Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Mười năm trước.
Văn Khanh đi ra từ Văn gia, bước nhanh đến phi thuyền đang đậu cách đó không xa.
Yến Thỉ tuổi trẻ đang ngồi xếp bằng trên ghế phi thuyền chờ Văn Khanh, trên tay chơi đùa quang não khoản mới nhất, thoáng nhìn thấy thân ảnh Văn Khanh, tay chân luống cuống giấu quang não đi.
Chờ Văn Khanh bước lên phi thuyền, hắn vội đứng lên, khẩn trương hỏi: " Thế nào? "
Văn Khanh vừa nhìn thấy Yến Thỉ đã đỏ mắt, y mệt mỏi ôm lấy Yến Thỉ, phảng phất như đang hấp thụ lấy năng lượng từ trên người hắn: " Cái gì cũng chưa phát sinh. Nhị hoàng tử lỡ hẹn, em không cần thôi học... Bị Hùng phụ đưa đi làm thư hầu. "
Yến Thỉ không biết nên an ủi y thế nào, sợi tóc vàng của Văn Khanh cọ cằm đến Yến Thỉ phát ngứa. Hắn trúc trắc mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Văn Khanh: " Không có việc gì, không có việc gì... Giờ em muốn đi đâu? "
Văn Khanh lắc đầu: " Em không biết, em không có nơi nào để đi... "
Trong giọng nói của y tràn ngập mê mang, giống như thú còn bị lạc đường.
Yến Thỉ cẩn thận mời y: " Thế em có muốn cùng anh đi giải sầu không? Còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, coi như là đi chơi ăn mừng trước, thế nào? "
Văn Khanh nghe Yến Thỉ nói, tâm tình vui hơn chút. Y buông Yến Thỉ ra cùng hắn đối diện, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong hôm nay: " Được. Chúng ta đi đâu? "
Yến Thỉ thấy Văn Khanh cười, lặng lẽ thở phào, rồi hứng thú bừng bừng chia sẻ với y: " Chúng ta có thể đi tinh cầu thứ hai. Anh thấy trên tinh võng nói tinh cầu thứ hai có rất nhiều nói thích hợp để du lịch, năng lượng của chiếc phi thuyền này vừa vặn đủ cho chúng ta đến tinh cầu thứ hai... Em thấy sao? "
Văn Khanh đương nhiên không có ý kiến. Chỉ cần cùng Yến Thỉ ở bên nhau, y đi đâu đều không sao cả.
Vì thế bọn họ đên ngân hàng đế quốc lấy tinh tệ, lấy xong, thì cưỡi phi thuyền thông qua trùng động quá độ đến tinh cầu thứ hai.
Phi thuyền rớt xuống trạm năng lượng ở tinh cầu thứ hai, Yến Thỉ cùng Văn Khanh vừa từ phi thuyền đi xuống, đã bị cảnh sắc cùng đàn trùng rộn ràng nhốn nháo ở tinh cầu thứ hai làm chấn động.
Khác với chủ tinh tràn ngập hơi thở sắt thép, tinh cầu thứ hai lại là cộng sinh với thiên nhiên, mỗi ngày đều sẽ có trùng tới tinh cầu thứ hai nghỉ phép cùng chữa khỏi. Trước đó Yên Thỉ đã xem qua nhiều hình ảnh cùng video về tinh cầu thứ hai, nhưng đều không chấn động bằng tự mình chính mắt ngắm nhìn.
Hắn cùng Văn Khanh tỉnh táo lại từ trong cảnh sắc xinh đẹp, chuẩn bị dựa theo bản đồ tinh cầu thứ hai tìm một nhà trọ vào ở.
Nhưng mà khi bọn họ đang xác định lộ tuyến, Văn Khanh bị một thư trùng đụng phải một chút. Yến Thỉ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Văn Khanh, thư trùng kia lẩm bẩm xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi, biến mất ở trong đám trùng.
Văn Khanh nương theo lực đỡ của Yến Thỉ đứng thẳng lại, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không có để ý. Chờ hắn cùng Văn Khanh đến nhà trọ xem phòng, khi chuẩn bị trả tiền, Văn Khanh lại sờ soạng cái không.
" Vừa rồi thư trùng kia đụng phải em, trộm đi tinh tệ của chúng ta...! "
Yến Thỉ đi ra từ cục cảnh sát, nói với Văn Khanh đang ngồi trên bậc thang: " Một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, em muốn nghe cái nào? "
Văn Khanh nhỏ giọng nói: " Tin tức xấu. "
Yến Thỉ ngồi xuống cạnh y: " Tin tức xấu là, quân thư tiếp đãi anh nói, khả năng lớn là không thể tìm về tinh tệ. Lưu lượng khách ở đây quá lớn, ăn cắp đã là chuyện bình thường. "
" Tin tức tốt là, anh còn có mười tinh tệ có thể mua cơm trưa. Trưa hôm nay em sẽ không đói bụng. "
Yến Thỉ nâng mười tinh tệ đưa cho Văn Khanh, cười đến cực kỳ xán lạn, một chút tức giận vì mất tiền cũng không có.
Văn Khanh lại xoạch xoạch rớt nước mắt. Ở trường quân đội được gọi là cao lãnh chi hoa, giờ phút này lại chật vật như một trùng con phạm phải sai lầm: " Xin lỗi anh... Đều là do em không cẩn thận... "
Tiền của y cùng Yến Thỉ đặt cùng nhau, Văn Khanh biết Yến Thỉ vì kiếm tiền có bao nhiêu nỗ lực, y lại bởi vì thô tâm đại ý mà làm mất tiền.
Yến Thỉ nhét tiền xu vào trong tay Văn Khanh: " Vì sao phải xin lỗi, em đâu có làm gì sai. Ai có thể nghĩ đến ở đây sẽ có ăn trộm đâu? "
Văn Khanh bắt lấy tiền xu, nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng chứa đầy ý cười của Yến Thỉ.
Yến Thỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Văn Khanh, " Tinh tệ không có, còn có thể kiếm trở về mà. Nơi này nhiều du khách như vậy , khẳng định cũng có rất nhiều công việc có thể làm. Đừng khổ sở nha, chúng ta đi ăn cơm đi! "
Yến Thỉ nhảy xuống bậc thang, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: " Vốn dĩ định ở thuê được nhà trọ rồi tặng cho em, nhưng giờ vẫn là tặng cho em trước đi. "
Hắn đưa quang não khoản mới nhất cho Văn Khanh, có chút kiêu ngạo nói: " Anh đã trả xong khoản vay hỗ trợ học tập, còn dư lại rất nhiều tinh tệ. Sau khi anh nghe nói về chuyện nhà của em, thì đã mua cái này cho em. "
Văn Khanh ngơ ngác nhìn Yến Thỉ mang quang não lên tay mình.
" Cái này là khoản mới nhất, có thể báo nguy khẩn cấp. Nếu sau này anh không thể kịp thời đuổi tới, em có thể dùng cái này để báo nguy. " Hắn vui đùa: " Nói không chừng về sau tinh tệ cũng có thể tồn trong quang não, trực tiếp dùng quang não là có thể trả tiền, đến lúc đó cũng không cần sợ tiền bị trộm đi nha. "
Văn Khanh nhào vào trong lòng ngực Yến Thỉ, bọn họ ôm nhau dưới ánh mặt trời xán lạn.
Tiêu hết mười tinh tệ cuối cùng để ăn cơm trưa, bọn họ ở trên bảng thông báo gần quán ăn tìm được một thông báo tuyển dụng thực phù hợp với tâm ý bọn họ.
" Nhu cầu cấp bách cần hai vị bảo mẫu chăm sóc trùng con, ưu tiên trùng thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên quân thư đã giải nghệ, đãi ngộ cao cấp, bao ăn ở, người ứng tuyển hãy đến địa chỉ dưới đây.
—— Sở trưởng Mạc Nhất sở quản giáo trùng con có vấn đề kính mời. "
Yến Thỉ bóc tờ thông báo tuyển dụng này, quay đầu về quán ăn dò hỏi lão bản đường đến nơi đó. Lão bản quán ăn là một vị thư trùng lớn tuổi. Ông nhìn nhìn địa chỉ, tay xoa chén rượu dừng lại, ý vị thâm trường mà nhìn bọn họ: " Các cậu muốn đi nhận lời mời? ".
Văn Khanh cùng Yến Thỉ gật đầu, Yến Thỉ nói ra việc bị trộm mất tinh tệ, muốn tìm một công việc làm tạm thời nói cho lão bản. Sau khi lão bản chỉ đường cho bọn họ, không đầu không đuôi mà nói một câu: " Kiếm được tiền rồi thì rời khỏi chỗ đó sớm một chút. Nơi đó... Cũng không phải là chỗ tốt lành gì. "
" Cảm ơn ngài, chúng tôi đã biết. " Tuy rằng không hiểu sao lão bản lại nói như vậy, nhưng Yến Thỉ cùng Văn Khanh vẫn nói cảm ơn với lão bản, dựa theo phương hướng ông nói xuất phát.
Mấy chữ " Sở quản giáo trùng con có vấn đề " to lớn thiếp vàng treo trên một đống tiểu lâu, bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được.
Chỉ là vừa đến cửa, hai bọn họ liền không hẹn mà cùng nhíu mày.
Bên cạnh sở quản giáo, có hai hàng dài. Bên trái là các gia trưởng chuẩn bị vào thăm trùng con, bên phải là các gia trưởng chuẩn bị đăng ký đưa trùng con vào sở quản giáo. Không khó để nhìn ra, bên phải dài hơn bên trái rất nhiều.
" Đây là địa phương nào? Vì sao lại mang con tới đay? " Một tiểu thư trùng ngữ khí tràn ngập phẫn nộ, lại có thể từ trong thanh âm phẫn nộ của bé nghe ra vài phần kinh hoảng.
Một trong hai gia trưởng của bé, là một vị hùng trùng nhìn rất giàu có cũng không có để ý tới bé, mà là cúi đầu khom lưng nói với thư trùng phụ trách đăng ký: " Chào ngài, tôi tới đăng ký vào sở cho đứa nhỏ này. Tôi nghe nói nơi này có thể làm cho trùng con không nghe lời đều trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, đúng chứ? "
Thư trùng phụ trách đăng ký mắt cũng không nâng lên một cái, hiển nhiên là đã bị hỏi qua vấn đề này rất nhiều, trả lời thành thạo: " Đúng vậy, bất kể là khó dạy đến đâu, kiệt ngạo khó thuần thế nào, đến chỗ này của chúng tôi, đều sẽ thông qua việc lập quy củ làm cho bọn họ trở nên ngoan ngoãn lại nghe lời. Chỉ cần một vạn tinh tệ, là ngài sẽ không còn lo lắng về việc giáo dục trùng con nữa. Ngài muốn đăng ký sao? "
Hùng trùng kia có chút chần chờ: " Muốn một vạn tinh tệ à... Lập quy củ là có ý tứ gì? "
Thư trùng phụ trách đăng ký rốt cuộc ngẩng đầu lên, lại là nhìn về phía trùng con đang tay đấm chân đá với thư phụ đang nắm chặt lấy bé, cười nói: " Lập quy củ, chính là dùng thủ đoạn thưởng phạt nói cho bọn họ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm —— Như những hành vi bất kính với thư phụ hùng phụ này, liền sẽ bị trừng phạt. Nếu ngài không thể tiếp thu việc trùng con sẽ tiếp nhận giáo dục đau đớn, vậy nơi này cũng không thích hợp các vị. "
Hùng trùng kia nhẫn tâm nói: " Được! Không đánh không thành tài! Tôi cùng thư quân chính là không thể nhẫn tâm đánh nó, mới dưỡng nó thành dáng vẻ vô pháp vô thiên này. Chỉ vì không theo ý nó, ăn thú Kanu nó nuôi, liền bắt đầu tức giận. Ngài nói xem, thú Kanu còn không phải là nuôi để ăn sao? Chúng tôi thật sự không có biện pháp nào với nó, đứa nhỏ này liền giao cho các ngài đi. "
Thư trùng phụ trách đăng ký kia gật gật đầu: " Tốt. Ngài yên tâm, không đến một tháng, sẽ dạy dỗ hài tử của ngài trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ngài có thể tới bên này nộp phí, hài tử của ngài chúng ta sẽ có thư trùng chuyên môn đưa vào sở quản giáo. "
Hắn mỉm cười, nói với hùng trùng còn có chút luyến tiếc kia: " Tương lai đều phải dựa vào chính bé, các vị đã vì bé làm được đến đây, đã là tận chức tận trách. "
Những lời này làm hùng trùng kiên định tin tưởng, yên tâm mà giao trùng con cho thư trùng thân thể khỏe mạnh ở cửa: " Thanh Tuyền, chờ chừng nào con có thể học được khống chế tốt cảm xúc của mình, hùng phụ lại đến đón con về nhà. "
Chỉ trùng con từ khi nghe được hùng phụ nhắc tới " thú Kanu " bắt đầu, liền trầm mặc xuống, chết lặng tùy ý để thư trùng ở cửa kéo mình đi vào sở quản giáo.
Chỉ hùng trùng kia xoa xoa đôi mắt, sau khi đăng ký thông tin của trùng con xong, thì cùng thư quân đi cách vách nộp phí.
Yến Thỉ vây xem toàn bộ hành trình cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có mình Văn Khanh nghe được nói: " Chỉ có gia trưởng vô năng, mới có thể đưa trùng con của mình cho người khác dạy dỗ. "
Văn Khanh cũng cau mày, y hỏi Yến Thỉ: " Chúng ta đây còn muốn đi sao? "
Yến Thỉ nắm tay Văn Khanh, một bộ dáng cà lơ phất phơ: " Đi nha, vì sao không đi? " Giọng nói của hắn lại là xưa nay chưa từng có nghiêm túc: " Anh cũng muốn nhìn một chút, bọn họ là như thế nào làm trùng con trở nên ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. "
Bọn họ vừa mới đi tới cửa, đã bị một thư trùng ngăn lại: " Các vị là tới gia trưởng đến thăm hài tử sao? Các vị phải tới bên trái xếp hàng! "
" Chúng tôi là đến nhận lời mời làm bảo mẫu cho trùng con, xin hỏi ngài có thể mang chúng tôi đi gặp sở trưởng sao? " Yến Thỉ lấy ra tờ thông báo tuyển dụng kia, đưa cho thư trùng. Thư trùng nhìn nhìn thông báo tuyển dụng, đánh giá Yến Thỉ cùng Văn Khanh, lại dừng lại một hồi trên tay đang giao nắm của bọn họ, phát ra một tiếng cười ý nghĩa không rõ, xoay người dẫn đường: " Đi thôi. Hai trùng các ngươi cũng là vận khí tốt, Mạc sở trưởng vừa vặn ở trong sở. Tôi mang các người đi gặp. "
Yến Thỉ cảm ơn hắn, lôi kéo Văn Khanh theo sau.
Khi bọn họ đi ngang qua phòng tiếp đãi gia trưởng, đột nhiên nghe thấy được bên trong bộc phát ra tiếng khóc của trùng con.
" Thư phụ...! Cầu xin ngài, con thật sự... Con thật sự biết sai rồi, mang con cùng nhau trở về đi... Cầu xin ngài... "
Yến Thỉ dừng lại bước chân, nhìn về phía phòng tiếp khách kia.
Ngay sau đó, giọng thư trùng đứt quãng mà truyền ra tới: " ... Ta rất vui mừng... Nhìn đến con thay đổi... Còn có một tháng... Phải chờ kết quả đánh giá ra tới mới được... "
Giây tiếp theo, cửa phòng khách mở ra, một vị thư trùng mặt mang tươi cười đi ra, nói lời cảm ơn với thư trùng ở phía sau: " Đều là nhờ sở quản giáo các vi, trùng con của tôi mới học được xin lỗi! Một tháng kế tiếp, còn cần ngài phí tâm rồi. "
Chỉ thư trùng kia cười đến khiêm tốn: " Đây đều là việc chúng tôi nên làm. "
Yến Thỉ nắm chặt quyền. Hắn từ cánh cửa phòng khách chưa đóng lại kia, thấy được chỉ trùng con đang quỳ trên mặt đất kia, cùng nước mắt tuyệt vọng trên mặt bé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro