91
Bích trời cao, lá vàng rơi, sắc thu lan tỏa như sóng, trên sóng khói lạnh phủ mờ.
Chớp mắt đã đến tháng chín, Tiểu Xuân đến nhà Triệu đã gần hai tháng.
Vết thương trên đùi đã lành gần như hoàn toàn, nẹp gỗ cũng đã tháo ra. Dù sao tuổi còn nhỏ, cơ thể hồi phục rất nhanh, tuy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng hầu như không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Ban đầu Lục Dao muốn cậu dưỡng đủ ba tháng rồi mới giúp việc, nhưng thằng bé nhất quyết không chịu, có lẽ sợ mình không làm gì sẽ bị người ghét bỏ, sớm đã đến quán ăn phụ giúp.
Không thể không nói từ khi cậu đến, Triệu Bắc Xuyên rõ ràng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Việc lặt vặt như chuẩn bị đồ ăn cơ bản không cần chàng động tay, Tiểu Xuân tự mình có thể làm xong. Hơn nữa cậu rất có năng khiếu làm bếp, thái rau học mấy ngày là có thể thái vừa nhanh vừa đẹp.
Điểm yếu duy nhất vẫn là quá gầy, đôi tay không nhấc nổi chảo, chỉ dùng muôi sắt xào rau.
Nhưng trong khoảng thời gian này cậu bé lớn tướng lên không ít, theo nhà Triệu ăn no mặc ấm, chưa đến hai tháng đã cao hơn Tiểu Niên.
Trong hai tháng này, mẻ rượu đầu tiên của Lục Dao cũng sắp ra lò.
Chàng ủ rượu vào đầu tháng tám, khi vừa vào thu. Quá trình ủ rượu xin phép không nói nhiều, nhưng mớ rượu này dùng đến mười sáu thạch cao lương, cả nhà từ sáng đến tối bận ba ngày mới chưng nấu (chính chủ) ra được. Ước chừng đựng trong tám cái lu lớn, trước mắt vừa vặn lên men đủ một tháng, có thể lấy ra chưng cất tinh luyện.
Rượu của Lục Dao khác với rượu vàng rượu gạo tiểu khúc trên thị trường, men rượu cao lương có mùi thơm thuần hậu hơn, mang theo hương thơm đặc trưng của ngũ cốc. Sau khi lên men, mùi rượu nồng nàn lan tỏa khắp nơi, cách sân vẫn ngửi thấy.
Hàng xóm không ít lần đến hỏi thăm, nhà Triệu rốt cuộc làm thứ gì mà thơm vậy!
Vừa vặn hôm nay cây đậu được nghỉ tắm gội, trời trong nắng ấm cuối thu mát mẻ. Tiễn đi bàn khách cuối cùng, cả nhà dọn dẹp quán xá sạch sẽ, chuẩn bị về nhà chưng rượu!
Lu rượu đều giấu ở trong phòng phía sau. Tám cái lu tròn ủ đầy ắp.
Lục Dao mở một cái lu, mùi rượu xộc vào mũi, chưa uống đã thấy say.
Dùng muôi gỗ đã rửa sạch khuấy khuấy, bên trong chảy ra không ít nước canh, đây là rượu nguyên thủy nhất.
Lục Dao múc ra một muôi đưa cho Triệu Bắc Xuyên nếm thử hương vị.
Dù Triệu Bắc Xuyên uống rượu không nhiều, nhưng cũng nếm ra được, thứ này ngon hơn rượu vàng bán ở tửu phường nhiều!
Ba đứa trẻ bên cạnh mắt tròn mắt dẹt nhìn họ, dường như cũng muốn nếm thử.
Lục Dao dứt khoát múc cho mỗi đứa một chén. Loại rượu nguyên ủ này hàm lượng cồn tương đối thấp, chỉ có sáu bảy độ, hầu như không làm say người.
Hiện nay trên thị trường bán phần lớn đều là loại rượu này, không có vị cay nồng như rượu đời sau. Lục Dao phải làm là chưng cất rượu, sau khi chưng cất độ rượu ít nhất có thể đạt tới 30 độ.
Mấy hôm trước đã mua hơn ba mươi cái bình rượu, mỗi vò rượu có thể đựng khoảng hai mươi cân rượu.
Lục Dao lại bảo Triệu Bắc Xuyên dựng tạm một cái bệ bếp trong sân. Mớ rượu này ít nhất phải chưng cất năm sáu ngày mới có thể tinh luyện xong, đốt trong phòng sợ làm cháy nhà.
Bệ bếp dựng xong, đào lò ở phía dưới, bên trong đổ đầy một nồi nước, đem hạt cao lương đã lên men đều đều trải khắp nơi trên lược bí đặt trong lò, sau đó đặt lên công cụ quan trọng nhất —— rượu chân.
Rượu chân là công cụ chưng cất rượu truyền thống, thứ này hiện tại còn chưa phát minh ra, Lục Dao thuộc loại "khai ngoại quải".
Chàng trực tiếp tìm thợ mộc đặt làm một cái, không sai biệt lắm là cái thùng gỗ không đáy, vách thùng đục một cái lỗ tròn vừa đủ để một ống trúc nhỏ thò ra, ở giữa nối liền một cái máng hứng rượu rộng rãi. Trên rượu chân lại đặt một cái nồi dùng để làm lạnh, trong nồi đựng nước giếng lạnh, vậy là xong một cái máy chưng cất giản dị.
Triệu Bắc Xuyên nhóm lửa, nước trong nồi dần dần sôi lên, hơi nước tiếp xúc với nồi lạnh, bị nước lạnh ngưng tụ thành giọt nước, nhỏ giọt vào máng, rồi theo ống trúc tí tách tí tách chảy ra.
Lục Dao vội cầm gáo múc nước hứng lấy. Rượu đầu và rượu đuôi đều không uống được, bên trong có chất có hại, uống nhiều dễ trúng độc, có thể đổ vào chưng lại.
Sau khi hứng được một cân rượu đầu, chính là cao lương ngon nhất!
"Mau, mang cái bình lại đây!"
Ba đứa trẻ chạy nhanh đi chuyển bình rượu. Lục Dao đem vải lụa đã rửa sạch buộc vào miệng bình làm bộ lọc, để rượu tự động chảy vào bình. Chưa đến nửa khắc đã hứng được non nửa bình.
Trong quá trình chưng cất, hương rượu lan tỏa khắp nơi, hầu như lôi kéo cả hàng xóm đến.
"Đây là mùi gì vậy?"
"Không biết nữa, thơm quá, thơm đến nỗi tôi nuốt nước miếng ừng ực."
Triệu Hải Phong hàng xóm thò tay ra nhỏ giọng nói: "Chắc là nhà Triệu Bắc Xuyên, mấy hôm trước tôi đã nghe thấy nhà hắn có mùi thơm dễ chịu."
Mọi người tụ tập trước cửa gõ gõ, "Bắc Xuyên ơi, có nhà không?"
Chẳng bao lâu Lục Dao mở cửa, "Các vị thúc bá có việc gì không?"
"Không có việc gì không có việc gì, nhà ngươi làm cái gì mà thơm thế?"
Lục Dao cười thần bí, "Tự nhiên là làm đồ ăn ngon, mấy hôm nữa hoan nghênh mọi người đến quán ăn nếm thử."
Mọi người vừa nghe vậy thì hiểu, biết là quán ăn bán, không phải ai cũng được nếm. Người ta có bản lĩnh kiếm tiền thì dĩ nhiên sẽ không phô bày cho mọi người xem.
Tiễn hàng xóm xong, Lục Dao lại đóng cửa. Tối nay tính chưng cất hai lu trước, còn lại ngày mai chưng tiếp.
Rất nhanh bình thứ nhất đã đầy. Lục Dao cẩn thận ôm đến bên cạnh, lấy muôi gỗ múc non nửa chén đưa cho Triệu Bắc Xuyên nếm thử.
Triệu Bắc Xuyên cho rằng cũng giống rượu nguyên ủ vừa rồi, ừng ực uống một hớp lớn, sặc đến chàng ho sặc sụa.
"Khụ khụ khụ khụ khụ, rượu này sao cay thế......"
Lục Dao vội giúp chàng vỗ lưng, "Uống chậm thôi, đây là rượu trắng cao độ đã tinh luyện, mạnh lắm đấy, cẩn thận say."
Khó khăn lắm mới ngừng ho, chàng lại nếm thử một chút, lần này chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ. Rượu nóng bỏng thuần hậu theo kẽ răng tràn vào cổ họng, rồi theo cổ họng một đường xuống dạ dày.
Triệu Bắc Xuyên kinh ngạc xoa ngực, "Chỗ này hình như nóng lên."
Lục Dao cũng nhấp một ngụm, "Tê —— rượu ngon!"
Tiểu Đậu kéo vạt áo chàng cũng muốn thử xem. Lục Dao cười xấu xa đưa cho cậu bé, bảo cậu uống một ngụm nhỏ nếm thử.
"A! Cay quá!" Vừa uống một ngụm Tiểu Đậu đã bị cay đến khóc, chạy nhanh vào nhà uống nước lạnh.
Lục Dao bảo Tiểu Niên thử xem, "Một chút cũng không cay."
Tiểu Niên cười xua tay, "Không muốn không muốn, tẩu tử lại gạt người!"
Lục Dao thấy cô bé không mắc lừa lại cho Tiểu Xuân uống.
Tiểu Xuân ngượng ngùng nhận lấy chén sứ, nhấp một chút, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng, nhưng vẫn giả bộ không sao cả. "Ừm, một chút cũng không cay." Nói xong đặt chén xuống cũng chạy vào nhà uống nước.
Khiến Lục Dao và Triệu Bắc Xuyên cười ha ha.
Chưng cất đến tận 9 giờ tối, sau khi chưng xong hai lu cao lương mới tắt lửa.
Hai lu nguyên tương chưng ra bảy vò rượu, mỗi vò hai mươi cân, tổng cộng 140 cân, lượng rượu không tính là ít.
Mớ rượu này trước dùng vải bố bịt kín miệng, trên mặt lại đắp lá cây lớn, cuối cùng bọc bên ngoài một lớp đất đỏ phong kín mít, để vài chục năm cũng không hỏng.
Dọn dẹp xong đồ đạc trong sân thì trăng đã lên giữa trời. Hai người nhanh chóng tắm rửa rồi chui vào ổ chăn, bàn bạc xem số rượu này phân phối thế nào.
"Tào Ngũ Gia kia biếu ông ấy một vò, lần trước ông ấy giúp không ít việc, chúng ta chỉ mời ông ấy ăn một bữa cơm thật sự quá nhẹ."
Triệu Bắc Xuyên ừ một tiếng, "Một vò có hơi ít không?"
Lục Dao trở mình gối lên cánh tay chàng nói: "Có câu nói vật hiếm thì quý, đồ càng ít thì càng đáng giá. Biếu nhiều người ta lại không để trong lòng."
Triệu Bắc Xuyên cưng chiều véo mũi chàng, "Ngươi nói đều đúng."
"Cát giáo úy và Tào phó úy mỗi người biếu một vò, còn lại mang ra quán ăn mấy ngày nay bán."
"Bán bao nhiêu tiền thì hợp?"
Lục Dao nghĩ nghĩ, "Nghe nói rượu ngon nhất ở Toàn Phúc Tửu Lầu là hai quan bạc một hồ, cái hồ kia có thể đựng khoảng một cân rượu. Ta thấy chúng ta cứ bán giá đó là được, ngày mai ra chợ mua ít đồ đựng rượu về."
"Được."
"Sau này nếu mỗi bàn ăn cơm khách đều gọi một bầu rượu, chúng ta một bàn ít nhất có thể kiếm hai lượng bạc, mười bàn là hai mươi lượng, chẳng phải là phát tài rồi sao?"
Triệu Bắc Xuyên bị bộ dạng tham tiền của chàng chọc cho ngứa ngáy trong lòng, kéo vào lòng ngực hôn một trận, đến khi chàng thở không ra hơi mới buông ra.
Lục Dao ôm cổ chàng, mặt đỏ bừng hỏi, "Vội cả đêm, ngươi không mệt à?"
"Không mệt, làm một hiệp không?"
"Vậy ngươi kiềm chế chút, ngày mai còn phải đi làm đấy."
"Ta làm, ngươi mệt thì ở nhà nghỉ ngơi."
"Uy!" Lục Dao chưa kịp nói hết câu đã bị đè xuống dưới thân, cánh tay rộng lớn giữ chặt hai bên sườn chàng, một đêm này lại là không ngủ......
Sáng sớm hôm sau, Triệu Bắc Xuyên ôm bình rượu đến nhà Tào.
Vừa vặn Tào Ngũ Gia ở nhà, hiếu kỳ nói: "Triệu chưởng quầy, ngươi đây là cầm thứ gì ngon đến vậy?"
"Trước kia nhờ ngài giúp tìm trẻ con, chúng ta cũng không có gì báo đáp, chẳng phải phu lang nhà ta ủ rượu ngon, cho ngài biếu một vò nếm thử cho biết."
"Ồ! Hắn thật sự ủ được rượu!" Tào Ngũ Gia vội bảo người hầu mang vò rượu vào, ông ta cả đời không có gì thích thú, chỉ thích mỹ thực và rượu ngon.
Mỹ thực ở Lục Gia Quán Ăn là nhất tuyệt, rượu thì không biết thế nào. Ông ta nóng lòng bảo người hầu mở ra, tự mình nếm thử hương vị.
Đất đỏ vừa cạy ra, mùi rượu thoáng chốc tràn ngập cả phòng khách, Tào Ngũ Gia kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, mùi vị này ông ta chưa từng ngửi thấy bao giờ......
Vội vàng gỡ lá cây và vải bố phía dưới ra, mùi rượu nồng nàn hoàn toàn phát huy, chưa uống đã thấy say.
"Mau, mau đi lấy bộ chén quý trong thư phòng của ta ra!"
Người hầu vội chạy đi bưng bộ chén kia đến. Đây là sứ men xanh từ kinh thành gửi đến, chất liệu uyển chuyển nhẹ nhàng, vẻ ngoài lịch sự tao nhã, ngày thường Tào Ngũ Gia nâng niu lắm, sợ không cẩn thận làm vỡ.
Hôm nay gặp được rượu ngon cũng đành bỏ ra dùng, bảo người hầu rót một hồ, tự mình rót đầy một chén.
Triệu Bắc Xuyên ở bên cạnh nhắc nhở: "Ngũ Gia, rượu này tương đối mạnh, ngài uống từ từ thôi ạ."
Tào Ngũ Gia cười nói: "Ta thích nhất rượu mạnh, cái thứ rượu nhạt kia như nước tiểu mèo ấy, trong miệng chẳng có mùi vị gì." Nói rồi bưng chén rượu lên đặt ở chóp mũi ngửi một ngửi, nhắm mắt lại lắc đầu cảm thán, "Diệu, diệu, diệu."
Sau đó ông ta đặt bên miệng nhấp một ngụm, rượu này không hề mạnh như Triệu Bắc Xuyên nói, nhập khẩu êm dịu, môi răng lưu hương, vào họng nóng bỏng, dư vị vô cùng, thật đẹp không sao tả xiết!
Một chén rượu xuống bụng, Tào Ngũ Gia hỏi: "Rượu này nhà các ngươi ủ được nhiều không?"
Triệu Bắc Xuyên hàm hồ nói: "Trước mắt chỉ được bảy vò, biếu ngài một vò, lại biếu hai vị quan gia quân doanh hai vò, còn lại bốn vò tính để ở quán bán."
"Bán thế nào?"
"Phu lang nhà ta định hai lượng bạc một hồ, một hồ có thể đựng khoảng một cân rượu, một vò rượu hai mươi cân, tức là 40 lượng bạc."
Tào Ngũ Gia vung tay lên, "Bốn vò còn lại các ngươi đừng để ở quán, bán hết cho ta đi!"
"Cái này......" Triệu Bắc Xuyên có chút khó xử.
"Chẳng phải các ngươi bán 40 lượng bạc một vò sao, ta trả các ngươi năm mươi lượng, bốn vò rượu này bán cho ta trước, sau này các ngươi ủ được thì lại mang ra quán bán."
Triệu Bắc Xuyên vội nói: "Đâu dám lấy tiền của ngài, ngài thích thì tôi biếu ngài thêm."
Tào Ngũ Gia trực tiếp bảo người hầu đi theo đến nhà dọn, tiện thể đưa bạc cho Triệu Bắc Xuyên. "Mau cầm lấy, Ngũ Gia không uống không nhà ngươi đâu!"
Ông ta nếm bao nhiêu năm rượu rồi, vẫn là lần đầu tiên uống được rượu có độ cao như vậy, hương vị lại ngon như vậy, phải mua nhiều một chút, năm nay ăn tết biếu các anh em ở kinh thành nếm thử!
Bốn vò rượu trong nhà đã đưa cho Tào Ngũ Gia, nhưng phía sau còn sáu lu chưa tinh luyện, mấy ngày nay cứ từ từ làm, quán ăn sớm muộn gì cũng có rượu bán.
Buổi chiều quán ăn đóng cửa, Triệu Bắc Xuyên lại đem hai vò kia đưa đến quân doanh.
Dạo này biên quan không yên ổn, quân doanh không khí vô cùng nghiêm túc. Đến nơi thì thấy binh lính đang thao luyện, Cát Trường Bảo cũng hiếm khi thu lại vẻ mặt tươi cười, nhận lấy bình rượu, đơn giản nói vài câu với Triệu Bắc rồi vội vã rời đi.
Về đến nhà thì Lục Dao dẫn ba đứa trẻ đã bày biện xong đồ làm rượu, chuẩn bị tiếp tục nấu rượu.
Hôm nay vẫn là chưng hai lu cao lương, phong kín xong thì ngày mai lấy hai vò ra quán bán. Dù sao giá cả cũng cao, người bình thường đâu nỡ bỏ ra hai lượng bạc mua một bầu rượu uống.
Ai ngờ thứ rượu này vừa lên giá, chẳng bao lâu đã bạo hỏa ở Bình Châu Phủ!
Chuyện này phải kể từ Tào Ngũ Gia, sau khi có được năm vò rượu, ông ta giấu bốn vò để dành ăn tết biếu tặng, còn lại một vò uống một mình không thú vị, bèn tổ chức một buổi tiệc rượu, mời bạn bè đến nhà thưởng cúc đấu rượu vào ngày mùng chín tháng chín.
Khách đến dự tiệc đều là những nhân vật có uy tín ở Bình Châu Phủ, vì gia thế và địa vị của Tào Ngũ Gia nên ai cũng sẵn lòng nể mặt ông ta.
Đã là đấu rượu, mọi người dĩ nhiên không thể đến tay không, ai cũng mang theo một vò rượu ngon trong nhà, tiện thể chọn ra rượu ngon nhất hôm nay.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, Tào Ngũ Gia kéo bạn tốt Khúc Thiên thần bí hề hề nói: "Hôm nay rượu ngon nhất ta nhất định phải đoạt được!"
Khúc Thiên là nhị chưởng quầy tiêu cục lớn nhất trong thành, người này là một kẻ nghiện rượu, vừa nghe vậy tức khắc trợn to mắt, "Ngũ Gia kiếm được thứ quỳnh tương ngọc dịch gì vậy? Mau lấy ra cho chúng ta nếm thử!"
Tào Ngũ Gia chỉ cười không nói, bảo mọi người mang rượu đến trước, ai được khen nhiều nhất thì rượu người đó thắng.
Khách đến dự tiệc đều là người giàu sang quyền quý, rượu mang đến dĩ nhiên không tệ, có Trúc Diệp Thanh, Cúc Hoa Thu, rượu lúa mạch, Ngọc Hồ Xuân, còn có rượu dâu từ tận nam địa xa xôi vận chuyển đến.
Người hầu đem rượu dọn xong, các tân khách phụ trách nếm thử.
Tuy khẩu vị mỗi người khác nhau, nhưng rượu ngon uống một ngụm là có thể nếm ra được.
Trước mắt được khen nhiều nhất là rượu dâu. Rượu này ủ bằng dâu tằm, màu tím đen, nhập hầu chua ngọt dư vị vô cùng, mọi người nếm quen rượu phương bắc, bỗng dưng uống được loại rượu trái cây này, dĩ nhiên là khen không ngớt miệng.
Có người nói: "Hôm nay rượu ngon nhất sợ là phải để Mộn đại nhân đoạt rồi." Rượu dâu chính là ông ta mang đến.
Mộn Hưng đắc ý chắp tay, "Cảm ơn chư vị nâng đỡ, rượu này thật sự vận chuyển không tiện, tiền vận chuyển còn tốn hơn trăm lượng bạc, mới vận được có mấy vò về."
Mộn gia là dược thương, thường xuyên đến nam địa mua thuốc, nên mới mua được rượu dâu. (Nam địa này không phải phương nam hiện tại, mà là địa phương phía nam Hoàng Hà.)
Tào Ngũ Gia không nóng nảy, đợi mọi người nếm xong hết các loại rượu rồi mới sai người hầu đem rượu của mình ra.
Mỗi người chỉ được rót một chén nhỏ, rượu trong như nước, sạch sẽ trong suốt, nhưng hương vị lại thơm xộc vào mũi.
"Ngũ Gia, đây là rượu gì vậy?"
"Đừng vội, mọi người cứ nếm thử rồi nói."
Mọi người cầm chén rượu lên đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, "Ôi! Thơm quá, nghe như mùi cao lương." Không thể không nói mũi người này thính thật, ngửi một cái đã ra nguyên liệu.
Tiếp theo có người dùng đầu lưỡi liếm một liếm, đầu lưỡi nháy mắt tê dại, lại bỏ vào miệng nếm thử, lại không nỡ uống hết chén rượu nhỏ này.
Tào Ngũ Gia nhìn trong lòng vui như mở hội, nghĩ thầm quả nhiên phản ứng của mọi người đều giống mình, "Chư vị, rượu của ta thế nào?"
"Rượu ngon!"
Tiệc rượu kết thúc, rượu của Lục Gia hoàn toàn xứng đáng đoạt giải nhất, mọi người không ngừng hỏi ông ta mua rượu này ở đâu, bán bao nhiêu tiền, còn mua được không?
Tào Ngũ Gia đành phải nói cho họ, "Đây là rượu do Lục Gia Quán Ăn ủ, rốt cuộc bao nhiêu tiền thì ta không thể nói, dù sao người ta còn chưa bán ra ngoài mà!"
Không ngờ Tào Ngũ Gia khoe khoang một hồi, thế mà ngoài ý muốn giúp Lục Gia nổi tiếng.
"Lão bản, hôm nay còn rượu lục không?"
"Còn, khách quan muốn bao nhiêu?"
"Nhà ngươi còn thừa bao nhiêu?"
Lục Dao ngớ người, "Còn thừa mười bảy cân......"
"Ta mua hết, đây là 35 lượng bạc, cả bình cũng cho chúng ta đi!"
"Cái này, cái bình này cũng không đáng một lượng bạc đâu, tiểu huynh đệ đừng nóng vội." Lục Dao không ngăn được người, bình rượu bị người ta cướp mất. Lục Dao nhìn số bạc trong tay không biết nói gì cho phải.
Đến buổi chiều lại có vài người đến mua rượu, đáng tiếc hôm nay chỉ lấy hai vò rượu, Lục Dao bảo họ ngày mai lại đến mua.
Trong đó có người trực tiếp để lại năm lượng bạc làm tiền đặt cọc, bảo chàng ngày mai nhất định phải giữ cho ông ta một vò.
Buổi chiều quán ăn đóng cửa, Lục Dao lấy số bạc ra đặt lên bàn.
Triệu Bắc Xuyên mặt đầy hưng phấn nói: "Bán hết rượu rồi à?"
Lục Dao gật đầu.
"Bán được nhiều bạc như vậy, sao thấy ngươi vẫn không vui vẻ gì vậy?"
Lục Dao thở dài, "Ta sợ thứ rượu này, lại giống đậu hũ lúc trước, không giữ được......"
Khi ủ rượu Lục Dao không suy xét quá nhiều, cứ làm thế nào cho ngon thì làm, làm xong rồi giá cả cũng định đủ cao, cho rằng ít nhất phải bán một hai năm mới có thể nổi tiếng, ai ngờ chưa đến sáu bảy ngày đã lan truyền khắp phủ thành.
Hơn nữa hôm nay đến mua rượu, nhìn trang điểm đều không giống người thường, Lục Dao trong lòng không khỏi lo lắng.
Lúc trước mấy chục quán đậu hũ đã có người đỏ mắt, hiện giờ rượu trắng một cân đã có giá hai lượng bạc, còn cung không đủ cầu.
Một ngàn cân rượu là hai ngàn lượng bạc trắng, bạc trắng khó bảo toàn không bị người ta nhòm ngó.
Tuy rằng hiện tại ngoài mặt họ dựa vào quân doanh và Lương gia, nhưng chỉ cần người có tâm tra một chút là hiểu, họ và Lương Gia hầu như không có nửa phần quan hệ. Nếu gặp phải phiền toái lớn, Lương Gia chắc chắn sẽ không nhúng tay, nên Lục Dao trong lòng mới lo lắng.
Họ đã mất đi một lần phương thuốc làm đậu hũ, chẳng lẽ còn muốn mất thêm một lần phương thuốc ủ rượu sao?
Lục Dao trầm giọng nói: "Thứ rượu này là vốn liếng để quán ăn phát triển sau này, lần này vô luận thế nào cũng không thể nhường cho ai được!"
(1) Trích từ bài "Thiên Tịnh Sa - Thu Tư" của Mã Trí Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro