Chương 40

Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp

======

" Ai biết có phải lại có cái gì chờ chúng ta nữa không. " Quý Diệu Thanh nhỏ giọng nói.

Yến Thỉ nhìn thời gian, đã sắp đến thời gian hẹn với Liễu Dĩnh, hắn quyết định tự mình đi hỏi Liễu Dĩnh là chuyện như thế nào. Hắn hỏi vị trí cụ thể, rồi bảo các trùng con chờ ở đây, Văn Khanh sẽ đến tìm bọn họ.

Chờ Yến Thỉ chạy tới, Liễu Dĩnh đã tới rồi. Bé nhìn đến chỉ có Yến Thỉ tới phó ước, lộ ra biểu tình quả nhiên như thế.

Yến Thỉ bước qua ngồi xuống đối diện bé: " Liễu Dĩnh, anh tin em không phải trùng con sẽ phản bội bạn bè. Em đã gặp được chuyện gì, có thể nói cho anh biết không. "

Liễu Dĩnh chỉ là lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng: " Em không có gì muốn nói, đúng là em đã nói cho Lý Sát, nhóm Quý Diệu Thanh lảng vảng trước cửa văn phòng Mạc Nhất, em cũng đúng là muốn làm loạn kế hoạch của các cậu ấy. "

Yến Thỉ trầm mặc một trận, nhẹ nhàng thở dài: " Em không muốn nói, thì anh cũng không ép em. Nếu em có yêu cầu gì cần trợ giúp, nhất định phải nói với anh. " Hắn ngữ khí nghiêm túc, Liễu Dĩnh lại cười rộ lên. Bé nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Yến Thỉ, Yến Thỉ cũng là nói như thế này với bé.

" Em có cần giúp gì thì cũng có thể nói với anh, anh tên Yến Thỉ. "

Liễu Dĩnh đứng lên, ngữ khí đồng dạng nghiêm túc: " Em biết bây giờ mọi người đều chán ghét em, cho nên chỉ có Yến Thỉ ca ca tới gặp em. Thật ra em cũng đã thấy đủ rồi, có thể có được những ngày tháng vui vẻ như vậy. "

" Yến Thỉ ca ca, các anh sắp phải rời khỏi đi? Em đã thấy chứng cứ đã mã hóa trong quang não của các anh, các anh phải làm một chuyện lớn, đúng không? "

" Em sẽ giúp các anh. Em đã lấy được tín nhiệm của bọn trùng Lý Sát, không cần phải kéo đám Khương Nhạc vào việc này, mình em liền đủ rồi. "

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người Liễu Dĩnh, tóc dài vàng kim của bé như đang sáng lên.

" Em đừng làm việc ngốc, những chứng cứ này cũng đã đủ làm Mạc Nhất chịu tội. " Yến Thỉ không hiểu ra sao lại cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn khuyên Liễu Dĩnh: " Em không cần làm gì hết, em đã giúp bọn anh rất nhiều. "

Liễu Dĩnh lắc đầu, không nói chuyện nữa, chạy ra phòng học. Yến Thỉ không đuổi kịp Liễu Dĩnh, bé chạy trốn quá nhanh.

Yến Thỉ bất đắc dĩ thở dài, trở về nói cho Văn Khanh chuyện này. Văn Khanh bảo hắn yên tâm: " Hôm nay đã là thứ ba, Liễu Dĩnh hẳn là sẽ không thể nào chỉ trong một ngày là đã có thể tìm được đồ vật quan trọng như vậy. Chờ thứ năm chúng ta vừa về liền đi vạch trần sở quản giáo này, bọn Liễu Dĩnh đều sẽ không có việc gì. "

Nhưng tâm Yến Thỉ lại trước sau không an ổn, hắn vẫn luôn cảm thấy, Liễu Dĩnh có chuyện gì gạt hắn.

Cứ như vậy tới rồi sáng thứ tư, Yến Thỉ đi văn phòng Mạc Nhất tìm ông ta, nói về việc họ muốn từ chức. Mà Mạc Nhất có vẻ như đang rất bực bội, như đang cố nén tức giận cùng Yến Thỉ nói chuyện, chưa nói được mấy câu đã đồng ý cho Yến Thỉ cùng Văn Khanh từ chức, đưa cho hắn một phen tinh tệ, phất tay làm hắn nhanh rời đi.

Yến Thỉ rời khỏi văn phòng, mới vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng mắng tức giận cùng tiếng đồ vật bị quăng ngã nát.

Hắn dừng lại, loáng thoáng đoán được nguyên nhân Mạc Nhất phẫn nộ như thế, có lẽ có quan hệ với chứng cứ mà nhóm Quý Diệu Thanh nói.

Hắn đem việc từ chức thành công nói cho Văn Khanh, rồi cùng Văn Khanh trở về thu thập hành lý. Khi tiếng chuông ăn cơm trưa vang lên, Yến Thỉ đang ngồi phát ngốc trong ký túc xá của hắn.

Mấy ngày này giống như nằm mơ vậy. Yến Thỉ là trẻ mồ côi không có hùng phụ thư phụ, cũng không biết hùng phụ thư phụ của gia đình khác là dáng vẻ gì, nhưng trùng con ở sở quản giáo này, đã giúp cho Yến Thỉ học được rất nhiều đồ vật.

Nếu hắn về sau phải làm một người hùng phụ, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Ở lúc hắn phát tán suy nghĩ của mình, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Thải kéo Khương Nhạc đang nức nở đi vào, nôn nóng nói với Yến Thỉ: " Không thấy Liễu Dĩnh! "

Yến Thỉ nhíu mày: " Sao lại thế này? "

Khương Nhạc hít hít mũi: " Hôm nay, sáng hôm nay, Lý Sát đem Liễu Dĩnh từ, từ ký túc xá kêu đi rồi, cả buổi sáng hôm nay Liễu Dĩnh vẫn luôn đều không có xuất hiện... "

Nỗi bất an trong lòng Yến Thỉ lại lớn hơn nữa, hắn hỏi Khương Nhạc: " Liễu Dĩnh có cái gì không thích hợp sao? Em ấy có nói gì với em không? "

Khương Nhạc lau nước mắt, nỗ lực hồi tưởng: " Bọn em, bọn em vẫn luôn không nói chuyện với nhau... Đêm qua, cậu ấy lại đột nhiên nói chuyện với em... Cậu ấy nói rất nhiều thứ có liên quan đến quang não, em nghe không hiểu... Cậu ấy còn nói, còn nói trong nhà cậu ấy đều rất thất vọng với cậu ấy... Cậu ấy muốn làm ra sự nghiệp lớn... Để bọn họ tự hào... "

Khương Nhạc cầu xin nói: " Lão sư, Liễu Dĩnh cậu ấy không phải phản đồ, cậu ấy làm như vậy nhất định có lý do của mình. Em, em thật ra cũng tin cậu ấy... Anh có thể đi tìm cậu ấy không...? Thời gian làm việc và học tập, bọn em đều không thể vắng mặt, nếu vắng mặt... "

" Nếu vắng mặt, chính là phải bị phạt. " Hạ Thải thay Khương Nhạc bổ sung, nhóc cũng rất lo lắng cho Liễu Dĩnh: " Bọn em... Tha thứ Liễu Dĩnh, còn muốn hôm nay nói với cậu ấy, kết quả cậu ấy không thấy... "

Yến Thỉ hít sâu một hơi, trước tiên trấn an bọn họ: " Anh đã biết, anh hiện tại liền đi tìm Liễu Dĩnh. Các em không cần đi loạn, liền ở chỗ này chờ, được không? "

Hạ Thải cùng Khương Nhạc đều ngoan ngoãn gật đầu.

Yến Thỉ đi tìm Văn Khanh trước, có chút lo âu mà đem sự tình nói cho y. Văn Khanh thần sắc cũng có chút ngưng trọng, bọn họ ở trong sở quản giáo tìm kiếm Liễu Dĩnh.

Thẳng đến bọn họ đi tới phòng tạm giam.

Văn Khanh là quân thư quân dự bị, nhạy bén mà ngửi được một tia mùi máu tươi, bọn họ không rảnh lo tìm Liễu Dĩnh, theo khí vị đi vào trước một cánh cửa sắt phòng cấm đoán.

Cửa sắt cũng không cách âm, bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng hỏi chuyện, tiếng roi quất đánh cùng... Tiếng kêu thảm thiết.

" Tao lại cho mày một cơ hội, album ở đâu? "

" Còn không nói đúng không, mày cho rằng tao không dám đánh chết mày sao? "

Yến Thỉ cùng Văn Khanh liếc nhau, đồng thời đâm vào cửa sắt. Cửa sắt vừa mới bắt đầu không chút sứt mẻ, ở bọn họ lần lượt va chạm, cửa sắt rốt cuộc lung lay sắp đổ, ầm ầm sập.

Yến Thỉ quả thực không thể tin được nhìn một màn trước mắt này.

Lý Sát cầm roi đầy mặt hoảng sợ, Mạc Nhất khuôn mặt vặn vẹo ở bên cạnh nhìn, cùng với... Cả người là huyết hơi thở thoi thóp Liễu Dĩnh!

Văn Khanh một cái bước xa tiến lên đá Lý Sát ngã xuống đất, Lý Sát giãy giụa nhìn về phía Mạc Nhất, Mạc Nhất nhìn đều không nhìn một cái, đẩy ra Yến Thỉ chạy ra ngoài.

Yến Thỉ không có để ý Mạc Nhất chạy trốn, hắn từng bước một tiến lên, run rẩy nâng dậy Liễu Dĩnh. Liễu Dĩnh mình đầy thương tích, trên quần áo tất cả đều là máu tươi. Yến Thỉ thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh của Liễu Dĩnh đang dần trôi đi.

" Phi thuyền cứu hộ... Kêu phi thuyền cứu hộ... " Yến Thỉ lẩm bẩm nói, Văn Khanh đã sớm tại lúc trấn áp xong Lý Sát thì dùng quang não kêu phi thuyền cứu hộ.

Lúc này, Liễu Dĩnh lại đáp tay lên trên tay hắn: " Yến Thỉ ca ca... Sao giờ anh mới tìm được em a... "

Mái tóc dài vàng kim của bé rối nùi, gương mặt cũng sưng lên, chật vật bất kham phun ra một ngụm máu tươi, Yến Thỉ không biết từ khi nào đã chảy nước mắt đầy mặt.

" Xin lỗi... Xin lỗi em... " Yến Thỉ quỳ trên mặt đất, giống như sám hối nói với Liễu Dĩnh: " Anh nên sớm tìm được em một chút... "

Liễu Dĩnh lại gian nan lộ ra một cái mỉm cười: " Không cần... Xin lỗi... Em tìm được chứng cứ rồi nga... Bọn họ đánh em... Em cũng không có nói... "

" Em giấu nó ở... Chỗ chúng ta lén dùng quang não... "

" Thư phụ vẫn luôn nói... Em không hữu dụng như ca ca... Em là phế vật... Em không phải... Em rất lợi hại... "

Bé lại khụ ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay Yến Thỉ, cố sức nói với hắn: " Em không phải... Cố ý mật báo... Em so với các cậu ấy... Tìm được trước... Không muốn, các cậu ấy bị kéo vào... "

Yến Thỉ rơi lệ đầy mặt, để Liễu Dĩnh dựa vào trong lòng ngực hắn, vừa gật đầu vừa ca ngợi bé: " Anh biết... Anh biết, Liễu Dĩnh là cậu bé tốt, Liễu Dĩnh là trùng con ưu tú nhất... "

Hắn lải nhải nói, giống như muốn đem toàn bộ những từ ngữ hoa mỹ tốt đẹp nhất đều nói bé.

Thanh âm dành riêng cho phi thuyền cứu hộ rất có lực xuyên thấu, Yến Thỉ cầu xin Liễu Dĩnh: " Liễu Dĩnh, phi thuyền cứu hộ tới rồi, em có thể lại kiên trì một chút không... "

Liễu Dĩnh đến sức lực để gật đầu cũng không còn, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt, lại vẫn cứ mặt mang mỉm cười, nói ra một câu cuối cùng trong sinh mệnh của bé.

" Yến Thỉ ca ca... Anh nếu là... Hùng phụ của em... Thì tốt rồi... "

Bé nói xong câu đó, ánh mắt đột nhiên mất đi sáng rọi, tay thẳng tắp rơi xuống. Bé nhắm lại hai mắt.

Yến Thỉ ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, trong lòng ngực là thân thể đang nhanh chóng mất đi độ ấm của Liễu Dĩnh.

Trong phòng tạm giam nhỏ hẹp tối đen, truyền ra một tiếng gào thét đầy thống khổ cùng bi thương của hùng trùng.

" Cháy! "

" Mau gọi cứu hộ! "

" Còn có trùng con ở bên trong sao?! Sơ tán rút lui! "

Khói đặc cuồn cuộn.

Yến Thỉ giống như không có nhìn đến, mặt vô biểu tình đi vào căn cứ bí mật của hắn cùng Liễu Dĩnh. Trong đám cỏ dại, lẳng lặng nằm một quyển album. Yến Thỉ khom lưng nhặt lên, bên trong rậm rạp có rất nhiều ảnh chụp trùng con bị thương, cơ hồ đều là tiểu thư trùng. Yến Thỉ khép lại album, nhìn sở quản giáo bị thiêu đốt trong liệt hỏa, phát ra một nụ cười ý vị không rõ.

Tốn công vô ích, chờ đợi Mạc Nhất cùng Lý Sát, sẽ là thẩm phán tại tòa án trùng tinh.

Yến Thỉ nhìn nơi này một vòng cuối cùng, dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống của Liễu Dĩnh như hiện lên ở trước mắt hắn.

Khi đó bé còn cười cùng Yến Thỉ thảo luận quang não, hiện giờ lại như vậy...

Yến Thỉ vĩnh viễn sẽ không quên bé.

Từ nay về sau, hắn sẽ tẫn hết khả năng của mình, đi trợ giúp mỗi một trùng con mà hắn có thể trợ giúp.

Trận hoả hoạn ở sở quản giáo trùng con có vấn đề tại tinh cầu thứ hai đã nhắc lên một trận thảo luận lớn trên tinh võng, mà càng nghiêm trọng hơn nữa chính là, việc sở trưởng sở quản giáo Mạc Nhất bị nghi ngờ có liên quan đến ngược đãi, dâm loạn trùng con. Trong lúc nhất thời khiến cho nhiệt nghị, quần chúng phẫn nộ, yêu cầu nghiêm trị Mạc Nhất cùng những thành trùng có liên quan. Những gia trưởng của trùng con có liên quan vô cùng hối hận, tẫn hết khả năng của họ đền bù cho hài tử của mình. Mà những gia trưởng vẫn thờ ơ, thì bị hiệp hội bảo hộ trùng con cướp đoạt quyền nuôi nấng.

Liễu gia chưa gượng dậy nổi, tuyên bố phá sản, trưởng tử thư trùng Liễu Tình của Liễu gia bỏ thương học luật, ra sức học hành pháp luật.

Thủ phạm chính Mạc Nhất bị phán xử tử hình, đây là trường hợp đầu tiên tại Trùng Tinh có vụ án tử hình hùng trùng, tái nhập sử sách.

Đồng dạng cũng có trùng dò hỏi, là ai phát hiện những việc này, những trùng con đó sau lại thì thế nào, nhưng đều không thể hiểu hết.

Sau khi Văn Khanh cùng Yến Thỉ trở lại chủ tinh, ăn ý ngậm miệng không nói đến chuyện xảy ra ở tinh cầu thứ hai. Chỉ là vào ngày nào đó mỗi năm, bọn họ đều sẽ cùng nhau mua một cái bánh kem, yên lặng vì trùng con đó ăn sinh nhật. Cả đời bé ngắn ngủi như thế, giống như sao băng xẹt nhanh qua không trung, nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không quên bé.

Sau lại bọn họ tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, mở ra cuộc sống mới.

Toàn bộ trùng đều đang nỗ lực, trải qua một cuộc sống mới của mình.

Đây là quá khứ của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro