Chương 11
Lục Dao ngây người tại chỗ, trước đó hắn từng ảo tưởng về dung mạo Triệu Bắc Xuyên, phần lớn là kiểu người phổ thông, chất phác thật thà, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại... đẹp trai đến vậy!
Ngoài đẹp trai ra hắn thật sự không tìm được từ nào khác để hình dung.
Gương mặt góc cạnh sâu sắc nam tính đi kèm vóc dáng ưu việt, không phải kiểu tuấn lãng thư sinh mà là vẻ đẹp hoang dã tràn ngập hormone. Hơn nữa làn da rám nắng kia gợi cảm không thể bắt bẻ, người này dường như được tạo ra để hợp với gu của Lục Dao vậy, chỗ nào cũng vừa ý hắn.
Nghĩ đến đây là trượng phu hợp pháp của mình, Lục Dao khẩn trương tim đập nhanh hơn, như nai con tung tăng chạy loạn.
"Ngươi, sao ngươi về rồi?" Lục Dao cảm thấy giọng mình khô khốc, nói ra tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Trong tai Triệu Bắc Xuyên lại thành thiếu tự tin, hắn không nói gì, ném đôi dép rơm đang đan dở xuống rồi đứng dậy vào nhà.
Lục Dao vội theo vào, thấy hắn múc nước uống, bọt nước từ yết hầu lăn xuống, theo cơ bắp rắn chắc chảy xuống ẩn vào lưng quần...
Bắp tay thô tráng như vậy, bàn tay to như vậy...
Nghe nói tay đàn ông càng to thì chỗ kia càng phát triển tốt, mặt Lục Dao bất giác đỏ lên, những thứ rác rưởi màu vàng bị chôn vùi bấy lâu nay đều trồi lên hết.
"Ực." Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, lần đầu tiên cảm thấy mình chết có ý nghĩa, xuyên qua quả là đáng giá!
Chắc là ánh mắt hắn quá lộ liễu nên Triệu Bắc Xuyên liếc hắn một cái rồi vào nhà mặc quần áo.
Lục Dao có chút mất mát thu hồi ánh mắt, nhưng nghĩ đến sau này hai người còn nhiều thời gian bên nhau, trong lòng lại không nhịn được nai con chạy loạn.
"Ngươi vào đây." Giọng trầm thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Triệu Bắc Xuyên thắt lưng đứng trên cao nhìn xuống hắn.
Lục Dao xuyên qua tới chiều cao bị rút bớt, giờ chỉ có khoảng 1m65, đứng cạnh Triệu Bắc Xuyên thấp hơn nửa cái đầu.
Chênh lệch chiều cao lớn và cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hắn có chút chuột rút bắp chân.
"Ta cưới ngươi về sẽ đối đãi tốt với ngươi, tiền đề là ngươi phải đối đãi tốt với các em ta, nếu ngươi đối xử không tốt với chúng, ta có thể hưu ngươi."
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo khiến Lục Dao rùng mình, nai con trong lòng nháy mắt đâm vào tảng băng, "u" một tiếng vỡ tan thành cám bã tại chỗ.
Ông chồng tiện nghi của hắn không thích hắn.
Ừm, không chỉ không thích mà dường như còn có chút ghét bỏ.
Lục Dao có chút bất ngờ, có phải nguyên thân đã làm gì chọc hắn không vui không?
Hồi ức nửa ngày mới phát hiện hai người căn bản chưa nói một lời, ngày thành thân nguyên thân mơ mơ màng màng lên kiệu hoa, bái đường xong đã bị báo cho trượng phu đi phục dịch, sao tự nhiên trở về lại đòi hưu hắn?
Triệu Bắc Xuyên thấy Lục Dao không nói gì thì đáy mắt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn, ca nhi trước mắt quả thật có nhan sắc, là người hắn từng gặp xinh đẹp nhất, đặc biệt là đôi mắt long lanh như chứa nước kia khiến người ta bực bội.
Nhưng đây không phải điều hắn mong muốn.
Cha mẹ Triệu Bắc Xuyên mất sớm, mấy năm nay vẫn một mình nuôi hai đứa nhỏ. Nếu không đến tuổi đi phục dịch thì hắn cũng không nghĩ đến chuyện tìm vợ.
Hắn nhờ bà mối tìm một người vợ hiền huệ, không câu nệ ca nhi hay phụ nữ, cũng không câu nệ dung mạo, chỉ cần tuổi tương đương, tính cách hiền huệ là được.
Lúc ấy bà mối kia khen hết lời, nói tiểu lang nhà Lục vừa hiền huệ lại giỏi làm, còn là người thiện tâm bao dung, hắn liền đồng ý.
Ai ngờ phu lang nhà Lục này trừ lớn lên đẹp thì chẳng được tích sự gì, quả thực là gối thêu hoa một bụng rơm.
Triệu Bắc Xuyên càng nghĩ càng giận, định nói thêm vài câu thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng hai đứa nhỏ gọi.
"Tẩu tử về rồi ạ? Huynh mua gà con chưa ạ?"
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu người đầy bùn đất chạy vào, tẩu tử nói hôm nay ra trấn mua gà con nên chúng cố ý chạy ra bờ sông bắt giun, bắt được nửa ấm sành mới về.
Vào phòng hai đứa liền ngây người, "Đại huynh? Sao huynh về rồi!"
Triệu Bắc Xuyên dang tay ra.
Hai đứa trẻ "ào ô" một tiếng nhào vào lòng hắn, được hắn bế lên xoay một vòng tại chỗ.
"Chúng con nhớ huynh lắm!"
"Đại huynh, huynh về rồi có đi phục dịch nữa không?"
Triệu Bắc Xuyên thả hai đứa xuống, xoa đầu chúng nói: "Ta xin quan gia nghỉ một ngày, lát nữa phải về rồi."
"Hả? Nhanh vậy đã phải đi rồi ạ." Mặt hai đứa trẻ thoáng chốc ỉu xìu.
Thật ra Triệu Bắc Xuyên sáng sớm đã về đến nhà, lúc về thì không thấy ai, nhân lúc rảnh rỗi bổ một đống củi, gánh một lu nước, rồi sang nhà bà Triệu đối diện giúp bác Triệu mang đồ, tiện thể hỏi thăm tình hình trong nhà mấy ngày nay.
Bà Triệu kể cho hắn nghe chuyện Lục Dao thắt cổ, rồi cả chuyện hắn đốt hỏng nồi đất, nghe mà mặt Triệu Bắc Xuyên xanh mét.
"Thằng bé này tuy làm việc không được nhưng tính cách cũng không tệ, đối với hai đứa nhỏ cũng không khắc nghiệt." Đây là đánh giá của bà Triệu.
Triệu Bắc Xuyên bán tín bán nghi, cứ cảm thấy Tiểu Niên Tiểu Đậu chịu khổ.
"Mấy ngày nay các con sống thế nào?" Triệu Bắc Xuyên hỏi các con nhưng mắt lại nhìn Lục Dao, hễ hắn nghe thấy một câu than vãn từ miệng bọn trẻ thì người trước mắt chắc chắn bị đuổi đi.
Triệu Tiểu Niên nói: "Chúng con sống tốt lắm ạ, ăn no, ngủ ngon!"
Hai đứa trẻ bẻ ngón tay kể cho Triệu Bắc Xuyên nghe những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, tẩu tử gội đầu cho chúng, khâu quần áo mới, dẫn chúng đi xới đất trồng rau, giúp chúng trả thù hắt phân vào người bà Tống.
"Đúng rồi, tẩu tử còn dẫn chúng con đi thăm người thân nữa! Chúng con được uống nước đường, ăn há cảo ở nhà đại nương."
Triệu Tiểu Đậu không bằng chị gái lanh lợi, chỉ đi theo sau bổ sung, "Ngon lắm ạ, ăn rất ngon."
Lục Dao không nhịn được bật cười, cười rồi nhớ đến việc ông chồng tiện nghi nói muốn hưu hắn thì ý cười trên mặt lại nhạt đi.
Cái tên này thật không có lương tâm, mình còn chưa chê hắn nghèo mà hắn dám ghét bỏ mình!
Trên đường đi Triệu Bắc Xuyên cứ nghĩ các em ở nhà chịu khổ, không ngờ lại hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ cha con Lục Hỉ có thù oán với Lục Dao nên cố ý nói xấu sau lưng hắn? Nếu không thì không thể giải thích những chuyện đã xảy ra.
"Khụ, mấy ngày nay đa tạ ngươi giúp chăm sóc chúng."
Lục Dao hừ một tiếng, xoay người ra khỏi nhà, đi sắp xếp chỗ cho gà con mới mua.
"Đại huynh, huynh chọc tẩu tử giận ạ?" Triệu Tiểu Niên nghi hoặc hỏi.
"Hai đứa nói thật với đại huynh, hắn thật sự đối xử tốt với các con như vậy à? Không có đánh chửi các con chứ?"
Triệu Tiểu Đậu kỳ quái nói: "Tẩu tử sao phải đánh chửi chúng con ạ?"
"Có lẽ là ta hiểu lầm hắn, lát nữa đại huynh phải đi rồi, mấy ngày nay các con ngoan ngoãn nghe lời, nếu có việc thì đi tìm bà Triệu hoặc bà Điền."
"Vâng." Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu có chút luyến tiếc hắn, nhưng rất nhanh đã bị tiếng kêu của gà con bên ngoài hấp dẫn.
"Chúng con đi xem gà con đây!"
"Đi đi." Đợi hai đứa trẻ rời đi, Triệu Bắc Xuyên xốc giường chiếu lên, dỡ hai viên gạch ở tận bên trong ra, từ trong hốc giường đất lấy ra một cái ấm sành bị khói hun đen sì.
Nơi này đựng toàn bộ gia sản tích cóp mấy năm nay của hắn, ước chừng có hơn bảy quan tiền.
Triệu Bắc Xuyên biết đi săn, mỗi năm sau vụ thu hoạch đều có thể săn được ít đồ rừng khi lên núi đốn củi.
Gà rừng, thỏ hoang nhỏ thì cho các con ăn, lợn rừng, cáo, hươu lớn thì mang ra trấn bán lấy tiền.
Mỗi năm đến cuối tháng mười thì thương nhân từ Cao Lệ trở về sẽ đi qua đây, bán cho họ có thể bán được giá tốt.
Năm ngoái hắn săn được một con cáo lửa đỏ, riêng bộ da lông đã bán được ba quan, số tiền này vốn định để xây nhà mới. Lúc thành thân tiêu một phần, còn lại thì có chút thiếu, hắn tính tích cóp thêm hai năm nữa để xây nhà mới.
Triệu Bắc Xuyên đếm hai quan tiền lấy ra, còn lại lại bỏ trở lại.
Ngày thành thân đi vội quá, quên để tiền sinh hoạt trong nhà, giờ thấy lục tiểu lang người cũng không tệ lắm thì yên tâm giao tiền cho hắn.
Trong sân, Lục Dao đang cùng hai đứa trẻ cho gà con ăn.
Mười con gà con mới đến có chút nhút nhát, chen chúc vào nhau kêu "pi pi" không ngừng.
"Chúng nhỏ quá à." Triệu Tiểu Đậu đưa tay muốn bắt thì bị Triệu Tiểu Niên gạt tay, "Không được bắt, đừng làm chúng chết!"
"Không sao, nhẹ nhàng thôi không sao đâu." Lục Dao nhấc một con gà con đặt lên tay Triệu Tiểu Đậu, đứa trẻ căng thẳng không dám động, cùng gà con mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ái nha, nó mổ tay con kìa!"
Triệu Tiểu Niên thấy mà thèm, đưa tay ra đòi Lục Dao cho mình bắt một con.
"Tẩu tử, chúng đáng yêu quá à! Lông xù xù."
Triệu Bắc Xuyên vừa ra khỏi phòng đã thấy cảnh này, xem ra hai đứa trẻ không nói dối, chúng ở chung thật sự không tệ.
Dép rơm còn chưa đan xong nên hắn tranh thủ đan tiếp, vốn định nói chuyện với Lục Dao vài câu nhưng vừa mới đắc tội người ta, hắn lại không giỏi ăn nói nên không nói gì cả.
Lục Dao cũng không để ý đến hắn, cùng hai đứa trẻ tìm mấy tấm ván gỗ, chuẩn bị làm chuồng gà.
Gà con nhỏ như vậy mà để bên ngoài một đêm là bị chồn ăn sạch, giờ đang là ngày hè nóng bức, để trong phòng thì mùi lại quá lớn, hắn không muốn ngửi mùi gà mà đi ngủ.
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu hưng phấn đi tìm cành cây, trong nhà còn một ít tấm ván gỗ ngắn, Lục Dao tính dùng dây thừng quấn lại làm một cái hàng rào vuông vức.
Không đủ dây thừng nên Lục Dao thấy Triệu Bắc Xuyên vuốt không ít dây cỏ.
"Này, cho ta dùng dây thừng được không?"
Triệu Bắc Xuyên lập tức đưa dây cỏ đã vuốt xong qua.
"Có cần ta giúp không?"
"Không cần."
Lục Dao bảo Tiểu Niên và Tiểu Đậu giữ tấm ván gỗ, chính mình loáng cái đã quấn xong hàng rào, nhốt gà con vào, buổi tối đậy tấm ván gỗ lên chắc không sao.
"Đại công cáo thành, này, sau này mấy con gà này là của hai đứa, các con phụ trách bắt sâu cho chúng ăn. Năm sau gà đẻ trứng thì tẩu tử sẽ giúp các con tích cóp, có thể tự ăn hoặc mang ra trấn bán lấy tiền, tiền đều là của các con."
"Thật ạ? Tẩu tử tốt quá!" Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu kích động ôm lấy Lục Dao.
Lục Dao sờ đầu hai đứa trẻ, thầm nghĩ trẻ con ngoan như vậy, sao lại có người anh chán ghét như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro