36 + 37 + 38 + 39 + 40
36
Gương mặt Chu Minh Xuyên lộ rõ vẻ mệt mỏi, cổ họng anh khô khốc, nhưng vẫn kiên nhẫn và thấp thỏm giải thích cặn kẽ cho cô nghe.
Linh Nguyệt không đáp lời, cô mở hết nắp hộp giữ nhiệt, xới cơm ra bát rồi gắp đũa cho anh:
“Xem ra em đã làm lỡ bữa tiệc tối nay của anh rồi. Em chỉ mang theo vài món ăn ở nhà. Anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu không thích, anh ra ngoài ăn cùng người khác vẫn kịp mà.”
Anh ôm cô từ phía sau: “Linh Linh, vẫn giận anh à? Anh hứa với em sau này…”
Thoát khỏi vòng tay anh đang ôm eo mình, Linh Nguyệt xoay người đối diện với anh, từ từ đưa tay lên, những ngón tay cô vuốt ve vầng trán anh, lướt qua đôi lông mày đang nhíu lại, rồi dừng trên vai anh, xoa nhẹ tai anh.
“Mấy chuyện bên ngoài, Nghê Nhạc đã kể hết cho em rồi.”
Trong mắt cô tràn ngập sự đau lòng – một thứ cảm xúc mà anh chưa từng thấy.
“Em thương anh còn không hết, làm sao có thể giận anh được?”
Trong rất nhiều bộ phim truyền hình mà Linh Nguyệt từng xem khi nhàm chán, luôn có những tình huống như thế này:
Khi người chồng mệt mỏi và bực bội vì kiếm tiền nuôi gia đình, người vợ lại vô tình phát hiện dấu hiệu anh có qua lại với người phụ nữ khác. Ngay cả chỉ là một bữa cơm, cô cũng sinh nghi, lo lắng thái quá, rồi làm ầm ĩ lên. Người chồng cảm thấy cô ngang ngược, vô lý, không bằng người phụ nữ tri thức, dịu dàng bên ngoài, càng thêm chán ghét cô.
Cuối cùng, tình cảm vợ chồng dần phai nhạt, sau khi ly hôn, người phụ nữ tri thức kia nhanh chóng đến bên anh và họ bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai.
Câu chuyện này chỉ mang lại cho Linh Nguyệt một bài học duy nhất: khi tâm trạng anh không tốt, cô không nên chọc giận anh.
Không phải vì một tình cảm sâu đậm, mà chỉ đơn giản là không muốn gây thêm rắc rối.
Chu Minh Xuyên thực sự cảm động đến mức rối bời, tai anh đỏ ửng.
Chỉ bằng một câu nói của cô, mọi lo lắng và mệt mỏi của anh đều tan biến.
Anh còn định nói gì đó, nhưng Linh Nguyệt đã giục anh ăn cơm trước: “Không ăn thì nguội hết bây giờ.”
Mấy ngày nay, anh không phải vì cố tình hành hạ bản thân mà bỏ ăn, mà chỉ đơn thuần là không có cảm giác thèm ăn, nhìn thấy món gì cũng không có ham muốn nuốt.
Nhưng khi Linh Nguyệt mang cơm đến, cái dạ dày trống rỗng của anh lại cảm thấy đói.
Cô ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn anh, sau khi anh đặt bát xuống, cô chủ động múc canh cho anh.
Trước đây, những việc này đều là Chu Minh Xuyên làm cho cô. Về sau cũng sẽ như thế thôi, sự kiên nhẫn và hiền thục của cô dành cho anh chỉ là nhất thời.
Sau khi mùi nước hoa tan đi, Linh Nguyệt đi đến bên cửa sổ đóng lại.
Tầng lầu rất cao, từ đây có thể nhìn thấy gần hết cảnh đêm của thành phố. Ánh đèn rực rỡ của đô thị phồn hoa khiến cô bất giác nhớ lại nhiều năm về trước, khi Hàn Thiên Hà đưa cô ra ngoài chơi.
Lúc đó, tâm tư của cả hai đều rất đơn thuần, tương lai cũng thật đơn giản và tươi sáng.
Cảnh cũ vẫn còn đó, người cũ cũng không thay đổi. Nhưng mọi sự lại trở nên khó lường, khiến người ta cảm thấy bất lực.
Gạt đi những suy nghĩ miên man, Linh Nguyệt không chút lưu luyến kéo rèm cửa kính, nhưng ánh sáng từ ngoài cửa sổ vẫn xuyên qua tấm kính mờ ảo.
Bầu trời đêm trăng sáng, sao thưa, đêm nay là một đêm trăng tròn.
Sau khi ăn xong, Linh Nguyệt bảo anh đi tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon. Đôi mắt anh thâm quầng, không biết đã bao lâu anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Em sẽ ở lại với anh chứ?”
“Sẽ. Em đến đây là để anh nghỉ ngơi thật tốt. Anh ngủ đi, em sẽ ở bên cạnh.”
Cô kiên nhẫn trấn an sự bất an của anh.
Ở đây có phòng ngủ và phòng làm việc của anh, mọi vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ.
Khi anh đi tắm, Linh Nguyệt đi một vòng quanh phòng ngủ của anh và phát hiện trên tủ đầu giường có đặt ảnh của cô.
Cô không nhớ là anh đã chụp cô lúc nào. Trong bức ảnh, phía sau cô là một bức tường hoa hồng màu hồng nhạt rực rỡ, cô mặc một chiếc váy lụa trắng tinh khôi như mây, mỉm cười với ống kính. Ánh nắng rực rỡ, mái tóc cô mang một chút ánh vàng nhạt.
Tóm lại, chắc chắn là trước đêm đầu tiên của cô.
Chu Minh Xuyên tắm xong trở về, mãn nguyện ôm Linh Nguyệt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô có thể thấy gương mặt anh đang ngủ say, không hề phòng bị.
Có một khoảnh khắc ngây thơ, cô đã nghĩ, nếu bây giờ cô lấy gối đè chết anh, liệu có bao nhiêu phần thắng?
Linh Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo, mở to mắt nhìn trần nhà trong bóng tối.
Trong ký ức của cô, hình như cô hiếm khi thấy Chu Minh Xuyên ngủ say.
Đa số thời gian, anh đi ngủ muộn hơn cô và thức dậy sớm hơn cô.
Trong giấc ngủ, Chu Minh Xuyên vẫn nắm chặt tay cô, như thể sợ cô rời đi, tham lam hít lấy hơi thở của cô.
Trước mặt vị hôn thê của anh, anh quả thực vẫn bảo vệ cô, không phủ nhận mối quan hệ của họ.
Anh dường như thật sự rất thích cô.
Hai người ngủ quên không kéo rèm cửa. Sáng hôm sau, Linh Nguyệt tỉnh dậy vì ánh bình minh chói mắt.
Mặt trời mọc sớm vào mùa hè. Cả một mặt cửa sổ kính lớn của phòng ngủ đối diện hướng đông, vì ở trên cao không bị che chắn bởi các tòa nhà, toàn bộ ánh sáng rực rỡ của mặt trời đang dâng lên chiếu vào trong phòng.
Đêm qua hình như có mưa, trên bầu trời hiện lên một cầu vồng tráng lệ.
Người đàn ông bên cạnh, đêm qua đã ngủ rất ngon . Tuổi trẻ khỏe mạnh, tinh thần mất đi cũng nhanh chóng phục hồi. Anh tỉnh sớm hơn cô, lật người đè lên cô, hôn cô. Anh hôn cô, người vừa mới mở mắt còn ngái ngủ, đến mức quay cuồng.
Anh không thể diễn tả cảm giác lúc này.
Sau sự mệt mỏi tột độ, cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ. Anh thức dậy bên người phụ nữ mình yêu, cảm thấy sảng khoái chưa từng có. Mũi anh tràn ngập hương thơm cơ thể của cô, ngước mắt lên là ánh nắng mặt trời rực rỡ, mây trắng và cầu vồng khổng lồ hiếm thấy ở phía xa, tất cả đều như báo hiệu một tương lai tốt đẹp cho họ.
Thế giới mở ra trước mắt anh.
Mọi thứ cô làm cho anh đều in sâu trong lòng, khắc cốt ghi tâm.
Linh Nguyệt vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, “a ô” một tiếng, cơn dỗi buổi sáng ập đến, bất mãn vì anh đánh thức mình.
“Linh Linh, nhìn cầu vồng kìa.”
Anh đỡ cô ngồi dậy, bảo cô nhìn về phía đông.
Linh Nguyệt còn chưa tỉnh hẳn, mái tóc rối bời, cô nheo mắt lại, để anh đỡ đầu, ngơ ngác nhìn về phía xa.
“Đây là…”
Chiếc váy ngủ lụa mềm mại bị nhăn nhúm vì động tác xoay người của cô trong chăn. Bờ vai trắng muốt để lộ ra, hai bầu ngực mềm mại trước ngực in rõ hình dáng.
Chu Minh Xuyên thức dậy sớm, bụng dưới vốn đã có chút rạo rực. Bị vẻ gợi cảm vô tình của cô trêu chọc, anh lập tức cương cứng.
Đôi mắt cô mơ màng như tơ, vẻ đẹp kiều diễm lay động lòng người.
Đã một thời gian không gần gũi, anh nhớ cơ thể cô. Linh Nguyệt chắc chắn cũng nhớ anh, phải không?
Trong khoảnh khắc đó, khi Linh Nguyệt còn chưa kịp thu lại ánh mắt, cô bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh dưới thân. Chu Minh Xuyên vén chăn lên, đẩy váy ngủ của cô lên ngang eo, tách hai chân cô ra, và cúi đầu hôn xuống đó, nơi có trái tim màu hồng nhạt.
Linh Nguyệt ngây người trong vài giây. Chỉ khi nụ hoa nhỏ nhắn của cô bị anh ngậm vào miệng, dùng răng kích thích, cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô duỗi chân ra định đẩy anh ra, nhưng anh đã kiềm chặt cô. Mở miệng muốn nói gì đó, nhưng điều đầu tiên thoát ra khỏi cổ họng lại là tiếng rên rỉ mà cô không thể kiềm chế.
Nơi đó của cô luôn ấm áp và săn chắc, chỉ cần một chút kích thích là đã ướt át dính nhớp, tiếng nước vang lên không ngừng, quả không hổ là vưu vật trời sinh.
37
Đã lâu rồi họ không làm chuyện này. Kể từ khi bắt đầu, chưa bao giờ họ có một khoảng thời gian dài như vậy không có những cuộc hoan ái tình dục.
Chu Minh Xuyên khao khát được lấy lòng cô, anh dốc hết sức phô bày kỹ thuật trên cơ thể cô.
Môi lưỡi anh nóng bỏng và mạnh mẽ. Anh ngậm lấy cánh hoa, chỉ vài động tác đã khiến người ta sống dở chết dở.
Kết quả đã sớm biết, cô gần như không hề phản kháng mà đã buông xuôi đầu hàng.
Linh Nguyệt vô lực nằm trên giường, nắm chặt một góc gối, gần như muốn khóc.
Cô hận cơ thể mình đã bị anh rèn luyện trở nên phù hợp và nhạy cảm với anh đến mức, chỉ cần anh chạm nhẹ một chút cũng sẽ rên rỉ, ướt át.
Mà cô lại còn thích cảm giác đó.
Hơi thở cô dồn dập, lồng ngực với hai con thỏ trắng muốt phập phồng, trông vô cùng quyến rũ.
Lần này anh cố tình kéo dài thời gian, khi cô sắp lên đỉnh, anh lại cố ý dừng lại và trò chuyện với cô. Một lát sau lại tiếp tục dùng cả tay lẫn miệng trêu đùa miếng thịt mềm mại đó.
Trước đôi mắt đẫm lệ đầy bất mãn của Linh Nguyệt, cuối cùng anh cũng ban phát lòng từ bi, cho phép cô lên đỉnh trong miệng anh, và anh đã nuốt trọn tất cả nước sốt của cô.
Dù đã bật điều hòa, Linh Nguyệt vẫn ướt đẫm mồ hôi. Chất liệu lụa dính bết vào người khiến cô rất khó chịu. Ngực cô cũng căng tức và bắt đầu rỉ sữa.
“Tên đàn ông khốn kiếp, ngoài lừa dối ra thì chẳng còn gì nữa.”
Anh nào có vẻ ngoài không ăn không uống sắp chết?
Rõ ràng là lừa cô đến đây để anh làm.
Linh Nguyệt bị kích thích đến mức không thể kiềm chế mà rơi lệ. Chu Minh Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô. Đợi cô khóc đủ, anh bế cô từ phòng ngủ ra, đặt cô lên chiếc ghế sofa trong văn phòng và bảo cô quỳ xuống.
Sau đó, anh kéo dây thắt lưng của chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đẩy dương vật về phía môi cô, ra hiệu cô làm điều tương tự cho anh.
“Ngoan, chỉ cần liếm hai cái thôi.”
Dương vật có mùi tanh nồng run rẩy tiến gần đến miệng cô. Linh Nguyệt nhíu mày, theo bản năng quay đầu tránh đi. Cô còn đang do dự thì bỗng nhiên bị một luồng hơi thở quen thuộc đến gần thu hút.
Đây là…
Sáng nay Hàn Thiên Hà đến tìm Chu Minh Xuyên thực ra chỉ vì chuyện công việc. Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Chu Minh Xuyên mấy ngày nay, anh chắc chắn đã ngồi sau bàn làm việc rồi.
Vì chưa đến giờ làm việc, không có nhiều nhân viên trong tòa nhà. Người trực đêm đang dọn dẹp để chuẩn bị ra về.
Trợ lý trực ban thấy Hàn Thiên Hà có việc tìm Chu Minh Xuyên, chào hỏi rồi để anh ta đi lên.
Tầng này, ngoài văn phòng của anh ra chỉ có phòng tiếp khách và phòng họp, lúc này đều rất yên tĩnh.
Anh ta chợt dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu. Tiềm thức mách bảo anh ta có điều gì đó kinh khủng đang chờ mình.
Đến gần cửa văn phòng, vừa định giơ tay gõ cửa, anh ta đã nắm chặt tay lại. Tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ và mùi hương của nhân ngư chỉ thuộc về Linh Nguyệt xộc thẳng vào tâm trí anh ta.
Anh ta biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Chu Minh Xuyên thấy cô không chịu làm, cảm giác không được thỏa mãn khiến anh tiếp tục lừa gạt cô.
“Anh đã cho em ăn rồi, em cũng hôn nó một chút được không? Bảo bối…”
“Em sẽ thích thôi, trước đây em thích ăn nó nhất mà.”
“Chỉ hai cái thôi, rồi anh sẽ cắm vào tiểu huyệt để em sướng.”
Từ góc độ của cô, qua một khe hở nhỏ ở cửa và ánh phản chiếu trên sàn nhà, cô có thể nhìn thấy một đôi giày da đen đang đứng sau cánh cửa. Dư vị của cơn cao trào mãnh liệt khiến toàn thân cô rã rời. Sự xuất hiện của Hàn Thiên Hà đã phá hủy mọi lý trí của cô. Cô ngã ngồi trên sofa, ánh mắt tan rã không biết nhìn vào đâu.
Cô muốn bịt miệng Chu Minh Xuyên lại, không muốn anh nói nữa…
Chủ động nói với Thiên Hà rằng mình từng bị người ta làm nhục, và để anh ta phát hiện ra cô đang bị làm — hai chuyện này căn bản không phải cùng một dạng a.
Chu Minh Xuyên không phát hiện ra điều đó. Lợi dụng lúc cô thất thần, anh bóp miệng nhỏ đang hé mở của cô, đâm cây dương vật cứng rắn vào, nắm tóc cô và kiểm soát tốc độ ra vào.
“Linh Linh giỏi thật đấy, dương vật to như thế này cũng ngậm được, lại còn liếm giỏi như vậy…”
Linh Nguyệt gần như sụp đổ. Từ cổ họng cô phát ra tiếng khóc thút thít, chỉ làm anh càng thêm hứng thú.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa...”
Tại sao lại như thế này?
Cô muốn khóc cũng không khóc được, hoảng hốt tự hỏi vô nghĩa, tự hỏi tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Cô thà chết còn hơn để Hàn Thiên Hà thấy bộ dạng này của mình.
Hàn Thiên Hà cũng không ngờ những gì Linh Nguyệt kể trong thư lại thực sự xảy ra ngay trước mắt anh.
Giờ phút này, người bị người ta trêu đùa đó là vị hôn thê của anh ta.
Vị hôn thê của anh tađang dùng môi lưỡi để phục vụ dương vật của một người đàn ông khác.
Và chuyện như vậy, trong suốt những năm cô rời xa anh ta, đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?
Trong lúc anh ta tìm kiếm cô, có phải cô cũng đang như thế này, rên rỉ trên giường của một người đàn ông khác?
Cô có còn nhớ anh ta mới là vị hôn phu của cô không?
Cái đuôi của cô cũng bị người ta đụng chạm chưa? Sau này có phải cô còn phải sinh con cho người khác không?
Hàn Thiên Hà đau khổ dùng bàn tay run rẩy che mắt, tự lừa dối mình rằng mọi thứ sau cánh cửa kia không hề xảy ra.
Nhưng tiếng Chu Minh Xuyên kiêu ngạo trêu chọc Linh Nguyệt và tiếng nức nở, thở dốc của cô vẫn lọt vào tai anh ta, thực sự chói tai.
Anh ta muốn quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân như bị ngàn cân xiềng xích, anh ta không thể nhúc nhích.
Anh ta biết Linh Nguyệt đang ở trong đó, Linh Nguyệt cũng biết anh ta đang ở ngoài cửa. Họ đều cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng không thể đối mặt.
Sau khi Chu Minh Xuyên rút dương vật ra khỏi miệng cô, Linh Nguyệt không muốn anh phát hiện ra cảm xúc bất thường của mình, cô tự giác quỳ xuống, nhô chiếc mông tròn đầy như quả đào trắng lên, tạo tư thế thuận lợi cho anh làm từ phía sau.
Cô e lệ, ngượng ngùng quay đầu lại nhìn anh một cái, vừa như một lời mời gọi, vừa như một lời cầu xin, mong anh nhẹ nhàng hơn với mình. Đôi mắt long lanh đầy nước chứa đựng sự non nớt và vô tội, khiến anh lập tức muốn làm cô.
“Linh Linh, em càng ngày càng hiểu anh rồi… Sao em biết anh muốn làm từ phía sau mà lại ngoan ngoãn quỳ xuống như vậy, hả?”
“Thật ngoan, bảo bối…”
Một giọt nước mắt của Linh Nguyệt rơi xuống chiếc ghế sofa da đen. Chu Minh Xuyên không thấy, nó nhanh chóng chảy xuống sàn nhà.
Anh vỗ vào mông cô, để lại một dấu bàn tay đỏ ửng. Sau đó, anh vươn thắt lưng, nhắm thẳng vào cửa hang và không chút thương tiếc, một hơi đâm thẳng vào bên trong.
Trống vắng kéo dài khiến lý trí dần rời bỏ cô, cơn khát khao mãnh liệt khiến thân thể theo bản năng sinh ra phản ứng thành thật nhất—ướt át mà ngoan ngoãn bao lấy dị vật đang tiến vào, mảnh thịt mềm mị không ngừng mấp máy, như muốn chủ động đưa nó sâu hơn nữa vào tận nơi thẳm sâu trong thân thể.
Trong lòng đau khổ giằng xé, nhưng cơ thể lại hết lần này đến lần khác bị anh đưa lên đỉnh sướng.
Cô bị người ta thao ngay trước mặt vị hôn phu.
Dù vị hôn phu chỉ cách một bức tường, rõ ràng nghe thấy tất cả, cũng không thể cứu được cô.
Ngân thương quấy động một hồ nước xuân. Tiếng va chạm cơ thể và tiếng nước lả lướt trong không gian tĩnh lặng trở nên rõ ràng lạ thường.
Lúc đầu Linh Nguyệt còn cắn chặt môi, không muốn phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào. Nhưng sau đó, cảm giác khoái lạc dâng trào không thể kiềm chế được, cô không thể kiểm soát mà hé môi đỏ, rên rỉ.
Sa đọa đi, điều duy nhất cô có thể làm là sa đọa.
Dù biết Thiên Hà đang đứng ngoài cửa nghe cô bị làm, nhưng cơ thể dâm đãng của cô dường như lại càng nhạy cảm hơn.
Chu Minh Xuyên kiểm soát nhịp độ rất tốt, lúc nông lúc sâu. Mấy ngày không được giải tỏa, nay lại được nếm thịt, anh hưng phấn đến mức huyết mạch phẫn trương, cả cơ thể sảng khoái đến tột cùng.
Dù vậy, anh vẫn không quên chăm sóc cảm giác của người phụ nữ dưới thân. Từng bộ phận trên cơ thể cô được anh âu yếm, vuốt ve, khiến cô run rẩy từng đợt.
Ngón trỏ tay trái anh vẫn đặt trên hạt đậu nhỏ của cô, vuốt ve, trêu đùa. Chỗ đó bị anh chơi đến sưng đỏ, từ một hạt đậu nhỏ biến thành một quả anh đào nhỏ, cương cứng đến mức không thể che giấu.
Linh Nguyệt hơi lo lắng, e rằng lát nữa khi mặc quần lót sẽ bị cọ xát gây khó chịu.
Người lo lắng bất an là cô, người không thể kiềm chế được nước là cô, người bị anh đâm đến mắt trắng dã, đạt đến cao trào cũng là cô.
Thiên Hà... Thiên Hà sẽ nghĩ gì về mình?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Linh Nguyệt rồi nhanh chóng bị cô ném ra khỏi tâm trí. Cô giống như một người nghiện ma túy, trong cuộc hoan ái, cô không thể bận tâm đến những chuyện khác.
Anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ mình không chịu được sự cô đơn nên tự bò lên giường Chu Minh Xuyên để cầu xin anh ta thao mình phải không?
Anh ấy sẽ tin mình là bị ép buộc sao?
Nhìn bộ dạng của mình lúc này, ngay cả cô cũng thấy ngượng khi nói ra rằng mình bị ép buộc.
38
Hàn Thiên Hà không ngừng tự thuyết phục mình rằng Linh Linh cũng bị ép buộc, thân bất do kỷ. Anh ta nên hiểu, phản ứng sinh lý là thứ không thể kiểm soát. Anh ta không cần phải giận dỗi vì chuyện này.
Người bị làm nhục không chỉ là Linh Nguyệt, mà càng là anh ta - tôn nghiêm của một người đàn ông bị giẫm nát.
Nhưng người đàn ông nào trong hoàn cảnh này có thể giữ được bình tĩnh?
Anh ta đã không ít lần muốn xông thẳng vào, giật lại vị hôn thê của mình khỏi Chu Minh Xuyên. Thế nhưng, anh ta lại nghĩ đến việc anh ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để bố trí kế hoạch nhằm giúp Linh Nguyệt thoát khỏi cuộc sống này mãi mãi. Anh ta không thể vì chuyện này mà thất bại ngay trước ngưỡng cửa thành công.
"Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn", câu nói này anh ta đã nghe từ nhỏ.
Anh ta bỗng phát hiện giữa hai cánh cửa kính và bức tường có một khe hở rất nhỏ, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.
Không biết là vì tâm lý gì, anh ta nhẹ nhàng di chuyển đến đó và liếc vào bên trong.
Quả nhiên Linh Nguyệt đang quỳ ở đó. Anh ta không thấy mặt cô, chỉ thấy Chu Minh Xuyên mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, không ngừng thúc hông vào người Linh Nguyệt.
Một cảnh xuân đầy dâm mỹ, cứ thế phơi bày trước mắt anh ta.
Chu Minh Xuyên đã không được giải tỏa trong nhiều ngày. Lần này, dòng tinh dịch đầu tiên anh bắn ra đặc biệt sánh đặc và nhiều hơn bình thường. Nó phá vỡ lỗ tử cung nhỏ của cô và chảy thẳng vào bên trong.
Mái tóc đen của cô rối bời, rũ xuống che khuất tầm mắt.
Giữa lúc anh bắn ra, Linh Nguyệt đã đạt được cao trào lần thứ hai.
Chu Minh Xuyên rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu vồng vẫn chưa biến mất. Anh bảo Linh Nguyệt nằm xuống nghỉ ngơi một lát, rót một ly nước ấm đút cho cô uống. Sau đó, anh đưa cô đến bên cửa sổ, bảo cô chống hai tay lên tấm kính.
Linh Nguyệt như một cái xác không hồn, mặc cho anh bày ra mọi tư thế. Dương vật hơi mềm của anh cọ xát trên bầu ngực cô, rồi rất nhanh lại cương cứng trở lại.
Chiếc váy ngủ mỏng manh như lụa mỏng vẫn chưa được cởi ra, lấp ló che khuất chút cảnh xuân cuối cùng. Tỳ bà nửa che mặt mãi mãi là thứ mê người nhất.
Dòng tinh dịch lớn vừa bắn vào cơ thể cô, một phần hòa lẫn với dịch mật chưa chảy hết từ hoa tâm của cô từ từ chảy ra, men theo đùi trắng nõn xuống dưới, lan đến bắp chân thon gọn, một cảnh tượng đẹp đến mức không thể rời mắt.
Thật khiến người ta phải suy tưởng, cơ thể mỹ nhân này rốt cuộc đã chứa bao nhiêu tinh dịch mà giờ lại không giữ được, bắt đầu tràn ra ngoài.
Chu Minh Xuyên bảo cô đứng thẳng, hứng thú thưởng thức cảnh đẹp này.
Linh Nguyệt nhận ra anh đang nhìn gì, cô khép chặt hai chân lại, nghẹn ngào vì giận. Cô dùng sức cào vào lưng anh một cái.
Anh vội vàng dỗ dành. Cô không muốn bị làm từ phía sau nữa. Chu Minh Xuyên liền vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn lông, trải lên bàn làm việc rồi bế cô lên.
Anh còn cố tình cho cô đi đôi giày cao gót hôm qua.
Linh Nguyệt lạnh mặt dùng gót giày nhọn chọc vào dương vật dưới háng anh, làm như muốn giẫm lên để uy hiếp. Nhưng anh lại coi đó là một trò tình thú riêng, càng thêm hưng phấn, ưỡn người lên cho cô chơi đùa.
Giao tiếp với một người đang tinh trùng lên não như thế này thật là vô nghĩa.
Cô thở dài, nằm trên tấm chăn lông, nhìn hai chân mình một lần nữa bị anh tách ra đặt trên khuỷu tay. Ngay sau đó, bên trong rỗng tuếch lại một lần nữa được lấp đầy hoàn toàn.
Tiếng thở dài mãn nguyện thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.
Hàn Thiên Hà khó khăn cất bước rời đi khi cô bị trêu chọc phải chủ động nói "Xin chồng cắm vào em đi".
Anh ta không thể ở lại thêm nữa. Thêm một phút, một giây nào ở đây, anh ta cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì không thể kiểm soát.
Có lúc, cách tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ.
Linh Nguyệt bỗng nhận ra mình trở nên thật đáng sợ, trở nên xa lạ với chính mình.
Cô cảm nhận được Hàn Thiên Hà từ từ rời đi. Trong lòng cô, lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Sự nhẹ nhõm này không phải vì cô không phải phô bày sự dâm đãng của mình trong chuyện hoan ái trước mặt vị hôn phu, giữ lại chút thể diện cuối cùng. Mà là vì khi anh ta rời đi, cô có thể sa đọa trong khoái lạc một cách không kiêng nể, không cần mang bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Nói tóm lại, tiềm thức của cô cho rằng sự xuất hiện của anh ta đã làm phiền cô, khiến cô không thể hoàn toàn đắm chìm vào cuộc hoan ái với người đàn ông khác.
Mặc dù vừa nãy khi anh ta ở đó, nó cũng không ảnh hưởng đến việc cô lên đỉnh, phun nước hay tiếng rên rỉ không ngừng, mà còn khiến cô hưng phấn hơn, nhạy cảm hơn bình thường.
“Đây thật sự là mình sao?”
Tại sao cô lại trở nên như vậy…
Cô khẽ nhắm mắt, ánh cầu vồng chiếu lên khóe mắt, hơi thở nóng hổi của Chu Minh Xuyên phả vào xương quai xanh của cô.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ và tươi đẹp, cô đã nhìn thấy sự xấu xí của chính mình.
"Tham lam không biết đủ", đó chính là cô.
Cô muốn nhớ về vị hôn phu của mình ở nhà. Cho nên, khi anh ta tìm đến, cô đã chấp nhận kế hoạch đưa cô về nhà của anh ta, giúp anh ta cùng nhau tính kế Chu Minh Xuyên.
Nhưng mặt khác, cô lại tham luyến cuộc sống sung túc mà Chu Minh Xuyên đã mang lại cho cô.
Nói thật, ngoài việc không thể bơi lội thoải mái trong biển cả và bị anh ngủ ra, cô sống cũng không tệ.
Ở dưới biển, suốt ngày phải cẩn thận, lo sợ, chưa chắc đã sống tốt bằng trên bờ.
…
Linh Nguyệt cứng người, buộc bản thân không được nghĩ lung tung nữa. Là con người, là sinh vật có tư duy, ai cũng có hai mặt và những góc khuất tăm tối. Bản chất con người không thể chịu được thử thách. Cô không cần phải làm khó mình như vậy.
Chu Minh Xuyên làm hai lần mới miễn cưỡng thỏa mãn. Hai người tắm rửa qua loa rồi lại nằm trở lại trên giường.
Trong những trường hợp bình thường, anh thích sau khi làm tình, vừa điều hòa hơi thở vừa nhấm nháp sữa của cô. Coi đó là một cách âu yếm và an ủi sau cuộc vui.
Linh Nguyệt không giãy giụa, thậm chí ngoan ngoãn nâng một bên ngực đưa đến miệng anh.
Giống như những con chim non dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Cô buồn ngủ rũ rượi rồi chìm vào giấc ngủ. Chu Minh Xuyên đắp chăn cho cô, để cô ngủ. Anh dọn dẹp bản thân, lau sạch những vết bẩn dính trên sofa và bàn làm việc, rồi mở cửa sổ để xua tan không khí nồng nặc còn sót lại sau cuộc hoan ái.
39
Đây là một nhà hàng phương Tây được trang trí theo phong cách tối giản nhưng rất trang nhã.
Ban đầu, Bùi Văn Chi còn tỏ ra khách sáo với anh ta, nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại với bản chất kiêu ngạo vốn có của mình.
Cô ta hỏi thăm Nghê Nhạc về tình trạng tình cảm của Chu Minh Xuyên trong những năm gần đây, đặc biệt là về Vương Linh Nguyệt, họ đã quen nhau như thế nào và tình hình hiện tại của họ ra sao.
Anh ta không dám đắc tội với Bùi Văn Chi.
Nghê Nhạc suy nghĩ một lát, đành phải tự mình cân nhắc để kể cho cô ta nghe một chút.
“Chuyện này đại khái là... Khi tôi mới đi theo Tổng giám đốc Chu, cô ấy đã là bạn gái của anh ấy rồi. Còn về việc họ ở bên nhau từ khi nào thì tôi cũng không dám hỏi nhiều. Trong những năm qua, người bạn gái duy nhất mà tôi biết của Tổng giám đốc Chu chính là cô ấy.”
“Tổng giám đốc Chu thực sự rất thích cô ấy và đối xử với cô ấy cũng rất tốt.”
“Còn những chuyện khác thì tôi cũng không rõ lắm vì tôi cũng không gặp cô ấy nhiều lần.”
Bùi Văn Chi đặt nĩa xuống, hừ lạnh một tiếng: “Loại phụ nữ như cô ta, tôi thấy nhiều rồi, chắc anh cũng gặp không ít nhỉ? Minh Xuyên và cô ta sẽ không có tương lai, thế nên cô ta đương nhiên phải tranh thủ khoảng thời gian này để vơ vét một khoản lớn.”
Nghê Nhạc không dám trả lời, chỉ ấp úng lắc đầu.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi con sông Limmat đang chảy lững lờ cách đó không xa, rồi lại nghĩ về cái ngày nhiều năm trước, ngày đầu tiên cô ta thực sự có một sự giao thoa với Chu Minh Xuyên.
Khi đó cô ta mới là sinh viên năm nhất, đến một thành phố khá xa nhà. Vì tính cách không hợp, quan hệ của cô ta với những bạn nữ cùng lớp và trong ký túc xá không được hòa thuận, chỉ là xã giao chứ không thân thiết.
Thế nhưng Bùi Văn Chi cũng chẳng bận tâm. Cô ta là một cô công chúa được nuông chiều từ bé, cả nhà đều yêu thương cô ta. Việc thiếu đi một vài người bạn đối với cô ta chẳng có ý nghĩa gì.
Mùa đông năm nhất, khi học kỳ đầu tiên sắp kết thúc, cô ta đã trải qua cơn ác mộng đầu tiên trong đời.
Cha cô ta, thư ký Bùi có địa vị cao, phấn khởi dẫn về một bé trai, tuyên bố với cả nhà rằng đây là con trai bảo bối của ông, và ông đã có người nối dõi tông đường.
Mẹ cô ta sinh cô ra khi tuổi đã cao, hiện giờ đã mãn kinh nhiều năm, làm sao có thể sinh thêm một đứa con nữa?
Đứa bé đó đương nhiên là em trai cùng cha khác mẹ của cô ta, do thư ký của cha cô ta sinh ra.
Gia đình vốn mỹ mãn, hòa thuận đã xé toạc lớp vỏ bọc cuối cùng. Người mẹ quen làm phu nhân quyền quý đã làm ầm ĩ với cha cô ta khiến cả nhà không được yên ổn.
Bùi Văn Chi không ngờ rằng 20 năm hạnh phúc đầu đời của cô ta lại không chịu nổi một cú sốc như vậy.
Khoảng thời gian đó, ngày nào cô ta cũng nhận được điện thoại khóc lóc của mẹ, sống những ngày tháng mơ hồ, không tỉnh táo.
Một ngày cuối tuần trời tuyết, các bạn cùng phòng hẹn nhau ra ngoài ngắm tuyết, ai cũng tự động lờ đi sự tồn tại của cô ta.
Cô ta hoang mang rời khỏi ký túc xá, đi qua một con phố ăn vặt và một con đường đi bộ ngoài trường, rồi ngồi xuống bờ đê bên cạnh con sông.
Tuyết bay lả tả khắp trời rơi xuống mặt hồ, tan biến trong chốc lát, bị dòng sông nuốt chửng một cách dễ dàng như vậy.
Có một khoảnh khắc cô ta đã muốn nhảy sông tự sát.
Và cô ta đã thực sự làm như vậy.
Nhưng rất nhanh cô ta đã được người khác cứu lên. Người cứu cô ta chính là Chu Minh Xuyên.
Sau này khi gặp lại trong trường, anh không hề nhắc đến chuyện đó, giữ thể diện cho cô ta.
Sau đó cô ta cũng biết được, Chu Minh Xuyên tình cờ đi ngang qua đó, anh dẫn bạn gái ra ngoài dạo tuyết ngắm mai.
Thế nhưng cô ta lại không thể kiềm chế mà thích anh.
Anh là sự cứu rỗi duy nhất của cô ta trong khoảng thời gian suy sụp đó. Chỉ cần nghĩ đến đôi bàn tay anh vươn ra trong dòng nước lạnh lẽo để cứu mình, cô ta mới có dũng khí để tiếp tục sống.
Cô ta cũng đã giữ sự kiêu ngạo của mình trong một khoảng thời gian.
Chu Minh Xuyên đối với cô ta không lạnh không nhạt, ôn hòa nhưng vẫn giữ khoảng cách, giống như đối với những bạn học khác.
Sau khi tốt nghiệp và trở về Bách Kinh, cô ta đã từng hẹn hò với một ca sĩ nhạc pop có ngoại hình rất giống Chu Minh Xuyên.
Mối tình kéo dài mấy năm đó cuối cùng kết thúc vì đối phương ngoại tình, và vì mẹ cô ta khẩn cầu cô ta nên suy nghĩ kỹ về hạnh phúc cả đời của mình.
Quyền lực và tài sản chính trị đôi khi là vô tận, nó không giống như tài sản của gia tộc Chu Minh Xuyên, chỉ dành cho một người thừa kế.
Tuy thư ký Bùi coi đứa con trai bảo bối của mình là trân bảo, nhưng nếu cô ta, một người con gái, có thể tìm được một đối tượng kết hôn phù hợp, vì lợi ích, thư ký Bùi cũng sẽ đứng cùng chiến tuyến với cô ta, giúp đỡ và nâng đỡ cô ta cùng chồng mình.
Nhưng nếu cô ta nhất quyết tìm một người không ra gì để kết hôn, việc lợi dụng quyền lực chính trị của cha để vơ vét thứ gì đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Cô ta cần một cuộc hôn nhân chính trị, và cũng tình cờ cần tình yêu. Chu Minh Xuyên nghiễm nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Do đó, cô ta bằng lòng tranh đấu một lần nữa vì chính mình.
“Đúng rồi Nghê Nhạc, tôi mời anh bữa cơm này, thực sự là có chuyện muốn nhờ anh.”
Khoảng 9 giờ rưỡi sáng, khi Hàn Thiên Hà đến tìm Chu Minh Xuyên một lần nữa, Linh Nguyệt vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Để giải quyết dư luận do Chu Minh Giang gây ra và xác định hướng đi tương lai của ER, Hàn Thiên Hà và anh đã nói chuyện riêng hơn một tiếng đồng hồ.
Chu Minh Xuyên mời anh ta ngồi xuống. Ánh mắt anh ta lướt qua chiếc sofa mà Linh Nguyệt vừa bò qua không lâu trước đó, đầy ẩn ý. Hiện tại, trên đó đã được phủ một tấm chăn, không nhìn ra điều gì bất thường.
Dẹp bỏ những cảm xúc không cần thiết, anh ta ngồi xuống với vẻ mặt bình thường.
Sắc mặt của Chu Minh Xuyên so với mấy ngày trước quả thực đã thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ cau mày nặng trĩu mà thay vào đó là sự vui vẻ sau khi được thỏa mãn, trông tâm trạng rất tốt.
Khi Linh Nguyệt thức dậy, cô phát hiện bên ngoài có người nên không đẩy cửa ra ngoài làm phiền họ.
Hộp giữ nhiệt ở đầu giường có để mấy món ăn sáng cô thường thích, cháo được nấu sánh đặc, bên cạnh còn có đồ ăn vặt để cô giết thời gian, và một bộ quần áo mới được gấp gọn gàng.
Trên đó có dán một mảnh giấy ghi chú, nét chữ tuy rất nghiêm túc nhưng vẫn toát lên vẻ tùy tiện có thể nhận ra.
“Linh Linh: Tỉnh dậy ăn một chút gì nhé, bữa sáng và quần áo đều ở trên tủ đầu giường, em tự chơi một lát hoặc ngủ tiếp đi, anh xong việc sẽ đưa em đi ăn trưa.”
Thật giống như con người Chu Minh Xuyên. Ở bên ngoài, anh luôn tỏ ra khiêm tốn, điềm đạm, là một quý ông hòa nhã, nhưng khi ở một mình thì... khiến cô không biết nói gì.
40
Phòng cách âm rất tốt, Linh Nguyệt nằm trên giường xem một bộ phim để giết thời gian. Mặc dù cô biết Hàn Thiên Hà lại đến, nhưng lại không thể nghe thấy họ đang trò chuyện cụ thể về chuyện gì.
Hàn Thiên Hà muốn thăm dò thái độ của Chu Minh Xuyên, hỏi anh định xử lý chuyện dư luận như thế nào.
Chu Minh Xuyên chỉ nói với anh ta rằng mình sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc, còn lại không muốn tiết lộ nhiều.
Xảy ra chuyện như vậy, ngoài việc chi tiền để dàn xếp thì cũng không còn cách nào khác.
11 giờ sáng, Chu Minh Xuyên đại diện cho tập đoàn TS tuyên bố một bản đính chính đầu tiên.
Bản đính chính thừa nhận Chu Minh Xuyên đã từng xảy ra mâu thuẫn với Johnson, nhưng phủ nhận việc anh ta bị tàn tật suốt đời là do Chu Minh Xuyên gây ra.
Một người đàn ông da đen tên là Paolo đứng ra công bố, đêm đó sau khi Johnson bị thương trở về phòng thuê, hắn đã đánh anh ta lần thứ hai và cố ý khiến anh ta bị tàn tật.
Nguyên nhân là Johnson trước đây đã cùng người khác xâm hại tình dục em gái 13 tuổi của hắn. Hắn đã báo cảnh sát nhưng không nhận được phản hồi thích đáng nào, điều này khiến hắn ghi hận trong lòng.
Người nhà họ Chu xưa nay đều chỉ có người âm hiểm hơn. Chu Minh Giang gán cho anh tội kỳ thị chủng tộc, anh liền chuyển hướng mâu thuẫn, đổ trách nhiệm lên người khác.
Sau khi bản đính chính được đưa ra, họ đã tìm không ít người nổi tiếng trên mạng xã hội để đăng lại, tuyên bố "hãy nhìn nhận vấn đề một cách biện chứng, xin đừng tin vào tin đồn".
Rất nhanh, sự chú ý của cộng đồng mạng nước ngoài đã hoàn toàn bị thu hút bởi vụ án em gái da đen 13 tuổi của Paolo bị đàn ông da trắng thay nhau xâm hại tình dục.
Những cuộc thảo luận ầm ĩ, những lời đồng cảm với cô bé và những lời chỉ trích cảnh sát Zurich, thậm chí là những cuộc tranh luận về vấn đề kỳ thị chủng tộc giữa người da đen và người da trắng đã che lấp hoàn toàn những lời công kích ban đầu nhắm vào Chu Minh Xuyên.
Những lời chỉ trích và công kích nhắm vào một mình Chu Minh Xuyên bỗng chốc biến thành một sự kiện khác mang ý nghĩa nội đấu.
Và đội ngũ truyền thông xã hội của anh đã thành công định nghĩa chuyện Chu Minh Xuyên đánh người là một trận xô xát không mấy nghiêm trọng, là chuyện hỉ nộ ái ố mà bất kỳ ai cũng có.
Trên mạng xã hội Trung Quốc, anh cũng không gặp phải tai họa tái sinh.
Cho dù có người nhắc lại sự kiện bạo lực của Chu Minh Xuyên, cũng sẽ bị phản bác rằng "Nếu anh ấy không làm vậy, bạn có dám chắc người bị tổn thương tiếp theo không phải là bạn gái của anh ấy không?".
Chuyện của em gái Paolo đương nhiên là thật, nhưng việc anh ta được mua chuộc để đánh lạc hướng dư luận cũng không phải là giả.
Trận chiến này, Chu Minh Xuyên không hẳn là người thắng, anh chỉ làm được việc tự vệ, chứ chưa thể phản công tốt hơn.
Quan trọng nhất là trong những ngày chiến tranh dư luận này, giá trị cổ phiếu khổng lồ của anh đã bốc hơi, cắt đi một miếng thịt lớn của anh. Một số cổ đông đã bắt đầu bất mãn với anh.
Nhưng lúc đó Chu Minh Xuyên không có thời gian cũng không có tâm trí quan tâm đến những chuyện này, anh giờ đang tập trung hết sức bóc một con cua lớn cho Linh Nguyệt, dùng dao nhỏ cẩn thận gắp từng miếng thịt mềm nhất đặt vào đĩa trước mặt cô.
Mặt nước gợn sóng lấp lánh, những bông hồng trong vườn nở rộ rực rỡ.
Linh Nguyệt ăn uống một cách tao nhã và yên tĩnh, giống như một con mèo từ tốn ăn thức ăn của mèo, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của cô. Đồng thời, miệng của cô cũng đã được Chu Minh Xuyên nuôi dưỡng trở nên kén chọn trong những năm qua, nếu đồ ăn không được chế biến tinh tế, cô sẽ không vui mà ăn.
Sau khi ăn no, họ đi thăm vài bảo tàng, buổi chiều anh đưa cô về biệt thự nghỉ trưa. Linh Nguyệt chỉ đột nhiên nhớ ra mảnh giấy thư viết dở của mình vẫn còn để công khai trên bàn khi anh bước vào phòng ngủ. Khi cô định giấu nó đi, những nó đã bị Chu Minh Xuyên cầm trên tay.
Chu Minh Xuyên liếc nhìn, chỉ thấy trên đó viết hai dòng chữ:
“Công việc có mệt cũng đừng quên nghỉ ngơi, ba bữa một ngày càng không thể quên ăn. Em luôn lo anh bận rộn với công việc mà không chăm sóc tốt cho cơ thể, tiếc là không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh, nên chỉ có thể viết thêm vài dòng trong thư...”
Nét chữ sắc nét, thanh tú nhưng lại mang vài phần phóng khoáng. Nét bút rất sâu, đúng là nét chữ của Linh Nguyệt. Năm đó, chính anh đã cầm tay cô dạy cô viết từng nét chữ, thế nên cách viết của cô cũng mang phong cách của anh.
Linh Nguyệt nhón chân muốn giật lấy tờ giấy trong tay anh, Chu Minh Xuyên nhướng mày cười, vung tay lên không cho cô với tới.
Cô vẫn chưa kịp thay giày cao gót, không đứng vững nên ngã ra sau trên chiếc giường lớn, lún sâu vào trong chăn đệm mềm mại.
Chưa kịp đứng dậy, giây tiếp theo, anh đã cúi người đè xuống, khóa hai tay cô lên đỉnh đầu. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, bàn tay còn lại anh giữ cằm cô và hôn xuống thật sâu.
Anh thực sự rất yêu cô.
Chu Minh Xuyên đôi khi rất tự tin vào bản thân.
Lá thư chưa hoàn thành, không có lời xưng hô này, anh liếc qua đã tự cho rằng là Linh Nguyệt viết cho anh.
Rốt cuộc, ngoài anh ra, cô còn có thể viết thư cho ai nữa?
Anh không ngờ rằng Linh Nguyệt thực sự cũng luôn nhớ nhung và quan tâm đến anh, không phải vì Nghê Nhạc nhờ vả mới đến đưa cơm tối cho anh một lần. Giữa vài câu chữ, anh cảm nhận được tình yêu rõ ràng và chính xác của cô dành cho anh, còn rực rỡ và tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời buổi chiều, sâu sắc hơn cả vẻ đẹp của cầu vồng sớm nay.
Linh Nguyệt cũng đành phải đâm lao thì phải theo lao, mơ hồ thừa nhận.
Anh giống như một con chó lớn được chủ nhân âu yếm, đôi mắt đen nhánh như mực cuối cùng cũng có lấp lánh ánh sao. Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, nếu anh có đuôi, lúc này chắc hẳn nó đang vẫy nhanh hơn cả quạt.
Ngày thường cô không thích dễ dàng nói ra tình cảm trong lòng, cho nên mới định viết một bức thư cho anh. Nếu anh vừa nãy làm bộ như không thấy tất cả những chuyện này, cô sẽ viết tiếp những gì đây?
Anh khẩn cầu cô viết nốt bức thư này, Linh Nguyệt đẩy lời rằng anh đã xem rồi, không còn ý nghĩa nữa nên không muốn viết nữa.
Mặc dù vậy, Chu Minh Xuyên đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Anh trịnh trọng cất nó vào một cái khung ảnh, đặt bên cạnh máy tính trên bàn làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro