Chương 26

Trăng sáng sao thưa, Lục Dao đem thùng gỗ cuối cùng trút hết cây đậu vào cối xay, thúc giục Triệu Bắc Xuyên bên cạnh.

"Mau xay, mau xay, lát nữa ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt!"

Triệu Bắc Xuyên không hỏi là náo nhiệt gì, tay thêm lực, đẩy cối xay vèo vèo quay.

Chẳng bao lâu thùng cây đậu đã xay xong, hai người xách theo sữa đậu nành từ trong thôn trở về, nửa đường bỗng nghe thấy không ít người la hét ầm ĩ, mơ hồ còn có ánh lửa chen chúc.

Lục Dao kích động bước nhanh hơn, "Đi mau, qua đó xem sao!"

Bờ sông, Tống quả phụ trên người chỉ quấn tạm một cái áo, quần còn chưa mặc chỉnh tề, cả người ôm thành một đống, cúi đầu run bần bật.

Bên cạnh Tống Trường Thuận thì đã mặc quần vào, bị Lâm Đại Mãn xoay cho hai cái tát nảy lửa, đánh mặt sưng vù lên.

Tống lão thái ôm ngực thở không ra hơi, "Ngươi cái đồ tiện phu không biết xấu hổ, lúc trước là ngươi khóc lóc cầu ta muốn ở lại Tống gia, nói luyến tiếc hài tử, giờ thì lại đi trộm người!"

"Ngươi nói đi! Hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta trực tiếp đem ngươi đưa vào am ni cô!"

Tống quả phụ sợ đến co rúm lại, cái am ni cô đó không phải là nơi tử tế gì, nghe nói vào đó mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, không chỉ ăn không đủ no, làm không xong việc còn bị đánh. Nếu không có thân nhân đến chuộc thì phải ở trong đó cả đời, đến chết mới được ra ngoài.

"Nương, con sai rồi, con sai rồi, ngài đừng đem con đưa đến cái nơi đó mà!" Tống quả phụ phủ phục bên cạnh bà bà, kéo ống quần bà mà cầu xin.

"Là hắn...... Là Tống Trường Thuận ép con! Đại Phú mới mất không bao lâu, hắn đã đến tìm con muốn con ngủ với hắn, con không chịu thì hắn cưỡng hiếp con, con thật sự là không có cách nào mà!"

"Ngươi đánh rắm!" Tống Trường Thuận vừa nghe lập tức nổi trận lôi đình! "Rõ ràng là ngươi quyến rũ ta trước!"

Hồi đầu xuân, Tống quả phụ nói mình không khỏe, nhờ Tống Trường Thuận giúp cấy hai ngày ruộng.

"Ta nghĩ đại ca mất rồi, hắn một mình không dễ dàng nên đến giúp, kết quả hắn lại cho ta uống nước đường, thuốc nước nguội, lại lấy khăn tay lau đầu cho ta, nắm tay ta hỏi han ân cần, còn sờ mặt ta."

"Hỏi thử có tẩu tử nào đối với chú em như vậy thân mật không? Hắn không quyến rũ ta thì là cái gì?"

"Vậy ngươi có thể kéo ta vào rừng cây, cởi quần ta ra à?" Tống quả phụ khóc ruột gan đứt từng khúc, "Nương, con là xót Bình ca, bằng không con thật muốn đi theo Đại Phú rồi......"

Người xung quanh vừa nghe thì lập tức đồng tình, Tống tam thúc chỉ vào Tống Trường Thuận nói: "Ngươi cái đồ cầm thú không bằng, đến cả tẩu tử của mình cũng dám ức hiếp!"

Tống Trường Thuận nghẹn họng, tiến lên đạp Tống quả phụ một cái, "Phỉ! Ngươi cái đồ độc phu! Tiếc Tống Bình? Nếu thật tiếc Tống Bình thì sao dám lấy tiền mua thuốc của con đi vu oan cho người khác?"

Tống lão thái vỗ đùi kêu ai da một tiếng, "Lão Nhị, ngươi nói cái gì?!"

"Hắn nói hươu nói vượn! Nương đừng nghe hắn!" Tống quả phụ sợ đến thần sắc điên cuồng, bất chấp thân thể trần truồng, bò dậy đánh nhau với Tống Trường Thuận.

Hai người vừa đánh vừa mắng, Tống Trường Thuận bị hắn cào đầy mặt vết máu, Tống quả phụ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, bị đạp vài cái, ôm bụng nằm trên đất rên rỉ.

Tống Trường Thuận lau mặt đầy máu, phỉ nhổ nói, "Cái đồ dâm phu này thèm muốn Triệu Bắc Xuyên, tiếc là người ta đã thành thân, hắn vì hãm hại cái tiểu lang nhà Lục kia, không tiếc thuê tú tài ở trấn trên đến bôi nhọ thanh danh Lục Dao. Tiền từ đâu ra? Đều là lừa của nương đây! Bà cho hắn bảy tám trăm tiền mua thuốc, hắn chỉ dùng một hai trăm, còn lại đều giấu đi!"

Tằng tịu với người khác thì có lẽ lão thái thái còn có thể tha, dù sao cũng là người trong nhà, nhưng bớt xén tiền thuốc của con thì là tội chết, Tống lão thái chắc chắn sẽ không nương tay.

Tống quả phụ lòng như tro tàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Trường Thuận, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn giờ chắc đã đem Tống Trường Thuận băm thành trăm mảnh rồi.

Tống lão thái tức đến mặt trắng bệch, nửa ngày mới hoàn hồn, "Tốt, tốt lắm, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi thế mà vì người đàn ông khác mà mưu hại con mình. Thảo nào bệnh của Bình ca mãi không khỏi, hóa ra là mẹ ruột đang ngấm ngầm hại nó!"

"Hôm nay gia môn bất hạnh để thúc bá chê cười, người này Tống gia không thể giữ lại, trói nó lại cho ta, ngày mai đưa đến am ni cô."

Một đám người dùng dây thừng trói chặt Tống quả phụ, bịt miệng, xô đẩy về Tống gia.

Tống Trường Thuận thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằng chuyện này coi như xong rồi, gượng cười đi đến bên cạnh phu lang, "Đại Mãn, ta biết ngươi giận ta, thật sự là ta mỡ heo che mắt để cái đồ tiện phu kia quyến rũ, ta thề sau này chắc chắn sẽ không có chuyện này xảy ra nữa, chúng ta sống tốt, nuôi con khôn lớn."

Lâm Đại Mãn cười lạnh một tiếng, "Sống tốt? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi đấy."

"Vậy, vậy ngươi còn muốn thế nào? Giờ ngươi đánh cũng đánh rồi, hắn cũng đưa vào am ni cô rồi, còn gì không vừa lòng?"

Lâm Đại Mãn giơ tay tát hắn một cái nữa, đánh Tống Trường Thuận mắt nổ đom đóm. "Ta lúc trước sao lại lấy phải cái thứ bỉ ổi như ngươi! Phỉ! Ngày mai chúng ta hòa ly!" Nói xong vội vã rời đi, Tống Trường Thuận ôm mặt, tập tễnh đuổi theo.

Xem náo nhiệt đã đủ, Lục Dao và Triệu Bắc Xuyên lặng lẽ đi ra.

Lục Dao thở dài nói: "Chó cắn chó, lưỡng bại câu thương."

"Đáng đời." Triệu Bắc Xuyên xách sữa đậu nành lên nói, "Đi thôi, về nhà."

Lục Dao bước chân nhẹ nhàng đuổi kịp hắn, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng dỡ bỏ.

Tuy rằng Tống quả phụ kết cục thê thảm, nhưng đó là hắn tự tìm, nếu không phải hắn chủ động gây chuyện thì Lục Dao cũng không có cơ hội thiết kế bắt gian.

Duy nhất cảm thấy áy náy chỉ có Lâm Đại Mãn, mình quả thật có lợi dụng hắn, bất quá cũng coi như là giúp hắn thấy rõ bản chất của Tống Trường Thuận.

"Triệu Bắc Xuyên, ngươi có thấy ta quá xấu không?"

"Người không phạm ta, ta không phạm người, đổi lại là ta thì hai người bọn họ còn thảm hơn." Kẻ nào dám ức hiếp hắn thì đều bị hắn đánh gãy tay.

"Hắc, vẫn là Đại Xuyên của chúng ta quyết đoán nhất ~"

Triệu Bắc Xuyên dưới chân loạng choạng, suýt chút nữa làm đổ sữa đậu nành trong tay, nhanh chân chạy như bay về nhà.

Lục Dao theo sau thở hồng hộc, nghĩ thầm tiểu tử này sao da mặt mỏng thế? Đến lúc hai người cởi quần áo ra chẳng phải sẽ e lệ đến không đứng dậy nổi à?

Chuyện của Tống quả phụ ở thôn cũng không gây ra phong ba lớn, vì đêm đó đi bắt gian đều là thân thích của Tống gia, chuyện xấu trong nhà thì ai muốn đem ra kể lể.

Nhưng Lâm Đại Mãn thì quyết tâm hòa ly với Tống Trường Thuận, sáng sớm hôm sau thu dọn đồ đạc, gọi lý chính đến làm chứng.

Lục Dao đẩy xe đậu hũ vừa vào đến trong thôn thì thấy không ít người đổ xô về phía nhà Tống. Vội vàng giữ một người quen lại hỏi thăm. "Thím Đinh, các người đây là đi đâu vậy ạ?"

"Haizz, nghe nói nhà Tống Trường Thuận kia đang nháo hòa ly, mọi người chuẩn bị đến khuyên nhủ hắn."

Lục Dao ồ một tiếng, đẩy xe đậu hũ đi theo.

Cổng nhà Tống người vây trong vây ngoài đã không ít, phần lớn là xem náo nhiệt, vì trong thôn hiếm khi có ai hòa ly, phần lớn mọi người đều là sống qua ngày, nhà ai mà chẳng có chuyện khó nói.

Trong sân, lý chính chắp tay sau lưng đang khuyên nhủ hai người, "Chuyện kết hôn tang ma không phải là trò đùa, hai người thành thân sáu năm lẻ, sinh được hai đứa con, không thể vì chút chuyện nhỏ mà đòi ly dị."

Tống Trường Thuận đội cái đầu heo, lắp bắp nói: "Thúc, con khuyên cũng khuyên rồi, cầu cũng cầu rồi, chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu thôi, chứ còn có cách nào?"

Lâm Đại Mãn cười lạnh một tiếng, "Ngươi làm cái chuyện không ai làm, nếu không phải ta phát hiện thì hai người còn định lén lút sau lưng ta đến bao giờ?"

Lý chính khụ một tiếng, chuyện Tống quả phụ bị đưa vào am ni cô là do ông gật đầu, cho nên chuyện xảy ra hôm qua ông đều biết.

"Lâm gia tiểu lang, nếu ngươi khăng khăng muốn ly dị thì hai đứa con chỉ sợ không thể mang đi."

Lâm Đại Mãn trừng mắt nói: "Dựa vào cái gì? Đây là con ta đẻ ra, dựa vào cái gì không cho ta mang đi!"

Lý chính kiên nhẫn giải thích với hắn, "Hộ khẩu của con ở thôn này, nhà cửa ruộng vườn cũng ở đây, ngươi mang chúng đi thì sau này ở đâu? Có cái gì để sinh sống?"

Lâm Đại Mãn, "Cha mẹ và anh em ta sẽ giúp đỡ!"

Bên cạnh Tống lão thái kéo hắn khuyên nhủ: "Họ có thể giúp ngươi nhất thời, chứ có giúp ngươi cả đời được không? Dù anh em ngươi có muốn thì vợ họ có chịu không? Đại Mãn nghe nương, tha thứ cho Trường Thuận một lần, ở lại sống tốt."

Lâm Đại Mãn hất tay bà ra, "Họ không muốn giúp thì ta tự nuôi sống hai đứa con, có tay có chân thì chết đói được chắc?" Hắn tự nhận mình khỏe mạnh, làm việc còn giỏi hơn cả đàn ông, sao lại không thể mang con ra ở riêng mà sống được?

Lý chính thấy không khuyên được thì chỉ thở dài, "Tống Trường Thuận, ngươi còn gì muốn nói không?"

"Không, không có." Hắn uất ức cúi đầu, vốn dĩ hai đứa con cũng không thân với hắn, lại đều là ca nhi tốn tiền, Lâm Đại Mãn chịu mang đi thì hắn cũng không ý kiến.

"Vậy được, hôm nay ta sẽ làm khế ước viết giấy bỏ vợ cho hai người, từ đây đường ai nấy đi."

Phàm vi phu phụ chi nhân, kiếp trước tam sinh kết duyên, thủy xứng kiếp này chi vợ chồng. Nếu kết duyên không hợp, so là oan gia, cố tới tương đối. Đã lấy nhị tâm bất đồng, khó về một ý, mau sẽ cập chư thân, ai về ngã nấy. ①

Đợi hai người lần lượt ấn dấu tay, hôn sự coi như đã xong.

Dân quê chẳng có của cải gì, ba gian nhà tranh là nhà cũ của Tống gia, Lâm Đại Mãn không mang đi cũng chẳng tiếc, chỉ lấy quần áo của mình và hai đứa con, trong người có hai trăm văn tiền, dứt khoát rời khỏi Tống gia.

Lục Dao ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Đại Mãn, bị sự quả cảm quyết đoán của hắn thuyết phục.

Người này sinh nhầm thời đại rồi, nếu là đặt ở hiện đại thì chắc chắn có thể làm nên sự nghiệp lớn.

Người xem náo nhiệt dần dần tan đi, đậu hũ của Lục Dao cũng bán gần hết, mấy miếng còn lại để nhà ăn, đẩy xe về nhà.

Ngày mai nhà mới lên nóc, theo phong tục của thôn thì phải chuẩn bị mấy mâm cỗ mời họ hàng ăn bữa cơm.

"Ngươi về rồi đấy à." Triệu Bắc Xuyên đang dọn dẹp sân, thấy Lục Dao về thì tiến lên giúp đẩy xe.

"Haizz, Lâm Đại Mãn rốt cuộc vẫn là ly dị, hắn một ca nhi mang theo hai đứa con, sau này không biết sống thế nào."

"Ngươi hối hận à?"

Lục Dao đấm đấm vai, "Cũng không hẳn, dù không có ta thì sớm muộn gì chuyện cũng bại lộ, ta chỉ là đẩy nhanh một chút thôi."

"Vậy đừng nghĩ nữa, giúp ta tính sổ sách, ngày mai phải trả tiền cho thợ làm."

Lục Dao lấy cái ấm sành chôn sau bếp ra, dạo trước hắn ốm mua thuốc hết năm trăm, trong lúc xây nhà mua ngô và cây đậu hết ba trăm, giờ trong tay còn sáu quan hai trăm.

Lục Dao tìm một cái que, vẽ vẽ bôi bôi trên mặt đất, "Thợ xây ba người mỗi ngày hai mươi văn, làm tổng cộng hai mươi mốt ngày, tính ra là một quan hai trăm sáu mươi văn. Thợ mộc hai người mỗi ngày ba mươi văn, làm mười ba ngày, cộng bảy trăm tám mươi văn." Lục Dao lấy ra hai quan đặt sang một bên.

"Mua cỏ tranh hết một trăm năm mươi văn, xà nhà một trăm hai mươi văn một cây, cha cho chúng ta bảy cây, mua của Lương Vĩnh Lập năm cây, tổng cộng hết bảy trăm năm mươi văn."

Triệu Bắc Xuyên nói: "Cả số của cha ngươi nữa, họ giúp mình không thể để họ còn mất tiền."

Lục Dao nghĩ cũng phải, lại đếm tám trăm bốn mươi văn.

Cửa sổ nhà mới có một bộ dùng lại của nhà cũ, còn lại là làm mới, dù sao cũng thêm hai gian nhà, số này cộng thêm cũng phải ba trăm.

"Còn có cỗ bàn ngày mai, định năm mâm, mời đều là người trong làng, một mâm sáu món, ba mặn ba chay, mua ba con gà, hai mươi quả trứng, mười cân thịt heo, hai bình rượu, còn có ngô và rau xanh, lặt vặt cộng vào chắc cũng một quan ba trăm."

Đem số tiền cần chi tiêu tính hết, trong tay chỉ còn lại chưa đến một quan, mà đây còn chưa tính tiền công của Lục phụ và Lục Lâm, nếu trả cả tiền của họ thì đúng là trắng tay.

Lục Dao ôm cái ấm sành trống rỗng lắc lắc, "Triệu Bắc Xuyên, chúng ta nghèo quá!"

Triệu Bắc Xuyên hiếm khi khẩn trương, "Đừng, đừng lo, sắp đến vụ thu rồi, thu hoạch xong ta sẽ lên núi săn, chắc chắn bán được một ít tiền."

Lục Dao không trêu hắn nữa, nói đến đây thì đại nam hài này đã rất giỏi rồi. Một mình nuôi sống em trai em gái, còn tích cóp xây được nhà mới, hồi bằng tuổi hắn thì mình còn đang nghĩ cách nói dối bố mẹ để đi chơi game.

Không nhịn được vỗ vai hắn an ủi, "Không sao, trong bếp nhà mình còn năm thạch cây đậu, tìm ngày mang ra trấn bán lại cũng đổi được một ít tiền!"

Hai mươi tám tháng bảy, trời còn chưa sáng, Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đã dậy từ sớm, hôm nay là ngày trọng đại nhà Triệu gia lên nóc!

Hai đứa trẻ mặc quần áo mới Lục Dao may cho, tóc chải chỉnh tề, tung tăng nhảy nhót vào sân nhà mới.

Hôm qua Lục Dao đã nói với Điền nhị tẩu và Triệu bà bà, cùng với tiểu lang nhà Tần ở hậu viện, nhờ họ đến giúp nấu cơm.

Còn mượn được mấy cái bàn, bát đũa và bồn canh, nhà Tần giàu có còn cho mượn cả một cái nồi sắt.

Có nồi sắt thì Lục Dao muốn trổ tài, dù sao mấy người cổ đại này ngoài luộc, hấp, hầm ra thì chẳng biết làm gì khác.

Cỗ bàn ba món chay là rau hẹ xào trứng, nộm lá hoắc, hành lá trộn đậu phụ, ba món mặn có củ cải hầm gà, thịt heo xào cải trắng, đậu giá xào thịt.

Đây là lần đầu tiên Lục Dao làm cỗ bàn kiểu nông thôn thế này, trong lòng cũng rất kích động, tuy rằng mời không nhiều người, nhưng năm mâm cỗ đều có thịt thật.

Mọi người chuẩn bị sẵn đồ ăn, để lát nữa đỡ luống cuống.

Điền nhị tẩu vừa nhặt rau vừa khen lấy khen để, "Cỗ nhà ngươi xịn thật đấy, đem ra trấn cũng chẳng kém ai. Ngươi không biết, lần trước nhà Tống Đức Trụ cưới con dâu, cỗ bàn chán không buồn nói, canh suông cơm nhạt đến giọt mỡ cũng không thấy, thật làm người ta coi thường."

Lục Dao cười cười: "Mấy hôm nay mọi người bận trước bận sau giúp đỡ nhiều, làm ít đồ ngon coi như khao mọi người."

Triệu bà bà nhíu mày, "Mua nhiều thịt thế tốn bao nhiêu tiền hả? Tích cóp được ít tiền không dễ, ngươi phải để ý đến Đại Xuyên đấy, tiêu pha thế này sau này sống thế nào?"

"Vâng, bà bà nói phải."

Điền nhị tẩu bị cụt hứng, bĩu môi không nói gì nữa, kéo tiểu lang nhà Tần ra ngoài rửa rau.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lục Dao bắt đầu xuống bếp.

Làm cỗ bàn nhiều món thế này thì trước hết phải làm nộm, sau hâm nóng đồ ăn, hầm trước, xào sau, như vậy mới tiết kiệm thời gian.

Lục Dao cho củ cải và gà vào hầm trước, rồi bắt đầu trộn hành lá với đậu phụ, nộm lá hoắc là Điền nhị tẩu làm, cái gọi là lá hoắc thật ra là một loại rau dại mọc trên núi, luộc qua rồi trộn với muối và dầu nóng là xong. Nghe thì có mùi cỏ xanh, ăn hơi đắng nhưng ngọt hậu.

Rau hẹ xào trứng thì khỏi nói, có chảo sắt là xào được ngay.

Khó làm nhất là hai món thịt còn lại. Thịt heo thời xưa không giống thịt heo nuôi bây giờ, nghe đã thấy một mùi tanh nồng.

Lục Dao mới mua thịt heo về đã suýt nôn ra vì tưởng mua phải thịt hỏng, sau hỏi Triệu Bắc Xuyên mới biết thịt heo nào cũng thế.

Lục Dao đem thịt heo trần qua nước sôi, thêm chút rượu, gừng và hành để khử mùi tanh.

Thái thịt mỡ ra rán lấy mỡ, đến khi mùi thịt heo bớt hôi thì cho rau vào xào to lửa.

Mùi thịt lập tức bốc lên, xộc thẳng vào mũi!

Tiền viện, hơn hai mươi người đã dùng dây thừng treo xong xà nhà, trên xà dán giấy đỏ, chỉ chờ đến giờ lành là lên nóc.

Hôm nay chủ trì lên nóc là bác thợ mộc Đinh, bác làm quen việc này rồi, người trong thôn đều nhờ bác.

Bác vuốt xà nhà nói: "Chà, gỗ du tùng này chắc chắn thật, dùng cả trăm năm cũng không hỏng, Đại Xuyên cháu kiếm đâu ra đấy?"

"Dạ là bố vợ cháu cho."

Đứng ở phía sau, Lục Quảng Sinh nở nụ cười đắc ý, khúc gỗ này là ông đốn trên núi từ bảy tám năm trước, tốn bao công sức mới kéo được xuống.

Vốn định để cho con trai cả xây nhà mới, ai ngờ thằng cả lại ra đi sớm thế, chưa kịp dùng đến......

Con trai cả mất rồi, nhà cửa cũng đủ dùng, khúc gỗ này cứ để không, vừa hay con rể xây nhà mới thì đem ra dùng.

Người già trong thôn xem giờ là giờ Thìn canh ba, theo một tiếng chiêng vang, bác thợ mộc kéo dài giọng xướng: "Lỗ Ban đệ tử từ đây qua —— Đặc thỉnh chủ nhân làm nhà —— Ngày tốt giờ lành, lương nóc lên nhà, vững chắc bền lâu, con cháu thịnh vượng ——"

Sau khi xướng xong thì đến trừ tà. Bác thợ mộc xin chủ nhà một ly nước sạch, ngậm vào miệng rồi phun lên xà nhà, nói: "Mắt thấy một bên, thiên địa sáng lập, ngày giờ lành, xây nhà mới, an cư thích hợp, hung thần thoái vị, ác sát tiềm ẩn, nơi đây có xà, vĩnh viễn cát tường."

"Khởi lương ——"

"Hây dô! Hây dô!" Hơn hai mươi người già trẻ hô vang, kéo dây thừng to bằng ngón tay cái, từ từ kéo xà nhà lên, xà nhà từ từ bay lên, cuối cùng đặt lên nóc nhà, coi như đã lên nóc thành công!

"Bùm bùm!" Tiếng pháo vang lên, nam nữ già trẻ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lục Dao đứng trong đám người, nhìn ngôi nhà thấp bé đơn sơ, không biết vì sao bỗng dưng cay cay mắt.

Đúng rồi, đây là nhà của hắn!

Linh hồn phiêu dạt rốt cuộc đã tìm được nơi nương tựa, thân thể cô độc tìm được chốn về, giờ khắc này Lục Dao hoàn toàn hòa nhập vào dân chúng nơi đây, vì ngôi nhà mới xây mà kích động hoan hô, lệ nóng doanh tròng!

(1) Đoạn trích từ "Phóng Thê Thư" (放妻书) - Giấy bỏ vợ. Bản dịch:

Phàm là người làm vợ chồng, kiếp trước ba sinh kết duyên, mới xứng kiếp này nên vợ nên chồng. Nếu kết duyên không hợp, ấy là oan gia, nên mới đối đầu. Đã hai lòng khác ý, khó về một lòng, mau chóng báo cho thân thích, ai về nhà nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro