Chương 12
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Dụ Chiếu đứng sau màn sân khấu, nghe Diêu Thốc đàn tấu đứt quãng, có chút hoảng hốt.
Bé nghe trộm được cuộc trò chuyện của Yến Thỉ cùng bé Chanh, trong lòng đột nhiên có chút vắng vẻ.
Hùng phụ của Diêu Thốc, Diêu Lý, không biết khi nào ngồi ở dưới đài, kề sát bên người thư phụ của Diêu Thốc, cùng nhau nghiêm túc nhìn Diêu Lý biểu diễn. Cho dù là Diêu Lý vẫn luôn không chút để ý, giờ phút này đều bồi ở bên người Diêu Thốc.
Chính là... Hùng phụ của bé đâu? Còn có thư phụ của bé... Nếu bé diễn tấu thật sự không xong, thư phụ còn sẽ yêu bé sao?
Dụ Chiếu hô hấp dồn dập lên. Bé không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể yên lặng nhìn Diêu Thốc gập ghềnh kết thúc diễn tấu, đã đến lượt bé.
Cảm giác buồn nôn quen thuộc vào sáng sớm ngày hôm qua lại nảy lên tới, Dụ Chiếu mặc niệm hai lần khẩu quyết, cắn chặt răng, từ phía sau màn đi đến trung gian sân khấu, động tác tiêu chuẩn khom lưng với người xem.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dụ Chiếu thậm chí có thể nghe được có trùng đang kêu tên của bé. Lòng bàn tay bé có chút ra mồ hôi, ánh đèn sân khấu hoảng đến bé không mở ra được đôi mắt, bé bắt đầu cảm thấy có chút hoa mắt.
Bé đứng ở tại chỗ thời gian có chút lâu, Quý Diệu Thanh ở dưới sân khấu nhẹ giọng nhắc nhở bé: " Tuyển thủ Dụ Chiếu, có thể bắt đầu diễn tấu. "
Dụ Chiếu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, bước chân phù phiếm đi đến ghế ngồi xuống, sau đó bắt đầu đàn tấu.
Nhìn đến Dụ Chiếu cũng là diễn tấu không cần nhạc phổ, phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi xoát làn đạn khen ngợi.
Chỉ là tình huống giống như có chút không đúng.
Dụ Chiếu cũng cảm thấy, tình huống có chút mất khống chế. Sau khi bé bắn ra âm thứ nhất, đại não của bé đột nhiên trở nên trống rỗng.
Rõ ràng nhạc phổ đã ghi tạc trong đầu, giờ lại giống như bị cái gì lau sạch hết, không lưu lại một chút dấu vết.
Càng là nỗ lực muốn nhớ đến, lại càng là phí công. Bé bắt đầu ấn âm tiết cực kỳ quái, người xem theo bản năng nhíu mày. Làn đạn cũng nghị luận sôi nổi.
【 A?? Hình như trạng thái của Dụ Chiếu không đúng. 】
【 Bé không mang bản nhạc, là muốn đàn không cần nhạc phổ đi? 】
【 Không có thực lực hà tất như vậy đâu...】
【 Không cần phải nói như thế, bé vẫn là cái hài tử mà... 】
【 Thật đau lòng mà. 】
Yến Thỉ cau mày nhìn, Bé Chanh vẻ mặt lo lắng hỏi hắn: " Dụ Chiếu sẽ có việc sao? "
Yến Thỉ sờ sờ đầu của bé: " Hùng phụ cũng không biết. "
Du Chiếu trên sân khấu, sau khi loạn đàn một hơi, rốt cuộc ý thức được, đây là thi đấu.
Là thi đấu được phát sóng trực tiếp trên toàn đế quốc.
Xong rồi. Hết thảy đều xong rồi.
Tương lai của bé từ giờ khắc này bắt đầu sẽ ảm đạm không ánh sáng.
Sợi dây vẫn luôn căng chặt trên người bé, rốt cuộc tại một khắc này đứt rời.
Bé hốt hoảng đứng lên, ghế bị đẩy ra phát ra tiếng vang chói tai. Dụ Chiếu ở trước mắt bao người, ném xuống sân khấu, chạy ra lễ đường.
Người xem ồ lên. Tần Triệt bỗng nhiên từ thính phòng đứng lên, biểu tình từ trước đến nay luôn cao ngạo đã rách nát, hắn hoảng loạn rời đi thính phòng, đuổi theo Dụ Chiếu.
Đúng lúc này, bé Chanh buông lỏng tay vẫn nắm chặt vạt áo Yến Thỉ ra, bước đi đến chỗ xuất khẩu, ở trước khi lên đài thì cười xán lạn với Yến Thỉ: " Hùng phụ mau đi tìm Dụ Chiếu đi! Con tới giúp Dụ Chiếu cứu tràng! "
Bé đón đèn tụ quang, thoải mái hào phóng đi đến giữa sân khấu, khom lưng với người xem.
Nhìn đến trùng con trên sân khấu, tiếng nghị luận phía dưới dần dần thấp đi.
Bé Chanh ngồi trên ghế, có nề nếp mà bắt đầu đàn tấu.
Yến Chanh một dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh, diễn tấu cũng ra dáng ra hình, nhưng sau khi cẩn thận nghe xong mấy chục giây, mọi người liền nghe ra không đúng, sau đó không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười.
Trùng con ở trên sân khấu này, chỉ biết đàn hai hàng trước của nhạc phổ, sau đó bé lặp lại đàn hai hàng trước suốt ba lần!
【 A a a a Chanh bảo của chúng ta thật đáng yêu. 】
【 Thật thông minh a ha ha ha thiếu chút nữa đã bị lừa gạt rồi. 】
【 Yến Chanh giống như chơi thật sự rất vui vẻ. 】
【 Chanh bảo: Ha ha! Dù sao tổ chúng ta xong đời rồi! Thả bay chính mình thôi! 】
Không biết ai cái thứ nhất phát ra tiếng cười, tiếp theo mọi người đều không hẹn mà cùng cười rộ lên, sau đó dưới sân khấu vang lên vỗ tay nhiệt liệt.
Vì trùng con dũng cảm này hoan hô.
Yến Chanh đắm chìm trong tiếng vỗ tay, cũng không cao ngạo không nóng nảy. Bé cảm giác lặp lại đến không sai biệt lắm, nhẹ nhàng đàn xong âm tiết cuối cùng, nhảy xuống ghế cúi chào người xem, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh nhìn dưới sân khấu.
Ba vị học sinh làm giám khảo đều mỉm cười thân thiện với bé, thư phụ vừa vỗ tay vừa cười với bé, bé Chanh kinh ngạc phát hiện, hùng phụ đang đứng bên người thư phụ, giơ ngón tay cái với bé.
Vì thế bé Chanh cũng cười rộ lên.
Không quan hệ, vô luận cái dạng gì đều không có quan hệ. Làm nát thì lại thế nào chứ?
Hùng phụ thư phụ vĩnh viễn yêu bé, bé vĩnh viễn ý chí chiến đấu sục sôi.
——
Dụ Chiếu nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, bé cảm thấy đầu rất đau, giọng nói cũng rất đau, đôi mắt nhiệt nhiệt, giống như ở rơi lệ.
Bé nghe thấy thư phụ đang kêu mình, nhưng là bé không dám dừng lại.
Bé đã phá hủy hết thảy, để bé biến mất đi.
Chỉ cần bé từ nơi này biến mất, liền sẽ không làm thư phụ mất mặt.
Chính là bé thấy được một hình bóng quen thuộc đứng cửa, làm bé sững sờ ở tại chỗ. Tần Triệt thật vất vả đuổi theo Dụ Chiếu cũng sững sờ tại chỗ, không thể tin được mà nhìn hùng trùng xuất hiện ở trước mắt.
Vị hùng trùng kia còn ăn mặc một thân chính trang, lại có thể từ quần áo hỗn độn cùng giày dính bụi nhìn ra được hắn phong trần mệt mỏi. Chỉ thấy hắn bước đi đến trước người Dụ Chiếu, nửa quỳ xuống dưới, trên mặt lại khóc lại cười.
Dụ Chiếu run rẩy mở miệng: " Hùng phụ... "
Vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.
Dụ Vinh Trạch ôm chặt lấy bé, dường như không dám đụng vào nhẹ nhàng mà vuốt ve sống lưng Dụ Chiếu, ở lúc phát hiện bé thật sự vẫn luôn duy trì trạng thái hoàn toàn hóa, nhịn không được nức nở nói:
" Tiểu Chiếu... "
" Thực xin lỗi... "
Hài tử của ba, thực xin lỗi, là chúng ta không phải xứng làm gia trưởng.
Con vất vả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro