56
Lục mẫu trở về nói với Lục Miêu về việc đi trấn trên giúp việc, ban đầu Lục Miêu còn không muốn đi, từ nhỏ hắn đã sợ người ca ca này, bị anh bắt nạt đến ám ảnh tâm lý luôn.
Kết quả Lục mẫu nói với nó là mỗi tháng trả năm đồng bạc tiền công, mắt Lục Miêu sáng lên lập tức đồng ý, lớn như vậy rồi mà trong túi còn chưa từng có quá mười văn tiền đâu!
Hôm sau thu dọn vài bộ quần áo, đi theo phụ thân cùng đến trấn trên.
Hôm nay Lục Quảng Sinh đến còn muốn giúp bọn họ sửa lại nóc nhà, nóc nhà phòng tây trước bị dột một chỗ, vẫn luôn không ở được, giờ Lục Miêu đến thì không thể ở chung với ca phu trên một giường đất được, dứt khoát sửa lại nóc nhà, đỡ phải không có chỗ ở.
Hôm nay không phải chợ, quán ăn sáng không bận rộn như vậy, qua giờ Thìn thì cơ bản không có ai.
Hai người đến thì Lục Dao đang thu dọn bát đũa, Lục Miêu nhanh tay xắn tay áo lên tiến lên giúp đỡ. Thu bát đũa đã dùng vào chậu gỗ, lát nữa mang về nhà rửa sạch.
Triệu Bắc Xuyên cũng múc chỗ dầu trong nồi vào bình, lát nữa để ở cửa hàng là được, mai đến thì lại dùng.
Anh xoa tay nói: "Con về nhà lấy xe, cha, ngũ đệ hai người cứ ở đây đợi một lát."
"Ừ, con đi đi."
Lục Dao múc ra hai bát đưa cho họ: "Hai người ăn sáng chưa? Chưa ăn thì uống bát tào phớ đi."
"Ăn rồi, sáng sớm mẹ con đã nấu canh bánh rồi."
"Uống đi, không thì thừa cũng lãng phí."
Lục Miêu bưng bát ngồi trên ghế ăn từng ngụm nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Lục Dao.
Tam ca thay đổi nhiều quá, nó sắp không nhận ra, không chỉ dáng vẻ thay đổi mà tính tình cũng khác, trước ở nhà có bao giờ anh nói chuyện nhỏ nhẹ với nó thế?
Lần nào cũng là quát lớn: "Lục lão ngũ, mày mau đi làm việc cho tao! Không đi tao lột da mày ra!"
Nếu Lục Miêu không đi làm thì chắc chắn sẽ bị véo một trận, cánh tay đùi bị véo thâm tím, đau đến rớt nước mắt.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Lục Miêu rùng mình một cái, đột nhiên có chút hối hận vì đã đến giúp việc.
Hai cha con uống xong tào phớ, Lục Dao cũng thu dọn sạch sẽ cửa hàng, chốc lát Triệu Bắc Xuyên vội vã kéo xe đến, đồ đạc đều mang lên xe, mọi người đi về nhà.
Đây là lần đầu tiên Lục Miêu đến nhà mới của tam ca trên trấn, nó tò mò nhìn ngắm, sân nhỏ hơn trước nhiều, nhưng nhà cửa trông không tệ, vẫn là xây bằng gạch xanh.
Trong nhà Triệu Tiểu Niên nghe thấy tiếng thì chạy ra: "Đại bá, ngũ ca, các người đến rồi!"
"Ừ, Tiểu Niên." Lục Miêu và Tiểu Niên khá thân thiết, vội vàng chào hỏi.
Lục Dao mang thùng gỗ không xuống, Tiểu Niên tiến lên giúp đỡ, cô bé người nhỏ bé với không tới, Lục Miêu vội đưa tay lấy một phen, sau đó bắt đầu cọ rửa.
Tiểu Niên nhìn quầng thâm dưới mắt tẩu tử không nhịn được nói: "Tẩu tử, tẩu vào nhà ngủ đi, để con rửa cho."
Lục Miêu cũng nói: "Ca, anh đi ngủ đi, em với Tiểu Niên thu dọn ở đây."
Lục Dao cũng không cố, anh đúng là buồn ngủ lắm rồi, mỗi ngày 9 giờ tối đi ngủ, 2 giờ sáng phải dậy, ngủ không đủ người cũng không có tinh thần.
"Hai đứa làm đi, rửa xong bát thì lấy giẻ lau khô, không thì để một đêm dễ bị mốc, ta đi ngủ một lát."
Vào phòng Lục Dao cũng không rảnh rỗi, Triệu Bắc Xuyên mang lương thực ở phòng tây ra, trong phòng một mảnh hỗn độn, chuột nhắt đen sì không còn chỗ ẩn nấp, chạy tới chạy lui trong phòng.
Lục Dao vội cầm que cời lửa đập chết nó, xách đuôi ném ra ngoài.
Quét dọn bụi bẩn trên giường đất và trên mặt đất xong, Triệu Bắc Xuyên không cho anh làm nữa: "Mau đi ngủ đi, lát nữa anh thu dọn cho."
"Anh cũng ngủ một lát đi, cứ thức đêm thế em sợ anh không chịu nổi."
"Anh không sao, anh khỏe hơn em nhiều."
"Thế cũng không được, em nói cho anh biết, thức đêm nhiều dễ rụng tóc... Em không muốn anh hói đầu đâu." Lục Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, tưởng tượng đến cái đầu hói Địa Trung Hải của Triệu Bắc Xuyên thì rùng mình.
Triệu Bắc Xuyên vỗ đầu anh không biết trong đầu đang nghĩ cái gì: "Anh đi giúp cha, sửa xong là ngủ ngay."
Lục Dao trở lại phòng ngủ, mang số tiền kiếm được hôm nay ra, đếm xong xâu thành chuỗi, đây là việc anh thích làm nhất mỗi ngày.
Đếm xong thì từ dưới giường đất ôm ra ống ngói, bên trong sắp đầy rồi, tranh thủ lúc rảnh đổi tiền thành bạc.
Trên nóc nhà Lục Quảng Sinh tháo dỡ rui mè đã hỏng, thay rui mới, đóng đinh cẩn thận rồi cẩn thận trải ngói lên, một lớp đè lên một lớp rất nhanh đã sửa xong nóc nhà.
Sửa xong phòng tây lại nhìn xung quanh, thay cho mấy viên ngói vỡ, để phòng khi thời tiết ấm lên trong phòng dột mưa.
Lục Miêu và Tiểu Niên rửa xong bát và thùng gỗ, lau khô rồi vào nhà thu dọn nhà cửa.
"Đại huynh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, em với ngũ ca thu dọn là được."
Triệu Bắc Xuyên đưa chổi cho chúng: "Anh đi xem con la, hai đứa quét dọn sạch sẽ trong phòng, trải chiếu lên rồi ở đây chơi đi."
"Dạ."
Bên ngoài Lục Quảng Sinh từ trên mái nhà trèo xuống: "Nhà cửa sửa xong rồi, ngói trên kia vẫn dùng được, nếu có chỗ nào dột thì cha lại qua xem."
"Phiền cha rồi."
"Nói gì mà phiền, các con dọn đi rồi thì ruộng trong nhà làm sao bây giờ?"
Triệu Bắc Xuyên cũng lo, trước mắt không thể rời người ở cửa hàng, nếu anh về trồng trọt thì Lục Dao sợ là không xoay xở nổi.
"Cha, ruộng trong nhà các người cứ cấy đi, trừ thuế đất ra thì số thóc còn lại các người tự ăn dùng."
"Như vậy sao được?"
Triệu Bắc Xuyên nói: "Mấy sào ruộng ấy thu hoạch còn không bằng chúng con bán đồ ăn sáng một tháng, các người cứ yên tâm cấy đi, không cấy thì cũng bỏ hoang."
Lục phụ nghĩ nghĩ cũng đúng: "Vậy cũng được, đến mùa thu gặt lúa, cha bảo Nhị Lâm đưa một nửa cho các con."
"Không cần, không cần."
Lục phụ không đợi anh nói hết đã nói: "Con nghỉ ngơi đi, cha phải về đây, trong nhà còn nhiều việc, Lục Miêu thì cứ để ở đây giúp các con làm việc, rảnh thì về nhà chơi."
Triệu Bắc Xuyên tiễn ông đến cổng, xem người đi xa mới ngáp dài rửa tay chân rồi vào nhà nghỉ ngơi.
Ngày tháng cứ trôi qua, bận rộn mà phong phú.
Từ khi Lục Miêu đến giúp việc, Lục Dao mới thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất buổi sáng không cần vừa tiếp đón khách vừa thu dọn bàn, múc tào phớ còn phải lấy tiền.
Thằng bé Lục Miêu này tính cách có chút hướng nội, gặp người lạ không dám nói chuyện, bảo nó tiếp đón khách thì hơi khó.
Lục Dao liền phụ trách tiếp đón khách, múc tào phớ, lấy tiền, Lục Miêu dọn dẹp bàn, rửa bát ở phía sau.
Triệu Bắc Xuyên vẫn phụ trách chiên quẩy, hiện tại tay nghề của anh đã đạt đến độ thuần thục, quẩy chiên ra vừa xốp vừa giòn, khách ăn xong đều giơ ngón tay cái lên khen.
"Ông chủ cho bốn cái quẩy."
"Vâng, có ngay." Lục Dao từ trong giỏ tre gắp ra bốn cái quẩy đưa qua.
Người kia đếm tám đồng đặt lên bàn, đứng bên cạnh vừa ăn vừa nói: "Tôi nhớ nhà anh trước kia bán đậu phụ mà, sao không bán nữa?"
Lục Dao nhanh tay thu tiền: "Không kiếm được tiền lại còn mệt, nên không bán nữa."
"Tôi thấy trên trấn mấy hôm nay mở mấy cửa hàng đậu phụ, giá thì rẻ thật nhưng hương vị không bằng nhà anh, khi nào lại làm đậu phụ thì nhớ để lại cho tôi hai miếng đấy."
"Vâng, nhất định." Tiễn khách xong Lục Dao nhíu mày, quả nhiên điều anh lo lắng đã thành sự thật, anh em Lâm Đại Mãn thật đã bán công thức đậu phụ đi.
Làm đậu phụ tuy kiếm tiền nhưng là việc vất vả, mỗi ngày thức khuya dậy sớm còn phải đẩy cối xay cả buổi, Lâm Đại Sơn làm một tháng thì không chịu nổi nữa. Bàn với vợ một hồi, cảm thấy không bằng bán công thức đậu phụ đổi chút tiền còn thiết thực hơn.
Hai người trước sau bán cho ba nhà, đều bán với giá mười quan tiền, nghèo khổ gần nửa đời người khi nào thấy nhiều tiền thế, không bán đậu phụ nữa, trực tiếp ở nhà hưởng thụ.
Người mua công thức đậu phụ, một người bán ở thôn, hai người còn lại thì mở cửa hàng đậu phụ trên trấn.
Vì Lâm Đại Sơn trước kia ép giá đậu phụ quá thấp nên họ cũng không bán được giá cao, đều là bốn văn tiền một cân, người bán đậu phụ nhiều, một ngày nhiều nhất bán được một hai bản, miễn cưỡng kiếm chút tiền công.
May mà Lục Dao đổi nghề sớm, không thì giờ chắc đang lo làm sao bán hết đậu phụ.
Buổi sáng bán xong đồ ăn, thu dọn đồ đạc lên xe, Lục Dao định dẫn Lục Miêu đi mua vải may quần áo mới. Quần áo thằng bé đang mặc vẫn là quần áo cũ của anh ở nhà mẹ đẻ, tay áo đã sờn hết, trên người cũng vá chằng vá đụp, trông có chút keo kiệt.
Lục Miêu vừa nghe tam ca dẫn mình đi mua vải may quần áo thì kích động mặt đỏ bừng, nhưng lập tức lại từ chối.
"Không, không cần... Em có đủ quần áo mặc rồi." Lúc đến mẹ đã dặn nó là không được tiêu tiền của tam ca.
"Đi thôi, có tốn bao nhiêu đâu." Lục Dao không nói không rằng kéo nó ra ngoài.
Hai người vào cửa hàng vải, Lục Dao chọn cho nó một tấm vải mịn màu xanh lơ, hai người lớn lên giống nhau sáu bảy phần, Lục Miêu dáng người tuy không cao bằng anh nhưng da lại rất trắng, mặc màu này sẽ tôn da hơn.
"Cho tôi tấm vải này sáu thước, lại thêm ba thước vải trắng mịn." Vải trắng mua về làm hai cái quần lót, trả tiền xong Lục Dao đưa tấm vải xanh cho Lục Miêu.
"Có biết may quần áo không?"
"Dạ biết, em học với mẹ."
"Vậy ta không lo nữa, con tranh thủ thời gian tự may lấy, đừng tiếc mặc, hỏng thì ta lại mua cho."
Lục Miêu mắt sáng long lanh nhìn anh, Lục Dao dừng bước: "Sao vậy?"
"Không, không có gì, tam ca... anh tốt với em quá."
Lục Dao nhìn ánh mắt như nai con của nó, thầm mắng nguyên thân đúng là hỗn đản, một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao trước kia có thể nhẫn tâm bắt nạt!
Hàng năm cứ đến trước sau Thanh Minh, nhà Triệu lại bắt đầu chuẩn bị cày cấy vụ xuân, năm nay thì khác, vì mở quán ăn sáng trên trấn không xoay xở kịp nên ruộng trong nhà giao cho nhà cha vợ cấy.
Lục phụ và Lục Lâm bàn bạc một hồi, quyết định đến thôn Loan Câu cấy mười mấy mẫu ruộng nhà Triệu trước, rồi trở về cấy ruộng nhà mình, thật sự không xoay xở kịp thì có thể gọi người trong thôn giúp đỡ.
Hai người vội vã kéo xe đến thôn Cong Mương, trước khi đến họ đã hỏi thăm vị trí ruộng nhà Triệu, đến nơi thì đi thẳng ra đồng.
Kết quả xe còn chưa dỡ xuống thì đã thấy có hai người đang cày xới trên ruộng nhà Triệu.
Lục Quảng Sinh vội xuống xe, đi lên trước nói: "Này, hai em, hai người có cày nhầm ruộng không đấy?"
Người kia ngẩng đầu nhìn Lục Quảng Sinh một cái: "Không cày nhầm, đây là ruộng nhà tôi."
"Không thể nào, Đại Xuyên nói khu này đều là ruộng nhà nó, bảo chúng tôi đến cấy."
Người kia vừa nghe đến tên Triệu Bắc Xuyên thì nuốt nước bọt nói: "Chắc là tôi nhớ nhầm." Nói xong nhanh chóng xách cuốc đi, vừa đi vừa mắng người phụ nữ bên cạnh: "Bảo nhà Triệu không thể nào không cần chỗ này nữa, bà cứ xui tôi đến, phí công mất sức!"
Lục Quảng Sinh cau mày, trước kia chỉ nghe nói không khí ở thôn Cong Mương không tốt, không ngờ lại hư đến mức này.
Ruộng nhà Triệu vị trí tốt, lại còn bằng phẳng, đều là năm xưa Triệu phụ một cuốc một cuốc đào ra. Giờ Triệu Bắc Xuyên dọn đi rồi thì tự nhiên có nhiều người đỏ mắt.
Những người ở gần đều muốn chiếm, e ngại uy danh của Triệu Bắc Xuyên nên không dám làm quá phận.
Giờ thấy anh không về cấy nữa thì càng thêm gan lớn.
Lục phụ và Lục Lâm cày hai mẫu ruộng đến chạng vạng mới về nhà, hôm sau buổi sáng vừa ra đồng thì ôi thôi, ruộng vừa cày hôm qua đã bị người san bằng!
Còn ném cả đá xuống, thật là vô đạo đức!
Triệu phụ vừa nhặt đá vừa chửi ầm lên: "Đồ vô đạo đức, ruộng nhà mình không cấy lại đi phá hoại ruộng người khác, không sợ trời đánh!"
Lục Lâm cũng tức quá, chắc chắn là hai vợ chồng cày ruộng hôm qua làm! Đáng tiếc không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ báo với lý trưởng thì không chừng ông ta cũng che chở người trong thôn.
"Thôi cha, đừng chấp với họ, chẳng qua là cày lại ruộng thôi, tốn không bao nhiêu công."
Lục Quảng Sinh nói: "Người trong thôn này thật là hết thuốc chữa, thảo nào Đại Xuyên phải dắt theo hai đứa nhỏ nhỏ như thế đi nơi khác sống."
Lục Lâm thở dài: "Nếu không như vậy thì cũng không bị đốt nhà mà phải rời khỏi đây."
Ruộng bị san bằng thì phải cày lại, hôm qua đã cày một lần rồi nên cày lại nhẹ hơn nhiều, hôm nay cày được ba mẫu, thêm hai ngày nữa là có thể cày xong ruộng trên núi.
Cày xong thì đến gieo hạt, trồng ngô rất đơn giản, trước dùng cuốc xới đất rồi nhẹ nhàng đào một cái rãnh, sau đó rải đều hạt giống đã ngâm phơi nắng vào, cuối cùng đắp một lớp đất mỏng là xong.
Thời cổ đại không có phân bón gì, phần lớn là dùng nước tiểu và đồ ăn thừa trong nhà, pha thêm nước tưới vào ruộng là xong, rồi thì chờ ngô nảy mầm rồi nhổ cỏ là được.
Hai cha con bận việc bốn năm ngày mới cấy xong ruộng trên núi, đến khu ruộng dưới núi thì Lục phụ tức đến suýt ngất, có người đã cấy một nửa ruộng rồi!
Lục Quảng Sinh tiến lên tranh cãi với người kia: "Này! Ai bảo ông cấy ruộng này!"
Người kia căn bản không coi cha con Lục gia ra gì, một ông già, một người què, lại còn là người ngoài thôn, ruộng này dựa vào cái gì mà cho họ cấy?
Lục phụ thấy anh ta không nói gì thì đưa tay giật lấy cái cuốc trong tay anh ta: "Ông không được cấy, mau tránh ra!"
Người kia xô đẩy nói: "Đây là ruộng nhà tôi ở thôn Cong Mương, tôi muốn cấy thì cấy, liên quan gì đến các ông ở thôn Lục Gia, mau cút!"
"Ông nói lại lần nữa xem!" Lục Lâm xông lên đấm cho anh ta một quyền.
Người kia vừa thấy anh ta dám động thủ thì hét to một tiếng, mấy người thân thích chạy đến, tay cầm nông cụ vây Lục phụ và Lục Lâm vào giữa, mắt thấy tình hình sắp mất kiểm soát!
"Dừng tay!" Đúng lúc này, Triệu Bắc Xuyên vội vã kéo xe đến, không đợi Đại Hoa dừng hẳn đã nhảy xuống xe chạy tới.
Lục phụ vừa thấy con rể thì kích động đến đỏ cả mắt: "Đại Xuyên sao con lại về đây?"
"Lục Dao sợ cha không xoay xở được nên bảo con về giúp cha mấy hôm."
Triệu Bắc Xuyên biết thói đời ở trong thôn, sợ cha vợ và nhị ca thiệt thòi nên chạy vội về, không ngờ vẫn suýt chút nữa thì muộn.
"Các người muốn làm gì? Chiếm ruộng của nhà tôi còn muốn đánh cha tôi à?" Triệu Bắc Xuyên che hai người lại, đưa tay đẩy tên cầm đầu ra.
Tên kia họ Dương tên là Dương Xuyên Tử, là chồng của Dương thím ở gần nhà Tống.
Anh ta cũng không ngờ Triệu Bắc Xuyên lại đột ngột trở về, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tưởng là ruộng này, ruộng này anh không cấy nữa nên, nên cấy lên."
"Ai bảo anh là tôi không cấy?"
Dương Xuyên Tử xoa mồ hôi trán không dám nói gì, sợ mình nói sai lại bị Đại Xuyên đánh cho một trận, mấy người giúp đỡ bên cạnh vừa thấy Triệu Bắc Xuyên đến thì nhanh chóng chuồn, họ không dám trêu vào thằng nhóc này.
Lục phụ ngăn anh lại: "Thôi được rồi Đại Xuyên, ruộng người ta cấy rồi thì thôi, coi như bớt việc cho cha với Lục Lâm."
"Sau này ruộng này vẫn là của Triệu Bắc Xuyên tôi, cha tôi với nhị ca đến đây giúp tôi cấy, nghe rõ chưa?"
"Nghe, nghe rõ rồi." Dương Xuyên Tử nhanh chóng nhặt cuốc lên rồi chạy.
Đợi mọi người đi hết, Lục phụ vội hỏi: "Con đến rồi thì việc ở cửa hàng ai làm?"
"Không sao, Lục Dao lại thuê người rồi."
Lục Dao đã thuê con dâu thứ hai nhà Liễu hàng xóm đến giúp việc ở cửa hàng, mỗi ngày chỉ bận hai tiếng buổi sáng, một tháng trả ba đồng bạc.
"Haiz, người thôn các con, thật là không biết nói gì."
Triệu Bắc Xuyên nói: "Thôn quê là vậy, người trong thôn không đoàn kết, chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác."
Anh lần này về một là giúp cha vợ làm việc, hai là cho người trong thôn thấy, anh Triệu Bắc Xuyên dọn đến trấn không phải là chết rồi, lúc nào cũng có thể về, dám giở trò ở ruộng nhà anh thì phải cân nhắc xem mình nặng bao nhiêu cân.
Ba người vừa nói vừa làm việc, sườn núi có hơn sáu mẫu ruộng, bị người khác cấy mất hai mẫu, số còn lại có Triệu Bắc Xuyên giúp thì cày xới và gieo hạt một ngày là xong, sức lực của anh đúng là người làm ruộng giỏi, một người làm còn nhanh hơn cả Lục phụ và Lục Lâm cộng lại.
Lục phụ đứng ở bờ ruộng bóp eo, vẻ mặt đắc ý, có con rể trấn giữ xem ai dám đến quấy rối!
Bận đến chạng vạng ba người vội vã rời đi, mai còn phải đến tưới phân.
Lục Lâm nói: "Đại Xuyên, muộn thế này hay là đừng về nữa, đến nhà anh ở đi."
"Không được, Lục Dao để ba đứa trẻ ở nhà một mình anh không yên tâm, sáng mai con lại đến."
"Vậy được, con đi đường cẩn thận."
Triệu Bắc Xuyên vội vã kéo xe về phía thôn, đi ngang qua nhà Triệu bà bà thì cố ý đi vào sân một vòng.
Trong nhà vẫn như cũ, đang mùa cày cấy nên hai người đều bận rộn, thấy Triệu Bắc Xuyên đến thì nhất định giữ anh lại ăn cơm.
"Cơm thì con không ăn đâu, con chỉ đến thăm hai bác thôi. Nhà con hiện giờ mở quán ăn sáng ở Hạ Tam Lý, hai bác mà đi chợ ngang qua thì vào ăn chút gì nhé."
"Ừ, được!"
Lúc ra về Triệu Bắc Xuyên để lại 500 văn tiền.
"Con làm gì vậy?" Triệu bà bà vội đẩy tiền trở lại.
Triệu Quang ở bên cạnh nhìn tiền nuốt nước bọt, cũng ngại ngùng không dám mở miệng giữ lại.
"Cầm lấy đi, mấy năm nay hai bác giúp nhà con nhiều rồi, giờ con sống tốt hơn thì cũng nên báo đáp."
Triệu bà bà nói: "Ta với mẹ con trước kia thân nhau lắm, giúp nhau là bổn phận, đâu đáng gì."
Triệu Quang sốt ruột ở sau lưng kéo áo bà một cái, nhiều tiền thế sao có thể không lấy!
Triệu Bắc Xuyên làm như không thấy: "Con phải về đây, Lục Dao với Tiểu Niên ở nhà một mình con không yên tâm." Nói xong vội vã kéo xe đi.
Triệu bà bà xách tiền thở dài: "Con đúng là thiển cận."
Triệu Quang giật lấy tiền trong tay mẹ: "Bà mắt mờ rồi, cho tiền mà không lấy, con thấy bà đúng là ngốc!"
Về đến nhà thì đã giờ Tuất, xe vừa đến cổng Lục Dao đã nghe thấy tiếng, vội khoác áo ra mở cửa.
"Về rồi đấy à."
"Ừ." Triệu Bắc Xuyên kéo xe vào sân, mang xe đi rồi nhanh chóng cho Đại Hoa ăn cỏ khô.
Lục Dao múc một chậu nước cho anh rửa tay rửa chân: "Việc đồng áng thế nào rồi? Cha cấy được nhiều không?"
"Cấy xong hết rồi."
"Nhanh vậy sao?" Lục Dao có chút kinh ngạc.
Triệu Bắc Xuyên cởi giày, giũ đất cát bên trong: "Có người giúp cấy hai mẫu."
"Hả? Ai tốt bụng vậy?" Lục Dao nghĩ nghĩ thấy không đúng: "Là có người muốn chiếm ruộng nhà mình đấy à."
"Ừ, Dương lão Xuyên trộm cấy hai mẫu ruộng gần nhà anh ta, hôm nay con đến thì cha đang tranh cãi với họ."
"Sau đó thì sao?"
"Con vừa đến thì họ không cãi nữa, xách cuốc chạy mất."
Lục Dao không nhịn được bật cười, đưa tay xoa bóp cánh tay rắn chắc của anh: "Dùng vũ lực trấn áp à?"
Triệu Bắc Xuyên rửa tay chân sạch sẽ rồi nói: "Những người đó không nhớ đòn, không đánh cho bọn họ sợ thì lại muốn ức hiếp em."
"Haiz, biết làm sao được, nghèo sinh gian, họ chỉ muốn chiếm chút tiện nghi thôi."
Ban ngày làm việc ra mồ hôi, nghe có chút hôi, Lục Dao lại múc một chậu nước giúp anh lau lưng.
Triệu Bắc Xuyên cởi luôn áo ngoài để trần, ngồi trên ghế để Lục Dao lau.
"Hôm nay cửa hàng thế nào?"
"Cũng như thường thôi, chỉ là họ đều nói em chiên quẩy không ngon bằng anh."
Triệu Bắc Xuyên cười một tiếng: "Chiên nhiều rồi sẽ quen thôi."
Lục Dao nhéo cơ bụng của anh: "Em ăn thấy cũng thế, họ là bị anh làm hư miệng rồi."
Triệu Bắc Xuyên nắm lấy tay anh kéo người đến ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào cổ Lục Dao hít hà: "Mai anh còn phải ra thôn, giúp cha mấy hôm, mấy ngày này em phải chịu khó rồi."
Lục Dao ôm vai anh, chân có chút mềm: "Nói gì mà chịu khó hay không, cứ như anh về thôn là đi chơi không bằng."
"Nếu anh có thể chia làm hai người thì tốt, một người ra thôn làm việc, một người ở nhà trông cửa hàng với em."
Lục Dao nhớ đến manga anime mình xem ở kiếp trước, không nhịn được cười rộ lên: "Thế thì tốt quá, buổi tối ôm hai ông xã ngủ, thế thì sướng chết em rồi."
Triệu Bắc Xuyên siết chặt eo anh: "Một người em còn chịu không nổi, còn muốn hai người?"
"Em, em nói đùa thôi." Lục Dao đỏ mặt, xoay người đi.
Triệu Bắc Xuyên thích nhất nhìn vẻ mặt e thẹn này của anh, cảm giác máu trong người đều dồn xuống dưới, không nhịn được hôn lên môi anh, mút lấy lưỡi anh.
Lục Dao ôm cổ anh đáp lại, tiếng hôn chóc chép vang lên, một lúc lâu sau tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
"Này, đừng ở đây, đánh thức bọn trẻ bây giờ."
"Vậy em nói nhỏ thôi."
"Thế này thì làm sao mà nhỏ được!" Lục Dao mặt đỏ như máu, tức giận đấm vào ngực anh một cái.
"Vậy chúng ta vào nhà làm." Triệu Bắc Xuyên bế anh lên, vừa động Lục Dao đã suýt kêu lên thành tiếng, vội ôm chặt cổ anh, mỗi bước đi đều là dày vò.
Đêm đó mưa đánh chuối tây, lại ướt một giường chăn đệm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro