Chương 54
Khai quán ăn sáng chỉ có sữa đậu nành và tào phớ thì không được, tuy rằng ngon nhưng không no bụng, còn phải có thêm món chính.
Đầu tiên loại bỏ bánh bao, lý do rất đơn giản, là vì không xoay xở kịp quá nhiều việc.
Nhào bột, ủ bột, băm nhân, gói bánh, hấp bánh, mấy việc này hai người cũng phải mất hơn một tiếng mới xong, đừng nói là họ còn phải nấu sữa đậu nành, làm tào phớ nữa.
Hơn nữa trên trấn đã có hai tiệm bánh bao, bán cả bánh bao nhân thịt và nhân chay, bánh bao nhân thịt năm văn một cái, nhân chay ba văn, một cái bánh bao chỉ kiếm được một hai văn, cạnh tranh áp lực lớn, mà lại kiếm không được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa bánh bao nếu không bán hết trong ngày thì hôm sau vỏ sẽ không còn tươi, muốn bán cũng không dễ.
Cho nên Lục Dao định chiên quẩy!
Quẩy và sữa đậu nành là bộ đôi hoàn hảo, có thể nổi tiếng khắp cả nước ở đời sau, đặt ở thời cổ đại chắc chắn cũng không tệ.
Quan trọng là trên trấn còn chưa có ai bán quẩy, thứ này dùng ít bột, chiên lên cũng không tốn công, làm đến đâu bán đến đấy, vừa ra lò là có thể ăn.
Khuyết điểm duy nhất là dầu quá đắt, nhưng có thể tái sử dụng, một vò dầu thế nào cũng dùng được bảy tám ngày. Thời đại này dân có cái ăn là tốt rồi, ai quản chiên đi chiên lại có tốt cho sức khỏe không!
Hôm sau Lục Dao cầm tấm gỗ đã viết sẵn tối qua đi mua sắm tiếp.
Chiên quẩy phải dùng chảo sắt, nồi ở nhà còn phải nấu sữa đậu nành, hầm nước dùng, cái nào cũng không bỏ được. Chỉ có thể lại đến cửa hàng rèn, mua một cái chảo sắt hết ba quan tiền.
Bột mì để làm quẩy mua hai thạch dùng trước, khi nào dùng hết rồi lại mua, ở trên trấn có một chút chỗ tốt là mua gì cũng tiện.
Bệ bếp chiên quẩy xây ngay trước cửa, đỡ khói dầu vào nhà, phía trên dùng tre trúc làm mái che, trời mưa cũng không sợ ướt.
Trong thời gian này quán đậu phụ cũng không bỏ, tuy rằng giảm giá xuống bốn văn tiền, nhưng người mua vẫn ít, mỗi ngày chỉ bán được một ít đậu phụ.
Lục Dao cũng không nóng vội, dù sao sắp bắt đầu bán đồ ăn sáng rồi, bán được thì bán, không bán được cũng không sao.
Buổi sáng thợ mộc mang ghế và thùng gỗ đến, buổi chiều Lục Dao tháo biển hiệu quán đậu phụ xuống, sửa lại thành Lục Thị Quán Ăn Sáng.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, vạn sự đã sẵn sàng chỉ chờ gió đông.
Ngày mười tám tháng hai, mọi việc đại cát. Quán ăn sáng Lục Thị chính thức khai trương!
Sáng sớm tinh mơ trời còn chưa sáng, Lục Dao và Triệu Bắc Xuyên đã dậy, một người rửa mặt, một người nhóm lò nấu sữa đậu nành.
Nấu xong sữa đậu nành chia làm hai phần, một phần lọc vào thùng gỗ, một phần làm thành tào phớ.
Lục Dao ôm chậu bột lên xe, Triệu Bắc Xuyên cũng mang mấy cái thùng gỗ lớn nhỏ lên, hai người vội vã kéo xe đến cửa hàng.
Mở cửa Triệu Bắc Xuyên mang đồ vào nhà trước, mình thì đưa xe về, Lục Dao nhóm lửa đun dầu, lát nữa dầu sôi là có thể chiên quẩy.
Giờ Dần canh ba, ông lão gõ mõ rao đêm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tay cầm dùi gỗ nhỏ gõ "cang cang cang".
Triệu Bắc Xuyên trở lại rửa tay rồi bắt đầu chiên quẩy, anh sợ dầu nóng bắn vào tay Lục Dao nên việc chiên quẩy để anh làm.
Hôm qua hai người ở nhà đã thử qua, bột đã ủ kéo thành sợi dài, bỏ vào chảo dầu, đếm đến 30 là chín, quẩy chiên lên vừa thơm vừa giòn, hương vị rất ngon.
Lục Dao phụ trách nhào bột, cán thành miếng, hai người phối hợp ăn ý, chốc lát đã chiên được một sọt quẩy.
"Đừng chiên nữa, lát nữa bán gần hết rồi chúng ta chiên tiếp, không thì nguội ăn không ngon."
"Được." Triệu Bắc Xuyên hạ bớt lửa, phòng dầu sôi quá.
Hai người ngồi trên ghế dài nôn nóng chờ đợi, so với lần khai trương quán đậu phụ lần trước còn khẩn trương hơn. Dù sao đậu phụ đã bán ở trong thôn rồi, còn quán ăn sáng này là lần đầu tiên khai trương.
Lục Dao lấy tay huých người bên cạnh: "Này, nhỡ không ai mua thì sao?"
"Để chúng ta ăn."
"Haiz, ta chỉ sợ làm ăn không được, lại phải về thôn sống." Tưởng tượng đến những việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, Lục Dao đã thấy đau đầu.
"Sẽ không đâu." Triệu Bắc Xuyên nắm lấy tay hắn trấn an.
Không bao lâu từ xa đi tới ba người, họ đều là ra ngoài làm thuê. Đi ngang qua cửa hàng thì dừng bước: "Các anh bán gì đấy, thơm thế?"
Lục Dao vội đứng dậy mời chào: "Bán đồ ăn sáng, có sữa đậu nành, tào phớ và quẩy, mấy vị khách quan muốn nếm thử không?"
Mấy người kia có chút do dự, chỉ vào quẩy đã chiên nói: "Thứ này bao nhiêu tiền một cái?"
"Hai văn một cây."
"Hai văn?!"
"Đúng ạ! Trong quán còn có sữa đậu nành và tào phớ, sữa đậu nành hai văn một bát, tào phớ ba văn một bát, còn có nước dùng xương hầm nữa."
Ba người vừa nghe lập tức đi vào quán, nếu giá cao thì họ còn phải cân nhắc, nhưng hai ba văn tiền thì cũng không đắt, ai ra đường mà không có mười văn tám văn trong túi!
Nhìn sữa đậu nành và tào phớ, ba người đều muốn tào phớ, lại mỗi người gọi hai cái quẩy.
Lục Dao nhanh tay múc tào phớ cho họ, tưới lên nước dùng xương hầm nóng hổi, hương vị thật tuyệt!
Ba người húp sùm sụp chốc lát đã uống hết một bát tào phớ lớn, quẩy cũng chưa kịp ăn, cầm luôn trên đường.
Lúc đi họ còn không ngớt lời khen: "Tào phớ này uống ngon thật, mềm mại lại có vị thịt, ngày mai các anh còn bán không?"
Lục Dao nắm một nắm tiền đồng kích động nói: "Bán! Vẫn là giờ này mở cửa."
Rất nhanh lại có mấy người đến, có người làm thuê vội vàng thì mua hai cái quẩy rồi đi, có người vào quán uống một bát sữa đậu nành, tào phớ.
Đến giờ Mẹo khách bỗng đông lên, những người làm thuê đi đến trước cửa quán đều dừng bước, tiến lên hỏi xem bán cái gì.
Lục Dao không ngại phiền hà giải thích cho họ: "Đây là quẩy chiên, hai văn một cái, mua một cái ăn thử đi."
Làm việc nặng nhọc trong bụng đều thiếu chất, hai văn tiền mua một cái đồ ăn chiên dầu còn hơn ăn bánh màn thầu! Mọi người sôi nổi bỏ tiền ra mua.
Triệu Bắc Xuyên tay cầm đôi đũa dài gắp đi gắp lại trong chảo dầu, tay sắp chuột rút đến nơi. Nhưng nghĩ đến kiếm được tiền thì mọi mệt mỏi tan biến hết, trong lòng chỉ còn lại niềm vui.
Bán đến giờ Thìn thì bột làm quẩy đã hết, ngày đầu tiên bán hai người không dám chuẩn bị nhiều bột quá, xem ra ngày mai phải nhào nhiều bột hơn mới được.
Tào phớ cũng bán hết rồi, sữa đậu nành còn thừa nửa thùng, Lục Dao định mang về làm đậu phụ, ngày mai mang ra cửa hàng bán cùng.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi về nhà ngủ bù, buổi chiều lại chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai.
Về đến nhà, Tiểu Đậu đã đi học về, Tiểu Niên đã cho gà và lợn ăn xong, đang thêu thùa với Liễu Nguyệt trong nhà.
Mẹ Liễu Nguyệt là thợ thêu, tay nghề rất tốt, cô mưa dầm thấm đất cũng học được một ít, đang tận tay chỉ cho Tiểu Niên. Hai cô bé nói chuyện nhỏ nhẹ, nhìn mà yêu.
"Đại huynh, tẩu tử, sao hai người về sớm thế!"
Vốn dĩ Tiểu Niên cũng phải ra cửa hàng giúp, Lục Dao sợ dậy sớm quá ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng nên không cho ra.
Lục Dao mang thùng gỗ và chậu gỗ không xuống xe, lát nữa phải cọ rửa sạch sẽ, bát đũa cũng phải rửa một lượt.
Tiểu Niên nhanh tay xắn tay áo giúp đỡ.
"Con chơi với Liễu Nguyệt đi, để ta tự thu dọn là được."
Tiểu Niên lắc đầu: "Liễu Nguyệt, con về trước đi, lát nữa em lại sang tìm chị."
"Vâng ạ."
Lục Dao vui mừng nhìn em gái, đứa trẻ như vậy sao có thể không yêu được! Lão tẩu tử tâm đều sắp tan chảy rồi!
Rửa bát đũa xong Triệu Bắc Xuyên không cho chúng làm nữa, giục Lục Dao đi nghỉ ngơi, mình thì cọ rửa sạch sẽ số thùng gỗ còn lại.
Ngâm đậu tương, cho lợn ăn xong lại bổ một gánh củi, gần trưa mới cởi giày lên giường đất ôm Lục Dao nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều Lục Dao tỉnh dậy việc đầu tiên là kéo Triệu Bắc Xuyên cùng nhau đếm tiền, vừa rồi hai người trở về nhà có người ngoài nên không tiện đếm. Bận rộn mệt mỏi không lo đếm tiền rồi đi ngủ, giờ tranh thủ lúc rảnh rỗi đem số tiền kiếm được buổi sáng đổ hết ra, xào xạc rải đầy giường đất.
Một trăm xâu thành một chuỗi, xâu được tận mười ba chuỗi!
Nói cách khác buổi sáng họ kiếm được một quan ba tiền! Trừ tiền vốn một đấu bột mì một trăm văn, một đấu đậu tương 60 văn, thêm các chi phí khác thì ít nhất cũng kiếm được một quan tiền! So với bán đậu phụ trước kia cũng không kém là bao!
Hơn nữa những thứ này Lục Dao không sợ người khác học được, quán ăn sáng kiếm tiền là nhờ vất vả, tào phớ bán ba văn một bát, người khác mà ép giá thì sợ là đến quần cộc cũng phải bán đi!
Lục Dao vén chiếu lên, bỏ tiền vào hũ sành, tính cả số tiền kiếm được hôm nay thì đã có hơn 70 lượng bạc rồi.
"Chờ chúng ta tích cóp đủ 500 lượng thì đi huyện thành mở một cái cửa hàng lớn!"
"Được."
"Đến lúc đó hai ta làm chưởng quầy, thuê năm sáu người làm công giúp việc, ta cũng được như Từ Bân một ngày vui vẻ thoải mái, rảnh rỗi thì đi ra ngoài dạo một chuyến mở mang tầm mắt."
"Ừ." Triệu Bắc Xuyên mím môi cười trộm, bàn tay to vuốt mái tóc Lục Dao, vuốt lung tung rối bời mới thôi.
Buổi chiều còn phải xay đậu, hầm nước dùng, đem số sữa đậu nành thừa buổi sáng làm thành đậu phụ, ngày mai cùng nhau mang ra cửa hàng bán.
Hầm xong nồi nước dùng nóng hổi, Lục Dao ướt đẫm mồ hôi, cởi bớt cúc áo để lộ làn da trắng mịn xoa xoa.
Vừa xoa xoa thì thấy Triệu Bắc Xuyên đứng trong sân nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kia lộ liễu hết chỗ nói.
Lục Dao trêu chọc kéo thấp áo xuống, lộ ra nốt ruồi son trên xương quai xanh: "Này, ngốc, đẹp không?"
Triệu Bắc Xuyên ực một tiếng nuốt nước bọt: "Em đừng trêu anh."
Lục Dao nhướng mày, lại kéo áo xuống một chút nữa, lộ ra bờ vai trắng như tuyết: "Trêu anh thì sao?"
Nhìn xuống chỗ kia phồng lên, Lục Dao cười đau cả bụng.
Triệu Bắc Xuyên tức đến đỏ mặt quay đi không nhìn hắn nữa, nếu không phải Tiểu Đậu sắp tan học thì anh đã cho hắn một trận "côn bổng giáo dục" rồi.
"Ô ô ô... Ô ô ô ô... Tẩu tử... Ô ô ô." Ngoài cửa lớn Triệu Tiểu Đậu khóc lóc chạy về.
Lục Dao nghe tiếng vội vàng chạy ra, chỉ thấy quần áo Tiểu Đậu dính đầy bùn đất, cái cặp sách Lục Dao khâu cho cũng đứt quai.
"Sao thế này?"
"Ô oa oa oa..." Tiểu Đậu nhào vào lòng anh gào khóc: "Lâm... Lâm Tử Kiện bắt nạt con... Còn xé rách cặp sách của con nữa..."
Triệu Bắc Xuyên cau mày lại gần: "Đừng khóc, đánh không lại người còn về khóc, mất mặt không."
Lục Dao trừng anh một cái: "Ngươi tưởng ai cũng khỏe như trâu như ngươi à? Ngoan Tiểu Đậu đừng khóc, nói với tẩu xem nó bắt nạt con thế nào?"
Tiểu Đậu sụt sịt kể lại chuyện xảy ra ở trường, hôm qua thầy đồ giao bài tập về nhà là chép hai mươi chữ.
Hôm nay buổi sáng thầy kiểm tra, Lâm Tử Kiện muốn chép bài của nó, Tiểu Đậu không cho chép, kết quả tan học hai đứa đánh nhau, còn xé rách cặp sách của Tiểu Đậu nữa.
Lục Dao nghe xong tức quá: "Buồn cười, mai tẩu đưa con đi học, ta xem thằng bé này sao lại vô lý như vậy!"
Triệu Bắc Xuyên hơi há miệng muốn khuyên vài câu, nghĩ nghĩ vẫn thôi, phu lang nhà mình bênh con thế này, không khéo lại trút giận lên người mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Giá chảo sắt có bug đã sửa lại.
Ngoài ra giá thịt lợn cũng đã sửa thành 50 văn.
Tuổi các nhân vật (sau Tết): Lục Dao hai mươi tuổi, Triệu Bắc Xuyên mười chín tuổi, Triệu Tiểu Niên tám tuổi, Triệu Tiểu Đậu 6 tuổi.
Người nhà Lục, Lục phụ 56 tuổi, Lục mẫu 53 tuổi, Lục Hải 27 tuổi (mất) Lục Lâm 24 tuổi, Lục Vân 17 tuổi, Lục Miêu mười lăm tuổi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro