Chương 28

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

Trên mạng xã hội tinh võng, một cái thiệp lặng yên không một tiếng động mà bạo hỏa.

【 Tiết mục nào đó có phải là bị buff xui xẻo gì không, sao có cảm giác vẫn luôn ở xảy ra chuyện thế. 】

【 Liếc mắt một cái là biết. Không phải nói phát sóng trực tiếp tạm dừng sao, rốt cuộc phát sinh cái gì? 】

【 Các người mau đi xem phòng phát sóng trực tiếp có nhiệt độ cao nhất kia!! Nó vẫn luôn đang livestream tình hình của biệt thự, tôi chỉ có thể nói... Mở rộng tầm mắt. 】

【 Trời ạ... Tôi nhìn hồi phóng, Vô Song thế nhưng vẫn luôn bị Chu Thành ngược đãi tinh thần... 】

【 Có trùng nào có thể quản quản không? Còn có, Bùi Tuyết kia có phải mất tích rồi không? 】

【 Không phải mất tích, là thư phụ thân sinh của nhóc tìm tới cửa. 】

【 Chỉ có tôi muốn biết Bùi Tuyết vì cái gì không từ mà biệt sao? 】

Để chúng ta đem thời gian kéo về buổi sáng hôm nay.

Bùi Tuyết cố hết sức xách nước từ cửa hàng đi ra, phát hiện trời hạ mưa nhỏ tí tách tí tách, nhóc đang chuẩn bị nhanh hơn bước chân trở về, lại nghe thấy có ai ở kêu nhóc.

Bùi Tuyết nhìn xung quanh, một vị thư trùng người mặc quần áo lao động của tổ tiết mục mang theo khẩu trang, ngữ khí hoảng loạn nói với bé: " Bùi Tuyết, đã xảy ra chuyện! Thư phụ cháu đột nhiên té xỉu ở trước quầy hàng, đã được khẩn cấp đưa đến bệnh viện! "

Bùi Tuyết đồng tử co lại, tay không tự giác mà buông ra, túi rơi trên mặt đất, có mấy bình nước lăn ra ngoài.

Nhóc muốn chạy về phía quầy hàng, lại bị tên thư trùng kia giữ chặt, nói cho nhóc: " Bọn họ đã đi bệnh viện, để cho chú tới tiếp cháu, đem cháu cũng mang qua đi. "

Bùi Tuyết đỏ mắt nhìn về phía bên kia, nhưng trời mưa lại lớn hơn chút, nổi lên sương mù, thấy không rõ tình huống bên kia. Nhóc lẩm bẩm hỏi: " Thật sao? "

" Mau đi thôi, hiện tại chạy tới nơi còn có thể liếc mắt thấy một cái thư phụ cháu. " Thư trùng ngữ khí mang theo chân thật đáng tin.

Bùi Tuyết hai mắt đẫm lệ mông lung đối diện với hắn, đôi mắt của thư trùng kia cùng nhóc rất giống. Nói không nên lời là nguyên nhân gì, Bùi Tuyết khó hiểu mà lựa chọn tin tưởng hắn. Nhóc đi theo thư trùng kia rời đi, lên một chiếc phi thuyền có huy hiệu của tổ tiết mục.

Bùi Tuyết súc ở trên chỗ ngồi trên phi thuyền, tùy ý thư trùng nghiêm túc đeo đai an toàn cho nhóc, nhóc yên lặng nhìn cảnh sắc chung quanh chậm rãi thu nhỏ.

Phi thuyền thong thả mà vững vàng chạy, không biết qua bao lâu, Bùi Tuyết nhỏ giọng hỏi: " Khi nào mới có thể đến? Thư phụ của cháu như thế nào rồi? "

Thư trùng điều khiển phi thuyền, nói cho nhóc: " Sắp đến rồi. ", không có trả lời vấn đề thứ hai của nhóc. Bùi Tuyết liền không nói chuyện nữa.

Nhưng mà, nơi phi thuyền rớt xuống cũng không phải bệnh viện, mà là một địa phương xa lạ.

Nơi này có từng tòa nhà xinh đẹp, phi thuyền ngừng tại một hoa viên, bên cạnh còn một chiếc xích đu, nhưng Bùi Tuyết không chú ý tới chút nào, nhóc kinh hoảng hỏi: " Đây là nơi nào? Chúng ta không phải đi bệnh viện sao? Thư phụ của cháu đâu?! "

Thư trùng kéo xuống khẩu trang, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Bùi Tuyết, mang theo kích động khó có thể che giấu nói với nhóc: " Ba chính là thư phụ của con! "

Hắn run rẩy vươn tay muốn ôm lấy nhóc, bị Bùi Tuyết né tránh. Bùi Tuyết cố nén sợ hãi, nỗ lực làm chính mình nhìn có vẻ hung dữ: " Chú nhận sai rồi! Cháu căn bản không quen biết chú. Cháu muốn tìm thư phụ cùng hùng phụ của cháu, chú hiện tại đưa cháu về đi, cháu, cháu sẽ giúp chú cầu tình. "

Thư trùng lại nở nụ cười. Hắn nghiêm túc nói cho nhóc: " Ba thật sự là thư phụ của con. Tên của ba là Tân Lạc, là ba, đưa con đến viện phúc lợi... Đầu gối trái của cháu có một vết sẹo, đúng không? "

Bùi Tuyết vốn dĩ muốn không ngừng cố gắng đả động thư trùng, thuyết phục ông ấy đưa mình trở về bỗng nhiên im lặng.

Nhóc ngơ ngác nhìn Tân Lạc, toàn bộ trùng ngốc ở nơi đó.

Đầu gối trái của Bùi Tuyết xác thật có một vết sẹo, trước khi Bùi gia nhận nuôi nhóc liền có. Ông ấy là làm sao mà biết được?

Tân Lạc vừa khóc vừa cười nói cho Bùi Tuyết nghe về quá khứ của hắn.

Tân Lạc là một thư trùng trong một gia đình không quá hạnh phúc, hắn ở trong nhà bị rất nhiều thương tổn, thậm chí có một lần hậm hực. Thẳng đến sau lại, hắn gặp hùng trùng Hứa Trường Lưu.

Ở trong trường học, Hứa Trường Lưu phát hiện Tân Lạc vì tâm tình hậm hực mà lén khóc thút thít, vì làm hắn vui vẻ lên, cho hắn xướng rất nhiều bài hát.

Giọng nói của hùng trùng này tựa như tiếng trời, Tân Lạc đã quên khóc thút thít, đắm chìm vào tiếng ca, cũng lặng lẽ thích phải Hứa Trường Lưu.

Hứa Trường Lưu rất có thiên phú âm nhạc, có âm cảm tuyệt đối Tân Lạc không có. Nhưng gia đình Hứa Trường Lưu nghèo khó, có thể nói trong nhà chỉ có chính hắn. Hắn không có tiền đi học âm nhạc, đến mức việc đi học ở một trường học bình thường này đều phải dựa vào hiệp hội bảo hộ hùng trùng hỗ trợ.

Cho dù là hùng trùng, cũng cúi đầu trước tiền tài.

Bọn họ rất nhanh đã rơi vào bể tình, vừa tốt nghiệp liền kết hôn. Khi đó bọn họ khờ dại hứa nguyện, chờ bọn họ kiếm tinh tệ đến có thể tự cấp tự túc, Hứa Trường Lưu liền đi học viện Âm Nhạc đào tạo sâu, mỗi ngày ca hát cho Tân Lạc nghe.

Không bao lâu sao bọn họ đã tìm được công việc, kiếm được tinh tệ cũng càng ngày càng nhiều, cùng lúc đó, Hứa Trường Lưu cũng thu được thư thông báo trúng tuyển của học viện Âm Nhạc đế quốc. Chỉ là theo thư thông báo trúng tuyển cùng nhau đến, chính là tin tức Tân Lạc mang thai trùng con.

Hai phụ thân mới thức nguyên một đêm để thảo luận, cuối cùng đều luyến tiếc phá thai, vì thế quyết định lưu lại đứa nhỏ này.

Trùng con đến làm cho hai bọn họ đều rất kích động, nhưng tùy theo mà đến còn có phí tổn kếch xù. Tân Lạc thân là thư trùng, cho dù dựng dục cũng muốn đi làm, Hứa Trường Lưu cảm thấy hắn quá vất vả, vì giúp hắn chia sẻ, cuối cùng từ bỏ cơ hội đi học viện Âm Nhạc đào tạo sâu, lựa chọn tiếp tục lưu tại đơn vị dốc sức làm.

Ngày tháng yên bình cứ thế mà qua, trùng con phá xác, Hứa Trường Lưu tràn đầy nhu tình đặt cho trùng con một nhũ danh, kêu nhóc là tiểu thạch lựu.

Chỉ là có một ngày, Hứa Trường Lưu xảy ra tai nạn giao thông, từ không trung rơi xuống. Không đợi bị đưa đến bệnh viện, cũng đã đình chỉ hô hấp.

Khi Tân Lạc biết được tin tức thì giống như điên rồi chạy đến bệnh viện, lại đến việc nhìn Hứa Trường Lưu một lần cuối cùng cũng không thể nhìn thấy.

Tên của hắn, chung quy vẫn là không có thể làm hắn lâu dài mà lưu tại thế gian này.

Hùng chủ qua đời mang lại đả kích thật lớn cho Tân Lạc, hắn tinh thần hoảng hốt, công tác liên tục làm lỗi, cuối cùng mất việc.

Không có nguồn thu nhập, Tân Lạc cùng trùng con chỉ có thể dựa vào tiền an ủi tai nạn trên không của hùng chủ sinh hoạt. Trùng con nho nhỏ luôn là khóc nháo, làm Tân Lạc càng thêm phiền lòng.

Sau lại lại một lần nữa dỗ trùng con không có kết quả, Tân Lạc rốt cuộc hỏng mất, lần đầu tiên nảy ra ý niệm muốn tiễn nhóc đi.

Nhưng ý niệm này rất nhanh đã bị đánh mất. Trùng con có vẻ là hiểu ra khóc thút thít không chiếm được yêu thương, dần dần cũng không hề khóc. Tân Lạc vốn là may mắn, thẳng đến hắn vội vàng làm thêm không có phát hiện trùng con đã phát sốt cao, chờ sau khi hắn trở về, trùng con đã sốt cao ngất lịm. Tân Lạc suốt đêm đưa nhóc đi bệnh viện, lo lắng hãi hùng mà chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, khi biết được trùng con tạm thời không có gì vấn đề, rốt cuộc nghĩ lại mà sợ rơi xuống nước mắt.

Tân Lạc thống hận chính mình vô năng, cũng rốt cuộc nhận rõ hiện thực, hắn không thể chăm sóc tốt cho nhóc. Tân Lạc gian nan đưa ra quyết định, tiễn trùng con đi.

Vào một đêm khuya, Tân Lạc đặt một chiếc nôi tinh xảo ở cửa viện phúc lợi. Hắn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, một lần lại một lần dùng ánh mắt vuốt ve trùng con đang ngủ say.

Hắn thậm chí không có vì tiểu thạch lựu đặt một cái tên đàng hoàng. Tiểu thạch lựu là một tiểu hùng trùng, viện phúc lợi sẽ không bạc đãi nhóc, cũng nhất định sẽ có gia đình càng tốt hơn hắn nguyện ý nhận nuôi nhóc.

Tân Lạc ngoan hạ tâm rời đi.

Hắn chạy trối chết, rời đi nơi này cũng bán đi phòng ở, chuyên tâm làm công kiếm tiền, ngoài ý muốn khai quật ra thiên phú kinh thương của mình, liên hợp với những trùng cùng nhau làm công gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty giải trí. Hắn ánh mắt độc ác, bắt được thời cơ phát sóng trực tiếp này, dần dần lớn mạnh tài sản của mình.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn vắng vẻ.

Rồi một ngày kia, hắn ở ngôi cao phát sóng trực tiếp của công ty mình nhìn đến một chương trình mang nhãi con. Khi hắn bấm đi vào, nhìn đến một trùng con ở dưới ánh đèn sân khấu đàn tấu đàn piano, thắng được toàn trường vỗ tay cùng hoan hô.

Tân Lạc ngơ ngác, một lần lại một lần lặp lại xem đoạn phát sóng trực tiếp kia. Chỉ trùng con này lớn lên rất giống Hứa Trường Lưu, cùng hắn cũng rất giống.

Cùng tiểu thạch lựu cũng rất giống. Không, nhóc chính là tiểu thạch lựu.

Một thanh âm kêu gào trong lòng Tân Lạc.

Hắn đã có năng lực, có thể mang tiểu thạch lựu về.

Vì thế Tân Lạc đánh thông quan khiếu, như nguyện tại chương trình này làm một nhân viên công tác, giống như chết đói mà quan sát Bùi Tuyết. Nhưng này không hề đủ, càng là nhìn Bùi Tuyết, hắn càng là muốn cùng nhóc tương nhận.

Rốt cuộc, hắn bắt được thời cơ, mang Bùi Tuyết đi. Hắn đã hiểu biết qua, gia đình nhận nuôi Bùi Tuyết tuy rằng có chút của cải, nhưng tuyệt đối không giàu có bằng hắn hiện tại. Hắn có tin tưởng cho Bùi Tuyết một hoàn cảnh sinh hoạt càng tốt hơn, vô luận đôi phu phu kia nghĩ muốn cái gì, hắn đều nguyện ý trao đổi.

" ... Vết sẹo chỗ đầu gối con, là do con khi duỗi chân chơi đã tự làm mình bị thương, hùng phụ của con đau lòng đến rớt nước mắt, ngày hôm sau liền thay đổi một chiếc giường mềm mại cho con... " Tân Lạc đắm chìm vào thế giới của mình, đúng lúc này, một câu của Bùi Tuyết đã lôi hắn từ tưởng tượng trở lại hiện thực lạnh băng.

" Cho nên, chú gạt cháu, thư phụ cháu cũng không ở bệnh viện. Ông ấy không có việc gì, đúng hay không? " Bùi Tuyết nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: " Thư phụ không có việc gì liền tốt. "

Tân Lạc nghe xong nhóc nói, á khẩu không trả lời được.

Bùi Tịch lời ít ý nhiều nói cho những trùng khác tình hình đại khái.

Thư phụ thân sinh của Bùi Tuyết giả mạo nhân viên chương trình mang đi Bùi Tuyết.

Sau khi biết được tung tích của Bùi Tuyết, bọn họ vốn định đi tiếp Bùi Tuyết về, nhưng là bị ngăn cản. Thư phụ thân sinh của Bùi Tuyết có địa vị rất lớn, bọn họ không thể trêu vào.

Tân Lạc, là một trong những người sáng lập tập đoàn quang não Thị Ngu.

Bùi Tuyết có về hay không, phải xem chính nhóc có nguyện ý về hay không mới được.

Bùi Tuyết có nguyện ý hay không đâu? Khương Nhuận phát hiện, chính mình đối đáp án này vậy mà không thể xác định.

Hắn như là trốn tránh hiện thực, sau khi trở lại biệt thự liền đem chính mình nhốt ở trong phòng.

Nghe xong lời Bùi Tịch nói, A Nhiên nắm chặt tay Diêu Thốc.

Nếu phụ thân thân sinh của Diêu Thốc tới tìm nhóc, hắn cùng hùng chủ tuyệt đối sẽ không từ bỏ tranh đoạt quyền nuôi nấng Diêu Thốc.

Mỗi gia đình đều về phòng mình. Bé Chanh rửa mặt xong bò đến bên người Yến Thỉ hỏi hắn: " Bùi Tuyết sẽ trở về sao? "

Yến Thỉ nhẹ nhàng lắc đầu: " Hùng phụ cũng không biết. "

Bé Chanh nghiêng đầu nhỏ, bỗng nhiên nói: " Con cảm thấy cậu ấy sẽ trở về. "

Yến Thỉ cùng Văn Khanh đều nhìn bé. Bé Chanh nghiêm túc biểu đạt ý nghĩ của mình: " Nếu con là Bùi Tuyết, con nhất định sẽ trở về. Bởi vì con luyến tiếc thư phụ cùng hùng phụ. "

Yến Thỉ đắp chăn cho bé, dịu dàng nói với bé: " Chúng ta cũng luyến tiếc bé Chanh. "

" Chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của bé Chanh. Nếu phụ thân thân sinh của bé Chanh xuất hiện, cũng chỉ là trên thế giới này, lại nhiều thêm một trùng yêu con. "

Bé Chanh chớp đôi mắt nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, an tâm nở nụ cười. Yến Thỉ cùng Văn Khanh thay phiên hôn hôn trán bé Chanh, cùng bé nói ngủ ngon.

Yến Thỉ yên lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt ngủ say của bé Chanh, trong lòng nghĩ, nhưng là nếu thật sự muốn tranh bé Chanh, hắn cũng sẽ không nhận thua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro