Chương 9
Tác giả: Nhất Bôi Liễu Chanh Trấp
======
Khi A Nhiên thấy Diêu Thốc té ngã, đã muốn đến nâng nhóc dậy, nhưng bé Chanh nhanh hơn hắn, chờ khi hắn lấy lại tinh thần, Diêu Thốc đã được bé Chanh kéo tay đi đến trên phi thuyền.
Hắn ngơ ngác nhìn cửa phi thuyền đóng lại, sau đó bay về phía không trung, thẳng đến không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, hắn cảm thấy bả vai bị vỗ nhẹ một chút. A Nhiên nhìn về phía sau, Văn Khanh cười với hắn: " Cùng về thôi. "
A Nhiên cười cảm kích, cùng Văn Khanh sóng vai đi tới, nói một câu không đầu không đuôi: " Cảm ơn... Ngài dạy dỗ trùng con rất tốt... "
Văn Khanh sửng sốt một chút, rồi hiểu ra ý A Nhiên. Y nhẹ nhàng lắc đầu: " Là bé Chanh rất tốt. "
A Nhiên nhìn chăm chú vào Văn Khanh: " Đúng vậy, nhưng là ngài cùng hùng chủ của ngài... Cũng là những phụ thân tốt. "
Văn Khanh vừa định nói gì đó, thì thấy A Nhiên đỏ vành mắt, y liền không có ra tiếng, an tĩnh chờ đợi hắn nói hết.
A Nhiên run rẩy mở miệng: " Tôi cùng hùng chủ... Chúng tôi không phải là gia trưởng đúng tư cách... "
Hắn giống như tìm được hốc cây để trút bầu tâm sự, nói hết toàn bộ tình huống gia đình bọn họ cho Văn Khanh nghe.
Diêu Lý, hùng chủ của A Nhiên ra đời trong một gia tộc truyền thống và giàu có, mà A Nhiên còn lại là trùng con bị vứt bỏ ở cửa nhà Diêu gia.
Hùng phụ cùng thư phụ của Diêu Lý là trùng dịu dàng lại hiền hoà, bọn họ không thể gặp trùng con chịu khổ, liền nhận nuôi A Nhiên.
Tuy Diêu Lý lớn hơn A Nhiên mấy tuổi, nhưng cho rằng hắn đã đến đoạt địa vị của mình trong lòng hùng phụ thư phụ, thường xuyên khi dễ A Nhiên. Nhưng A Nhiên rất thích anh trai nhỏ này, chẳng sợ luôn là bị khi dễ, cũng thích dán hắn.
Tuy A Nhiên là trùng cái, lại so với hùng trùng yếu ớt nhất còn muốn thể nhược hơn rất nhiều, luôn là ba ngày hai đầu sinh bệnh. Thư phụ hùng phụ của họ đều rất bận, chỉ có Diêu Lý sẽ chịu thương chịu khó chăm sóc hắn.
Sau lại hai người bọn họ cứ tự nhiên mà vậy mà yêu nhau, Thư phụ hùng phụ của Diêu Lý cũng rất vui mừng chúc phúc.
Chẳng sợ A Nhiên bị trùng khác nghị luận là đồng dưỡng phu, hắn cũng không thèm để ý. Diêu Lý tính tình cổ quái, cũng có rất nhiều bệnh chung của hùng trùng, nhưng là A Nhiên một chút cũng không để bụng, với hắn mà nói, Diêu Lý không chỉ là ái nhân, mà còn là anh trai lớn nuôi hắn trưởng thành.
Chỉ là sau khi kết hôn bọn họ vẫn luôn không thể dựng dục trùng trứng, dưới sự dò hỏi nói bóng nói gió của thân thích trong tộc, Diêu Lý không kiên nhẫn mang theo A Nhiên đi kiểm tra, lại được đến một cái sét đánh giữa trời quang.
A Nhiên là trời sinh nhược thư, rất khó giữ được trùng trứng, trừ phi dùng thủ đoạn kỹ thuật cao, nhưng kết quả rất có thể là một mạng đổi một mạng.
A Nhiên lã chã chực khóc, Diêu Lý lại chặt chẽ nắm tay hắn, nói với hắn, chúng ta không cần trùng con.
Nhưng là hiện thực cũng không dễ dàng như vậy, Diêu Lý đã chịu vô số nhạo báng, năm đó có một ít điển hình lên tiếng của hùng trùng, như là " Thư trùng không thể sinh chính là phế vật " " Tôi chỉ biết dưỡng tiểu hùng trùng " vân vân cũng lọt vào phản phệ. Nhưng hắn tùy ý bọn họ cười nhạo, vẫn cứ ngăn cản toàn bộ áp lực, tuyệt không chịu nhả ra hưu bỏ thư quân.
Có thân thích khuyên Diêu Lý nạp thư hầu, lại cùng A Nhiên cùng nhau nuôi nấng dựng dục trùng con.
Diêu Lý lạnh mặt, mắng thân thích một trận. Hắn vì A Nhiên, cơ hồ cùng toàn bộ gia tộc quyết liệt. May mắn thư phụ hùng phụ của Diêu Lý đều thực khai sáng, duy trì cùng giữ gìn gia đình nhỏ của bọn họ.
Mọi chuyện hắn làm A Nhiên đều biết, nhưng càng là như vậy, hắn càng thống khổ.
Nếu không có hắn, vậy thì tốt rồi...
A Nhiên mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng, hắn lừa Diêu Lý đi ra ngoài, muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, nhưng là bị Diêu Lý phát hiện ra chỗ không ổn, kịp thời cứu được.
Lại sau lại, Diêu Lý lạnh mặt mang một tiểu hùng trùng mới vừa phá xác xuất hiện, ném cho A Nhiên. Trùng con kia chính là Diêu Thốc, là Diêu Lý ngồi canh trùng trứng chưa phá xác rất nhiều ngày ở viện phúc lợi mới ngồi canh đến.
Kỳ thật đây là hành vi cực kỳ không có trách nhiệm, Diêu Lý sẽ không dưỡng hài tử, trạng thái tinh thần của A Nhiên cũng không thích hợp dưỡng hài tử, nhưng với A Nhiên mà nói, sự xuất hiện của đứa nhỏ này chính là cứu rỗi.
Hắn không bao giờ còn phải chịu đựng trùng khác phê bình, hơn nữa trên thế giới này, bắt đầu có trùng ỷ lại hắn, cần hắn, trạng thái tinh thần của hắn từng ngày từng ngày chuyển biến tốt đẹp. Mà Diêu Lý, chỉ cần A Nhiên có thể sống sót, mặt khác đều không sao cả.
A Nhiên chăm sóc Diêu Thốc, cơ hồ đạt tới trình độ cưng chiều. Chẳng sợ Diêu Thốc nửa đêm khóc nháo, hoặc là nghịch ngợm tùy hứng, A Nhiên vĩnh viễn cảm xúc ổn định, trước tiên an ủi. Diêu Thốc thực dính A Nhiên, A Nhiên rất rất thỏa mãn, nhưng là giao lưu giữa hắn cùng hùng chủ lại từng ngày giảm bớt.
Diêu Thốc từng ngày lớn lên, có đôi khi A Nhiên nhớ tới Diêu Lý, muốn cùng hắn tán gẫu một chút, lại chỉ có thể được đến sự đáp lại lạnh nhạt. A Nhiên rất hoang mang, cũng rất sợ hãi, nhưng hắn không rõ vì sao Diêu Lý sẽ tức giận, cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Mà Diêu Thốc lại là trùng con có nhu cầu cao, hắn không có quá nhiều tinh lực đặt ở trên người Diêu Lý, chỉ có thể đem toàn bộ nhiệt tình thả xuống ở trên người Diêu Thốc.
Lại không nghĩ rằng, quan hệ giữa Diêu Thốc và hùng phụ càng ngày càng lạnh băng, hơn nữa Diêu Thốc bị hắn chiều hư, biến thành một tiểu bá vương, ai nói cũng không nghe.
Hắn mang theo Diêu Thốc tham gia tiết mục, chính là muốn học tập cách làm để giáo dục tốt Diêu Thốc, sửa đúng hành vi của nhóc. Hắn cũng không có hy vọng xa vời với việc Diêu Lý cũng tới. Nhưng là khi Diêu Lý biết được bọn họ phải rời khỏi mười ngày, vẫn là theo tới.
Nhưng là thực hiển nhiên, vấn đề của bọn họ cũng không có được đến giải quyết, A Nhiên cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Nói một hồi, A Nhiên xoa xoa đôi mắt, xin lỗi Văn Khanh: " Thật sự ngại quá, làm phiền ngài nghe tôi nói những điều này. "
Văn Khanh nghe được thực nghiêm túc, y hỏi A Nhiên: " Anh cùng Diêu Lý có mâu thuẫn sao? "
Khuôn mặt xinh đẹp của A Nhiên nhiễm chút phấn hồng, hắn ấp úng nói: " Không có... Chúng tôi thật ra vẫn luôn rất hài hòa... Nhưng tôi luôn là không hiểu rõ, hắn vì sao sẽ đột nhiên tức giận? "
Văn Khanh không ngừng cố gắng: " Tôi đoán, mỗi lần anh chú ý tới Diêu Thốc, hắn đều tức giận đi? "
A Nhiên hồi tưởng một chút, thật đúng là như vậy, hắn phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy tay Văn Khanh: " Không sai! Nhưng là hắn càng tức giận, tôi càng không dám cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể càng chú ý tiểu Thốc... "
Văn Khanh nở nụ cười, dung nhan thanh lãnh thoáng chốc nhu hòa, A Nhiên có chút xem ngây người.
" Tôi biết vấn đề ở đâu. Hùng chủ của anh, ghen với Diêu Thốc. "
A Nhiên không phản ứng lại, hắn làm sao cũng không thể tin Diêu Lý sẽ ghen. " Vì sao chứ? "
" Anh chú ý đến Diêu Thốc quá nhiều, thì sự chú ý dành cho hắn sẽ ít đi. Hùng trùng đều là như thế này, so trùng con còn không phân rõ phải trái, luôn muốn anh đối xử công bằng. "
A Nhiên ngơ ngác nghe Văn Khanh nói: " Anh đã là gia trưởng rất tuyệt rồi, không cần lại học tập. Yêu cầu thay đổi chính là hùng chủ của anh. "
" Diêu Thốc còn nhỏ, có một số việc cũng có thể dần dần dạy nhóc. Hiện tại quan trọng nhất chính là hòa hoãn quan hệ của nhóc của hùng phụ. "
A Nhiên không tự giác gật đầu, thậm chí muốn móc ra notebook viết bút ký.
" Tôi có thể nhìn ra, Diêu Thốc rất sợ Diêu Lý, Diêu Lý cần phải thay đổi thái độ của hắn. Hiện tại chúng ta về trước, xem bọn hắn ở chung thế nào đi? "
Trong mắt A Nhiên đựng đầy vui lòng phục tùng với Văn Khanh: " Ừm! Xin ngài nói cho tôi biết nên làm thế nào. "
Văn Khanh cùng hắn nói gì đó, hai người cùng đi vào trong biệt thự.
*
Hiện tại màn ảnh chuyển sang mấy hùng trùng đang đơn độc mang nhãi con.
Bốn hùng trùng phụ thân đã mang theo nhóm trùng con đồng thời đến học viện Âm Nhạc đế quốc.
Học viện Âm Nhạc đế quốc tọa lạc ở thủ đô trùng tinh, cực kỳ hoa mỹ, vẻ ngoài là một tòa lâu đài màu ngân bạch, điêu lan ngọc thế, tráng lệ huy hoàng.
Lối vào, là thảm thực vật rậm rạp bằng phẳng, chính giữa suối phun, là một bức tượng hùng trùng ôm ấp đàn hạc.
Mấy chỉ trùng con không tự chủ được cảm thán ra tiếng, bé Chanh kéo tay Yến Thỉ, vẻ mặt hưng phấn chỉ vào bức tượng hỏi: " Hùng phụ! Đó là ai? "
Yến Thỉ nhìn bảng giới thiệu dưới chân pho tượng, nói cho bé: " Là thần âm nhạc, Linh Hoàng, truyền thuyết hắn chưởng quản âm luật của trùng tinh. "
Mà Diêu Thốc thấy được đồ vật càng làm cho nhóc cảm thấy hứng thú. Nhóc chỉ vào một vòng đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ dưới chân tượng Linh Hoàng, hỏi Yến Thỉ: " Cái kia chúng ta có thể ăn không? "
Yến Thỉ cười, sờ sờ đầu của nhóc: " Không được nga, đó là học sinh học viện Âm Nhạc hiến cho thần âm nhạc. "
Cầu xin phù hộ cho mình sẽ không rớt môn.
Lúc Yến Thỉ học ở trường quân đội trong trường học cũng có một tòa pho tượng, là quân thần Sư Duệ, mỗi lần đến lúc khảo thí liền có rất nhiều trùng lấy ra đồ ăn vặt của mình bãi thành một vòng, cực kỳ đồ sộ.
" Nga, được. " Diêu Thốc thất vọng thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đi theo sau bé Chanh.
Diêu Lý vẫn không có biểu tình gì, có vẻ cũng không có ý kiến gì với việc trùng con càng dính Yến Thỉ, nhưng người xem phát sóng trực tiếp rõ ràng nhìn thấy, hắn ghé sát vào nhìn những đồ ăn vặt đó, giống như đang nhớ chủng loại đồ ăn vặt.
【 Nha nha nha 】
【 Cảm giác hùng trùng họ Diêu này còn có thể cứu được. 】
【 Chỉ có tôi đặt trọng điểm ở việc bọn học sinh dâng lên đồ ăn vặt sao ha ha ha 】
Cách đó không xa, Lê Tri Hành cùng Bùi Tịch mang theo ba trùng con khác tới cùng bọn họ hội hợp. Lê Tri Hành nhìn lướt qua, ba trùng con đều dính ở bên người Yến Thỉ, Diêu Lý cô đơn lẻ bóng.
Tổ tiết mục dùng máy bay không người lái tuyên bố nhiệm vụ, làm một hàng trùng đi đến lễ đường học viện Âm Nhạc đế quốc.
Bọn họ dựa theo bản đồ tổ tiết mục đưa đi vào lâu đài, còn chưa đến gần lễ đường, đã nghe được một trận tiếng đàn du dương.
Lê Lộ hưng phấn kêu lên: " Tiếng đàn piano! "
Kết quả hành lang vọng lại giọng bé khiến bé hoảng sợ, tránh ra sau lưng ca ca che miệng lại.
Lê Tri Hành kêu bé nhỏ giọng một ít, theo bọn họ dần dần đến gần, tiếng đàn cũng càng thêm rõ ràng.
Bùi Tịch đẩy ra cửa lễ đường, bọn họ nối đuôi nhau mà vào.
Trong lễ đường tối tăm, chỉ có một tia sáng đánh vào trên sân khấu.
Trước một cây đàn piano màu ngân bạch, là một vị hùng trùng mặc tây trang đang bay múa ngón tay, tiếng nhạc dễ nghe liền vang lên theo động tác của hắn.
Mấy chỉ trùng con đều xem ngây người, đặc biệt là Bùi Tuyết, tầm mắt của nhóc bị cây đàn piano kia chặt chẽ hấp dẫn trụ, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại có đàn piano cùng âm nhạc.
Một khúc kết thúc, lễ đường sáng lên ánh đèn. Vị hùng trùng đánh đàn kia đứng lên, khom lưng với bọn họ.
Vài vị hùng trùng gia trưởng vì hắn vỗ tay, nhóm trùng con cũng liều mạng vỗ tay.
Vị hùng trùng kia cười đi về phía bọn họ, diện mạo sạch sẽ tú khí, tự giới thiệu: " Chào các vị, tôi là học sinh Quý Diệu Thanh hệ piano của học viện Âm Nhạc đế quốc. Hôm nay sẽ do tôi dẫn nhóm trùng con vào lâu đài âm nhạc. "
【 OMG hùng trùng này tôi có thể! 】
【 Trong vòng ba giây, tôi muốn toàn bộ tin tức của hắn. 】
Quý Diệu Thanh cười hỏi nhóm trùng con: " Các em có ai từng tiếp xúc qua đàn piano không? "
Lê Lộ lớn mật giơ lên tay, còn đem tay Lê Kiều cũng giơ lên: " Thư phụ của bọn em biết đàn piano! "
Lê Kiều tránh thoát khỏi tay đệ đệ, nhỏ giọng bổ sung một câu: " Nhưng bọn em không biết...... "
Quý Diệu Thanh vốn dĩ kinh ngạc một chút, nghe được Lê Kiều giải thích mới hiểu ra, cười an ủi bọn họ: " Không sao, chúng ta đều là bắt đầu từ con số 0. "
Hắn cùng nhóm trùng con giao lưu xong, liền ngẩng đầu cùng các hùng trùng gia trưởng nối tiếp, muốn dẫn bọn họ đi phòng đàn của mỗi người.
Khi hắn định mở miệng, ánh mắt chạm đến Yến Thỉ, sắc mặt đột biến.
Những hùng trùng khác cảm giác không đúng, nghi hoặc nhìn hắn, Yến Thỉ càng là không rõ nguyên do, không thể không lễ phép mà ra tiếng: " Ách, xin hỏi có chuyện gì sao? "
Quý Diệu Thanh bừng tỉnh ý thức được đây là tiết mục phát sóng trực tiếp, vội vàng điều chỉnh trạng thái của mình, ngượng ngùng giải thích: " Thực xin lỗi, là tôi thất thố. Vị tiên sinh này... Có chút giống với người quen cũ của tôi. A, tôi dẫn các vị đến phòng đàn. "
Nói xong hắn đi ở phía trước, thế nhưng nhìn ra có vài phần hoảng loạn.
Mấy gia trưởng khác hai mặt nhìn nhau, mang theo trùng con đuổi kịp. Chỉ là mỗi một trùng đều tự cho là ẩn nấp rất tốt nhìn thoáng qua Yến Thỉ.
Yến Thỉ: " ...... "
Hắn suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được ở nơi nào gặp qua Quý Diệu Thanh.
Có lẽ thật sự có cùng trùng cùng hắn lớn lên rất giống đi.
Bé Chanh vô tri vô giác, khoái hoạt vui sướng nói Yến Thỉ: " Tiếng đàn piano thật dễ nghe! Ca ca kia cũng thật là lợi hại! Hùng phụ, con cũng có thể đàn đàn piano sao? "
Yến Thỉ nắm tay bé bước đi, cười gật đầu: " Đương nhiên có thể. Giờ chúng ta liền đi đánh đàn nè. "
" Được nha! " Bé Chanh hoan hô, quay đầu vui cười nói chuyện cùng Dụ Chiếu.
Mỗi chỉ trùng con đều phân tới rồi một gian phòng đàn. Ngoại trừ Lê Kiều Lê Lộ, bởi vì Lê Lộ làm sao cũng không chịu rời đi ca ca, Lê Tri Hành dỗ nửa ngày, cuối cùng từ bỏ, làm cho bọn họ ở cùng một phòng.
Quý Diệu Thanh một chọi một phụ đạo trùng con, một phòng một phòng luân phiên chỉ đạo, bắt đầu dạy từ âm phù cơ sở nhất, sau đó một chút quá độ đến khúc nhạc cần học.
Người xem phát sóng trực tiếp còn có các thư trùng gia trưởng cũng đang xem biểu hiện của mỗi trùng con.
Làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Bùi Tuyết sợ hãi rụt rè thế nhưng có nhạc cảm tốt nhất, học tập nhanh nhất, liền Quý Diệu Thanh đều vì thiên phú của nhóc mà kinh ngạc cảm thán. Hơn nữa Bùi Tuyết rất có kiên nhẫn, liền tính đàn thang âm khô khan cũng không phân tâm chút nào, nghiêm túc luyện tập, đem Khương Nhuận xem đến nước mắt lưng tròng.
Càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt chính là, Dụ Chiếu cư nhiên là học chậm nhất. Bé giống như đối âm nhạc dốt đặc cán mai, Quý Diệu Thanh ở lại phòng của bé rất lâu, bé mới miễn cưỡng đàn ra một ít thang âm.
Trong biệt thự, Tần Triệt nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm biểu hiện của Dụ Chiếu, nhìn có chút dáng vẻ thất vọng.
Đợi dạy xong cho toàn bộ trùng con, thì kế tiếp chính là thời gian luyện tập, từ hùng phụ đơn độc bồi trùng con nhà mình luyện tập.
Chỉ là cứ như vậy, Dụ Chiếu đã bị dư lại. Nhưng, tổ tiết mục đã an bài Quý Diệu Thanh tự mình một chọi một bồi luyện.
Bé khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngồi trên ghế, ngón tay vô cùng cứng đờ, khi dừng trên phím đàn, cảm giác như ngón tay không nghe bé sai sử.
Những phòng đàn khác truyền ra tiếng đàn làm bé bị đả kích, một cảm giác buồn nôn nảy lên yết hầu bé, bé cảm thấy cánh của mình đang ngo ngoe rục rịch.
Dụ Chiếu kinh hoảng thất thố, bé không biết thư phụ có nhìn thấy biểu hiện của bé ở phòng đàn không, hôm nay bé đã đủ không xong, không thể lại duy trì không được hoàn toàn hóa.
Bé không thể làm thư phụ thất vọng.
Dụ Chiếu nghĩ đến sáng sớm hôm nay, Yến Thỉ tiên sinh đã dạy bé khẩu quyết.
Bé nhắm mắt lại, nhẹ giọng nhắc mãi: " Vàng ba khắc, bạc hai khắc... Vàng ba khắc, bạc hai khắc... "
Bé quá mức chuyên chú, liền Quý Diệu Thanh đẩy cửa vào cũng không có chú ý tới.
Đương nhiên bé cũng không có chú ý tới, khi Quý Diệu Thanh nghe được khẩu quyết bé nhắc mãi đến ra tiếng, run rẩy tay.
Hắn cố ý làm ra chút tiếng vang, Dụ Chiếu vội vàng nhìn qua, ngoan ngoãn hô một tiếng: " Lão sư. "
Quý Diệu Thanh cười với bé: " Dụ Chiếu, đúng không? "
Hắn đến gần Dụ Chiếu, nỗ lực ức chế sự vội vàng của mình, ngồi xổm xuống lặng lẽ hỏi bé: " Có thể nói cho lão sư, khẩu quyết em vừa niệm, là ai dạy cho em không? "
Dụ Chiếu lại ngượng ngùng, nhưng vẫn là nói cho Quý Diệu Thanh: " Là... Yến Thỉ tiên sinh. Lão sư, thầy cũng biết khẩu quyết này sao? "
Vẻ mặt Quý Diệu Thanh hỗn tạp kinh hỉ cùng hoài niệm, còn có một tia cảm động, cuối cùng hắn gật gật đầu, một lần nữa giơ lên một cái mỉm cười: " Đúng vậy, thầy cũng biết khẩu quyết này. Được rồi, chúng ta tiếp tục luyện đàn thôi. "
Yến Thỉ ở phòng đàn bồi bé Chanh luyện đàn. Bé Chanh nghiêm túc đàn hai lần, có chút nhụt chí: " Con đàn không tốt. "
Yến Thỉ vẻ mặt kinh ngạc: " Sao có thể? Ba cảm thấy rất tuyệt mà. "
Bé Chanh lắc đầu, tay nhỏ vuốt phím đàn: " Con cho rằng con có thể giống như tiểu ca ca, đàn ra khúc dễ nghe. "
Kết quả chỉ là đàn ra một ít âm phù, bé còn đàn rất rất chậm.
" Không có ai là lần đầu tiên đã có thể làm được như vậy nha. Tiểu ca ca cũng là luyện thật lâu mới làm được biểu diễn hoàn mỹ như hôm nay. "
" Thật sao? " Bé Chanh ngưỡng khuôn mặt nhỏ: " Nếu con cũng kiên trì học, cũng có thể đàn được như vậy sao? "
" Đương nhiên có thể. " Yến Thỉ nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt bé: " Nhưng phải vẫn luôn kiên trì mới được. "
Bé Chanh nhăn mũi, một lần nữa nhìn nhạc phổ đơn giản, có chút cụ non nói: " Con vẫn là học được cái này trước đi. "
Yến Thỉ cười cười, trong chớp nhoáng, hắn đột nhiên cảm giác thân ảnh bé Chanh cùng Quý Diệu Thanh trùng điệp, hắn giống như nhớ tới cái gì.
Hắn nói với bé Chanh, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu: " Không vội, từ từ tới. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro