34 H nhẹ

Hai người về đến nhà thì trời đã tối.

Xe la vừa vào sân, Tiểu Niên và Tiểu Đậu đã chạy ra, "Đại huynh, tẩu tử!"

Lục Dao duỗi người nhảy xuống xe, "Lợn con hôm nay thế nào rồi?"

"Khỏe ạ, thím Đại Mãn xin cho chúng con một bát sữa dê to, lợn con uống căng tròn cả bụng."

"Nhưng không được cho ăn nhiều, không thì căng hỏng bụng đấy."

Triệu Tiểu Niên liên tục gật đầu, "Con biết rồi." Lần trước gà con cũng vì ăn quá nhiều mà bị tiêu chảy.

Tiểu Đậu kéo áo Lục Dao, thẹn thùng vẫy vẫy, "Tẩu tử, khi nào thì tẩu hầm thịt cho chúng con ăn ạ ~"

Hóa ra hai đứa nhỏ chờ cái này, Lục Dao dở khóc dở cười, "Ta đi rửa tay nấu cơm ngay đây, các con cùng anh con dọn đồ trên xe vào nhà đi."

"Vâng ạ!" Hai đứa trẻ lập tức bắt tay vào việc, ôm cải trắng vào nhà.

Lục Dao trước đem vải và bông mua được vào nhà, mấy thứ này là đồ quý giá ngàn vạn lần đừng làm hỏng.

Vừa nhớ đến mấy thứ này tốn gần hai quan tiền, Lục Dao lại không nhịn được xót của, trách không được người xưa coi vải vóc như tiền mà lưu thông, đúng là đắt thật!

Đem muối, rượu và gia vị bỏ vào tủ bếp, Lục Dao thắp đèn dầu rồi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Cắt một miếng thịt ba chỉ to, buổi sáng một cái giò không đủ ba người ăn, lần này dứt khoát làm nhiều cho bọn trẻ ăn no.

Thịt ba chỉ thái thành miếng nhỏ, cho vào nồi nước lạnh luộc qua, vớt bọt. Đợi nước sôi thì vớt thịt ra, thay nước rồi lại cho thịt vào, thêm rượu, hành, gừng, bạch chỉ và nhục quế, tiếc là không có nước hàng để tạo màu.

Lục Dao đột nhiên nhớ ra trong nhà còn ít đường, có thể thắng nước màu. Lập tức gõ một cục bỏ vào bát gốm, lấy mấy hòn than hồng từ đáy bếp ra đặt bát lên trên nướng, như vậy sẽ không sợ làm thủng nồi.

Rất nhanh đường trong bát bắt đầu tan, màu sắc dần đậm rồi nổi bọt, thấy được rồi thì Lục Dao vội lấy giẻ lau bưng bát rồi đổ vào nồi. Nồi canh suông nháy mắt biến thành màu cánh gián quen thuộc!

Lục Dao lại lần nữa tự khen mình thông minh! Chỉ cần tư tưởng không đổ nát thì cách nào cũng có!

Thịt cho vào nồi phải hầm ít nhất một canh giờ, tranh thủ lúc này thì dùng nồi khác nấu nửa nồi cháo rau, hôm nay đi dạo cả ngày chưa ăn gì, giờ bụng đã sớm réo ầm ĩ.

Ngoài phòng hai đứa trẻ dọn xong mấy củ cải, không ngừng nghỉ chạy vào bếp.

Vào phòng Triệu Tiểu Niên hít một hơi thật sâu, "Thơm quá! Sao tẩu hầm thịt thơm thế ạ!"

Triệu Tiểu Đậu thèm nhỏ dãi, đứng bên bếp lò mà muốn thò tay bốc.

"Ấy, không được chạm vào, nồi nóng bỏng tay đấy, Tiểu Niên con dẫn em vào nhà chơi đi, lát nữa thịt chín tẩu gọi."

Hai đứa trẻ quyến luyến rời khỏi bếp.

Triệu Bắc Xuyên dắt Đại Hoa vào chuồng, chuồng gia súc là mấy hôm trước hắn và bác Triệu cùng làm, dùng mấy cây gỗ thừa khi xây nhà, trên lợp cỏ tranh. Tranh thủ thời gian thì ốp thêm ván xung quanh, đỡ cho con la bị lạnh.

Cho ăn cỏ khô rồi rửa tay, vào nhà chờ ăn cơm.

Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đang nghịch mấy con lợn con trong phòng, lợn con trông có vẻ hoạt bát hơn hôm qua, chạy loanh quanh trong phòng.

"Tối ngủ thì mang lợn con ra phòng phía tây nhé, đừng để ở đây, đái khai thối lắm."

Tiểu Đậu có chút luyến tiếc, ôm con lợn đen nói: "Đại huynh, con muốn ôm nó ngủ."

"Con muốn ôm thì ra phòng phía tây ngủ với nó đi."

Tiểu Đậu bĩu môi buông lợn con ra, thôi vậy, nó không nỡ rời tẩu tử và đại huynh.

Thời gian trôi đi, mùi thịt trong nồi càng lúc càng nồng, bay qua cả nhà Điền bên cạnh.

Nhà Điền cũng đang ăn cơm, Điền Đại Tráng ngửi thấy mùi thịt thì đòi ăn thịt heo.

"Ăn cái gì thịt heo, ta thấy mày giống con heo ấy." Điền nhị tẩu gõ đũa vào đầu nó.

Điền Đại Tráng gân cổ lên gào, "Con muốn ăn thịt —— mua thịt cho con ——"

Điền Phong vội dỗ con, "Không khóc không khóc, bố ra ngoài xem, nhà ai hầm thịt mà thơm thế."

"Còn nhà ai nữa, chắc chắn là nhà Triệu hầm thịt."

Điền Phong chua lòm nói: "Nhà Triệu dạo này phất lên nhỉ, làm đậu hũ kiếm tiền thế cơ à? Vừa mua con la vừa ăn thịt, sợ là nhà giàu có ở trấn cũng không ăn ngon bằng nhà họ."

Người trong thôn đều thế, ghét người có, cười người không, chê người nghèo, sợ người giàu, trước đây hai nhà điều kiện không khác nhau mấy, nhà Điền còn hơn nhà Triệu một chút đấy. Giờ thấy nhà Triệu càng ngày càng tốt thì trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.

"Người ta có bản lĩnh, có năng lực thì anh cũng đi mà làm." Điền nhị tẩu nghĩ thoáng, dù cho chị bản lĩnh làm đậu hũ thì chị cũng không được bằng Lục Dao, chỉ nói bảo chị đẩy xe đi bán hàng thì chị đã không mở miệng nổi rồi.

Điền Đại Tráng khóc nháo cả buổi, cuối cùng được cho một quả trứng gà, nghe mùi thịt thơm mà đến cả trứng gà ngon nhất ngày thường cũng ăn không ra vị.

Lục Dao mở nồi, gắp một miếng thịt nếm thử, vừa mặn, hương vị vừa đúng, gần như không khác gì thịt kho tàu kiếp trước!

"Mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm!"

Ba anh em Triệu vội vàng chạy ra sân rửa tay, rửa xong thì kê bàn kê ghế, Triệu Tiểu Đậu kiễng chân lấy bát đũa ra, ba người đều vây quanh Lục Dao chờ hắn xới đồ ăn.

Lục Dao cầm một cái chậu gốm to, xới cả thịt lẫn canh ra, ước chừng hơn nửa chậu.

Hai đứa trẻ nhìn miếng thịt màu sắc tươi đẹp thì mắt sáng rực.

Lục Dao đưa chậu cho Triệu Bắc Xuyên, "Các con ăn trước đi, ta xới cơm ra." Ba người đứng ở chỗ không nhúc nhích, đều đợi Lục Dao xới cháo rau xong rồi cùng nhau ăn cơm.

Đợi cháo rau cũng bưng lên bàn thì cả nhà bốn người mới cầm đũa lên!

Thịt heo mềm nhừ có mùi thơm của nhục quế, lại có chút vị rượu, cắn một miếng thì nước sốt trong thịt bùng nổ trong miệng, miếng thịt nạc mỡ xen kẽ béo mà không ngán, nạc thì thơm mà không khô, ngon đến suýt nuốt cả lưỡi!

"Ngon quá, ngon quá! Tẩu cho gì vào mà thịt thơm thế ạ?" Triệu Tiểu Niên vừa ăn vừa hỏi.

Lục Dao cười thần bí, "Đây là bí quyết gia truyền, đợi con lớn rồi ta sẽ dạy cho."

"Con cũng muốn học." Triệu Tiểu Đậu nhai thịt không rõ tiếng nói.

"Đều dạy, đều dạy."

Hôm nay ăn tết, Lục Dao đem rượu còn lại lấy ra hỏi Triệu Bắc Xuyên, "Uống chút không?"

Triệu Bắc Xuyên đang cắm đầu ăn thịt thì ngẩng đầu lên, "Uống."

Lục Dao rót cho hai người mỗi người nửa chén, rượu này khi nấu ăn hắn đã nếm thử một ngụm, vị kỳ quái không giống rượu đời sau, nhưng vẫn nếm ra được chút cay nồng.

"Tẩu tử, rượu ngon không ạ?" Tiểu Đậu cũng muốn nếm thử.

Lục Dao lấy đũa chấm một chút rồi đặt lên đầu lưỡi nó.

"Tê, không ngon, cay lưỡi." Tiểu Đậu vội gắp một miếng thịt, át đi mùi rượu.

Triệu Bắc Xuyên thấy buồn cười, bưng chén uống một ngụm, rượu cay xè theo cổ họng đốt xuống dạ dày, ấm áp dễ chịu làm người thoải mái.

Lục Dao cũng nhấp một ngụm nhỏ, tuy rằng hương vị không ra gì nhưng ăn tết uống cho có không khí.

Chắc là uống rượu vào nên Triệu Bắc Xuyên mở lòng, kể cho hắn nghe nhiều chuyện trước kia, "Trước khi có ngươi, ta chưa bao giờ được uống rượu, cũng chưa ăn thịt ngon như thế này."

"Thật à?"

"Thật, đặc biệt ngon, đặc biệt tốt."

Mặt Lục Dao hơi nóng lên, bưng bát rượu uống một ngụm để che giấu sự thẹn thùng.

"Hồi cha mẹ còn sống thì nhà mình còn sống tốt, nương biết may vá, thường mua vải vụn làm đồ nhỏ bán, cha cũng biết đi săn, cứ đến mùa thu là bắt được thỏ với gà rừng, cho chúng ta tìm đồ ăn ngon."

Những chuyện này Tiểu Niên và Tiểu Đậu đều không nhớ rõ, vì khi đó chúng còn nhỏ quá.

"Sau này nương mất, cha buồn lắm, ngày nào cũng chạy ra mộ nương khóc, khóc đến mắt sắp không nhìn thấy nữa." Giọng Triệu Bắc Xuyên có chút nghẹn ngào, "Rồi sau đó cha cũng mất, trời sập......"

Lục Dao đau lòng quá, từ dưới bàn nắm lấy tay hắn.

Triệu Bắc Xuyên nắm chặt tay hắn, "Sau khi cha mất thì gánh nặng trong nhà dồn lên vai ta, khi đó Tiểu Đậu còn chưa mọc mấy cái răng, ăn không hết cháo ngô, đói khóc như mèo con. Ta không có gì cho, đi mượn bột ngô về nấu cháo cho nó."

"Còn có một lần Tiểu Niên bị sốt, nóng đến người run rẩy. Ta ôm nó chạy đến nhà Triệu bà bà, Triệu bà bà cũng không có cách nào, bà bảo tối nay nếu không hạ sốt thì con bé chỉ sợ không sống được."

"Lúc ấy...... Ta đã nghĩ nếu Tiểu Niên chết thì ta với Tiểu Đậu cũng đi theo luôn, sống mệt quá."

Lục Dao đau lòng quá, không nhịn được đỏ mắt. Khó có thể tưởng tượng mấy năm nay Triệu Bắc Xuyên đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới nuôi lớn hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ mắt đẫm lệ nhìn anh, chúng lớn lên trong sự che chở của Triệu Bắc Xuyên, chút nào không thấy khổ, thì ra là có người gánh hết khổ cho chúng.

Triệu Bắc Xuyên lau mắt rồi cười nói: "Qua hết rồi, giờ bọn trẻ đều lớn, ta còn cưới được người tốt như vậy, người ta bảo trước khổ sau ngọt, ta nếm đủ khổ rồi thì ông trời cũng chịu cho ta hưởng ngọt."

Hai người uống hết rượu trong chén, rồi ăn không ít thịt.

Thấy hai đứa trẻ ăn căng cả bụng thì Lục Dao không cho chúng ăn nữa. "Không được ăn nữa, ăn nhiều căng bụng đấy."

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn bỏ bát đũa xuống, Tiểu Đậu nói: "Con biết, căng bụng sẽ bị tiêu chảy ạ."

Mọi người không nhịn được cười ha ha, xua tan đi bầu không khí bi thương.

Ăn cơm xong Lục Dao bảo Triệu Bắc Xuyên đem thịt xẻ ra, giờ trời còn ấm nên thịt không để được, phải ướp muối.

Triệu Bắc Xuyên cắt một cái chân sau nói: "Ngày mai ngươi đi Lục gia thôn bán đậu hũ thì đem cái này cho nhà nhạc phụ."

"Ừ." Lục Dao không khách khí, dù sao xây nhà cha và anh hai cũng không lấy tiền công.

Buổi tối ăn nhiều, mọi người đều không buồn ngủ, hai đứa trẻ ôm lợn con chạy tới chạy lui, Lục Dao đem hoa cài mua ở trấn ra.

"Tiểu Niên, lại đây tẩu cho con cái này."

"Gì ạ?" Triệu Tiểu Niên buông lợn con chạy tới.

Lục Dao lấy hoa lụa đưa cho nó, "Thích không?"

"A! Thích! Thích! Thích!" Triệu Tiểu Niên ôm hoa lụa hét lên rồi nhảy cẫng lên.

Cái hoa lụa này đẹp quá, đỏ rực, dưới ánh đèn lại lấp lánh, Tiểu Niên vuốt ve mãi không thôi.

Triệu Tiểu Đậu cũng chạy tới, mắt trông mong nhìn hoa lụa trong tay chị, "Con cũng muốn, cho con một cái đi."

"Thôi, đây là đồ con gái, con trai thì mang làm gì?"

Tiểu Đậu mếu máo nước mắt rơi lã chã, Lục Dao vội lấy cái lược gỗ mới mua cho nó, "Này, có phần con đây, tẩu mua lược cho con này."

"Vâng." Trẻ con dễ dỗ, Tiểu Đậu nhận lược gỗ thì lập tức vui vẻ.

Triệu Bắc Xuyên ngồi bên cạnh xem mà bật cười, phu lang nhà mình dỗ trẻ con đúng là có một bộ.

Lục Dao đem vải và bông lấy ra trải lên giường, cân nhắc xem làm áo bông thế nào.

"Triệu Bắc Xuyên, mọi năm mùa đông các con mặc gì để qua?"

"Thì mặc quần áo đang mặc thôi, có bao nhiêu thì mặc hết lên người."

"Không lạnh à?"

"Lạnh, nhưng ta chịu được, Tiểu Niên với Tiểu Đậu trùm chăn không ra ngoài, đốt lửa to lên thì cũng đỡ lạnh."

Lục Dao hít một hơi, cảm thấy qua mùa đông như vậy khổ quá, kiếp trước hắn ở nơi có hệ thống sưởi, mùa đông trong nhà 25-26 độ, không cần mặc quần áo dày, một bộ ở nhà là qua được mùa đông.

Nghĩ đến mùa đông ở đây còn lạnh hơn chỗ hắn ở trước kia thì đã thấy khó khăn rồi. Trong lòng thầm thề phải làm áo bông thật dày! Dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải qua mùa đông ấm áp!

Áo bông hắn chưa làm bao giờ, mai có thể hỏi Lâm Đại Mãn xem có biết làm không, nhờ hắn vẽ hộ cái mẫu, cũng không dám nhờ Điền nhị tẩu, bông với vải đắt quá, tiếc không cho chị ta chút nào.

Đồ ăn trong bụng tiêu hóa gần hết, hai đứa trẻ cũng buồn ngủ, Triệu Bắc Xuyên đem lợn con nhốt vào phòng phía tây rồi bảo chúng lên giường ngủ.

Lục Dao cũng thu dọn vải vóc, trải chăn chuẩn bị đi ngủ.

Triệu Bắc Xuyên đi ra ngoài xem một vòng, thấy cổng đóng kỹ, chuồng gà đã cài, con la cũng ngủ rồi mới vào phòng.

Cởi quần áo vừa lên giường thì thân thể ấm áp đã nhích lại gần, chắc là uống rượu nên đêm nay Lục Dao bạo gan, cởi cả áo trên rồi dán chặt vào người Triệu Bắc Xuyên.

Triệu Bắc Xuyên không đẩy ra, bàn tay thô ráp không kìm được vuốt ve lưng hắn.

Hơi thở giao hòa, cũng không biết ai hôn ai trước, môi răng quấn lấy nhau.

Triệu Bắc Xuyên không thầy cũng hiểu xâm chiếm khoang miệng Lục Dao, đầu lưỡi dây dưa, hôn đến hắn thở không ra hơi.

"Ưm......" Lục Dao hai tay ôm cổ hắn, kéo người sát vào, Triệu Bắc Xuyên xoay người đè lên, cánh tay rộng lớn chống hai bên người hắn, cảm giác áp bức mạnh mẽ làm hắn khó thở, thân thể nổi lên từng đợt tê dại.

Lục Dao ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: "Chàng ơi, mình động phòng đi."

Triệu Bắc Xuyên thở dốc nặng nề, rồi đột ngột dừng lại.

"Không được......"

"Vì sao không được?"

Triệu Bắc Xuyên đứng dậy, Lục Dao vừa giận vừa vội cũng đuổi theo.

"Ngươi mau vào đi, ngoài này lạnh lắm."

Lục Dao đỏ mắt nói: "Có phải ngươi vẫn ghét ta không!"

"Ta không có."

"Vậy sao ngươi không động phòng với ta, ngươi rõ ràng đều...... Triệu Bắc Xuyên, có phải ngươi không phải đàn ông!" Lục Dao càng nghĩ càng tủi thân, nhịn không được khóc, mình đã chủ động thế rồi mà vẫn bị từ chối, thật sự quá đả kích.

Triệu Bắc Xuyên vừa thấy hắn khóc thì lập tức hoảng loạn, đưa tay vụng về lau nước mắt cho hắn.

"Ngươi...... Nếu không thích thì tranh thủ lúc còn sớm mà ly dị với ta, đừng lỡ...... Lỡ người tốt." Lục Dao khóc nức nở.

"Ta không phải không thích ngươi, nương ta chết khó sinh, ta nghe nói ca nhi sinh con còn khó hơn phụ nữ, ta tiếc ngươi chịu khổ."

"Hả?" Lục Dao ngẩn người, hắn không ngờ lại là lý do này.

"Không, không phải cứ làm là có thai đâu......"

"Ta cũng không hiểu, ta nghĩ thà mình chịu đựng còn hơn ngươi chịu khổ."

Lục Dao hết giận, tên ngốc này đâu phải cứ vào là có thai, đỏ mặt kéo tay Triệu Bắc Xuyên, "Ta có cách khác, không có thai mà vẫn giải tỏa được, ngươi muốn thử không......"

Triệu Bắc Xuyên nuốt nước bọt, tiến lên bế người lên rồi đi về phía phòng phía tây.

Lợn con đều ngủ rồi, đột nhiên có người mở cửa làm chúng giật mình kêu chi chi.

Triệu Bắc Xuyên đuổi chúng sang một góc, dọn một chỗ trên giường.

Tối nấu cơm đã đốt lò sưởi, giường ấm áp không lạnh chút nào, nhưng Lục Dao vẫn run rẩy, cảm thấy tay chân bủn rủn.

Triệu Bắc Xuyên cầm chăn trải lên giường rồi bế người lên đè xuống, vừa thô bạo vừa hung hăng, trời biết hắn chờ ngày này bao lâu.

Lục Dao ôm cổ hắn, hai tay vuốt ve lưng hắn, bị hôn đến ướt át, miệng phát ra tiếng rên rỉ vô thức.

Triệu Bắc Xuyên hôn môi xong thì bắt đầu hôn tai, đầu lưỡi thô ráp liếm mút vành tai, kích thích hắn rên rỉ, "Đừng, đừng liếm...... Bắc Xuyên à......"

Từ vành tai xuống phía dưới, cuối cùng gặm đến hai nhũ hoa đỏ tươi, răng nhẹ nhàng ngậm rồi chậm rãi buông ra, vừa đau vừa ngứa.

"A...... Haa......" Lục Dao cảm thấy quần mình ướt, giữa hai chân chảy ra chất lỏng, đầu óc hắn trống rỗng, thì ra ca nhi làm tình không cần bôi trơn......

Ngay sau đó một vật nóng rực lại cứng rắn chạm vào hạ thân hắn.

Lục Dao không nhịn được đưa tay sờ, to quá, cứng quá! Thật không dám tưởng tượng nếu cắm vào thì sẽ sướng đến mức nào.

Đầu vú đột nhiên bị mút, Lục Dao sướng đến cong người, trên tay dùng lực, Triệu Bắc Xuyên khẽ kêu rồi bắn vào tay hắn.

Vội lấy quần lau khô cho hắn, "Thật xin lỗi."

Lục Dao không nhịn được cười, "Có gì mà xin lỗi? Ngươi thích không?"

"Ừ."

"Sướng không?"

"Ừ."

"Còn có cái sướng hơn nữa muốn thử không?"

Triệu Bắc Xuyên không nói gì, vừa tiết xong thì dương vật lại cương lên, lần này còn cứng hơn lần trước.

Lục Dao dồn sức xoay người đè hắn xuống, lần này đổi thành mình chủ động.

Trước hôn khóe miệng hắn, rồi xuống hôn hầu kết, Lục Dao đã muốn làm vậy từ lâu, trời biết cái hầu kết kia gợi cảm đến mức nào.

Triệu Bắc Xuyên không ngừng nuốt nước miếng, ngửa đầu để hắn tùy ý hôn, bàn tay to vuốt ve lưng Lục Dao rồi xuống phía dưới, bóp nhẹ hai bắp đùi mềm mại.

"A......" Lục Dao khẽ kêu.

Triệu Bắc Xuyên hai tay ôm lấy mông hắn, xoa nắn không ngừng, còn kích thích xương hông đẩy dương vật vào giữa hai chân hắn.

Lục Dao mất hết sức lực, nằm trên người hắn rên rỉ, cảm thấy mình còn chưa làm gì đã sắp lên đỉnh.

Một lát sau miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhấc chân cởi quần rồi ngồi lên đùi Triệu Bắc Xuyên, dùng mông kẹp lấy dương vật cọ xát. Thân thể dính sát, hai người cùng nhau thở dài, Lục Dao cảm thấy mình ra nước càng nhiều, dương vật cũng run rẩy cương cứng.

Triệu Bắc Xuyên nắm lấy dương vật mình, cọ xát giữa hai chân Lục Dao, nương theo chất lỏng ướt át mà đẩy, dù không cắm vào thì Lục Dao vẫn không nhịn được rên lên, "A...... To quá, cứng quá......"

Triệu Bắc Xuyên cọ không đã thèm, xoay người đè người xuống, trực tiếp đâm vào giữa hai chân hắn, dùng dương vật hung hăng ma sát hậu huyệt ướt dầm dề, ra sức va chạm.

Tiếng nước va chạm làm Lục Dao cảm thấy mình như thật sự bị thao, phát ra tiếng rên rỉ dính nhớp mà chính mình cũng không nhận ra.

Hậu huyệt càng lúc càng nóng, dương vật phía trước cũng cứng đến không chịu được, Lục Dao nhịn không được kéo tay Triệu Bắc Xuyên đặt lên dương vật mình, "Bắc Xuyên, mau sờ, sờ em đi."

Ngón tay thô ráp nắm lấy dương vật hắn, xoa bóp quy đầu, Lục Dao sướng đến run rẩy, hắn ưỡn mông lên dính sát vào thân thể phía sau, có lúc còn suýt cắm vào.

"A, a a......" Tốc độ càng lúc càng nhanh, trước mắt Lục Dao đột nhiên trống rỗng, tai vang lên tiếng ong ong, thân thể đột nhiên run lên, hắn bắn.

Ca nhi không có tinh, bắn ra chất lỏng như nước, sau khi lên đỉnh thì dư vị vẫn chưa tan, hậu huyệt bị cọ xát ngược lại càng thêm nóng rực.

Triệu Bắc Xuyên nhéo dương vật hắn, hung hăng va chạm mông thịt, Lục Dao vừa đau vừa sướng, không biết qua bao lâu thì theo một tiếng gầm nhẹ, tinh dịch nóng bỏng bắn vào giữa hai chân hắn.

Lục Dao nằm trên chăn, hai cánh mông trắng như tuyết đều bị chà xát thành màu hồng phấn, như quả đào chín mọng, còn hơi rung động.

Triệu Bắc Xuyên nuốt một ngụm nước miếng, dương vật vừa bắn hai lần lại lần nữa cương lên......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro