Chương 36
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Yến Thỉ đứng lên, nói bé cứ ngồi đây ăn, hắn muốn đi ra ngoài một chút.
Trùng con ngoan ngoãn gật đầu, cũng không lo lắng Yến Thỉ sẽ ném mình ở chỗ này.
Yến Thỉ còn nhớ rõ vị trí của Cục Công An, hắn lãnh tiền xong thì trở lại quán ăn, sau khi trả tiền thì mang trùng con đã ăn no rời đi.
Bọn họ đi trên con đường nhỏ, Yến Thỉ đã biết trùng con tên là Khương Nhạc. Hắn nắm lấy tay Khương Nhạc hỏi bé: " Thư phụ cùng hùng phụ của em biết nơi này là cái dạng này sao? "
Khương Nhạc rũ mắt đáp: " Không biết. Bọn họ chỉ biết em biến hóa rất lớn. "
Yến Thỉ do dự hỏi: " Vậy... Cần anh giúp em nói cho bọn họ nghe chân tướng không? "
Không nghĩ tới, Khương Nhạc lắc đầu. " Vô dụng, bọn họ liền em đều không tin... "
Yến Thỉ chỉ một thoáng nghĩ tới dáng vẻ cầu xin của Khương Nhạc ở phòng khách, phẫn nộ hỗn tạp đau lòng vọt tới ngực, cuối cùng chỉ là hỏi ra: " ... Bọn họ vì sao lại đưa em tới nơi này? "
Khương Nhạc trả lời thật sự thống khoái: " Bởi vì em trộm tiền. "
Bé ngưỡng khuôn mặt nhỏ, cười với Yến Thỉ: " Em có phải rất xấu không? "
Yến Thỉ vừa mới tìm về túi tiền dừng lại bước chân, ngồi xổm xuống cùng Khương Nhạc nhìn thẳng: " Vì sao? Anh cảm thấy em không phải một đứa trẻ hư, em làm như vậy nhất định có lý do của em. "
Khương Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi của mình trở nên thực toan, lúc ấy khi hùng phụ phát hiện bé trộm tiền cái gì cũng không hỏi, chỉ là tát bé một bạt tai nói bé không xứng tồn tại.
" ...Bởi vì, em quá đói bụng, em muốn mua chút đồ ăn... " Bé xoa xoa đôi mắt, cho dù hiện tại ăn thật sự no rồi, nhưng cảm giác đói khát đau đớn khắc vào nơi sâu thẳm trong ký ức bé vẫn cứ đang tra tấn bé.
" Hùng phụ cùng Thư phụ luôn luôn cãi nhau, mỗi lần bọn họ cãi nhau, em liền không có đồ ăn... Mỗi ngày em đều rất đói bụng... "
" Uống nước nhiều cũng không dùng được, bụng uống no rồi nhưng là rất muốn nôn, lúc đói nhất em ăn một tờ giấy... Giấy nhai nhai liền cứng, không có hương vị cũng rất khó nuốt xuống, nhưng ngâm vào ở trong nước liền tốt hơn rất nhiều... "
Bé không nói thêm gì nữa, bởi vì Yến Thỉ bỗng nhiên ôm lấy bé. Yến Thỉ rốt cuộc hiểu ra, vì sao mâm cơm trưa kia dù đã rớt xuống đất nhưng Khương Nhạc vẫn nguyện ý quỳ rạp xuống đất liếm ăn. Bé rất sợ đói.
" Mặc kệ khi nào, chỉ cần em cần, thì đều có thể tới tìm anh. " Yến Thỉ nói bên tai bé: " Anh sẽ đi xin làm bảo mẫu của em, em cái gì cũng đều không cần lo lắng. "
Ngày này đối Khương Nhạc tới nói, giống như là đang nằm mơ.
Yến Thỉ dẫn bé trở lại sở quản giáo. Nơi bọn họ ra vào là cửa sau đã bị vứt đi, chỉ là bị cỏ cây che đậy, không phải rất thấy được, nhưng ra vào đều rất phương tiện.
Yến Thỉ kêu bé trở về thay quần áo, còn mình thì tính toán phải làm sao để xin làm bảo mẫu cho Khương Nhạc. Hắn đi vào phòng nước ở lầu một để rửa tay, phát hiện tiểu thư trùng rất quen mắt đang giặt quần áo ở bồn nước.
Kỳ quái chính là, hai tay bé bọc bao nilon, động tác biệt nữu mà xoa xoa quần áo.
Bé giống như chú ý tới có trùng tiến vào, quay đầu cùng Yến Thỉ đối diện, Yến Thỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là trùng con Văn Khanh phụ trách, tên Quý Diệu Thanh.
Quý Diệu Thanh cuống quít tháo xuống bao nilon trên tay, giống như phạm sai lầm đứng ở một bên.
Yến Thỉ vặn ra vòi nước, thanh âm ôn hòa: " Sao thế? "
Quý Diệu Thanh bất an nhéo ngón tay: " Em... Em nghĩ là sẽ bị mắng. "
Yến Thỉ lý giải bé lo lắng, rốt cuộc ở chỗ này sẽ bởi vì các loại nguyên nhân đưa tới đánh chửi. Hắn rửa tay xong, nói Quý Diệu Thanh an tâm giặt quần áo: " Không sao, em tiếp tục giặt đi. Biện pháp này khá tốt, sẽ không thương đến tay. "
Quý Diệu Thanh trước mắt sáng ngời: " Ngài cũng cảm thấy vậy sao! Tay của em bị thương, lão sư nói em đừng đụng nước, lúc giặt đồ vật có thể mang bao tay cao su, nhưng là em không có bao tay, liền nghĩ tới bao nilon... "
Yến Thỉ sửng sốt, nghĩ đến lão sư của bé chính là Văn Khanh, nhịn không được cười: " Lão sư của em đúng là rất suy nghĩ cho em. "
Quý Diệu Thanh hậu tri hậu giác mà nhớ lại tới, hùng trùng trước mắt này bé đã gặp qua, lúc giữa trưa chính là hắn đi tìm bảo mẫu của mình, hai trùng bọn họ là quen biết.
Bé có chút đỏ mặt, nhỏ giọng khẳng định cách nói của Yến Thỉ: " Dạ, lão sư rất rất tốt. Anh ấy còn nói tay của em thích hợp đàn piano, em nhất định sẽ bảo hộ tốt tay của em. "
Nói, bé lại cẩn thận tròng lên bao nilon, nghiêm túc giặt quần áo.
Yến Thỉ lặng lẽ rời đi phòng nước, đi tìm Văn Khanh.
Sau khi bọn họ chạm mặt, thì tìm cái bóng cây ngồi xuống đất. Yến Thỉ đưa tiền cho Văn Khanh giữ, thuận tiện nói về chuyện của Khương Nhạc. Văn Khanh mặt lộ vẻ không đành lòng: " Em cho rằng những gì em trải qua đã rất áp lực, không nghĩ tới... Thật ra còn có trùng con càng thống khổ... Em còn có thể ra ngoài chơi, còn có thể thoát ly gia tộc, em có phải không nên khổ sở không? "
Yến Thỉ lại nghiêm túc nói cho y: " Tuy những gì bọn họ trải qua còn vất vả hơn chúng ta, nhưng cũng không thể bởi vậy mà phủ nhận đi thống khổ của em được. "
Yến Thỉ vì nói sang chuyện khác, đem việc vừa rồi gặp được Quý Diệu Thanh nói cho Văn Khanh. Văn Khanh quả nhiên lộ ra tươi cười: " Ừm, bé là một hài tử rất tốt. Hôm nay khi lần đầu tiên em thấy bé, liền nghe thấy bé đang nhỏ giọng ca hát, em liền cảm giác bé nhất định rất thích âm nhạc. "
Y thở dài một tiếng: " Nhưng trong nhà của bé đều không duy trì bé, kêu bé nỗ lực học tập, bé cũng nghe lời đi học. Nhưng... Thư phụ cùng hùng phụ bé sẽ gia bạo với bé, trên tay cùng trên người bé bây giờ vẫn còn có vết thương... Sau lại bé phản kích một lần, đã bị đưa đến nơi này tới, thật châm chọc mà... "
Yến Thỉ nắm lấy tay y, đồng dạng cảm khái: " Nên tới đây nhất hẳn là không phải bọn họ, mà là gia trưởng của bọn họ mới đúng. " Hắn đột nhiên nhớ tới: " Hôm nay lúc anh đi nhận lại tiền có hỏi cảnh sát, về việc sở quản giáo ngược đãi trùng con. Cảnh sát nói cần phải có chứng cứ chân thật, chúng ta lại tích cóp một ít ghi hình, đến lúc đó giao cho cảnh sát. "
Văn Khanh gật đầu, y đè lại Yến Thỉ đưa cho quang não hắn: " Giao cho em đi. Chỉ cần em nhìn đến, đều sẽ quay lại. "
Giải quyết xong chuyện này, liền nghe thấy tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vang lên, công việc buổi chiều lại bắt đầu.
Bọn họ đứng lên, Yến Thỉ thấy Lý Sát đi ra từ ký túc xá, sau khi tạm biệt Văn Khanh liền bước nhanh tiến lên gọi lại Lý Sát.
" Anh biết bảo mẫu của Khương Nhạc là ai sao? " Yến Thỉ quyết định hôm nay liền đi tìm Mạc Nhất xin.
" Là tôi. Nhãi con kia chọc tới cậu sao? " Lý Sát nhíu mày hỏi hắn, Yến Thỉ không nghĩ tới Lý Sát chính là bảo mẫu của Khương Nhạc, vội nói: " Không có, chỉ là tôi cảm thấy chỉ mang một tiểu hùng trùng không hảo phát huy, muốn lại mang thêm một tiểu thư trùng luyện luyện tập. "
Yến Thỉ cố ý nói được hàm hồ, Lý Sát lập tức phát tán tư duy, thầm chấp nhận. Tiểu hùng trùng xác thật không thể tùy ý động thủ phát tiết, tiểu thư trùng liền có thể tùy ý nhiều. Chỉ là hắn chần chờ nhìn Yến Thỉ: " Cậu muốn mang Khương Nhạc? Có thể là có thể, chỉ là gia trưởng của nó mới vừa nạp bổ sung phí bảo mẫu tháng này, tiền này đã cho tôi... "
Yến Thỉ hiểu ý Lý Sát, hắn cũng không để bụng chút tiền có được từ việc áp bách trùng con này, kiên trì nói: " Không sao, tôi không cần phí bảo mẫu của nó. "
Lý Sát vui điên rồi, sao lại có hùng trùng ngu như vậy, chỗ tốt hắn kiếm, còn muốn thay hắn trông chừng trùng con. Ánh mắt hắn nhìn Yến Thỉ càng thêm ân cần, như thể sợ hắn đổi ý vậy: " Thế được rồi, chút việc nhỏ này tôi có thể làm chủ. Lát nữa tôi đưa thông tin của Khương Nhạc cho cậu, nó liền về cậu phụ trách. "
Lý Sát còn vỗ vỗ bả vai Yến Thỉ, ý vị thâm trường mà nói: " Cũng đừng giày vò quá độc ác, rốt cuộc còn phải cho gia trưởng xem nữa. "
Yến Thỉ chịu đựng chán ghét, cưỡng bách chính mình mỉm cười gật gật đầu. Dẫu sao cũng đã đạt được mục đích, Yến Thỉ cũng lười đến cùng Lý Sát diễn tiếp nữa. Hắn tìm cái cớ dừng lại, làm Lý Sát đi trước. Lý Sát vừa rời khỏi tầm mắt của Yến Thỉ, Yến Thỉ liền thay đổi sắc mặt, trong lòng đem hắn mắng một vạn biến.
" Anh muốn mang đi Khương Nhạc sao? " Một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng hắn, làm Yến Thỉ hoảng sợ.
Yến Thỉ quay đầu lại, một tiểu thư trùng mắt xanh biếc từ sau thân cây đi ra, tuổi tác của bé nhìn xấp xỉ Khương Nhạc, mặt mày cực kỳ xinh đẹp, tóc dài vàng nhạt thắt thành một bím tóc, lơi lỏng mà rũ trước người.
Ánh mắt đầu tiên xem qua đi, Yến Thỉ liền cảm thấy bé cùng những trùng con khác không quá giống nhau. Quần áo của bé rất sạch sẽ, tóc cũng xử lý rất khá, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ chịu khổ cải tạo.
" Em là bạn cùng phòng của Khương Nhạc, tên của em là Liễu Dĩnh. " Bé thấy Yến Thỉ không nói lời nào, chỉ là nhìn bé, liền tiến lên một bước, lại một lần lặp lại vấn đề của mình: " Anh muốn mang Khương Nhạc đi sao? "
Yến Thỉ ngồi xổm xuống, hắn đã dưỡng thành thói quen cùng nhóm trùng con nhìn thẳng đối thoại: " Không phải, anh là phải làm bảo mẫu của em ấy. Như vậy khi em ấy có cái gì khó khăn cần trợ giúp, liền có thể trực tiếp tới tìm anh. "
Liễu Dĩnh nghiêng nghiêng đầu, hình như có chút hoang mang: " Anh đối với các trùng con đều tốt như vậy sao? Một chút cũng không giống bảo mẫu ở nơi này. "
Yến Thỉ trực tiếp đem những lời này trở thành khích lệ: " Anh sẽ tận lực, nếu em có cần trợ giúp gì cũng có thể nói với anh, anh tên Yến Thỉ. "
" Yến Thỉ ca ca. " Liễu Dĩnh lặp lại một lần tên Yến Thỉ, tiếp theo nói: " Yến Thỉ ca ca, anh có thể đi cứu cứu Mạnh Thanh Tuyền sao? Cậu ấy bị nhốt ở phòng tạm giam, giống như té xỉu. "
Yến Thỉ bỗng nhiên đứng dậy: " Mang anh đi! "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro