136 + 137 + 138 + 139 + 140
136
“Linh Linh, em không nỡ giết anh, anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh cho em thấy, mạng sống này của anh sẽ hữu ích đối với em.”
Linh Nguyệt ngồi dưới sàn, chân hơi mỏi. Anh đỡ cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh để nghỉ ngơi.
Cô nhìn vào mắt anh, trong khoảnh khắc đó, cô đã lơ đãng.
Được một người mãi mãi kiên định lựa chọn là một trải nghiệm như thế nào?
Bên cạnh Linh Nguyệt không thiếu những người muôn màu muôn vẻ theo đuổi , cũng có những người thân yêu và bạn bè yêu thương cô. Nhưng cô luôn biết rằng tình yêu và sự yêu thích này đều có giới hạn và phải trả giá.
Chẳng hạn như Thiên Hà, những người khác giới này yêu cô, nhưng với điều kiện là cô phải dâng hiến thân thể, và phải sinh con cho họ. Chỉ khi đó, cô mới đổi lại được tình yêu của họ. Nếu một ngày cô không còn xinh đẹp, không thể sinh con cho họ nữa, thì tình cảm này sẽ mỏng manh như tơ nhện, không chịu nổi bất kỳ thử thách nào.
Những người trong tộc cũng yêu cô. Không thể phủ nhận, cô lớn lên trong sự cưng chiều và bảo bọc của họ. Nhưng tình yêu đó lại không chịu nổi thử thách của lợi ích.
Khi Chu Minh Xuyên đề nghị dùng cả Tập đoàn Dược phẩm Bác Hằng để đổi lấy Linh Nguyệt, gần như tất cả mọi người trong tộc đều đồng ý. Mặc dù họ đã trải qua sự giày vò và đau khổ, dù họ luyến tiếc nhưng không thể làm gì khác. Cuối cùng, họ đã đồng ý.
Điều này không có gì đáng trách. Lòng người xưa nay vẫn vậy. Không ai sẽ yêu một người mà không mang lại lợi ích cho mình một cách vô điều kiện.
Chị gái yêu cô, cha mẹ cũng yêu cô. Nếu có thể, họ sẽ không bao giờ muốn từ bỏ cô. Nhưng họ lại không thể bảo vệ cô.
Cha mẹ là những người lớn tuổi được kính trọng trong tộc, là những người có uy tín. Khi yêu thương cô, họ cũng phải cân nhắc đến lợi ích của cả tộc. Còn chị gái cô không có nghĩa vụ phải mãi mãi bảo vệ cô , sau này cô ấy cũng sẽ là vợ và là mẹ của một người khác, gánh vác trách nhiệm trong một gia đình khác.
Linh Nguyệt bỗng cảm thấy có chút nực cười. Khi cô nhìn xung quanh, cô không thể không thừa nhận rằng người yêu cô nhất thực ra là Chu Minh Xuyên.
Nhưng điều này cũng không có gì lạ. Giống như cô, ngoài ch mẹ và chị gái ra, cô cũng chưa từng trả giá vì ai khác. Vậy thì lấy tư cách gì để đòi hỏi người khác phải đối xử chân thành với mình?
Nhưng chỉ có Chu Minh Xuyên là khác với tất cả mọi người còn lại.
Tình yêu anh dành cho cô nồng nhiệt và chân thành, giống như nước biển vô tận, không bao giờ cạn. Và cô thậm chí không cần phải trả giá bất cứ điều gì, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh anh, đón nhận những tình yêu đó là được. Chỉ vì cô là cô, nên cô có thể hưởng thụ tất cả.
Ở bên anh, cô có thể tùy hứng, có thể ngông cuồng, có thể vô lý. Ngoại trừ việc rời xa anh, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không phải lo lắng.
Dù lợi ích to lớn hay uy hiếp nặng nề bày ra trước mắt, cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy cô, vĩnh viễn không buông.
Anh có thể không quan tâm đến mọi thứ, duy chỉ có cô là không thể từ bỏ.
Và chỉ có anh, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ của bản thân, mãi mãi kiên định đứng bên cạnh cô.
Sự tự tin của anh không phải là không có cơ sở. Anh thực sự có năng lực đó. Ở vị trí của anh, anh đã quá quen thuộc với mọi cám dỗ trên đời: tiền bạc, danh vọng, địa vị, sắc đẹp. Những thứ đó trong mắt anh còn không bằng mây khói, chẳng đáng để bận tâm.
Nếu không phải để trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ Linh Nguyệt tốt hơn, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian vào những thứ bên ngoài đó.
Cô có yêu anh không?
Cô không biết.
Nhưng cảm giác cứ thế sống cùng anh, dường như cũng không quá tệ, cô có thể chấp nhận.
Về điểm này, cô đã nói thật với anh.
Cô xoa bụng một lát, chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ nói: “cha mẹ anh nói với em, bảo anh tranh thủ lúc bụng em còn nhỏ đi chuẩn bị hôn lễ. Như vậy sau này các con ra đời sẽ không phải chịu những lời đồn đoán không cần thiết. Nhưng em không nhớ là anh có đặt em và các con trong lòng không.”
Cô có sự dè dặt và kiêu ngạo của riêng mình, cố ý nói chuyện một cách nhẹ nhàng như mây khói.
Khi nghe cô nói, Chu Minh Xuyên đang hơi cúi người, nâng một ly nước ấm vừa rót cho cô. Cánh tay anh không kìm được run rẩy , có giọt nước tràn ra từ miệng ly, làm ướt một mảng thảm.
Một lúc lâu sau, anh mới ngơ ngác mở lời: “Linh Linh, em nói gì cơ? Anh, anh…”
Linh Nguyệt ngước mắt liếc nhìn anh, đôi mắt long lanh như một hồ nước mùa xuân, thậm chí còn mang theo chút hờn dỗi.
Trái tim anh như tan chảy.
Chu Minh Xuyên vừa run rẩy vừa lúng túng nói: “Anh không quên, anh vẫn luôn không quên. Anh sẽ đi chuẩn bị, nhưng Linh Linh, em có… Em có đồng ý gả cho anh không?”
137
Sau khi hỏi câu đó mà không suy nghĩ, anh chợt hối hận.
Có những chuyện tự biết mình không xứng, hà cớ gì phải đào bới đến cùng, để rồi cả hai đều khó xử?
Linh Nguyệt có lẽ nể mặt anh là cha của con, nể mặt anh đã cứu cha cô một mạng, và sau này anh còn có thể chăm sóc cô và các con, nên mới không lấy mạng anh. Nhưng anh lại không biết đủ, còn muốn đòi hỏi nhiều hơn, đúng là quá tham lam.
Anh thấy vẻ mặt Linh Nguyệt nhàn nhạt, như thể cô không ngờ tới câu hỏi của anh. Lòng anh càng thêm thấp thỏm, đang định tìm một chủ đề khác để lảng sang chuyện này thì cô bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, quay lưng lại với anh.
“Em đã nói rồi, nếu anh vẫn luôn đối xử với em như bây giờ, em cảm thấy sống cùng anh cũng không phải là chuyện quá khó chịu. Hơn nữa chúng ta còn có con. Đợi các con ra đời, chúng cần một gia đình bình thường, cần có cha và mẹ. Cho nên… anh nghĩ em muốn sống cùng anh với thân phận gì?”
Có lẽ vì mang thai, tính tình cô trở nên khó đoán hơn. Đôi khi cô thích nói những câu úp mở.
Lúc này, Chu Minh Xuyên cuối cùng cũng hiểu.
Anh vòng ra sau lưng ôm lấy cô, cẩn thận đặt tay lên bụng cô, rồi dụi đầu vào cổ cô như một con chó lớn.
“Linh Linh, em nói thật lòng không? Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ chúng ta còn có thể có một ngày như thế này. Anh sợ, em chỉ vì bất đắc dĩ mới buộc phải ở lại bên anh. Nếu là vì con hay vì bệnh của cha em, em có thể yên tâm. Kể cả em vẫn không có thiện cảm với anh, anh cũng sẽ không làm tổn thương họ. Linh Nguyệt, anh không muốn ép buộc em…”
Cô xoay người trong vòng tay anh, ngón tay thon dài chạm vào môi anh: “Em biết. Em biết tất cả. Em tin anh.”
Linh Nguyệt ngáp một cái thật duyên dáng: “Bây giờ em chỉ muốn chăm sóc cha, đợi khi ông ấy khỏe lại, rồi an tâm chờ các con ra đời và nuôi chúng lớn. Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện, thực sự khiến em mệt mỏi. Anh sẽ giúp em sắp xếp ổn thỏa tất cả chứ?”
Anh hiểu, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không lựa chọn anh.
Chu Minh Xuyên trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, người và việc em quan tâm, anh sẽ còn quan tâm hơn cả em. Sau này, ở bên anh, em tuyệt đối sẽ không phải chịu bất cứ uất ức nào.”
Sau vài ngày “mất tích”, khi Chu Minh Xuyên trở lại công ty, những việc cần anh xử lý đã nhiều như lông trâu.
Thư ký thấy anh thì sững sờ một lúc. Thấy tâm trạng anh tốt nên tiện miệng hỏi có chuyện gì, thư ký khẽ nói: “Gần đây tinh thần của ngài ngày càng tốt hơn…”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh như trẻ ra mười mấy tuổi.
Chu Minh Xuyên đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của mình. Anh không bận tâm: “Chắc là gặp chuyện vui nên tâm trạng tốt, trông trẻ ra thôi. Anh gửi cho tôi một email đến hội đồng cổ đông, nói với họ rằng tôi sắp kết hôn. Khoảng… hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Sau đó làm một bản tuyên bố chính thức đăng trên báo nội bộ của công ty.”
Nghê Nhạc sững sờ trong giây lát, rồi vẫn giữ bình tĩnh gật đầu, thăm dò hỏi: “Vậy thân phận của phu nhân…?”
Chu Minh Xuyên nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: “ anh đã gặp rồi, Ứng Linh Nguyệt.”
Nghê Nhạc càng ngạc nhiên, có chút không hiểu. Chu Minh Xuyên gõ ngón trỏ lên mặt bàn, đưa một chồng tài liệu cho anh ta: “Dựa vào đây mà viết lý lịch gia đình của phu nhân tôi.”
Hôn lễ chính thức, nên gia đình Linh Nguyệt tất nhiên không thể để một người mẹ chỉ mang danh nghĩa, không có quan hệ huyết thống, tham dự. Anh tìm Trương Tứ Quyền, nhờ anh ta sắp xếp cho Linh Nguyệt, cha mẹ và chị gái cô một thân phận mới, đổi họ cũ, để tiện cho gia đình cô đến dự hôn lễ.
Nghê Nhạc làm việc rất nhanh. Hai giờ sau, anh ta đã đưa bản nháp email cho Chu Minh Xuyên xem.
Vì Chu Minh Xuyên luôn hành sự kín đáo nhưng độc đoán, những năm gần đây, những chuyện anh đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được. Do đó, Nghê Nhạc chỉ đơn giản thông báo về việc anh kết hôn, những thông tin khác không tiết lộ quá nhiều.
Trong email, dựa theo ý của Chu Minh Xuyên, anh ta giới thiệu cha mẹ Linh Nguyệt là những kiều bào Hoa Kiều di cư sang một nước ở khu vực xích đạo từ khi còn trẻ, sống nhiều năm ở nước ngoài. Cô chỉ có một người chị ruột.
Hôn sự của chủ tịch Tập đoàn Chu Thị đương nhiên gây ra một làn sóng lớn.
Đặc biệt, vợ anh lại không phải là người xuất thân danh gia vọng tộc. Điều này khiến người ta liên tưởng rằng cô có điểm gì đó đặc biệt mới khiến Chu Minh Xuyên đổ gục.
Có người biết chuyện còn lôi tin tức Chu Minh Xuyên tặng công ty dược cho chị vợ cách đây vài tháng ra, và nó nhanh chóng trở thành những lời đồn thổi khó nghe như “mượn bụng ép vua thoái vị, chị em song thu”.
Chu Minh Xuyên vốn không mấy bận tâm đến những lời đàm tiếu này, nhưng bà Lâm thì khác. Bà thường xuyên lui tới giới phu nhân, rất thích hỏi han chuyện thị phi. Bà đương nhiên là người đầu tiên nghe được những lời khó nghe đó, lập tức giận không thể tha, bèn ra tay phản đòn.
Có một lần trong buổi tiệc, không biết bà nghe được gì, thậm chí không chút e dè mà đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh nam, tóm cổ một thiếu gia nhà giàu có ăn nói tục tĩu ra, đạp cho mấy cái.
Đêm đó không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau, cha của thiếu gia này trực tiếp đăng một lá thư xin lỗi viết tay trên trang nhất của công ty giải trí nhà mình, để xin lỗi Linh Nguyệt.
Từ đó, tất cả những lời đồn đại lập tức tan thành tro bụi, không còn ai dám nhắc đến.
Những chuyện vặt vãnh này không đáng để Linh Nguyệt phải bận tâm. Cô cả ngày ăn ngon ngủ tốt trong biệt thự để dưỡng thai. Chu Minh Xuyên chăm sóc cô rất chu đáo. Vài ngày trước, anh còn đón mẹ cô từ biển về, để bà ở nhà bầu bạn với Linh Nguyệt.
Ứng Vũ không chịu ngồi yên, biệt thự không có gì đáng để bà bận tâm. Chu Minh Xuyên một mình chăm sóc con gái bà còn chu đáo hơn bất cứ ai. Bà bèn đến bệnh viện để thăm chồng.
Ban đầu Chu Minh Xuyên rất lo lắng cho Linh Nguyệt, sợ cô có những triệu chứng ốm nghén nghiêm trọng, cơ thể không chịu nổi. Nhưng anh đã lo lắng thừa. Những chuyện anh sợ hãi đều không xảy ra.
Linh Nguyệt ăn ngon ngủ yên. Sau vài lần đi khám thai, các con trong bụng cũng lớn lên rất khỏe mạnh, không cần phải lo lắng gì cả.
Chỉ có một điều, khiến anh bó tay.
Sau khi qua ba tháng đầu, trong thai kỳ cô rất dễ bị kích thích. Ban đêm khi ngủ, cô luôn thích cọ vào người anh.
Làm sao anh có thể không biết cô muốn gì, chỉ là…
138
Vào ban ngày hôm đó, anh đã cùng Linh Nguyệt đến bệnh viện thăm Ứng Thâm. Linh Nguyệt đã nói với ông về ý định kết hôn với Chu Minh Xuyên.
Sau đó, không biết hai người đã nói gì nữa, nhưng cuối cùng Ứng Thâm không can thiệp vào lựa chọn của cô, chỉ ôn hòa nói một câu ủng hộ mọi quyết định của cô.
Ban đêm, họ vẫn ngủ chung giường.
Sau khi cô mang thai, việc chăm sóc cô cần phải tỉ mỉ hơn. Chuẩn bị sẵn một ly nước ấm trong phích giữ nhiệt đặt ở đầu giường, khăn giấy lau mồ hôi và một số loại thuốc khẩn cấp. Chu Minh Xuyên tự tay kiểm tra mọi thứ, từ việc lớn đến việc nhỏ, rồi mới dám nằm xuống cạnh cô.
Nhiều năm trước, anh đã có ý định kết hôn với Linh Nguyệt. Một bộ quy trình hôn lễ đã sớm được anh ghi nhớ và chuẩn bị sẵn. Bây giờ, anh chỉ cần lấy lại kế hoạch đó, bàn bạc một vài chi tiết với Linh Nguyệt, để cô đưa ra ý kiến theo sở thích của mình, còn lại giao cho cấp dưới thực hiện.
Tiền bạc không phải là vấn đề, hiệu quả làm việc cũng không cần phải suy nghĩ. Đừng nói hai tháng, chỉ cần nửa tháng họ cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.
Linh Nguyệt đắp chăn lông, rúc vào lòng anh, lật xem cuốn sách dày cộp, cùng anh cân nhắc từng chi tiết nhỏ.
Chu Minh Xuyên đầy vẻ áy náy với cô: “Anh xin lỗi em, vì đã làm hôn lễ của chúng ta vội vàng như vậy, khiến em mang thai còn phải vất vả…”
Cô lắc đầu: “Không vội đâu. Chắc anh đã cân nhắc và tính toán trong lòng nhiều năm rồi phải không? Em thấy đã rất hoàn hảo, không có gì cần thay đổi nữa.”
Cô nói không sai.
Chu Minh Xuyên bỗng chốc bàng hoàng. Anh đã nghĩ đến việc kết hôn và sắp xếp hôn lễ với cô từ khi nào nhỉ?
Có lẽ, ngay từ trước khi vào đại học, anh đã nghĩ rằng Linh Nguyệt sẽ là người duy nhất đồng hành cùng anh suốt cuộc đời.
Từ khi nhìn thấy cô, anh đã mất đi khả năng nhìn thấy những người phụ nữ khác. Trước khi gặp cô, anh cũng chưa bao giờ hiểu được sự đồng hành và tình yêu là gì.
Ngày bé, anh lớn lên bên cạnh ông nội. Cha mẹ anh đã nhiều lần dặn dò: “Trước mặt ông nội, con phải thể hiện khát khao về năng lực. Con phải luôn nghĩ cách để biến mình thành một người thừa kế ưu tú và hoàn hảo hơn. Còn những món đồ chơi, đồ ăn vặt hay những thứ nhỏ nhặt khác, không cần phải tranh giành với em họ. Bởi vì con không thể để ông nội nghĩ rằng con là một đứa trẻ ham mê hưởng thụ vật chất với những ham muốn nhỏ nhen, con hiểu không?”
Anh luôn ghi nhớ những lời này.
Vì vậy, anh chưa bao giờ thể hiện cho bất kỳ ai biết mình thích gì. Dần dần, nó trở thành một thói quen, khiến anh mất đi khả năng yêu thích một thứ gì đó.
Cho đến khi gặp Linh Nguyệt, anh mới hiểu thế nào là yêu thích, thế nào là chiếm hữu.
Anh chỉ yêu thích mình cô.
Linh Nguyệt nhét cuốn sách vào tay anh, dụi dụi mắt có chút mệt mỏi, không muốn xem nữa.
Cô chỉ có cha mẹ và chị gái đến dự hôn lễ. Trong biển có không ít bạn bè, mẹ cô nói vài ngày nữa sẽ về nhà hỏi lại, nếu ai muốn đến thì sẽ đưa họ lên bờ.
Tắt đèn, Chu Minh Xuyên chu đáo đỡ eo cô, giúp cô nằm xuống.
Anh luồn năm ngón tay vào mái tóc đen dày của cô, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, dỗ cô ngủ.
Linh Nguyệt được anh phục vụ rất thoải mái, khẽ “hừm hừm” hai tiếng như mèo con, rúc sâu hơn vào lòng anh.
Đây cũng là vì mang thai sao? Cô ngày càng không còn có ác cảm với việc gần gũi anh, ngược lại còn rất thích anh ở bên cạnh mình.
Giống như mọi ngày, mỗi khi Chu Minh Xuyên muốn ra ngoài đi làm, cô đều cắn môi khẽ hỏi: “Vậy tối nay anh có về ăn cơm không?”
Đối diện với đôi mắt trong như làn nước gợn sóng kia, lại còn là người anh ngày đêm mong nhớ, trái tim anh mềm nhũn, tan chảy thành một vũng nước.
Vì thế, anh dứt khoát dồn hết công việc có thể xử lý về nhà, ngoại trừ những buổi họp bắt buộc phải đích thân có mặt. Chu Minh Xuyên gần như không còn đặt chân đến công ty nữa.
Sau này khi bụng Linh Nguyệt lớn hơn, anh thậm chí còn sắp xếp một số cuộc họp trực tuyến, rồi mời người cha đã gần như nghỉ hưu của mình đến văn phòng làm việc thay anh.
Chu Minh Xuyên nhận ra dây thắt lưng áo ngủ của mình đã bị cô rút ra.
Sau đó là hai bàn tay nhỏ nghịch ngợm luồn vào bên trong.
Anh rên lên một tiếng, thử hỏi cô: “Linh Linh?”
Những lần làm chuyện đó trước đây phần lớn đều do anh chủ động. Đừng nói từ chối, Linh Nguyệt thậm chí còn không có quyền đồng thuận.
Và cô cũng rất ít khi chủ động chạm vào cơ thể anh.
Linh Nguyệt không nói gì, dụi đầu vào lòng bàn tay anh, hai tay vuốt ve khắp ngực anh.
Cảm giác thật tuyệt.
Đã bao lâu rồi không làm chuyện này nhỉ?
Dưới sự trêu chọc của cô, anh thoải mái nổi lên phản ứng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Linh Nguyệt tìm kiếm bên dưới, một tay cầm lấy vật cứng đó.
“Ách—”
Anh khẽ rên lên một tiếng, động tác xoa bóp da đầu cho cô cũng dừng lại.
“Linh Linh, em đang làm gì vậy? Không được…”
Linh Nguyệt vô tội chớp mắt: “Cho em xem được không? Anh không phải nói yêu em sao, ngay cả cái này cũng không chịu?”
Có lẽ đầu óc anh bị đoản mạch rồi, câu hỏi này anh lại không thể trả lời. Anh chỉ có thể mặc cho cô trêu đùa dương vật mẫn cảm của mình.
Chu Minh Xuyên không hiểu tại sao tối nay cô lại hứng thú với chuyện này.
Trước đây, cô không phải ghét nó nhất sao?
Ngoại trừ những lúc động dục, cô chưa bao giờ chủ động vuốt ve chỗ đó của anh như thế này…
Linh Nguyệt vô thức vuốt ve dương vật đang không ngừng cử động. Cô không bận tâm đến kỹ thuật, chỉ vuốt ve như vậy cũng khiến trên trán anh lấm tấm mồ hôi, yết hầu lên xuống.
Cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, rúc vào lòng anh như một con mèo con. Vì không mặc nội y, Chu Minh Xuyên chỉ cần cúi đầu là có thể thấy bầu ngực đầy đặn của cô, cái bụng nhô ra của cô cứ thế tì vào eo anh. Anh thậm chí còn cảm nhận được em bé trong bụng cô khẽ động một cái.
Bé con…
Không biết làm sao để đưa ra quyết định khó khăn này, cuối cùng anh cũng nhận ra điều này là không đúng. Trong bụng cô còn có con, tình dục như thế này rất có thể sẽ làm tổn thương cô. Anh cẩn thận dùng sức đẩy cô ra, đặt cô xuống giường, rồi bò dậy một cách khó khăn, lúng túng định rời đi.
Khoảnh khắc anh bật đèn lên, Linh Nguyệt nắm tay anh, ngồi dậy trên giường, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đột nhiên quay đầu lại. Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong cơ thể anh như dồn hết xuống dưới.
Linh Nguyệt chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng, dây buộc cũng không thắt, hoàn toàn mở rộng. Bên trong không mặc bất cứ nội y nào, toàn thân trắng nõn như một khối ngọc mỹ.
Mái tóc dài dày hơi xoăn, rũ xuống sau gáy, vài sợi vương trên xương quai xanh của cô. Hai chân cô đan chéo, che kín âm hộ. Phần ngực đầy đặn được che lại bởi một chút vải mỏng.
Mặc dù đang mang thai, nhưng cô vẫn đẹp đến kinh ngạc. Cái bụng tròn vo, nhô lên không ngừng vì các con đang động, lại vô tình khắc một dấu hiệu cấm kỵ lên hình ảnh tình dục này.
– Cô ấy bây giờ là một thai phụ, mang con của mình. Sao mình có thể nảy sinh những ý nghĩ đồi bại như vậy?
Cô không thể bị người khác chạm vào. Đó là đứa con duy nhất của Linh Nguyệt. Nếu có chuyện gì xảy ra, dù có giết anh cũng không đủ để chuộc lỗi với cô.
139
Ánh mắt Linh Nguyệt lấp lánh, ngập tràn vẻ sắp khóc.
“Anh lại đây ôm em một cái được không? Sao anh lại muốn rời xa em...”
Cô đưa hai tay về phía anh.
Vừa thấy nước mắt cô, anh liền không nói nên lời.
Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy cô, Linh Nguyệt ngay lập tức gác đầu lên ngực anh, dụi dụi như một con mèo con đang làm nũng.
“Tối nay em đặc biệt muốn được anh ôm một cái, có được không? Bác sĩ nói qua ba tháng đầu là không có vấn đề gì nữa, hơn nữa, anh chắc chắn sẽ không làm em bị thương, đúng không?”
Cô vừa rối rắm vừa đau khổ.
Làm mẹ, đương nhiên cô biết việc mình tham hoan như thế rất không tốt cho em bé, cô nên nhịn nhục và kiềm chế.
Nhưng mặt khác, cô thực sự không thể nhịn nổi, khi Chu Minh Xuyên nằm bên cạnh, cô không tự chủ mà trở nên ẩm ướt, hy vọng khoảng trống nơi đó được lấp đầy…
Cô cũng không hiểu tại sao khi mang thai lại có ham muốn mãnh liệt như vậy, nhưng cô thật sự đã có phản ứng.
Có lẽ sau nửa năm động dục, cơ thể cô dần sinh ra bản năng thân cận với anh, không còn kháng cự bài xích nữa.
Chu Minh Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa đỉnh đầu cô, muốn an ủi cô. Anh bưng lên ly nước ấm trên tủ đầu giường để đút cho cô, bên trong có thuốc an thần tốt cho thai phụ.
“Ngoan nào, bảo bối, uống nước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.”
Linh Nguyệt không nghe.
Cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng khóc nức nở, vặn vẹo cơ thể trong vòng tay anh.
Thậm chí nghĩ đến việc mình đã dứt bỏ sự e thẹn để chủ động tìm anh, mà anh lại lạnh nhạt với cô như vậy, cô bắt đầu nghi ngờ, có phải trong lòng anh đang nghĩ cô trời sinh dâm đãng không, nên tính tình càng xấu đi, khóc càng thêm thảm thiết.
Cuối cùng Chu Minh Xuyên bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, gọi cho bác sĩ.
“Vợ tôi hiện đang mang thai 14 tuần, có thể... quan hệ vợ chồng được không?”
Bác sĩ dừng lại một chút, khéo léo nói: “Kết quả kiểm tra gần đây của phu nhân đều rất bình thường, thai nhi phát triển cũng rất tốt. Nếu... không quá mãnh liệt thì hẳn là không có vấn đề. Nếu phu nhân có bất kỳ khó chịu nào, ngài có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Trong phòng rất yên tĩnh, lời bác sĩ nói từ điện thoại truyền đến, Linh Nguyệt ghé vào ngực anh nghe rất rõ.
Nghe vậy, cô lại vui vẻ như một cô bé xin được kẹo, khóe mắt cong cong: “Em đã nói là được mà.”
Tai anh ửng đỏ, ừ một tiếng, đỡ cô từ từ nằm xuống giường, rút một chiếc gối kê dưới mông cô.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể dùng tư thế đối mặt như thế này.
Lúc này Linh Nguyệt mới nhớ đến ngại ngùng, bảo anh đi tắt đèn.
Chu Minh Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át của cô: “Bây giờ mới biết ngại à? Lúc ưỡn bụng cầu xin anh làm tình thì sao lại không biết xấu hổ một chút nào thế?”
Cô nức nở một tiếng, dùng tay che kín mắt mình.
Anh vẫn chiều ý cô mà tắt đèn, nhưng ánh trăng trắng mờ mờ thấm vào qua khe hở của rèm cửa vẫn đủ để anh nhìn rõ cơ thể cô.
Chưa đợi anh động, cô đã tự mình chủ động dang rộng hai chân.
Anh cúi xuống, đầu ngón tay từ mũi chân cô trượt một đường đến chỗ hoa tâm đang mở rộng.
Nơi đó trước kia sẽ không dễ dàng chủ động nở rộ vì anh, nhưng giờ đây này lại không ngừng tràn ra dịch trong suốt.
Cùng với hương thơm mê người.
Anh dùng lưỡi đón lấy một giọt sương nhỏ rơi xuống, lướt qua đôi môi khẽ hé mở của cô.
Ngay lập tức, toàn thân Linh Nguyệt run rẩy vì sự kích thích.
Cô cảm nhận được cơn sóng dục vọng, đã lâu không xuất hiện, đang cuồn cuộn ập đến, như thể chỉ trong khoảnh khắc sẽ nhấn chìm cô.
Chu Minh Xuyên cũng nhận ra điều đó.
Lo lắng rằng sự kích thích quá mạnh có thể làm tổn thương cô, anh kiềm lại những ý định phô diễn kỹ thuật, chỉ dịu dàng, nhẹ nhàng liếm láp, giúp cô làm quen với những vuốt ve mềm mại, để cô không bị kích động quá mức.
Trong quá trình dùng miệng cho cô, dục vọng của anh cũng trướng lên rất dữ dội, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi nóng.
Linh Nguyệt vẫn không ngừng nức nở, cô rất thích anh làm những chuyện này cho cô, khiến cô như đang trôi nổi trên đám mây, nhưng lại bắt đầu muốn nhiều hơn nữa.
Cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Bảo bối, muốn ăn nhiều hơn phải không?”
“Ưm...”
“Vậy em nói cho anh biết, muốn ăn gì, anh cho em ăn, được không?”
Giọng nói trong trẻo, đầy dụ dỗ của Chu Minh Xuyên không kỳ vọng cô sẽ đáp lại, nhưng Linh Nguyệt lại bị anh kéo vào, khẽ mở miệng.
“Chồng ơi…”
Giọng điệu cô gọi khi động tình là như thế này, mềm mại, đáng thương, như mời gọi người ta giày vò.
Anh không chịu nổi khi cô gọi như vậy, thực sự đủ khiến anh mất kiểm soát ngay lập tức.
“Muốn… hu hu, muốn… dương vật của chồng, cắm vào em được không?”
Âm thanh của sự giao hòa vang lên trong phòng, khi anh tiến vào nơi mềm mại của cô.
Lo cho cơ thể cô, anh không dám đi hết, chỉ tiến vào chưa đến hai phần ba.
Linh Nguyệt thỏa mãn thở hổn hển, cắn ngón tay mình, liếm láp, đôi mắt gần như trắng dã vì khoái cảm.
Nơi đó… cuối cùng cũng được lấp đầy. Thật thoải mái…
Khi ra vào, anh vẫn không dám dùng sức, từng chút một, chậm rãi, kéo dài dư vị, đúng nhịp điệu cô thích nhất và dễ chịu nhất.
Căn phòng ngủ vốn tĩnh lặng giờ tràn ngập những tiếng thở dốc ái muội, quấn quýt.
Trong lúc giao hoan, anh thậm chí cảm nhận được em bé trong bụng cô khẽ cựa quậy.
Kh bác sĩ đã nói đây là hiện tượng bình thường, anh mới yên tâm tiếp tục.
Anh chăm chút xem cảm nhận của cô, cố gắng làm cô thỏa mãn, dù nhịp điệu chậm rãi này không đủ để đưa anh đến cao trào, mà ngược lại, càng tôi luyện ý chí của anh.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Linh Nguyệt mới rên lên đầy mãn nguyện, đôi chân thon dài quấn quanh eo anh cũng vô lực buông xuống.
No nê sau khi được “cho ăn”, cô mới nhớ đến trách nhiệm làm mẹ, hai tay đặt lên bụng dưới, che chở cho đứa con của mình.
Chu Minh Xuyên không nỡ phóng thích trong cơ thể cô, sợ lát nữa dọn dẹp sẽ làm phiền giấc nghỉ của cô. Ngay khi rút ra, chuẩn bị giải phóng, anh đối diện với khuôn mặt mơ màng của cô.
Vẻ mặt ấy… thật sự khiến anh không thể quên.
Trên mặt cô là sắc hồng và sự hoảng hốt sau khoái lạc, nhưng dường như đã tỉnh táo trở lại, vuốt ve bụng mình để kiểm tra xem con có ổn không.
Sự tương phản mạnh mẽ ấy khiến anh thoáng mất kiểm soát, một dòng chất lỏng trắng đục phun ra, rơi xuống bụng dưới hơi nhô của cô, theo đường cong mà nhỏ giọt.
Linh Nguyệt lườm anh đầy trách cứ: “Sao anh lại làm thế, làm bẩn chỗ này, em bé vừa nãy hình như còn đạp em nữa.”
Ừm, thật không hổ là cô, bản lĩnh qua cầu rút ván càng ngày càng có tiến bộ.
Chu Minh Xuyên bất đắc dĩ xin lỗi: “Anh xin lỗi, bảo bối, để anh lấy khăn ấm lau sạch cho em nhé.”
Nửa giờ sau, căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Linh Nguyệt lúc này mới hoàn toàn mãn nguyện, nằm bên cạnh anh, an ổn chìm vào giấc ngủ.
140
Hôn lễ của họ được tổ chức vào một ngày tháng Tư thật đẹp.
Trước lễ cưới, Chu Minh Xuyên đột nhiên tỏ ra bồn chồn hơn bao giờ hết.
Anh lái xe đưa Linh Nguyệt đến một thành phố cảng gần đó để giải khuây. Ở đó, anh có một căn biệt thự ven biển cùng một bãi biển riêng, phong cảnh tuyệt vời, tầm nhìn khoáng đạt.
Hoàng hôn buông xuống, Linh Nguyệt nằm trên ghế bập bênh ở bờ cát cùng anh ngắm mặt trời lặn. Mười chín đang vui vẻ đào hố cát bên cạnh.
Thời tiết tháng Tư, cái lạnh đã sớm tan đi nhiều, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng đắp một chiếc chăn mỏng lên người cô.
“Chu Minh Xuyên, anh làm sao vậy?”
Cô đã nhận ra mấy ngày nay tâm trạng anh không yên, nhưng trước đó vẫn chưa hỏi.
Một lúc lâu sau, đúng lúc Linh Nguyệt nghĩ anh sẽ không trả lời, anh lại nói bằng giọng trầm thấp, nặng trĩu:
“Không hiểu sao, anh luôn sợ hãi, sợ mọi thứ trước mắt đều là giả. Anh sợ em không thật lòng thật dạ muốn ở bên anh, có phải trong lòng em vẫn còn uất ức không...”
Bờ cát vàng mềm mại, đạp lên gần như mềm như mây.
Cũng giống như tâm trạng của anh hiện tại, gần như có một cảm giác hư ảo không rõ ràng.
Người phụ nữ mà anh ngày đêm nhung nhớ hơn nửa đời người đang mang thai con của anh, nằm ngay trước mặt anh. Và anh sắp trở thành chồng danh chính ngôn thuận của cô. Họ còn sắp có hai em bé đáng yêu sắp chào đời, cách đó không xa dưới chân lại là một con chó to đang tự do tự tại chơi đùa, vênh váo.
Một hình ảnh hạnh phúc viên mãn như thế, bất kể theo giá trị quan phổ biến của người Á Đông hay phương Tây, đều có thể xem là một trong những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng anh vẫn sợ hãi vô cùng, hoàn toàn không có chút tự tin nào vào bản thân.
Linh Nguyệt im lặng một lát.
Thật ra cô biết nguyên nhân cảm giác thiếu an toàn này của anh từ đâu mà đến.
-- Anh thật sự đã bị cô lừa đến mức sợ hãi.
Cô đã từng lừa dối anh rất nhiều lần, lớn có, nhỏ có. Lần nào cũng hứa hẹn sẽ cho anh tình yêu, rồi lại phản bội một cách tàn nhẫn, khiến anh trở tay không kịp. Cô đã quá quen với bộ dạng thảm hại của anh sau khi bị cô lừa dối và bỏ rơi.
Mặc dù cô vẫn luôn cho rằng đó là điều anh đáng phải chịu, ai bảo anh lại từng một lần hạn chế tự do của cô.
Im lặng thật lâu, không ai nói gì.
Khi ánh hoàng hôn rực rỡ và huy hoàng nhất cũng đã khuất sau đường chân trời, Chu Minh Xuyên nói với cô: “Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, em vẫn có thể giết anh, sau đó trở về biển cả, không bao giờ phải quay lại thế giới con người nữa.”
Linh Nguyệt hung hăng cuộn chiếc chăn trên người lại ném về phía anh.
“Chu Minh Xuyên, anh lại lên cơn điên gì vậy, em thấy anh thật sự có bệnh!”
Anh không tránh, cụp mi mắt xuống, không nói một lời.
Linh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, đưa tay về phía anh, bảo anh ngồi xuống bên cạnh. Cô ôm bụng dựa vào ngực anh.
“Có phải anh chỉ muốn em dỗ dành anh không?”
"Anh không có." Anh không muốn thừa nhận.
Cô ngẩng đầu lên, hôn cằm anh, đưa tay nắm lấy vành tai anh.
“Biết rõ em đang mang em bé, chỉ có thể ở bên cạnh để anh chăm sóc, còn nói cái gì muốn cho em về nhà, hơn nữa em đã sớm nói muốn kết hôn với anh rồi, anh chẳng phải là cố ý muốn em dỗ dành sao?”
"Chu Minh Xuyên, trước kia khi anh không cho em về nhà, em khao khát rời xa anh. Nhưng em chưa bao giờ muốn anh chết cả. Thật ra em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ giết anh. Năm đó em quả thật mỗi đêm đều bưng cho anh một ly sữa bò có pha bột trân châu đen. Đó là bởi vì, thứ đó sau khi hòa với sữa bò, mặc dù độc tố tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ khiến người ta hôn mê, nhưng sau một khoảng thời gian cũng sẽ tự động tỉnh lại, không đến mức gây tử vong."
“Chuyện quá khứ, nếu có thể cho qua, em hy vọng anh có thể quên những điều không vui đó. Tương lai của chúng ta còn rất dài, rất dài, em không hy vọng anh cứ mãi như vậy, ngày nào cũng lo lắng bất an.”
Linh Nguyệt quả nhiên rất thông minh, cũng biết làm thế nào để nắm bắt anh. Chỉ vài câu đơn giản đã khiến anh cảm động đến rào rào nước mắt, dường như sắp khóc.
Anh nói: “Anh cảm thấy mình không xứng với em. Những chuyện anh đã làm với em trước đây, chẳng lẽ em cứ thế mà tha thứ cho anh sao? Anh còn sợ, chờ em sinh con xong em sẽ rời xa anh.”
“Đương nhiên là không.”
Linh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Gần mười năm sống cuộc đời chim hoàng yến bên anh, cô cũng đã chịu không ít đau khổ trên giường, chờ cô sinh xong đứa bé rồi sẽ từ từ tìm anh để đòi lại cái giá anh phải trả.
“Cho nên anh càng phải thể hiện thật tốt, tranh thủ làm cho em yêu anh. Ngoài em ra, sẽ không còn ai khác nguyện ý đánh cược cả đời hạnh phúc của mình với anh đâu.”
Nói về việc huấn luyện chó, cô tự nhận mình là số một.
Nghe vậy, trên mặt Chu Minh Xuyên lộ ra vẻ chột dạ và áy náy. Nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại lấy hết dũng khí.
“Anh sẽ... đối xử với em thật tốt, thật tốt, dùng hết tất cả của anh để thỏa mãn mọi tâm nguyện và yêu cầu của em, cho đến khi em không thể rời xa anh.”
Khi màn đêm buông xuống, mặt biển tối đen, chẳng có gì đẹp cả. Linh Nguyệt bảo anh đưa cô về, nhưng Chu Minh Xuyên lại đưa cô lên một chiếc du thuyền.
Ở chế độ không người lái, thuyền đi đến một vùng biển rất xa, bốn phía yên tĩnh và tối tăm, chỉ có tiếng sóng biển rất nhỏ va chạm vào du thuyền.
Linh Nguyệt không hiểu nguyên do.
Chu Minh Xuyên đưa cô ra boong tàu, đỡ cánh tay cô, nhẹ nhàng nhướng cằm về phía bầu trời trên mặt biển không xa.
“Linh Linh, nhìn kìa.”
Khi bông pháo hoa đầu tiên vút lên nở rộ, anh bịt tai cô lại, đề phòng cô bị tiếng động bất ngờ làm giật mình.
Linh Nguyệt ngây người.
Cô nhìn lên bầu trời, còn Chu Minh Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, từ trong mắt cô thấy được một bông pháo hoa vàng khổng lồ nở rộ trên không trung, rơi xuống những tàn tro lấp lánh còn hơn cả Ngân Hà.
Sau đó, càng có thêm nhiều bông pháo hoa nối tiếp nhau bay lên không trung, hình dạng khác nhau, huy hoàng lộng lẫy.
Cho đến hơn nửa giờ sau, xung quanh lại trở về với yên tĩnh, Linh Nguyệt đột nhiên cười một tiếng, vén lọn tóc mái trên mặt:
“Anh đưa em tới đây để ngắm pháo hoa giải khuây à...”
Cô vẫn chưa nhận ra, người đàn ông đang đỡ cô bên cạnh đã quỳ một gối xuống dưới chân cô từ lúc nào, từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn, đang không chớp mắt nhìn cô.
“Linh Linh, em nhận ra chiếc du thuyền này không?”
Tay chân Linh Nguyệt bỗng lạnh toát, boong tàu dưới chân cô bỗng nhiên trở nên quen thuộc một cách kỳ lạ.
Cô dường như có thể nhìn thấy thảm trạng máu me của mình năm xưa trên đó.
Một sai lầm của quá khứ, đã thay đổi quỹ đạo cả đời cô.
Nhưng nếu tính ra, cô cũng không thiệt thòi.
Cô ít nhất đã bảo vệ được mạng sống của mình, và nhờ anh mà cũng bảo vệ được mạng sống của cha.
“Hơn hai mươi năm trước, anh đã nhặt được em ngay trên boong tàu này. Khi đó anh không nghĩ rằng, hơn hai mươi năm sau anh có thể may mắn cầu hôn em tại đây.”
Anh quỳ về phía trước thêm hai bước, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã của cô.
"Linh Nguyệt, anh biết, ở bên anh đã từng mang lại cho em rất nhiều đau khổ và tuyệt vọng. Anh chọn cầu hôn em ở đây, tuyệt đối không phải muốn khơi dậy những ký ức mà em không muốn nhớ lại. Anh chỉ muốn nói với em, chỉ cần em có thể cho anh một chút cơ hội, anh tuyệt đối sẽ chứng minh cho em thấy, anh có năng lực hoàn trả lại gấp bội những bất hạnh mà em đã phải chịu đựng khi ở bên anh."
"Anh đảm bảo với em, sau khi ở bên anh, bất cứ khi nào em chán ghét anh, em đều có thể rời đi bất cứ lúc nào. Năm đó anh gặp được em ở đây, hôm nay anh cầu hôn em ở đây, sau này, bất kể là ngày nào, chỉ cần em muốn rời đi, anh sẽ lại dùng chiếc du thuyền này đưa em về nhà."
“Em còn nguyện ý gả cho anh không?”
Trên mặt Linh Nguyệt nở một nụ cười yếu ớt, đưa tay cho anh: “Em nguyện ý.”
“Mặc dù không có hai đứa nhỏ này.”
Khi cô và anh ôm hôn nhau trên boong tàu, đương nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt hung ác như chó sói của Chu Minh Xuyên.
…
Người này, sao có thể mãi mãi đều bị động trong tình cảm như vậy.
Nếu anh đã năm lần bảy lượt cho cô cơ hội thoát khỏi mình, mà cô đều không sử dụng, vậy sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cái gì mà "chỉ cần em muốn rời đi, sau này anh sẽ đưa em đi", a, lời này chỉ có cô mới tin.
Từ nay về sau, anh là chồng của cô, là cha của con cô, cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi anh nữa.
Ngay cả khi cô chán ghét anh…
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt anh càng thêm lạnh băng.
Cho dù cô một lần nữa chán ghét anh, anh cũng sẽ chỉ dùng hai sợi xích khóa cô ở trong phòng ngủ của mình, nửa bước cũng không cho cô rời đi, giam cầm cô cả đời.
Anh nghĩ, cho dù là tối nay, cô thật sự thuận theo ý anh mà đòi rời đi trở về biển cả, anh thật ra cũng chưa chắc sẽ buông tay.
Nhưng khi Linh Nguyệt nhìn về phía anh, trong mắt anh lại lập tức khôi phục đầy ắp sự thâm tình chậm rãi, gần như nhấn chìm cô vào đó.
Bốn năm cẩn thận nuôi dưỡng, mười năm lặng lẽ bầu bạn, bảy năm cưỡng ép giao hoan.
Cùng với sáu, bảy năm cô đơn tuyệt vọng mà anh đã trải qua một mình.
Giờ đây cuối cùng, đã được như ý nguyện.
( Hoàn Chính Văn)
Tiếp theo là các phiên ngoại nho nhỏ và phiên ngoại thế giới song song
Nào rảnh mình edit, đọc tới đây cũng xem như hạnh phúc rồi ♥️♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro