68
Chiếc xe la lao nhanh trên con đường nhỏ ở nông thôn, xóc nảy hai ông bà già trên xe đến mặt mày trắng bệch. Lục Lâm vội vàng đánh một chiếc xe khác, chở Hồ Xuân Dung và Tiểu Thạch Đầu cũng theo sát phía sau.
Vương Hữu Điền không dám giảm tốc độ, trong lòng anh lo lắng vô cùng, sợ Lục Vân có chuyện chẳng lành.
Lục Quảng Sinh và Lục mẫu ngồi trên xe, vẻ mặt cả hai đều nặng trĩu, mấy ngày trước đã lo lắng Lục Vân khó sinh, kết quả lo cái gì đến cái đó.
"Hôm qua trở dạ lúc nào? Gọi bà đỡ chưa?"
"Sau nửa đêm qua giờ Sửu đã trở dạ, mẹ con đã mời hết những người biết đỡ đẻ trong thôn đến rồi."
"Đã vỡ ối chưa?"
"Vỡ rồi, nhưng chảy ra không nhiều lắm, vừa ướt quần."
"Vậy còn tốt, vậy còn tốt." Lục mẫu che ngực lặng lẽ cầu nguyện, bà nhớ nghe người già kể, nếu nước ối không chảy hết thì vẫn còn cứu được, chảy hết thì đứa trẻ bên trong sẽ bị ngạt chết.
Sau nửa canh giờ hai người đến thôn Liễu Thụ, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng kêu la ầm ĩ của Lục Vân trong phòng.
"Nương ơi... Nương, con không chịu được nữa... Đau chết mất..."
Lục mẫu thoáng chốc nước mắt đầy mặt, "A Vân, nương đến rồi, đừng sợ nương đến rồi!"
Vào phòng, thấy bên trong đứng sáu bảy bà lão, cả ca nhi nữa, Lục Vân nằm trên giường đất mặt trắng bệch như giấy, hai tay nắm chặt lấy chăn đệm, đau đến môi cũng cắn rách.
Lục mẫu đẩy đám người ra, một tay nắm lấy tay Lục Vân, "Nương ở đây, con cứ yên tâm sinh, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Vân vừa thấy bà liền tủi thân nước mắt lã chã rơi xuống, "Nương..."
Lục mẫu giúp cậu lau nước mắt, "Không được khóc, khóc hết sức lực rồi thì làm sao sinh em bé được?"
"Vâng." Lục Vân gật gật đầu, cố nuốt nước mắt vào trong.
"Bà thông gia!" Hồ Xuân Dung gọi một tiếng.
"Ơi, tôi đây." Vương lão thái thái vội vàng tiến lên hỏi có gì sai bảo.
"Giúp con nấu một bát canh trứng gà, cho nhiều đường một chút, để anh ấy ăn no rồi sinh!"
"Được được được, tôi đi ngay đây." Vương lão thái vội vã chạy ra khỏi nhà, những người khác thấy vậy cũng vội vàng xúm lại.
"Lục Vân thế nào rồi?"
"Phu lang tôi thế nào rồi?"
"Các người mau đừng cản trở, tôi đi làm cho Tiểu Vân một bát chè trứng đi! Con dâu cả lại đây nhóm lửa cho tôi!"
Bên phía Vương lão thái thái bận đến khí thế ngất trời, con dâu thứ hai nhà Vương vẫn đứng bên cạnh cắn hạt dưa xem náo nhiệt, trong lòng cô ta vốn không thích Lục Vân, đặc biệt lần trước còn bị liên lụy vì nói xấu cậu. Tuy rằng bà chồng không mách với chồng cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn ghi hận.
Chẳng mấy chốc Vương lão thái bưng một bát lớn canh trứng gà đường ngọt vào phòng, con dâu cả nhà Vương đi tới, hai người bắt đầu nhỏ giọng nói xấu.
"Lâu như vậy mà vẫn chưa sinh được, sợ là uống thuốc tiên cũng vô dụng."
"Ai nói không phải đâu, tôi sinh Lão Đại cũng khó, ba canh giờ cũng sinh xong, cậu ta đây đã gần năm canh giờ rồi."
"Không khéo lại mẹ tròn con vuông, vừa nhìn đã biết là cái đồ không có phúc."
Lời này nói trùng hợp làm Vương Hữu Điền đứng bên cạnh nghe thấy được, anh vốn đã nóng nảy quá mức, nghe hai chị dâu nguyền rủa phu lang mình như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, túm lấy cái cuốc bên cạnh ném về phía hai người.
"Tao đánh chết hai cái đồ đàn bà độc ác thối tha này!"
"Ái da, giết người!" Hai người phụ nữ sợ hãi kêu lên một tiếng rồi tán loạn bỏ chạy.
Những người bên cạnh thấy vậy vội vàng ngăn anh lại, anh cả nhà Vương giận dữ nói: "Phu lang cậu sinh không được con, cậu đánh mẹ tôi làm gì?"
"Anh hỏi vợ anh xem cô ta nói cái gì! Cái gì mà mẹ tròn con vuông, không có phúc?!"
Anh hai nhà Vương vội vàng kéo hai người ra, "Các cô thật sự nói như vậy sao?"
Vương Hữu Điền lau nước mắt giận dữ nói: "Tôi còn lừa các anh làm gì? Người một nhà mà dám nói những lời độc ác như vậy, nếu Lục Vân có chuyện gì, tôi làm cho các cô sống không yên!"
Anh cả và anh hai nhà Vương đều im lặng, nói thêm nữa chỉ làm tổn thương tình cảm anh em.
Đến trưa trong phòng bắt đầu có bà đỡ đòi nước ấm, tiếng kêu của Lục Vân lại lần nữa vang lên.
"Thằng nhóc con ranh, mày muốn hại chết mẹ mày à! Mau lăn ra đây!" Lục Vân nghiến răng nghiến lợi, Lục mẫu ở bên cạnh đỡ cậu dạy cậu cách dùng sức.
Ước chừng qua ba mươi phút, Lục Vân đột nhiên cảm thấy hạ thân trượt một cái, giống như có thứ gì rơi ra.
"Sinh, sinh rồi!"
Đứa trẻ không khóc, các bà đỡ vội vàng cắt rốn, đưa tay vỗ vào mông đứa trẻ, chẳng mấy chốc một tiếng khóc vang dội từ bên trong truyền ra.
Một bà đỡ vén rèm cửa ló ra, miệng cười móm mém báo tin vui: "Mẹ tròn con vuông, là một ca nhi!"
Vương Hữu Điền khuỵu xuống đất, vừa mừng vừa khóc vừa cười.
Lục phụ cũng yên tâm, "Ca nhi tốt, ca nhi không cần đi lao dịch!"
Ông nội Vương vội vàng sai người đi mua rượu mua thịt, hôm nay phải ăn mừng thật lớn một phen!
Trong phòng, Lục lão thái lau rửa vết thương ở hạ thân cho Lục Vân, ca nhi sinh con đều như vậy, thế nào cũng phải rách mới sinh ra được, so với nữ tử thì đỡ khổ hơn chút.
Lục Vân ôm con, mệt mỏi thở dốc liên tục, "Con không ngờ lại khó sinh như vậy... Mấy ngày nay còn nghe lời mẹ không dám ăn nhiều đồ, phải xuống đất đi bộ nữa chứ..."
Lục mẫu lật tấm đệm giường dính máu cũ ra, trải lại một tấm đệm sạch sẽ khác, "Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lục Vân đột nhiên nhớ ra một vấn đề, nghiêng đầu nói: "Nương, con không có sữa thì làm sao cho con bú?"
"Cho ăn cháo loãng, cho uống sữa dê nấu canh trứng, thế nào cũng nuôi sống được, con tưởng phụ nữ ai cũng có sữa à? Mẹ sinh mấy đứa con, chỉ có Tiểu Mầm được ăn mấy ngụm sữa, còn mấy anh chị con đều uống cháo mà lớn lên."
Lúc đó nhà nghèo đến cơm cũng không đủ ăn, một chút nước luộc cũng không có, lấy đâu ra sữa.
"Vậy thì tốt rồi, con còn sợ không nuôi sống được."
"Đừng có nói linh tinh." Lục mẫu từ tay cậu bế đứa bé nói: "Mấy ngày nay vừa hay việc nhà đều xong hết rồi, mẹ giúp con chăm sóc ở cữ xong rồi về."
"Vậy thì tốt quá!" Có mẹ ruột ở bên cạnh làm gì cũng tiện, cậu không muốn để Vương Hữu Điền giúp mình lau rửa phía dưới.
Bận rộn xong thì trời đã xế chiều, ông nội Vương sai con trai giết ba con gà hầm một nồi lớn, những người khác ra ngoài sân ăn cơm, Vương lão thái múc một bát lớn thịt gà và hai bát cháo bưng vào.
"Thông gia muội tử, mau ăn cơm đi, để tôi bế đứa bé một lát."
Lục mẫu cũng không khách khí, đưa đứa bé cho ông rồi giục Lục Vân ăn trước, bát thịt gà này làm riêng, bên trong không cho nhiều muối, mới sinh xong cơ thể còn yếu, ăn nhiều muối dễ bị đau họng.
Lục Vân ăn hai miếng đã không ăn nổi nữa, uống hết bát cháo rồi ngả đầu ngủ thiếp đi.
Lục mẫu ăn hết thịt gà và cơm, lau khô tay rồi lại bế đứa bé.
"Đứa bé này lớn lên xinh xắn, mặt mày giống Lục Vân, mũi và miệng giống Hữu Điền, đúng là chọn toàn chỗ tốt của cha mẹ."
Lục mẫu cười gật gật đầu, bà thích nghe những lời này, "Vẫn giống Hữu Điền nhiều hơn một chút, bất quá cái nước da này chắc chắn là giống người nhà Lục, Lục Vân mới sinh ra cũng đỏ au như vậy, càng lớn càng trắng."
"Ca nhi trắng trẻo thì tốt, đây là đứa con đầu lòng của bọn nó, phải cẩn thận nuôi dưỡng cho tốt, tôi bảo Hữu Điền đi trong thôn mua con dê mẹ vừa mới đẻ về, sau này mỗi ngày cho nó uống sữa dê."
"Ừ." Lục mẫu yên lòng, mấy chị em dâu tuy không ra gì, nhưng ông bà thông gia vẫn tốt.
Bên kia Vương Hữu Điền uống với nhạc phụ một chén rượu rồi không uống nữa, lòng nóng như lửa đốt chạy vào nhà xem con, anh còn chưa nhìn thấy con mình trông như thế nào nữa.
Vào phòng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, trong lòng anh thắt lại không khỏi xót xa cho Lục Vân, vừa rồi ở bên ngoài nghe tiếng kêu la thống khổ của cậu, hận không thể mình sinh thay cho cậu.
"Nương, A Vân."
Lục Vân mở to mắt, "Ăn xong rồi ạ."
Lục mẫu thấy anh vào, đặt đứa bé xuống giường đất, "Con ở lại với Lục Vân một lát đi, mẹ đi nấu chút gì đó cho con ăn."
"Vâng, được ạ." Vương Hữu Điền cúi đầu nhìn đứa con bé bỏng của mình, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Thằng nhóc con, mày làm mẹ mày khổ sở quá rồi, đợi mày lớn lên bố đánh vào mông mày."
Đứa bé dường như nghe ra được lời tốt xấu, nhăn nhó mặt mày oa oa khóc lên.
Lục Vân vội vàng vỗ vỗ đứa bé dỗ dành, "A a a, ngoan ngoan đừng khóc. Anh đừng dọa nó, bé tí thế này nó hiểu gì?"
Vương Hữu Điền gãi đầu ngây ngô cười, "Con trai tôi đẹp thật."
"Nhăn nheo như con khỉ, giống ông già con ấy."
"Không có, con trai cả nhà anh vừa sinh ra tôi đã thấy rồi, không đẹp bằng con nhà tôi."
Lục Vân cười một tiếng, không cẩn thận khẽ động đến vết thương phía dưới, đau đến cậu hít một hơi lạnh.
Vương Hữu Điền vội vàng nắm lấy tay cậu, "Sao vậy? Đau lắm à?"
"Đau chết em." Lục Vân tủi thân nói.
"Tại tôi, tại tôi, chúng ta sinh xong đứa này rồi thôi." Sinh một đứa con đã suýt làm anh sợ chết khiếp, không dám nghĩ đến chuyện sinh đứa thứ hai nữa.
Lục Vân cười gật gật đầu, hai vợ chồng trẻ dựa vào nhau, trêu đùa đứa con đáng yêu, tình cảm càng thêm sâu đậm.
Lục Dao đến ngày thứ ba mới nhận được tin tức, biết Lục Vân đã sinh xong rồi.
Vừa hay đồ trong cửa hàng bán cũng gần hết, cậu lập tức quyết định đến thôn Liễu Thụ một chuyến.
Lục Miêu và Tiểu Niên đều muốn đi xem em bé, Lục Dao dứt khoát bảo Triệu Bắc Xuyên đánh xe đi.
Cậu lấy ra chiếc khóa bạc nhỏ đã chuẩn bị trước đó, chiếc khóa bạc này nặng một lạng hai tiền bạc, mặt trước khắc chữ "sống lâu trăm tuổi", mặt sau khắc hình một đứa trẻ cầm tinh con khỉ. Tay nghề của thợ bạc không tệ, con khỉ nhỏ được chạm khắc rất sống động, quả thật đáng giá số tiền đó.
Trong nhà nhặt năm mươi quả trứng gà, bỏ vào giỏ mang cho Lục Vân bồi bổ cơ thể.
Lục Miêu và Tiểu Niên mang những bộ đồ lót đã khâu sẵn ra nhờ cậu giúp gói ghém, bên ngoài Triệu Bắc Xuyên khẽ quát một tiếng, mấy người vội vàng ra ngồi lên xe.
Tiểu Đậu hôm nay đi học không đi cùng được, khi đi ngang qua trường học, Lục Dao vào cho cậu mười văn tiền, bảo cậu buổi trưa ra quán mì ăn một bát canh bánh, buổi chiều họ sẽ về.
Tiểu Đậu mặt đầy ngưỡng mộ, nhưng vẫn là việc học quan trọng hơn: "Tẩu tử, giúp con mang cho tiểu cháu ngoại một thứ tốt nhé."
"Yên tâm đi, nhất định mang đến."
Mấy người ngồi trên xe la, một đường đi về phía thôn Liễu Thụ.
Tiểu Niên nói: "Tẩu tử, tứ ca sinh con trai hay con gái ạ?"
"Là một tiểu ca nhi."
"Oa, vậy chắc chắn đẹp trai giống tứ ca rồi."
Lục Dao vươn tay xoa xoa khuôn mặt cô bé, Tiểu Niên nhà cậu nói chuyện ngọt ngào, nghe mà vui cả lòng.
Lục Miêu nắm chặt vạt áo kích động đến phát khóc, mấy ngày nay tính ra tứ ca sắp sinh, trong lòng cậu luôn lo lắng, mấy ngày trước còn gặp ác mộng, mơ thấy Lục Vân toàn thân là máu, nắm tay cậu nói không nên lời.
Tỉnh dậy cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh, sợ giấc mơ không lành, cũng không dám ra ngoài nhắc đến, hôm nay nghe tin mẹ tròn con vuông lòng cậu mới yên tâm.
Sau nửa canh giờ họ đến thôn Liễu Thụ, vừa đến cổng lớn đã nghe thấy bên trong cãi cọ ầm ĩ, dường như có người đang tranh chấp.
Lục Dao nhanh chóng nhảy xuống xe chạy vào sân, chỉ thấy con dâu cả nhà Vương ngồi dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa mắng: "Không sống nổi nữa, cái nhà lão Vương các người thật quá đáng bắt nạt người, chẳng qua là nói vài câu chuyện phiếm mà đã muốn đánh chết tôi, không thấy mấy năm nay tôi tận tâm tận lực hầu hạ cha chồng sao..."
Anh cả nhà Vương mặt đen lại giận dữ quát: "Mau đứng lên, vào nhà đi!"
"Tôi không đi, vào nhà anh lại đánh tôi, mặt tôi bị anh tát sưng hết rồi, tôi không sống nổi nữa."
"Không đánh cô, mau vào đi, nhà tam đệ còn đang ở cữ đấy, cô đừng làm đứa bé thức giấc."
Anh ta vừa nói, chị dâu cả nhà Vương ngược lại càng lớn tiếng hơn, "Ai da uy, tôi nào dám làm ồn người ta chứ? Đó là vàng ngọc đấy, không giống cái đồ gỗ nhà chúng tôi! Sinh được đứa con hận không thể cho cả thiên hạ biết, cậu ta có dễ dàng gì đâu, cha mẹ vây quanh cậu ta xoay như chong chóng thì thôi đi, các người cũng bị cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à? Con cái nhà mình mặc kệ, ngày nào cũng chạy sang phòng chú em, không sợ người ta chê cười..."
"Bốp!" Lục Dao chạy tới, vung tay tát mạnh một cái. "Thả cái rắm nhà bà! Ngậm cái miệng thối của bà lại cho tôi, nếu bà làm tức điên em tôi, tôi giết bà đền mạng!"
Chị dâu cả nhà Vương ôm mặt kinh hãi, cô ta không ngờ Lục Dao và mọi người đến, nhưng ăn một cái tát sao có thể bỏ qua, bò dậy định đánh trả.
Lục Dao tuy thân thể gầy yếu, nhưng ngày nào cũng làm việc nặng nhọc, trên người có sức lực, trở tay túm lấy tóc cô ta, giáng thêm mấy cái tát vào mặt.
Triệu Bắc Xuyên cùng Lục Miêu Tiểu Niên vội vàng chạy tới kéo hai người ra, anh cả nhà Vương giận dữ nói: "Các người làm cái gì? Chạy đến nhà tôi giương oai?"
Lục Dao phun anh ta một ngụm, "Đến vợ mình còn quản không xong, tôi thay anh quản đấy! Rảnh rỗi thì lấy quần lót nhét miệng vào, đừng có cái gì dơ bẩn cũng lôi ra ngoài nói, để người ta xem thường cái nhà Vương các người bắt nạt người vừa mới sinh xong."
Tiếng động bên ngoài quá lớn, khiến Lục mẫu đi ra, vừa thấy Lục Dao đến vội vàng vẫy tay bảo cậu nhanh chóng vào nhà, đừng ầm ĩ với hai người kia.
"Phì!" Tiểu Niên và Lục Miêu nhổ nước bọt vào hai người họ, vội vàng chạy vào nhà.
Trong phòng Lục Vân ngồi trên giường đất, đứa bé đang ngủ, thấy mọi người đến mắt cậu sáng lên.
"Tam ca, lão ngũ, Tiểu Niên mau lên giường đất đây."
Lục Dao khí vẫn chưa nguôi, "Ngoài kia là có chuyện gì vậy? Hữu Điền và cha chồng cậu đâu?"
"Đến nhà lý chính rồi, bàn chuyện chia gia sản."
"Sao đột nhiên lại muốn chia gia sản?"
Lục mẫu khinh bỉ nói: "Không thấy cái đồ sao chổi trong sân à, ngày Lục Vân sinh, nó với con dâu thứ hai nhà Vương nói Lục Vân sinh không ra, mẹ tròn con vuông, con nghe xem đó có phải là lời người có thể nói ra không?"
Lục Dao vừa nghe liền nổi trận lôi đình, lập tức muốn xông ra ngoài đánh nhau.
Lục mẫu vội vàng giữ chặt cậu, "Thôi đi, hai ngày trước Hữu Điền đã đánh nhau với chúng nó một trận rồi, nếu không không phải vì Lục Vân mới sinh xong, không muốn làm nó lo lắng thì ngày đó đã chia nhà rồi."
"Thật quá đáng, trước đây hai người này ba hoa chích chòe thì thôi đi, dù sao cũng ở chung một viện, bản thân họ cũng không phải không sinh được con, sao có thể nói ra những lời độc ác như vậy!"
Lục Vân cười một tiếng không để bụng, "Tùy các cô ấy nói thế nào thì nói, dù sao lần này Hữu Điền đã quyết tâm muốn chia nhà rồi."
Ngày thường Hữu Điền là người làm việc nhiều nhất trong nhà cũng là người siêng năng nhất, anh cả nhà Vương bị đau lưng, làm không được lâu việc nặng, anh hai nhà Vương tính tình ranh ma, luôn chọn việc nhẹ nhất làm nhanh nhất. Giờ chia nhà rồi không cần lo lắng thằng ngốc nhà mình, mệt như con la mà vẫn ngây ngốc làm việc nữa.
Lục mẫu nói: "Đừng nói những thứ bẩn thỉu đó nữa, mau nhìn xem cháu ngoại con đi."
Lục Dao lúc này mới nhớ ra chuyện chính, từ trong bọc lấy ra khóa bạc và quần áo làm cho hai đứa nhỏ.
"Cái này không được, quý trọng quá." Lục Vân vừa thấy chiếc khóa bạc to như vậy, vội vàng xua tay từ chối.
Lục Dao véo tay cậu một cái, "Lại không phải cho anh, anh vội vàng từ chối cái gì? Đây là cho cháu ngoại tôi, a a a, ngoan ngoãn có nghe lời không hả?"
Lục Dao nhẹ nhàng chạm vào má đứa bé, đứa bé dường như cảm nhận được, nhăn mày lại rồi muốn khóc. Sợ đến mức cậu vội vàng rụt tay lại, đứa bé nhỏ xíu như vậy thật là chạm vào cũng không dám chạm vào một chút.
Lục Vân mím môi cười trộm, "Tam ca thích trẻ con như vậy, sao không tự mình sinh một đứa?"
Lục Dao chẳng hề nao núng, ôm vai Tiểu Niên nói: "Tôi có em trai em gái là đủ rồi, sinh thêm một đứa nào có không nuôi nổi."
Lục mẫu hiếm khi lần này không thúc giục cậu, vừa trải qua một lần con trai khó sinh, bà so với ai khác trong lòng đều khó chịu, sinh con khổ sở như vậy bà không muốn Lục Dao phải chịu thêm một lần tội nữa.
"Tứ ca, anh mau xem quần áo em làm có vừa không?"
Lục Vân giở mấy bộ đồ lót ra, có ba bộ là Lục Miêu làm, hai bộ là Tiểu Niên làm, đường kim mũi chỉ khâu rất cẩn thận, đều dùng vải mịn tốt.
"Đẹp thật, đẹp hơn đồ anh tự làm nhiều."
Lục Vân đặt bộ đồ lót lên người đứa bé so đo, hơi rộng một chút, bất quá cũng không quan trọng, lớn thêm một chút là có thể mặc, trẻ con ở cữ như măng mọc sau mưa, một ngày một dáng vẻ.
Chẳng mấy chốc Vương Hữu Điền và hai ông bà nhà Vương đã trở lại, hôm nay đến nhà lý chính chủ yếu là bàn chuyện chia ruộng đất, nhà Vương có ba mươi lăm mẫu ruộng tốt, mười ba mẫu ruộng trung bình, bảy mẫu ruộng xấu. Số ruộng này tuyệt đối coi như giàu có trong thôn, hiện giờ ba anh em muốn chia nhà, ông nội Vương chỉ có thể cố gắng làm cho công bằng nhất có thể, chia đều ruộng đất thành ba phần, tránh sau này lại cãi nhau.
Anh cả nhà Vương không đồng ý chia nhà, hai vợ chồng làm ầm ĩ như vậy chính là muốn ép cha mẹ đừng chia nhà, hôm nay mới diễn ra cái màn ở trong sân kia.
Nào biết nửa đường lại xuất hiện Lục Dao, đánh cho cô ta mặt mũi bầm dập.
Vương Hữu Điền vừa thấy Triệu Bắc Xuyên ở cửa phòng vội vàng cười chạy qua, "Ca phu, các anh đến rồi!"
Triệu Bắc Xuyên lạnh mặt gật gật đầu, "Anh lại đây, tôi có mấy lời muốn nói với anh."
Vương Hữu Điền nghi hoặc đi qua, bị Triệu Bắc Xuyên túm lấy cổ áo kéo sang bên cạnh nhà bếp, "Phu lang anh vừa mới sinh con xong, anh lại để nhà anh làm ầm ĩ?"
"Bọn họ lại ra ngoài náo loạn à?"
"Tôi vốn không thích xen vào chuyện người khác, thật sự là mắng quá khó nghe, nếu thật sự làm Lục Vân tức điên, anh xem cha có tha cho anh không."
Vương Hữu Điền quẫn đến mặt đỏ bừng, "Ai, tôi với cha mẹ chính là vì chuyện này mà đi nhà lý chính, cứ để cho bọn họ náo loạn thêm mấy ngày đi, lập tức sẽ chia nhà thôi."
Triệu Bắc Xuyên vừa nghe trong lòng lúc này mới yên tâm, "Vậy thì tốt rồi, tôi cứ tưởng chuyện này anh không biết."
"Sao có thể không biết, mấy ngày trước Lục Vân sinh con, anh không nghe thấy hai chị dâu tôi nói gì à, nói ra đều sợ thối cả lưỡi."
Triệu Bắc Xuyên vỗ vỗ vai anh, "Đừng nói nữa, tôi hiểu nỗi khó xử của anh."
Mắt Vương Hữu Điền hơi đỏ, "Không nói nữa, ca phu buổi trưa ở lại uống với tôi hai chén đi."
Triệu Bắc Xuyên không từ chối, hai người từ nhà bếp đi ra liền thấy anh cả nhà Vương đứng ở bên cạnh, dường như cố ý đợi hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro