92

Hôm sau, Lục Dao vẫn mang hai vò rượu đến quán bán. Vò đã được đặt trước thì sáng sớm đã có người đến lấy, còn lại một vò bắt đầu bán lẻ.

Sáng đó, người hầu nhà Tào đến hỏi có thể thêm một bàn không, Tào Ngũ Gia đột xuất muốn mời mấy người bạn đến ăn cơm.

"Đương nhiên được, Ngũ Gia đến khi nào? Ta giữ lại cho ông ấy con cá lớn!" Nếu là người khác thì khó mà thêm, nhưng Tào Ngũ Gia có ân với họ, bàn này tùy tiện thêm.

"Buổi trưa đến, khoảng bốn năm người, ngài xem sắp xếp năm món là được."

"Được rồi." Lục Dao nhanh chóng nhớ kỹ, lát nữa bảo Triệu Bắc Xuyên sắp xếp.

Chưa đến trưa, Tào Ngũ Gia đã tự mình đến trước, "Lục chưởng quầy, lâu rồi không gặp."

Lục Dao cười nói: "Là Ngũ Gia ít đến, hiếm khi ghé thăm."

"Haizz, dạo này không phải bận sao." Một người nhàn tản như ông ta thì có gì mà bận? Đương nhiên là đi thu tiền thuê nhà hàng năm.

Nhà ông ta có nhiều cửa hàng, cho thuê đủ hạng người, có người thiếu tiền thuê nhà cả năm chưa trả, cũng có người nể tình hy vọng ông ta bớt chút.

Nhưng tình là tình, tiền thuê nhà bao nhiêu thì phải bấy nhiêu, không thể thiếu một xu, bằng không sau này còn cho ai thuê được?

Cho nên chuyện này vòng vo lắm, người khác đi làm không được, thế nào cũng phải Ngũ Gia tự thân xuất mã mới có thể đòi hết tiền về.

"Mấy ngày nay, rượu nhà ngươi bán thế nào?"

Lục Dao vừa nghe đã hiểu, chắc chắn là Tào Ngũ Gia ở sau lưng giúp đỡ tuyên truyền. Ông ta đúng là người tài, phàm là quán ăn nào có chút đặc sắc ở Bình Châu Phủ Thành, đều không thể thiếu bóng dáng ông ta.

"Nhờ phúc của ngài, mấy ngày nay ngày nào cũng bị người tranh mua hết veo."

"Ha ha ha ha ha, ta đã bảo rượu nhà các ngươi ngon, sớm muộn gì cũng nổi tiếng khắp Bình Châu, không, nổi tiếng khắp Giang Nam Giang Bắc."

Lục Dao cười khổ nói: "Ngũ Gia nâng đỡ, chúng tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ sợ rượu này nổi tiếng không được bao lâu thì phải đổi chủ......"

Tào Ngũ Gia ngớ ra, lập tức hiểu ý chàng, "Có người đến hỏi thăm phương thuốc ủ rượu nhà ngươi?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng nghĩ là cũng sắp rồi."

"Các ngươi không phải có quan hệ với Lương Gia sao?"

"Có quan hệ cũng đâu đến mức cái gì cũng giúp, chỉ sợ đối phương địa vị quá lớn, Lương Gia cũng không muốn đụng vào."

Tào Ngũ Gia gãi gãi đầu, không ngờ lòng tốt của mình lại làm hỏng chuyện.

"Tôi muốn nhờ Ngũ Gia giúp một việc."

"Chuyện gì?"

"Ngài ở phủ thành quan hệ rộng, chắc hẳn biết Kim Ngọc Lâu dựa vào vị chủ nhân nào?"

"Biết chứ, Kim Ngọc Lâu bên ngoài thì chưởng quầy tên là Khương Vĩnh, thật ra chỉ là gia nô nhà Khương, đại chưởng quầy thật sự là Khương Oánh phu nhân châu mục. Bởi vì dựa vào quan phủ nên mấy năm nay mới có thể đứng vững ở Bình Châu, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Lục Dao nói: "Tôi muốn nhờ Ngũ Gia giúp dắt mối, tôi nguyện đem một nửa số rượu nhà tôi cung cấp cho Kim Ngọc Lâu, tiền bán được chia đôi."

Tào Ngũ Gia đảo mắt rồi đột nhiên cười phá lên, "Lục chưởng quầy, nếu ngươi là đàn ông, với cái đầu thông minh này của ngươi, đủ khả năng ở kinh thành kiếm được một chức quan."

"Ngũ Gia quá khen, thật sự là không còn cách nào, mới nghĩ ra chiêu này."

Đem một nửa số rượu đến Kim Ngọc Lâu, tương đương với phân tán hỏa lực ra ngoài, tiện thể leo lên cây đại thụ châu mục, bên quán ăn tửu phường kia dù muốn phương thuốc ủ rượu, cũng phải suy xét xem có đắc tội nổi châu mục đại nhân không.

Hơn nữa, chàng chủ động đem rượu đưa qua, Kim Ngọc Lâu tương đương với không cần bỏ vốn mà vẫn kiếm được một nửa số bạc, chuyện tốt thế này Kim Ngọc Lâu sao có thể từ chối?

Một công đôi việc, người bình thường nghĩ không ra, tiểu lang quân này thật không phải người bình thường.

Tào Ngũ Gia sảng khoái đáp ứng, "Được, ta nhất định giúp ngươi đem lời đến, nhưng có thành hay không ta không dám đảm bảo."

"Đa tạ Ngũ Gia! Hôm nay rượu và thức ăn cho ngài miễn phí, muốn uống bao nhiêu thì uống!"

"Cửa hàng còn rượu không?"

"Còn, biết ngài đến, tôi lén giữ lại cho ngài đấy!"

Tào Ngũ Gia cười nói: "Được, hôm nay ta sẽ ăn một bữa no say."

Lục Dao vốn tưởng rằng phu nhân châu mục rất khó gặp, không ngờ không quá mấy ngày đối phương đã chủ động mời chàng đến Kim Ngọc Lâu gặp mặt.

Thật ra Khương Oánh đã sớm nghe nói về Lục Gia Quán Ăn, lần trước Tào phu nhân sinh nhật, các bà đi ăn đồ ăn nghe nói chính là Lục Gia làm, hương vị kia khiến một người không thích ăn uống như bà cũng khen không ngớt miệng.

Gần đây lại nghe nói chàng mới ủ một loại rượu, khiến người thích rượu trong thành tranh nhau mua, bà liền muốn gặp người này một lần.

Vừa lúc Tào phu nhân hôm nay đến thăm, nói chuyện này với bà, Khương Oánh dứt khoát phái người đưa thiệp cho chưởng quầy Lục Gia Quán Ăn, hẹn chàng sau giờ ngọ đến Kim Ngọc Lâu gặp mặt.

Nhận được thiệp mời, Lục Dao kích động cầm đi cho Triệu Bắc Xuyên xem.

"Phu nhân châu mục đồng ý gặp mặt, hẹn vào chiều nay!"

"Có cần ta đi cùng ngươi không?"

"Ta tự đi là được, ngươi cứ dẫn hai đứa nhỏ chiêu đãi khách, ta về nhà thay quần áo."

"Được."

Lục Dao vội vàng về nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy chiếc trâm phía trước Lâm phu nhân tặng ra cài tóc cho gọn gàng.

Phu nhân châu mục tương đương với vợ phó tỉnh trưởng đời sau, vẫn là phó tỉnh trưởng nắm quân quyền, gặp người quan trọng như vậy tự nhiên phải ăn mặc đoan trang một chút, tránh bị người ta xem thường.

Thời gian không sai biệt lắm, Lục Dao mang theo một bầu rượu tự ủ, một mình đến Kim Ngọc Lâu.

Đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn ba chữ lớn Kim Ngọc Lâu mạ vàng trên bảng hiệu gỗ mun, Lục Dao hít sâu một hơi rồi bước vào.

Lúc này đang là giờ vãn khách, đại sảnh không có nhiều người, có tiểu nhị thấy chàng vào liền chào đón hỏi: "Khách quan mấy vị?"

Lục Dao lấy thiệp mời ra, "Khương phu nhân mời tôi đến."

"Là Lục lão bản ạ, mời ngài lên lầu hai nhã gian ngồi đợi một lát, phu nhân lập tức đến."

"Được." Lục Dao theo tiểu nhị lên lầu, lặng lẽ đánh giá quán ăn này.

Không thể không nói, Kim Ngọc Lâu này thật là lớn!

Chỉ riêng đại sảnh tầng một đã lớn bằng bảy tám cái Lục Gia Quán Ăn của họ, kê mười hai bàn tròn, giữa các bàn còn đặt bình hoa, để khách dùng bữa không bị quấy rầy.

Theo thang lầu lên lầu hai, chính diện là một khu nghỉ ngơi độc lập, có ghế dài và bàn thấp, nếu khách uống nhiều quá có thể ngồi ở đây uống trà giải rượu.

Bên cạnh là các nhã gian, mỗi nhã gian đều có tên, tỷ như Xuân Tuyết Các, Phúc Thọ Các, Mai Hương Các, vân vân...... Tổng cộng tám nhã gian, tiểu nhị dẫn chàng đến gian cuối cùng Kim Ngọc Các.

Vào phòng Lục Dao bị trang trí bên trong làm lóa mắt, dùng kim bích huy hoàng để hình dung cũng không quá.

Toàn bộ trần nhà đều dán lá vàng, bàn tròn được khảm đường viền hoa bằng tơ vàng, thủ công rườm rà nhìn đã thấy xa xỉ. Ngay cả chỗ chạm rỗng trên ghế cũng được khảm tơ vàng.

Bên cạnh còn kê một tấm bình phong rất lớn, trên đó dùng chỉ vàng thêu hoa mẫu đơn lớn, phong cách tục mà nhã được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn trong căn phòng này, thật xứng với cái tên Kim Ngọc Lâu.

Lục Dao cẩn thận kéo ghế ngồi xuống, tiểu nhị bưng trà ngon lên, đợi khoảng nửa canh giờ thì ngoài kia truyền đến một trận tiếng bước chân.

Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, mặt mày xinh xắn bước vào.

Lục Dao vội đứng dậy chào, "Lục Dao bái kiến Khương phu nhân."

Khương Oánh vừa nhìn Lục Dao thì sửng sốt, sau đó sang sảng cười phá lên, "Ta vẫn luôn cho rằng chưởng quầy Lục Gia Quán Ăn là người lớn tuổi, không ngờ lại là một tiểu lang quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mau ngồi đi, đợi lâu rồi phải không?"

"Không có."

"Trong nhà có chút việc, trì hoãn một lát, Hỉ Thước bảo Khương Vĩnh đem trà mới năm nay pha một ấm mang lên cho Lục chưởng quầy nếm thử cho biết."

"Vâng." nha hoàn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lục Dao và Khương Oánh.

Bà đi thẳng vào vấn đề nói: "Tào phu nhân nói với ta, ngươi muốn đem rượu nhà ngươi đặt ở Kim Ngọc Lâu bán, tiền bán được chia đôi?"

Lục Dao gật đầu, "Đúng là như thế."

"Kim Ngọc Lâu chúng ta có bảy loại rượu, tuy không tính là tuyệt phẩm nhưng ở Bình Châu Phủ Thành này, quán ăn bình thường đều không so được, ta vì sao phải bán rượu nhà ngươi?"

Lục Dao ho nhẹ một tiếng nói: "Không biết phu nhân đã thưởng thức rượu nhà chúng tôi chưa?"

"Còn chưa, đang định mấy hôm nữa nếm thử."

Lục Dao từ trong ngực móc ra một cái bầu rượu nhỏ, "Hôm nay đến vội vàng chỉ mang theo một chút, phu nhân nếu không chê thì xin nếm thử."

Trên bàn có chén trà sạch sẽ, Lục Dao cẩn thận rót cho bà nửa ly, cũng rót cho mình nửa ly, trước uống để chứng minh rượu không có độc.

Khương Oánh đưa tay cầm lấy chén rượu, không vội vàng nếm mà là ngửi hương vị, quả nhiên như lời đồn, rượu thơm nồng nàn.

Uống thử một ngụm, mày hơi nhíu lại.

Lục Dao khẩn trương nắm chặt tay, mồ hôi lạnh nháy mắt theo thái dương chảy xuống, chàng sợ Khương phu nhân không hiểu rượu, cảm thấy rượu này độ quá cao không tiếp thu được, vậy thì hỏng rồi.

Thứ rượu này...... là loại rượu cao cấp nhất mà bà từng nếm, ngay cả Thanh Hoa Nhưỡng nổi tiếng ở kinh thành cũng không bằng một nửa!

Khương Oánh mặt không đổi sắc đặt chén rượu xuống nói: "Bình Châu Phủ Thành có tứ đại quán ăn, Toàn Phúc Tửu Lầu càng thích hợp bán rượu, ngươi vì sao lại chọn hợp tác với Kim Ngọc Lâu chúng ta?"

Lục Dao hít sâu một hơi, đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói ra, "Nguyên nhân chính là vì Toàn Phúc Tửu Lầu rượu đã nổi tiếng, nên tôi mới không thể hợp tác với họ, họ đã có đủ rượu rồi, không thiếu loại của tôi. Mà Kim Ngọc Lâu thì khác, Kim Ngọc Lâu ở trong tứ đại quán ăn không có bất kỳ sở trường đặc biệt nào." Lục Dao dừng một chút, thấy Khương Oánh không tức giận thì tiếp tục nói: "Không có sở trường đặc biệt mới có thể phát huy ra sở trường lớn nhất, tôi tin rằng rượu lục chắc chắn sẽ giúp Kim Ngọc Lâu kéo đến nhiều thực khách hơn."

Khương Oánh dường như bị lý do này thuyết phục, bà xoay xoay chén trà, cẩn thận quan sát rượu bên trong, thật sạch sẽ, giống nước trong, cố tình vị lại thuần hậu như vậy.

Nếu có thể đem rượu này bán đến những nơi khác...... Sau này sợ là vàng bạc như nước chảy vào kho.

Kim Ngọc Lâu đâu chỉ có một mình Bình Châu, ở Phạm Dương, U Châu, Ký Châu và kinh thành đều có chi nhánh.

Lục Dao thấy bà có chút động lòng, tiếp tục thêm chút lửa, "Tôi cũng có tư tâm, nghe Tào Ngũ Gia nói, Khương phu nhân làm ăn giỏi giang, thủ đoạn cao minh không thua nam nhi, hơn nữa dựa vào quan phủ, hợp tác với ngài mới an toàn đáng tin cậy."

Khương phu nhân thưởng thức sự thành thật của chàng, một ngụm uống cạn rượu trong ly, vị cay độc làm bà hơi nheo mắt lại, dù năm tháng đã lưu lại dấu vết trên mặt bà, nhưng vẫn không làm phai nhạt vẻ đẹp.

"Nhà ngươi còn bao nhiêu loại rượu này?"

"Còn bốn lu, ước chừng có thể được ba thạch rượu, làm tốt rượu còn lại sáu vò 120 cân."

Khương Oánh có chút tiếc hận nói: "Ít quá, chút rượu này dù có để hết ở Kim Ngọc Lâu, cũng bán không được một hai tháng."

"Rượu có thể tiếp tục ủ, men rượu nhà tôi còn không ít, ủ thêm mấy chục lu cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại nhân thủ tương đối thiếu, có lẽ cần một đoạn thời gian mới có thể ủ ra, rượu này có thể ưu tiên cung cấp cho Kim Ngọc Lâu......"

Khương Oánh ngắt lời chàng: "Phương rượu ngươi bán không?"

Đến rồi vẫn là đến......

Lục Dao lấy hết can đảm lắc đầu, "Không bán, nếu muốn bán, tiểu nhân hà tất phải mất công đến cầu ngài? Huống hồ dù có bán cho ngài, người khác cũng chưa chắc làm ra được cái hương vị này."

Lời này Lục Dao không nói dối, công nghệ ủ rượu này có liên quan đến quá nhiều yếu tố, cùng một nguyên liệu, cùng một phương pháp có thể ủ ra rượu có hương vị hoàn toàn khác nhau. Bởi vì nó liên quan đến mùa, nhiệt độ, độ ẩm, thời gian lên men và phương pháp chưng cất.

Ngay cả Lục Dao cũng không dám đảm bảo lần sau ủ rượu sẽ có hương vị giống lần này.

Cửa bị gõ vang, Khương Vĩnh bưng một ấm trà đi vào, "Phu nhân, đây là trà mới năm nay, xin ngài nếm thử hương vị."

"Để đó đi."

"Vâng." Khương Vĩnh cẩn thận đặt trà xuống, khom người chậm rãi lui ra ngoài.

"Ta có thể cho ngươi cung cấp một cái địa điểm chế rượu và nhân thủ, sau này việc làm rượu do ngươi phụ trách, rượu làm ra bảy thành về ta, ba thành về ngươi, ý ngươi thế nào?"

Lục Dao ngớ người, đây hình như là kỹ thuật nhập cổ, tuy rằng nghe không tệ, nhưng cũng có nguy cơ tiết lộ phương pháp ủ rượu.

Nhưng không nguy hiểm thì sao có hồi báo cao? Đây đã là biện pháp tốt nhất mà chàng có thể nghĩ ra.

Nếu mình khăng khăng không đồng ý, chọc giận Khương phu nhân, với thân phận của bà ta có cả trăm phương pháp không tốn một xu, khiến mình ngoan ngoãn giao ra phương rượu, chi bằng sảng khoái một chút, hai bên đều vui vẻ.

Lục Dao đứng dậy chắp tay thi lễ, "Đa tạ phu nhân nâng đỡ, tiểu nhân tự nhiên nguyện vì ngài cống hiến sức lực!"

Khương Oánh tán thưởng nhìn chàng, tiểu lang quân này trầm ổn có tâm cơ, lại có tay nghề nấu ăn và chế rượu giỏi, thật muốn mời chàng về bên mình giúp đỡ.

"Quán ăn nhỏ của ngươi một năm kiếm được bao nhiêu bạc?"

Lục Dao ăn ngay nói thật: "Hơn một ngàn quan."

"Ta cho ngươi hai ngàn quan, hay là trực tiếp đến làm cho ta đi."

"Cái này...... Phu nhân...... Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này......"

Khương Oánh bật cười, "Lục chưởng quầy đừng lo, ta chỉ thuận miệng nói thôi, đừng tưởng thật."

Lục Dao xoa mồ hôi lạnh trên trán, cáo từ lui ra.

Xuống lầu, Lục Dao khẩn trương đến chân cũng mềm nhũn, vừa rồi mấy câu nói của Khương phu nhân dọa chàng toát mồ hôi lạnh.

Bị Khương Oánh mời về bên cạnh có ý gì? Bà ta có cơ nghiệp lớn như vậy, dĩ nhiên không thể giao cho người ngoài, vậy thì chỉ có thể là gia nô...... Tiểu Đậu còn muốn tham gia khoa cử, chàng không dám liên lụy Cây Đậu trở thành nô lệ!

Ra khỏi cửa Kim Ngọc Lâu, Lục Dao thở phào một hơi, bước chân vội vã trở lại quán.

Triệu Bắc Xuyên đã sớm sốt ruột chờ, thấy chàng về vội vàng đón, "Ta vừa định đi tìm ngươi, còn sợ bọn họ giữ ngươi lại ép lấy phương rượu. Chưởng quầy Kim Ngọc Lâu không làm khó dễ ngươi chứ?"

Lục Dao lắc đầu, "Dù sao cũng là Ngũ Gia giúp dắt mối, bà ta dù không nể mặt ta cũng không thể không nể mặt Tào Ngũ Gia."

Triệu Bắc Xuyên nghĩ nghĩ, "Cũng phải."

"Khương phu nhân đồng ý hợp tác với chúng ta rồi."

"Thật sao? Vậy ngày mai ta đem một nửa số rượu trong nhà đưa qua, tiền này khi nào thu về?"

"Không tính chia đôi." Lục Dao đem chuyện đã nói với Khương Oánh kể lại một lần.

"Ba bảy chia, có ít quá không?"

"Không ít, ba bảy chia là rượu chứ không phải tiền, tương đương với chúng ta chỉ bỏ ra lương thực và kỹ thuật, liền không công được ba thành rượu. Huống hồ chúng ta hiện tại cánh chim chưa cứng cáp, dù có thiệt một chút cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là cùng châu mục đại nhân có quan hệ, về sau không bao giờ phải lo lắng rượu bị người ta cướp đi nữa!"

Triệu Bắc Xuyên giãn mày ra, "Chuyện làm ăn ta không hiểu, ngươi nói sao thì làm vậy!"

Ngày hôm sau, Khương phu nhân phái người đưa đến năm người nô lệ, đều là loại có văn tự bán đứt, cùng với một mảnh đất ở phía tây thành.

Năm người đều là trai tráng trẻ tuổi, dù là đi mua ở người môi giới, cũng phải tốn cả trăm lượng bạc, có thể thấy thành ý của bà ta.

Những nô lệ này về sau chính là người của Lục Dao, trong xã hội phong kiến này, nô lệ không có nhân quyền, không có tài sản, tương đương với một món hàng có thể tùy ý mua bán đánh chửi, chủ nhân thậm chí nắm giữ quyền sinh sát của họ.

Lục Dao tuy rằng không muốn làm chủ nô, nhưng đã đến triều đại này thì phải chấp nhận quy tắc của thế giới này, muốn ra khỏi bùn mà không nhiễm là không thể, cho nên chàng cần phải dùng tốt mấy người này.

Trước hỏi tên năm người, nô lệ phần lớn không có tên, năm người chỉ có một người có tên là Mười Sáu, là chủ nhân trước đặt.

Lục Dao bảo cậu ta cứ gọi như vậy, còn lại bốn người, dựa theo Giáp Ất Bính Đinh mà đặt, họ đều đổi thành họ Lục.

Triệu Bắc Xuyên và Lục Dao trực tiếp dẫn họ đến mảnh đất Khương phu nhân cho xem qua một lượt.

Nơi này cách chợ phía tây không tính xa, dọc theo ngõ nhỏ phía tây đi vào, đi đến cuối là có thể thấy một tòa nhà lớn rách nát.

Tòa nhà này ban đầu là biệt viện của phú thương thời tiền triều, sau phú thương qua đời, đất đai nhiều lần đổi chủ rồi rơi vào tay Khương phu nhân.

Bởi vì vị trí địa lý không có giá trị lợi dụng nên vẫn luôn bỏ hoang, hiện giờ vừa lúc thuận nước đẩy thuyền cho Lục Dao họ ủ rượu.

Mở cửa ra, trong sân mọc đầy cỏ khô.

Lục Dao chỉ huy mấy nô lệ, "Hôm nay việc của các ngươi là dọn dẹp cái sân này, nhổ hết cỏ dại."

"Vâng." Các nô lệ cúi đầu đồng ý, nhanh nhẹn ngồi xổm xuống nhổ cỏ.

Lục Dao và Triệu Bắc Xuyên xem xét toàn bộ sân.

Tòa nhà này thật là không nhỏ, chia làm ba gian, gian ngoài cùng chính là chỗ vừa vào cửa, đi vào trong là đến trung đình.

Hành lang giữa là kết cấu gỗ, lâu ngày bị nước mưa ăn mòn nên sụp hết, chỉ còn lại mấy cây cột xiêu vẹo trong sân. Phòng khách thì vẫn còn tốt, rộng rãi sáng sủa, sau này dùng để chế rượu không tệ.

Đi tiếp vào trong có thể thấy phòng ngủ của phú thương ngày xưa, nhà cửa nhìn chủ thể vẫn còn hoàn hảo, chỉ là trên mái ngói mọc đầy cỏ, muốn ở thì phải dọn dẹp một lượt.

Hai người đẩy cửa bước vào, nhà cửa có mùi ẩm mốc, đồ đạc bên trong đã bị người ta dọn hết, chỉ còn lại giường trơ trọi và đồ đựng vỡ vụn trên mặt đất.

Triệu Bắc Xuyên mở cửa sổ ra, trong phòng thông thoáng, không khí có vẻ tươi mát hơn.

Lục Dao nói: "Lát nữa bảo mấy nô lệ kia dọn dẹp sạch sẽ, sau này cho họ ở bên này đi, đỡ phải thuê nhà cho họ."

Triệu Bắc Xuyên gật đầu, hai người lại xem gian bên cạnh, đi đến gian nhà cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến một trận động tĩnh.

Lục Dao tò mò nhìn vào, tưởng có người giấu bên trong, loại nhà cửa đổ nát này không tránh khỏi có người ăn xin chui vào ở.

Kết quả cửa vừa mở ra, bảy tám con chuột đen sì từ bên trong vụt ra, sợ đến nỗi Lục Dao kêu lên một tiếng, trực tiếp nhảy lên người Triệu Bắc Xuyên.

"Đừng sợ, chỉ là mấy con chuột."

Lục Dao hít hít mũi, "Mùi gì vậy, thối thế."

Triệu Bắc Xuyên đi vào rồi sắc mặt lập tức khó coi, "Bên trong có người chết, không biết chết bao lâu rồi."

"A!"

"Nhìn thì chắc là người ăn xin, ta đi gọi người lại đây đem thi thể dọn ra ngoài."

Loại người chết này dù báo quan cũng không ai quản, chỉ có thể tự mình dọn đi.

Chẳng bao lâu Triệu Bắc Xuyên mang đến một nô lệ, tiểu tử này tên là Lục Thập Lục, chủ động muốn đến giúp dọn dẹp.

Cậu ta gan không nhỏ, tìm một tấm ván gỗ đem thi thể thối rữa bên trong dọn ra, dùng chiếu gói kỹ, đem đến một chỗ đất hoang không ai chôn.

Xem xong sân, Lục Dao còn có việc khác phải bận, dặn dò mấy người: "Hôm nay các ngươi dọn dẹp sân sạch sẽ, rồi ở mấy gian nhà kia, ngày mai chúng ta sẽ đến phân phó các ngươi làm việc khác."

Những người này cúi đầu đáp lời, đợi Triệu Bắc Xuyên và Lục Dao rời đi rồi mới ngẩng đầu lên, trong mắt ai nấy đều có một tia mờ mịt.

Ngày đầu tiên nhận chủ thế mà không có răn dạy đánh đập sao? Chủ nhân mới có vẻ hơi lương thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro