Linh Nguyệt đã nhấn nút Enter.

Cô nhìn anh với ánh mắt đồng cảm và thương hại, dù anh không biết sự đồng cảm và thương hại đó có bao nhiêu phần là thật, có lẽ nhiều hơn là sự mỉa mai.

“Đáng đến mức đó sao? Em mới là người bị anh giam cầm, ép buộc, không có chút tự do nào, mà em còn chưa mắc bệnh tâm lý. Vậy mà anh lại bị bệnh rồi sao? Ha.”

Môi anh khẽ run rẩy, giọng rất nhẹ: “Bởi vì từ trước đến nay…”

Từ trước đến nay, trái tim anh đều bị cô nắm chặt. Nhìn thì có vẻ anh đang giam cầm cô, nhưng thực ra Linh Nguyệt mới là kẻ thống trị mối quan hệ này.

“Nếu ở bên em mà không vui vẻ như vậy, tại sao không buông tha cho em đi? Điều đó tốt cho cả hai.”

Chu Minh Xuyên nhắm mắt lại, không trả lời. Nếu cô không ở bên, anh sẽ càng đau khổ hơn.



115

“em biết anh bị bệnh, vậy sau này đừng làm anh tức giận nữa. Nếu em không vui, em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng đừng cố tình cãi nhau nữa, được không?”

Thời gian họ còn bên nhau không còn nhiều, anh không muốn sau này Linh Nguyệt nhắc đến khoảng thời gian này chỉ toàn là những cuộc cãi vã vô nghĩa.

Trước khi ngủ, anh xin lỗi cô vì hành vi thô bạo trên sân thượng.

“Linh Linh, anh xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy, anh thề sẽ tự kiểm soát bản thân. Làm ơn tin anh, anh thực sự sẽ không bao giờ ép buộc hay làm tổn thương em nữa.”

Nhưng Linh Nguyệt lại bực bội trở mình.

Trước khi mùa đông tới, Chu Minh Xuyên lại một lần nữa cho phép cô về nhà thăm gia đình.

Anh vẫn cho cô nửa tháng, nhưng lần này chỉ hai ngày sau, Chu Minh Xuyên đã phát hiện máy định vị trên người cô bắt đầu quay trở lại. Tuy tạm thời chưa biết chuyện gì xảy ra, anh vẫn đi đón cô.

Linh Nguyệt không biết mình đã thất hồn lạc phách trôi về mặt biển và trở lại bên Chu Minh Xuyên như thế nào.

Bởi vì cha cô đổ bệnh.

Tình hình cụ thể cô vẫn chưa biết, chỉ biết đại khái là bệnh tim.

Cha của Linh Nguyệt cũng là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong gia tộc. Sự mệt mỏi và bận rộn tích tụ qua nhiều năm, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ cũ mới từ những lần đi săn, cuối cùng đã khiến cơ thể ông suy sụp vào mùa thu này.

Cô biết cha có bệnh tim, nhưng họ không có khả năng điều trị. Trước đây, chú Trần và Thiên Hà có mang cho ông một số đơn thuốc từ bệnh viện, nhưng chỉ là trị triệu chứng chứ không trị tận gốc. Đa số chỉ là thuốc giảm đau, thoạt nhìn có hiệu quả nhất thời, nhưng về lâu dài lại dần dần ảnh hưởng đến ông.

Chị cô nói, trước đây họ không phải chưa từng nghĩ đến việc đưa cha đến bệnh viện của con người để chữa trị, nhưng ông thậm chí còn không có giấy tờ tùy thân, đừng nói đi bệnh viện, nếu gặp tình huống nguy hiểm, việc nhập cảnh đã là một vấn đề.

Hơn nữa, khoảng thời gian này là mùa giao phối của loài rắn biển sâu, hầu hết những người trong gia tộc có thể tìm được mối quan hệ trong xã hội loài người đều không ở dưới biển. Họ đều vội vã rời khỏi đại dương để lánh nạn, những người khác cũng không dám lên bờ tìm họ, bệnh tình của cha đành phải... cứ như vậy mà bỏ mặc.

Sắc mặt của cha đã ngày càng tái nhợt, màu vảy cá trên người ông cũng bắt đầu từ từ nhạt đi. Linh Nguyệt biết, đó là điềm báo nhân ngư sắp chết.

Có lẽ cô sắp mãi mãi mất đi cha mình.

Linh Nguyệt chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn khi mất đi người thân, và cô cũng không muốn nếm trải.

Mẹ và chị còn có chuyện không dám nói với cô, nhưng bản thân Linh Nguyệt hiểu rõ: có lẽ bệnh của cha có thể nhờ Chu Minh Xuyên giúp đỡ.

Anh có thể dễ dàng tìm cho cha cô những tài nguyên y tế tốt nhất trên toàn thế giới, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề mà họ hoàn toàn không giải quyết được.

Nhưng làm như vậy quá nguy hiểm. Bệnh của cha rốt cuộc có chữa khỏi được hay không vẫn còn là một dấu hỏi. Giao người thân của mình vào tay người khác cũng chính là để người khác nắm giữ điểm yếu để uy hiếp mình - mặc dù hiện tại Chu Minh Xuyên đang nắm không chỉ một điểm yếu của cô, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nếu một ngày nào đó cô và Chu Minh Xuyên xảy ra mâu thuẫn hay bất đồng, anh muốn kiểm soát cô quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng mặt khác, không thử một lần mà trơ mắt nhìn cha qua đời, Linh Nguyệt cũng không thể chấp nhận.

Chu Minh Xuyên phát hiện cô không ổn, quan tâm hỏi: “Linh Linh, sao em lại về sớm thế, sắc mặt còn tệ như vậy, có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?”

Cô lắc đầu, đưa tay phải về phía anh, cho anh xem chiếc nhẫn trên tay mình: “Em về nhà lấy lại nhẫn cưới của chúng ta.”

Chiếc nhẫn này năm đó được cô mang về nhà, sau đó cô tùy tiện tháo ra và ném sang một bên, không đeo lại nữa.

“Linh Linh, em...”

Chiếc nhẫn kim cương dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh rực rỡ. Chu Minh Xuyên sững sờ gần ba phút mới phản ứng lại.

Ý nghĩa của việc Linh Nguyệt làm thì cả hai đều hiểu rõ, không cần phải nói nhiều.

Đây là cô chủ động muốn hòa hoãn mối quan hệ với anh.

Anh nâng bàn tay cô, vô cùng kiên định nói với cô: “Anh bỗng nhiên cảm thấy, đời này đã có thể mãn nguyện rồi.”

Khi biết được tin Linh Nguyệt qua đời, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng đời này còn có ngày cô đeo nhẫn cưới của họ đứng trước mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro