Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Nhiệm vụ này vừa ra, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức phản ánh trước.
【 Để hùng trùng đơn độc mang nhãi con?? Ngươi xem mấy hùng trùng kia như là sẽ biết mang nhãi con sao? 】
【 Tôi nói thẳng nhé, ngoại trừ Yến Thỉ kia, vài vị hùng trùng khác thật sự có từng cùng hài tử ở chung quá sao? 】
【 Dụ Chiếu làm sao bây giờ? Hùng trùng Dụ gia còn chưa có tới mà? 】
【 Phỏng chừng là muốn giao cho hùng trùng khác mang? 】
【 Không phụ trách nhiệm như vậy? Tổ tiết mục an bài thật kém cỏi, không thể chờ hùng trùng Dụ gia tới lại an bài phân đoạn này sao? 】
......
Năm gia đình tụ ở trong phòng khách, không khí có chút quái dị.
" Bởi vì hùng trùng trong tổ khách quý Dụ gia không có mặt tại hiện trường, nên trùng con sẽ từ hùng trùng Diêu gia Diêu Lý tiên sinh phụ trách. "
" Tôi không đồng ý. " Tần Triệt đứng lên, cau mày nhìn về phía quang bình.
Hắn không thể chịu đựng việc Dụ Chiếu ở cùng một chỗ với loại gia đình như Diêu gia.
Nhưng mà tổ tiết mục một bước cũng không nhường: " Trừ phi hùng trùng của ngài có thể đến hiện trường, nếu không tổ tiết mục sẽ dựa theo an bài tiến hành. "
Chính là Dụ Vinh Trạch sao có thể sẽ tới hiện trường đâu? Hắn thậm chí không biết chuyện này. Tần Triệt âm thầm cắn răng, trong lòng nhớ kỹ vụ này.
" Nhiệm vụ lần này sẽ dùng hình thức phân tổ, Lê Tri Hành cùng Bùi Tịch một tổ, Yến Thỉ cùng Diêu Lý một tổ. "
【 Sắp xếp này, trước mắt tối sầm. 】
【 Để tiểu thiên tài ở cùng gia đình đếm ngược... Nghĩ sao hay vậy. 】
【 Tổ tiết mục dường như, không nói giỡn. 】
【 Tôi cười chết, không có miệng x giả thanh cao, loạn mang nhãi con x bãi lạn vương. 】
【 Lầu trên, ông sẽ bị fans Lê Tri Hành xử, tự cầu nhiều phúc 】
Khương Nhuận lo âu: " Chúng tôi thì sao? Bọn họ muốn đi đâu? Chúng tôi không thể đi theo sao? "
" Thư trùng gia trưởng sẽ lưu tại biệt thự, cùng xem quá trình hùng trùng mang nhãi con, trong lúc này không được rời đi. "
Văn Khanh ra tiếng hỏi: " Cho nên là hai tổ gia đình phân biệt mang theo trùng con, ở chỗ nào đó vượt qua 24 giờ sao? "
Tổ tiết mục cho khẳng định: " Không sai. Đương nhiên, không đơn giản chỉ là vượt qua 24 giờ như vậy. Nhiệm vụ lần này sẽ diễn ra tại học viện âm nhạc đế quốc, hai tổ gia đình sẽ được phân phối đạo sư, nhóm trùng con cần hoàn thành khiêu chiến đàn piano. "
Chúng trùng ồ lên.
Đàn piano là một trong những nhạc cụ của trùng tộc, rất dễ đàn, âm sắc linh hoạt kỳ ảo, là nhạc cụ rất được hoan nghênh.
" Cái gì là đàn piano? " Bé Chanh lặng lẽ hỏi Yến Thỉ.
Yến Thỉ miêu tả: " Là một loại nhạc cụ có bàn phím, có ấn phím đen trắng giao nhau, thân đàn màu ngân bạch, khi đàn lên thanh âm rất êm tai. "
" Oa! " Đôi mắt bé Chanh sáng lấp lánh: " Còn muốn đàn thử nha. "
" Tớ biết cái gì là đàn piano! Thư phụ sẽ đàn đàn piano! Đặc biệt dễ nghe! "
Lê Lộ lớn tiếng kêu, còn quay đầu lại hướng Vân Nhược Thủy chứng thực: " Đúng không! "
Vân Nhược Thủy đối mặt với ánh mắt tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu của những trùng khác, không chỉ có thoải mái hào phóng thừa nhận, hơn nữa còn đặt câu hỏi với tổ chương trình: " Chỉ là biết một ít mà thôi, cũng chưa từng dạy cho Kiều Kiều cùng Lộ Lộ. Đàn piano tuy rất dễ đàn, nhưng là với nhóm trùng con mà nói vẫn là có chút khó khăn đi? "
Tổ tiết mục đưa ra trả lời: " Ca khúc của nhiệm vụ rất đơn giản rất cơ sở, mục đích là để nhóm trùng con tiếp xúc cùng hiểu biết nhạc cụ, cảm thụ âm nhạc. "
" Phương thức khiêu chiến cũng rất đơn giản,hoàn thành ca khúc ở trên sân khấu học viện Âm Nhạc là được. Dưới sân khấu sẽ có trùng chấm điểm, tổ nào có tổng số điểm cao nhất sẽ chiến thắng. "
【 Tê... Vân Nhược Thủy, giống như chính là tốt nghiệp học viện Âm Nhạc đế quốc! 】
【 Má ơi, tài nguyên tốt như vậy, vậy mà không nhân lúc còn sớm dạy trùng con học sao? 】
【 Không nghĩ tới còn có thư trùng sẽ đàn piano. 】
【 Lầu trên, thiếu khinh thường thư trùng đi. Hơn nữa Vân Nhược Thủy người ta chính là xuất thân hoàng tộc đó. 】
【 Chỉ có tôi để ý nhóm trùng con nhỏ như vậy liền phải học đàn sao... Thật vất vả... 】
Vân Nhược Thủy tỏ vẻ tán thành với câu trả lời của tổ chương trình, chỉ là đem ánh mắt lo lắng đầu hướng Lê Tri Hành.
Những gia trưởng khác càng là mặt ủ mày chau. Không chỉ có để hùng chủ đơn độc mang nhãi con, còn muốn cho nhãi con đi học tập đàn piano, thậm chí còn muốn lên đài biểu diễn triển lãm!
Ánh mắt u oán của Khương Nhuận cơ hồ xuyên thấu qua hùng chủ của hắn. Bùi Tịch không quá thích ứng với việc thư quân trầm mặc ít lời, mở miệng an ủi: " Đừng lo lắng. "
Tổ tiết mục cho mấy gia đình thời gian giảm xóc, tuyên bố hai giờ sau, hùng trùng muốn mang theo trùng con đi đến học viện Âm Nhạc.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp vừa thảo luận vừa quan sát năm gia đình này.
Tần Triệt vẫn luôn xanh mặt, đi qua nói gì đó với Diêu Lý, hai trùng tan rã trong không vui, Dụ Chiếu tự mình thu thập rương hành lý nhỏ, yên lặng đứng ở một bên.
Vân Nhược Thủy tự tay chuẩn bị không ít thứ tốt cho hai trùng con, sau đó lại kiểm tra hành lý của Lê Tri Hành, dặn dò Lê Kiều chăm sóc đệ đệ. Lê Lộ có chút mệt rã rời, nháo muốn ôm, Lê Tri Hành đành phải ôm bé lên. Lê Kiều nắm góc áo hùng phụ, khẽ gật đầu đáp lại thư phụ, có chút hâm mộ nhìn thoáng qua đệ đệ Lê Lộ được hùng phụ ôm vào trong lòng.
Diêu Lý thì vẻ mặt khó chịu chỉ huy thư quân A Nhiên bận trước bận sau, Diêu Thốc ngồi trên sô pha, ăn đồ ăn vặt không biết lấy từ đâu ra, còn la hét muốn đi ra ngoài chơi.
Khương Nhuận vừa thu thập đồ vật, vừa lải nhải nói những việc cần chú ý khi mang Bùi Tuyết cho Bùi Tịch nghe: " A Tuyết nhát gan, muốn chú ý nhiều một chút. Nếu như đến chỗ nhiều người, nhất định phải thời thời khắc khắc nắm chặt tay con...... "
Bùi Tịch nghiêm túc gật đầu, Bùi Tuyết từ lúc nghe thấy nhiệm vụ liền dính sát Khương Nhuận lại đột nhiên khóc nức nở nói: " Con không muốn rời khỏi thư phụ...... "
Khương Nhuận sửng sốt. Bùi Tuyết chưa bao giờ biểu đạt ý nghĩ của mình như lúc này, lần đầu tiên biểu đạt, thế nhưng là bởi vì không muốn rời khỏi hắn. Khương Nhuận ngồi xổm xuống ôm lấy Bùi Tuyết, nhỏ giọng an ủi nhóc: " Không sao đâu, chỉ là rời khỏi một ngày, con rất nhanh thôi là có thể nhìn thấy thư phụ nha... "
Chính là an ủi không dùng được, Bùi Tuyết không tiếp thu được hiện thực thư phụ không thể làm bạn nhóc. Nước mắt từng viên từng viên lăn xuống, tiếp theo khóc lên, khiến Khương Nhuận đau lòng hỏng rồi.
Bi thương phảng phất sẽ lây bệnh, không bao lâu, nhóm trùng con đều đột nhiên ý thức được thời gian tiếp theo, thư phụ sẽ không theo bọn họ, tiếng khóc tức khắc vang lên một mảnh. Diêu Thốc vừa rồi còn vô tâm không phổi ôm A Nhiên gào khóc, muốn cho thư phụ đi theo; Lê Lộ trong lòng ngực Lê Tri Hành giãy giụa muốn Vân Nhược Thủy ôm bé, chôn mặt vào cổ hắn khóc nức nở, liền Lê Kiều ngoan ngoãn nhất đều lau lau nước mắt.
【 Ai u, tôi xem không được cái này. 】
【 Mộng hồi vườn trẻ... Thật muốn khóc. 】
【 Ô ô ô sao tôi cũng có chút nhớ thư phụ. 】
【 Lầu trên kia, đừng quá thái quá. 】
Bé Chanh mới vừa cùng hùng phụ thư phụ thu thập thứ tốt, liền thấy một màn trước mắt này, sau khi hiểu ra thư phụ không thể đi theo, cũng mếu máo, đỏ vành mắt.
Văn Khanh ôm bé Chanh lên, xoa xoa nước mắt cho bé: " Sao lại khóc? Cùng hùng phụ đi ra ngoài chơi không phải rất tốt sao? "
Bé Chanh nghẹn ngào nói: " Họ... Bọn họ đều khóc, làm con... Con cũng muốn khóc... "
Văn Khanh dở khóc dở cười, y dỗ bé Chanh một chút, bé Chanh quay đầu muốn tìm hùng phụ, lại thấy Yến Thỉ đi về phía Tần Triệt bên kia, sau khi nói với hắn gì đó, Tần Triệt gật gật đầu, mệt mỏi trở lại phòng. Yến Thỉ nắm Dụ Chiếu đi về phía bên này.
Việc này làm bé Chanh thật sự có chút muốn khóc. Không biết vì sao, bé thấy một màn này trong lòng rầu rĩ, muốn tiến lên làm hùng phụ buông tay Dụ Chiếu ra, muốn cho Dụ Chiếu cách hùng phụ xa một ít.
Bé Chanh không biết cái gì là ghen ghét, bé chỉ là lại có chút khổ sở lặng lẽ nói với thư phụ: " Hùng phụ có phải là càng thích Dụ Chiếu không ạ? "
Văn Khanh kinh ngạc: " Hả? Vì sao con lại nghĩ vậy? "
Bé Chanh nhỏ giọng cáo trạng: " Sáng hôm nay hùng phụ ở riêng với Dụ Chiếu, hiện tại lại không dỗ con mà đi tìm Dụ Chiếu... Con không thích như vậy. "
Văn Khanh bật cười, y thả bé Chanh xuống, ngữ khí kiên định: " Bé Chanh vĩnh viễn là trùng con hùng phụ yêu nhất yêu nhất, con có thể tự mình hỏi hùng phụ một chút. "
Yến Thỉ vừa vặn mang theo Dụ Chiếu đi đến bên người bọn họ: " Đều là một tổ, anh liền mang bé lại đây trước. Chờ bọn họ khóc xong chắc là có thể đi rồi. "
Dụ Chiếu kéo rương hành lý nhỏ của mình, lễ phép chào Văn Khanh. Văn Khanh cười gật gật đầu, bé Chanh nhào hướng Yến Thỉ, muốn hắn ôm.
Yến Thỉ không rõ nguyên do bế bé lên, nhìn về phía Văn Khanh. Văn Khanh cười dùng khẩu hình nói: ' Ghen đó '
Yến Thỉ ngầm hiểu, tùy ý bé Chanh dính hắn, ôn thanh tế ngữ tạm biệt Văn Khanh: " Chăm sóc tốt cho mình nhé, chờ bọn anh trở về. "
" Em biết, em chờ các anh. "
Văn Khanh nhịn không được cười, lại sinh ra chút cảm xúc không tha. Bọn họ hẳn là gia đình duy nhất ở đây mà hùng chủ không yên tâm thư quân đi. Rõ ràng Văn Khanh cũng từng là quân thư dẫn quân tác chiến, nhưng ở trong mắt Yến Thỉ, thư quân của hắn kiều quý dễ bị thương, hắn luôn là không yên lòng.
Tiếng loa siêu lớn của tổ tiết mục lại vang lên tới, thúc giục hùng trùng mang theo trùng con xuất phát. Mấy thư trùng trong các gia đình nhìn theo bọn họ rời đi, nhóm trùng con vừa khóc vừa phất tay, Khương Nhuận quay lưng lại lén lau nước mắt.
Trong một mảnh hỗn loạn, Yến Thỉ mang theo Yến Chanh cùng Dụ Chiếu, cùng chung quanh không hợp nhau. Sau khi bé Chanh được hùng phụ kiên nhẫn ôm, tâm tình biệt nữu với Dụ Chiếu cũng biến mất. Bé hứng thú bừng bừng cùng Dụ Chiếu bô bô nói chuyện, có vẻ tâm tình rất tốt.
Lê Tri Hành cùng Bùi Tịch mang theo trùng con, dẫn đầu bước lên phi thuyền tổ tiết mục chuẩn bị.
Phi thuyền bên phía Yến Thỉ cũng đã ngừng, bọn họ bước lên phi thuyền, vẫn luôn đang đợi Diêu gia.
Nhưng là Diêu Thốc vẫn luôn không muốn rời đi thư phụ, trường hợp vô cùng căng thẳng.
Diêu Lý đầy mặt không kiên nhẫn, làm A Nhiên nhanh lên dỗ Diêu Thốc. A Nhiên luống cuống tay chân, chính là dù an ủi cùng hứa hẹn như thế nào, Diêu Thốc chính là không muốn buông tay.
Diêu Lý bị chúng thư trùng vây xem, thẹn quá thành giận, ném xuống một câu: " Chỉ có con là không hiểu chuyện. " rồi xoay người đi về phía phi thuyền.
Diêu Thốc thấy hùng phụ tức giận, không dám lại dây dưa thư phụ, nghiêng ngả lảo đảo muốn đuổi theo.
Diêu Lý đi nhanh bước lên phi thuyền, hắn không có chú ý tới, Diêu Thốc ở phía sau bởi vì chạy trốn quá nhanh, toàn bộ trùng ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này, một thân ảnh nho nhỏ vèo một chút từ bên người Diêu Lý nhảy xuống.
Mặt đường thô ráp làm bị thương đã thịt non nớt của tiểu hùng trùng, Diêu Thốc nghe thấy mặt sau truyền đến tiếng thư trùng kinh hô, lập tức cảm thấy nan kham lại thương tâm.
Đang lúc khi nhóc tự sa ngã, lại nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp cộp. Nhóc hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, thấy tiểu thư trùng nhóc cười nhạo vào ngày phát sóng trực tiếp đầu tiên, giờ phút này đứng ở trước mặt nhóc, vươn tay với nhóc.
" Nhanh đứng dậy, chúng ta sắp đuổi không kịp bọn họ nha. "
Diêu Thốc vươn tay đặt lên cánh tay nhỏ của Yến Chanh, nức nở đứng lên, một viên kẹo bị nhét vào lòng bàn tay nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro