126 + 127 + 128 + 129 + 130
126
Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt cô đã trở nên cực kỳ khó coi.
Dùng hết sức, Linh Nguyệt ném một chiếc gối vào đầu anh.
Cô vẫn cảm thấy chưa đủ, lại ném cả chiếc cốc thủy tinh trên tủ. Chiếc cốc bay sượt qua thái dương Chu Minh Xuyên rồi vỡ tan. Những mảnh thủy tinh vỡ rơi vãi khắp nơi dưới chân anh.
Cô ném không trúng, Chu Minh Xuyên vẫn đứng im đó, không hề tránh.
“Linh Linh…”
“Anh bớt làm trò với chuyện sống chết của con em đi! Anh, anh cút đi cho em! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Linh Nguyệt đột nhiên bật khóc, những uất ức trong quá khứ lúc này ùa về, đè nặng trong lòng cô, nước mắt như vỡ đê mà tuôn trào.
“em không muốn nhìn thấy anh nữa… em không muốn nhìn thấy anh nữa… Cút đi!”
Đúng như anh dự đoán, tình trạng của Linh Nguyệt hoàn toàn không tốt.
Ít nhất, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ mất kiểm soát cảm xúc.
Thế nhưng Chu Minh Xuyên nào dám đi. Cô như thế này, làm sao anh có thể yên tâm rời khỏi.
Anh nửa quỳ trên giường, ôm Linh Nguyệt. Mặc kệ cô có đẩy anh thế nào, anh vẫn bất động, để nước mắt cô rơi vào lòng bàn tay anh.
Đối mặt với nỗi đau của cô, anh bất lực, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh.
Cuối cùng, khi cô đã khóc đủ, cô lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại lừa tôi?”
“Anh sợ em sẽ hận anh, hận đứa bé. Sợ em nhất thời kích động quá mức, làm ảnh hưởng đến đứa bé.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói không một chút gợn sóng khi trả lời cô.
Quả thật, lý do chỉ đơn giản như vậy.
“Ha.”
Linh Nguyệt cười nhạo một tiếng, “Tất cả người hầu trong biệt thự đều biết, đến cả mẹ anh cũng biết, duy chỉ có em, mẹ của đứa bé, lại chẳng hay biết gì.”
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Chu Minh Xuyên nhận ra anh chỉ có thể nói ba từ này, những lời khác không thể thốt ra.
“Anh đã tìm người dọn dẹp lại căn phòng trẻ con, em cũng ngầm đồng ý với kế hoạch của anh, thực ra là muốn đứa bé này. Nhưng sau khi em nổi giận với anh một chút, anh lại lập tức đổi ý nói muốn phá thai, nói không cần nó. Anh sợ em sẽ không thích anh và đứa bé. Vậy anh nghĩ, tại sao em lại phải tìm cho con em một người cha như thế?”
Anh hiểu điều cô nói, nếu có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn anh làm cha của con mình.
“Không phải Linh Linh, anh cũng muốn nó, anh chỉ sợ em sẽ không thích nó. Nếu em không muốn sinh, chúng ta có thể không cần đứa bé này, anh sẽ không ép buộc em sinh một đứa trẻ mà em không thích.”
Những món nợ Chu Minh Xuyên nợ Linh Nguyệt là vĩnh viễn không thể trả hết.
Linh Nguyệt ngồi tĩnh lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh không phải có bệnh tâm lý sao? Chẳng phải em chỉ cần lạnh nhạt với anh một chút là anh lại muốn uống thuốc sao? Sao tự nhiên lại khỏi bệnh rồi? À, là vì em có thai, không thể trốn thoát, nên anh yên tâm rồi?”
Giọng Chu Minh Xuyên chân thành: “Em hận anh, anh cũng đã học cách chấp nhận rồi. Uống thuốc hay không không có gì ảnh hưởng. Hơn nữa, anh cũng sẽ không để mình mất kiểm soát cảm xúc để làm tổn thương em nữa. Anh có thể thề với em, về vấn đề có nên giữ đứa bé này hay không, anh hoàn toàn nghe theo quyết định của em. Nếu em muốn sinh, anh sẽ làm tất cả để chăm sóc tốt cho em và đứa bé, dù cho em chưa bao giờ xem xét anh là cha của đứa trẻ; nếu em không muốn sinh, anh cũng tuyệt đối sẽ không nói thêm một lời nào. Mặc dù việc anh có thể làm cho em không nhiều, nhưng mỗi việc anh đều muốn làm thật tốt, dốc hết sức lực.”
Đêm đó, cô không nói thêm gì nữa rồi ngủ thiếp đi, vẻ mặt hờ hững.
Lợi dụng lúc cô đã ngủ say, Chu Minh Xuyên đến bệnh viện làm xét nghiệm máu và kiểm tra. Ba giờ sau, anh lại trở về nhà.
Rạng sáng, bà Lâm nhắn tin cho anh:
Tối qua đã dỗ con bé chưa? Nó có đồng ý kết hôn không? Vẫn còn giận à?
Chu Minh Xuyên chỉ trả lời hai từ: “Không.”
Bà Lâm: Đồ ngốc vô dụng, đừng nói con là con trai của mẹ, mất mặt quá…
Trong những ngày tiếp theo, anh ngày đêm không rời, túc trực bên cạnh cô.
Mặc dù Linh Nguyệt không bày tỏ ý định không muốn đứa bé, trông cô cũng rất bình tĩnh, nhưng Chu Minh Xuyên vẫn không dám rời xa cô nửa bước.
Linh Nguyệt từ lúc ban đầu từ chối và thiếu kiên nhẫn dần dần chấp nhận, thậm chí có thể lờ đi sự tồn tại của anh.
Cô dường như thực sự có ý định sinh đứa bé. Cô nghe lời bác sĩ dặn dò, ăn uống đầy đủ, giữ tinh thần vui vẻ, và nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hai tuần sau, cô nói muốn đến bệnh viện thăm tình hình hồi phục của cha, Chu Minh Xuyên cũng đồng ý.
Trên đường đi, anh cẩn thận gợi ý: “Nhân tiện anh đưa em đi siêu âm luôn nhé, được không?”
Linh Nguyệt không nói gì, anh nói thêm: “Yên tâm Linh Linh, sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù có phát hiện ra gì… bệnh viện đều là người của anh, họ sẽ không dám nói thêm gì.”
“Con của em rất bình thường, trong lòng em biết rõ, không cần anh nói.”
Trong gia tộc không phải chưa từng có tiền lệ nhân ngư kết hôn và sinh con với con người.
Thực ra, những đứa bé này đều rất khỏe mạnh, sẽ không có dị tật bẩm sinh.
Chúng giống như con người bình thường, được mẹ mang thai mười tháng rồi sinh ra. Khi mới sinh, chúng đã có thân hình con người, không giống nhân ngư là đẻ trứng rồi nở.
Tất nhiên, khi cơ thể chúng hoàn toàn ở trong nước, sẽ xuất hiện một cái đuôi cá. Khi ở dưới nước, chúng không có gì khác biệt với nhân ngư bình thường.
Sau khi trưởng thành, chúng sẽ có một thời kỳ thanh niên kéo dài, tốc độ lão hóa cũng sẽ chậm lại vô hạn.
Có thể nói, chúng có tất cả những ưu điểm của cả con người và nhân ngư.
Chu Minh Xuyên gật đầu: “Được.”
Mặc dù anh tạm thời chưa biết Linh Nguyệt đang nghĩ gì, nhưng theo dự tính của anh, cho dù đứa bé có dị tật gì, anh cũng có thể đảm bảo cho chúng lớn lên trong lâu đài và trang viên mà không phải lo nghĩ, sống một đời vui vẻ, không bị thế tục quấy rầy.
Sáng nay Ứng Thâm cũng có một cuộc kiểm tra, nên Chu Minh Xuyên đưa Linh Nguyệt đi siêu âm trước.
Viện trưởng Ngô đích thân siêu âm cho cô.
Chu Minh Xuyên nhận ra cô có chút căng thẳng, nắm tay cô với lực vừa phải để cô thả lỏng.
Bên kia, anh cẩn thận quan sát nét mặt của viện trưởng Ngô.
Cho đến khi kết thúc, viện trưởng Ngô vẫn chuyên tâm, không có một chút hoang mang nào, dường như cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Lúc này, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tổng giám đốc Chu, ngài xem, đây là nhịp tim thai nhi có thể kiểm tra được lúc này, rất mạnh mẽ, thai nhi rất khỏe mạnh…”
Viện trưởng Ngô nói với Chu Minh Xuyên: “Ồ, là hai nhịp tim…”
127
Anh đẩy gọng kính hơi dày, “Khả năng cao là song thai. Tuy nhiên, nếu sau này dinh dưỡng không đủ, có thể sẽ xảy ra hiện tượng một trong hai thai chết lưu, hoặc dẫn đến thai nhi phát triển kém…”
Chu Minh Xuyên đỡ lấy Linh Nguyệt đang sững sờ, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, rồi giúp cô mặc áo vào.
Viện trưởng Ngô nhớ ra gì đó, lại đưa cho Chu Minh Xuyên một xấp giấy tờ kiểm tra từ bàn làm việc: “Tổng giám đốc Chu, còn có một tin tốt nữa. Lần trước ngài đến làm…”
Anh dùng ánh mắt cắt ngang lời nói còn chưa dứt của viện trưởng Ngô, xoa xoa lòng bàn tay Linh Nguyệt: “Anh đưa em đi gặp cha nhé.”
Ra đến cửa, Linh Nguyệt dường như mới phản ứng lại, có chút không thể tin hỏi anh: “Trong bụng em có hai đứa bé, phải không?”
Khóe miệng anh mỉm cười, dịu dàng nắm tay cô: “Phải, Linh Linh. Sau này chúng ta sẽ có hai đứa bé. Vậy, em có vui không?”
Nửa câu sau anh hỏi một cách lo lắng, không mong chờ Linh Nguyệt sẽ trả lời, nhưng Linh Nguyệt thực sự nghiêm túc gật đầu: “Chu Minh Xuyên, em rất vui.”
Cha mẹ Linh Nguyệt có hai cô con gái là cô và chị gái. Trong số tất cả những người trong tộc mà Linh Nguyệt đã từng biết, ngoài mẹ cô ra, chưa có nhân ngư nào có thể sinh đôi.
Mặc dù đứa trẻ đến không nằm trong dự kiến của cô, nhưng nó vẫn làm cô vui lên.
“Chỉ cần tâm trạng em tốt hơn, anh đã mãn nguyện rồi.”
Tình trạng của Ứng Thâm dần dần tốt lên. Ban đầu, ông cả ngày hôn mê, sau đó có thể tỉnh lại được một hai tiếng, đến bây giờ thời gian ông tỉnh càng ngày càng dài.
Chỉ trong vòng một hai tháng ngắn ngủi, có thể có sự chuyển biến tốt đẹp rõ rệt như vậy, trong lòng Linh Nguyệt rất biết ơn Chu Minh Xuyên. Cô biết anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư cho bệnh tình của cha cô.
Diệp Tinh nói với cô rằng cô ấy đã tìm hiểu trên mạng, những tài nguyên y tế mà Ứng Thâm sử dụng mỗi ngày, riêng tiền máy móc, 24 giờ đã tiêu tốn từ vài trăm đến cả tỷ bạc.
Có thể nói, mỗi ngày cha cô nằm viện đều đang đốt tiền một cách điên cuồng. Mỗi khi ông hít thở một hơi, tiền mặt của Chu Minh Xuyên đều đang bị ném vào hố lửa như rơm rạ không đáng giá.
Huống chi, trong số các bác sĩ đó, ai mà không phải là nhân vật tầm cỡ, có tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học?
Trên đời này không chỉ có cha cô cần chữa bệnh, giới đại gia có tiền có quyền cũng không chỉ có nhà Chu Minh Xuyên. Nhưng anh vẫn tìm mọi cách để mời những người này về, không biết đã tốn bao nhiêu công sức của anh.
Khi Linh Nguyệt vào phòng bệnh, Ứng Thâm đang chán nản xem TV.
Cô liếc mắt một cái, thấy toàn là phim tài liệu về động vật.
Bác sĩ sợ xem những chương trình có tình tiết quá kịch tính sẽ ảnh hưởng không tốt đến tim ông, nhưng Ứng Thâm lại không biết chữ, cũng không biết đọc sách, xem báo hay chơi điện thoại. Rảnh rỗi quá đối với bệnh nhân cũng không tốt, nên bác sĩ cho ông xem vài bộ phim tài liệu.
Thấy Linh Nguyệt vào, Ứng Thâm rất vui vẻ bảo cô ngồi xuống bên cạnh ông: “Trước đây cha không hiểu lắm, hóa ra trên đất liền có nhiều động vật thú vị như vậy. Con xem này, sư tử sống theo bầy đàn, nhưng hổ lại quen sống một mình, thú vị thật đấy…”
Linh Nguyệt cười: “ cha, gần đây cha ở đây có quen không? Ăn uống có hợp khẩu vị không ạ?”
“Con không cần lo cho cha. mọi thứ đều tốt. Linh Linh, nửa tháng không gặp con, cha còn tưởng rằng… hắn lại nhốt con rồi.”
“Không có đâu cha, anh ấy đối xử với con rất tốt. Hai tuần trước con bị ốm nhẹ, chỉ là cảm cúm bình thường thôi, nhưng sợ lây cho cha nên không dám đến.”
“Con không phải ốm, con mang thai.”
Ứng Thâm bất động thanh sắc liếc nhìn cô một cái, cầm lấy điều khiển TV trên giường và tắt tiếng.
Cả phòng bệnh to lớn bỗng chốc im lặng.
“Vì con muốn lấy lòng hắn, để hắn tìm bác sĩ chữa bệnh cho cha, con…”
Ông không thể nói tiếp nữa. Đối với một người cha, đây không phải là chuyện vẻ vang gì, “Con có thai rồi.”
Linh Nguyệt có chút luống cuống đứng lên: “cha, cha đừng nghĩ như vậy, con…”
Cô biết, sau khi mang thai, nhân ngư sẽ tỏa ra một loại hơi thở mà chỉ có người cùng tộc mới có thể cảm nhận được, giống như năm đó cô nhận ra Hàn Thiên Hà và chị gái nhận ra cô.
Nhưng Ứng Thâm vẫn đang bệnh, phần lớn thời gian thậm chí còn phải đeo máy thở oxy. Hơn nữa, tháng mang thai của Linh Nguyệt còn nhỏ, cô nghĩ cha sẽ không kịp thời phát hiện ra.
Ánh mắt Ứng Thâm trở nên u ám và mệt mỏi. Ông hiểu rằng lúc này có nói lời giận dỗi nào, như “Căn bệnh này cha không chữa, con đưa vha về chịu chết đi” cũng đều vô nghĩa.
Một người như ông, nếu có thể sống sót trở về, sẽ là trợ lực đắc lực cho cả tộc, vì vậy ông buộc phải sống sót trở về.
Mạng sống của ông rất có giá trị, không chỉ đối với cá nhân ông mà còn đối với tộc. Ông còn phải bảo vệ mẹ, cha mẹ vợ, và cả vợ lẫn con gái mình.
Nhưng khi nghĩ đến sự hy sinh mà con gái đã làm vì ông, ông không thể cảm nhận được niềm vui khi từ cõi chết trở về.
“cha, bản thân con không thấy một chút tủi thân nào cả, cha đừng vì con mà tự tạo thêm áp lực. Sáng nay con đi khám, bác sĩ nói con mang song thai.”
“Con rất mong chờ hai đứa con của mình ra đời. Hơn nữa, cha cũng biết con không có năng lực lớn, để Chu Minh Xuyên làm cha của con mình cũng không có gì không tốt, anh ấy có bản lĩnh bảo vệ các con bình an trưởng thành. Dù sau này con có trở về biển tìm người khác kết hôn, nói không chừng con còn không có đủ kiên nhẫn nuôi nấng con cái vài chục năm, cho đến khi chúng có thể biến đổi thành người.”
Trình độ sinh sản và sự phong phú của vật chất xã hội của loài người vượt xa nhân ngư.
Vì vậy, cùng với sự phát triển của xã hội, phần lớn loài người bắt đầu suy nghĩ sâu sắc hơn về việc sinh sản, họ sẽ cân nhắc liệu có nên nuôi dưỡng một đứa trẻ hay không.
Thậm chí “sớm sinh quý tử” đối với một số người đã không còn là một lời chúc phúc. Sự tiến bộ của xã hội là một điều tốt.
Nhưng nhân ngư thì khác, họ vẫn luôn tràn đầy vui mừng mong chờ mỗi một sinh mệnh mới đến, bởi vì chỉ có sinh mệnh mới, mới có thể tiếp thêm sinh khí và hy vọng cho một tộc đang không ngừng lâm nguy, mất đi sức sống.
Vì vậy, Linh Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều chưa bao giờ nghi ngờ việc tương lai mình sẽ trở thành một người mẹ.
Tuy nhiên, sau khi trải qua mối tình với Thiên Hà, vốn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, Linh Nguyệt đã sớm nản lòng với việc tìm một người bạn đời để sống trọn đời.
Cô không yêu cầu bản thân nhất định phải trở thành vợ của ai đó, phải trung trinh với người đó.
Vì thế, dù mang một đứa con không nằm trong dự đoán của mình, cô cũng không hề có tâm trạng đau buồn kiểu “Mình có con với một con người, sau này trở về biển làm sao gả cho người khác”.
Đã có, vậy thì cô sẽ yêu thương nó rất nhiều. Khi cô phát hiện đây là song thai, cô thực sự rất vui.
Cuối cùng, Ứng Thâm bất lực nói một tiếng “Được”.
Linh Nguyệt an ủi ông: “cha nhanh chóng dưỡng bệnh thật tốt, cha là ông ngoại, có thể giúp con trông con nữa.”
Chu Minh Xuyên tranh thủ khoảng thời gian Linh Nguyệt thăm cha, trò chuyện với một trong những bác sĩ điều trị chính cho Ứng Thâm, bác sĩ Lawrence.
Bác sĩ Lawrence nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Nếu ngài thực sự suy nghĩ kỹ, tôi và đội ngũ của tôi sẽ tiến hành giai đoạn hai của liệu trình thuốc cho ngài.”
Vẻ mặt anh bình thản: “Được, tôi hy vọng tiến độ công việc của các ông có thể nhanh hơn một chút, tôi có thể toàn lực phối hợp.”
Nhân ngư dù sao cũng khác con người. Về một số đặc điểm sinh lý, họ có sự khác biệt rất lớn.
Và Ứng Thâm tình cờ lại là một cá thể đặc biệt trong số những nhân ngư.
Cơ chế đông máu và cung cấp máu cho tim của ông đều có vấn đề nhất định.
Bác sĩ Lawrence đã đề xuất một phương án giải quyết cuối cùng cho bệnh tình của ông, đó là tiến hành một cuộc phẫu thuật lớn trên tim.
Những thuật ngữ chuyên ngành đó Chu Minh Xuyên không hiểu rõ lắm, nhưng anh có thể chắc chắn rằng, cuộc phẫu thuật cuối cùng của Ứng Thâm cần phải chuẩn bị sẵn máu dự trữ cùng nhóm máu với ông.
Nói đơn giản: thay toàn bộ máu trong cơ thể ông một lần. Để đề phòng ông gặp phải bất kỳ rủi ro nào trong quá trình phẫu thuật.
Nếu cần thiết, ông thậm chí còn cần được thay một quả tim.
Loại phẫu thuật này thực ra hiện tại trong lâm sàng chưa hề được các tổ chức uy tín công nhận và thực hiện đại trà, mức độ nguy hiểm không hề nhỏ.
Hơn nữa, còn có rất nhiều loại thuốc mà họ chưa bao giờ sử dụng trước đây.
Bác sĩ Lawrence đề xuất, trong tình huống thuốc đặc hiệu kích thích, tìm một người khác thay Ứng Thâm “lấy thân thí nghiệm”.
Và nhóm máu của Chu Minh Xuyên lại trùng hợp rất giống với nhóm máu của Ứng Thâm. Không chỉ một mình anh, việc tìm ra những người tương tự khác cũng không khó. Dù loại nhóm máu này hiếm gặp, nhưng cũng không đến mức cực kỳ hiếm.
Bác sĩ Lawrence biết những người giàu có này vì muốn kéo dài sự sống mà sẽ làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần bỏ ra đủ tiền, họ thậm chí có thể mua bất kỳ bộ phận cơ thể người nào mà họ muốn.
Vì vậy, trong dự đoán của ông, Chu Minh Xuyên sẽ tìm những người có nhóm máu tương tự Ứng Thâm, dùng tiền bạc để họ tự nguyện làm thí nghiệm.
Nhưng điều ông không ngờ tới là, đối tượng thí nghiệm số 001, lại chính là Chu Minh Xuyên.
Sau khi kết thúc giai đoạn một của thí nghiệm thuốc, anh đã đến xét nghiệm máu một lần, hiện tại mọi thứ đều bình thường.
Chỉ cần được chứng minh có thể sử dụng trên cơ thể người, thì họ sẽ có đủ cơ sở để từng bước tiến hành loại hình trị liệu này cho Ứng Thâm.
Rời bệnh viện, Chu Minh Xuyên trở về công ty.
Luật sư riêng của anh đã soạn một bản di chúc theo yêu cầu của anh.
Sau khi anh qua đời, tất cả tài sản của anh sẽ được Linh Nguyệt và con của họ thừa kế.
128
Sau khi thăm cha xong, Linh Nguyệt trong một thời gian tiếp theo đều yên tâm ở nhà dưỡng thai.
Chu Minh Xuyên ngày càng “bình thường” hơn. Trước mặt cô, anh luôn có vẻ mặt dịu dàng, chăm sóc cô tỉ mỉ. Thái độ của Linh Nguyệt đối với anh cũng dần ôn hòa hơn.
Một ngày nọ, anh bỗng mang về một xấp tài liệu lớn, nói muốn cô ký tên.
Linh Nguyệt khó hiểu. Cô lật vài tờ tài liệu, giai đoạn đầu thai kỳ, cô khó tránh khỏi có chút uể oải, nhưng khi nhìn kỹ vài đoạn văn bản, cô lại phát hiện đó là di chúc.
Cô không nhận chiếc bút máy Chu Minh Xuyên đưa: “Bây giờ anh đưa cái này cho em ký làm gì?”
Anh hờ hững nói: “Dù sao cũng sẽ có ngày này. Anh không thể đi cùng em đến cuối cuộc đời, chỉ có thể đưa trước những gì anh có thể cho em. Sau khi anh chết, có những thứ này, em và con mới có thể sống vô lo vô nghĩ.”
Thực ra, tuổi thọ của con người tuy không dài như nhân ngư nhưng Chu Minh Xuyên chắc chắn có thể sống đến bảy, tám chục tuổi. Giữa họ vẫn còn bốn, năm mươi năm nữa. Anh không cần phải vội vã như vậy, ít nhất anh còn có thể bầu bạn cùng con từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành.
Nhưng Linh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, thấy không cần thiết phải khách sáo với anh, liền ký tên trên chứng minh thư và điểm chỉ tay.
Anh cất tài liệu vào phòng an toàn, rồi quay lại như một con chó lớn, cọ cọ vào cổ cô.
Nhiệt độ trong nhà ấm áp như mùa xuân, gió ấm thổi người ta buồn ngủ. Hơn nữa, cô hiện tại cũng đúng là trong tháng hay ngủ, chỉ chốc lát đã tựa vào lòng Chu Minh Xuyên ngủ thiếp đi.
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi ôm cô về phòng ngủ.
Theo kế hoạch của Chu Minh Xuyên, nếu anh chẳng may qua đời trong quá trình thử nghiệm thuốc cho Ứng Thâm, Linh Nguyệt và các con có thể cầm tài sản của anh sống an ổn quãng đời còn lại. Không phải anh ích kỷ đến mức không muốn hoàn thành trách nhiệm của một người cha, mà chỉ là anh cho rằng Linh Nguyệt vốn dĩ không muốn nhìn thấy anh, sự tồn tại của anh không có ý nghĩa gì.
Cách chết như vậy, coi như là anh đã cống hiến để bù đắp cho Linh Nguyệt.
Từ một góc độ đen tối hơn, rất lâu sau này, có lẽ khi nhìn thấy cha mình, Linh Nguyệt sẽ thoáng nhớ đến sự tồn tại của anh. Dù sau này cô có quên anh, trong lòng cô anh cũng không hoàn toàn là một người xấu.
Nếu anh không gặp chuyện gì, sống đến bạc đầu, có thể nuôi dưỡng hai đứa trẻ trưởng thành, có thể gánh vác trách nhiệm công ty, thì đối với Linh Nguyệt cũng là một điều tốt. Ít nhất cô sẽ được miễn trách nhiệm nuôi dạy con cái, sau này các con có thể chăm sóc cô, anh cũng có thể yên tâm hơn.
Giai đoạn sống ấm áp và bình lặng hiện tại, khiến anh đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Bà Lâm chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy Linh Nguyệt gật đầu đồng ý kết hôn với Chu Minh Xuyên. Bà đành phải đăng một bài viết đơn giản trên mạng xã hội, thông báo con trai bà đã kết hôn, và vợ đã mang thai.
Bà viết kèm lời giải thích, bà vô cùng vui mừng vì con trai mình kết hôn với một cô gái ưu tú như vậy. Nhưng vì không muốn gây áp lực cho công việc của đối phương nên tôn trọng ý kiến của con dâu, tạm thời hoãn tổ chức đám cưới.
Đây được coi là việc tìm cho cháu trai của mình một danh phận chính đáng, để mọi người không còn suy đoán về thân thế của đứa bé nữa.
Cũng chính là bài viết đó, suýt nữa đã gây họa sát thân cho Chu Minh Xuyên.
Linh Nguyệt mang thai được hơn hai tháng, cũng là lúc đến sinh nhật Diệp Tinh.
Năm nay, chị cô chỉ có thể ở bệnh viện cùng cha đang bệnh nặng. Linh Nguyệt thấy thai kỳ của mình đã ổn định, không cần phải quá cẩn thận, liền nói với Chu Minh Xuyên muốn đi cùng chị ăn sinh nhật. Ban đầu Chu Minh Xuyên có chút lo lắng, nhưng không đành lòng thấy ánh mắt đầy mong chờ của cô thất vọng, đành phải đồng ý.
Ứng Thâm đã có thể ngồi xe lăn để người khác đẩy đi dạo.
Khuôn viên bệnh viện này được thiết kế rất tốt, bên trong còn có một nhà kính thủy tinh rất rộng, trên đỉnh cao mấy tầng lầu được lợp bằng kính bán trong suốt, bên dưới trồng không ít cây cối cao lớn. Dù là giữa mùa đông, vài cây cọ quạt vẫn xanh tươi, hồ sen bốn mùa cũng không hề tàn lụi.
Diệp Tinh đẩy Ứng Thâm ra khỏi phòng bệnh để hít thở không khí trong lành, đi dạo một vòng trong khu vườn nhà kính. Linh Nguyệt đỡ bụng đi theo bên cạnh họ. Chu Minh Xuyên thấy cô một mình đi lại cũng thấy bất an. Dù biết mình có hơi thừa thãi, anh vẫn mặt dày đi bên cạnh Linh Nguyệt, đỡ eo cô.
Nhìn qua, trông họ rất giống một gia đình hạnh phúc, đầm ấm.
Cho đến khi tiếng súng vang lên.
Một viên đạn sượt qua chân xe lăn của Ứng Thâm. Tiếng súng từ gần dần xa, Chu Minh Xuyên nhanh chóng phán đoán người này là tay mơ, hơn nữa cảm xúc quá kích động, bắn rất thiếu chính xác.
Diệp Tinh và Linh Nguyệt sợ đến hồn bay phách lạc, vì viên đạn đầu tiên bắn rất gần Ứng Thâm, họ theo bản năng dựa vào cha để bảo vệ ông.
Chu Minh Xuyên kéo mạnh Linh Nguyệt, thấp giọng quát bên tai cô: “Đi xuống hồ, chỗ sâu nhất có một lối đi thông ra hồ nhân tạo bên ngoài, trốn vào đó, đừng ra ngoài!”
Họ nhất thời không biết người này đến vì lý do gì, mục tiêu thực sự là ai.
Lúc này, họ đang ở sau một bụi cây rậm rạp, vị trí khá khuất. Xung quanh không có điểm phục kích, nên vài phát đạn đầu tiên của kẻ đó không nhắm trúng, cho họ một chút thời gian để thở.
Hai chị em còn chút do dự, vì Ứng Thâm ngồi trên xe lăn không thể đi được, trên người ông còn mang theo một máy móc y tế.
Lại một phát súng nữa, bắn thẳng vào một bánh xe của xe lăn Ứng Thâm.
Chu Minh Xuyên lại nói: “Hắn dùng súng lục, đạn sẽ không nhiều. Hai em đi đi, anh sẽ bảo vệ cha em. Còn không đi nữa thì muốn cả ba cùng gặp chuyện à!”
Cuối cùng, Diệp Tinh đành tàn nhẫn, kéo Linh Nguyệt nhảy xuống hồ.
Nhân ngư bẩm sinh rất nhạy cảm với dòng nước chảy, họ nhanh chóng tìm thấy lối đi đó, trốn vào bên trong không dám lên tiếng.
Linh Nguyệt nghe thấy tiếng súng bên ngoài vẫn chưa ngừng, thỉnh thoảng lại vang lên một phát. Mỗi lần như vậy đều làm cô rùng mình.
Bệnh viện không có nhiều bệnh nhân, các vệ sĩ mà Chu Minh Xuyên mang theo đều ở bên ngoài. Dù có chạy vào cũng mất một lúc. Hơn nữa, họ có nghe thấy tiếng động bên trong hay không cũng chưa biết.
Các bác sĩ, y tá thường ngày đều cứu người, hơn nữa đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp, những người ra vào đều là quyền quý, giàu có. Họ đều tự có biện pháp an ninh, nên ở đây trước giờ chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì. Lần này nghe thấy tiếng súng, họ nhất thời cũng bó tay, chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát.
Chu Minh Xuyên mơ hồ nghe thấy tiếng thay đạn. Đúng như anh dự đoán, khẩu súng lục này một lần chỉ có thể bắn ra bốn viên đạn.
Lúc này anh thực sự sứt đầu mẻ trán, trên người không có gì để tự vệ, lại còn phải mang theo Ứng Thâm không thể di chuyển. Nơi này cách tòa nhà bệnh viện gần nhất còn một đoạn xa, vệ sĩ và cảnh sát lại không biết khi nào mới tới.
Hơn nữa, xe lăn hỏng rồi, muốn đưa Ứng Thâm đi cũng không được.
Anh che chắn trước mặt Ứng Thâm, bỗng thấy bên cạnh xe lăn có một sợi dây da mà bác sĩ dùng để truyền dịch. Trán anh vã mồ hôi lạnh, xoay người tháo một con ốc lỏng lẻo.
“Đoàng” một tiếng, viên đạn thẳng tắp đi vào vai Chu Minh Xuyên, cơn đau thấu tim lập tức ập đến.
Nếu anh không che chắn trước mặt Ứng Thâm, viên đạn đó sẽ găm vào người ông.
Chu Minh Xuyên nghe thấy tiếng bước chân của kẻ đó đang dò xét từ một hướng nào đó, mỗi bước đều rất cẩn thận.
Còn một nguyên nhân nữa, lực giật rất lớn của súng lục khiến người này hoàn toàn không thể kiểm soát. Chắc hẳn bây giờ tay hắn đã tê cứng, nên hành động “ám sát” không thuận lợi như hắn nghĩ.
Bên cạnh vừa vặn có một bụi cây cao lớn rậm rạp, cùng với những chiếc lá rủ xuống che chắn. Lúc mấu chốt, anh dùng hết sức bình sinh, nắm lấy Ứng Thâm, kéo ông vào bụi cây, tranh thủ chút thời gian.
Khi kẻ đó đẩy từng tầng cây rậm rạp vào trung tâm khu vườn, hắn nhanh chóng tìm được chỗ ẩn nấp của Chu Minh Xuyên và Ứng Thâm theo vệt máu chảy ra.
Chu Minh Xuyên vốn định trốn trong bóng tối, dùng dây da làm một chiếc ná thô sơ, dùng con ốc sắt bắn vào mắt hắn, ám toán hắn.
Nhưng kẻ này lại đeo mặt nạ, điều đó làm mọi việc trở nên khó khăn. Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy tay phải của hắn không ngừng run rẩy, anh bỗng nảy ra một ý hay, dặn Ứng Thâm trốn trong bụi cây và không được phát ra tiếng động.
Anh trong chớp mắt lao ra khỏi bụi cây. Tên đeo mặt nạ lại giơ súng lục lên và bắn về phía anh một phát. Động tác của hắn không nhanh nhẹn như một tay súng chuyên nghiệp đã qua huấn luyện. Chu Minh Xuyên thực ra đã thấy rõ sự chuẩn bị của hắn trước khi bắn. Viên đạn đó không đủ để bắn trúng anh, nhưng nghĩ lại, nếu anh tránh được, nó sẽ bắn trúng Ứng Thâm trong bụi cây. Cuối cùng, anh gần như nghiêng người ngay trước khi tên đeo mặt nạ nổ súng, để đón nhận viên đạn đó.
Viên đạn một lần nữa găm vào vai anh.
Tên đeo mặt nạ bị lực giật làm suýt nữa không giữ được súng. Hắn cố gắng giơ tay lên muốn bắn thêm một phát nữa. Lúc này, khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng bảy, tám bước. Chu Minh Xuyên nghiến răng, lao từ trên mặt đất tới, đè chặt lên người hắn.
Anh chịu đựng cơn đau thấu tim, cuối cùng cũng khống chế được tên đeo mặt nạ, dùng sợi dây da trói chặt hai tay của hắn lại phía sau, thắt một nút chết.
Tên đeo mặt nạ đạp chân phản kháng. Nhất thời hai người giằng co với nhau, Chu Minh Xuyên bỗng nhiên dí súng của hắn vào ngực mình, bóp cò phát thứ ba.
Khi đó, tay hắn đã bị trói chặt, chỉ có cơ thể còn đang giãy giụa. Từ góc độ của Ứng Thâm, quả thực là Chu Minh Xuyên đã trúng hai phát đạn trong quá trình khống chế tên này.
Làm xong tất cả những điều này, anh đã đau đến nỗi không còn sức để lật mặt nạ của hắn.
Tên đeo mặt nạ bị anh đè chặt, dù không làm được gì, vẫn không ngừng duỗi chân, khiến vết thương của Chu Minh Xuyên đau nhói.
May mắn thay, hai phút sau, các vệ sĩ của anh đã chạy đến.
Chu Minh Xuyên dùng chút sức lực cuối cùng kéo lại Đỗ Quân, vệ sĩ mà anh tin tưởng và làm việc hiệu quả nhất, trong lúc hỗn loạn, anh thì thầm vào tai anh ta: “Dù là ai, tìm cách, ép cung, bảo hắn khai là không phải giết tôi.”
Thấy Đỗ Quân gật đầu, anh mới yên tâm, lại nói: “Sau khi bất tỉnh, làm cho tôi tỉnh lại trong thời gian sớm nhất.”
Anh chợt ngã ra bất tỉnh vì cơn đau dữ dội.
129
Bảy tiếng đồng hồ sau, Chu Minh Xuyên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, anh đã thấy cha mẹ và Trương Tứ Quyền vây quanh giường.
Cha mẹ quan tâm tình hình của anh, Chu Minh Xuyên vẫy tay bảo họ đừng quá lo lắng. Lúc này, điều anh quan tâm nhất không phải là cơ thể mình.
“Là Hàn Tĩnh Tùng.”
Trương Tứ Quyền nhìn ra sự nghi ngờ của anh, chủ động lên tiếng trước.
Câu trả lời này tuy bất ngờ, nhưng trên mặt Chu Minh Xuyên không lộ ra quá nhiều kinh ngạc.
Giọng anh khàn khàn: “Linh Nguyệt và chị cô ấy đâu?”
“Không sao, hai chị em đó cũng giỏi thật, trốn trong hồ nước mà không phát ra một tiếng động nào. Bây giờ đều ổn cả, còn cha của họ cũng vậy, tuy bị hoảng sợ nhưng không sao.”
Bà Lâm vội vàng nói.
Đây là một thế giới mà chỉ có con trai bà bị thương.
Lúc này, Chu Minh Xuyên mới yên tâm giãn đôi lông mày đang nhíu lại.
“cha, mẹ, những chuyện còn lại con muốn nói riêng với Tứ Quyền.”
Hiện tại anh không muốn nghe cha mẹ mình khóc lóc.
Cha Chu và bà Lâm dặn dò anh vài câu, bảo anh chăm sóc bản thân, rồi thực sự không hề lưu luyến mà muốn rời đi.
“À mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Anh thì thầm vào tai bà Lâm vài câu, biểu cảm của bà rất phong phú, rồi bà vui vẻ rời đi.
Bị thương, mỗi lời nói của Chu Minh Xuyên đều kéo theo cơn đau ở vết thương.
Trương Tứ Quyền thay anh mở lời trước, anh ta cười lạnh nói:
“Cái mạng của cậu đúng là đủ đáng giá, ai cũng tính kế. Cậu có biết màn kịch hôm nay có bao nhiêu nhà nhúng tay vào không?”
“Tôi đã tìm quan hệ, giữ người lại, bỏ qua cảnh sát, chúng ta tự xử lý. Không tốn chút công sức nào, hắn đã khai ra tất cả. Hôm nay, người vào bệnh viện cùng hắn là Bùi Giai Chi, cô của Bùi Văn Chi. Bùi Giai Chi gả cho một người chú họ của tôi, sau này nhà họ Bùi xảy ra chuyện, người chú đó đối xử với bà ấy không tốt, nuôi cả đống bồ nhí bên ngoài. Hơn nữa, chuyện đấu giá trên du thuyền lần trước, cậu giết Bùi Văn Chi, bà ấy hoàn toàn ghi hận trong lòng.”
Mục tiêu của Bùi Giai Chi là Chu Minh Xuyên.
Tuy không còn địa vị như xưa, nhưng một phu nhân như vậy muốn vào bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, không ai dám ngăn lại để khám người.
Huống chi, ở trong nước hiện tại, việc kiểm tra an ninh trước khi vào bệnh viện, một việc được nhiều người ủng hộ, cũng chưa được thực hiện nghiêm ngặt.
Chu Minh Xuyên gật đầu. Hóa ra Hàn Tĩnh Tùng trà trộn vào bệnh viện một cách đơn giản như vậy.
“Vậy cậu đoán xem, họ làm sao biết hôm nay cậu có ở bệnh viện?”
“Hàn Thiên Hà. Hàn Thiên Hà nói với Hàn Tĩnh Tùng, hôm nay là sinh nhật Trần Diệp Tinh, Vương tiểu thư chắc chắn sẽ đến cùng chị cô ấy, mà cô ấy đã có thai, cậu quan tâm cô ấy như vậy, tất nhiên cũng sẽ đi theo. Còn Hàn Thiên Hà làm sao biết Vương tiểu thư có thai ư, là vì bác gái đăng bài viết.”
Chu Minh Xuyên gật đầu, những điều này anh đều biết.
“Hàn Tĩnh Tùng là bạn trai cũ của Trần Diệp Tinh, tính cách cực đoan, dễ bị người khác xúi giục. Hơn nữa, khi hai người chia tay, mối quan hệ không hề tốt đẹp. Hắn ngẫu nhiên biết được cậu và Vương tiểu thư tái hợp, và cậu yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với Trần tiểu thư rất tốt, vì vậy ở trong công ty thường xuyên chèn ép hắn. Thậm chí còn muốn cắt giảm nhân sự, làm hắn thất nghiệp ở tuổi trung niên. Ngoài ra, vợ hiện tại của Hàn Tĩnh Tùng, Chương Phong, là học trò của bác sĩ Howard, một trong những bác sĩ điều trị chính của Ứng Thâm. Hai người họ có một con trai ba tuổi bị bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ Howard đã hứa với Chương Phong rằng vốn dĩ ông ấy sẽ điều trị cho con trai Hàn Tĩnh Tùng và Chương Phong trong thời gian này, nhưng vì sự sắp xếp của cậu, bác sĩ Howard đã bị ép bội ước, đi đầu tư vào ca phẫu thuật của Ứng Thâm. Bỏ lỡ lần này, con trai họ có thể sẽ không còn cơ hội được điều trị nữa. Có người đã cố tình tiết lộ thông tin này cho Hàn Tĩnh Tùng, nói rằng tất cả là do Trần Diệp Tinh giở trò sau lưng. Vài ngày trước, họ gặp nhau, Trần Diệp Tinh và hắn còn xảy ra một chút xung đột ngôn từ. Đó là giọt nước làm hắn hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc. Vì vậy… đây là động cơ giết người của hắn. Hắn đến vì cậu và Trần Diệp Tinh.”
“Tôi không hề chèn ép hắn ở công ty.”
Trên thực tế, Chu Minh Xuyên đã quên nhân vật này từ lâu.
“Cậu không làm, có người sẽ thay cậu làm, và sẽ nói với hắn rằng đó là ý của cậu.”
Chu Minh Xuyên hiểu rõ trong lòng, nội gián trong tập đoàn không ít. Kế hoạch này đã được ủ mưu từ lâu.
“Hàn Thiên Hà là vị hôn phu cũ của Vương tiểu thư. Biết được vị hôn thê của mình lại bị cậu giành lại, còn có thai, hắn đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Hắn nghĩ rằng Vương tiểu thư hiện tại ở bên cậu chỉ là vì bệnh tình của cha cô, cô ấy buộc phải thỏa hiệp với cậu. Vì vậy, hắn nghĩ rằng, nếu giết Ứng Thâm, Vương tiểu thư dù sẽ đau buồn một thời gian, cuối cùng vẫn sẽ quay về bên hắn.”
Ứng Thâm cũng là một trong những mục tiêu.
“Kẻ chủ mưu là Hàn Thiên Hà. Hắn đã tìm Hàn Tĩnh Tùng, liên hệ với Bùi Giai Chi. Vài người họ đã lên kế hoạch cho màn kịch này. Khẩu súng lục đó là hàng kém chất lượng trong số hàng lậu, hơn nữa Hàn Tĩnh Tùng không được huấn luyện chuyên nghiệp, nên mới cho cậu một đường sống.”
“Tại sao Hàn Tĩnh Tùng lại chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để giết người?”
Chu Minh Xuyên hỏi.
“Anh trai của bác gái cả nhà cậu, người đã chết từ lâu, hứa với hắn rằng, chỉ cần hắn một mình chịu tội, gia đình họ sẽ tìm mọi cách bảo vệ Chương Phong và con trai hắn. Hơn nữa, trong mắt hắn, nếu con hắn không sống được, cậu cũng là một trong những kẻ giết người.”
Loại người này đặc biệt cứng đầu. Theo nhận thức của hắn, năm đó hắn đã tố cáo mối quan hệ của Trần Diệp Tinh và Linh Nguyệt với Chu Minh Xuyên, nói với Chu Minh Xuyên rằng Linh Nguyệt đã phản bội anh như thế nào, và Chu Minh Xuyên quả thực đã nổi trận lôi đình. Như vậy, hắn nghĩ rằng họ đã đứng cùng một phe.
Bây giờ Chu Minh Xuyên lại bắt đầu hàn gắn với Linh Nguyệt, tìm bác sĩ tốt nhất cho cha cô, còn sắp gián tiếp hại chết con trai hắn. Vậy hắn chính là bị Chu Minh Xuyên “phản bội”.
Hắn phải dùng mạng của Chu Minh Xuyên để chôn cùng con trai hắn.
Và cái gọi là bác gái cả là mẹ của Chu Minh Giang, cũng xuất thân từ một gia đình giàu có.
Năm đó Chu Minh Xuyên đã dùng thủ đoạn để giết họ, tất nhiên đã khiến gia đình bên ngoại của bà bất mãn. Chỉ là mấy năm nay ngại thế lực của Chu Minh Xuyên, nên không dám thể hiện ra mặt mà thôi.
Nửa ngày sau, Chu Minh Xuyên ngước mắt trầm tư một lát, gọi Đỗ Quân tới: “ cậu đi nói với Hàn Tĩnh Tùng, bảo hắn đổi lời khai, đổ hết mọi chuyện lên đầu Hàn Thiên Hà. Tôi có thể đảm bảo hắn không chết, không thương, thậm chí một cánh tay cũng không cần phải mất. Chỉ xem hắn có biết điều hay không.”
Trương Tứ Quyền ở lại với anh hơn nửa tiếng rồi cũng rời đi.
Lúc này là khoảng năm, sáu giờ chiều, một y tá mang bữa tối đến cho anh. Chu Minh Xuyên hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Y tá nhỏ nói: “Phu nhân hôm nay bị hoảng sợ, bác sĩ dặn cô ấy nằm nghỉ ngơi trên giường.”
Anh nói một tiếng “Được”.
Vết thương thực sự rất đau. Trên người có ba lỗ thủng do đạn, một mảng máu thịt nhầy nhụa. Vừa nãy bà Lâm đã khóc lóc các kiểu với anh, nói rằng khi nhìn thấy vết thương, bà suýt chút nữa đã sợ chết ngất đi.
May mắn thay, khẩu súng lục kém chất lượng đó có sức sát thương không lớn, anh miễn cưỡng còn có thể chịu đựng được.
Sau khi thăm hỏi Chu Minh Xuyên, bà Lâm và chồng lại đi thăm Trần Diệp Tinh và Ứng Thâm. Cuối cùng, hai vợ chồng họ đến biệt thự của Chu Minh Xuyên để thăm Linh Nguyệt.
Bà Lâm và ông Chu đã lễ phép, chu đáo nhưng không kém phần thân mật hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô. Linh Nguyệt rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, trả lời có chút chậm chạp, trông rất đáng thương.
Hai vợ chồng họ mang đến rất nhiều đồ bồi bổ quý giá và vài món trang sức đắt tiền làm quà gặp mặt. Đặc biệt là đôi vòng ngọc, đó là quà cưới mà bà nội bà Lâm đã tặng cho bà.
Sau vài câu trò chuyện, ông Chu mượn cớ đi trước, để bà Lâm lại trò chuyện với Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt khoác chiếc áo khoác lông chồn trắng mềm mại và ấm áp ngồi trên sofa. Thần kinh cô vẫn đang trong trạng thái căng thẳng, căn bản không có nhiều sức lực để thể hiện vẻ đứng đắn, đối phó với sự an ủi tốt bụng của cha mẹ Chu Minh Xuyên.
Giọng bà Lâm dịu dàng nói với cô không cần quá căng thẳng, cứ tự nhiên như bình thường là được. Dù sao cô bây giờ mang hai đứa bé, có thể tưởng tượng được sự vất vả.
“Cảm ơn bác.” Linh Nguyệt nhận lấy bát yến sào sữa bò mà bà mang tới, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt và gật đầu.
“Không có gì Linh Nguyệt, con đừng căng thẳng như vậy. Cha và chị con đều ổn cả, yên tâm đi.” Bà Lâm lặp lại những lời này rất nhiều lần để an ủi cô. Thực ra, bà vẫn luôn chờ Linh Nguyệt hỏi thăm tình hình của Chu Minh Xuyên, nhưng Linh Nguyệt trước sau không hề hỏi.
Bà đành phải tự mình mở lời: “Chu Minh Xuyên trước đây, đối xử với con không tốt phải không? Chắc chắn đã làm con chịu nhiều uất ức. Haiz, thằng bé đó từ nhỏ đã không thân thiết với chúng ta. Sau khi trưởng thành, bác cũng không hỏi nhiều về chuyện riêng của nó. Nếu năm đó bác biết có chuyện này, bác nhất định đánh chết nó!”
Linh Nguyệt lắc đầu: “Bác đừng nói vậy, mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, bây giờ anh ấy đang giúp cha con tìm bác sĩ chữa bệnh, cứu mạng cha con, con rất cảm kích anh ấy.”
Chỉ là đã qua. Trong lòng rốt cuộc vẫn còn chút oán giận. Cô thậm chí còn không nói một câu tha thứ. Bà Lâm trong lòng hiểu rõ.
Bà thở dài một tiếng, thất vọng vì sắt không thành thép, đưa một tờ đơn thuốc của bác sĩ đặt lên bàn trà trước mặt Linh Nguyệt:
“ bác thực sự mong nó chết ở bệnh viện đi cho rồi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nó, để nó chuộc tội với con! Trước đây bác đã biết, vì bệnh của cha con thực sự rất phức tạp, nhiều loại thuốc còn chưa qua thử nghiệm lâm sàng, các bác sĩ còn chưa chắc chắn. Bản thân nó lại tự ý muốn đi làm thí nghiệm. Vốn dĩ bác có chút đau lòng cho con trai mình, dù sao con biết mà, trong quá trình này, bất cứ lúc nào cũng có thể có người chết, tai nạn xảy ra không cần quá nhiều! Nhưng bác biết những chuyện hèn hạ mà nó đã làm trước đây, hận không thể tự mình lên đó cho nó vài phát súng nữa, để con hả giận! Con xem, bây giờ nó tuy bị trúng đạn rất nặng, nhưng rất nhiều loại thuốc vì tương khắc nên bác sĩ không dám dùng trên người nó. Linh Nguyệt, con đừng sợ. Dù nó có chết, con và các con của con cũng sẽ không phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào. Đến lúc đó…”
“Bác vừa nói gì với con vậy? Chu Minh Xuyên anh ấy…?”
Bà Lâm nói một tràng dài, cuối cùng cũng khiến Linh Nguyệt nắm bắt được trọng điểm.
Thấy cô chủ động hỏi, bà Lâm liền bắt đầu kể tỉ mỉ những chuyện này.
Mục đích của bà thực ra rất đơn giản, chỉ là muốn thông qua việc miêu tả sự “thê thảm” của Chu Minh Xuyên, để Linh Nguyệt giảm bớt ấn tượng xấu về anh, có thể chấp nhận anh nhiều hơn một chút.
Linh Nguyệt im lặng lắng nghe, hồi lâu mới hỏi một câu: “Vậy anh ấy có chết không?”
Bà Lâm lau nước mắt, cảm xúc lập tức lên đến đỉnh điểm, nức nở nói: “ Trên người nó có ba lỗ thủng lớn do đạn bắn vào, thương tổn nội tạng. Bác cũng không biết nó sống hay chết! Dù sao, có chết cũng tốt…”
130
Trái tim cô run lên một chút, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Sau đó, bà Lâm chuyển sang chủ đề khác, tùy tiện nói vài câu, bảo cô chăm sóc bản thân thật tốt, rồi rời đi.
Linh Nguyệt cứ ngồi yên trên ghế sofa như vậy suốt hai, ba tiếng đồng hồ, tĩnh lặng như một pho tượng.
Những lời hứa mà bà Lâm dành cho cô đều rất tốt đẹp. Bà nói rằng dù Chu Minh Xuyên có chết, cô vẫn có thể dùng tất cả tài sản anh để lại để nuôi dưỡng con, Ứng Thâm vẫn sẽ được điều trị hiệu quả, và vợ chồng bà sẽ không can thiệp vào cuộc sống sau này của cô. Cô có thể muốn đi đâu thì đi, tự do tự tại như gió, vô lo vô nghĩ.
Thế nhưng, anh sắp chết rồi, cô có vui không?
Sau một ngày một đêm dài đằng đẵng rối bời, Linh Nguyệt gọi bà Vương tới: “Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến. Xin bà sắp xếp xe cho tôi.”
Bà Vương dường như không muốn cô ra ngoài, uyển chuyển nói: “Phu nhân, bên bệnh viện đã xác nhận rồi, cha và chị của ngài đều ổn cả. Bây giờ ngài còn nhỏ tháng, sợ rằng không nên đi lại nhiều.”
Linh Nguyệt thấy bà run rẩy bần bật, trông rất sợ hãi, liền thuận miệng hỏi: “ bà, bà bị sao vậy?”
Bà Vương bị cô hỏi, bỗng chốc “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, khiến Linh Nguyệt sợ hãi đứng phắt dậy.
Cô muốn kéo bà Vương lên, nhưng bà nhất định không chịu, vừa khóc vừa kể lể: “Phu nhân, mặc dù đứa cháu trai của tôi thực sự… nhưng mấy năm nay tôi ở nhà họ Chu chưa bao giờ làm sai chuyện gì cả. Sắp tới ngài cũng sinh, bên cạnh không có người quen chăm sóc thì sẽ không tốt. Xin ngài ngàn vạn lần đừng chê bộ xương già này của tôi, cho tôi ở lại đây chăm sóc ngài đi…”
Linh Nguyệt khó hiểu: “Cháu trai bà… anh ta bị sao vậy?”
“Chẳng lẽ ngài vẫn không biết, lần ám sát này là do nó bị người khác lợi dụng, làm chuyện ngu xuẩn sao? Tôi, tôi ở nhà họ Chu ba mươi năm cẩn thận từng li từng tí, lại không ngờ đến lúc già rồi, tất cả thể diện đều bị đứa cháu trai này làm mất hết. May mà ngài và tiên sinh đều không sao, nếu không tôi…”
Cô càng nghi hoặc hơn: “ bà nói rõ cho tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà Vương sau đó liền kể lại toàn bộ lời giải thích mà Chu Minh Xuyên đã dạy cho bà, diễn xuất với nước mắt nước mũi dàn dụa như một diễn viên hạng nhất.
Vừa nói, bà vừa chú ý đến cảm xúc của Linh Nguyệt, đỡ cô ngồi xuống, dựa vào ghế sofa.
Ngón tay Linh Nguyệt run rẩy, như có gì nghẹn lại ở cổ họng, một chữ cũng không nói được.
Cô không hiểu, tại sao mình và Thiên Hà cuối cùng lại trở thành kẻ thù. Cô càng không hiểu, Chu Minh Xuyên tại sao lại nguyện ý lấy mạng đổi mạng, cứu cha cô.
Mặc dù người đó đã sớm làm cô đau lòng và thất vọng, cô cũng không còn mong chờ làm vợ hay người yêu của anh ta nữa, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc trở thành kẻ thù với anh ta…
Câu chuyện bắt đầu, rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Cô sẽ không bao giờ quên tâm trạng của mình khi chị gái nói với cô rằng chị và Thiên Hà đến đây tìm cô.
Nhiều năm trôi qua, vị hôn phu năm xưa suýt chút nữa trở thành kẻ thù giết cha của cô. Người khách qua đường vô tội bị cuốn vào cuộc hỗn loạn này cũng trở nên điên cuồng, dám cầm súng giết người.
Tâm trí cô đôi khi quá đơn thuần, chỉ mong cuộc sống và số phận của mỗi người sẽ không bị quấy rầy. Nhưng bây giờ…
Mọi thứ đảo lộn như một giấc mơ.
Bà Vương đúng lúc mang đến cho cô một bát cháo thuốc an thần, bảo cô nghỉ ngơi một chút. Linh Nguyệt đẩy ra, cô nói: “Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, tôi muốn gặp Chu Minh Xuyên. Sắp xếp xe cho tôi.”
Một tiếng rưỡi sau, Linh Nguyệt gặp Chu Minh Xuyên trong phòng bệnh.
Anh thực ra đã tỉnh, chỉ là vừa thay thuốc xong, có chút đau đớn nên nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nghe thấy Linh Nguyệt đẩy cửa vào, anh bỗng có chút không muốn mở mắt, muốn nghe xem Linh Nguyệt sẽ nói gì khi đối mặt với anh đang trong cơn hôn mê.
Cô ngồi xuống chiếc ghế bên giường anh, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay anh, rồi lại nhanh chóng rụt lại.
Linh Nguyệt không nói một lời, ngồi bên cạnh anh. Đến khi Chu Minh Xuyên cảm thấy cô sẽ không nói gì nữa, cô bỗng nhỏ giọng nói:
“Em không hiểu, tại sao em lại làm mọi chuyện rối tung lên như thế này.”
“Nếu năm đó em không ham chơi rời khỏi nhà, số phận của mọi người đã không khác đi, tất cả mọi người đều sẽ tốt.”
Một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay anh, làm trái tim anh đau nhói.
Anh không thể thấy Linh Nguyệt đau khổ như vậy.
“Nếu không phải vì em, Thiên Hà đã không trở thành kẻ thù giết cha của em. Cha mẹ và chị đã không phải lo lắng vì em suốt mấy chục năm qua. Anh cũng sẽ không bị thương, Hàn Tĩnh Tùng càng không trở thành một tên tội phạm giết người. Bùi Văn Chi và Chu Minh Giang cũng sẽ không chết, và còn rất nhiều người khác…”
Không biết có phải vì mang thai hay không, cô ngày càng đa cảm hơn. Mấy ngày trước, cô còn đau buồn vì mười chín đã bảy tuổi, rõ ràng đã già đi. Mà tuổi thọ của loài chó lại không dài. Cô đau buồn vì mình chưa kịp ở bên nó nhiều, nó đã lớn như vậy rồi.
Chu Minh Xuyên mở mắt, xoay người ngồi dậy khỏi giường, ôm chặt lấy cô.
Linh Nguyệt giật mình, chỉ nghe Chu Minh Xuyên nói với cô: “Em không sai, sai là họ. Bản tính con người xưa nay vẫn vậy. Mỗi lần số phận thay đổi, đối với một số người đều là cơ hội tuyệt vời để làm điều ác.”
Anh thì thầm bên tai cô, lừa gạt cô từng chút một: “Nếu năm đó em không gặp anh, thì em sẽ chết. Nếu em không trộm ra ngoài chơi, em nghĩ em sẽ kết hôn với Hàn Thiên Hà, rồi sinh con. Nhưng Linh Nguyệt, vậy bệnh của cha em thì sao? Ngoài anh ra, không ai có thể tìm được nhiều bác sĩ và tài nguyên y tế như vậy cho cha em. Nếu em không gặp anh, thì mùa đông này, em sẽ vĩnh viễn mất đi cha mình. Vấn đề này, em đã từng suy nghĩ chưa?”
Ý định ban đầu của anh không phải là để lập công, chỉ là muốn khuyên cô nhìn rõ sự thật.
“Em trong lòng biết rõ, dù em không sinh con cho anh, anh cũng vẫn yêu em. Trong những năm tháng em rời đi, anh sống như một cái xác không hồn! Vẻ đẹp và vóc dáng của em, tử cung của em, đều không phải là tiêu chuẩn để anh đo lường tình yêu của mình dành cho em. Thậm chí, dù em chỉ là một con cá, em cũng là người mà anh toàn tâm toàn ý quan tâm. Thế nhưng Hàn Thiên Hà thì sao? Mưu đồ của anh ta dành cho em, em vẫn chưa nhìn rõ sao? Em có nghĩ không, cho dù em kết hôn với anh ta, nếu em không thể mang thai thuận lợi, nếu em không may sảy thai, nếu đứa con của em vô tình chết yểu, nếu em không còn nữa… anh ta có thể sẽ bỏ em mà đi tìm người phụ nữ khác?”
Những ví dụ mà Chu Minh Xuyên đưa ra, đối với một nhân ngư, thực sự là những thách thức lớn trong cuộc sống, trong đó mỗi điều cô đều có thể gặp phải.
Vì vậy, cô lại im lặng.
Thấy cô dần bị anh thuyết phục, Chu Minh Xuyên nói thêm:
“Gia đình em đã phải bỏ ra công sức và tình cảm cho em. Lỗi là do anh, sau này anh sẽ bù đắp cho các em trong khả năng của mình. Ngoài ra, những biến cố khác, không phải lỗi của em. Hàn Tĩnh Tùng có sai, nhưng mặt khác hắn thực sự bị anh liên lụy vào chuyện này. Vì vậy, anh không tính lấy mạng hắn. Anh sẽ đưa hắn đến khu bảo tồn động vật hoang dã ở Kenya để làm phu khuân vác, chung thân không được ra ngoài. Đó coi như là một hình phạt cho hắn, đồng thời cũng là để hắn bảo vệ thêm vài loài động vật đang gặp nguy hiểm để chuộc tội. Vợ con hắn anh sẽ không đụng đến, còn sẽ miễn phí tìm bác sĩ chữa bệnh cho con hắn, sẽ không để đứa bé đó mất mạng vì anh. Em phải biết, anh thậm chí còn không báo cảnh sát. Nếu anh báo, hắn và đứa con sau này của hắn sẽ phải mang vết nhơ cả đời vì người cha này. Chẳng lẽ điều này vẫn chưa đủ ưu đãi cho họ sao? Còn nữa, về Bùi Văn Chi và Chu Minh Giang, họ vốn dĩ chết chưa hết tội. Em biết đấy, những người xuất thân từ gia đình quan chức mấy đời như họ, lợi dụng chính trị, hưởng thụ không biết bao nhiêu tài nguyên của người khác, lại dẫm đạp lên biết bao nhiêu dân thường vô tội. Anh lấy ví dụ đơn giản cho em nhé. Bùi Văn Chi và vài người bạn của cô ấy đã từng say rượu lái xe, đâm chết một đứa trẻ của người lao động. Nhưng họ thậm chí còn không bồi thường. Có người đã đứng ra giúp những con cháu quan chức này ém nhẹm mọi chuyện. Sau này, cha mẹ đứa trẻ đó không chịu nổi nỗi đau, đã cùng nhau uống thuốc độc tự sát. Loại người này, chết không đáng tiếc. Linh Linh, em nói xem có phải không?”
Linh Nguyệt biết, mình đã bị anh thuyết phục.
Nói nhiều như vậy, Chu Minh Xuyên đã khát khô cả họng, vết thương lại âm ỉ đau. Anh vẫn thừa thắng xông lên, tiếp tục nói: “Nếu em không gặp anh, thì anh sẽ không tặng công ty dược phẩm Bác Hằng cho chị em. Vậy thì gia tộc của em sẽ có bao nhiêu người phải mất mạng vì trúng độc rắn nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro