Chương 3
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Chờ Lý Sách rời đi, Yến Thỉ nhíu mày nhìn Văn Khanh: " Em thật sự muốn tham gia sao? "
Bé Chanh nghe thấy Yến Thỉ hỏi, cho rằng hắn không muốn tham gia, phải tức giận với Văn Khanh, vội vàng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nói: " Là bé Chanh muốn tham gia, thư phụ mới, mới đáp ứng. "
Yến Thỉ sửng sốt, tiếp theo xoa xoa đầu bé: " Ba không có trách cứ thư phụ nha. "
Bé Chanh nghiêng đầu, mỗi lần ở viện phúc lợi có tiểu trùng muốn nhiều một chút đồ ăn vặt, thư trùng ca ca phát cơm liền sẽ cười như không cười hỏi bé thật sự còn muốn sao, nhóm tiểu trùng cũng không dám muốn ăn nữa.
Bé Chanh còn quá nhỏ, phân không rõ khác nhau giữa việc hỏi lại có uy hiếp cùng thật sự nghi hoặc, chỉ cho rằng Yến Thỉ tức giận.
Văn Khanh đi tới, ôm bé Chanh đến trên sô pha, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé, ánh mắt ôn nhu: " Có phải con cho là hùng phụ tức giận không? Không phải, đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, ví dụ con thật sự thích gấu bông sao? "
Bé Chanh hiểu ra, là bé hiểu lầm, bé cúi đầu lẩm bẩm kể ra chuyện cũ trong viện phúc lợi, Yến Thỉ thò lại gần nhéo nhéo khuôn mặt bé: " Không quan hệ, bạn nhỏ Yến Chanh, ở trong nhà nếu ai tức giận, thì nhất định phải trước tiên nói cho người đó. Chỉ có nói ra mới có thể giải quyết tốt vấn đề! "
Đôi mắt bé Chanh sáng ngời, dùng sức gật đầu một cái.
Hiểu lầm giải trừ, bé vui vẻ ngồi trên sô pha nghe hùng phụ cùng thư phụ nói chuyện phiếm.
Văn Khanh đi đến ngồi xuống bên người Yến Thỉ, nắm lấy tay hắn: " Hùng chủ, không có việc gì, em nghĩ kỹ rồi. "
Y biết Yến Thỉ đang lo lắng cái gì.
Văn Khanh không ngừng chỉ là nhìn qua thanh lãnh tự phụ, mà thật ra xuất thân của y cũng thập phần cao quý.
Văn Khanh xuất thân từ gia đình hùng trùng quý tộc, chỉ là thư phụ của y là thư hầu của gia chủ Văn gia. Y có quá nhiều anh em, Văn Khanh ở trong đám anh em cũng không quá nổi bật. Điểm xuất sắc duy nhất chính là y được di truyền dung nhan điệt lệ từ Thư phụ.
Gia quy Văn gia truyền thống mà nghiêm ngặt, cho dù là tiểu trùng con của thư hầu cũng muốn tuân thủ những quy tắc phiền phức đó, mà Văn Khanh là thư trùng, càng phải chịu đựng những dạy dỗ về quy huấn phong kiến đó, ví dụ như thư trùng trời sinh thấp hơn hùng trùng nhất đẳng, muốn tôn kính phụng dưỡng hùng trùng vân vân. Văn Khanh không thiếu bởi vì những quy củ này mà chịu khổ, nếu khi kiểm tra ngâm nga quy củ không đọc ra được, còn sẽ bị trừng phạt.
Tiểu Văn Khanh nho nhỏ chính là lớn lên trong vũ nhục cùng đánh chửi, thậm chí bởi vì không giống với thư trùng truyền thống mà trở thành sỉ nhục của nhà. Ở trong gia đình như thế, y lại dưỡng ra một thân phản cốt, y dứt khoát kiên quyết rời đi Văn gia, chặt đứt liên hệ với gia đình, che giấu thân phận của mình làm công học tập, cuối cùng dựa vào năng lực của mình khảo nhập trường quân đội.
Thẳng đến y ở trường quân đội xông ra được chút tên tuổi, thái độ của người nhà với y mới có điều hòa hoãn, thậm chí chủ động đưa ra hòa hảo trở lại, mời y về nhà.
Khi đó Văn Khanh đã cùng Yến Thỉ kết giao từ lâu, Văn Khanh tồn tâm tư muốn giới thiệu Yến Thỉ với người nhà, liền đồng ý gặp mặt.
Ai ngờ trận gặp mặt này thế nhưng đã dự mưu từ sớm. Trùng đế chi tử, Nhị hoàng tử hùng trùng không biết vì cái gì nhìn trúng Văn Khanh, gây áp lực với Văn gia muốn nạp y vào cung. Gia chủ Văn gia tự biết vô pháp bức bách được y, liền chọn dùng thủ đoạn nham hiểm, chuẩn bị tại gia yến bỏ thuốc vào rượu của Văn Khanh, muốn đưa y lên giường Nhị hoàng tử.
Ở trong mắt đại bộ phận hùng trùng quý tộc, thư trùng chỉ là ngoạn vật cùng đối tượng giao dịch, cho dù là con của họ. Cho dù hiện tại rất nhiều thư trùng cũng có thể một mình đảm đương một phía, thậm chí chủ lực trong quân đội đều là thư trùng, cũng khó có thể thay đổi ý tưởng của họ. Hy sinh một thư trùng là có thể giao hảo với hoàng thất, vì cái gì không làm?
Chỉ có thư phụ của Văn Khanh biết y đã có hùng trùng yêu thích, hắn không đành lòng đứa con duy nhất của mình trở thành vật hi sinh cho giao dịch quyền lực, nói hết thảy mọi thứ cho Văn Khanh.
Văn Khanh hoàn toàn thất vọng với Văn gia. Nhưng vì không để thư phụ chịu liên lụy, y trước tiên liên lạc với Yến Thỉ, lẳng lặng chờ đợi yến hội. Chỉ là hết thảy đều không có phát sinh, bởi vì Nhị hoàng tử lỡ hẹn, thư trắc quân của trùng đế vì hắn tìm kiếm thư quân, Nhị hoàng tử sẽ không lại thu nạp thư trùng.
Văn gia muốn làm như không có việc gì phát sinh, Văn Khanh lại ở trong lòng nhớ kỹ việc này. Cuối cùng vẫn là trước khi rời đi y báo cho bọn họ biết sự tồn tại của Yến Thỉ, cũng tuyên bố sau khi tốt nghiệp sẽ cùng hắn kết làm bạn lữ.
Văn gia cũng không có phản đối, mà là bắt đầu một màn thuyết giáo mới. Thường xuyên phát bưu kiện cùng các loại tin tức điện thoại cho Văn Khanh, nói y không được trở thành quân thư xuất đầu lộ diện, sớm ngày kết hôn, dựng dục tiểu trùng.
Văn Khanh kéo đen toàn bộ phương thức liên hệ của Văn gia, không còn lui tới nữa. Cho nên Văn gia căn bản không biết Văn Khanh đã từng cùng Tử Thần đối mặt, càng không biết y đã mất đi năng lực sinh dục, nhận nuôi tiểu trùng con.
Nếu là bước lên chương trình bị bọn họ phát hiện, không thể nghi ngờ là tát Văn gia một bạt tai. Đứa nhỏ của thư hầu bị từ bỏ, thế nhưng sinh không ra trùng trứng, còn mang theo thư trùng được nhận nuôi tham gia chương trình.
Điều làm Yến Thỉ lo lắng chính là, sợ Văn Khanh lại chịu thương tổn, hắn không muốn Văn Khanh lại gánh vác ác ý đến từ người thân.
Nhưng là Văn Khanh đã sớm nghĩ tới những điều này.
" Những năm gần đây, em vẫn luôn trốn tránh. Nhưng giờ đã nhận nuôi bé Chanh, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt, không bằng tham gia chương trình, để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy cũng tốt. "
Văn Khanh ngẩng đầu, ỷ lại lại tín nhiệm nhìn chăm chú Yến Thỉ: " Hùng chủ sẽ duy trì em, đúng không? "
Yến Thỉ rất là hưởng thụ, hắn giơ lên khóe miệng: " Đương nhiên. "
Yến Thỉ cùng Văn Khanh hôn nhau.
Bé Chanh dùng tay nhỏ che mắt mình, lại lặng lẽ lén nhìn qua khe hở ngón tay.
Hùng phụ cùng thư phụ thật ân ái. Thật tốt.
Ngày đầu tiên của tháng, chương trình phát sóng trực tiếp 《 Mỗi ngày cùng trùng nhãi con 》 lặng lẽ online, sau khi rất nhiều người dùng nhàm chán xoát Tinh Võng phát hiện, thì đều lập tức bấm vào.
Chương trình này còn chưa phát sóng, đã quảng cáo marketing đến che trời lấp đất. Có tiểu trùng con cùng không có tiểu trùng con đều sinh ra tò mò, muốn nhìn một chút rốt cuộc sao lại thế này.
Mới vừa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, đã bị biệt thự cao cấp hoa lệ trước mắt lóe mù mắt trùng.
【 ??? Chương trình này chơi lớn vậy sao? 】
【 Phối trí này, trang hoàng này, hâm mộ hâm mộ 】
【 Tổ chương trình mời chính là Lê Tri Hành! Một thế hệ ảnh vương đó, khẳng định là phải làm cao cấp nhất rồi ~ 】
【 Lê ảnh vương vậy mà đã kết hôn sinh con, thanh xuân của tôi kết thúc rồi a a a 】
【 Sao chẳng có gia đình nào thế? Tôi tới sớm à? 】
......
Chương trình vừa mới phát sóng, liền xông lên đệ nhất hot search Tinh Võng. Càng ngày càng nhiều trùng chú ý tới, bấm vào xem phát sóng trực tiếp.
Lúc này, Yến Thỉ cùng Văn Khanh kéo hành lý, đang trên đường đi tới địa điểm tổ chương trình phát sóng trực tiếp.
Bé Chanh mặc tiểu y phục mới tinh, ôm gấu bông nhảy chân sáo đi tới. Bé đã lớn hai một ít, tóc đen mềm mại bị tu bổ thật sự lưu loát, khuôn mặt trắng nõn mượt mà, luôn là mang theo ý cười, liền cánh nhỏ đều có ánh sáng, thoạt nhìn qua một tháng ở nhà mới này bị nuôi rất tốt.
Trên đường có nhân viên công tác tiếp ứng bọn họ, chờ đưa bọn họ tới trước biệt thự, lễ phép thu đi quang não của bọn họ.
Yến Thỉ cùng Văn Khanh giao ra rất thống khoái, hai người nắm tay bé Chanh đẩy ra cửa biệt thự.
Ánh vào mi mắt chính là phòng khách trang hoàng sạch sẽ hào phóng, giữa phòng khách bày một vòng sô pha, mặt trên đã có hai gia đình ngồi chia ra ranh giới rõ ràng, tiểu trùng con của bọn họ nhưng thật ra lại không ở nơi này.
Yến gia là gia đình cuối cùng trong số các gia đình bình thường tham gia đến.
Ba gia đình đánh giá lẫn nhau. Khi hùng trùng của một gia đình trong đó đang quét mắt đến cánh Yến Chanh, khẽ nhíu mày.
Bé Chanh không có chú ý tới, bé đang tò mò nhìn tiểu trùng con hai gia đình kia nhận nuôi. Bọn họ đều là tiểu hùng trùng, đang đứng ở bên nhau, bọn họ cũng nhìn lại Yến Chanh.
Bé Chanh nói gì đó với Văn Khanh cùng Yến Thỉ, rồi đi về phía hai chỉ tiểu trùng con.
Một thư trùng ở gia đình khác sau khi nhìn kỹ Văn Khanh, ánh mắt sáng lên: " Xin hỏi, ngài là Văn Khanh sao? Tôi nhớ rõ ngài, tôi đã từng cũng học ở trường quân đội đế quốc. A, đúng rồi, tên của tôi là Khương Nhuận. Đây là hùng chủ của tôi, Bùi Tịch. "
Bùi Tịch có chút trầm mặc ít lời, chỉ là gật đầu chào hỏi Văn Khanh.
Khương Nhuận nhìn nhiệt tình hữu hảo, Yến Thỉ cùng Văn Khanh liền thuận thế ngồi bên cạnh Bùi gia, Văn Khanh lễ phép hàn huyên cùng Khương Nhuận: " Chào cậu, tôi là Văn Khanh. "
Yến Thỉ theo y nói nói: " Tôi là Yến Thỉ, hùng chủ của Văn Khanh. "
Khương Nhuận tò mò nhìn hắn, cười nói: " Tôi cũng nhớ rõ ngài đâu, chuyện ngài cùng Văn Khanh học trưởng ở niên cấp bọn tôi đều được lưu truyền. "
Yến Thỉ đã có thể tưởng tượng đến là sự tích được lưu truyền là cái dạng gì, y không chút dấu vết nói sang chuyện khác: " Các cậu là khi nào đến? "
Bùi Tịch vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, chỉ là tích tự như kim: " Hai mươi phút trước. "
Khương Nhuận cười cười, bổ sung nói: " Đúng vậy, chúng tôi là tổ thứ hai đến. Lúc biết địa điểm là căn biệt thự này còn bị giật mình đâu. "
Tổ đầu tiên đến rõ ràng chính là gia đình của vị hùng trùng lỗ mũi hướng lên trời kia. Chỉ là bọn họ không có ý tứ muốn chào hỏi, Yến Thỉ cùng Văn Khanh cũng lười đến chào hỏi họ.
" Các ngài nhận nuôi chính là tiểu thư trùng sao? Thật ra ban đầu tôi cũng muốn nhận nuôi tiểu thư trùng, nhưng là quá rối rắm, cuối cùng vẫn là từ viện phúc lợi phân phối tiểu hùng trùng. Còn chưa cùng các ngài giới thiệu đi, tiểu trùng chúng tôi nhận nuôi gọi là Bùi Tuyết, đã nhận nuôi gần nửa năm rồi. "
Cách đó không xa, tiểu hùng trùng thoạt nhìn cực kỳ thanh tú gầy yếu giống như nghe được thư phụ gọi tên của nhóc, nhìn về phía Khương Nhuận.
Chỉ là thư phụ giống như cũng không có ý kêu nhóc qua, Bùi Tuyết lại rũ xuống đầu nhỏ, lặng lẽ dịch ra hai bước cách xa hai chỉ tiểu trùng con.
Khương Nhuận không chờ Yến Thỉ cùng Văn Khanh có đáp lại, liền hạ giọng tiếp tục nói: " Thật ra tôi là chủ động báo danh chương trình này, tôi cùng hùng chủ đều không biết cách dạy dỗ tiểu trùng con. Nghe nói chuyên gia dục nhãi con Tần Triệt kia sẽ làm khách quý tham gia, tôi muốn học kinh nghiệm của hắn. "
Bùi Tịch vẫn luôn trầm mặt ở bên cạnh đứng lên đổ chén nước đưa cho Khương Nhuận, nói ra câu thứ hai trong ngày hôm nay: " Uống nước đi. "
Khương Nhuận vội nhận lấy, vẻ mặt ngọt ngào nói với Bùi Tịch: " Cảm ơn hùng chủ. "
" ...... "
Yến Thỉ cùng Văn Khanh liếc nhau, đều không tính toán nói chen vào. Khi Khương Nhuận uống xong nước chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm, thì bên phía ba tiểu trùng con phát ra một trận tiếng vang rất lớn, giống như đã xảy ra xung đột.
Ba đôi gia trưởng đồng thời nhìn qua, thì nhìn đến Bùi Tuyết chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, bên cạnh là Yến Chanh cùng tiểu hùng trùng bị đẩy ngã trên mặt đất.
Thấy vậy gia đình kia không thể bình tĩnh nổi, hùng trùng cùng thư trùng cùng nhau tiến lên nâng dậy tiểu hùng trùng ngã xuống đất, thư trùng khẩn trương hỏi liên tục: " Tiểu Thốc, con có bị thương không? Đã xảy ra cái gì? "
Hùng trùng thì sắc mặt giận dữ nhìn qua nhìn lại giữa Bùi Tuyết và Yến Chanh, giọng lạnh lẽo: " Ai đẩy nó? "
Bùi Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau một bước nhỏ, tránh sau lưng Yến Chanh.
Tiểu hùng trùng trên mặt đất chỉ vào Yến Chanh, lớn tiếng nói với hùng phụ: " Là cậu ta! Là cậu ta đẩy con! "
Bùi gia cùng Yến gia chậm một bước so với gia đình kia cũng đều vây quanh lấy bọn nhỏ, Văn Khanh khẩn trương, muốn tiến lên nói gì đó, lại bị Yến Thỉ giữ chặt.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tụ tập đến trên người bé Chanh, đặc biệt là hùng phụ của tiểu hùng trùng kia, trừng mắt nhìn bé Chanh. Bé Chanh lại không hoảng hốt cũng không vội: " Là cậu ấy cười nhạo cánh của cháu trước, còn muốn cướp gấu bông của cháu, cháu chỉ là muốn tránh cậu ấy, ai biết cậu ấy lại té ngã. "
Tiểu hùng trùng kia không phục kêu lên: " Ai thèm gấu bông của cậu chứ! Hơn nữa cánh của cậu vốn dĩ liền khó coi, một vết đen như lỗ đen, xấu chết trùng! "
Lời này vừa ra, thư trùng vẫn luôn trấn an nhóc mặt lộ vẻ không tán đồng, muốn nói gì đó lại sợ hãi hùng chủ, cúi đầu cái gì cũng chưa nói.
Bé Chanh lại kiêu ngạo ngửa đầu lên: " Cậu biết cái gì! Đây là huân chương của tớ! "
Huân chương? Từ này làm sở hữu trùng nghe được đều sửng sốt, ngoại trừ Văn Khanh nhấp môi cười cười.
Bé Chanh đem lai lịch của vết thương trên cánh cùng hàm nghĩa của huân chương mà thư phụ giảng cho bé lưu loát nói một hồi, thành trùng chung quanh á khẩu không trả lời được, Bùi Tuyết đã sớm trốn vào trong lòng ngực thư phụ cùng tiểu hùng trùng kia đều nghe ngây người, lại không thể tưởng tượng lại hâm mộ nhìn chằm chằm cánh Yến Chanh.
Chỉ hùng trùng kia cau mày, cười lạnh trào phúng nói: " Một thư trùng, mặc kệ nói như thế nào đều hẳn là nhường hùng trùng, chỉ là chia sẻ một chút đồ chơi mà thôi, liền đẩy hài tử khác ngã, không có giáo dưỡng như vậy, các người không cảm thấy nên xin lỗi sao? "
Bé Chanh chạy đến bên người Yến Thỉ cùng Văn Khanh, ở trước mặt thư phụ cùng hùng phụ rốt cuộc toát ra một chút tủi thân. Bé mở to mắt tròn xoe nhìn bọn họ, ấp úng nhỏ giọng hỏi: " Là vậy sao ạ? "
Văn Khanh sờ sờ đầu của bé, Yến Thỉ đứng ở trước người bé Chanh, thong thả ung dung đối thượng chỉ hùng trùng kia: " Vị tiên sinh này, không biết ngài có nghe thấy những lời con tôi vừa mới nói không. "
" Bé nói, không có đẩy con của ngài, chỉ là muốn tránh nhóc thôi. "
Yến Thỉ đi đến trước mặt hắn: " Nếu muốn nói xin lỗi, thì cũng nên là tiểu trùng nhà ngài xin lỗi con tôi. Trước không nói đến vấn đề chia sẻ, so với không nghĩ chia sẻ, đưa tay đoạt lấy một món đồ chơi chướng mắt hình như càng không có giáo dưỡng đi? "
Theo sau hắn hạ giọng triều hắn nói câu gì, chỉ hùng trùng kia nhíu mày càng sâu, nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời đi, thậm chí không chờ thư quân cùng ấu tể. Thư trùng của hắn xin lỗi nhìn thoáng qua mấy người Yến Thỉ, mang theo tiểu hùng trùng đuổi kịp hùng chủ của mình.
Tiểu hùng trùng kia héo héo, gục cánh xuống nắm tay thư phụ chậm rì rì đi tới.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này xem như đi qua.
Yến Thỉ quay đầu lại, thấy Khương Nhuận đang vòng quanh bé Chanh khen không ngớt, khen bé Chanh đến đầu óc choáng váng. Văn Khanh chào đón, muốn hỏi bé gì đó, chỉ là đúng lúc này, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, là hai tổ gia đình khách quý tới rồi.
Khương Nhuận mang theo hùng chủ cùng tiểu hùng trùng tiếp đón bọn Yến Thỉ đi nghênh đón, Văn Khanh lặng lẽ hỏi Yến Thỉ: " Anh vừa rồi nói gì với hùng trùng kia đó? "
Yến Thỉ cười khẽ, chậm rì rì nói: " Anh chỉ là nói cho hắn, anh đoán phát sóng trực tiếp đã bắt đầu từ lúc chúng ta bước vào phòng, hiện tại lời nói và việc làm của hắn nói không chừng đã bị phát sóng toàn tinh tế. "
Văn Khanh bừng tỉnh.
Bé Chanh nghe không hiểu, nhưng bé nắm tay Văn Khanh cùng Yến Thỉ vui vẻ nói: " Hùng phụ lợi hại nhất! "
Văn Khanh thấp giọng cười nói: " Đúng nha. "
Yến Thỉ từ lúc tiến vào biệt thự liền phát hiện ra mấy cái máy quay không được giấu kín. Khi đó hắn liền có dự cảm, chương trình phát sóng trực tiếp này, đã bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro