chương 4: gặp mặt không vui
Trầm Lãng a, lại đây bà nội bảo." Trầm gia lão thái thái cười tủm tỉm nhìn cháu đích tôn.
Trầm Lãng không chút hoang mang lướt qua đám đông nghìn nghịt , đi đến bên lão thái thái ngồi xuống: "Bà nội, bà trở về khi nào ? Như thế nào ba mẹ không nói cho cháu một tiếng ?" Nói một tiếng thật tốt a! Nói một tiếng , y sẽ ở lại quân đội không trở về !
"Buổi chiều hôm nay đến , ông nội ngươi muốn nói, ta không cho, như vậy thật tốt a! Có thể cho ngươi một kinh hỉ nha." Đứa nhỏ này nhưng là mình xem nó lớn lên , tuy rằng mấy năm nay y ở trong quân đội , nhưng cũng là đứa thông minh nhất nhà ! Nói cho y biết , y sẽ trở về sao ?
Trầm Lãng hết chỗ nói rồi, nguyên lai đây mới là người vô cùng tàn nhẫn nhất a!
"Trầm Lãng a, khi nào thì đem đối tượng mang về để bà nội cùng ông nội ngươi xem xét , ngươi xem , năm nay ngươi cũng đã ba mươi , nên thành gia đi ! Thời điểm ông nội của ngươi bằng tuổi ngươi thì đã có Tứ thúc của ngươi rồi ." Bà nội Trầm Lãng vào thẳng vấn đề , không cần phải lòng vòng .
"Đúng vậy, Trầm Lãng, nam nhân thành gia lập nghiệp, hiện tại ngươi đã có sự nghiệp nhưng là cũng phải lập gia! Không nên chậm trễ vấn đề nữa."
"Ông nội , bà nội, không phải cháu không lo lắng vấn đề cá nhân, là cháu bận quá, căn bản không thời gian đi tìm a!" Y là thật sự bận, bận đến suốt ngày đều tại trong quân đội đảo quanh, đều là thấy một đống nam nhân , chẳng lẽ bắt y đem một nam nhân về làm con dâu Trầm gia sao ?
"Ngươi hiện tại là quân trưởng, chẳng lẽ thời gian tìm đối tượng không có?" Y nghĩ chỉ có mình y ở trong quân doanh ? Sẽ không biết rằng trong quan doanh bận đến nỗi không có tìm đối tượng ?
"Năm trước cháu chỉ nghỉ ngơi được có một tuần, ông nội."
"Thật sự?" Năm trước đúng là gặp y rất ít .
"Ông nội có thể đi hỏi lâu tư lệnh."
"Được, năm nay không có bận như vậy đi!"
Đại sảnh cũng chỉ có thanh âm của bọn họ, tất cả mọi người ở một bên nhìn, vốn thôi, năm nay là niên kỉ chung của đại hội phê đấu chính là hơn ba mươi tuổi còn độc thân gia hỏa! Khiến cho hiện tại có một học một cái! Trầm Ly cũng đã ba mươi, cũng vẫn còn ở một mình .
"Nhưng mà ông nội, ông biết cháu mỗi ngày tiếp xúc toàn là nam nhân, cháu tìm ở đâu ra cho ông một người cháu dâu a?" Trầm Lãng cũng không nóng nảy , nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn!
"Vậy tìm một nam nhân làm vợ cũng được." Lời này vừa ra, tất cả mọi người choáng váng!
Đây là có ý tứ gì? Muốn ẵm cháu đến điên cuồng như vậy sao?
Lão gia tử bình tĩnh nhìn Trầm Lãng liếc mắt một cái: "Mười mấy năm trước, chính ngươi nói sau này không cưới nữ nhân làm vợ sao, phiền toái!"
Mọi người đỡ cằm! ! Ông trời! Không phải cha/ông đã lớn tuổi mà trở nên hồ đồ chứ!
Trầm Lãng nở nụ cười! Lúc này đây phải bình tĩnh !
"Ông nội , việc này là ông nói nha ." Đợi hơn mười năm cũng chờ được lời nói này nha .
Lúc này đây mọi người không phải đỡ cằm mà là tập thể ngất! Lão thiên gia! Thiếu tướng trẻ tuổi Trầm gia cư nhiên là ——!
————————————————————–
Đường Mộ nhìn văn kiện trong tay , cực kì xem thường .Cái tên chết tiệt Đường Ngạo chỉ biết áp bức hắn, chính mình chạy đi tiêu dao , liền ném toàn bộ công việc cho hắn, còn bảo là tình thân huynh đệ !
Chuyện trọng yếu như vậy hắn cũng dám nửa đường thay đổi người! Hắn sợ chịu không nổi!
Nhưng là nhìn nửa ngày, hắn vẫn là kiên trì đi, chậm trễ càng thêm khó làm.
Nắm thật chặt áo lông vừa mua, hắn vẫn là cảm thấy lạnh , như thế nào qua a? Hắn chán ghét mùa đông,nhất là mùa đông ở Phương Bắc! Một cái đông hắn cũng chỉ có tại ổ chăn không biết là lạnh, cái khác thời điểm hắn đều cảm thấy lạnh!
"Đường tiên sinh, chúng ta đi sao?" Lái xe nhìn người nửa ngày không có phản ứng , rốt cục mở miệng hỏi, thiếu gia ở trong này đối với trong tay văn kiện đã muốn xem thường , hôm nay lại là Hàn đông , hắn rốt cuộc phải đợi tới khi nào a!
Đường Mộ hồi đầu nhìn nhìn lái xe: "Đi thôi!" Hắn cực kì không thích cùng những lão gia trong quân đội giao tiếp , vẻ mặt ngươi thiếu ta tiền còn chưa trả, nhìn liền khó chịu!
Đoàn xe rốt cục cũng xuất phát ra đại môn nhà xưởng , một đoàn xe bận rộn, người ngoài nhìn vào sẽ không biết này trong xe là cái gì.
Trầm Lãng đang hơn hai cái giờ sau rốt cục cũng thấy được xe y đợi. Nếu không bị người trong nhà nói mãi không dứt đến chịu không nổi, y cũng không đến đây chịu tội ! Hiện tại y là đang nghỉ phép, đều là bức hôn làm cho! Ai làm cho y giấu diếm người trong nhà mười mấy năm đâu? Hiện tại đám người kia bùng nổ đứng lên thật là có chút không chịu nổi, bất quá cũng hoàn hảo, ba mẹ y không có tức giận đến chôn sống hắn! Đàm luận hai ngày nay, bọn họ quyết định tôn trọng tính hướng của y, không ép bức y phải cưới nữ nhân về nhà.
Điều làm cho y chịu không nổi là, trong nhà kia tràn đầy lòng hiếu kỳ đem châu Phi biến thành phế tích đệ muội, chẳng những tuyệt không bài xích y có tính hướng đồng tính , còn chuẩn bị cho y tìm một đối tượng.
Bị phiền , y lấy cớ ra ngoài tìm một chút thanh tĩnh, vừa lúc tập đoàn quân muốn tiếp thu một đám trang bị, y liền tâm huyết dâng trào dành việc với cấp dưới, chính mình chạy tới .
Kết quả y phải đợi đến hai cái giờ sau mới thấy chiếc xe mình cần đợi, lão nhân kia năng lực thật tệ , một chút hiệu suất đều không có!
Đường Mộ ở vị trí chỉ định tìm được biển số xe tiếp ứng, bảo lái xe dừng lại, hắn muốn xuống xe đi xác nhận một chút, chuyện này không thể sơ suất, hắn cũng không muốn đi ăn ba bữa cơm miễn phí ( ý chỉ ở tù ) .
Trầm Lãng nhìn thấy xuống xe người, sửng sốt một chút, người này đâu phải người trên tư liệu? Như thế nào lại thay đổi người ?
Đường Mộ tiến lên gõ cửa kính xe, Thẩm Lãng hạ cửa kính xe xuống, liền thấy một nam nhân vẻ mặt lãnh ý, y chọn mi, nam nhân này rất có mị lực!
Đường Mộ thấy Trầm Lãng cũng sửng sốt, không phải nói là một trung niên sao ? Như thế nào lại trẻ tuổi như vậy?
"Ta là Đường Mộ của Đường thị, xin hỏi ngươi là?" Hắn lễ phép mở miệng hỏi.
"Ta là người phụ trách tiếp nhân , không phải người giao là Đường Ngạo sao? Như thế nào thay đổi người mà không thông báo một tiếng?" Trầm Lãng có chút nghi hoặc hỏi, tư thái không tự giác biểu hiện ra sự uy nghiêm trong quân đội.
"Các ngươi lúc thay đổi người cũng đâu có thông báo ? Xin hỏi ta có thể yên tâm sao?" Đường Mộ thản nhiên hỏi lại.
"Mật hiệu?" Người này tính tình không tốt, đây là đánh giá đầu tiên của hắn đối với người trước mặt.
"Súng đại bác của Tập đoàn quân C có mấy nòng?"
"Ba rưỡi."
Đường Mộ vừa nghe trực tiếp quay đầu, hướng xe tải chở hàng đi đến. Cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, nam nhân này cho hắn ấn tượng ban đầu rất tệ, nghĩ rằng mình là nhân tài chắc, thái độ kia thật khiến hắn tức giận! Hắn mấy ngày nay đã đủ bực bội rồi. Câu đầu tiên đã muốn làm cho hắn khó chịu, câu thứ hai khiến hắn phát hỏa! Tham gia quân ngũ thì có gì giỏi, còn cái kiểu tóc húi cua quê mùa kia nữa.
Trầm Lãng nhìn, nhíu mày, tính tình thật kém! Đây là thiếu gia của Đường thị ! Tiểu hài tử này bị làm hư. Tính tình thật xấu, nhưng bộ dáng tức giận kia đúng là rất tốt để trêu đùa .
Trầm Lãng lái xe dẫn đường, y biết tiểu thiếu gia kia sẽ theo kịp, Đường thị sẽ không tùy tiện tìm người đến giao vật quan trọng như vậy, hắn có thể khiến Đường thị yên tâm giao phó, hẳn không chỉ là một thiếu gia tính tình nóng nảy.
Xe tải trực tiếp chạy đến kho vật tư của quân đội, nhìn những người đó dỡ trang bị xuống, kiểm kê hoàn hảo không tổn hao gì, Đường Mộ đối chiếu với danh sách trong văn kiện xác nhận không có lầm lẫn gì.
"Ký tên." Nhìn đến tên kia dáng vẻ cao ngạo, hắn lạnh lùng nói, biểu tình rất không kiên nhẫn.
Trầm Lãng cũng không để ý, tiếp nhận văn kiện từ tay hắn, quay đầu, mày kiếm nhất bình, lại thể hiện ra tư thái uy nghiêm:"Xác nhận không có lầm lẫn gì sao?"
"Đúng vậy! Đã xác nhận không có sai sót!" Binh sĩ đứng nghiêm theo tư thế duyệt binh! Ai bảo trước mặt bọn hắn là quân trưởng của Tập đoàn quân C chứ!
Trầm Lãng gật đầu, ở trên văn kiện ký tên mình, đưa trả cho hắn.Y cũng không nhìn Đường Mộ:"Đem một số súng lục tốt đến sư đoàn T, giao cho La sư trưởng." Y đứng ở kho vật tư thản nhiên ra lệnh.
"Tuân lệnh!" Binh sĩ nhận được mệnh lệnh trực tiếp thi hành.
Đường Mộ ngạc nhiên, người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, có thể tùy ý phân phối vật tư?
Rất nhanh, sự nghi hoặc của hắn đã có đáp án. Một nam nhân trên vai có 2 vạch và bốn sao bước nhanh đến.
"Quân trưởng! Ngươi ở đây thật tốt quá, mau đi đi, quân khu có chỉ thị! Muốn ngươi tự mình đi tiếp!"
Cơ hồ trong chớp mắt, từ trên người nam nhân mặc thường phục kia có thể nhìn thấy sự uy nghiêm của thượng vị giả ( bề trên , cấp cao ).
"Lâu tư lệnh đâu?" Dáng người của y rất chính chắn, đó là sự đặc biệt chỉ có ở quân nhân.
"Là! Điên thoại của Lâu tư lệnh gọi không được, vốn đang nghĩ thông báo cho Trầm tư lệnh, nhưng cảnh vệ nói, ngươi hiện tại tiếp nhận trang bị, vừa lúc a." Nam nhân thực sốt ruột, sau khi thấy hắn thì bình tĩnh hơn nhiều.
Đường Mộ sửng sốt, quân trưởng?! Nam nhân này là quân trưởng?! Theo hắn biết, quân trưởng là chủ quản cao nhất của một tập đoàn quân, quân hàm ít nhất cũng phải là thiếu tướng! Nam nhân này nhìn không vượt quá ba mươi lăm tuổi cư nhiên là quân trưởng cấp thiếu tướng?! Cái này cũng quá khó tin đi!
Trầm Lãng quay đầu:"Cái kia, tiểu Triệu, ngươi đưa bọn họ ra ngoài." Nói xong cũng không chờ đám người phản ứng, liền cùng vị đại tá kia rời kho vật tư.
"Tuân lệnh! Quân trưởng!" Quân nhân được gọi là tiểu Triệu kia trên vai cũng có hai sao!
Đường Mộ cười cười, trách không được tư thái cao như thế, nguyên lai người này lại có bối cảnh như vậy ! Nhưng hắn vẫn là không thích y!
Trở về phải tìm tên Đường Ngạo không có nghĩa khí kia, chính mình là cuối năm kết hôn, còn chạy đi hưởng tuần trăng mật! Làm hại hắn mấy ngày cuối năm còn phải chịu ấm ức! Năm nay hắn đã thực khó chịu, đây có thể coi là thêm dầu vào lửa! Mùa đông chết tiệt này! Tuyết rơi không ngừng như muốn đòi mạng của hắn!
Đường Mộ ra khỏi kho vật tư, trực tiếp lên xe tải, cuối cùng cũng xong, dù trong quá trình có chút không vui.
Sang năm trở về Cologne thôi! Hắn không phải sính ngoại, hắn là thật sự thích hoàn cảnh ở đó, ít nhất nơi đó không có mùa đông tuyết rơi khiến hắn chán ghét, cũng không có những ngày hè nắng chói chang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro