96 + 97 + 98 + 99 + 100

96

Chu Minh Xuyên thực sự đã vượt qua, nhưng đó cũng là sau một thời gian rất dài.

Hơn nữa, khi ấy anh chỉ trông có vẻ bình thường trong mắt người ngoài mà thôi.

Sau khi biết tin Linh Nguyệt qua đời, anh đã sống trong một khoảng thời gian tăm tối. Hàng ngày, anh chỉ trò chuyện với tấm da đó, sợ cô lạnh, sợ cô nóng, sợ cô cô đơn.

Mỗi ngày anh đều hối hận và buồn bã. Nhớ lại đủ thứ chuyện lúc Linh Nguyệt còn sống, anh không có một giây phút nào không hối hận vì sao khi xưa mình đã không trân trọng cô.

Anh hối hận vì đã không đối xử tốt hơn với cô khi cô còn sống.

Cho đến khi trải qua sinh nhật tuổi 30 trong sự u ám, nỗi đau khổ và hối hận hành hạ anh đến mức gần như mất trí. Anh trở nên thất thần, gầy sọp đi trông thấy.

Sau này, cha mẹ Chu biết chuyện, tự mình đến nhà đánh anh mấy trận để anh tỉnh táo lại một chút. Đặc biệt là Chu phu nhân, bà giận đến mức thiếu chút nữa nhảy lầu.

Chu Minh Xuyên sinh ra là con cưng của trời, từ nhỏ anh gần như không bao giờ mắc lỗi, cũng chưa bao giờ bị cha mẹ đánh.

Nhưng những cái tát của Chu phu nhân không vì chưa từng được tập luyện trên người con trai mà trở nên ngượng ngùng.

Bà bắt Chu Minh Xuyên phải chỉnh đốn lại bản thân và nhanh chóng trở lại công ty làm việc, nếu không bà sẽ chết ngay trước mặt anh.

Chu Minh Xuyên mới từ từ mở mắt, dần dần khôi phục lại nếp sinh hoạt bình thường.

Chu phu nhân biết người phụ nữ đã làm con trai mình hồn siêu phách lạc là con gái của bà Vương, nên đã gọi bà Vương đến trách mắng. Bà Vương cảm thấy oan ức, chỉ đành nói ra sự thật.

Sau khi biết chuyện, Chu phu nhân rất sốc. Bà nhớ lại những cải cách giảm ô nhiễm biển của tập đoàn Chu Thị mà Chu Minh Xuyên đã thực hiện trước đó, và ngay lập tức nảy ra một ý tưởng. Bà hết lời khuyên nhủ anh:

“Người ta đã không còn nữa, con ở đây sống dở chết dở thì có ích lợi gì chứ! Con không phải yêu cô ấy sao? Vậy con trở lại công ty được không? Con tiếp tục làm những cải cách năng lượng mới của con đi, tiếp tục bảo vệ vùng biển đó cho cô ấy được không? Nếu cô ấy thực sự còn sống, cô ấy cũng sẽ cảm ơn con...”

Ơn trời, lần này con trai bà cuối cùng cũng nghe lọt tai.

Một lần nữa đứng trước gương, Chu Minh Xuyên mới phát hiện tóc mình đã bạc trắng lúc nào không hay.

Sự đan xen giữa đen và trắng càng làm anh trông tang thương hơn.

Trong khi rõ ràng anh còn chưa đến 30 tuổi.

Hình ảnh như vậy rõ ràng rất khó để đại diện cho một tập đoàn. Người tạo mẫu tóc nhanh chóng nhuộm lại tóc anh thành màu đen.

Tất cả đã được che đậy đi một cách đơn giản như thế.

Dù sao, ngoài anh ra, cũng không có nhiều người còn biết cô đã tồn tại.

Sự tự kỷ luật trong sinh hoạt của Chu Minh Xuyên cũng vô cùng đáng sợ.

Trong những năm sau đó, gần như mỗi ngày anh đều đi ngủ lúc 12 giờ đêm và thức dậy lúc 5 giờ sáng. Thức dậy sớm là một ly cà phê đen đậm đặc, một ngày ở công ty làm việc mười tám giờ, ngoài ra còn là những cuộc họp, những cuộc đàm phán gấp rút ở khắp nơi trên thế giới.

Tỷ lệ thuận với công sức anh bỏ ra là con số trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên. Tên anh xuất hiện ngày càng nhiều trên các kênh kinh tế, tài chính, báo chí và tạp chí hàng tuần.

Anh dường như đang dùng một cuộc sống nề nếp, không chút gợn sóng như vậy để khiến cơ thể mình quên đi những ký ức đau khổ khi không cần thiết.

Trợ lý Nghê Nhạc biết Chu tổng có một thói quen rất kỳ lạ.

Mặc dù nhiều tạp chí tự nhiên và chuyên gia bảo vệ môi trường đã ca ngợi người đứng đầu mới của tập đoàn Chu Thị vì những đóng góp to lớn cho việc bảo vệ đại dương, nhưng khi anh có nhu cầu ra nước ngoài, cần đặt vé máy bay, anh nhất định sẽ ưu tiên chọn những đường bay có thể tránh được biển.

Bất kể đó là vùng biển nào.

Anh không muốn nhìn thấy biển, điều đó làm anh cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

Nhưng hiện tại, có bao nhiêu chuyến bay quốc tế không đi qua mặt biển?

Thế nên, việc sắp xếp lịch trình cho Chu tổng đã tốn của anh ta rất nhiều thời gian.

Sau này, đơn giản là mỗi lần ra ngoài, anh đều dùng máy bay riêng.

Cuộc sống cứ thế ổn định và bình lặng trôi qua, mọi thứ vẫn vận hành như cũ.

Giống như căn biệt thự kia, mọi dấu vết về cuộc sống của Linh Nguyệt vẫn còn được giữ lại, như thể cô chưa bao giờ rời đi.

Nước hồ bơi vĩnh viễn trong sạch; bên chiếc ghế dài cô thích nằm, luôn bày sẵn những món ăn vặt, bánh ngọt và trái cây cô từng yêu thích; phòng quần áo được thay đổi theo mùa và xu hướng để đặt quần áo của cô; chỉ cần Chu Minh Xuyên ở nhà, trên bàn ăn mỗi bữa đều có món cô thích; người làm vườn mỗi ngày đều cắm một bó hoa tươi đặt trong phòng ngủ của họ.

Chu Minh Xuyên cũng không kiêng dè khi nhắc đến Linh Nguyệt. Anh thậm chí còn thường xuyên dặn dò người hầu phụ trách mua nguyên liệu, bảo họ loại trái cây nào trong mùa này tươi ngon hơn, rồi bảo họ mua về thái sẵn mang lên lầu.

Vì Linh Nguyệt sẽ thích.

Nghe có vẻ hơi rùng rợn một cách khó hiểu, nhưng với mức lương cao ngất ngưởng, mọi người dần dần quen với điều đó.

Thỉnh thoảng, Chu Minh Xuyên mua một vài món trang sức tinh xảo, lộng lẫy trong các viện bảo tàng tư nhân, và cũng theo thói quen đặt chúng vào hộp trang sức của cô.

Đến đầu hè năm đó, hoa sen trong hồ biệt thự nở rộ, cá chép tung tăng bơi lội. Khi sinh nhật của Linh Nguyệt lại đến, Chu Minh Xuyên bàng hoàng nhận ra mình đã 35 tuổi.

Gặp Linh Nguyệt, cũng đã gần ba mươi năm trước rồi.

Ba mươi năm à, anh thở dài một tiếng.

Nhân nguy có tuổi thọ rất dài, nhưng đời người có được bao nhiêu cái ba mươi năm đâu?

Ba mươi năm đầu đời của anh đã sống vì Linh Nguyệt, và sau này vẫn như thế.

Mấy năm trước, Chu Minh Xuyên và Hàn Thiên Hà đã đạt được một sự hòa giải nào đó. Sau đó, công ty của Hàn Thiên Hà không còn phải chịu những sự chèn ép ác ý từ anh nữa. Vì thế, anh ta dần dần trở lại đất liền, bận rộn với sự nghiệp của mình đến mức làm mưa làm gió, thời gian ở dưới biển không còn nhiều lắm.

Nhưng chỉ cần trở về, mỗi lần anh ta đều mang theo một chút trái cây và đồ ăn vặt mà Linh Nguyệt thích.

Ở dưới biển, muốn có được những thứ này vẫn rất khó khăn.

Mấy năm nay, quan hệ giữa anh ta và Linh Nguyệt cũng dần dần hòa hoãn. Anh ta tin rằng việc Linh Nguyệt hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị với anh ta chỉ là vấn đề thời gian.

Không sao cả, gần ba mươi năm qua anh ta đều đã vượt qua, điều anh ta không thiếu nhất chính là thời gian.

Vợ và con gái của chú Trần đều không may qua đời vì bệnh tật cách đây vài chục năm. Để trốn tránh nỗi đau, ông đã ẩn mình sống trong xã hội con người suốt nhiều năm.

Nhưng sống xa nhà mãi không phải là kế sách lâu dài, ông vẫn phải trở về biển thăm nom.

Lần này trở về biển, ông đi cùng Hàn Thiên Hà.

Hàn Thiên Hà lái xe cùng ông đến một hòn đảo nhỏ, nơi ông thường lên bờ. Trên đường đi, anh ta trò chuyện với chú Trần, không khí rất hòa hợp.

“Những món ăn vặt này lại mang cho Linh Nguyệt đúng không? Chỉ có cháu mới cưng chiều con bé như một đứa trẻ như vậy thôi.”

Khóe miệng Thiên Hà nở một nụ cười chua xót: “Đó là điều cháu nên làm. Linh Nguyệt đã phải chịu quá nhiều oan ức trước đây, cháu phải bù đắp cho cô ấy thật tốt.”

Nghe vậy, chú Trần cũng thở dài một hơi: “Đúng vậy, Linh Linh đã phải chịu không ít khổ sở khi ở bên cạnh Chu Minh Xuyên. Nhưng may mà bây giờ con bé cuối cùng cũng chạy thoát được rồi, đúng không? Hơn nữa, đó không phải là lỗi của cháu, cháu không cần luôn tự trách mình.”

Trong một góc khuất của chiếc xe, thiết bị nghe lén siêu nhỏ đã ghi lại được những âm thanh đó. Đèn đỏ

nhấp nháy tinh tế rồi lại trở lại trạng thái bình thường, truyền dữ liệu đã lưu trữ đến một chiếc máy tính khác.



97

Sinh nhật cô năm nay cũng long trọng và náo nhiệt như mọi năm.

Linh Nguyệt trân trọng từng phút giây sum họp, hạnh phúc và an lành của cả gia đình.

Cô quay mặt lên vầng trăng sáng trên bầu trời, ước nguyện cho mình và người thân có thể luôn được bình an và vui vẻ.

Theo thông lệ, cô nhận được không ít quà, một phần đến từ gia đình và bạn bè, nhưng phần lớn là từ những người theo đuổi mà cô còn chưa nhớ hết tên.

Ngày hôm sau, Linh Nguyệt cùng chị gái sắp xếp lại tất cả những món quà đã nhận.

Đa số những món quà này là đồ ăn có thể bảo quản lâu dài. Cô đem tặng phần lớn cho những người già hoặc những người tàn tật trong tộc.

Ngoài ra, cũng có những món đồ mới lạ mà Linh Nguyệt tự mình trân quý, như chiếc khăn sa do chị gái tự tay đan, con dao găm lộng lẫy và sắc bén mẹ tặng, hay chiếc gương trang điểm cha làm cho.

Linh Nguyệt soi gương, sờ lên má mình, thầm nghĩ, xem ra má bánh bao của cô không thể hết được.

Sáu năm trước, khi mới trở về biển, gương mặt cô tiều tụy, ánh mắt vô hồn, gầy đến mức có thể sờ thấy từng chiếc xương sườn. Mới đó mà mấy năm đã trôi qua, sắc mặt cô ngày càng tốt hơn, người cũng trắng trẻo, mũm mĩm. Mọi người vẫn thường nói cô đáng yêu như một con sóc no căng.

Dù trên mặt có vẻ trẻ con, nhưng trên người cô lại không hề có nét ấu trĩ.

Thân hình dần trở nên đầy đặn, những chiếc vảy lấp lánh như đá quý, và vây đuôi mềm mại bơi lượn như lụa. Dù ở đâu, cô cũng có thể thu hút ánh nhìn của những người khác giới.

Đặc biệt là vòng một đầy đặn, trắng mịn, mềm mại như ngọc mỡ dê, trông vô cùng thu hút.

Nhân ngư, bất kể nam hay nữ, về cơ bản chỉ mặc yếm để che ngực. Trong mấy thập kỷ gần đây, phụ nữ lại chuộng kiểu dây yếm, chỉ có hai sợi dây mảnh vắt qua cổ và buộc ở phía sau lưng, che hờ hững đôi gò bồng đảo trước ngực, khiến người ta chỉ muốn tiến tới kéo nó xuống…

Thiên Hà cũng đến giúp cô. Anh ta đã cẩn thận đặt món quà của mình vào phòng cô, sợ rằng cô cũng sẽ tùy tiện đem tặng người khác. Sau đó, anh ta mới cùng cô dọn dẹp những món quà của những người khác.

Linh Nguyệt trò chuyện với anh ta vài câu: “Cái dự án mà anh nói, giờ sao rồi?”

Nhắc đến chuyện này, khóe mắt anh ta ánh lên niềm vui: “Có hơn năm mươi phần trăm khả năng thành công. Nếu anh và chú Trần có thể hoàn thành dự án này, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”

Linh Nguyệt thành thật khen ngợi: “Anh thật sự rất giỏi.”

Thiên Hà khiêm tốn cười: “Không có gì đâu. Tất cả là vì tộc của chúng ta mà.”

Anh ta đang nói về việc mua lại một công ty dược phẩm lớn. Công ty này, khi đứng bên bờ vực phá sản, đã được ông nội của Chu Minh Xuyên mua lại và sáp nhập vào tập đoàn của mình. Nhưng tập đoàn Chu Thị không có nhiều lợi thế trong lĩnh vực này, sau một vòng tái cơ cấu, nó vẫn bị bỏ không, không mang lại bất kỳ lợi nhuận nào.

Nói ra thì cũng buồn cười, năm đó khi ông nội Chu Minh Xuyên quyết định mua lại là một năm trước khi ông mất. Sau đó, có người lén lút bàn tán rằng ông đã lú lẫn mới đưa ra quyết định này, làm một vụ mua bán lỗ vốn.

Theo thông tin mà Hàn Thiên Hà nghe được, các lãnh đạo cấp cao của Chu Thị hiện đang thảo luận về việc có nên bán lại công ty đó để giảm bớt gánh nặng cho tập đoàn hay không.

Anh ta để mắt đến nó là vì trước khi bị mua lại, các nhà nghiên cứu của công ty đã phát triển thành công một loại huyết thanh kháng nọc độc của một loài rắn biển sâu. Công nghệ này hiện vẫn thuộc sở hữu của Chu Thị.

Loài rắn này hoạt động trong một phạm vi rất rộng, một phần sống ở gần bờ biển, một phần khác sống cùng khu vực với nhân ngư. Nọc độc của chúng rất mạnh, luôn là một trong những mối đe dọa lớn của tộc nhân ngư.

Ví dụ, ông nội của Linh Nguyệt đã chết vì nọc độc của loài rắn này.

Nó có họ hàng gần với một loài rắn độc ở Bắc Mỹ. Năm đó, có một nhóm nghiên cứu đã phát triển huyết thanh kháng nọc rắn ở lục địa, sau đó bản quyền đã được một công ty dược phẩm địa phương mua lại. Còn huyết thanh rắn biển sâu mà họ cũng phát triển được lại không có ai hỏi mua. Khi phá sản, công nghệ này cùng với một vài công nghệ khác đã được tập đoàn Chu Thị mua lại.

Linh Nguyệt rất quan tâm đến chủ đề này, cô hỏi: “Quá trình sản xuất huyết thanh thông thường mất hơn chín tháng đúng không? Hạn sử dụng là hai đến ba năm.”

Hàn Thiên Hà nói đúng là như vậy. “Nhưng loại huyết thanh rắn biển sâu này có hạn sử dụng lên đến sáu năm. Ước tính bảo thủ thì hiện tại vẫn còn hơn một trăm ống. Nếu anh có thể giải quyết được vấn đề này trong vòng nửa năm, thì sẽ cứu được nhiều mạng người hơn nữa.”

Trong lòng anh ta ngứa ngáy khôn tả. Nếu chuyện này thành công, địa vị của anh ta trong tộc nhân ngư sẽ ngang ngửa tộc trưởng.

Không—thậm chí còn có thể vượt qua cả tộc trưởng!

Bởi lẽ, ai lại đi gây khó dễ với người có thể cứu mạng mình vào lúc nguy cấp chứ?

Ánh mắt anh ta liếc nhìn một chút rãnh ngực mềm mại lộ ra của Linh Nguyệt, hồn đã mềm đi một nửa.

Người phụ nữ đáng lẽ phải thuộc về anh ta, vậy mà bây giờ anh ta lại phải giữ khoảng cách khách sáo như vậy. Điều đó khiến mỗi lần nhớ đến, anh ta lại cảm thấy không cam lòng.

Khi đó... anh ta sẽ đến nói chuyện với cha mẹ Linh Nguyệt về chuyện hôn sự, họ chắc chắn sẽ hết lời khuyên nhủ cô gả cho anh ta, và Linh Nguyệt cũng không có lý do gì để từ chối.

Cô vẫn sẽ là vợ của anh ta, sẽ mang thai, ngoan ngoãn ở nhà sinh con cho anh ta.

Diệp Tinh suy nghĩ: “Chị nhớ là công ty này sau đó bị nhà Chu Minh Xuyên sáp nhập đúng không?”

Cô ấy cũng nhớ đến cái chết của ông nội, nên đặc biệt để tâm đến chuyện này, nhất thời buột miệng thốt ra.

Thật ra, đã rất lâu rồi không ai nhắc đến tên anh.

Nhiều năm trôi qua, Linh Nguyệt nghe lại cái tên này, vẻ mặt cô vẫn bình thản, không có gì khác thường.

Thiên Hà "ừ" một tiếng, vội vàng đổi chủ đề.

“À, Chu Minh Xuyên, anh ta kết hôn chưa?”

Anh ta không ngờ rằng Linh Nguyệt lại cắt ngang lời anh ta và chủ động hỏi về tình hình gần đây của Chu Minh Xuyên.

“Kết... kết hôn rồi. Anh ta kết hôn vào mùa thu năm đó, cưới con gái độc nhất của một quan chức lớn ở Ma Cao. Họ đã có hai người con trai. Cách đây không lâu, tôi thấy báo chí giải trí nói vợ anh ta đang mang thai đứa thứ ba.”

Dù sao thì Linh Nguyệt sẽ không bao giờ có can đảm trở lại đất liền, cô sẽ không có cơ hội tự mình biết sự thật, cho nên những chuyện này anh ta muốn bịa thế nào mà chẳng được.

Thiên Hà liền liều mạng bịa chuyện cho hai chị em họ nghe.

"Mấy năm nay anh ta chơi rất "hết mình". Ừm, tin tức tình ái với các loại hotgirl mạng, người mẫu, nữ diễn viên tràn lan trên trời, kiểu cứ vài ngày lại thay một người. Vợ anh ta còn đấu đá ngầm với mấy cô bồ nhí trên mạng xã hội nữa. Tức là chưa có con riêng, nhưng ai mà biết được..."

Anh ta nhận thấy cảm xúc của Linh Nguyệt dường như có chút trùng xuống.

“Xin lỗi Linh Linh, không nên nói với em những chuyện không liên quan này trong ngày sinh nhật của em.”

“Không sao, em không để tâm lắm.”

Linh Nguyệt cười một tiếng.

Sau khi Thiên Hà rời đi, Diệp Tinh lại an ủi cô một phen.

“Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa, những năm em ngủ với anh ta, anh ta không có chơi bời như vậy đâu, vẫn còn sạch sẽ. Em đừng buồn nữa, Linh Linh, được không?”

Linh Nguyệt "ừ" một tiếng. “Em không giận đâu.”

Cô tùy tay lấy một quả vải mà Thiên Hà mang đến, bóc vỏ và cho miếng cùi trắng trong vào miệng.

Không hiểu sao quả vải này bị hỏng. Ngay lập tức, vị đắng khiến cô nhăn nhó cả khuôn mặt, rồi không cẩn thận nuốt thẳng vào bụng. Cô buồn nôn đến chảy nước mắt. Diệp Tinh đưa cho cô một viên kẹo để giải vị đắng, vừa xoa đuôi trấn an cô.

Cô ôm chị gái nức nở khóc ròng nửa ngày.

Thật sự rất đau khổ.

98

Vào đêm sinh nhật năm nay của Linh Nguyệt, anh vẫn cố gắng kéo lê cơ thể mệt mỏi để làm một bàn đồ ăn cô thích, dù anh biết cô sẽ không bao giờ trở về nữa, nhưng anh chỉ muốn làm như vậy.

Giống như tìm được một chút an ủi cho chính mình.

Chiếc bánh kem tinh xảo trên bàn cũng do chính tay Chu Minh Xuyên làm cho cô.

Anh thay cô thổi nến, và ước ba điều cho cô.

Một là Linh Nguyệt kiếp sau sẽ thuận lợi, vô ưu, bình an và vui vẻ.

Hai là những người mà Linh Nguyệt quan tâm cũng sẽ mãi mãi hạnh phúc và trọn vẹn.

Ba là kiếp sau anh có thể làm một con chó để ở bên cạnh cô, không cần phải bị cô ghét bỏ mà đuổi đi nữa.

Nguyện vọng của anh rất nhỏ nhoi, nhỏ đến mức chỉ muốn làm một con chó bầu bạn với cô.

Sau khi ước nguyện xong, anh thổi nến, cắt một miếng bánh kem chia cho con chó Mười Chín đang nằm dưới đất. Mười Chín ăn rất vui vẻ, còn Chu Minh Xuyên không có khẩu vị, chỉ im lặng nhìn nó ăn.

Dù Linh Nguyệt đã nhiều năm không về nhà, nhưng mỗi lần xe của anh đi vào biệt thự, nó vẫn sẽ phấn khích chạy vòng quanh xe, mong chờ nhìn người bước xuống.

Và khi nó nhận ra chỉ có một mình Chu Minh Xuyên trở về, ánh mắt thất vọng và cô đơn của nó không thể che giấu được.

Một tuần sau, điện thoại riêng của Chu Minh Xuyên nhận được hàng loạt cuộc gọi từ Trương thiếu gia.

Anh bất đắc dĩ nhéo nhéo sống mũi, nghe máy. Chưa đợi người kia nói gì, anh đã chặn miệng Trương thiếu gia bằng hai chữ: “Không đi.”

Trương thiếu gia biết mấy năm nay anh sống rất thanh đạm, đôi khi có muốn tìm cho anh một chút niềm vui, thường xuyên tổ chức tiệc tùng rủ anh ra ngoài giải sầu, nhưng đáng tiếc anh chưa bao giờ trân trọng.

Chính vì thế, Chu Minh Xuyên nhận được điện thoại của anh ta là tuôn ra hai chữ này.

Lần này Trương thiếu gia có vẻ đặc biệt kích động, gào lên: “Minh Xuyên, hôm nay nể mặt tôi, ra ngoài được không? Lần này tôi tuyệt đối không làm cậu thất vọng——”

Điều mà Trương Tứ Quyền nói là "không làm thất vọng" chẳng qua lại là một cô gái tuyệt sắc, một người đẹp có tiếng nào đó.

Chu Minh Xuyên không suy nghĩ mà cúp máy.

Vô vị cực kỳ. Trừ Linh Nguyệt ra, không có người phụ nữ nào khác có thể khiến anh nhìn thêm một cái hoặc có bất kỳ sự rung động nào.

Trương thiếu gia vẫn không từ bỏ, gửi cho anh một tin nhắn:

“Có liên quan đến vị hôn thê của cậu, nếu cậu còn muốn gặp cô ấy, thì hãy ra ngoài gặp tôi.”

Một tiếng rưỡi sau, tại một quán bar nổi tiếng nhất thành phố Lan.

Chu Minh Xuyên đi thẳng vào lối đi riêng bên trong, xuống hai tầng hầm.

Không ai có thể nghĩ rằng đây là khu vực làm việc riêng của ông chủ quán bar.

Trương thiếu gia đang nhàn nhã dựa vào ghế sofa chờ anh. Cũng may, lần này anh ta không rước mấy cô gái lộn xộn đến đây.

Anh ta chỉ vào hai ly rượu trên bàn.

“Vừa mới ướp đá, uống một ly cho hạ hỏa đã rồi nói.”

Chu Minh Xuyên không thèm nhìn, đi thẳng vào vấn đề: “Tin nhắn cậu gửi cho tôi có ý gì?”

Trương Tứ Quyền khinh thường cười lạnh: “cậu chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi sao?”

Anh ta đặt ly rượu xuống, đứng dậy dẫn Chu Minh Xuyên đi qua một cánh cửa khác.

Bên trong là một căn phòng chứa đầy máy tính, mỗi máy tính đều có một người đàn ông ngồi trước, đeo tai nghe, chăm chú lắng nghe âm thanh từ máy.

Đây là trung tâm tình báo của anh ta.

Trương Tứ Quyền vỗ vai một người đàn ông ở bên trái, nói: “Đến đây, bật đoạn ghi âm kia cho Chu tổng nghe một chút.”

Người đàn ông đó cung kính "vâng", sau đó nhấp chuột hai cái, một đoạn âm thanh rõ ràng được phát ra.

“Những món ăn vặt này lại là mang cho Linh Nguyệt đúng không?...”

“...Linh Linh đã phải chịu không ít khổ sở khi ở bên cạnh Chu Minh Xuyên. Nhưng may mà bây giờ con bé cuối cùng cũng chạy thoát được rồi, đúng không...”

Đây chính là cuộc trò chuyện giữa Thiên Hà và chú Trần trong xe hôm đó.

Trương thiếu gia cho người kia phát lại ba lần.

Toàn thân Chu Minh Xuyên run rẩy, có chút không chắc chắn hỏi: “Đây là ghi âm khi nào...”

“Chỉ tám ngày trước thôi.”

Anh ta vẫy tay ra hiệu cho người phát ghi âm tiếp tục công việc, rồi dẫn Chu Minh Xuyên trở lại phòng bên ngoài.

“Vị hôn thê của cậu tên là Vương Linh Nguyệt, đúng không?”

“Tám ngày trước, vị hôn thê đã chết của cậu... ừm, vị hôn phu cũ của cô ấy và người lớn tuổi hơn đã có cuộc đối thoại như vừa rồi. Minh Xuyên, cậu có thực sự chắc chắn rằng vị hôn thê của cậu đã qua đời không? Dù sao, năm đó cậu đâu có tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ấy.”

Hai bàn tay Chu Minh Xuyên đan vào nhau, run rẩy không ngừng.

Hiện tại cảm xúc của anh rõ ràng quá kích động, không thể dùng giọng điệu bình tĩnh để trả lời lời của Trương Tứ Quyền.

Trương thiếu gia thích thú suy luận câu chuyện.

“Chẳng lẽ không có khả năng là vị hôn thê của cậu năm đó đã giả chết để bỏ trốn khỏi cậu, sau đó lén lút cùng vị hôn phu cũ của cô ấy kết duyên, hai người sống hạnh phúc bên nhau sao? Dù sao thì, Minh Xuyên, không phải ai cũng yêu tiền của cậu đâu. Cậu có quyền thế, có đẹp trai đến mấy thì nói không chừng người ta coi tình cảm hơn vàng, chỉ là không ưa cậu đấy.”

Mặt Chu Minh Xuyên tối sầm lại.

"Thôi, nhưng cũng không nhất định. Không phải còn một khả năng khác sao." Trương thiếu gia thấy anh không vui, vội chuyển lời an ủi, “Có lẽ Vương tiểu thư thật sự đã chết, còn cái tên 'Linh Nguyệt' mà Hàn Thiên Hà nói chỉ là trùng hợp, trùng tên, trùng họ thôi?”

Anh không để ý đến Trương thiếu gia, lấy điện thoại ra gọi cho một người cấp dưới.

“Tra cho tôi hành tung hiện tại của Hàn Thiên Hà, và trong khoảng thời gian này anh ta đã làm những gì, ngay lập tức!”

Mấy năm nay phong cách làm việc của anh càng trở nên chín chắn và ổn định. Khi nói chuyện, anh cũng rất ít khi có sự biến động về giọng điệu. Việc ra lệnh với một giọng điệu nóng nảy như vậy đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.

Trương thiếu gia còn chưa kịp trêu chọc thêm vài câu, Chu Minh Xuyên đã vỗ vai anh ta rồi quay người rời đi.

“Hôm nay cảm ơn nhiều.”

Nhìn bóng lưng Chu Minh Xuyên rời đi, anh ta nhớ lại có lần sau khi uống rượu, mình đã lỡ lời phàn nàn: “ cậu cũng được rồi đó, Vương Linh Nguyệt chết thì chết, cậu muốn thế nào, muốn thủ tiết cả đời cho cô ấy à? Tôi nói thật, dù cô ấy là hoàng hậu đi nữa, hoàng hậu băng hà thì quốc tang cũng chỉ có ba năm thôi——”

Cái lườm tóe lửa mà Chu Minh Xuyên dành cho anh ta đủ để anh ta, đang ở trong phòng bật điều hòa ấm áp, cảm thấy như rơi xuống hầm băng, cơn say nhất thời tỉnh hẳn.

Sau đó, anh ta có lẽ đã hết hy vọng, nên không còn nhắc đến những chuyện này nữa, cũng không đề cập đến việc giới thiệu phụ nữ cho anh.



99

Sau buổi tiệc sinh nhật của Linh Nguyệt ở vùng biển bồi, ngày hôm sau Hàn Thiên Hà đã trở về.

Trước khi đi, anh ta đã cố tình báo cho cô biết một tiếng. Linh Nguyệt có hơi đỏ hoe khóe mắt, dù rất nhẹ nhưng anh ta vẫn nhìn thấy, đó là do cô đã khóc.

Trong lòng anh ta dâng lên cảm giác khó chịu nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp: “Linh Linh, anh phải đi rồi.”

Linh Nguyệt cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại: “Trên đường đi cẩn thận nhé.”

Vì chú Trần quyết định ở lại dưới biển thêm một thời gian nên Hàn Thiên Hà đã trở về một mình. Lên bờ, anh ta định bắt xe về nhà thay quần áo, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai sẽ đi làm.

Để tránh tai mắt của người khác, anh ta chọn trở về vào lúc đêm khuya. Chính vì vậy, khi bị mấy tên mặc đồ đen theo dõi, đánh ngất và kéo đi, không ai phát hiện ra.

Anh ta không biết đã đi qua bao lâu, chỉ tỉnh lại khi bị hắt một chậu nước đá vào mặt. Hàn Thiên Hà muốn đưa tay gạt nước trên mắt nhưng không thể cử động, anh ta nhận ra tay chân mình đều bị trói chặt.

Anh ta mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là Chu Minh Xuyên đang đứng trước mặt. Một cảm giác bàng hoàng không rõ lý do ập đến, khiến tim anh đập nhanh hơn.

Anh ta đã từng có chuyện va chạm với Chu Minh Xuyên nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước. Mấy năm nay, Chu Minh Xuyên không còn tìm đến gây rắc rối nữa. Anh ta không thể nghĩ ra chuyện gì đáng để đối phương mất công trói mình lại, hơn nữa còn với tư thế tra hỏi.

Một tên vệ sĩ bên cạnh lại hắt thêm một chậu nước vào người Hàn Thiên Hà: “Đã tỉnh chưa?”

Hàn Thiên Hà chỉ đáp lại bằng một ánh mắt lạnh nhạt.

"Tỉnh rồi thì tốt." Chu Minh Xuyên cười lạnh nhìn thẳng vào anh ta. Anh đứng dậy khỏi ghế, từng bước đi đến trước mặt, rồi ngồi xổm xuống: “ tôi hỏi anh, Linh Nguyệt có phải là chưa chết không?”

Hàn Thiên Hà từng nghiên cứu tâm lý học và sự thay đổi của nét mặt. Khi Chu Minh Xuyên ngồi xuống trước mặt để quan sát mình, anh ta đã nhắm mắt lại trước khi đối phương hỏi, tránh để những biểu cảm chưa kịp che giấu bán đứng mình.

Cách làm của anh ta quả nhiên là chính xác. Nghe Chu Minh Xuyên hỏi, Hàn Thiên Hà như bị sét đánh, não bộ ngừng hoạt động trong chốc lát. Nhưng sau hai chậu nước đá, mặt anh ta vẫn còn cứng đờ nên chưa kịp có biểu cảm gì đáp lại, Chu Minh Xuyên cũng không thể quan sát được gì.

Anh im lặng chờ đợi câu trả lời nhưng rất lâu sau Hàn Thiên Hà vẫn không nói gì.

Chu Minh Xuyên lại hỏi một lần nữa: “Linh Nguyệt có phải vẫn còn sống khỏe mạnh không?!”

Lần này, anh gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi. Chuyện liên quan đến Linh Nguyệt, sự sụp đổ trong cảm xúc đã khiến anh ở vào thế yếu trong cuộc đối đầu này.

Hàn Thiên Hà lại mở mắt ra, thu dọn nỗi áp lực trong lòng, thản nhiên nói:

“Linh Nguyệt, cô ấy bị chính tay anh hại chết. Chuyện này tôi không quên, người nhà Linh Nguyệt sẽ không quên, còn anh... càng không nên quên! Anh đừng nói với tôi là, qua nhiều năm như vậy, Chu tổng vì nhớ cô ấy quá mà bắt đầu bị tâm thần phân liệt đấy nhé.”

Đề cập đến cái chết của Linh Nguyệt, Chu Minh Xuyên không thể kiềm chế được toàn thân run rẩy, cho dù bây giờ anh đã biết đó có thể chỉ là giả.

“Hai ngày trước là sinh nhật của Linh Nguyệt. Tuy cô ấy không còn nữa nhưng tôi chưa bao giờ quên. Tất cả mọi người đều coi như cô ấy vẫn còn sống. Tôi đã mang quà sinh nhật đến thăm cô ấy...”

“Cũng không biết vết thương trên người cô ấy còn đau không. Một người sợ đau như cô ấy, nhưng vì mang thai, trước khi chết lại phải chịu đựng sự giày vò như vậy...”

Anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, biết rõ tử huyệt của Chu Minh Xuyên ở đâu, cố ý xé toạc vết thương anh đã che giấu bấy lâu, kéo anh trở lại vực sâu đau khổ đó.

Trương Tứ Quyền nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát, lúc này cũng phát hiện ra điều không thích hợp. Anh ta có chút thiếu kiên nhẫn kéo Chu Minh Xuyên ra, quay đầu phân phó mấy tên mặc đồ đen kia:

“Thời gian của tôi và Chu tổng có hạn. Người này cứ giao cho mấy người thẩm vấn. Hỏi được những thông tin có ích thì gọi Chu tổng, nghe rõ chưa?”

Hàn Thiên Hà cười khinh bỉ: “Các người cứ tốn thời gian trên người tôi để ép tôi đổi ý đi. Nhưng Chu Minh Xuyên, trong lòng anh rõ, sự thật vẫn là sự thật.”

“Tuy nhiên, nếu hai vị còn muốn dùng bạo lực với tôi thì tôi cũng không phải kẻ ngốc cố tình tìm tội chịu. Chi bằng bây giờ nói hết những lời các vị muốn nghe đi.”

“Linh Nguyệt cô ấy không chết. Được chưa? Chu tổng, tôi nói như vậy anh còn hài lòng không?”

Trương Tứ Quyền một tay xách thùng nước đá thứ ba trên bàn, hắt thẳng vào người anh ta. Hắt xong, Trương Tứ Quyền ném thẳng thùng vào người Hàn Thiên Hà, cười một cách hiểm độc: “Tôi có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với người khác. Tiếp theo, anh có thể từ từ nếm thử.”

Ra khỏi căn phòng tối đó, ánh mắt anh ta có chút kỳ quái nhìn Chu Minh Xuyên một cái:

“Tôi không ngờ, nhiều năm trôi qua cậu vẫn là bộ dạng này.”

Anh ta biết đây là người đàn ông năm đó đã báo tin vị hôn thê của Chu Minh Xuyên qua đời, cũng biết họ nhìn nhau không thuận mắt. Nhưng điều anh ta thực sự không ngờ là, sáu bảy năm trôi qua, Chu Minh Xuyên khi nhắc đến chuyện năm đó vẫn đau khổ như vậy.

Trương thiếu gia cả đời phóng đãng, thực sự không thể nào hiểu được sự si tình kiểu này. Theo anh ta, si tình quá mức, biến thành chỉ biết tự giày vò bản thân, thì đó chính là thằng ngốc.

Ví dụ như trạng thái hiện tại của Chu Minh Xuyên, đúng là tên ngốc của những tên ngốc. Chẳng trách nghe nói cha mẹ anh lớn tuổi rồi mà vẫn phải sang Mỹ làm thụ tinh ống nghiệm để sinh con thứ hai. Mong Chu Minh Xuyên có thể cho họ ôm cháu nội, quả thực là chuyện viển vông.

Chu Minh Xuyên không nói chuyện với anh ta nữa, anh bảo tài xế đưa mình về nhà.

Về đến nhà, anh lấy ra một chiếc hộp bạc tinh xảo, mở nắp. Bên trong đựng là da của Linh Nguyệt năm đó…

Chỉ vừa nhìn thấy nó, tim anh như bị hàng ngàn mũi kim châm vào, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn. Anh run rẩy tay đậy nắp lại, gọi một cuộc điện thoại.

“Tôi cần các người giám định một thứ. Phải tuyệt đối bảo mật, không được tiết lộ. Và... hãy nhẹ nhàng với nó, không được làm nó bị thương.”

Anh lại nghĩ đến điều gì đó, vòng trở lại mật thất giam Hàn Thiên Hà, trói tay chân anh ta lại rồi ném xuống nước. Anh lấy một miếng da vảy cá của anh ta bỏ vào một vật đựng bằng thủy tinh.

Liên quan đến một bí mật không thể cho người ngoài biết, chuyện này anh tự mình hoàn thành.

Hàn Thiên Hà nhìn anh với ánh mắt gần như muốn phun ra lửa.

Chu Minh Xuyên nói: “ anh biết tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Anh cũng biết thành thật với tôi sớm là lựa chọn khôn ngoan nhất. Kể cả không cần anh nói, tôi cũng sẽ sớm biết câu trả lời.”

Anh giơ vật đựng bằng thủy tinh trong tay lên: “Có cần tôi nói rõ hơn không? Miếng da năm đó anh đưa cho tôi rốt cuộc có phải là xác của Linh Nguyệt không? Tôi vẫn luôn không đi kiểm tra, nhưng bây giờ xem ra kiểm tra một chút rất cần thiết. Nhiều nhất là một tuần, kết quả đối chiếu giữa nó và mô trên cơ thể anh sẽ có. Anh có thể nói cho tôi biết trước khi phòng thí nghiệm có kết quả, để giữ được cái mạng này.”

Ra khỏi phòng tối, nhân viên phòng thí nghiệm công nghệ sinh học thuộc tập đoàn Chu Thị đã đến đón vật đựng này đi.

Chu Minh Xuyên cố ý dặn dò một lần nữa: “Cái này các người muốn làm thí nghiệm thế nào cũng được. Không đủ tôi sẽ lấy thêm. Nhưng miếng da tôi đưa cho các người, tuyệt đối không được làm nó bị tổn thương dù chỉ một chút.”



100

Phòng thí nghiệm có hiệu suất làm việc phi thường cao, chỉ sau ba ngày, bản báo cáo so sánh sơ bộ đầu tiên đã được đặt trên bàn làm việc của Chu Minh Xuyên.

Anh nhìn xấp giấy mỏng, phải hút hết hai điếu thuốc mới lấy hết can đảm mở ra.

Ngay trang đầu tiên đã có dòng chữ màu đỏ nổi bật ghi rõ kết quả: “Hai mẫu vật thí nghiệm không đến từ cùng một loại sinh vật.”

Miếng da kia được chế tác từ một loại cá ở biển sâu, tại các khớp nối còn có thành phần của thực vật. Còn mẫu mô da trong vật đựng thủy tinh, tạm thời vẫn chưa xác định được nguồn gốc.

Chu Minh Xuyên thở phào một hơi thật dài, anh không biết giờ phút này trong lòng mình rốt cuộc là cảm xúc gì. Là phẫn nộ nhiều hơn, hay là hưng phấn nhiều hơn?

Anh chỉ biết máu toàn thân mình gần như đã sôi trào.

Linh Nguyệt cô ấy thật sự chưa chết.

Điều đó có nghĩa, cả đời này anh cuối cùng cũng có hy vọng được gặp lại cô một lần nữa.

Bọn họ vẫn chưa kết thúc.

Con chip mà Hàn Thiên Hà đã đưa cùng với mẫu da năm đó, đúng là xuất phát từ cơ thể của Linh Nguyệt, cũng là do chính tay anh đặt vào. Thế nhưng cái gọi là "thj thể" mà anh nhận được lại là một tấm da cá khác để lừa gạt anh.

Và chuyện về con chip này, chỉ có Linh Nguyệt và anh biết.

Vậy nên, Linh Nguyệt đã lấy ra miếng chip này rồi dùng một tấm da cá giả để lừa gạt anh, đúng không?

“Linh Linh, lá gan của em quả nhiên vẫn luôn không nhỏ.”

Anh cười lạnh một tiếng. Ông trời vẫn còn ưu ái anh, để anh có thể biết được sự thật.

Vừa lúc đó, một thuộc hạ gọi điện thoại đến, nói rằng sau mấy ngày thẩm vấn, cuối cùng Hàn Thiên Hà cũng đã chịu nói ra vài thứ.

Anh ngồi trên ghế, với tư thế của kẻ bề trên, ra lệnh cho những tên vệ sĩ mặc đồ đen khác đi ra ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại anh và Hàn Thiên Hà.

“Nói đi, kiên nhẫn của tôi có hạn. Mạng sống của anh có giữ được hay không, tất cả phụ thuộc vào chính anh.”

Đúng là người chết miệng không ngóc, dù đã rơi vào tình cảnh này, Hàn Thiên Hà vẫn cất tiếng trêu chọc: “Thật sự kiên nhẫn có hạn sao? Tôi tưởng Chu tổng anh quan tâm Linh Nguyệt đến thế, chuyện về cô ấy hẳn là có rất nhiều kiên nhẫn chứ.”

“Anh ở đây vốn không thân không thích, ngay cả giấy tờ thân phận cũng mập mờ chẳng rõ. Anh nói xem, nếu tôi trực tiếp bắn một phát kết liễu anh rồi vứt xác anh ở một nơi vắng vẻ, có ai sẽ đứng ra đòi công bằng cho anh không? Có ai sẽ quan tâm đến cái mạng hèn này của anh không?”

Anh móc ra bản báo cáo rồi ném lên mặt Hàn Thiên Hà: “ tôi nói cho anh biết, tôi đã biết chuyện cô ấy còn chưa chết. Việc mà anh có thể làm bây giờ là kể rõ cho tôi những chuyện còn lại mà tạm thời tôi chưa biết. Nếu không, chờ tôi tự mình điều tra ra hết mọi chuyện, mạng của anh sẽ không còn chút giá trị nào nữa.”

Im lặng một lát, Hàn Thiên Hà ngẩng đầu lên, nói khẽ: “Linh Nguyệt cô ấy thật sự đã chết, anh không cần nghi ngờ.”

"Năm đó trước khi chết cô ấy đã nói với chúng tôi rằng, anh đã đặt một con chip trong cơ thể cô ấy. Bảo tôi mang thi thể cô ấy đến gặp anh, nếu không, không chỉ anh sẽ không tin mà còn sẽ bại lộ vị trí của tộc cô ấy. Thế nhưng tất cả chúng tôi đều thấy được, Linh Nguyệt cô ấy căn bản không muốn rời khỏi nhà, càng không muốn gặp lại anh. Cho nên tôi đã tìm ra con chip trong cơ thể cô ấy, sau đó làm một tấm da cá giả để lừa gạt anh. Chuyện là như vậy đấy. Chu tổng, anh còn cần tôi nói thêm gì nữa không?"

Chu Minh Xuyên đương nhiên sẽ không tin lời anh ta nói.

Anh lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Hà bịa ra hết lý do này đến lý do khác để lừa gạt anh, anh mỉm cười không hề để tâm: "Trần Thụ Kiệt, người đã về cùng anh trên xe ngày đó, là bậc trưởng bối trong tộc của các người phải không? Mặc dù ông ấy không về cùng anh, nhưng ông ấy có một doanh nghiệp không hề nhỏ ở đây. Tôi nghĩ ông ấy sẽ có ngày quay lại. Tôi có rất nhiều thời gian để chờ, chờ ông ấy quay lại tôi lại trói ông ấy, ép ông ấy quay về biển báo một tiếng, gọi Linh Nguyệt xuất hiện trước mặt tôi để đổi lấy mạng của anh. Anh thấy phương pháp này thế nào?"

Hàn Thiên Hà nói: “Nếu Chu tổng đã có ý tưởng hay như vậy rồi, còn đến tìm tôi làm gì? Tôi cũng chỉ có thể từ từ chờ chết thôi, dù sao người chết không thể sống lại, tôi không thể chờ Linh Nguyệt đến cứu tôi được.”

Đúng là ngoan cố.

Lần này anh vẫn không hỏi được gì, Chu Minh Xuyên đành bó tay, chỉ có thể cứng rắn chờ Trần Thụ Kiệt quay lại.

Anh nhanh chóng điều tra lại tất cả những người có liên quan đến Linh Nguyệt năm đó một lần nữa, tìm hiểu mối quan hệ giữa bọn họ.

Nét mặt của Chu Minh Xuyên trong suốt khoảng thời gian này trở nên rạng rỡ, khí sắc tốt hơn bao giờ hết. Cuối cùng không còn là vẻ mặt nghiêm nghị, u ám và trầm thấp như mọi ngày nữa.

Chu phu nhân cho rằng cuối cùng anh cũng đã vượt qua nỗi đau mất vợ nhiều năm trước, liền sắp xếp muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho anh, nói rằng "đàn ông qua 35 tuổi thì sẽ thật sự không còn giá trị", nhưng vẫn bị con trai mình từ chối thẳng thừng.

May mắn thay anh không phải chờ quá lâu, hai tháng sau, ann đã đợi được Trần Thụ Kiệt ở chính địa điểm đó.

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn ông quay về một chuyến, nói cho Linh Nguyệt biết, Hàn Thiên Hà đang trong tay tôi. Nếu các người muốn giữ được mạng sống của anh ta, hãy bảo Linh Nguyệt đến gặp tôi.”

Sự ngạc nhiên và do dự trong mắt chú Trần còn chưa kịp che giấu, đã nhanh chóng khiến Chu Minh Xuyên hiểu rõ trong lòng.

“Linh Linh, em quả nhiên là chưa chết. Mấy năm nay ở nhà chơi vui vẻ không hả?”

Khi chú Trần phản ứng lại và muốn bịa ra lý do nào đó để lừa gạt, Chu Minh Xuyên đã thiếu kiên nhẫn vẫy tay cắt ngang:

"Ông nói gì với tôi bây giờ cũng vô ích, tôi cũng không muốn nghe. Hãy để Linh Nguyệt tự mình đến nói với tôi đi. À đúng rồi, công ty dược phẩm Bác Hằng mà các người vẫn muốn thu mua, chỉ cần Linh Nguyệt trở lại bên cạnh tôi, tôi có thể tặng thẳng cho các người."

Khi Chu Minh Xuyên làm xong tất cả những điều này và trở về nhà, nhìn căn biệt thự trống rỗng, không hề có hơi người, anh bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú muốn bổ sung thêm một vài đồ nội thất và đồ trang trí mới.

Bởi vì nơi này rất nhanh sẽ không phải là nơi của một mình anh nữa, Linh Nguyệt sẽ quay về.

Chỉ nghĩ đến điều này thôi, toàn thân anh đều ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn.

Anh thề, chỉ cần Linh Nguyệt có thể trở về bên cạnh anh, anh nhất định sẽ trân trọng cô thật tốt, sẽ đối xử với cô càng ngày càng tốt.

Mười Chín cũng nhận thấy tâm trạng của anh không tồi, nhảy nhót chạy đến bên cạnh anh nũng nịu.

Chu Minh Xuyên ngồi xổm xuống vuốt ve nó, nhẹ nhàng nói: “Anh nói cho mày một tin tốt nhé, Linh Linh rất nhanh sẽ quay về.”

Con chó lông vàng to lớn dường như đã hiểu, vui vẻ lè lưỡi ra thật dài, Chu Minh Xuyên bị nó làm ướt một tay nước bọt.

Nhưng lần này anh cũng không tức giận, lẩm bẩm nói: “Chờ cô ấy trở về, anh sẽ khóa cô ấy trên giường, sẽ không bao giờ cho cô ấy có cơ hội chạy trốn nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro