Chương 31

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

Văn Khanh cùng Văn gia đã lâu không liên hệ, thế cho nên khi y nhìn đến tin tức thì không biết nên làm ra phản ứng gì.

Y nghĩ tới Văn gia sẽ phát hiện, nhưng tuyệt không nghĩ đến là hiện tại. Yến Thỉ đã bị mang đi, nếu Văn gia muốn làm gì bé Chanh, y tuyệt đối sẽ không thoái nhượng!

Cánh tay ôm bé Chanh cuat y không tự giác buộc chặt lại, bé Chanh chỉ cho là thư phụ sợ hãi, dù mình còn đang thút thít, nhưng vẫn an ủi y: " Hùng phụ nói ba sẽ rất nhanh trở lại, hùng phụ không ở, con sẽ bảo vệ tốt cho thư phụ! "

Văn Khanh sửng sốt, bực bội trong lòng đi hơn phân nửa, y cười dịu dàng với bé Chanh: " Được. "

" ...Văn Khanh. "

Giọng nói đã lâu chưa nghe vang lên bên tai Văn Khanh. Thân mình y cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt của một vị thư trùng tóc vàng ánh vào mi mắt, y thấp thấp mà gọi một tiếng: " Thư phụ... "

Từ sau khi y thoát đi Văn gia, liền không còn có gặp qua thư phụ. Năm đó y kéo đen toàn bộ phương thức liên hệ của Văn gia, chỉ để lại mình thư phụ. Ở trong lòng Văn Khanh, thư phụ là đứng ở bên phía mình.

Bé Chanh rụt người vào lòng Văn Khanh, tò mò lặng lẽ nhìn thư trùng có tám phần giống Văn Khanh trước mắt này. Thư phụ Văn Khanh cùng bé Chanh đối thượng tầm mắt, hữu hảo mà cười với bé một chút: " Đây là bé Chanh nhỉ. "

Bé Chanh ngoan ngoãn vấn an ông, thư phụ Văn Khanh cười đến càng thêm vui mừng.

Ông nhìn thoáng qua cameras phát sóng trực tiếp, nói với Văn Khanh: " Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài nói đi. "

Văn Khanh gật đầu, mang theo bé Chanh cùng thư phụ đi vào đình hóng gió của bệnh viện.

Tuy hiện tại đêm đã khuya, nhưng ánh trăng ở đình hóng gió tưới xuống một mảnh thanh huy, Văn Khanh rất rõ ràng mà thấy rõ dáng vẻ thư phụ.

Bé Chanh quá mệt nhọc, oa ở trong lòng ngực Văn Khanh ngủ rồi. Văn Khanh sợ đánh thức bé, động tác mềm nhẹ cởi ra áo ngoài đáp lên người bé Chanh.

Thư phụ Văn Khanh ngồi vào bên người Văn Khanh, một bộ dáng muốn xúc đầu gối trường đàm: " Chương trình phát sóng trực tiếp kia, chúng ta đã xem ngay từ đầu. Hùng phụ của con mới bắt đầu rất tức giận, nhưng là... Bé Chanh rất đáng yêu, hùng chủ cùng chủ quân đều rất thích bé... Có rảnh mang bé Chanh về nhà đi. "

Văn Khanh nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là y nhận thấy được một tia không thích hợp: " Vì sao chỉ mang theo bé Chanh...? Yến Thỉ đâu? "

Trong mắt thư phụ Văn Khanh tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng: " Ba hiện tại đuổi tới nơi này, chính là vì cùng con nói chuyện này. "

Ông đặt tay lên vai Văn Khanh: " Yến Thỉ ẩu đả hoàng thất vào nhà giam, toàn đế quốc đều xem ở trong mắt. Hùng phụ con nói, Văn gia không cần một hùng trùng có vết nhơ làm hùng chủ của con. "

" Văn Khanh, con cùng hắn ly hôn đi. "

Biểu tình Văn Khanh không biện hỉ nộ, cho dù trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng hỏi: " Cho nên ngài tới nơi này, chính là vì nói cho con cái này sao? Cũng không phải muốn cho chúng ta trở về... "

Y rũ xuống đôi mắt, khẽ cười một tiếng: " Ngài không phải từng nói với con, thư trùng phải vĩnh viễn tôn kính hùng trùng, đối hùng chủ cũng muốn toàn tâm toàn ý sao? "

Thư phụ Văn Khanh vội vàng phản bác: " Đây sao có thể giống nhau đâu? Trước kia thì thôi, nhưng là hiện tại hắn đã xúc phạm pháp luật, căn bản không xứng với con, hắn tồn tại sẽ làm Văn gia hổ thẹn... "

Ông nói rồi lấy ra một phần thư hiệp nghị, đưa tới trước mặt Văn Khanh, phóng mềm thanh âm: " Ba biết các con có cảm tình, luyến tiếc hắn. Chỉ cần con chịu ký xuống giấy thỏa thuận ly hôn, Văn gia sẽ xem ở hắn từng là hùng chủ của con giúp đỡ đưa Yến Thỉ ra ngoài, cũng coi như là chúng ta nhận lỗi với hắn. "

Văn Khanh nhẹ giọng phản bác ông: " Chính là, ở đâu ra đạo lý thư trùng lại ly hôn với hùng trùng chứ? Con sẽ không rời đi hùng chủ. "

Thư phụ Văn Khanh nghiêm túc nói: " Văn Khanh, con phải nghĩ kỹ. Ngoài Văn gia, cũng sẽ không lại có ai có thể giúp Yến Thỉ. Văn gia sẽ không vì con đắc tội hoàng thất, nếu muốn đem Yến Thỉ vớt ra ngoài, con phải cùng hắn ly hôn. "

" Huống hồ, con là thư trùng của Văn gia, còn Yến Thỉ chỉ là một hùng trùng cô nhi đến từ hoang tinh. Hùng trùng cũng phân ba bảy loại. " Nói, thư phụ Văn Khanh thở dài: " Đứa nhỏ Yến Thỉ kia, cũng là cái ngốc. Chỉ là một trùng con cùng hắn không quan hệ chịu chút khổ, liền thư quân của nhị điện hạ cũng chưa đứng ra, hắn lại là hà tất đâu... "

Văn Khanh nhỏ giọng kiên định phản bác thư phụ: " Không, ngài không rõ. "

" Ngài không rõ, này đối hắn ý nghĩa cái gì. "

Thư phụ Văn Khanh tức cười: " Là, ba không rõ. Nhưng vô luận như thế nào, hắn chính là vào nhà giam. Đế quốc tuy bảo hộ hùng trùng, nhưng hắn có thể chịu đựng hoàn cảnh của nhà giam sao? Con đừng quên, hắn đắc tội chính là nhị điện hạ, nhà giam cũng có bộ hạ của nhị điện hạ. "

Ông lại đem thư hiệp nghị đưa cho y: " Ba không bức con, thư hiệp nghị này con cưa cầm, chính mình hảo hảo ngẫm lại. Nhưng là ba nhắc nhở con, chỉ cần Yến Thỉ ở nhà giam nhiều đãi một phút, liền khả năng nhiều một phân nguy hiểm. "

Văn Khanh hiện lên một mạt thống khổ, y chần chờ, cuối cùng vẫn là tiếp nhận thư hiệp nghị: " Chỉ cần con ký tên, các người liền sẽ cứu Yến Thỉ ra sao? "

" Ba lấy vinh quang của Văn gia cam đoan với con. "

Văn Khanh nhìn thư hiệp nghị kia, tim như bị đao cắt. Y nhìn bé Chanh ngủ đến không quá an ổn, trong lòng càng thêm rối rắm.

" Lão sư! "

Một tiếng kêu gọi làm Văn Khanh đột nhiên ngẩng đầu. Trong phi thuyền đang rớt xuống ở cách đó không xa, chạy xuống tới mấy chỉ trùng.

Gọi lão sư chính là Quý Diệu Thanh. Lại không chỉ là Quý Diệu Thanh. Phía sau hắn còn theo một hùng trùng cùng ba thư trùng, đều đang bước nhanh về phía y.

Thư phụ Văn Khanh chần chờ nói: " Văn Khanh... Bọn họ là ai? "

Quý Diệu Thanh bước nhanh đến, đỏ mắt nói với Văn Khanh: " Lão sư, chúng ta đã tới chậm. "

Thư trùng tóc đỏ vừa kéo Quý Diệu Thanh về, ghét bỏ nói thầm " Nói chuyện kiểu gì thế ", vừa ân cần nói với Văn Khanh: " Lão sư, ngài còn nhớ rõ em sao? Em là Khương Nhạc. Bọn em đều xem phát sóng trực tiếp, ngài không cần lo lắng, Liễu Tình... Chính là ca ca Liễu Dĩnh, hắn là luật sư giỏi nhất đế quốc, hắn có biện pháp cứu Yến Thỉ lão sư ra ngoài. "

Thư trùng duy nhất mang mắt kính trong hai thư trùng còn lại gật gật đầu với Văn Khanh, hắn chính là Liễu Tình trong miệng Khương Nhạc.

Thư tròng vóc dáng nhỏ nhắn mái tóc màu cây đay cũng cười với Văn Khanh, đôi mắt sáng lấp lánh: " Lão sư, em là Mạnh Thanh Tuyền. Sau khi bọn em nhìn thấy Yến Thỉ lão sư tham gia chương trình, liền cùng Diệu Thanh liên hệ. Vốn dĩ muốn gặp của các thầy, không nghĩ tới xảy ra chuyện. Kỹ thuật thao tác quang não của Khương Nhạc rất tốt, hắn sửa lại quyền hạn của chiếc camera huyền phù phòng phát sóng trực tiếp kia, cho nên mới sẽ vẫn luôn đi theo các thầy. "

Hùng trùng duy nhất không có mở miệng chế nhạo: " Đúng vậy, hiện tại kỹ thuật quang não của Khương Nhạc rất lợi hại, dựa cái này kiếm lời rất nhiều tiền, không bao giờ sợ ăn không đủ no. "

Khương Nhạc trừng mắt nhìn hắn.

Thư phụ Văn Khanh bỗng nhiên buột miệng thốt ra: " Ngươi là... Hạ Thải? "

Hùng trùng kia như là theo thói quen, lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn, ôn hòa gật đầu: " Đúng vậy, tôi là Hạ Thải. "

Văn Khanh nhìn về phía thư phụ: " Ngài nhận thức hắn? "

Thư phụ Văn Khanh cười khổ nói: " Hạ Thải là thiết kế sư giỏi nhất đế quốc mà, đến trùng đế cũng mặc quần áo hắn thiết kế... "

Ông không nghĩ tới, trùng lợi hại như vậy vậy mà lại đối với Văn Khanh quen thuộc như vậy.

Văn Khanh nhìn từng khuôn mặt xa lạ trước mắt, rồi lại có thể mơ hồ nhìn ra vài phần quen thuộc, trong mắt lóe lệ quang: " Tôi đã biết, cảm ơn các em. "

Bọn họ sôi nổi xua tay nói: " Không cần khách khí với bọn em, cứ giao cho bọn em đi! Chỉ là giờ phải đi thu lại cameras huyền phù trước đã. "

Văn Khanh gật đầu, y đứng dậy, đôi mắt sáng ngời: " Tôi mang các em đi. "

Bé Chanh bị động tác của y đánh thức, mơ hồ hỏi: " Thư phụ... Làm sao vậy? "

Văn Khanh thấp giọng dỗ bé: " Không có việc gì, con tiếp tục ngủ đi. "

Y một tay ôm bé Chanh, động tác lưu loát xé giấy thỏa thuận ly hôn thành hai nửa đưa lại cho thư phụ: " Ngài không cần lại nhọc lòng. Nhờ ngài nói với hùng phụ, Yến Thỉ không cần Văn gia trợ giúp. "

Thư phụ Văn Khanh kinh nghi bất định, xem bọn hắn lại nhìn xem Văn Khanh, thập phần khó hiểu: " Con vì sao lại tin tưởng bọn họ như vậy. "

Văn Khanh mang theo ý cười nói: " Bởi vì, bọn họ là học sinh của Yến Thỉ. "

Yến Thỉ từng thân thủ đưa bọn họ từng trùng từng trùng kéo ra khỏi vũng bùn.

Khương Nhạc cười hì hì nói: " Không sai, lão sư đã từng giúp quá bọn em. "

Bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy đều là nhiệt tình: " Hiện tại nên là bọn em giúp giúp lão sư! "

【 Tôi có phải hoa mắt rồi không, hùng trùng bên cạnh Văn Khanh có phải là Hạ Thải...? 】

【 Trời ơi chính là hắn! Nhưng hắn không phải đi tham gia cuộc thi thiết kế sao? 】

【 Quý Diệu Thanh sao cũng ở đây? 】

【 Trùng kia có phải là Liễu Tình không, hắn là đại lão luật pháp đó, Văn Khanh cư nhiên có thể mời được hắn. 】

【 Những trùng hiện tại ở trong bên viện này tôi khả năng cả đời đều gặp không được... 】

【 Không, vẫn là có thể gặp gỡ. Thư trùng tóc màu sợi đay kia là chủ tiệm thú cưng dưới lầu nhà tôi. 】

Chu Thành sắc mặt khó coi nhìn Liễu Tình, hắn tự nhiên nhận ra được vị tinh anh mà đến bộ luật pháp đế quốc còn muốn tranh thủ này. Nếu hắn phải vì Yến Thỉ biện hộ, kia Yến Thỉ có thể nói là nắm chắc thắng lợi.

Khương Nhạc cầm lấy cameras huyền phù, ở trên quang não của mình thao tác vài cái, đột nhiên phòng phát sóng trực tiếp biến thành màn hình trắng, người xem sửng sốt, sôi nổi ở làn đạn xoát nổi lên dấu chấm hỏi.

Một lát sau, phòng phát sóng trực tiếp hình ảnh biến thành Khương Nhạc: " Có hình ảnh sao? "

Khán giả sôi nổi ở làn đạn xoát " Có có ", còn kèm theo mấy cái làn đạn " Đây là ai ".

Thẳng đến khi Khương Nhạc thấy làn đạn có người xoát " Trùng vô địch cuộc thi kỹ thuật an toàn quang não ", mới vừa lòng mà đem cameras huyền phù ném cho Hạ Thải.

Hạ Thải tiếp nhận cameras, đem cameras huyền phù nhẹ nhàng buông ra, Khương Nhạc ở một bên thao tác góc độ của cameras huyền phù, Hạ Thải thân trường ngọc lập, ôn nhuận chào hỏi khán giả.

" Rất xin lỗi vì đã đánh gãy phát sóng trực tiếp này, tôi muốn xin mọi người cho chúng tôi một ít thời gian, nghe một chút thỉnh cầu của chúng ta. "

" Mọi người vừa rồi cũng đã nhìn đến, Yến Thỉ, bởi vì ẩu đả mà gặp phải tai ương lao ngục. "

" Căn cứ vào pháp luật đế quốc, phàm là hùng trùng ngồi tù, đều có quyền được miễn tù. Chỉ cần số trùng nguyện ý vì hắn làm đảm bảo vượt qua một vạn, liền có thể một lần nữa đánh giá tội này, thậm chí có thể trước tiên phóng thích. "

Chu Thành sắc mặt rất khó xem, xoay người đi nhanh rời đi. Minh Huệ chỉ là nhìn thoáng qua bóng dáng hắn, không có đuổi theo, mà là tiếp tục canh giữ ở trước phòng bệnh chờ đợi tin tức của Chu Vô Song.

" Bằng hữu của tôi đã điều chỉnh hệ thống bỏ phiếu của phòng phát sóng trực tiếp này. Nếu mọi người nguyện ý vì Yến Thỉ làm đảm bảo, xin vì hắn bỏ phiếu. Số phiếu sẽ trực tiếp cùng đảm bảo liên tiếp kết hợp, mỗi một phiếu của mọi người, đều rất quan trọng với Yến Thỉ. "

【 Ô ô ô tôi hiện tại liền bỏ phiếu. 】

【 Chờ một chút, dựa vào đâu làm chúng tôi bỏ phiếu cho hắn chứ, chính hắn chọc sự chính mình gánh vác a. 】

【 Đúng vậy, làm đạo đức bắt cóc? Hôm nay tôi chính là không bỏ phiếu cho hắn. 】

【 Hôm nay bỏ phiếu cho hắn, ngày mai ai phạm phải tội lớn cũng có thể bỏ phiếu như vậy sao? 】

Hạ Thải một chút cũng không giận, hắn kiên nhẫn nhìn làn đạn, mở miệng nói: " Cũng không có ý cưỡng cầu mọi người. Chỉ là tôi cảm thấy, lão sư không nên gặp phải kết cục này. "

" Mỗi một vị trùng vì giúp đỡ trùng con mà đứng ra đều không nên là kết cục này. "

Giọng hắn trầm đi: " Không biết các vị có từng nghe nói qua, trận hoả hoạn vào mười năm trước ở tinh cầu thứ hai. "

Hắn lời này vừa ra, không ngừng làn đạn, trùng ở đây đều ngây ngẩn cả người.

【 ? Đó là cái gì 】

【 A a a tôi biết! Tôi chính là nguyên trụ dân ở tinh cầu thứ hai, địa phương phát sinh hoả hoạn là sở quản giáo trùng con có vấn đề! 】

【 Chẳng lẽ là cái sở quản giáo ngược đãi trùng con kia? Tôi nhớ rõ chính là bởi vì nơi đó không thể hiểu được phát sinh một hồi hoả hoạn, sau đó đã bị tuôn ra việc ngược đãi trùng con. 】

【 Đúng đúng đúng! Tôi cũng nhớ rõ! Sau khi Sở trưởng kia bị phát hiện sự thật về việc ngược đãi đã muốn phóng hỏa thiêu chứng cứ, dẫn tới toàn bộ sở quản giáo đều táng thân biển lửa. 】

【 Nhưng, cái này cùng Yến Thỉ có quan hệ gì? 】

【 Từ từ, hắn kêu Yến Thỉ là lão sư, không phải là... 】

" Xem ra có chút người xem đã đoán được đáp án. " Hạ Thải nở nụ cười, hắn nói: " Không sai, tôi đã từng cũng là một viên trùng con bị ngược đãi tại sở quản giáo kia. Các bằng hữu của tôi... "

Hắn đem màn ảnh nhất nhất chuyển hướng bốn trùng khác, khán giả thình lình phát hiện, liền Quý Diệu Thanh cũng ở trong đó. Bọn họ đều cúi đầu chào hỏi với màn ảnh, trừ bỏ thư trùng tên Liễu Tình kia.

" Bọn họ đều là một viên trong đó. Sở quản giáo kia đánh cờ hiệu là giáo dục trùng con cải tà quy chính, thu dụng đại lượng trùng con tiến hành ngược đãi. Là Yến Thỉ lão sư cùng Văn Khanh lão sư vạch trần âm mưu của sở trưởng, tìm được chứng cứ, cũng cứu ra chúng tôi... "

Quý Diệu Thanh nói với màn ảnh: " Có lẽ có trùng xem phát sóng trực tiếp sẽ nhớ rõ tôi. Tôi hy vọng, mọi người có thể nghe một chút chuyện xưa của Yến Thỉ lão sư. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro