Chương 14

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

Nghe xong Yến Thỉ nói, Dụ Vinh Trạch trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn cười khổ nói: " Tôi hiểu, nhưng là sinh hoạt của Dụ Chiếu vẫn luôn là thư phụ nó một tay sắp xếp, tôi liền việc nó tham gia phát sóng trực tiếp đều là trùng cuối cùng biết đến, làm sao có thể làm nó tạm dừng hoạt động chứ? "

Yến Thỉ lại không cho là vậy: " Là anh không thể an bài sinh hoạt của Dụ Chiếu, vẫn là anh đang trốn tránh? "

Dụ Vinh Trạch á khẩu không trả lời được.

Yến Thỉ đứng lên, thất vọng chợt lóe qua trong mắt hắn, xa cách nói với Dụ Vinh Trạch: " Tôi cho rằng ngài thật sự muốn cho Dụ Chiếu hảo lên, thật sự muốn đền bù sai lầm trong quá khứ của mình. Nếu ngài không có ý tưởng này, vậy tôi không quấy rầy. Chờ bé Chanh thăm Dụ Chiếu xong, chúng tôi liền rời đi. "

Nói xong hắn cũng không có xem phản ứng của Dụ Vinh Trạch, xoay người rời đi.

Chỉ là hắn mới vừa bán ra hai bước, đã bị Dụ Vinh Trạch gọi lại: " Chờ một chút! "

Dụ Vinh Trạch nghĩ đến khi Dụ Chiếu té xỉu ở trong lòng ngực hắn đã lẩm bẩm tự nói, trùng con hắn chưa bao giờ nghiêm túc xem qua này, rõ ràng phát ra sốt cao, nhưng vẫn niệm " Không thể té xỉu... Sẽ làm... Thư phụ thất vọng... "

Hắn khẽ cắn môi, rốt cuộc bước ra bước đầu tiên: " Giờ tôi sẽ đi nói chuyện cùng Tần Triệt. "

Yến Thỉ xoay người, lần này hắn mang theo chút ý cười. Hắn thích gia trưởng chịu nghe khuyên.

" Đừng lo lắng. "

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị thư trùng bác sĩ đi ra hỏi: " Ai là người nhà của trùng con? "

" Tôi. "

" Tôi! "

Dụ Vinh Trạch cùng Tần Triệt vừa mới sửa sang lại tốt cảm xúc trở về trăm miệng một lời nói.

Tần Triệt bước nhanh qua, khẩn trương hỏi: " Bác sĩ, hài tử của tôi thế nào? "

Vị bác sĩ kia ngữ mang oán trách trả lời hắn: " Anh là thư phụ của trùng con đi? Vì sao lại để bé trước tiên hoàn toàn hóa? Đây là việc làm vi phạm quy luật sinh trưởng của trùng con! Hiện giờ cánh của trùng con đã sinh trưởng dị dạng hóa, còn tiếp tục như vậy nữa, về sau rất có thể không còn có khả năng sử dụng cánh nữa! "

Ánh mắt hắn lại nhắm ngay hai vị hùng trùng ở đây, liếc mắt một cái liền nhận ra được hùng phụ của trùng con, trừng mắt Dụ Vinh Trạch: " Còn có vị hùng phụ này, vì sao chờ đến trùng con sốt cao té xỉu mới đưa lại đây? Từ sáng sớm ngày hôm qua trùng con cũng đã sinh bệnh, anh thân là gia trưởng liền không có phát hiện ra sao? "

Dụ Vinh Trạch hơi há mồm, chính là lại nói không ra lời phản bác. Chẳng lẽ hắn muốn nói, hắn đã rất lâu không gặp hài tử, cho nên không biết sao?

Nhưng là Tần Triệt lại bước qua che trước người hắn, thấp giọng giải thích với bác sĩ: " Xin lỗi, hùng chủ của tôi vẫn luôn bận rộn công tác, là tôi không có thể chăm sóc trùng con... "

Dụ Vinh Trạch nhìn chăm chú vào thư trùng đang bảo hộ mình ở trước mắt, mím môi.

Vị thư trùng bác sĩ kia dùng ánh mắt " Luyến ái não không cứu " thật sâu nhìn thoáng qua Tần Triệt, mệt mỏi nói: " Trùng con đã tỉnh, gia trưởng có thể vào xem, chú ý đừng một lần vào quá nhiều người, làm bé hảo hảo nghỉ ngơi. "

Theo sau thở dài rời đi.

Tần Triệt cùng Dụ Vinh Trạch liếc nhau, thế nhưng đều không có ý là người đầu tiên đi vào.

Bọn họ khiếp đảm, không biết nên như thế nào đối mặt Dụ Chiếu.

" Em đi vào trước đi, Dụ Chiếu vẫn luôn là em chăm sóc. "

" Vẫn là anh trước đi, con... Vẫn luôn rất nhớ anh. "

Hai người bọn họ khách khí đẩy qua đẩy lại nửa ngày, đột nhiên có một giọng nói thanh thúy non nớt cắm vào.

" Để cháu đi vào trước đi! "

Bé Chanh không biết khi nào đã trở lại, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn bọn họ.

" Dụ Chiếu tuy vẫn chưa đàn xong, nhưng là cũng lên sân khấu nha. Cháu phải đưa kim cài áo hoa tươi cho cậu ấy! "

Bé giơ kim cài áo đã cẩn thận giúp Dụ Chiếu bảo tồn, chân thành lại nóng cháy. Ánh mắt thuần tịnh của bé nóng đến Tần Triệt cùng Dụ Vinh Trạch không dám nhìn bé, đều lui một bước, để bé đi qua.

Chỉ là trước khi bé Chanh đẩy cửa, Tần Triệt gọi lại bé.

" Yến Chanh... " Đây là hắn lần đầu tiên gọi tên bé Chanh.

Bé Chanh quay đầu lại, nhìn thư trùng gia trưởng đó giờ vẫn luôn cao ngạo trước mắt này.

Chỉ thấy biểu tình trên mặt hắn gần như là lấy lòng, hỏi bé Chanh: " Cháu có thể giúp chú hỏi Dụ Chiếu một chút... Nó có nghĩ muốn cái gì không? "

Bé Chanh không chút do dự gật đầu: " Cứ để cháu! " Sau đó nhảy dựng lên nắm lấy then cửa, đi vào phòng Dụ Chiếu.

Dụ Chiếu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh chuyên dụng cho trùng con, mặt sau giường bệnh mang theo vật chứa hình cung trong suốt, đôi cánh của Dụ Chiếu có chút kỳ quái vặn vẹo sắp đặt ở bên trong. Bé đang nhìn ngoài cửa sổ, sau khi nghe tiếng mở cửa phòng mới quay đầu lại.

Chỉ là sau khi nhìn thấy người tới là bé Chanh, bé lại rũ mắt xuống.

" Dụ Chiếu, cậu khỏe hơn chút nào không? " Bé Chanh đặt lễ vật mình mang đến ở trên bàn nhỏ, ngồi vào bên giường bệnh Dụ Chiếu.

" Sao cậu lại tới đây? " Thanh âm bé có chút khàn khàn.

" Tớ nghe nói cậu té xỉu, rất lo lắng cho cậu. " Bé Chanh vừa nói vừa đánh giá Dụ Chiếu, " Cậu còn sẽ trở về sao? "

" Tớ cũng không biết. " Dụ Chiếu nhẹ giọng nói, bé lặng lẽ nắm chặt khăn trải giường: " ... Thư phụ cùng hùng phụ của tớ đâu? Bọn họ không có tới sao? "

Bé Chanh lặng lẽ nói: " Hai người họ có tới, chỉ là đều đứng ở cửa, ngượng ngùng tiến vào. "

" Vì sao? " Dụ Chiếu nhíu nhíu mày.

" Bởi vì bọn họ cảm thấy đã không chăm sóc tốt cho cậu. Khi tớ sinh bệnh, thư phụ cùng hùng phụ cũng sẽ rất tự trách. "

Ánh mắt Dụ Chiếu lại ảm đạm xuống dưới. Bé không tin. Bé biết, bọn họ không có tới, nhất định là rất thất vọng với bé rồi đi.

Bé Chanh nhìn ra Dụ Chiếu mất mát, lại không biết vì cái gì. Lúc này, bé đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ mà thư phụ Dụ Chiếu đã giao cho bé, vì thế bé vội vàng hỏi: " Dụ Chiếu, cậu có muốn thứ gì không? "

Giọng Dụ Chiếu mang theo chút giọng mũi, nhỏ giọng nói câu gì đó.

Bé Chanh lại bồi cậu ấy một lát, rồi phất tay cáo biệt cậu ấy.

Bé lại một lần nhảy chân sáo đi mở cửa, nhìn đến thư phụ cùng hùng phụ của Dụ Chiếu chính đầy mặt chờ mong mà nhìn bé Chanh, muốn biết Dụ Chiếu có yêu cầu gì, bọn họ nhất định sẽ thỏa mãn toàn bộ.

Bé Chanh lại đưa ra đáp án mà bọn họ đều chưa từng nghĩ đến.

" Dụ Chiếu nói, muốn các chú yêu thương cậu ấy. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro