chuong 9: nhặt được Đường Mộ


"Hại ta cao hứng một hồi." Lâm Mạt Tuyết biểu tình rất là tiếc nuối.

"Như thế nào ngươi không phản đối Tiểu Mộ tìm đối tượng là nam?" Bạch Vũ kỳ quái, tư tưởng của người này cũng thật đủ cường đi, hiện tại có gia trưởng nào không phải đối khuynh hướng đồng tính luyến ái tránh như rắn rết? Nàng ngược lại, cư nhiên còn lạc quan như vậy!

"Phản đối? Hắn nếu có thể tìm một nam nhân trở về ta sẽ đốt hương cảm ta tổ tông!" Biểu tình của Lâm Mạt Tuyết quả thực giống như dì ghẻ nhìn con chồng –chẳng thèm nhìn một cái!

"Tiểu Mộ cũng không phải tìm không thấy, sao lại yêu cầu thấp như vậy?" Diệp Mạt cũng không hiểu, tư tưởng của các nàng vẫn là có chút thủ cựu, đối với chuyện này vẫn là không thể thản nhiên tiếp nhận, Mạt Tuyết lớn lên ở nước ngoài, tư tưởng của nàng từ trước tới nay đều rất tiến bộ, nhưng là còn không biết nàng đối đồng tính luyến ái cũng có thể chấp nhận nhanh như vậy!

"Hắn? Coi như hết! Không trông cậy vào!" Con mình sinh chính mình hiểu rõ nhất, tính tình của hắn như vậy sẽ không có một nữ hài tử nào nguyện ý gả cho hắn!

"Đường Ngạo nhà chúng ta như vậy còn có thể tìm được người kết hôn, thanh danh của Đường Mộ so với hắn như thể trời so với mặt đất đi" Văn Tây không đồng ý lắc đầu.

"Tiểu Tây Tây, ngươi không hiểu, Đường Mộ hắn tựa như một tiểu hài tử được cưng chiều, hắn rất tùy hứng, muốn thế nào liền như thế, ngươi nói đi đâu tìm một người nguyện ý vĩnh viễn sủng hắn như vậy? Nếu thời gian lùi lại vài chục năm, có thể tìm một nàng dâu nuôi từ bé đến chăm sóc tiểu trượng phu. Nhưng hiện tại, có cô gái nào không phải được phủng ở trong lòng bàn tay lớn lên, làm sao có khả năng chịu được người chồng như vậy?" Văn Tây tuy rằng là đại tẩu, nhưng trong mấy chị em dâu thì nàng ít tuổi nhất, nàng cùng Đường lão đại kết hôn rất muộn, kết hôn xong liền sinh Đường Ngạo, Đường lão tứ kết hôn trước đại ca, nhưng hắn cùng Lâm Mạt Tuyết đợi vài năm mới sinh con, cho nên Đường Mộ vẫn là xếp cuối cùng. Là đứa cháu nhỏ nhất cũng khó trị nhất của Đường gia, giống như Đường lão tứ nói, hắn là loại người vì tư lợi, sẽ đem bản than trở thành trung tâm.

Văn Tây gật đầu, nàng biết, mấy đứa nhỏ trong nhà đều là nàng nhìn lớn lên, nàng biết trong mấy anh em, Đường Mộ là đứa vô tâm vô phế, nhưng cũng không tới mức phải tìm một nam nhân đi?

"Không thể nói như vậy, nếu Tiểu Mộ gặp được cô gái nguyện ý vì hắn trả giá như vậy thì sao?"

"Ta thà tình nguyện hắn gặp."

"Mạt Tuyết, kỳ thật Tiểu Mộ là ngươi nhặt được đi!" Văn Tây vẻ mặt bất đắc dĩ, trên đời có người mẹ như vậy sao?

Lâm Mạt Tuyết cười nhún nhún vai, không chừng là ở bệnh viện ôm nhầm đâu! Có đứa con như vậy, nàng đời trước nhất định làm chuyện gì thiếu đạo đức.

Bốn người con trai Đường gia đều tự lật xem báo trong tay, đối với những lời của hai vị phu nhân không nói một chữ. Đây là chuyện của các nàng đi, bọn họ không có phần tham gia. Bọn họ chỉ phụ trách chuyện đối ngoại, chuyện đối nội không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ, trong nhà đã có một lão đầu nhi tham gia, nếu bọn họ cũng tiến vào, còn không trở nên rối tinh rối mù a!

Mấy vị tiểu thiếu gia của Đường gia cũng thờ ơ nhìn báo trong tay, họ chỉ cần ngồi xem náo nhiệt, không cần phải tham gia cũng có thể xem kịch vui, để làm chi tự đâm đầu vào sắt a! Cơn tức giận của tiểu tử kia không phải là thứ ngươi có thể đụng vào, hậu quả nếu chọc giận hắn thực nghiêm trọng a!

Mấy vị tiểu thư Đường gia cũng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nghe bốn vị phu nhân thảo luận, mấy nam nhân cũng đã cảnh báo các nàng, trong nhà có một cái mông lão hổ là không thể sờ! Muốn xem náo nhiệt cũng đứng ở xa mà nhìn, không cần dựa vào quá gần, bằng không hậu quả thực nghiêm trọng!

Đêm ba mươi Tết, nhà nhà đều bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên, Đường gia năm nay rất náo nhiệt.

Đường Ngạo đi hưởng tuần trăng mật cũng kịp về vào ngày hai mươi chín, Đường Mộ chuồn mất ba năm, năm nay rốt cục cũng ở nhà đón năm mới. Đường Tâm cùng Đường Nhất cũng đều về nhà, còn tiện đường đem hai nhà thông gia về Đường gia ăn tất niên.

Vì bữa cơm tất niên này, trong nhà ăn còn kê thêm cái bàn, cả phòng đầy chật người.

Đường lão gia tử cao hứng, cả buổi tối đều không có khép lại miệng, cười ha hả tiếp đón người này, tiếp đón người kia.

Đường Mộ biếng nhác ngồi ở sô pha, hắn hôm nay sợ là người ít hào hứng nhất Đường gia, hắn vốn lười nhác, đối với lễ mừng năm mới các loại không quá thích thú, bằng không hắn cũng sẽ không một mình ở Đức ba năm đều không có trở về một lần. Hắn thích yên tĩnh, không quá quen với những trường hợp quá mức náo nhiệt này, tất cả mọi người vô cùng hưng trí, hắn liền giống như cùng không khí nơi này không hợp.

Người Đường gia đối với tính nết này của hắn từ lâu đã thành thói quen, tiểu tử này từ nhỏ cứ như vậy, đứa nhỏ khác vừa nghe lễ mừng năm mới, cao hứng còn không kịp, nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, hiện tại dù hắn đột nhiên nói hắn phải về phòng ngủ, cũng sẽ không có người cho rằng hắn mất hứng.

"Mộ, ngươi mất hứng a?" thành viên mới của Đường gia, Vợ vừa cưới của Đường Ngạo thấy bộ dáng Đường Mộ, lo lắng hỏi, sắp sửa qua năm mới sao lại có bộ dáng lạnh nhạt như vậy, hơn nữa nàng còn thấy hắn thường xuyên nhíu mày, đây là mất hứng đi?

Đường Mộ lắc đầu, hắn chỉ là không quá thích những dịp như vậy.

Đường Ngạo một tay kéo vợ yêu vào lòng: "Bảo bối, mặc kệ hắn, hắn từ nhỏ đã như vậy." Tất cả mọi người đều biết tật xấu của hắn.

"Như vậy a! Vậy Mộ không thích lễ mừng năm mới sao?" Cô vợ nhỏ của Đường Ngạo chính là kiểu người được nâng niu bảo bọc như hoa trong nhà kính, IQ cùng EQ bằng số không, cái gì cũng tò mò, cái gì đều phải hỏi, nàng đơn giản tựa như trang giấy trắng, đơn thuần làm cho người ta muốn cười, nhưng vị đại thiếu gia hoa tâm, kiệt ngạo bất tuân của Đường gia liền thua trong tay một người như vậy, còn rất cam tâm tình nguyện!

"Ngoan a! Mẫn Mẫn, ngươi đi chỗ mẹ xem có cái gì có thể hỗ trợ, ta cùng Mộ trò chuyện." Thấy tâm tình của Đường Mộ không giống mọi khi, Đường Ngạo cười tủm tỉm bảo vợ yêu tránh đi.

"Ân, được, Ngạo ngươi phải giúp Mộ vui vẻ đón năm mới a!" Trong ý thức của nàng, lễ mừng năm mới phải vui vẻ. Nếu không vui, vốn không còn ý nghĩa của lễ mừng năm mới.

Nàng dâu nhỏ cười hì hì chạy đi tìm mẹ chồng, nàng luôn đem những lời Đường Ngạo nói làm thành thánh.

"Ngươi sống thật không sai." Thê tử đi xa rồi mà Đường Ngạo vẫn còn nhìn theo, Đường Mộ thấy vậy khó ngăn được khuôn mặt tươi cười.

Đường Ngạo quay đầu nhìn người em họ: "Không sai." Ý cười dịu dàng gật đầu.

"Kia không tồi a, ta thay nữ nhân toàn thế giới cảm tạ tam tẩu" Cảm tạ nàng đem khối củ cải hoa tâm nhổ đi, về sau sẽ không còn làm hại người khác được nữa, thật tốt.

"Ta thực sự kém cỏi như vậy?" Nói như vậy thì hắn giống cái gì, bọn họ nhưng là ruột thịt a!

"Ngươi từ trước tới nay đều không có tính tự giác" Đường Mộ không khách khí cười nói, ý tứ chính là ngươi khả năng so với hắn nói còn không bằng đâu, hoàn hảo ý tứ chỉ là hỏi thăm.

"Ta lăng nhăng, vậy ngươi thì sao? Ta hoa tâm ta lạm tình, nhưng ta đã tìm được người để kết hôn, ngươi đâu? Còn cố sống cố chết cái gì? Còn tính tử thủ đến cùng? Ngươi là đối thủ của mấy người kia sao?" Đường Ngạo thật sự nhịn không được, từ khi tiểu tử này trở về, hắn đã muốn dạy bảo hắn, chỉ là không cơ hội, hiện tại hắn hưởng tuần trăng mật xong rồi, nên giáo huấn hắn. Ai bảo tiểu tử này sống quá thoải mái đâu, khiến cho người ta nhìn đỏ mắt, bọn họ trừ bỏ thời điểm đi học, còn có khi nào được như hắn ở Đức tiêu sái ba năm, không hỏi thế sự.

Nhứng lời Đường Ngạo nói trực tiếp làm cho Đường Mộ đen mặt, không phải dỗi gì, chính là nhớ tới tên hỗn đản trêu chọc hắn xong liền biến mất sạch sẽ! Bốn ngày, không có tin tức gì, cũng không thấy bóng dáng. Hắn tức giận kỳ thật là bởi tên khốn đáng chịu ngàn đao kia là người thứ nhất dám trêu ghẹo hắn như vậy! Hôn, bế, còn nói cái gì cả đời mà giờ mất tích không dấu vết! Có dạng người như vậy sao? Hiện tại cũng không phải là ngày cá tháng tư, vậy tình trạng tại sao lại thành thế này? Đường Mộ tức giận đến sắc mặt khó coi, tốt nhất đừng để hắn gặp lại, bằng không sẽ khiến tên khốn đó đẹp mặt!

"Mộ, ngươi ăn phải thuốc nổ a? Ta chỉ nói đùa, đừng coi là thật a! Những gì ta nói, không phải xem thường ngươi!" Thấy sắc mặt của Đường Mộ khó coi, Đường Ngạo nhanh chóng giải thích! Người này hắn nói không lại, đánh không thắng, ngẫu nhiên đùa đùa một chút, nhưng là không thể làm cho hắn xù lông, bằng không cả đời này đừng mong sống yên ổn! Đây mới là cái tết đầu tiên sau khi cưới, hắn còn muốn tiếp tục hưởng thụ, không muốn cả đời bị bóng ma ám ảnh!

Đường Mộ nhìn hắn một cái, uể oải đứng dậy tới gần bàn ăn, chọn một vị trí cạnh góc ngồi xuống.

Đường Ngạo cũng vội vàng chạy đi tìm vợ yêu, thời điểm hắn không ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Vì cái gì tên Đường Mộ bạo lực kia trông là lạ ?

"Ngạo! Ngươi rốt cuộc nói gì với Mộ? Vì sao sau khi ngươi cùng hắn nói chuyện sắc mặt của Mộ càng kém?" Vợ yêu của Đường Ngạo tức giận chất vấn lão công.

Đường Ngạo ngoan ngoãn giơ lên hai tay:"Lão bà đại nhân! Oan uổng a! Ta cái gì cũng chưa nói a!" Hắn chỉ nói về chuyện bức hôn! Này không tính là chuyện lớn đi! Hắn như thế nào biết tiểu tử kia sẽ phát hỏa a!

"Hừ! Ngươi xem Mộ cùng các ngươi không hợp nhau! Các ngươi là anh em, phải hòa thuận, có biết hay không!"

Đường Ngạo trở mình xem thường, cái này không liên quan bọn họ được không! Tiểu tử kia từ nhỏ đã như vậy, không phải bọn họ xa cách hắn, là bản tính của hắn như thế.

Còn vợ yêu từng thấy bọn họ ở chung sao? Hắn như thế nào không biết anh em bọn họ khi nào thì không hòa thuận ?

Thủ cựu: cố chấp, bảo thủ

Vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý nói người suy nghĩ đơn giản, không quan tâm đến xung quanh

Lão đầu nhi: ông già, ông lão

Hoa tâm: lăng nhăng, lừa bịp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: