55

Hôm sau sáng sớm, Lục Dao thu xếp xong việc ở cửa hàng, tự mình đưa Tiểu Đậu đến trường.

Đến cổng trường, Tiểu Đậu chỉ vào một đứa trẻ phía trước nói: "Tẩu tử, hôm qua chính là nó đánh con!"

Lục Dao nhìn qua, chỉ thấy đứa trẻ kia trạc tuổi Tiểu Đậu, vẻ mặt đoan chính, tuy mặc một thân vải mịn nhưng khí chất khác hẳn những đứa trẻ xung quanh, nói một cách thông tục thì hình như là con nhà thành phố.

Lâm Tử Kiện nghe tiếng quay đầu, thấy Tiểu Đậu dẫn theo một người lớn đến thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Các, các ngươi muốn làm gì?"

Lục Dao nói: "Hôm qua sao lại bắt nạt Triệu Bắc Đẩu?"

Lâm Tử Kiện ấp úng một hồi mới nói: "Ai bảo nó không cho con chép bài."

"Con thấy chép bài người khác là đúng à?"

Thằng bé mím môi không nói gì, ngón tay nắm chặt vạt áo.

"Con cũng biết chép bài là sai thì sao còn đánh người?"

"Tại nó chửi con trước, nó bảo con vụng về như cứt! Với lại nó đẩy con trước! Nó còn làm con ngã xước cả tay nữa." Thằng bé ấm ức giơ tay ra, lòng bàn tay trầy một mảng da, trông có vẻ nghiêm trọng hơn Tiểu Đậu nhiều.

Lục Dao có chút xấu hổ, đưa tay cốc Tiểu Đậu một cái: "Sao con lại chửi người ta hả? Còn động tay đẩy người ta nữa, về nhà còn mách lẻo?"

Tiểu Đậu cúi đầu không nói gì, Lâm Tử Kiện ủy khuất khóc rưng rức.

"Con xin lỗi Tử Kiện đi."

"Con... xin lỗi, con không nên chửi bạn."

Lâm Tử Kiện lau nước mắt: "Con cũng không nên xé rách quai cặp của bạn."

Lục Dao xoa đầu hai đứa trẻ: "Được rồi, sau này không được đánh nhau nữa, Tiểu Đậu có thời gian dẫn bạn về nhà ăn tào phớ."

"Dạ."

Hai đứa trẻ nắm tay nhau vào trường, Lục Dao nhân tiện gặp thầy đồ một lát, hỏi thăm tình hình học tập của Tiểu Đậu.

Thầy đồ vuốt râu nói: "Cậu bé này chăm chỉ hiếu học, tính tình trầm ổn, sau này có lẽ sẽ thành đạt."

Chăm chỉ thì Lục Dao tạm tin, còn cái tính trầm ổn thì không biết ông ta nhìn ra từ đâu, nhưng được khen Tiểu Đậu thì Lục Dao rất vui, không quên nhét cho ông ta một xâu tiền, nhờ ông ta chiếu cố Tiểu Đậu nhiều hơn.

Ra khỏi trường, Lục Dao trở lại cửa hàng, thấy Triệu Bắc Xuyên một mình bận đến mồ hôi nhễ nhại thì vội xắn tay áo vào giúp.

Giờ Thìn canh ba, cửa hàng dọn dẹp xong.

Hôm nay nhào nhiều hơn năm cân bột mà vẫn bán hết sạch, cả sữa đậu nành và tào phớ cũng không còn, chỉ còn lại miếng đậu phụ.

Lục Dao dứt khoát đem đậu phụ làm thành đậu phụ khô, hầm nước dùng xương rồi bỏ vào kho thành đậu phụ khô kho.

Ngày mai lại là chợ lớn, chắc chắn sẽ đông khách, Lục Dao riêng hầm một nồi canh lớn, đậu tương cũng ngâm nhiều hơn bình thường một đấu.

Sữa đậu nành và tào phớ thì dễ làm, nếu mỗi ngày bán nhanh quá thì giữa trưa lại về làm một nồi.

Ngày hai mươi tháng ba, vừa qua khỏi giờ Sửu, hai người đã dậy.

Lục Dao buồn ngủ đến sụp mí, Triệu Bắc Xuyên cũng ngáp liên tục, vì kiếm tiền hai người rửa mặt bằng nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.

Vẫn là Lục Dao nấu sữa đậu nành, Triệu Bắc Xuyên nhào bột, hai mươi cân bột trong tay anh nhào không tốn chút sức nào.

Đợi tào phớ thành hình, hai người mang đồ lên xe.

Lục Dao cẩn thận khóa cửa lại, lát nữa trời sáng hẳn thì sẽ về mở cửa cho bọn trẻ đi học.

"Có lạnh không?" Triệu Bắc Xuyên đưa tay giúp chỉnh lại cổ áo lông thỏ.

"Tê... cũng được." Lục Dao run rẩy lên xe, bình minh đầu xuân còn lạnh hơn cả ban đêm, lạnh đến da thịt căng ra, hít thở cũng thấy dính vào nhau, khoang mũi tràn ngập hơi lạnh.

Đến cửa hàng Lục Dao vội nhóm lửa, ánh lửa cam hồng bập bùng, hai người dựa vào nhau hận không thể thò tay vào sưởi ấm.

Khó khăn lắm mới ấm lại, Triệu Bắc Xuyên bắt đầu dỡ hàng, Lục Dao cũng vội vàng chia bột thành những nắm nhỏ bằng nắm tay, để lát nữa chiên quẩy không bị luống cuống.

Không bao lâu, ông lão rao đêm đến, đặt gánh nặng xuống rồi nói: "Cậu ơi, cho tôi một bát sữa đậu nành nóng."

"Vâng, có ngay." Lục Dao lấy bát sứ, múc đầy một bát sữa đậu nành, lại bỏ thêm một cục đường to bằng ngón tay cái rồi đưa cho ông.

"Húp... Sáng sớm mà được uống một bát sữa nóng nhà cậu thì người cũng ấm lên."

Lục Dao cười cười không nói gì, nhào bột xong Triệu Bắc Xuyên cũng bắt đầu chiên quẩy.

Cái quẩy đầu tiên chiên hơi quá lửa, Lục Dao gắp ra đưa cho ông lão: "Ông ăn đi, cái này không tính tiền."

"Ôi, thế thì ngại quá."

"Không sao, chiên hơi cháy thôi."

Ông lão cười hì hì cầm quẩy chấm sữa đậu nành ăn, thơm đến nheo cả mắt.

Chốc lát lại có khách đến, ông lão nhanh chóng uống xong sữa đậu nành rồi đặt hai đồng tiền lớn lên bàn rồi đi.

Ông sợ người khác chê mình có mùi, ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán.

Lục Dao thu tiền rồi vội đi tiếp đón khách khác. Mấy hôm trước tào phớ bán chạy, mọi người phần lớn không uống sữa đậu nành, thấy nó loãng không đủ no.

Kết quả mấy ngày nay số người uống sữa đậu nành dần dần tăng lên, vốn tưởng rằng sữa đậu nành chỉ có vị đậu, không ngờ quán lại cho thêm đường vào. Tuy rằng chỉ có một chút xíu, nhưng vẫn uống ra vị ngọt ngào.

Bất kể người lớn hay trẻ con, ngày khổ qua nhiều rồi, ai mà không muốn nếm chút ngọt ngào...

Gần đến giờ Mẹo Lục Dao trở về nhà, đưa cho Tiểu Đậu và Tiểu Niên hai cái quẩy, trong nhà có sữa đậu nành còn ấm, bảo chúng ăn nóng.

Tiểu Đậu tự đi đến trường, Tiểu Niên rửa mặt rồi theo anh đến cửa hàng, cô sợ hôm nay tẩu tử và đại huynh bận không xuể.

Trời sáng hẳn thì khách quả nhiên đông nghịt, quán không còn chỗ ngồi, có người ngồi xổm ngay trước cửa ăn, 30 cái bát sứ dùng hết sạch, phía sau vẫn còn không ít người xếp hàng chờ ăn tào phớ.

Triệu Bắc Xuyên ở phía trước chiên quẩy đến mồ hôi nhễ nhại, Lục Dao vừa múc đồ cho khách vừa dọn dẹp bàn, Tiểu Niên thì mang bát đã dùng ra sau rửa sạch.

Đến giờ Thìn thì người nhà Lục đột nhiên đến, Lục Quảng Sinh, Lục mẫu, Lục Lâm và Hồ Xuân Dung tất cả đều đến, hôm nay họ muốn mua một con la ở chợ.

Lục mẫu vừa thấy hai vợ chồng bận không ngơi chân thì không nói không rằng xắn tay áo ở lại giúp, bảo Lục phụ và Lục Lâm đi chợ.

Lục mẫu dọn dẹp bàn, Hồ Xuân Dung rửa bát với Tiểu Niên, Lục Dao chỉ phụ trách lấy tiền và múc đồ, lập tức giảm bớt không ít gánh nặng.

Bận đến gần trưa thì khách mới vãn dần, Lục Dao múc hai bát tào phớ: "Nương, chị dâu lại đây ăn đi, không vội đâu."

Tiểu Niên thích uống sữa đậu nành ngọt, Lục Dao giúp em gái múc một bát sữa đậu nành, cho thêm nhiều đường.

Hồ Xuân Dung lau tay rồi đi đến, vừa rồi cô đã tò mò không biết tào phớ có vị gì, giờ vừa hay nếm thử.

Hai người cầm thìa múc một ngụm, lập tức đều kinh ngạc nói: "Đây cũng là làm từ đậu phụ à?"

"Ừ, chỉ là lúc làm đông thì làm non hơn một chút, không ép thành khối là thành tào phớ."

Hồ Xuân Dung nói: "Thứ này ngon thật, mềm mại như canh trứng ấy! Đúng rồi, các em bán đồ ăn gì thế, không phải bán đậu phụ à?"

"Nhắc đến chuyện này là em lại tức, mấy ngày nay việc làm ăn đậu phụ của các chị thế nào?"

Hồ Xuân Dung nói: "Cũng như thường thôi, mỗi ngày làm ít đậu phụ, đều bán hết được."

Lục Dao tính tiền cho khách rồi ngồi xuống nói: "Thế thì còn đỡ, trên trấn thì không được, có người bán phá giá, đậu phụ bán ba văn một cân, lấy đậu tương đổi thì một cân đậu tương đổi hai cân đậu phụ, thế thì còn kiếm được tiền gì nữa."

Lục lão thái vừa nghe đã tức giận: "Ai vô đạo đức vậy!"

"Người đó là vợ của em trai Lâm Đại Mãn."

"Ta đã bảo con đừng dùng người ngoài rồi mà, con cứ không nghe, xem chưa!"

"Không phải Lâm Đại Mãn chủ động cho công thức, là mẹ nó lừa từ thằng bé."

"Thế chẳng phải là một chuyện à, cho nên các con bán đậu phụ không được nên mới đổi sang bán đồ ăn sáng à?"

"Ừ, tuy rằng mệt hơn nhưng kiếm cũng không ít, chị xem buổi sáng hai thùng tào phớ và sữa đậu nành to gần hết rồi, hai mươi cân bột chiên quẩy cũng sắp xong rồi."

Lục mẫu xót con, nhéo cánh tay gầy gò của anh: "Khổ thân con quá! Gầy hết cả người, còn định sinh con không đấy?"

Hồ Xuân Dung cũng nói: "Việc làm ăn này hai người không kham nổi đâu, mệt quá, em thấy em gầy đi nhiều đấy, ngàn vạn lần đừng làm việc quá sức đấy."

"Em đang định mấy hôm nữa thuê người làm."

Lục mẫu: "Thuê gì mà thuê, bảo Lục Miêu đến giúp, nó ở nhà rảnh cũng là rảnh, cho nó ăn ba bữa cơm là được!" Lục Miêu năm nay mười lăm tuổi, đúng là lúc có thể làm việc rồi, nó đến giúp thì thật là không tệ, người nhà dù sao cũng yên tâm hơn người ngoài.

"Được, vậy mẹ về nói với nó một tiếng, đến giúp em không để nó làm không đâu, mỗi tháng em trả nó năm đồng bạc."

Lục mẫu đưa tay véo anh một cái: "Nhiều tiền không có chỗ tiêu à?"

"Nương, em thuê người khác cũng mất từng đấy tiền, thà cho Lục Miêu để nó tự tích cóp, sau này cưới vợ còn có của hồi môn."

"Mẹ mặc kệ con, tự con làm đi."

Không bao lâu Lục phụ và Lục Lâm dắt một con la về, con la này nhỏ hơn con Triệu gia mua một chút, nhưng nhìn hình thể và tứ chi thì cũng là con la tốt. Hết sáu quan ba tiền, rẻ hơn Đại Hoa hai tiền, coi như là vét sạch số tiền Lục Lâm tích cóp được từ việc bán đậu phụ.

Triệu Bắc Xuyên chiên nốt chỗ bột cuối cùng thành quẩy: "Cha, nhị ca vào nhà ăn chút gì đi."

"Được." Lục Lâm buộc con la ngoài cửa, hai người vào nhà rửa tay rồi ăn quẩy với sữa đậu nành ấm.

Triệu Bắc Xuyên còn muốn đi mua rượu và đồ ăn thì bị Lục phụ ngăn lại: "Không vội, chúng ta phải về đây, mấy hôm nữa cha lại đến giúp các con sửa lại nóc nhà."

"Dạ."

Lúc ra về Lục Dao lặng lẽ nhét cho Lục mẫu một quan tiền: "Mau cất đi, để người ta thấy thì không hay."

"Con cho mẹ nhiều tiền thế làm gì?"

"Lấy về mua ít thịt, sắp cày bừa vụ xuân rồi bồi bổ cho cha với nhị ca."

"Cần gì đến con tiêu tiền?"

"Coi như là con trai hiếu kính mẹ, mau cầm lấy mà tiêu đi!"

Lục mẫu đưa tay vỗ nhẹ anh: "Con phải giữ gìn sức khỏe, đừng có dại dột chỉ biết kiếm tiền, con mà ốm thì những thứ này lại thành của người khác đấy!"

"Yên tâm đi, mẹ xem tên cửa hàng này, Lục Thị Quán Ăn Sáng người khác cướp không được đâu."

Tiễn người nhà Lục xong, họ cũng dọn hàng, hôm nay đúng là làm Lục Dao mệt chết rồi, trên đường về ngồi trên xe đã ngủ gật.

Về đến nhà Triệu Bắc Xuyên cẩn thận bế anh vào phòng, cởi giày tất đắp chăn cẩn thận, mình thì vội vàng đi rửa thùng gỗ, ngâm đậu, cho súc vật ăn...

Mệt không, chắc chắn là mệt, Triệu Bắc Xuyên rửa thùng gỗ mà tay run cả lên, nhưng hai người trong lòng đều vui vẻ.

Tiền khó kiếm, phân khó ăn, nhà ai kiếm tiền dễ dàng?

Huống hồ họ bây giờ mấy ngày kiếm được còn nhiều hơn cả trong thôn cày cấy cả năm, mệt cũng đáng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro