21 + 22 + 23 + 24 + 25
21
Chu Minh Giang nói cho cô biết chuyện người đàn ông khốn nạn đó đã lén lút dây dưa với người phụ nữ khác và còn muốn đính hôn, lần đầu tiên trong đời, Linh Nguyệt cảm thấy bị phản bội một cách sâu sắc.
Nhưng cô lại tự trấn an mình rằng, cô vốn dĩ đã biết Chu Minh Xuyên không phải người tốt đẹp gì, cô chưa bao giờ có tình cảm với anh, cũng không tin những lời hứa hẹn mà anh từng nói, vì vậy đây không phải là sự phản bội, mà chỉ là cô đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh mà thôi.
Tóm lại, cô vẫn còn chìm đắm trong cảm giác khó chịu và đau lòng đó, không còn tâm trí nào để đáp lại lời cầu hoan của anh.
Cô nhíu mày, định từ chối, thì bất chợt ngửi thấy một mùi nước hoa hoa hồng thoang thoảng trên áo khoác vest của anh.
Dù cô là người không dùng nước hoa và không am hiểu về nó, cô cũng đủ tinh ý để nhận ra đó là nước hoa của phụ nữ. Chu Minh Xuyên vậy mà dám công khai mặc bộ quần áo dính mùi nước hoa của người phụ nữ khác về nhà, còn tỏ vẻ thản nhiên đòi lên giường với cô.
Linh Nguyệt trong lòng bốc hỏa, cơn giận bùng lên tận đỉnh đầu.
Anh xem cô là cái gì!
Chu Minh Xuyên không hề nhận ra cơn giận của cô, anh vẫn cúi đầu say mê hít hà hương tóc cô, tay cũng không yên phận mà lần lên eo cô.
Linh Nguyệt đẩy anh mấy cái, nhưng cơ thể anh nặng hơn cô, cô không đẩy nổi, còn Chu Minh Xuyên chỉ coi hành động nhỏ của cô là lời trêu chọc không đáng kể, hăm hở hôn lên cổ cô.
Cơn giận bốc lên từ đáy lòng, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vung móng vuốt cào mạnh lên.
Buổi sáng khi mài bột ngọc trai đen, móng tay của Linh Nguyệt đã bị sứt mẻ một chút nhưng cô lười, chưa kịp sửa sang lại. Lúc này, những móng tay sắc nhọn cào lên cổ anh, trong lúc anh không hề phòng bị, đã trực tiếp để lại trên người Chu Minh Xuyên vài vết cào dài bằng ngón trỏ, máu chảy ra ngay lập tức.
Chu Minh Xuyên bị cào, vô cùng khó tin nhìn cô. Anh sờ lên cổ, nhìn những giọt máu trên đầu ngón tay mà sững sờ.
Linh Nguyệt chỉ làm anh bị thương một lần trên giường, đó là nhiều năm trước, cô đã cắn rách môi anh. Nhưng Chu Minh Xuyên là người giỏi lấy bạo chế bạo, sau khi trói cô lại và làm tình nửa tháng, cô liền ngoan ngoãn.
Gần đây đúng là thời kỳ tình yêu nồng cháy của họ, sao cô lại đột nhiên ra tay cào anh?
Hiện tại anh đã vất vả lắm mới có được trái tim cô, đương nhiên không thể như trước kia trói cô lại rồi cưỡng ép, anh nhíu mày, vô cùng khó hiểu hỏi: “Linh Linh, em sao vậy?”
Cô thờ ơ dùng ngón tay sửa sang lại mái tóc dài, sắc mặt lạnh nhạt: “Hôm nay em không muốn làm với anh, khó nhận ra lắm sao?”
Chu Minh Xuyên có chút không hiểu cô, rõ ràng vừa mới gặp anh còn dịu dàng mềm mỏng nói muốn anh, đột nhiên liền thay đổi một bộ mặt khác.
Anh không nói gì, Linh Nguyệt lạnh lùng ném lại một câu: “Trên người anh có mùi nước hoa, hôm nay anh đã đi đâu?”
Lúc này Chu Minh Xuyên mới phản ứng lại.
Sau khi rời khỏi Bác Túy Loan, tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ, thế mà lại không để ý đến mùi hương của người phụ nữ kia dính trên người.
Đây là ghen sao? Anh bừng tỉnh và bật cười. Vì không muốn nói cho cô nghe những chuyện phiền phức kia để làm cô khó chịu, anh liền thuận miệng bịa ra một lý do để an ủi cô: “Cả buổi sáng anh đều ở công ty, không đi đâu cả. Nước hoa… có thể là lúc họp không cẩn thận bị ai đó dính vào. Anh không có chuyện gì với người phụ nữ khác, đừng giận nhé?”
Quả nhiên anh đang lừa cô, anh thế mà lại thật sự lừa cô.
Lòng Linh Nguyệt như bị xé toạc, cô tự giễu bản thân ngu dốt. Cô đã nghĩ những ngày qua mình mềm mỏng chiều chuộng đã khiến anh buông bỏ phòng bị với mình, nhưng e rằng trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là từ một con chim hoàng yến không nghe lời trở thành một con oanh tước dịu ngoan, biết ngoan ngoãn dạng chân ra thôi.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, trong đầu cô lúc này, một lúc là lời chị cô bảo cô bỏ độc cho Chu Minh Xuyên, một lúc là những bức ảnh mà Chu Minh Giang đã đưa cho cô, cuối cùng lại biến thành hình ảnh Chu Minh Xuyên với nụ cười dịu dàng lừa dối cô rằng sáng nay anh đều ở công ty... Cô không còn sức lực để nói thêm điều gì nữa, nhưng Chu Minh Xuyên thì lại tràn đầy ham muốn tình dục, còn mãi nghĩ đến chuyện làm tình.
Khi gặp chuyện phiền lòng trong công việc, anh muốn làm tình. Khi gặp chuyện vui trong công việc, anh cũng muốn làm tình. Khi phát hiện Linh Nguyệt không thích anh, anh muốn kéo cô lên giường, khi phát hiện Linh Nguyệt thích anh và ghen vì anh, anh cũng muốn kéo cô lên giường.
Nhưng ở đây không có giường, chỉ có một cái bàn đá.
Cổ anh bị cô cào không nhẹ, chóp mũi Chu Minh Xuyên gần như ngửi thấy mùi máu. Anh đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà giận bảo bối của mình, liếm sạch vết máu trên ngón tay, bất chấp xử lý vết thương, anh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết ham muốn.
Đẩy Linh Nguyệt lên bàn đá, anh vài cái đã kéo khóa quần tây ra, rút dương vật kia ra, rồi tiếp tục cởi quần áo của Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt tức đến đỏ cả mắt, tay chân giãy giụa phản kháng. Cô thật sự không muốn, không muốn làm tình với anh, càng không muốn trần truồng bị làm ở bên ngoài…
Nhưng sự phản kháng của cô từ trước đến nay chưa bao giờ có tác dụng gì.
Chu Minh Xuyên tự nhận là đang quan tâm đến cảm xúc của cô. Cuối cùng, cô thỏa hiệp không phản kháng nữa, chỉ là thật sự không muốn trần truồng, anh cũng không ép buộc, chỉ đưa tay vào váy cởi quần lót của cô ném lên bàn đá, vén làn váy lên hông cô để cô nắm lấy.
Linh Nguyệt gục mặt trên vai anh, anh không thấy ánh mắt đầy ghét bỏ và không muốn của cô.
Những ngón tay thuần thục đưa vào sâu bên trong, nhẹ nhàng cọ xát và mơn trớn, nhưng vẫn không nhận được sự ẩm ướt mà anh mong muốn. Anh trêu chọc nửa ngày, nhưng cô vẫn khô khốcm
Bàn tay buông lỏng, Linh Nguyệt bị anh đẩy nằm thẳng trên bàn đá, phía trên đầu là một cây hoa hải đường nở rộ vô cùng rực rỡ, giống như đóa hoa đang hé mở giữa hai chân cô.
Chu Minh Xuyên thấy vẻ mặt khó coi của cô, cho rằng cô chỉ đang hờn dỗi làm mình làm mẩy. Ngọn lửa dục vọng bốc lên như thiêu đốt, anh không thể nhẫn nại thêm một khắc nào nữa. Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, tách hai chân cô ra: “Nhìn em kìa, giận gì chứ, chẳng phải anh đang tới để làm em no nê sao?”
Anh cởi áo khoác lót xuống dưới người cô: “Để anh cắm vào, còn sợ em không ra nước sao?”
Vừa lúc anh cầm thứ đó hướng tới cửa hang, một làn gió ấm thổi tới, hoa hải đường rụng xuống không ít, có một đóa không lệch vào đâu, rơi đúng vào hoa huyệt của cô.
Chu Minh Xuyên lúc đó thấy rất thú vị, dùng ngón tay đầy kịch tính nhét đóa hoa đó vào sâu trong hang động.
“Hải đường không có hương thơm, chỉ muốn để nó thấm chút mùi từ cái hang lẳng lơ của em, chẳng lẽ còn sợ không dính nổi mùi của em hay sao?"
22
Mềm mại như cánh hoa hải đường tiến vào, sự căng thẳng và kích thích khi nơi riêng tư bị phơi bày ra bên ngoài, cùng với những nụ hôn và liếm mút của anh, cuối cùng Linh Nguyệt vẫn ướt đẫm vì anh.
Cô nửa che mặt lại, không dám nhìn dáng vẻ của mình lúc này, càng không muốn nhìn người đàn ông trên người cô. Chu Minh Xuyên hành động vội vàng, rất nhanh đã hoàn toàn đi sâu vào bên trong. Anh không có tâm trạng khoe khoang kỹ thuật làm tình, vừa vào đã là những cú thúc mạnh bạo.
Linh Nguyệt tựa lưng vào bàn đá, theo từng động tác của anh, cô cọ vào mặt đá tạo ra chút đau rát. Cô hơi nghiêng đầu để tránh ánh mắt anh đang đánh giá biểu cảm của mình, chóp mũi bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi nước hoa hoa hồng của người phụ nữ kia, khiến cô bỗng nảy sinh một khao khát muốn khóc.
Cô không thể không thừa nhận, mình giống như lời Chu Minh Giang đã mỉa mai, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ nhặt mà Chu Minh Xuyên nuôi để giải khuây lúc rảnh rỗi. Sao anh có thể khinh thường và sỉ nhục cô đến vậy, buổi sáng thì bàn chuyện cưới hỏi với một người phụ nữ môn đăng hộ đối, giữa trưa lại còn tranh thủ thời gian ra ngủ với cô, một con thú cưng của anh.
Dạo gần đây Chu Minh Xuyên phải chịu áp lực công việc quá lớn, lớn đến mức lúc này anh thật sự không thể nhận ra cảm xúc bất ổn của cô.
Thời tiết buổi chiều làm con người ta cảm thấy thoải mái.
Phần lớn thời gian khi làm tình, Linh Nguyệt quen giữ im lặng. Chu Minh Xuyên không ép buộc cô nữa, một bên vẫn đều đặn thúc đẩy, một bên nắm lấy một lọn tóc của cô và bắt đầu trò chuyện.
Anh càng giống như đang nói cho chính mình nghe về những dự định tương lai của họ.
“Linh Linh, may mà còn có em ở bên cạnh, nếu không anh đã trở thành một người cô độc.”
“Linh Linh, em hãy tin anh, trước khi anh ba mươi tuổi, anh nhất định sẽ giải quyết hết mọi chuyện, đường đường chính chính rước em về nhà.”
“Em thích trẻ con không, em muốn sinh thì sinh, không muốn sinh cũng được, có em là đủ rồi.”
“Có lẽ anh có thể đưa em ra nước ngoài định cư, mua một trang trại thật lớn, xây cho em một cái hồ bơi thật to để em thỏa sức vui chơi.”
…
Cô sẽ không tin bất cứ một dấu chấm câu nào trong những lời anh nói.
Sau khi làm một lúc trên bàn đá, cảm thấy không khác gì so với trên giường, Chu Minh Xuyên lại nảy ra ý tưởng mới. Trong ánh mắt kinh ngạc và phản kháng của cô, anh đưa cô lên chiếc xích đu.
Linh Nguyệt kẹp chặt lấy anh, tay chân bám lấy người anh, sợ mình sẽ ngã xuống.
Chiếc xích đu kiểu lưới, rất rộng và lớn, đủ cho hai người nằm xuống.
Anh để Linh Nguyệt nằm trên đó, hai chân dạng ra treo ở hai bên lưới, dương vật lại một lần nữa cắm sâu vào.
Động tác của hai người làm chiếc xích đu lắc lư, chao đảo dữ dội.
Mặc dù trong tình huống như vậy, cô không ra nhiều nước như bình thường, nhưng cảm giác căng thẳng khiến cơ thể co thắt chặt hơn, kẹp chặt lấy anh khiến anh toát mồ hôi đầy đầu, cũng coi như là một trải nghiệm mới lạ.
"Có giống giường rung trong khách sạn tình nhân không?" Anh thì thầm hỏi vào tai cô.
“Lần sau anh đi công tác, đưa em đi cùng nhé, chúng ta ở khách sạn tình nhân, được không?”
“Thưa tiên sinh, chiều nay sẽ có thợ làm vườn đến tỉa cây. Tiên sinh và phu nhân thấy có tiện không?”
Giọng của bà Vương bỗng nhiên vang lên cách đó hơn mười mét, Linh Nguyệt giật mình cứng đờ người, cơ thể nhạy cảm co bóp mạnh lấy vật thể kia, suýt nữa làm anh xuất ra ngay lập tức.
Chu Minh Xuyên véo má cô, hỏi nhỏ: “Có muốn cho người ta vào không? Có muốn để người khác thấy dáng vẻ này của em không? Hửm?”
Linh Nguyệt rưng rưng dùng sức lắc đầu, một giọt nước mắt rơi xuống tay anh.
Chu Minh Xuyên không chút hoang mang, lại thúc sâu vào một chút, liếm giọt nước mắt của cô: “Bảo họ ngày mai lại đến. Chiều nay không ai được vào vườn.”
Anh giải phóng ra trong ánh mắt gần như oán hận của Linh Nguyệt. Chiếc lưới bị dịch cơ thể của họ làm ướt một mảng lớn. Chu Minh Xuyên kéo váy cho Linh Nguyệt, ôm cô trở về để tắm rửa.
Đặt Linh Nguyệt vào bồn tắm, dỗ dành cô vài câu, anh thay một bộ quần áo khác rồi chạy về công ty.
Bùi phu nhân bị Chu phu nhân kéo đi làm đẹp, Bùi Văn Chi cũng đi theo họ.
Thư ký Bùi thì đang đợi Chu Minh Xuyên trong văn phòng.
Ông ta tươi cười trò chuyện cùng Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên cũng kiên nhẫn đáp lại. Sau vài câu xã giao, thư ký Bùi đi thẳng vào vấn đề, ông ta mang đến cho Chu Minh Xuyên một tin tốt.
Nếu có nhà họ thao túng, điện thoại thông minh TSR sẽ có cơ hội tham gia một số dự án của chính phủ.
Nói chung là một số dự án dân sinh, dành cho người già và sinh viên đại học có hoàn cảnh kinh tế tương đối khó khăn.
Thư ký Bùi đã nắm được chủ trương từ cấp trên: chính phủ chuẩn bị đấu thầu một thương hiệu điện thoại di động lớn, như một dự án dân sinh, để hỗ trợ những người già đã tách biệt khỏi xã hội hiện đại nhưng vẫn có khả năng sử dụng các chức năng thông minh, và những học sinh ở vùng nghèo khó, đến tuổi vào đại học nhưng không đủ tiền mua điện thoại.
Một trong những phương án chính là: những học sinh có giấy tờ chứng minh hoàn cảnh khó khăn, khi vào đại học, có thể xin nhận điện thoại và máy tính do công ty này cung cấp làm công cụ học tập. Kiểu dáng cũng có thể tự do lựa chọn. Sau khi tốt nghiệp đại học, vào năm thứ ba đi làm, họ chỉ cần thanh toán lại toàn bộ chi phí mua sắm theo mức giá cao hơn một chút so với giá sản xuất của công ty vào năm đó.
Ví dụ, nếu một chiếc điện thoại có giá thị trường 3000 nhân dân tệ vào năm đó, với chi phí sản xuất 1500 nhân dân tệ, thì sau bảy tám năm, các học sinh chỉ cần trả lại cho họ 1700 nhân dân tệ.
Khoản tín dụng mà học sinh trả cho doanh nghiệp sẽ do chính phủ bảo lãnh, chất lượng sản phẩm của doanh nghiệp cũng sẽ được chính phủ giám sát.
Thư ký Bùi nói với vẻ thâm sâu: “ cháu hẳn đã chú ý và xem qua cuộc điều tra dân sinh trước dự án này rồi phải không? Phần lớn mọi người đều ủng hộ. Hơn nữa, chính phủ cũng sẽ không để doanh nghiệp chịu thiệt, nếu dự án này trúng thầu, cũng sẽ có một số ưu đãi về thuế.”
Chu Minh Xuyên gật đầu.
“Hơn nữa, về giá chi phí mà chính phủ định ra, cũng có thể tùy chỉnh được.”
Bất kể ai trúng thầu, nhà họ Bùi chắc chắn có quan hệ để điều chỉnh mức giá 1500 dao động trong khoảng 1100 đến 1900.
“ Bác còn nghe nói, trước đó họ tìm người nghiên cứu xã hội để làm khảo sát, thu về mấy nghìn phiếu điều tra có hiệu lực, phần lớn mọi người lại ưu ái một nhãn hiệu không phải là TSR.”
Điểm này Chu Minh Xuyên cũng biết. Năm đó TSR đã sai lầm khi không đi theo con đường "nông thôn vây quanh thành thị", định vị sản phẩm hơi giống dòng dành cho giới trí thức văn phòng, nên đối với phần lớn người dân bình thường trong xã hội, nó trở nên "có hoa mà không có quả", không thực tế.
Vì thế bộ phận quảng bá của họ cũng luôn nỗ lực hướng tới sự đại chúng hóa, nhưng hiệu quả không mấy rõ ràng.
"Thời gian không còn sớm, bác phải về, tối nay về Bách Kinh còn có một cuộc họp. Minh Xuyên này, bác đã nghe nói về cháu từ rất lâu rồi, cũng rất trân trọng cháu, và hơn ai hết, bác hy vọng một người trẻ tài năng như cháu có thể giành được dự án này."
Chu Minh Xuyên hơi gật đầu: “Để cháu tiễn bác.”
23
Sau khi tiễn thư ký Bùi, Chu Minh Xuyên ở lại văn phòng một mình cho đến tối, ngay cả Nghê Nhạc cũng không dám vào làm phiền anh.
Linh Nguyệt không thích anh hút thuốc, nên sau này anh gần như đã bỏ thói quen đó.
Nhưng hôm nay, trong lòng anh vô cùng phiền muộn, một mình đối diện với những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, anh liên tục hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc vương vãi khắp sàn, khói thuốc lượn lờ đến ngạt thở.
Những chuyện xảy ra gần đây khiến anh cảm thấy bất lực.
Gia đình họ Bùi đã đưa cho anh một lời mời gọi rất lớn, nhưng nếu chấp nhận cành ô liu này, anh sẽ phải phản bội Linh Nguyệt, phản bội tình yêu của họ.
Từ góc độ lý trí và lợi ích, Chu Minh Xuyên có thể đưa ra quyết định rất dễ dàng: cưới Bùi Văn Chi, mượn thế lực của nhà họ Bùi để mở rộng sức ảnh hưởng, thỏa mãn tham vọng của mình.
Điều này phù hợp với con đường mà cha mẹ và nền giáo dục của anh đã định ra trong hơn hai mươi năm qua.
Mặc dù không có Bùi Văn Chi, đối tượng kết hôn của anh cũng nhất định phải là một thiên kim của gia đình môn đăng hộ đối với nhà họ Chu.
Thế còn Linh Nguyệt của anh thì sao? Chẳng lẽ phải bị anh giấu kín cả đời, vĩnh viễn không được công khai?
Anh đã hứa với cô, sẽ giải quyết mọi chuyện trước năm anh ba mươi tuổi, tổ chức cho cô một đám cưới long trọng, để cô đường hoàng đứng trước mọi người với tư cách Chu thái thái.
Giữa họ vẫn còn một con đường rất dài.
Đêm đó, khi Chu Minh Xuyên về đến nhà với cơ thể và tinh thần mệt mỏi, Linh Nguyệt lại có vẻ mặt hiền lành và tĩnh lặng như thường lệ, nằm trên giường lật xem một xấp giấy, không còn dấu vết của sự giận dỗi.
Sự dịu dàng của cô khiến tâm trí anh không khỏi lắng lại.
Anh liếc nhìn những trang giấy trong tay Linh Nguyệt, phát hiện đó là mấy bài luận văn mà cô đã in ra, nội dung đại khái là nghiên cứu về những thay đổi trong xã hội Trung Quốc.
Linh Nguyệt biết chữ.
Thật kỳ lạ, nhân ngư sợ hãi con người, nhưng lại khao khát xã hội loài người.
Một số người trong tộc có thể lén lút lên bờ, ẩn mình trong đám đông trên đất liền vài chục năm, học nói ngôn ngữ của loài người, dùng chất liệu chống thấm nước làm sách mang về biển, truyền thụ trí tuệ của con người cho tộc nhân.
Nhưng vì sách vở thiếu thốn, trong xã hội nhân ngư, chỉ những người có địa vị cao mới được ưu tiên tiếp nhận sự giáo dục này.
Khi còn là một cô cá nhỏ, Linh Nguyệt đã học cách nghe hiểu tiếng người và nhận biết một vài chữ đơn giản. Sau này Chu Minh Xuyên cũng dạy cô học chữ và một số kiến thức khoa học, thậm chí cả tiếng Anh. Cô có thiên phú cao, học rất nhanh.
“Sao lại thích xem cái này?”
Chu Minh Xuyên có chút khó hiểu.
“Vì muốn ở bên anh lâu hơn, nên em phải xem con người sống như thế nào chứ.”
Những lời nói dối của cô ngày càng trôi chảy. Từng có lúc cô phải cố gắng lắm mới nói được một tiếng chồng, giờ đây cô mở miệng ngậm miệng đều là những lời thề non hẹn biển, dán chặt tâm trí của Chu Minh Xuyên bằng mật ngọt.
Nếu lúc đó Chu Minh Xuyên biết, trong lòng cô đang nghĩ đến việc tích lũy kiến thức để trở về biển cả truyền đạo, giải đáp thắc mắc cho thế hệ sau, thì có lẽ anh đã lập tức nhảy dựng lên xé hết đống giấy của cô rồi trói cô lại để làm tình tiếp.
Đáng tiếc, lúc đó anh mới nếm trải vị ngọt của tình yêu, đã sớm bị tình cảm che mờ đôi mắt.
Nghe Linh Nguyệt nói vậy, một mặt anh vui mừng vì cô cũng đang suy tính cho tương lai của họ, mặt khác lại cảm thấy áy náy hơn với cô.
Chu Minh Xuyên tắm xong, chuẩn bị đi ngủ. Linh Nguyệt chỉ vào ly thủy tinh đặt ở đầu giường anh: “Uống một chút sữa rồi ngủ đi, em uống nửa ly rồi, còn lại uống không hết.”
Giọng điệu này giống như coi anh là một con chó nhỏ ăn đồ thừa. Chu Minh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu cười, cầm ly lên nhưng chậm nửa nhịp, Linh Nguyệt nhướng mày có vẻ không vui: “Anh dám chê em sao? Em biết anh mệt nên cố ý để lại cho anh đấy.”
Anh vội vàng uống cạn trong mấy ngụm: “Oan uổng quá, phu nhân.”
“Tiếc là không có sữa ngọt của em, anh ăn sữa của em mới ngủ ngon.”
Nửa câu sau, anh hạ giọng, ghé vào tai cô mà nói.
Trước mặt cô, anh lúc nào cũng không thể rời xa những chuyện nhảm nhí này.
Linh Nguyệt nhớ lại chuyện buổi chiều, tức đến mức tóc cũng đau, cuộn tờ giấy trong tay lại đập mạnh vào mặt anh, quay lưng chui vào chăn ngủ, không muốn để ý đến anh nữa.
Cô hối hận vì vừa nãy đã không rắc thêm một chút bột ngọc trai đen vào sữa, tốt nhất là làm anh chết trong vòng mười ngày nửa tháng!
Chu Minh Xuyên không hề phát hiện ra suy nghĩ của cô, vẫn ôm cô vào lòng như thường lệ, hôn lên đỉnh đầu cô: “Ở bên anh, em không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần vui vẻ là được, những chuyện khác anh sẽ xử lý ổn thỏa cho em.”
Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Khi tỉnh lại, Chu Minh Xuyên đã không còn ở bên cạnh, cô sờ vào chăn nệm bên cạnh, hơi ấm của anh đã tan biến, không biết anh đã rời đi từ lúc nào.
Vì muốn lấy hoa, Linh Nguyệt không ngủ nướng nữa. Cô khoác áo ngủ xuống lầu, hoa tươi do tiệm hoa gửi tới đã được bày trên bàn. Cô thấy bà Vương đang tỉa cành để cắm vào mấy bình hoa, cô tháo hoa ra khỏi xốp, đối diện với mấy hạt trân châu màu đen bên trong, bà Vương nghi hoặc nhíu mày.
“ bà đang làm gì vậy?”
Linh Nguyệt thấy bà đang chạm vào những viên trân châu đen, giật mình, lập tức lớn tiếng quát.
Bà Vương nghĩ rằng việc bà động vào những bông hoa này đã khiến Linh Nguyệt không vui, dù sao người ta mới là chủ nhân, bà đành cung kính xin lỗi, giải thích rằng bà nghĩ hoa tươi ở phòng ngủ trên lầu hôm qua có lẽ không cần phải thay mỗi ngày, nên hoa hôm nay gửi đến bà định bày ở dưới lầu, hy vọng Linh Nguyệt đừng giận.
Linh Nguyệt nói: “Không sao, bà cứ để đó tôi tự làm, tôi chỉ thích thay mỗi ngày, luôn tươi mới mới tốt.”
Bà Vương vội vàng xin lỗi: “Ồ, vậy tôi sẽ dọn dẹp những xốp hoa và cành lá này vào thùng rác.”
“Không cần, bà cứ để đó, tôi tự làm.”
Linh Nguyệt cắm lại mấy cành hoa hồng, mang những viên trân châu đi, trước khi lên lầu, cô cố ý dặn dò bà Vương một câu: “Tôi biết bà có ý tốt, nhưng sau này hoa của tôi gửi đến thì để tôi tự lấy, người khác không được chạm vào.”
Bà Vương liền nói vài tiếng "biết rõ" và "vâng".
Khi dọn dẹp bàn, bà Vương phát hiện Linh Nguyệt chỉ mang hoa đi, rác vẫn còn ở đó, nhưng những hạt châu nhỏ mà bà vừa thấy trong xốp hoa thì không còn một viên nào.
Bà Vương tuy nghi hoặc, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều.
Đến trưa, khi lên lầu hai dọn dẹp phòng của chủ nhân, bà Vương nhớ lại lời Linh Nguyệt nói buổi sáng rằng hoa tươi trong phòng ngủ phải thay mỗi ngày, nên bà định mang bó hoa tulip từ hôm qua cùng rác vứt đi.
Vì sáng sớm đã khiến Linh Nguyệt giận về chuyện hoa, bây giờ bà rất cẩn thận với hoa của phu nhân, cố ý hỏi ý kiến Linh Nguyệt, Linh Nguyệt gật đầu bà mới dám mang đi.
Trong chuyện này, bà Vương không hề đa nghi, bởi vì bà biết Linh Nguyệt rất yêu hoa. Khu vườn ban đầu không có gì đặc biệt, Chu Minh Xuyên cũng không mấy để ý, nhưng để làm Linh Nguyệt vui, anh đã cho trồng rất nhiều loài hoa tươi tốt.
Bà nhìn bó hoa tulip này rõ ràng vẫn còn rất đẹp và tươi, vứt đi cảm thấy lãng phí, liền tiện tay mang về phòng ngủ của mình.
Thế nhưng khi kết thúc một ngày làm việc, bà Vương rốt cuộc trở về phòng nghỉ ngơi, thì bó tulip kia lại đã khô héo rũ xuống, cánh hoa khô quắt, cuốn lại yếu ớt, đầu hoa mềm oặt cúi gục, như thể toàn bộ hơi nước đều đã bị rút cạn.
24
Bà Vương hiểu biết không ít về việc chăm sóc hoa tươi.
Chủ nhân đầu tiên của bà cũng rất yêu hoa, vì vậy bà rất thành thạo trong việc lựa chọn, tỉa, sắp xếp và phối hợp các loại hoa tươi quý giá.
Một bó hoa như thế này, bày biện một ngày đã nhanh chóng héo tàn, chất lượng không thể nói là kém, chỉ có thể nói là kém một cách kỳ quái.
Việc bạn gái của cháu trai mình lại dùng hoa tươi kém chất lượng để lừa dối người khác, điều này khiến bà Vương cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng, bà lại không tiện gọi điện nhắc nhở hay thông báo điều gì. Nếu Trần Diệp Tinh làm ầm ĩ lên mà làm tổn thương tình cảm của cháu trai bà, đó sẽ là lỗi của bà, lại còn khiến cháu trai bà mất mặt.
Chủ nhân có tốt đến đâu cũng không bằng tình cảm ruột thịt. Bản chất con người thường là như vậy, không đáng để ngạc nhiên.
Dù sao thì cũng may Linh Nguyệt chỉ bày một ngày rồi dẹp đi, không héo rũ ngay trước mặt cô là được.
Bà thấy xốp hoa bên dưới bó hoa tulip đã bị Linh Nguyệt lấy đi, cũng đoán rằng có lẽ do thiếu nước, nên không nghĩ nhiều nữa.
Bà Vương chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Linh Nguyệt dùng cán muỗng đập mạnh những viên trân châu thành bột, rồi thu dọn.
Trân châu đen và nhân ngư có một mối quan hệ cộng sinh. Ở đáy biển, cách hang động của người cá hàng chục dặm đều có thể thấy bóng dáng của chúng. Ngay cả những kẻ săn mồi khổng lồ như cá mập hay bạch tuộc lớn, chỉ cần đến gần, trân châu đen sẽ mở vỏ và phóng độc tố, chúng sẽ nhanh chóng mất ý thức.
Tộc nhân sẽ dùng thức ăn thừa, nước canh và thịt thối để cho chúng ăn.
Nhân ngư sẽ không bị ảnh hưởng bởi độc tố của trân châu đen. Có lẽ là do cấu tạo sinh lý gần với chúng, con người cũng không bị ảnh hưởng nhiều - nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, lâu ngày dài tháng, cũng sẽ chết người.
Đối với những viên trân châu này, cô giống như đối với khuôn mặt đáng ghét của Chu Minh Xuyên, hận không thể xé thành từng mảnh, ra tay vô cùng tàn độc.
Sau khi bị anh làm, cơ thể cô luôn mệt mỏi không thể tả, nhưng khi nghĩ đến việc chỉ cần kiên trì bỏ độc cho Chu Minh Xuyên như vậy, không lâu sau, anh sẽ biến thành một kẻ tê liệt hoặc thiểu năng trí tuệ, cô sẽ có được tự do, và tâm trạng cô cũng sẽ trở nên thoải mái hơn.
Gần 20 năm nay, cô chưa bao giờ có hy vọng vào cuộc sống đến vậy.
Vài ngày sau, một hôm Linh Nguyệt ngủ trưa dậy, mở điện thoại ra xem, phát hiện chị cô không liên lạc với cô, nhưng Chu Minh Giang lại gọi điện thoại cho cô vài phút trước.
Anh ta lại tìm cô làm gì?
Linh Nguyệt mím môi gọi lại.
Chu Minh Giang bắt máy rất nhanh.
Cô không nói gì, Chu Minh Giang vẫn với giọng điệu cợt nhả đó: “Chủ nhân nhà cô hôm nay buổi trưa không ăn cơm cùng cô à?”
Vừa mở miệng đã phá hủy tâm trạng tốt đẹp của cô cả buổi sáng.
Trước đây, Chu Minh Xuyên chỉ cần có thời gian, buổi trưa đều sẽ về ăn cơm cùng cô, mặc dù cô chưa bao giờ mong chờ. Chu Minh Giang nếu đã cho người theo dõi mọi động tĩnh của anh, lại liên tưởng đến việc Linh Nguyệt ở bên cạnh anh, có lẽ cũng biết anh đang đi làm gì.
Bốn chữ "chủ nhân nhà cô" đó, lập tức làm đại não cô căng lên, tức đến mức không biết nên phản bác hay chửi mắng anh ta trước.
Chu Minh Giang nói: “Tôi biết anh ta đi đâu đấy...”
Lại một tin nhắn gửi đến, bên trong chỉ có một bức ảnh: Chu Minh Xuyên và người phụ nữ hôm đó đang ăn cơm trong một nhà hàng, chỉ có hai người họ.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt rực rỡ, trang điểm tinh xảo. Từng cử chỉ của cô ta đều tao nhã, cao quý. Cô ta đang nói chuyện với Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên cũng chăm chú lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh chỉ đến nói với tôi những chuyện này thôi sao?”
Rõ ràng là giữa mùa hạ nóng bức, nhưng Linh Nguyệt lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình bị rút cạn, như thể đột nhiên rơi vào một mùa đông lạnh giá, trong chốc lát quên cả hô hấp, tê liệt.
Cô không có nhiều ảo tưởng về tương lai khi ở bên Chu Minh Xuyên, nhưng có một điều duy nhất cô chưa từng nghi ngờ là sự cố chấp và duy nhất mà anh dành cho cô.
Chu Minh Giang thật sự không lừa cô, anh muốn kết hôn.
“Muốn hỏi cô một chút, cô có tận dụng tốt thân phận người bên gối này để giành lấy thứ gì cho tương lai của mình chưa? Dù sao thì chờ anh ta kết hôn, cô ngay cả người bên gối cũng không được tính. Vẫn si tâm vọng tưởng ở bên cạnh anh ta, thật là muốn 'hồng nhan chưa già, ân tình đã dứt; nghiêng mình tựa lồng xông, ngồi đến sáng'.”
Linh Nguyệt thở ra một hơi tức tối: “Anh có thể yên tâm, trong mắt tôi anh ta cũng đáng ghê tởm như anh vậy. Tôi chưa bao giờ mong chờ anh ta, cho nên mỗi tối đều dặn anh ta uống ly sữa đã được bỏ thêm 'gia vị', tôi rất tỉnh táo, không cần phiền anh theo dõi tôi rồi kể chuyện tình sử của anh ta.”
"Vậy thì tốt," Chu Minh Giang nhìn thời gian ghi âm cuộc trò chuyện trên màn hình, “Gần đây anh ta có thể sẽ đi Châu Âu một chuyến, thời gian sẽ khá dài. Cô có thể đi theo, không cần mang theo thuốc và điện thoại. Đến đó tôi sẽ tìm cách cho người mang đồ đến cho cô.”
“ anh sẽ nghĩ mọi cách để phối hợp với tôi, giết Chu Minh Xuyên, phải không?”
“Đương nhiên.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Minh Giang chỉnh sửa đoạn ghi âm cuộc trò chuyện này.
Anh ta nghe đi nghe lại, cảm thấy vô cùng phấn khích, nôn nóng muốn xem phản ứng của người anh họ khi nghe đoạn ghi âm này trước khi chết sẽ như thế nào.
Trong các gia tộc hào môn, việc tranh giành tài sản thừa kế, giết chết đối phương quả thật là cách nhanh nhất và tiện lợi nhất. Mặc dù nghe có vẻ quá mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật đúng là như vậy, cũng có không ít người đã từng thử.
Ví dụ như vụ án chấn động cách đây vài chục năm, con trai của bà vợ bé đã gây tai nạn xe hơi giết chết đứa con trai duy nhất của bà vợ cả. Mặc dù ông cụ đau lòng và oán hận, nhưng nhìn xung quanh không có người thừa kế nào khác, đành phải chia hết tài sản cho con cái của bà vợ bé khi về già.
Ông nội Chu muốn thấy họ dùng hết sức lực để tranh giành mà chứng minh năng lực của mình, chứ không muốn họ dùng thủ đoạn độc ác như vậy để giết hại lẫn nhau.
Nhưng dùng thì có gì không tốt?
Chu Minh Xuyên chết rồi, anh ta sẽ là cháu trai duy nhất của ông nội Chu. Mặc dù ông không ưa anh ta, thì cũng không còn cách nào khác.
Anh ta không tin ông nội Chu sẽ chấp nhận cá chết lưới rách, thà đem hết gia sản đi quyên góp chứ không cho anh ta.
25
Buổi tối Chu Minh Xuyên về nhà rất sớm, hơn 7 giờ đã đến nơi.
Trong tay anh xách một chiếc túi ni lông, là mang về cho Linh Nguyệt một món đồ ngọt nhỏ — một chén chè khúc bạch.
Thời tiết dần nóng lên, ăn một chút đồ thế này vẫn rất dễ chịu.
Linh Nguyệt muốn nếm thử một miếng, nhưng Chu Minh Xuyên đã dặn bà Vương đem để vào tủ lạnh trước: “Ăn sau bữa tối nhé.”
Chỉ cần về nhà kịp giờ ăn tối, anh luôn mang theo một vài thứ để dỗ dành cô.
Đây không phải vì Chu Minh Xuyên keo kiệt hay chỉ lừa phỉnh cô, mà những thứ có thể tặng cho con gái đơn giản chỉ là quần áo, trang sức, đồ trang điểm, túi xách linh tinh.
Quần áo thì không cần anh phải mua, mỗi khi chuyển mùa, người phụ trách các nhãn hiệu xa xỉ đều gửi danh mục trang phục để cô lựa chọn, cũng có người đến tận nhà để đo ni đóng giày cho cô. Hơn nữa, những món đồ Chu Minh Xuyên mua chưa chắc đã hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Đồ trang sức, chiếc vòng cổ hồng ngọc kia anh đã từng dẫm phải một lần rồi, Linh Nguyệt đã thấy những viên đá quý đến mức nào rồi, hoàn toàn không thèm khát.
Còn về đồ trang điểm và túi xách thì càng không thể tặng, mỗi khi anh tặng, cô đều đảo mắt giận dỗi: “Anh nghĩ em là một con cá thì không biết sao, con người ra ngoài xã giao mới trang điểm rồi kết hợp túi xách, còn em bị nhốt ở đây, chẳng đi đâu được, lấy mấy thứ này làm gì?”
Vì thế, ngẫm nghĩ một vòng, chỉ có mấy món ăn vặt, bánh kẹo thế này mới lọt vào mắt cô.
Linh Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào bà Vương đem chè khúc bạch vào tủ lạnh, rồi lại dời tầm mắt xuống bàn ngồi xuống:
“Sao ở ngoài vẫn chưa ăn no? Về đến nhà còn muốn ăn thêm một bữa?”
Chu Minh Xuyên hoàn toàn không nghĩ đến việc Linh Nguyệt biết chuyện trưa nay anh đã ăn trưa với Bùi Văn Chi. Anh cũng không nhận ra ý giễu cợt trong lời nói của cô, vì mấy ngày nay buổi tối anh đều không về nhà ăn cơm cùng cô, anh cứ tưởng Linh Nguyệt nghĩ anh đã ăn ở ngoài rồi, nên thuận miệng giải thích một câu không có gì to tát: “Tối nay vẫn chưa ăn, muốn về ăn cùng em.”
Linh Nguyệt đã suy nghĩ rất nhiều lời lẽ mỉa mai để nói với anh, nhưng cuối cùng đều nuốt lại vào bụng.
Trong tình huống này, cô không muốn gây thêm rắc rối, không cần thiết phải vạch trần mọi chuyện để Chu Minh Xuyên sinh nghi.
Cô ăn cơm rất yên tĩnh, gần như không chủ động ngẩng đầu nói chuyện với anh.
Sự điềm đạm này gần như nhạt nhẽo, suốt mười chín năm cô ở bên anh vẫn luôn như vậy, giống như một con bồ câu trắng cố ý sống trên vai anh, anh luôn sợ hãi cô chỉ khẽ vỗ cánh là sẽ rời xa anh.
“Linh Linh.” Anh không kìm được mà gọi tên cô.
“Làm sao vậy?” Linh Nguyệt nhìn anh một cái.
“Không có gì.”
Anh muốn nói rằng, chỉ cần em ở đó, chỉ cần em xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh đã rất vui rồi.
Để đối phó với động thái của cha mẹ Chu và cả bên nhà họ Bùi, trưa nay anh đành phải lấy cớ mời Bùi Văn Chi một bữa cơm để “đón gió tẩy trần.”
Nhà hàng là do Bùi Văn Chi tự chọn, một nhà hàng phương Tây bên sông có không gian rất đẹp.
Chu Minh Xuyên cố tình lái câu chuyện về thời đại học, hoàn toàn không nhắc đến hiện tại.
Bùi Văn Chi cũng duyên dáng, tươi cười nói không ngớt về những chuyện của họ thời đại học.
Anh giả vờ lắng nghe, nhưng trong đầu, ấn tượng khó quên nhất về thời đại học lại là căn biệt thự anh mua gần trường,
Nó cũng từng là tổ ấm của anh và Linh Nguyệt.
Khi đó anh còn trẻ, máu nóng sục sôi, mới nếm trải tình dục nên khó mà kiềm chế. Mỗi khi có thời gian rảnh, anh đều cùng cô ở đó cuồng nhiệt.
Phố ăn vặt và khu phố đi bộ vui chơi trong làng đại học nhiều vô kể, Linh Nguyệt thích nhất là được anh dẫn đến đó chơi.
Cô vừa khao khát vừa sợ hãi những nơi đông người, mỗi lần ra ngoài, cô đều nắm chặt tay anh, tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Chu Minh Xuyên nghĩ đến món chè khúc bạch cô thích nhất, có lẽ đã lâu rồi cô không được ăn đúng không?
“Minh Xuyên, anh sao vậy?”
Anh hồi tưởng lại những chuyện đã qua, tâm trạng vui vẻ. Khi nghe Bùi Văn Chi gọi mình, anh hơi ngẩng đầu nhìn cô ta, nụ cười ấm áp chưa kịp tắt đã bị ống kính đã được sắp xếp trước bắt lấy. Hai tiếng sau, bức ảnh đó hiện ra trước mặt Linh Nguyệt.
Sau khi ăn xong, anh đưa Linh Nguyệt ra sân thượng hóng gió. Linh Nguyệt tựa vào lòng anh, múc từng muỗng đồ ngọt nhỏ.
Trên màn hình máy chiếu đang chiếu bộ phim tình yêu kinh điển bất hủ 《The Titanic》.
“Linh Linh, sau khi anh chết, em sẽ đi đâu?”
Anh đột nhiên hỏi vấn đề này.
Linh Nguyệt hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.
Đương nhiên là về nhà rồi, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ còn mong đợi em phải thủ tiết cho anh sao.
“Các em… tuổi thọ thường là bao nhiêu?”
Trước đây Chu Minh Xuyên rất ít khi suy nghĩ về vấn đề này, nhưng hôm nay, ý niệm đó đột nhiên trỗi dậy từ sâu thẳm trong lòng anh, khiến anh không thể không đối diện.
Hẳn là lão cô cô Hi Dung đi, Linh Nguyệt nghĩ đến bà ấy, năm xưa bà ấy từng là một vị sủng phi của Hán hoàng.
Hán hoàng đã hứa cho bà ấy tự do trước khi băng hà, và bà ấy đã quay về biển cả, từ đó mấy nghìn năm sau đều ở ẩn trong hang sâu, sống trong hôn mê. Trừ phi trong tộc có chuyện lớn xảy ra, bà ấy sẽ không dễ dàng lộ diện.
Nhưng tuổi thọ dài như vậy trong toàn bộ tộc nhân ngư cũng là hiếm có, giống như lông phượng sừng lân. Việc nhân ngư muốn “sống thọ và chết tại nhà” giống như con người muốn sống đến một trăm tám vậy, khó như lên trời.
Họ dù ở dưới biển hay trên đất liền đều có rất nhiều kẻ thù.
Kẻ thù dưới biển muốn ăn thịt họ, kẻ thù trên đất liền muốn giam cầm họ.
“Em cũng không biết, chắc là cũng gần giống anh thôi.”
Linh Nguyệt thuận miệng qua loa cho xong chuyện.
“Khoảng thời gian anh ở bên em, có lẽ còn không dài bằng thời gian một đóa hoa nở rộ trong cuộc đời em. Sau này em nhất định sẽ quên anh thôi.”
Không biết có phải bị bộ phim cảm động hay không, Chu Minh Xuyên rất ít khi bộc lộ những cảm xúc buồn bã như vậy ra ngoài.
“Linh Linh, em cứ yên tâm ở bên anh trọn vẹn mấy chục năm còn lại của chúng ta có được không? Đợi anh chết rồi, đợi anh chết rồi, em muốn đi đâu thì đi đó, muốn ở bên ai thì ở bên đó.”
Linh Nguyệt đưa một muỗng chè đậu đến bên miệng anh, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Anh đang nghĩ linh tinh gì vậy? Em là được anh cứu về, anh còn không biết sinh mệnh em rất mong manh sao, dưới biển cái gì cũng có thể cướp đi mạng sống của em. Ở đây rất tốt mà, có ăn có uống có chơi, cũng không bị người ta truy sát. Đời này em không muốn quay lại biển cả nữa đâu.”
Chu Minh Xuyên không thích đồ ngọt như cô, nhưng đó là Linh Nguyệt đút cho anh, há có thể xem là như nhau.
Anh đương nhiên không biết Linh Nguyệt cũng chán ghét món chè đậu ngọt đến phát ngán này.
Bộ phim có cảnh Jack và Rose tiến hành một lần hòa hợp sinh mệnh vĩ đại.
Thở ra một hơi đục trong lồng ngực, Chu Minh Xuyên cầm lấy chén nhỏ còn chưa ăn hết từ tay Linh Nguyệt, đặt lên bàn trà. Trong ánh mắt bất mãn và khó hiểu của cô, anh đè cô lên ghế dài.
Anh muốn làm tình, muốn ở trong thân thể cô, như vậy anh mới cảm thấy yên tâm một chút.
Lần trước là vài ngày trước, làm xong cô đã giận dỗi nói ở đó đau, mấy ngày trời không cho anh chạm vào nữa.
Linh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của anh, biết không thể từ chối, cô đành tìm một tư thế thoải mái, hai tay đặt trên tay vịn mở rộng hai chân về phía anh, dáng vẻ tùy ý để anh chi phối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro