Chương 5
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Khương Nhuận sửng sốt, không nghĩ tới Yến Thỉ sẽ nói như vậy.
Hắn nhìn salad rau dưa trên tay, lâm vào trầm tư.
Salad rau dưa, Bùi Tuyết thật sự muốn ăn sao?
Vừa mới Khương Nhuận đương nhiên có hỏi qua hùng chủ cùng Bùi Tuyết, chỉ là một trùng không ra tiếng, một trùng nói đều được, Khương Nhuận liền chọn theo ý nghĩ của mình.
Chính là hắn tham gia tiết mục này, còn không phải là vì để hiểu được Bùi Tuyết muốn gì sao, rồi như thế nào cùng nhóc ở chung sao?
Nguyên nhân Khương Nhuận cùng Bùi Tịch nhận nuôi rất đơn giản, Bùi Tịch bị kiểm tra đo lường ra có bệnh về gen, trăm phần trăm sẽ di truyền cái loại này, vì phụ trách, bọn họ sẽ không dựng dục trùng con. Nhưng là Khương Nhuận thật sự đặc biệt đặc biệt thích trùng con, cuối cùng vẫn là ở viện phúc lợi địa phương nhận nuôi Bùi Tuyết.
Bùi Tuyết là tiểu hùng trùng duy nhất ở cô nhi viện địa phương, không rõ nguyên nhân bị vứt bỏ. Chỉ biết khi bé thoát ly trùng trứng đã được ngoại lực trợ giúp, cũng không phải dựa vào chính bé thoát ra, dẫn tới thân thể bẩm sinh không đủ, thậm chí có khả năng chết non sau khi thành niên.
Nhưng là Khương Nhuận cùng Bùi Tịch vẫn là nghĩa vô phản cố nhận nuôi bé, bọn họ rất lạc quan, chẳng sợ chỉ có thể bồi bé mấy năm, thì cũng là ký ức rất tuyệt vời. Bọn họ nghĩ đến rất đơn giản, cho rằng chỉ cần tốt với hài tử liền sẽ trở thành người một nhà thân mật khăng khít.
Nhưng là không biết vì sao, Bùi Tuyết luôn là che giấu đi ý nghĩ trong nội tâm của bé, đối đãi Khương Nhuận cùng Bùi Tịch cũng mang theo xa cách, khác hoàn toàn với tưởng tượng của Khương Nhuận.
Thư phụ hùng phụ của Khương Nhuận, hai vị ca ca, thậm chí là bằng hữu của hắn đều khuyên bảo hắn, tiểu trùng con được nhận nuôi dưỡng không thân. Khương gia khai sáng, làm hắn trực tiếp ly hôn với Bùi Tịch, dựng dục trùng con của mình.
Nhưng là Khương Nhuận kiên định từ chối, cố chấp lưu lại bên người hùng chủ, cố chấp tin tưởng hắn sẽ làm Bùi Tuyết thân mật với bọn họ hơn.
Nếu chính hắn không có cách nào vậy cũng có thể học tập gia trưởng khác đi?
Vì thế, hắn mỗi ngày đều gửi bài cho chuyên mục Dục Nhi, chưa từng từ bỏ, thẳng đến tiết mục này chủ động tìm tới hắn, tuyên bố có thể học tập cùng chuyên gia Dục Nhi cách mang nhãi con, cùng với phương thức ở chung giữa cha con với nhau.
Khương Nhuận không chút do dự tham gia, nhưng mà ở phân đoạn đầu tiên của tiết mục này, hắn hình như đã không có làm tốt.
Chỉ với một câu đơn giản của Yến Thỉ, Khương Nhuận lại đã chịu đả kích lớn. Hắn ủ rũ cụp đuôi bưng salad rau dưa, đi trở về chỗ Bùi gia. Bùi Tịch cùng Bùi Tuyết nhìn nhau, đều không rõ thư quân / thư phụ luôn luôn nguyên khí tràn đầy vì cái gì sẽ lộ ra loại thần sắc này.
Một lớn một nhỏ bắt đầu an ủi vụng về, nhưng là bọn họ hai trùng đều không phải trùng rất biết nói chuyện, chỉ có thể dùng hành động biểu đạt bọn họ để ý: Cụ thể biểu hiện vì hai chỉ trùng gió cuốn mây tan ăn sạch salad rau dưa, đồng thời mắt trông mong nhìn Khương Nhuận, giống như cầu khen ngợi vậy.
Khương Nhuận buồn vui đan xen, vui chính là, hắn tin tưởng bọn họ hai trùng thật sự thích ăn salad rau dưa, cũng không phải vì đón ý nói hùa hắn mà có lệ hắn; buồn chính là, tốt xấu chừa cho hắn một ngụm a a a a a!!!
【 Cười chết rồi. 】
【 Cho thư quân / thư phụ của các ngươi chừa chút a ha ha ha 】
Mà bên kia, một nhà Lê Tri Hành, từ thư quân Vân Nhược Thủy tự mình nấu nướng tinh tế mỹ thực. Hắn cầm rau dưa cùng thú thịt, hùng trùng ca ca Lê Kiều cùng thư trùng đệ đệ Lê Lộ xung phong nhận việc, giúp đỡ thư phụ rửa rau đưa đồ vật. Vân Nhược Thủy liền làm ba món, hương khí bốn phía. Lê Tri Hành kinh hỉ khen ngợi hắn, Vân Nhược Thủy tự nhiên hào phóng: " Không có gì, chỉ là môn bắt buộc của thư trùng thôi. "
Lê Tri Hành cùng Lê Kiều cực kỳ cổ động, nhưng là đệ đệ Lê Lộ lại chỉ ăn một lát, liền nhìn chung quanh.
Lê Kiều kéo kéo tay áo đệ đệ, Lê Lộ thu hồi tầm mắt, chính là chỉ qua một lát lại nhìn xung quanh, trên mặt còn mang theo biểu tình khát vọng.
Vân Nhược Thủy chú ý tới, hỏi bé: " Lộ Lộ, sao không ăn thế? "
Lê Lộ nhìn món ngon sắc hương vị đều đầy đủ, lại nhìn về phía Yến Chanh: " Con cũng muốn uống cái họ uống kia. "
Vân Nhược Thủy sửng sốt, theo tầm mắt của bé xem qua đi, chờ nhìn đến chai dinh dưỡng tề, có chút bất đắc dĩ: " Lộ Lộ, kia là dinh dưỡng tề, uống cũng không ngon, chỉ là nhìn đẹp mà thôi. "
Lê Lộ từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, chưa bao giờ tiếp xúc quá dinh dưỡng tề, càng không biết hương vị của nó. Từ lúc vào phòng bếp bắt đầu, bé liền chú ý tới dinh dưỡng tề, nhìn nó có màu kẹo, trong lòng bé liền rất muốn uống.
Vân Nhược Thủy thấy bé vẫn cứ không chịu thu hồi tầm mắt, tâm bình khí hòa nói với bé: " Đây là đồ ăn thư phụ rất nỗ lực để nấu, con thật sự chỉ ăn một chút sao? "
Lê Kiều cũng nhỏ giọng khuyên bảo đệ đệ: " Đúng vậy, thư phụ vất vả như vậy, em đừng có không hiểu chuyện mà. "
Lê Lộ cúi đầu.
Thư phụ rất vất vả làm đồ ăn, bé không muốn ăn đồ ăn thư phụ làm, bé không phải một hài tử ngoan.
Chính là một cổ ủy khuất lại ngăn không được cứ toát ra tới, chính bé cũng không biết vì sao, nhưng là cổ cảm xúc này áp cũng áp không được, biến thành nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Ba trùng khác của Lê gia đều làm bộ không thấy được, chỉ lo nói chuyện phiếm.
Lê Lộ chỉ ăn rất ít một chút, nói câu " Con ăn no " liền chạy mất.
" Không cần phải xen để ý đến nó. " Vân Nhược Thủy không để ý: " Chờ nó đói bụng liền sẽ trở về. "
Lê Tri Hành không có phát biểu ý kiến, ở trong nhà, giáo dục hài tử vẫn luôn là việc của Vân Nhược Thủy, hắn cũng không nhúng tay. Chỉ có Lê Kiều lo lắng nhìn theo hướng đệ đệ chạy đi.
Lê Lộ lang thang không có mục tiêu, bé thấy được Dụ Chiếu mặt không cảm xúc uống canh cà chua, thấy được Bùi Tuyết vùi đầu khổ ăn salad rau dưa, thấy được Diêu Thốc cau mày cùng thư phụ hùng phụ ăn gì đó, Lê Lộ hiểu ra, tiểu trùng con là không có quyền lựa chọn.
Đến khi bé thấy được Yến Chanh, Yến Chanh cười vui vẻ cùng thư phụ hùng phụ nói chuyện phiếm, sau đó ba trùng cùng nhau giơ bình thủy tinh chạm cốc.
Lê Lộ lặng lẽ bước qua đi.
Bé Chanh thật ra rất buồn bực.
Bé vừa mới bắt đầu rất hưng phấn ôm dinh dưỡng tề uống một hớp lớn, sau đó thần sắc từ hưng phấn chuyển thành thất vọng.
Rõ ràng dinh dưỡng tề đẹp như vậy,sao lại uống không ngon chút nào nha??
Yến Thỉ cùng Văn Khanh thấy biểu cảm của bé Chanh, đều nở nụ cười. Phần của Yến Thỉ cùng Văn Khanh kia đã bị bọn họ uống hết một nửa, mặt không đổi sắc bình luận: " Qua nhiều năm như vậy, hương vị vẫn là một chút cũng không thay đổi mà. "
" Đúng vậy.Chỉ là đã lâu không uống, còn có chút hoài niệm. "
Bé Chanh tò mò hỏi: " Trước kia thư phụ cùng hùng phụ rất thường uống sao? "
Yến Thỉ quơ quơ bình thủy tinh: " Ba rất ít uống, thư phụ con mới thường uống. "
Văn Khanh liền kể cho bé Chanh nghe những việc y trải qua khi làm quân thư, bao gồm cả việc không có thời gian ăn cơm chỉ có thể uống dinh dưỡng tề.
Bé Chanh nghe mê mẩn, lập tức cảm thấy dinh dưỡng tề cũng không khó uống nữa.
Cuối cùng Văn Khanh tổng kết: " Mỗi lần thuận lợi kết thúc nhiệm vụ, chúng ta đều sẽ tìm vui trong khổ đau, dùng dinh dưỡng tề chạm cốc. Bé Chanh muốn thử một chút không? "
" Muốn chạm cốc! "
Vì thế Yến Thỉ liền giơ lên chai dinh dưỡng tề, cùng Văn Khanh chạm vào chai dinh dưỡng tề của bé Chanh, theo sau uống một hơi cạn sạch. Bé Chanh liền học theo bọn họ uống sạch dinh dưỡng tề, phảng phất như mình cũng trở thành quân thư uy phong.
Mắt sắc Yến Thỉ thấy được Lê Lộ ở bên cạnh, nổi lên chút tâm tư trêu đùa tiểu hài tử, vẫy vẫy tay với bé: "Cháu cũng muốn uống dinh dưỡng tề sao? "
Không nghĩ tới, lời này vừa ra, Lê Lộ xoạch xoạch rớt nước mắt.
Yến Thỉ há hốc miệng, mê mang lại vô tội nhìn về phía Văn Khanh: " Anh chưa có nói cái gì mà...? "
Bé Chanh không rảnh quan tâm đến hùng phụ, vội vàng nhảy xuống ghế an ủi Lê Lộ. Tuy bé không quen thân với tiểu thư trùng này, nhưng là cậu ấy khóc nha.
Bé cẩn thận đưa khăn tay cho cậu ấy: " Sao cậu lại khóc nha? "
Lê Lộ gục xuống đầu nhỏ cùng tiểu cánh, khụt khịt nói: " Tớ cũng muốn uống dinh dưỡng tề... Nhưng thư phụ đã làm đồ ăn rất vất vả... Tớ không nên muốn uống dinh dưỡng tề... "
Yến Thỉ hỏi bé: " Vậy cháu là ngay từ đầu đã muốn uống dinh dưỡng tề, vẫn là chờ thư phụ làmxong đồ ăn rồi mới nói muốn uống dinh dưỡng tề? "
Lê Lộ sửng sốt một hồi, nhỏ giọng nói: " Cháu không biết... Nhưng là nếu lúc chọn thư phụ hỏi cháu, cháu sẽ chọn dinh dưỡng tề... "
Yến Thỉ đã hiểu. Hắn đổi cách nói: " Nếu hôm nay bé Chanh muốn ăn đồ ăn thư phụ nấu, thư phụ cực cực khổ khổ nấu xong, bé lại một ngụm không ăn, chú nhất định sẽ bảo bé Chanh xin lỗi thư phụ. "
Bé Chanh chạy đến bên cạnh Văn Khanh , ôm lấy cánh tay y nói thầm: " Bé sẽ không làm vậy đâu. " Văn Khanh sờ sờ đầu của bé.
Yến Thỉ tiếp tục nói: " Nhưng nếu là thư phụ bé tự quyết định muốn nấu, vô luận y có bao nhiêu vất vả, đều không quan hệ với bé Chanh, bé Chanh có thể tự do lựa chọn đồ ăn mình muốn ăn. "
Có thể làm, cũng có thể không làm, nhưng không thể cưỡng bách hài tử lựa chọn, vĩnh viễn không cần làm việc chỉ tự mình cảm động.
Lê Lộ mở to hai mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên bé nghe cách nói này, làm thế giới nhỏ của bé rộng mở thông suốt.
Cũng không phải bé làm thư phụ vất vả nha!
Yến Thỉ tiếp tục nói: " Cho nên, theo ý chú, cháu không sai, có đồ ăn muốn ăn sao lại sai chứ? "
Văn Khanh tiếp lời hắn: " Chỉ là cháu không có nói với thư phụ trước khi thư phụ nấu ăn, cho nên các cháu sinh ra mâu thuẫn nhỏ. Tiếp theo muốn chủ động nói cho thư phụ biết suy nghĩ của cháu nha. "
Đôi mắt Lê Lộ càng ngày càng sáng, nặng nề gật gật đầu.
Bé lấy hết can đảm, hỏi bọn hắn: " Vậy, dinh dưỡng tề uống ngon sao? "
Ba trùng trăm miệng một lời: " Không ngon. "
Lê Lộ ngây người: " A? "
Bé Chanh bổ sung: " Một chút, cực kỳ, vô cùng không ngon!! "
Lê Lộ không hiểu: " Thế vì sao cậu còn muốn uống nha? "
Bé Chanh thâm trầm nói: " Tớ bị bề ngoài xinh đẹp của nó lừa gạt. "
Yến Thỉ cùng Văn Khanh cười to lên.
Lê Lộ lá gan lớn hớn rất nhiều, hỏi Yến Thỉ: " Các chú có biết dinh dưỡng tề khó uống không? Vì sao còn để cậu ấy chọn dinh dưỡng tề? "
Yến Thỉ chậm rì rì giải thích, không vì Lê Lộ là một tiểu trùng nho nhỏ mà có lệ: " Chúng ta biết, nhưng bé Chanh không biết. Chỉ có để bé tự nếm thử, mới biết được có thích hay không. "
Dụ Chiếu đi rửa mâm, khi ngang qua đám trùng Yến Thỉ, nghe được cuộc nói chuyện của họ. Khi Dụ Chiếu nhìn về phía Yến Chanh, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ khó có thể phát hiện.
Không trùng biết, tiểu trùng thiên tài của đế quốc trùng tinh, hóa ra cũng có một ngày, sẽ hâm mộ một tiểu thư trùng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro