46 + 47 + 48 + 49 + 50

46

Tuyết rơi rồi.

Chu Minh Xuyên ngồi trong văn phòng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ từ một chồng tài liệu.

Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Linh Nguyệt.

Rất nhiều năm trước, cô thực sự rất sợ những ngày tuyết rơi.

Chu Minh Xuyên hiếm khi hỏi về nơi ở trước đây của cô. Anh dường như không bận tâm cô đến từ đâu, không quan tâm đến quá khứ của cô, cũng không muốn biết cô có nhớ người thân và bạn bè hay không - bởi vì anh không dám.

Anh sợ cô sẽ nói muốn về nhà.

Về một vài điều nhỏ nhặt của cô, anh đều dựa vào chính mình để đoán.

Dựa trên suy đoán của anh, vùng biển cô từng sống chắc chắn nằm giữa hai đường chí tuyến, với khí hậu nhiệt đới ẩm ướt và mưa nhiều, khiến cô chưa từng nhìn thấy tuyết. Tuy nhiên, trên đất liền có rất nhiều thứ mà cô chưa từng thấy, không chỉ có tuyết.

Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, cô đã có chút sợ hãi, còn tưởng đó là một loại thiên tai kinh khủng nào đó.

Anh đã trấn an cô, nhẹ nhàng nói rằng tuyết rơi cũng không khác gì mưa hay gió, chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, không cần phải lo lắng.

Cô ôm chặt lấy cánh tay anh, mãi một lúc sau mới dần dần bình tâm lại.

Đôi mắt to tròn phủ đầy hơi nước vì sợ hãi và sự phụ thuộc hoàn toàn vào anh khi cô rúc vào lòng anh, cảm giác được cô cần đến mình thật tốt, khiến anh không bao giờ có thể quên.

Chu Minh Xuyên từ chối một buổi lễ cắt băng, gọi điện về nhà dặn nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu lẩu. Anh định trưa nay sẽ cùng Linh Nguyệt ngồi trong sân kính, vừa ăn lẩu vừa ngắm tuyết.

Khi anh về đến nhà, anh lại thấy Linh Nguyệt ngồi thất thần trên thành bể bơi. Chiếc đuôi cá vàng óng dài thướt tha, trong suốt tựa như lụa giao sa trong truyền thuyết, một đoạn buông lỏng dưới nước, nhẹ nhàng đong đưa như đuôi mèo không chút cảm xúc.

Cô hơi rũ mắt nhìn chăm chú vào cái đuôi của mình, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

“Linh Linh.”

Chu Minh Xuyên gọi cô một tiếng.

Đang một mình suy nghĩ mông lung, Linh Nguyệt đột nhiên bị anh làm gián đoạn, giật mình run cả người. Hai tay chống trên gạch sứ trượt xuống, khiến cô ngã cả người xuống nước.

Cô bơi giỏi, dĩ nhiên là vậy. Cô vẫy vùng hai cái rồi lại trèo ra khỏi nước.

Chu Minh Xuyên đưa tay muốn ôm ngang eo cô lên. Khi một bàn tay anh đỡ lấy cái đuôi của cô, anh cảm nhận được Linh Nguyệt hơi run rẩy, đôi tay cũng bất an nắm chặt cà vạt trước ngực anh.

“Lạnh à?”

Anh hỏi.

Linh Nguyệt cắn răng, lắp bắp ‘ừ’ một tiếng, nhỏ bé như tiếng muỗi kêu.

Sâu thẳm trong tiềm thức, có một điều gì đó mách bảo Chu Minh Xuyên rằng người trong lòng anh lúc này đang có chuyện giấu giếm anh. Tuy nhiên, anh nhất thời không nghĩ ra và cũng không muốn nghĩ đó là chuyện gì, liền mạnh mẽ đè nén suy nghĩ đó xuống.

Ra khỏi nước, cái đuôi trong chốc lát liền biến thành hai chân.

Linh Nguyệt nhớ lại một khả năng đặc biệt khác của nhân ngư: khi bị con người bắt giữ, họ có thể nhanh chóng tách rời cơ thể.

Khi lưới đánh cá được kéo lên, con người chỉ có thể thu được một cái đuôi cá không rõ là của loài cá nào và nửa thân người. Hơn nữa, đuôi cá bị cắt đứt sẽ nhanh chóng co lại và khô héo, trông không khác gì một con cá chết đã thối rữa nhiều ngày.

Không ai có thể liên kết hai phần thi thể này lại với nhau.

Đây là cách họ bảo vệ bí mật của chủng tộc mình, không tiếc mạng sống, chấp nhận một cái chết tàn khốc và đáng xấu hổ.

Đồng thời cũng là để không bao giờ có ngày bị trưng bày trong những bể nước nhỏ để người khác ngắm nghía, bình phẩm.

Họ - nhân ngư, mới là chủng tộc có lòng tự tôn và khí phách nhất trên Trái Đất.

Nhưng cô thì không phải. Cô đã nhún nhường ở bên cạnh Chu Minh Xuyên, ngày này qua ngày khác để anh làm tình, còn để anh sờ mó cái đuôi của mình…

Chu Minh Xuyên ôm cô về phòng ngủ. Nhiệt độ điều hòa không thấp, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Anh lấy một chiếc khăn lông có khả năng hút nước cực tốt để lau khô người cho cô, sau đó lại tìm một chiếc chăn khác bọc kín cô, để cô ngồi trên đầu giường và sấy khô tóc cho cô.

Sau một hồi bận rộn, đã là một giờ sau, đúng lúc ăn trưa.

Tuyết rơi càng lớn hơn, có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi lưa thưa.

Linh Nguyệt khoác một chiếc áo lông chồn rừng trắng đắt đỏ, vùi mình thật sâu vào đó. Cô lười biếng ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa đơn mềm mại, mái tóc dài buông lỏng trên lớp lông trắng, làm cho khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn và tinh xảo hơn.

Tâm trạng cô không tốt, nhưng vẫn phải cố gắng đối phó với anh, nên cô có chút lơ mơ muốn ngủ, đôi mắt cũng không còn tinh anh mà nheo lại.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng chiếu vào trong nhà, làm làn da vốn đã trắng trẻo của cô lại thêm một tầng trong suốt, mỏng manh.

Chu Minh Xuyên gắp thức ăn đã chín trong nồi lẩu vào đĩa cho cô. Cô lười nhác không muốn động đũa, cứ nhất quyết đòi anh phải tự mình thổi nguội đút đến tận miệng, cô mới miễn cưỡng ngước mắt há miệng ăn.

Thái độ này của cô khiến anh không khỏi nhớ lại hình ảnh của cô khi còn là một con cá chính hiệu được nuôi trong bể kính.

Vẻ kiêu ngạo, hống hách chờ người ta cho ăn, còn đòi được vuốt ve, thật là chưa bao giờ thay đổi.

Sau khi ăn xong, Chu Minh Xuyên cùng cô ngồi ngắm tuyết. Thấy cô có vẻ buồn chán, anh nghĩ đi nghĩ lại, tìm mấy chủ đề để trò chuyện, chọc cho cô vui vẻ:

“Nhớ ra rồi, hoa mai ven kênh làng Đại học cũng nở rồi. Lát nữa chúng ta đi dạo một chút xem sao?”

Dãy hoa mai này ở thành phố Lan là một điểm tham quan nổi tiếng. Mỗi khi hoa mai nở rộ, nếu gặp phải tuyết, khung cảnh tuyết trắng phủ lên cành cây kết hợp với những đóa hoa đỏ rực như đá quý ruby sẽ vô cùng thanh tao, độc đáo.

Những cây mai này do một vị quân phiệt đóng quân ở đây trồng cho phu nhân của ông ta vào thời Dân Quốc. Cảnh còn người mất, mấy chục năm đã trôi qua, giờ chỉ còn những cây mai này vẫn đứng đó, năm này qua năm khác tươi tốt lạ thường, cành lá sum suê. Thời gian hoa nở cũng dài gấp đôi so với hoa mai bình thường.

Thậm chí có một năm vào giữa mùa hè, những cây mai này đồng loạt nở rộ, nhất thời người ta đồn thổi là chuyện ma quái, nói rằng đó là vong hồn của vị quân phiệt đã tử trận vào mùa hè trở về.

Tuy nhiên, những lời này, nghe rồi thì thôi.

Dù vị quân phiệt đó là một người thô tục, nhưng di vật duy nhất ông để lại lại vô cùng cao quý, tao nhã.

Vào lúc chạng vạng, tuyết rơi thưa dần. Chu Minh Xuyên cầm ô, đưa cô đi dạo trong rừng mai.

Cuộc đi dạo yên bình của hai người lại bất ngờ chạm trán với Bùi Văn Chi, người đã lâu không gặp.

Cả Chu Minh Xuyên và Linh Nguyệt đều không có ý định để ý đến cô ta, nhưng cô ta lại cầm một chiếc ô màu đỏ thẫm nổi bật, bước thẳng về phía họ.

Anh thật là chung tình. Lúc ban đầu cô ta yêu anh, bên cạnh anh cũng có người phụ nữ này. Cô ta không yêu anh nữa, bên cạnh anh vẫn là người phụ nữ này.

Trong lòng Bùi Văn Chi vẫn dâng lên một nỗi chua xót.

47

“Không ngờ lại gặp ở đây, thật là trùng hợp.”

Cô ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, hiên ngang đứng thẳng giữa nền tuyết trắng xóa.

“Trùng hợp thật, em dâu.”

Chu Minh Xuyên chào hỏi cô ta một cách lạnh nhạt và xa cách.

Linh Nguyệt có chút khó hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn về phía họ.

“À, là thế này. Trước đây lúc tôi đính hôn với em trai Chu tiên sinh, Chu Minh Giang, tôi không thấy Vương tiểu thư. Lẽ nào Chu tiên sinh không nói cho Vương tiểu thư biết?”

Bùi Văn Chi nhướng mày nhìn về phía Linh Nguyệt, trong ánh mắt có một chút khiêu khích bị kìm nén.

Chu Minh Xuyên chỉnh lại cổ áo cho cô, giải thích nhỏ giọng: “Bùi tiểu thư bây giờ là vợ sắp cưới của em họ anh.”

“Vậy thì chúc mừng Bùi tiểu thư.”

Linh Nguyệt mặt không đổi sắc, nhàn nhạt chúc mừng. Trong lòng cô lại thấy hơi buồn cười, những chuyện này thì liên quan gì đến cô?

Cô ghét bị coi là tình địch để tranh giành đàn ông, cũng không muốn đi tranh giành đàn ông với người khác, càng không bận tâm đến những ác ý khó hiểu này.

“Tôi nghe Minh Giang nói, ông nội hiện giờ cũng rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của Chu tiên sinh. Tôi còn nói đùa rằng, nếu Chu tiên sinh đã có bạn gái, sao không tranh thủ đưa đi gặp ông nội? Làm cho ông nội ngày nào cũng nhớ, nói rằng anh phải tìm một cô gái có gia thế và tài năng xuất chúng, nhất định phải đưa đến gặp ông trong vòng nửa năm.”

Nụ cười trên mặt cô ta càng thêm rạng rỡ, thậm chí có vài phần ngông cuồng.

“Đây là chuyện riêng của tôi và bạn gái tôi. Nếu Bùi tiểu thư không có việc gì, thì chúng tôi liền không làm phiền”

Nói là “chúng tôi liền không làm phiền”, thật ra chính là đang bảo cô ta đừng làm phiền nữa.

Anh ôm Linh Nguyệt đi ngang qua cô ta. Linh Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Bùi Văn Chi dừng lại ở sau lưng cô, trong đó có một sự khó chịu.

Bùi Văn Chi lặng lẽ nhìn bóng dáng họ từ từ khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên khóe miệng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Cô ta đã mang thai, không phải con của Chu Minh Giang. Cha ruột của đứa bé là một người đàn ông Pháp mà cô ta chỉ có tình một đêm.

Đêm đó, sau khi Chu Minh Xuyên rời khỏi phòng cô ta, cửa phòng mở toang. Vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, quần áo xộc xệch của cô ta đã bị một người đàn ông Pháp đi ngang qua nhìn thấy.

Anh ta tự cho mình là người phóng khoáng, bước vào phòng cô ta, bế cô ta lên, giải tỏa cơn bế tắc cho cô ta.

Nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, tất cả những điều đó khiến cô ta cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Khi tỉnh dậy với toàn thân đau nhức, người đàn ông đó đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một tờ giấy trên đầu giường, với ngôn từ vô cùng bỡn cợt, lả lơi.

Anh ta đe dọa cô ta không được báo cảnh sát, nói rằng anh ta đã quay lại video họ làm tình, và mong một ngày nào đó có thể nối lại mối tình một đêm này với cô ta.

Cô ta suy sụp đến mức suýt nhảy từ ban công tầng hai mươi mấy của khách sạn xuống, dùng cái chết để quên đi cơn ác mộng này.

Điều khiến cô ta suy sụp hơn nữa là, dù đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nửa tháng sau cô ta vẫn được chẩn đoán là đã mang thai.

Cô ta muốn phá thai, nhưng bác sĩ lại báo cho cô ta một tin xấu khác. Tử cung yếu ớt của cô ta vốn rất khó thụ thai, nếu bỏ đứa bé này, có lẽ sau này cô ta sẽ không thể sinh con được nữa.

Vì vậy, cô ta nhất định phải sinh đứa bé này.

Cô ta không hiểu, tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô ta lại trở nên tồi tệ như vậy?

Từ khoảnh khắc Chu Minh Xuyên buông tay cô ta ra, cô ta đã từng yêu anh bao nhiêu thì giờ đây chỉ còn lại gấp bội nỗi hận.

Từng muốn đứng bên cạnh anh, cùng anh tiến lên đỉnh cao quyền lực và tài phú, giờ đây cô ta chỉ muốn hủy hoại anh, để anh cũng nếm trải nỗi đau khổ của chính cô ta.

Vì vậy, cô ta đã chọn em họ của anh, Chu Minh Giang.

Lợi ích tương đồng, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Họ mỗi người đều lùi một bước.

Chu Minh Giang có một nhân tình cũng đang mang thai, đó là đứa con đầu lòng của anh ta. Anh ta muốn đưa nó vào danh nghĩa con của Bùi Văn Chi. Còn Bùi Văn Chi sau khi sinh đứa con lai này, tất nhiên không thể công khai với mọi người, nên sẽ giao cho nhân tình của Chu Minh Giang nuôi dưỡng.

Như vậy, hai đứa trẻ này cũng coi như có một nơi để nương tựa tốt.

Nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc nhất là chuyện Chu Minh Giang kể cho cô ta nghe về Vương Linh Nguyệt.

— Cô lại là một nhân ngư.

Bùi Văn Chi cảm thấy rất vui sướng. Hóa ra người mà Chu Minh Xuyên luôn tâm tâm niệm niệm, à không, con cá cưng của anh, cũng đang cấu kết với người khác để tìm cách giết anh.

Hóa ra anh mới là người cô đơn thực sự.

Nếu một ngày nào đó, anh biết được toàn bộ sự thật, sắc mặt của anh chắc chắn sẽ rất thú vị.

Rừng mai này cành khô nghiêng ngả, không có vẻ uốn lượn, cong vẹo, mà mang một khí phách còn sâu sắc hơn tùng bách và trúc xanh. Những đóa hoa đỏ cũng đỏ đến yêu diễm, không phải màu đỏ tục tằn thường thấy của mai đào, mà gần như màu máu người.

Truyền thuyết kể rằng, hài cốt của vị quân phiệt Chu Duật Thần nổi tiếng năm đó đã được bộ hạ của ông chôn dưới một trong những cây mai này.

Mùa thu năm 1936, quân Nhật với trọng binh vây thành, tuyên bố sẽ chiếm được thành phố Lan trong vòng 30 ngày.

Tướng quân Chu Duật Thần không hề hoảng sợ, cho người chặt cả rừng mai dọc theo hào thành và tuyên bố: “Xưa có Nhạc Phi cười khát uống máu quân Hung Nô, nay ta nhất định sẽ dùng máu của quân giặc để tưới rừng cây này.”

Phu nhân của tướng quân Chu Duật Thần từng làm lay động cả bến Thượng Hải bằng một khúc ca "Mai Âm". Khi đó, mọi người đều cho rằng tướng quân Chu là đang lấy lòng vợ khi chơi đùa trong lúc nước sôi lửa bỏng. Ai nấy đều khinh thường.

Nhưng sau này thì sao… Tướng quân Chu dụng binh như thần, binh lính Nhật bị thảm bại, xác chết bị ném xuống hào thành, nhuộm đỏ cả một khúc sông.

Chu Duật Thần ra lệnh cho binh lính lấy nước từ giữa sông để tưới cây. Cả dân chúng trong thành cũng vô cùng kích động, mang theo nồi niêu xoong chảo, gáo muỗng trong nhà ra để lấy nước chia nhau tưới cây.

Theo lý mà nói, những cây mai mới chặt xuống chưa được một năm, rễ cây chưa bén sâu, chắc chắn không thể nở hoa. Với lượng nước tưới như vậy, ngay cả những cây mai đã nở cũng sẽ chết.

Thế nhưng, mùa đông năm đó, những cây mai thi nhau nở rộ, màu đỏ như máu người.

Dân chúng đều truyền tai nhau rằng đó là điềm lạ trời ban để phù hộ cho Trung Hoa. Nhất thời, lòng người yên ổn, sĩ khí tăng cao.

Chu Minh Xuyên định giải thích với cô những lời Bùi Văn Chi nói về chuyện giải quyết hôn nhân trong nửa năm, nhưng Linh Nguyệt đang say sưa ngắm mai, có vẻ không để ý, nên anh cũng không thể mở lời.

“Anh có thấy nơi này rất kỳ lạ không?”

Linh Nguyệt dừng lại trước một cây mai lớn, trầm tư hỏi.

“Sao vậy, Linh Linh?”

“Lần đầu tiên em đến đây đã cảm thấy vậy rồi, rất kỳ lạ.”

Cô lắc đầu, “Thôi, về nhà đi.”

Buổi tối, bà Vương vẻ mặt khó xử xin nghỉ phép dài hạn.

Bà nói rằng cháu trai bà bị tai nạn giao thông, bà muốn đi chăm sóc mấy ngày.

Linh Nguyệt không có ý kiến gì, Chu Minh Xuyên liền đồng ý.

48

Gần đây trên giường anh đối với cô càng ngày càng dịu dàng.

Một số tư thế mà trước đây cô không thích và những lời cô không muốn nói, anh cũng không còn ép buộc nữa, mà chỉ chiều chuộng để cô được thoải mái.

Ví dụ như việc làm tình từ phía sau và dùng miệng để giúp anh…

Chu Minh Xuyên tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ rằng nếu cô không muốn, vậy thì thôi.

Vì chuyện cái vảy, Linh Nguyệt liền có tâm sự, nên đêm nay có chút thất thần, trông không vui vẻ phối hợp.

Còn anh gần đây dường như có tâm trạng đặc biệt tốt, ham muốn cũng tràn đầy hơn.

Trong phòng sưởi ấm đầy đủ, chỉ còn lại một chiếc đèn tường màu vàng ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng.

Cơ thể Linh Nguyệt chìm trong tấm đệm mềm mại. Chu Minh Xuyên vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh, để lại những vết răng nhạt.

Mặc dù anh đã ra sức làm tình, nhưng cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Chỉ khi bị dị vật lấp đầy, cô mới khẽ nức nở một tiếng, cắn mạnh vào vai trái của anh.

Sau một đêm bị giày vò, cuối cùng mắt Linh Nguyệt sưng đỏ.

Lúc anh bắn vào trong, đồng tử cô lập tức giãn ra. Trong khoảnh khắc đó, cô hoảng hốt cho rằng anh đã rót tinh dịch vào lỗ nhỏ ở đuôi cá của cô, cả người cứng đờ.

Nhúc nhích đôi chân đang quấn quanh eo anh, cô ý thức được đây là thân người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Minh Xuyên khoác chiếc áo ngủ đứng dậy, tắt đèn phòng ngủ trên đầu giường, rót cho cô một ly nước ấm.

Anh gạt những sợi tóc bị mồ hôi bết vào mặt cô. Linh Nguyệt ôm ly nước, uống một hơi hết cả cốc.

“Có muốn nữa không? Anh đi lấy thêm cho em nhé?”

Anh hỏi.

Linh Nguyệt lắc đầu, rúc sâu vào trong chăn.

Chu Minh Xuyên lại bưng đến một chậu nước ấm và khăn lông, vén nửa chiếc chăn lên, cẩn thận xử lý những vết nhơ sau khi làm tình ở giữa hai chân cô.

Cô rên ư ử như một con vật nhỏ, nhưng vẫn tách chân ra, hơi nhấc mông lên để anh lau sạch tinh dịch vừa bắn vào trong và đang không ngừng chảy ra.

Cảm giác xấu hổ, đã sớm bị anh làm cho tan biến.

Anh không lau khô hoàn toàn, cuối cùng Linh Nguyệt vẫn đi ngủ với lỗ huyệt còn đọng lại tinh dịch.

Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ lại là một ngày tuyết rơi.

Linh Nguyệt lười biếng vươn vai. Dì Trình, người tạm thời thay thế bà Vương, bưng cho cô một chén trà nóng và một chồng sách dày cộp.

Bà đặt trà lên tủ đầu giường, giới thiệu đơn giản cho cô:

“Đây là những mẫu váy cưới, nhẫn kim cương, trang sức và kế hoạch địa điểm cưới mà tiên sinh đã mời các nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu trong ngành làm riêng cho ngài. Tiên sinh muốn ngài xem trước, tất cả đều tôn trọng sở thích của ngài. Nếu không có mẫu nào ngài thích, tiên sinh sẽ yêu cầu họ sửa lại.”

Hôn lễ?

Anh chưa từng đề cập chuyện này với cô.

Chu Minh Xuyên muốn kết hôn và tổ chức hôn lễ với cô?

Cô liếc nhìn chồng sách dày cộp, cao hơn một bàn tay, chỉ cảm thấy đau đầu và bực bội.

“À, vậy cứ để đó đi, lúc nào rảnh tôi sẽ xem.”

Cô tùy ý mở cuốn đầu tiên ra. Bên trong là đủ loại kiểu váy cưới, váy bồng, váy đuôi cá, váy đuôi dài… còn có cả sườn xám kiểu Trung Quốc, khiến cô hoa cả mắt.

Linh Nguyệt đóng tạp chí lại, ném trở về tủ, uống hai ngụm trà nóng rồi tiếp tục ngủ nướng.

Khi Chu Minh Xuyên tan làm về nhà vào buổi chiều, anh đã nói với cô về chuyện này.

“Anh định tổ chức hôn lễ vào ngày sinh nhật của em, nửa năm sau. Kéo dài nhiều năm như vậy, là anh có lỗi với em. Đây là tất cả những gì anh nên làm cho em.”

Nụ cười của Linh Nguyệt cứng đờ trong thoáng chốc: “Sao lại gấp vậy? Em cảm thấy…”

Anh lại rất kiên quyết: “Anh đã hứa với em, trước 30 tuổi sẽ giải quyết xong mọi chuyện, cho em một hôn lễ long trọng, để em đường hoàng đứng trước mọi người với tư cách là vợ của anh.”

Cô dừng lại một chút, không biết phản bác thế nào, đành giả vờ suy nghĩ cho anh mà nói: “Thế còn ông nội, cha mẹ anh, họ sẽ không phản đối sao?”

Chu Minh Xuyên cười một cách tự tin: “Anh sẽ không cho họ có cơ hội phản đối. Sau này, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai đến chỉ trỏ vợ của anh. Em chỉ cần thong thả chọn váy cưới, chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp là được.”

Trong lòng Linh Nguyệt bỗng nảy lên một dự cảm không lành. Cô cảm thấy Chu Minh Xuyên chắc chắn đang âm mưu một điều gì đó, nhưng cô vẫn không biết đó là chuyện gì.

Anh đã nói như vậy, cô cũng không còn gì để nói thêm.

Đường trơn trượt vì tuyết, Hàn Tĩnh Tùng trên đường lái xe tan tầm về nhà bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện của Trần Diệp Tinh.

Từng chuyện một, khiến anh ta khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Trong phút chốc mất tập trung, anh ta đã va chạm với một chiếc xe khác ở ngã tư, và ngay lập tức mất đi ý thức.

Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, hai chữ hiện lên trong đầu anh ta, khiến anh ta chợt hiểu ra.

Anh ta dường như đã biết bạn gái mình rốt cuộc là thứ gì.

Mặc dù bị thương, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ nói chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là ổn.

Bà Vương vẫn không yên tâm, luôn ngồi bên giường canh chừng chờ anh ta tỉnh lại.

Đêm dần khuya, tuổi già không thể so với sức trẻ, bà không nhịn được buồn ngủ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, bà nghe thấy cháu trai mình lẩm bẩm điều gì đó, khiến bà tỉnh giấc.

49

“Cá… nhân ngư… cô ấy là nhân ngư…”

“Họ đều là nhân… ngư…”

Hàn Tĩnh Tùng vô thức lẩm bẩm.

Bà Vương không kịp nghe anh ta nói gì, thấy anh ta dường như sắp tỉnh, vội vàng nhấn chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ trực đến.

Anh ta lẩm bẩm vài tiếng, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mày co lại, trông vẫn còn rất hoảng loạn trong cơn hôn mê.

Vì Hàn Tĩnh Tùng khi còn nhỏ được ông bà nuôi, đã học được một vài thổ ngữ mà bà Vương không hiểu. Bà cũng phải tốn công sức để hiểu anh ta đang nói gì.

“Cái đuôi… cái đuôi… đuôi cá… bọn họ thật sự đều có đuôi cá…”

“Cháu nói gì? Cháu muốn uống nước à?”

Hàn Tĩnh Tùng bỗng mở mắt, cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn khiến anh ta hít sâu vài hơi để xác nhận mình còn sống hay không.

Bên tai là tiếng gọi dồn dập của dì út và những câu hỏi liên tục của bác sĩ.

Đầu anh ta đau như búa bổ, nhưng vẫn cố gắng trả lời vài câu hỏi của bác sĩ và làm một vài xét nghiệm đơn giản.

Bác sĩ nói anh ta tạm thời không sao, chờ đến khi bác sĩ điều trị chính đi làm sẽ đến để làm liệu pháp chuyên môn cho anh ta. Hiện tại anh ta có thể tiếp tục nghỉ ngơi một lát, sau đó liền rời đi.

Bà Vương nắm tay anh ta không ngừng lải nhải, hỏi anh ta có khát, đói bụng hay muốn ăn gì không.

Bà chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn trà đầu giường: “Tiểu Trần biết cháu bị tai nạn giao thông, cũng lo lắng lắm. Dì sợ con bé mệt nên đã cho nó về trước, tối nay dì sẽ ở đây trông cháu. Đây này, nó còn chuẩn bị canh gà cho cháu, cháu có muốn uống một chút không?”

Miệng anh ta khô khốc, chỉ uống một ly nước, không muốn ăn gì cả.

Bà Vương nhìn anh ta uống xong nước, lại hỏi: “Lúc nãy cháu lơ mơ, miệng lẩm bẩm cái gì vậy? Sao đang lái xe bình thường lại mất tập trung mà xảy ra chuyện? Có phải là áp lực công việc quá lớn không?”

Hàn Tĩnh Tùng do dự trong lòng một lát. Anh ta nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Trần Diệp Tinh, nhìn thấy bát canh gà trên bàn, cuối cùng vẫn nuốt những chuyện trong lòng xuống.

“Cháu cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ… thật sự là một vài chuyện công việc thôi.”

Toàn thân đau nhức, anh ta lại nằm xuống.

“À phải rồi dì, cháu hôn mê bao nhiêu ngày rồi ạ?”

“40 tiếng đồng hồ! Cháu không biết dì lo lắng cho cháu đến mức nào đâu!”

“Dì, dì đừng giận. Sau này cháu nhất định sẽ cẩn thận. Dì xin nghỉ đến chăm sóc cháu, vậy Chu tiên sinh và mọi người sẽ không vui sao? Cháu còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, dì cứ về đi, không cần phiền phức như vậy đâu ạ.”

Bà Vương rưng rưng nước mắt nói: “Không sao đâu, cháu đừng lo mấy chuyện đó. Chu tiên sinh là đứa bé dì nhìn lớn lên, tính cách nó dì biết, nó luôn khách sáo với dì, sẽ không so đo mấy chuyện này. Còn… phu nhân, thật ra cũng là người hiền lành, cô ấy cũng chưa nói gì.”

Hàn Tĩnh Tùng không ngủ nữa, mà trò chuyện với bà Vương.

Có lẽ là sau khi trải qua một tai nạn, con người ta sẽ quý trọng người thân của mình hơn. Bà Vương cũng không còn mệt mỏi, dụi mắt, đầy tinh thần trò chuyện với anh ta.

Từ chuyện tổ tiên bà Vương từng làm đội trưởng du kích, đến chuyện người quản lý 30 tuổi đã bị hói đầu, tính tình nóng nảy trong bộ phận của Hàn Tĩnh Tùng, hai dì cháu bình dị, ấm áp tâm sự những chuyện gia đình.

Khi nói đến mấy chục năm bà Vương ở nhà họ Chu, Hàn Tĩnh Tùng không hề lộ vẻ gì, kéo một câu chuyện để hỏi:

“Dì, bạn gái của Chu tiên sinh rốt cuộc là người ở đâu? Tại sao lại đặt hộ khẩu dưới tên dì? Cháu thấy Chu tiên sinh có vẻ rất thích cô ấy.”

Cô Vương vẫy tay, dường như không muốn nói nhiều: “Cô ấy là cô gái do chính nó mang về, dì làm sao biết được thủ đoạn của nó, cũng không phải chuyện dì có thể hỏi.”

“Dì ơi, dì nhất định biết mà. Dù sao thì chỉ có hai chúng ta nói chuyện thôi, dì cứ kể cho cháu nghe đi. Cháu đâu thể nói cho người khác được.”

Lớn hơn hai mươi năm, đây lại là lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu có chút vô lại nói chuyện với dì út.

“Chuyện này không thể nói bậy, chính là không thể nói bậy. Cháu cũng đừng hỏi nữa, quan tâm đến phụ nữ người ta làm gì?”

Anh ta thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng: “Dì, cháu như vậy cũng không phải một ngày hai ngày. Dì biết từ nhỏ cháu đã thích hỏi cho ra lẽ rồi. Hồi nhỏ, mọi người trong làng cứ đồn rằng ông què ở đầu làng đã chết ở nhà, nhưng cháu thì không đồn. Ngày nào cháu cũng đi ngó nhà ông ấy một cái, sau đó mới đi khắp làng nói ‘ông què chưa chết đâu’. Sau đó bị anh trai ông ấy ngày nào cũng lấy dép lê đánh vào mông… Nếu dì cứ để cháu giữ bí mật trong lòng, cháu sẽ không ngủ ngon được.”

Nhắc đến chuyện anh ta hồi nhỏ, bà Vương bật cười.

Hàn Tĩnh Tùng thấy dì út có chút lung lay, lại nói: “Dì biết cháu là người như vậy mà. Nếu dì không nói cho cháu, sau này lúc lái xe cháu lại suy nghĩ miên man nữa…”

“Câm miệng! Cái thằng nhóc này, vết thương còn chưa lành mà đã quên đau rồi! Những lời xui xẻo về sống chết này cũng có thể tùy tiện nói ra à? Hèn chi anh trai ông què lại đánh cháu, đáng đời lắm!”

“Vậy dì nói cho cháu nghe đi!”

Anh ta cười hề hề, vẻ mặt vô liêm sỉ.

Bà Vương thở dài, quay người ra cửa nhìn xem bên ngoài hành lang có ai đi qua không, rồi đóng chặt cửa phòng lại, ngồi xuống mép giường anh ta.

“Ôi…”

Bà nghiêm mặt nói:

“Chuyện này, cả đời này, dì e rằng cũng chỉ nói với một mình cháu thôi. Cái xương già này của dì không muốn mang theo bí mật xuống mồ. Kể cho cháu nghe cũng không phải là không được, cháu muốn nghe thì nghe đi. Nhưng dì thật sự nói cho cháu một câu, cháu không phải không biết thủ đoạn của nhà họ Chu. Nếu chuyện này mà để người thứ ba biết, lúc nhà họ Chu giết người diệt khẩu, có thể giữ cho cháu toàn thây đã là phúc tổ tông nhà mình rồi đấy.”

Thấy dì út như vậy, anh ta cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu, trong miệng thề thốt đủ kiểu.

“Người được treo dưới tên dì, con gái dì, Vương Linh Nguyệt, cô ấy căn bản không phải là người.”

“Cháu biết đấy, dì là người nhìn Chu tiên sinh lớn lên. Hồi nhỏ nó lớn lên bên cạnh ông cụ Chu, cũng là do dì chăm sóc…”

Câu chuyện không quá dài, cũng không phức tạp như vậy. Chỉ khoảng hơn hai mươi phút, bà Vương đã kể xong.

Trên mặt Hàn Tĩnh Tùng chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ. Đến khi đôi mắt anh ta cay xè, anh ta mới nhận ra rằng ngay cả chớp mắt anh ta cũng không làm.

Bà Vương vỗ vỗ đầu anh ta, một lần nữa nhấn mạnh: “Nghe xong rồi, cứ coi như tối nay dì kể cho cháu nghe một câu chuyện về khỉ nước. Ngủ một giấc rồi quên đi.”



50

Dù Linh Nguyệt sống ở biển sâu, nơi nhiệt độ nước khá thấp, nhưng gần đây do đuôi của họ có chức năng chống lạnh, cộng thêm hang động dưới đáy biển của gia tộc nằm trên một suối nước nóng dưới biển, quanh năm ấm áp, nên cô không quen với mùa đông trên cạn.

Hơn nữa, độ mặn của nước biển và nước ngọt trong bể bơi khác nhau, có chút ảnh hưởng đến cơ thể cô. Khi ở trong bể bơi, chức năng chống lạnh của đuôi cô bị suy giảm đáng kể do độ mặn thấp.

Nhưng đây không phải là chuyện quá quan trọng, cô cũng không nói với Chu Minh Xuyên. Cô không muốn cho anh biết thêm về cơ thể mình.

Mặc dù cảm thấy hơi lạnh, cô vẫn xuống bể bơi mỗi ngày để kiểm tra đuôi, xem xét tình trạng phát triển của mảnh vảy đó.

Cô cảm thấy một cơn ngứa. Hóa ra từ khi cô phát hiện ra, chỉ trong hai ba ngày, mảnh vảy đã phá vỡ lớp da trên đuôi, lộ ra một chút, với một sức sống mãnh liệt để mở rộng ra ngoài.

Tốc độ phát triển này quả thực không thể xem là chậm.

Một lúc lâu sau, Linh Nguyệt bất lực thở dài, không nhìn nó nữa mà leo ra khỏi nước.

Sau buổi trưa, cô lại một lần nữa nhận được điện thoại của Chu Minh Giang.

Giọng anh ta nghe có vẻ rất phấn khích, như thể đã nóng lòng muốn phát động một đợt tấn công mới chống lại Chu Minh Xuyên.

“Cá, dạo này cô thế nào rồi?”

Hai anh em Chu Minh Giang và Chu Minh Xuyên có tính cách hoàn toàn khác nhau. Chu Minh Xuyên bề ngoài đối xử với người khác ôn hòa, lịch sự nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, trong lòng thì lạnh lùng xa cách. Chu Minh Giang bề ngoài đối xử với mọi người nhiệt tình và chu đáo hơn ba phần. Anh ta không phải là một tảng đá không biết nói chuyện, mà có chút lả lơi, trơ trẽn.

“Anh gọi điện đến, muốn làm gì?”

Linh Nguyệt không có ý tứ khách sáo với anh ta.

“Đương nhiên là có một chuyện quan trọng. Cô làm xong chuyện này, tôi có thể bảo đảm sự tự do cho cô.”

Anh ta thu lại giọng đùa cợt, trở nên nghiêm túc ngay lập tức.

“ kể chi tiết.”

“ tôi có một tập tài liệu, nếu cô có thể đặt nó vào két sắt của Chu Minh Xuyên ở biệt thự vào thời điểm thích hợp, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.”

“Nghe có vẻ không phải là chuyện tốt.”

Linh Nguyệt mỉm cười. Mùi vu oan, hãm hại đã gần như tràn ngập.

“Với anh ta thì không phải chuyện tốt, nhưng với cô thì chắc chắn là chuyện tốt. Cô còn chưa hiểu sao?”

“Nhưng anh phải nói cho tôi toàn bộ kế hoạch, thì tôi mới có thể lựa chọn có giúp anh hay không.”

“Cá à, bây giờ bị người ta trói lại làm búp bê tình dục để thỏa mãn dục vọng là cô – không phải tôi. Tôi không có quyền lựa chọn.”

Bên kia đầu dây, Chu Minh Giang cười khẩy một tiếng, như đang cười nhạo lời nói không biết tự lượng sức của cô.

Linh Nguyệt dù sao cũng là một con cá có lòng tự tôn. Ngay lập tức, cô im lặng và cúp điện thoại.

Mười phút sau, Chu Minh Giang lại gọi lại.

Linh Nguyệt cố tình để chuông reo nửa phút mới nghe máy.

Chu Minh Giang thật sự đã nói lời xin lỗi trước với cô.

“ cô là tiên cá dưới biển, tôi đây là thân xác phàm trần ăn nói thiếu suy nghĩ, tiên cá xin đừng chấp nhặt với tôi. Dù sao thì tôi biết cô cũng bị cái tên anh họ súc sinh không bằng của tôi cưỡng ép, cùng chịu khổ với tôi. Tên súc sinh này chúng ta không thể giữ lại, cô nên bớt giận, chúng ta cùng nhau tìm cách giết hắn đi.”

“Được rồi.” Lúc này Linh Nguyệt mới kiêu ngạo đồng ý.

Anh ta suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói cho cô để cô phối hợp hành động của mình.

Hóa ra, bên cạnh Chu Kỳ Hách có hai người trợ lý tuổi tác tương đương, một người họ Tiết, một người họ Phan. Họ đã theo ông ta mấy chục năm, luôn trung thành tuyệt đối, làm việc chưa bao giờ sai sót, là mối quan hệ sống chết có nhau. Chu Kỳ Hách tin tưởng họ thậm chí còn hơn cả con cái của mình.

Con cái Chu Kỳ Hách gọi họ là chú, đời cháu thì gọi là ông.

Bây giờ, ông Tiết đã sớm bị gia đình Chu Minh Giang mua chuộc. Ông ta thăm dò tin tức cho họ, cũng không có gì khác ngoài việc ông cụ gần đây sức khỏe thế nào, khi nào thì sẽ chết.

Chu Minh Xuyên biết ông nội Chu sắp qua đời, Chu Minh Giang cũng không có lý do gì không biết.

Vì thế, gần đây anh ta đã có một âm mưu bất chính.

Ông Tiết cố ý đầu độc ông nội Chu, rồi cố tình để lại dấu vết để anh ta phát hiện, cuối cùng đổ tội cho ông Phan. Ông Tiết điều tra ra người chủ mưu đứng sau ông Phan chính là Chu Minh Xuyên, một lần nữa vu oan cho anh.

Cháu trai duy nhất của ông Phan ở bên ngoài không biết đã mắc phải điểm yếu quan trọng gì đó, bị cha của Chu Minh Giang nắm được. Nhưng gia đình họ còn chưa làm lộ, muốn đưa tin tức này cho Chu Minh Xuyên, giả tạo bằng chứng Chu Minh Xuyên đã nắm được điểm yếu của nhà họ Phan, ép họ mưu sát ông nội Chu.

Như vậy, logic của chuyện này sẽ trôi chảy.

Chu Kỳ Hách từ trước đến nay rất tàn nhẫn, cũng vô cùng kỵ chuyện này. Nếu ông ta biết có người muốn hại mình, dù là con ruột hay cháu ruột, ông ta cũng có thể ra tay giết.

Điều này liên quan đến một bí mật cũ: khi Chu Kỳ Hách 60 tuổi, một nhân tình lại sinh thêm cho ông ta một đứa con trai. Đáng tiếc là khi cậu bé này lớn lên đến mười mấy tuổi, mẹ cậu thấy Chu Kỳ Hách vẫn khỏe mạnh, không thể chết trong thời gian ngắn, đồng thời ông ta cũng không muốn chuyển nhượng cổ phần tài sản cho đứa con riêng này, nên bà ta đã có một ý đồ xấu, muốn hại chết Chu Kỳ Hách, sau đó ngồi chờ luật sư tranh giành di sản cho bà. Khi đó, hai đứa con trai của Chu Kỳ Hách tùy tiện ném cho bà một ít xương thịt, cũng đủ để bà hưởng thụ cả đời.

Toan tính của bà ta rất tốt, nhưng khi bà ta mua một lượng lớn thuốc ngủ ở một hiệu thuốc, ông Tiết đã phát hiện và báo cáo cho Chu Kỳ Hách, nhờ đó Chu Kỳ Hách mới thoát nạn.

Hai ba tháng sau, nhân tình và con trai cùng nhau gặp tai nạn giao thông, không may qua đời, cái chết vô cùng thảm thương.

Người phụ nữ và đứa con mà ông ta yêu thương mười mấy năm cứ thế bị giết. Dù người mẹ có sai, nhưng đứa trẻ là vô tội… nhưng ông ta có bận tâm không?

Chuyện này, Chu Kỳ Hách ít nhiều cũng làm để cho những người khác trong nhà họ Chu thấy, để nói cho họ biết: tranh giành ngôi vị thì được, nhưng âm mưu bất chính thì không. Các người có làm gì thì cũng không thể tính kế lên đầu ta được.

Còn về bí mật của cháu trai ông Phan trong tay Chu Minh Giang, anh ta không nói chi tiết:

“Đến lúc đó tôi sẽ đưa bản sao và USB cho cô. Cô đặt nó vào két sắt của Chu Minh Xuyên. Chu Kỳ Hách chắc chắn sẽ tìm người đến lục soát nhà anh ta. Chỉ cần ông ấy lục soát, anh ta sẽ không thể nào phủi sạch được. Hơn nữa, ông nội tôi dù sao cũng đã già, đầu óc không còn minh mẫn như xưa. Giữa ông Tiết và ông Phan, ông nội tin tưởng ông Tiết hơn. Có ông Tiết cầm bằng chứng được lục soát ra nói đi nói lại trước mặt ông nội vài lần, ông nội nhất định sẽ tin.”

Linh Nguyệt cười lạnh. Thảo nào Chu Minh Xuyên luôn coi thường người em họ này. Trong đầu chỉ toàn là những âm mưu xấu xa không ra gì.

“Anh tự tin như vậy sao?”

“ tôi nói khô cả họng rồi, rốt cuộc cô có làm hay không?”

“ tôi làm.”

“Được, bây giờ là tháng 12. Từ tháng 2 trở đi, cô mỗi ngày đều phải mở điện thoại xem tin nhắn của tôi, và trả lời kịp thời. Tôi sẽ nói cho cô biết chính xác là khi nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro