Chương 16
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Nếu nói Dụ Vinh Trạch xuất hiện làm phòng phát sóng trực tiếp tiểu bạo, thì khi chương trình tuyên bố Dụ gia rời khỏi, phảng phất như một quả bom, đem những người xem luôn lặn xuống nước đều nổ ra tới.
【 ??? Khách quý rời khỏi, chương trình phát sóng trực tiếp làm sao chiếu nữa? 】
【 Tổ tiết mục có phải cần xem trước khi phát sóng mình đã nói những gì sao? 】
【 Không phải, lúc này mới phát sóng trực tiếp ba ngày, trùng con liền có chuyện à. 】
【 Vân dưỡng nhãi con thất bại một ngày. 】
【 Cười chết, tôi đã nói hai khách quý này cũng không phải chuyên gia dạy con gì rồi mà. 】
【 Các huynh đệ!! Tần Triệt đơn độc mở phát sóng trực tiếp! 】
《 Mỗi ngày cùng trùng nhãi con 》 đã dừng phát sóng một buổi chiều, sau khi nhóm trùng dân không có phát sóng trực tiếp xem phát hiện Tần Triệt phát sóng trực tiếp riêng, thì đồng thời dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Tần Triệt.
Trong màn ảnh, Tần Triệt vẫn cứ quần áo ngăn nắp, nhìn không ra một chút dấu hiệu khi hỏng mất rơi lệ vào buổi chiều.
Hắn nhìn lướt qua lượt view của phòng phát sóng trực tiếp đang không ngừng bò lên cùng làn đạn không ngừng xuất hiện, rốt cuộc mở miệng nói chuyện: " Thời gian không sai biệt lắm, vậy tôi liền bắt đầu. "
" Như mọi người đã chứng kiến, sau khi thương lượng với hùng chủ, tôi quyết định rời khỏi chương trình phát sóng trực tiếp này. "
" Đầu tiên, tôi phải xin lỗi mọi người, tôi xác thật không phải chuyên gia dục nhi. Chân chính chuyên gia dục nhi, lý luận của hắn hẳn là từ vô số trường hợp xây dựng lên. Mà tôi chỉ là dựng dục ra một trùng con như thiên sứ, không có đạo lý lấy tư thái của trùng thành công dạy dỗ người khác. "
" Rất cảm ơn những khán giả đã bỏ phiếu cho tôi cùng tiểu Chiếu, cảm ơn các gia trưởng cùng tham gia tiết mục vì khoảng thời gian này, vốn nên là tôi cung cấp trợ giúp cho mọi người, nhưng lại là từ chỗ gia trưởng học được càng nhiều. "
Tần Triệt sau khi nói xong một mạch, cũng không có xem làn đạn đã nổi điên, nói thẳng câu kết thúc: " Tôi muốn nói chỉ có nhiêu đó. Chúng ta có duyên gặp lại. "
Phòng phát sóng trực tiếp đen thui. Tần Triệt tắt phát sóng trực tiếp.
【 Khiếp sợ! Chuyên gia viết sách dục nhi bán chạy công khai thừa nhận chính mình không phải chuyên gia! 】
【 Tôi có chút thay đối ấn tượng với hắn, còn tưởng là hắn sẽ vĩnh viễn bảo trì dáng vẻ cao cao tại thượng kia chứ. 】
【 Thế còn vị khách quý kia thì sao? Hắn cũng có phải chuyên gia dục nhi đâu? Tôi nói hắn còn không bằng Tần Triệt nữa. 】
【 Cảm ơn các bạn đã chú ý Lê ảnh vương, cũng hoan nghênh tiếp tục chú ý đôi song sinh trùng con của Lê gia, tôi tin tưởng bọn họ nhất định sẽ ở dưới sự dạy dỗ của hai vị gia trưởng ưu tú trở thành trùng con thành tích ưu tú ưu dị! [ tình yêu ][ tình yêu ] 】
【 Xin fans đừng phát làn đạn cầu xin như vậy. 】
【 Chuyên gia dục nhi chân chính, hẳn là dạy mọi người bồi dưỡng ra trùng con phẩm cách kiện toàn, mà không phải trùng con thành tích ưu dị gì gì đó. 】
Làn đạn này rất nhanh đã bị những làn đạn khác bao trùm, không gây nên một chút bọt nước, cũng không có người để ý.
Quý Diệu Thanh nhìn làn đạn mình mới phát ra kia, phát ngốc.
Những trùng xem trực tiếp này, hay thậm chí các gia trưởng tham dự phát sóng trực tiếp, đều không có ý thức được chuyên gia dục nhi chân chính là ai.
Không sao cả, dù sao hùng trùng kia cũng không thèm để ý này đó. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể làm nhóm trùng con có thể hạnh phúc trưởng thành, là đủ rồi.
Đúng lúc này, quang não Quý Diệu Thanh bắn ra một tin tức.
《 Mỗi ngày cùng trùng nhãi con 》 đột nhiên ở ngay lúc này phát sóng!
——
Sau khi một nhà Yến Thỉ rời khỏi bệnh viện, liền ngồi lên xe chuyên dùng tổ tiết mục chuẩn bị.
Chiều nay tiết mục tạm dừng phát sóng trực tiếp, nhưng là tổ tiết mục vẫn sắp xếp hoạt động cho buổi tối.
Dụ gia rời khỏi, còn lại bốn gia đình sắp sửa đi đến bờ biển, tham gia tiệc tối đốt lửa trại, tổ tiết mục đem này xưng là " Thời gian thân cận con cái ".
Sau khi nhóm trùng con tới bờ biển đều hưng phấn, ở trên bờ cát chơi vui vẻ, chạy mệt liền cùng nhau chơi xây lâu đài cát. Bọn họ đều rất nghe lời, gia trưởng đã nói với bọn họ không cần tới gần bờ biển, bọn họ liền thật sự không có tới gần.
Chờ Yến Thỉ bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ cho tiệc tối, mới bắt đầu mang theo nhóm trùng con tới gần biển rộng.
Yến Thỉ cùng Văn Khanh mỗi người nắm lấy một tay của bé Chanh, bé Chanh ống quần cuộn lên cao cao, khi dẫm đến nước biển lạnh lạnh, khanh khách cười to: " Biển lạnh! "
Bé rất hưng phấn, lớn tiếng hô to với thư phụ cùng hùng phụ: " Đây là lần đầu tiên con thấy biển đó! "
Gió biển thổi qua tóc đen mềm mại của bé Chanh, bé thoải mái nheo lại mắt, tiểu cánh cũng giãn ra.
Lúc này, Lê Lộ trên bờ cát kêu gọi bé Chanh: " Yến Chanh ——! Chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi! "
Bé Chanh quay đầu lại xem Lê Lộ, chỉ thấy cậu ấy lẻ loi đứng trên bờ cát vẫy tay với bé, thì lập tức mềm lòng. Từ khi Dụ Chiếu rời đi, chỉ còn lại có Lê Lộ cùng bé Chanh là tiểu thư trùng. Tuy Lê Lộ cùng Lê Kiều như hình với bóng, nhưng có đôi khi Lê Lộ càng muốn chơi cùng tiểu thư trùng hơn.
Tuy bé Chanh có chút luyến tiếc không muốn cùng thư phụ hùng phụ tách ra, nhưng bé vẫn là quyết định đi bồi Lê Lộ. Vì thế bé buông ra nắm tay, nói cho bọn họ muốn đi tìm Lộ Lộ chơi, liền dẫm lên nước chạy về phía Lê Lộ.
Lê Lộ thấy bé Chanh tới tìm mình, vốn dĩ rất cao hứng, chỉ là nhìn đến áo cùng quần của cậu ấy đều có nước biển, nhăn lại mày nhỏ: " Bé Chanh, sao cậu lại giống như những hùng trùng đó xuống biển chơi thế? "
Bé Chanh mê mang hỏi lại: " Nước biển lại không phải phòng vệ sinh, vì sao chỉ có hùng trùng được chơi chứ? "
Lê Lộ á khẩu không trả lời được, đành phải nhỏ giọng phản bác: " Chính là thư phụ của tớ nói, thư trùng chỉ cần ở trên bờ chơi cát là được rồi, hoặc là cùng ba tớ cùng nhau chuẩn bị bữa tối, đó mới là chuyện thư trùng nên làm. "
Bé Chanh càng nghi hoặc: " Chính là vì sao không được chơi nước nha? Tớ vừa rồi cùng thư phụ hùng phụ cùng nhau chơi nước mà! "
Lê Lộ nhìn nhìn bé Chanh, muốn nói lại thôi. Khi Vân Nhược Thủy không cho bé theo ca ca đi chơi nước, bé cũng rầu rĩ không vui hỏi vì sao Yến Chanh có thể đi chơi nước.
Vân Nhược Thủy nói cho bé: " Lộ Lộ, con phải hiểu được một đạo lý. Yến Chanh chỉ là 1 một thư trùng bình thường, vô luận có làm cái gì cũng sẽ không bị người chú ý. Mà con, là con của ba. " Vân Nhược Thủy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Lê Lộ: " Con là quý tộc, về sau sẽ trở thành một thư trùng ưu nhã. Khi đó sẽ có rất nhiều rất nhiều hùng trùng ái mộ con. Đây là điểm khác nhau giữa con và Yến Chanh. "
Lê Lộ cũng không thể hoàn toàn lý giải ý của thư phụ, bé chỉ có thể mơ hồ biết, thư phụ không muốn bé chơi nước như bé Chanh, bé phải làm một thư trùng ưu nhã.
Bé không biết thư trùng ưu nhã là có ý gì, cũng không biết nên nói thế nào với bé Chanh, còn may là bé đã thấy được cửa hàng đồ ăn vặt kia, kéo Yến Chanh chạy tới: " Chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi! "
Bé Chanh không có được đến đáp án, quyết định trở về hỏi hùng phụ. Hùng phụ cái gì cũng biết!
Lê Lộ cùng Yến Chanh chọn chọn lựa lựa ở cửa hàng đồ ăn vặt. Yến Chanh có tiền tiêu vặt của mình, sau khi chọn xong mấy món chuẩn bị đi tính tiền. Bé rủ Lê Lộ, lại nhìn đến Lê Lộ cố hết sức kéo một đống lớn đồ ăn vặt, hoảng sợ: " Lộ Lộ, sao cậu mua nhiều như vậy nha! Chúng ta không xách nổi đâu. "
Lê Lộ không nghĩ tới điểm này. Vân Nhược Thủy vì trấn an con trai nhỏ không thể đi chơi nước, đưa quang não của mình cho bé, làm bé tùy ý chọn lựa đồ ăn vặt. Bé nhất thời hưng phấn, liền cầm quá nhiều.
Dưới sự trợ giúp của bé Chanh, Lê Lộ giảm bớt đồ ăn vặt, cuối cùng hưng phấn giơ lên quang não của thư phụ, chuyển tiền cho cửa hàng đồ ăn vặt.
Hai bạn nhỏ vô cùng vui vẻ xách theo hai túi đồ ăn vặt trở về, mà lúc này trời đã tối, tiệc tối đốt lửa trại muốn bắt đầu rồi.
Hai chỉ tiểu thư trùng khẳng khái lấy ra đồ ăn vặt, chia cho mọi người cùng nhau ăn. Diêu Thốc mới từ trong biển chơi một vòng hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể nhào vào trên đống đồ ăn vặt.
Lê Tri Hành đốt lửa trại, ngọn lửa sáng ngời chiếu sáng gương mặt mọi người. Nướng BBQ cùng hải sản cuồn cuộn không ngừng được tổ tiết mục đưa lên, đây là khao bọn họ vì đã phát sóng trực tiếp suốt ba ngày.
Bé Chanh lặng lẽ kéo kéo Yến Thỉ, ghé sát vào tai hắn nói ra việc đã xảy ra khi đi mua đồ ăn vặt cho Yến Thỉ nghe. Bé khó hiểu hỏi hắn: " Vì sao thư trùng không thể chơi nước? "
Yến Thỉ ngẩn người. Hắn lập tức liền hiểu được dụng tâm lương khổ của Vân Nhược Thủy —— Muốn bồi dưỡng Lê Lộ thành thư trùng quý tộc giống như mình.
Chỉ là bé Chanh không cần biết loại chuyện này quá sớm, hắn khẳng định nói cho bé Chanh: " Không có việc này, chỉ cần con muốn chơi nước biển, thì cứ chơi. Chỉ là nhất định phải để thư phụ hoặc là hùng phụ bồi con. Đây là điều mỗi một trùng con đều phải nhớ kỹ. "
Bé Chanh nghiêm túc gật gật đầu, dựa vào trong lòng ngực Yến Thỉ, miệng mới vừa ăn xong nướng BBQ còn bóng nhẫy, bị ánh lửa chiếu rất sáng. Bé nhìn trời sao xinh đẹp, làm nũng với Yến Thỉ: " Hùng phụ, kể con nghe chuyện xưa đi. "
Yến Thỉ cười cười: " Được. Vậy giảng một câu chuyện xưa về biển rộng đi. "
" Trước có một thư trùng, sau khi hắn thành niên thì cáo biệt người nhà, một mình đi thuyền muốn tìm kiếm vùng đất bên kia biển cả. Nhưng bất hạnh là, hắn bị lạc đường trên biển rộng rộng lớn, cuối cùng phiêu lưu đến một hòn đảo nhỏ. "
" Hắn vừa khát vừa đói, cho rằng chính mình sẽ chết ở hoang đảo này. Đúng lúc này, bên người hắn xuất hiện mấy chỉ động vật trước nay chưa thấy qua. Chúng nó có bộ lông mềm mại bóng loáng, nhìn qua rất đáng yêu, còn bưng tới nước sạch cùng trái cây ngọt thanh cho hắn.
Mới đầu tiểu thư trùng này có chút sợ hãi, nhưng khi nhận ra những động vật nhỏ này không có ác ý với mình, không bao lâu sau đã cũng chúng nó quen thuộc lên. Chúng nó còn sẽ nói ngôn ngữ trùng tộc, có thể nghe hiểu hắn nói gì. Vì thế, hắn nói hắn muốn một chỗ để ngủ.
Nhóm động vật nhỏ liền nhiệt tình mời hắn đến huyệt động của mình, nhưng thư trùng lại ghét bỏ cực tuyệt: ' Ta không muốn ở loại địa phương kia! Ta muốn một chiếc giường sạch sẽ, thoải mái! '. Nghe xong hắn nói, nhóm động vật nhỏ thảo luận một chút, rồi dùng lá cây làm ra một chiếc giường thoải mái. Thư trùng thực vừa lòng, vui vẻ nói: ' Ta liền làm vương của các ngươi đi! '.
Vậy là chỉ thư trùng này thành vương của nhóm động vật nhỏ. Hắn lúc thì muốn nhóm động vật nhỏ vì hắn tìm kiếm hải sản ngon, lúc lại muốn chúng dùng vỏ sò làm trang sức xinh đẹp tinh mỹ cho hắn. Nhóm động vật nhỏ chịu thương chịu khó hoàn thành. Dần dần mà, hắn không hề thỏa mãn tại đây. Vì thế có một ngày, hắn đột nhiên nói: ' Là vương của các ngươi, sao có thể không có một kiện quần áo mới nào chứ? '
Nhóm động vật nhỏ hỏi hắn: ' Dùng cái gì làm quần áo mới? '
Thư trùng đương nhiên trả lời: ' Liền dùng da lông của các ngươi nha. ' "
" A! Thư trùng này sao lại quá đáng vậy chứ! " Lê Lộ bị chuyện xưa hấp dẫn tới tức giận hô to một tiếng, đánh gãy Yến Thỉ kể chuyện xưa.
Bé Chanh không rảnh trấn an cậu ấy, gấp không chờ nổi hỏi: " Sau đó thì sao sau đó thì sao? "
Yến Thỉ chậm rì rì nói: " Sau đó, nhóm động vật nhỏ phiền não việc dùng ai da lông vì vương làm quần áo. Đột nhiên, một động vật nhỏ nói: ' Chúng ta vì sao lại cần một vị vương đâu? '
Vì thế bọn họ làm bộ đã làm tốt quần áo, dùng chiếc thuyền của thư trùng làm thành một vương tọa, lừa hắn đi lên, sau đó một lần nữa đẩy hắn vào biển rộng. Nhóm động vật nhỏ cùng nhau phất tay hô với hắn: ' Tái kiến! Chúng ta không cần một vị vương! ' "
Kể xong chuyện xưa, bé Chanh phát biểu cái nhìn của bé: " Nếu là con! Tuyệt đối sẽ không muốn da lông của chúng nó! Cũng sẽ không muốn làm vương gì đó! Con sẽ cùng chúng nó làm bạn bè rất tốt rất tốt! "
Yến Thỉ sờ sờ đầu bé Chanh: " Đúng vậy. Thời điểm khi chúng ta cao cao tại thượng, thì sẽ mất đi bạn bè. "
Lê Lộ trầm tư, liền ở lúc bé muốn mở miệng nói gì đó, Vân Nhược Thủy bỗng nhiên sắc mặt khó coi đi tới hỏi bé: " Lê Lộ, chiều nay con đã dùng quang não mua cái gì? "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro