Chương 34
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
" Thật sao? Anh cảm thấy em vẽ rất đẹp sao? " Hạ Thải thấy Yến Thỉ thật sự không có ý muốn đánh chửi nhóc, lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lấp lánh nhìn Yến Thỉ: " Chưa từng có trùng nào khen em vẽ đẹp! "
Yến Thỉ ngồi xổm xuống, để mình có thể nhìn thẳng mắt tiểu hùng trùng này: " Thật sự, anh rất thích tranh của em. Em tên là gì, năm nay bao lớn nha? "
Hạ Thải hoàn toàn dỡ xuống tâm phòng bị với Yến Thỉ: " Em tên Hạ Thải, đã mười tuổi. "
Yến Thỉ âm thầm thở dài, trùng con mới mười tuổi a... Đúng là đang trong tuổi tác ở trong trường học học tập tri thức, cùng đồng bạn cùng nhau chơi đùa, làm nũng với gia trưởng, vì sao sẽ bị đưa đến nơi này?
Yến Thỉ đặt tranh lên bàn, kéo lấy ghế dựa ngồi xuống, hỏi nhóc: " Vừa rồi sao em lại sợ hãi thế? Bọn họ không cho em vẽ tranh sao? "
Hạ Thải ngồi trên giường nhỏ của mình, nhẹ nhàng lắc chân: " Đúng vậy, sở trưởng quy định, giấy học chỉ có thể dùng để làm bài tập, nếu viết hoặc là vẽ đồ vật khác, bị phát hiện thì phải chịu trừng phạt. Tờ giấy này là em lén nhặt đó. "
Nhóc nhìn về phía Yến Thỉ, có chút nhút nhát sợ sệt: " Anh sẽ không nói chuyện này cho bọn họ chứ? "
Yến Thỉ trả lời làm nhóc an tâm: " Anh sẽ không làm như vậy. Trước đây em từng bị phát hiện rồi sao? "
Hạ Thải giống như nhớ lại ký ức không tốt, cúi đầu nhỏ giọng nói: " Bị bảo mẫu của em phát hiện ra, hắn xé tranh của em... Còn nói em là tạp chủng, lãng phí tiền trong nhà tới nơi này làm chuyện xấu... " Nhóc hít hít mũi, tiếp tục nói: " Nhưng sau đó hắn liền không ở nơi này, em cũng không có bị phân phối cho bảo mẫu mới. "
Hạ Thải không biết vì cái gì, hùng trùng ca ca trước mắt này nhìn qua rất khổ sở, nhóc tưởng an ủi hắn: " Anh cùng bọn họ đều không giống nhau, những bảo mẫu khác chưa bao giờ sẽ ngồi xổm xuống cùng chúng em nói chuyện, cũng sẽ không nói chuyện phiếm, bọn họ chỉ biết mắng chúng em hoặc là mang chúng em đi phòng trừng phạt. "
Nói, Hạ Thải lộ ra một nụ cười giảo hoạt cười: " Nhưng em là hùng trùng, bọn họ không dám phạt em quá nặng, nhiều nhất chính là nhốt vào phòng tối. Ca ca, anh có thể làm bảo mẫu của em không? "
Yến Thỉ trong lòng nặng trĩu, hắn đón ánh mắt khát vọng của Hạ Thải, nhẹ nhàng nói: " Anh cũng không biết, nhưng anh có thể đi tranh thủ một chút. "
Hạ Thải vốn dĩ khi nghe hắn nói nửa câu đầu thì có chút thất vọng, sau khi nghe được nửa câu lại lần nữa lộ ra tươi cười: " Được nha! "
Nhóc ngân nga giai điệu, đứng bên cạnh bàn tiếp tục vẽ tranh. Tờ giấy này có được không dễ, nhóc dùng thực sự quý trọng, mỗi lần chỉ dùng một khoảng nhỏ để vẽ. Chỉ là như vậy, nhóc cũng rất vui sướng.
" Hùng phụ cùng thư phụ của em sao lại đưa em đến đây? " Yến Thỉ thu thập xong giường đệm vỗ vỗ tro bụi trên tay, liếc đến trùng con quần áo xám xịt, tóc cũng xám xịt, không đầu không đuôi hỏi ra một câu như vậy. Động tác Hạ Thải hơi dừng, không cẩn thận vẽ ra một đường cong dài.
Đúng lúc này, cả tòa nhà vang lên tiếng chuông bén nhọn, Hạ Thải buông bút cười với Yến Thỉ: " Đây là chuông báo ăn cơm tối. "
" Nếu anh có thể làm bảo mẫu của em, anh liền đem nguyên nhân nói cho anh. " Hạ Thải giấu tranh đi, chớp chớp mắt với Yến Thỉ.
Yến Thỉ bật cười, tùy ý Hạ Thải lừa gạt qua đi, cùng nhóc rời phòng. Nhóc không nghĩ nói, vậy hắn liền không hỏi.
Yến Thỉ đi xuống thang lầu, phát hiện Văn Khanh đang ở cửa chờ hắn, thấy hắn về sau đón đi lên.
Hạ Thải không có gặp qua Văn Khanh, thấy y một bộ dáng thanh lãnh mặt vô biểu tình, có chút sợ hãi trốn ra sau Yến Thỉ.
Văn Khanh không nghĩ tới Yến Thỉ còn mang một tiểu trùng con xuống dưới, nghi hoặc nhìn hắn. Yến Thỉ sờ sờ Hạ Thải đầu: " Đây là bạn cùng phòng của anh. "
Theo sau hắn dắt tay Văn Khanh, quơ quơ trước mặt Hạ Thải: " Đây là bạn trai của anh. "
Văn Khanh cười rộ lên, Hạ Thải trừng lớn mắt, nhìn qua nhìn lại trên người hắn cùng Văn Khanh, sau khi hiểu ra Văn Khanh cũng là bảo mẫu mới tới, cũng không sợ hãi Văn Khanh, xung phong nhận việc muốn dẫn bọn hắn đi nhà ăn.
" ...Ở nhà ăn không được nói chuyện phiếm, cũng không được chạy nhảy, bằng không sẽ bị phạt... " Nhóc lải nhải phổ cập quy củ ở sở quản giáo cho hai vị bảo mẫu mới tới, Yến Thỉ cùng Văn Khanh liếc nhau, lẫn nhau đều nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
" Chính là nơi này. " Hạ Thải không nói chuyện nữa, dẫn đầu đi vào nhà ăn, lấy mâm đồ ăn múc cơm, sau đó chọn một chỗ ngồi xuống. Nhà ăn tốp năm tốp ba ngồi từng nhóm trùng con, đều là máy móc mà ăn cơm, nhà ăn một mặc tử khí trầm trầm.
Yến Thỉ lấy xong cơm, nhíu mày nhìn đồ ăn trong chén. Ăn những đồ vật giống như đồ ăn thừa này, còn không bằng uống một lọ dinh dưỡng dịch. Văn Khanh so với hắn còn muốn sống trong nhung lụa chút, y đến chạm vào cũng không muốn chạm. Bọn họ không đi tìm Hạ Thải, mà là chọn một vị trí cách nhóm trùng con hơi chút xa một ít, tới gần cửa ngồi xuống.
Có mấy chỉ trùng con ăn xong bữa tối, xếp hàng đi trả mâm đồ ăn. Một vị thư trùng cao lớn vạm vỡ đang canh giữ ở chỗ thu mâm đồ ăn, thấy mâm đồ ăn của một trùng con còn thừa cơm, ngăn lại nhóc: " Vì sao còn thừa cơm? "
Chỉ trùng con kia nhút nhát trả lời: " Em, em ăn không vô... "
Thư trùng trông coi cười lạnh một tiếng, chậm rì rì nói: " Ăn không vô là mày lấy cớ để lãng phí lương thực? Hoặc là hiện tại ăn xong, hoặc là đánh mày một trận, chính mày chọn. "
Chỉ trùng con kia sắc mặt trắng bệch, đứng ở tại chỗ nỗ lực đem dư lại đồ ăn từng chút đưa vào trong miệng. Những trùng con đã cơm nước xong hết đem mâm sạch sẽ theo thứ tự đặt xong, có vẻ đã sớm quên với cảnh này.
Yến Thỉ vô lực mà nhìn một màn này, lại yên lặng rũ xuống đôi mắt ăn cơm chiều của mình. Chờ trùng con kia đem còn thừa cơm ăn xong, nỗ lực ức chế cảm giác buồn nôn đem mâm đồ ăn đặt xong, lại nghênh diện ăn một tát từ tên thư trùng kia.
" Đây không phải là ăn xong rồi sao? Không chỉ có lãng phí còn dám nói dối, loại rác rưởi như mày chính là bị đánh quá ít. " Thư trùng hùng hùng hổ hổ đạp trùng con kia một chân: " Cút đi. "
Chỉ trùng con kia khóc nức nở, gì cũng chưa nói, vội vàng rời khỏi nhà ăn. Bầu không khí trong nhà ăn càng trầm mặc.
Chờ trùng con trong nhà ăn đều rời đi hết, chỉ thư trùng trông coi kia tùy tiện cầm phân bữa tối, sau khi ăn hai ngụm thì quăng cái muỗng, lẩm bẩm này như thế nào ăn, liền ném đi mâm đồ ăn cơ bản không đụng tới đi.
Khi hắn tính ra cửa, lại bị giữ chặt.
" Đừng đi a, mâm đồ ăn này của anh cũng chưa ăn xong, nói nói vì sao còn thừa cơm đi? "
Thư trùng không thể tin tưởng quay đầu lại, thẹn quá thành giận: " Mày là ai? Đến lượt mày nói chuyện à? "
Không đợi hắn thấy rõ là ai dám nói chuyện như thế với hắn, Yến Thỉ liền nhắm chuẩn thời cơ hắn quay đầu lại, trực tiếp úp mâm đồ ăn của hắn lên trên mặt hắn, thừa dịp khi chỉ thư trùng kia tru lên, hắn nhanh chóng lôi kéo Văn Khanh rời đi nhà ăn.
Chờ sau khi chỉ thư trùng kia miễn cưỡng rửa sạch xong, đã tìm không thấy là ai làm, chỉ có thể hung hăng đá bay mâm đồ ăn trên mặt đất.
Yến Thỉ cùng Văn Khanh chạy đến sân thể dục, sắc trời đã hoàn toàn ám xuống dưới, đèn đường bên sân thể dục sáng lên ánh sáng ảm đạm.
" Nơi này thật đúng là thối rữa. " Yến Thỉ lẩm bẩm nói, dẫm dẫm lá cây rơi trên mặt đất.
" Chờ chúng ta đi trở về, liền đem những tư liệu này giao cho hiệp hội bảo hộ trùng con. " Văn Khanh trấn an hắn: " Em đã dùng quang não lục lại. Đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm được. "
Yến Thỉ gật gật đầu. Tuy hắn rất đau lòng những trùng con, nhưng hắn cũng không biết nên làm sao để cứu bọn họ. Hắn không có vĩ đại như vậy, nếu đem nơi này nháo đến long trời lở đất, không biết nhóm trùng con sẽ thế nào, nhưng hắn cùng Văn Khanh lại sẽ phải trước công đạo ở chỗ này.
Hắn cùng Văn Khanh trầm mặc đi đến dưới ký túc xá, bỗng nhiên nghe thấy hàng hiên truyền đến giọng Lý Sát: " Ai! Các cậu trở về đúng lúc lắm! "
Hắn vội vàng xuống lầu, đưa cho bọn họ hai tờ giấy: " Sở trưởng bảo tôi đưa cái này cho các cậu, trong đây là danh sách trùng con các cậu phụ trách, ngày mai trực tiếp đi theo bọn họ đi đi học là được. À đúng rồi, Yến Thỉ, trước mắt chỉ an bài cho cậu một tiểu hùng trùng, cậu thích ứng trước một chút, chờ thích ứng không sai biệt lắm lại phân phối tiểu thư trùng cho cậu. "
Thái độ khi hắn nói chuyện với Yến Thỉ tốt hơn rất nhiều, còn tri kỷ dặn dò: " Lúc cậu đi nhà ăn chú ý chút, hôm nay không biết là trùng con nào khiêu khích trùng trông coi, còn không có tìm ra nó đâu. "
Yến Thỉ: " ...... "
Không nghĩ tới chuyện này truyền ra nhanh như vậy, hắn đau đầu nghĩ. Yến Thỉ tiếp nhận tờ giấy kia, tùy ý có lệ Lý Sát vài câu, liền cùng Văn Khanh từ biệt trở về ký túc xá.
Hạ Thải đã trở lại, đang ngồi ở trước bàn làm bài tập, nghe thấy cửa phòng mở có chút khẩn trương, sau khi nhìn đến là Yến Thỉ thì nhẹ nhàng thở ra.
Yến Thỉ chào hỏi với nhóc, sau đó liền bắt đầu xem tờ giấy thông tin trùng con Lý Sát đưa cho hắn. Chỉ là hắn vừa thấy đến tên của trùng con kia, liền lộ ra tươi cười.
Hắn thu hồi tờ giấy kia, đi xem Hạ Thải đang làm cái gì. Hạ Thải chính đang lao lực làm bài tập, thấy Yến Thỉ vẻ mặt ý cười, tò mò hỏi hắn: " Sao anh vui dữ vậy? "
Hôm nay Hạ Thải thấy hắn lúc ở nhà ăn còn mặt ủ mày ê đâu.
Yến Thỉ triển lãm tờ giấy có tin tức trùng con kia ra cho Hạ Thải xem: " Từ hôm nay trở đi, anh chính là bảo mẫu của em nha! "
Hạ Thải kinh hỉ đứng lên, nhìn kỹ tờ giấy kia, phát hiện thật sự viết tên của mình, tức khắc cười cong đôi mắt.
" Vậy em liền có thể kêu anh là lão sư. Chúng em đều sẽ kêu bảo mẫu là lão sư. " Hạ Thải vui sướng nói.
" Nhưng, nếu em đã không muốn nói ra vì sao bọn họ lại đưa em đến đây, thì không nói cũng không sao. " Yến Thỉ nói với nhóc như vậy: " Anh tôn trọng lựa chọn của em. "
Hạ Thải nghe được từ xa lạ, mê mang hỏi: " Cái gì là tôn trọng? "
Yến Thỉ cười: " Chính là anh sẽ không ép em, em nguyện ý làm gì đều được. "
Hạ Thải ngơ ngác nhìn Yến Thỉ, nhóc chưa bao giờ biết, chính mình cũng có thể được đối đãi như vậy.
" Em muốn nói cho anh. " Hạ Thải hạ quyết tâm, nhóc có một loại tự tin khó hiểu, Yến Thỉ lão sư có thể giúp nhóc.
Hạ Thải đến từ một gia đình trọng tổ. Thư phụ thân sinh của nhóc là một quân thư bình thường, sau khi hy sinh ở chiến trường, hùng phụ của nhóc vì không thể nuôi sống chính mình cùng trùng con, một lần nữa cưới thư quân.
Thư trùng kia đối với nhóc không tốt cũng không xấu, chỉ là từ sau khi hùng phụ cùng chỉ thư trùng kia lại có trùng con, Hạ Thải giống như liền không có nhà.
Tên của nhóc là thư phụ thân sinh của nhóc đặt cho nhóc, hy vọng trùng sinh của nhóc một mảnh đường bằng phẳng, ven đường vĩnh viễn có trùng vì nhóc reo hò. Nhưng Hạ Thải chỉ cảm thấy con đường phía trước của nhóc tràn ngập nhấp nhô.
Nhóc phải chăm sóc đệ đệ mới sinh ra, còn phải đi học nghe những kiến thức nhóc học không được đó. Nhóc chưa bao giờ nghe qua một câu reo hò cùng cổ vũ, vô luận như thế nào làm, được đến chỉ có châm chọc mỉa mai. Nhưng là đệ đệ chẳng sợ chỉ là học được xoay người, hùng phụ cùng thư phụ kế đều sẽ vì bé hoan hô nhảy nhót.
Hạ Thải đã có chút hiểu ra, nhóc cùng đệ đệ không giống nhau, bọn họ sẽ vô điều kiện yêu thương đệ đệ, nhưng sẽ không vô điều kiện yêu nhóc. Chỉ là Hạ Thải đã tìm được phương pháp chữa khỏi cho bản thân, chính là vẽ tranh. Mỗi khi nhóc vẽ tranh, đều sẽ đắm chìm vào thế giới của mình, quên đi hết thảy không thoải mái.
Nhưng là từ sau khi thành tích của nhóc ra tới, hùng phụ liền không cho phép nhóc vẽ tranh. " Chỉ thi được hạng 10 đếm ngược, còn không đi đọc sách, về sau đừng nói là hài tử của ta. " Hắn nói như vậy.
Hạ Thải nâng phiếu điểm hạng 10 đếm ngược, mê mang lại khổ sở. Nhóc căn bản không biết nên thay đổi thế nào, cũng không rõ vì sao không thể vẽ tranh. Nhóc thử qua đi hỏi mọi người về bài tập, nhưng không ai có kiên nhẫn chỉ dạy nhóc. Nhóc biết là chính mình quá ngu ngốc, vì thế nhóc dần dần trở nên chán ghét đi học, cũng kháng cự việc giao lưu với những trùng khác.
Mỗi lần thư phụ kế vì nhóc cãi nhau với hùng phụ, sau đó hùng phụ liền sẽ chỉ trích nhóc. Lần đó khi nhóc không thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, thư phụ kế đã nói hùng phụ đem nhóc tiễn đi.
Vì thế nhóc đã bị đưa đến sở quản giáo này, hùng phụ hy vọng nhóc có thể học tập tốt, quan tâm người thân, đừng lại trầm mê với việc vẽ tranh vô dụng này.
Hạ Thải cúi đầu vuốt ve bài tập nhóc xem không hiểu, trong mắt chứa đầy nước mắt: " Em cũng muốn học... Nhưng là em một chút cũng xem không hiểu... " Nước mắt từng viên nện ở trên giấy bài tập, thấm nhuộm thành từng đóa hoa.
Một bàn tay ấm áp vì nhóc lau đi nước mắt: " Hạng 10 đếm ngược lại không phải tội ác tày trời, cũng không phải tận thế. "
Hạ Thải hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, nghe thấy Yến Thỉ tiếp tục nói: " Em vẽ tranh đẹp như vậy, lại nguyện ý chăm sóc đệ đệ, còn tiến tới nguyện ý học tập, đã là trùng con rất rất giỏi! "
Yến Thỉ cầm lấy bút, dịu dàng hỏi nhóc: " Để anh dạy em học, học chậm cũng không sao. Chờ học xong cái này, liền đi vẽ tranh, được không? "
" Dạ! " Hạ Thải đột nhiên gật đầu, sợ Yến Thỉ đổi ý: " Cảm ơn lão sư! "
Đó là trong trùng sinh của Hạ Thải, lần đầu tiên có trùng vì nhóc reo hò. Khi đó nhóc còn không biết, một ngày nào đó, trùng trên toàn đế quốc đều sẽ vì nhóc reo hò.
Lúc này Yến Thỉ cũng không biết, hắn sắp đi lên con đường mang nhãi con.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro