Chương 76
Chuyện Tiểu Đậu gửi thư đến kinh thành đã là nửa tháng sau, sáng sớm Lâm Tử Kiện đã dậy, vừa luyện tập Ngũ Cầm Hí, vừa ngâm nga 《 Đại Học 》.
"Thiếu gia, thiếu gia, thư từ Bình Châu tới."
"Đâu?"
Người hầu đưa lá thư trong ngực qua: "Sáng sớm nay người đưa thư vừa đưa tới."
Lâm Tử Kiện nhận lấy thư, nhìn kỹ, không sai là chữ của Bắc Đậu, bạn tốt cuối cùng cũng hồi âm cho mình!
Cậu không vội mở ra, mà là nóng lòng chạy về phía nhà của tổ phụ.
"Tổ phụ! Bắc Đậu hồi âm cho cháu rồi!"
Lâm Tĩnh Hiền đang uống thuốc, bệnh của ông tuy rằng đã đỡ gần hết, nhưng thuốc bổ vẫn không ngừng, nhìn thân thể đã khỏe hơn trước rất nhiều.
"Ồ? Trong thư nói gì?"
"Cháu còn chưa kịp xem đâu!" Lâm Tử Kiện mở thư ra, đưa cho tổ phụ xem trước, sau đó mình mới nhận lấy xem.
Trong thư, Bắc Đậu kể lại cho cậu quá trình tham gia kỳ thi huyện, từ việc đăng ký như thế nào, đến khi vào trường thi.
Thời tiết giá rét, lạnh đến nỗi em không cầm nổi bút, mực vừa mài xong đã đóng băng, phải hà hơi vào mới viết được chữ.
Lâm Tử Kiện không nhịn được nói: "Bắc Đậu thật là quá lợi hại, cháu không nghĩ mình có thể kiên trì được ba ngày này."
Lâm lão gia tử vuốt râu gật đầu: "Nó còn nhỏ tuổi như vậy, có thể kiên trì được đã là không dễ rồi. Hồi đó ta đi thi huyện, vừa đúng dịp gặp tháng ba rét, tuyết lớn rơi ba ngày dày đến một thước, rất nhiều người vì lạnh mà bỏ thi, có thể kiên trì được đã thắng hơn nửa rồi."
Lâm Tử Kiện ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe ông kể chuyện xưa, nhà họ Lâm cũng là một gia đình vừa làm ruộng vừa đi học, lúc trước Lâm lão gia tử thi đậu cử nhân cũng là toàn bằng bản lĩnh của mình.
"Đọc sách là một việc gian khổ, huyện thí chỉ là bước đầu, nếu đến chút khổ này cũng không kiên trì được thì sau này rất khó thành tựu lớn."
Lâm Tĩnh Hiền tiếp tục đọc, phía sau ngoài những việc nhà ra thì là bài làm của Bắc Đậu, kinh thiếp thì khỏi nói, tự nhiên là trả lời hết, mặc nghĩa thì bình thường, chỉ có câu cuối cùng, "Sở ố ác với thượng, vô dĩ sử hạ; sở ố ác với hạ, vô dĩ sự thượng; sở ố ác với trước, vô dĩ nghênh sau; sở ố ác với sau, vô dĩ tòng trước; sở ố ác với hữu, vô dĩ giao cho tả; sở ố ác với tả, vô dĩ giao cho hữu; thử chi vị giật củ chi đạo." ①, trả lời hơi khác với những bài thi khác, không bám sát chủ đề trị quốc bình thiên hạ, nhưng ảnh hưởng không lớn, chắc là có thể đỗ.
Lâm Tử Kiện xem xong bài làm của em, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, bình tĩnh mà xem xét thì bài của Bắc Đậu làm tốt hơn cậu nhiều, nếu là cậu tham gia kỳ thi huyện thì chắc chắn không làm tốt bằng em.
Điều này khiến Lâm Tử Kiện cảm thấy lo lắng, dạo này cậu ham chơi quá nhiều, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị Triệu Bắc Đậu bỏ xa!
"Tổ phụ, cháu đi đọc sách trước đây!"
Lâm Tĩnh Hiền thấy vậy thì vui mừng cười nói: "Đi đi."
Cuối tháng hai, thành tích kỳ thi huyện sắp có rồi.
Mấy ngày nay, Lục Dao cứ tan sạp là lại đến nha môn trên trấn xem có dán thông báo hay không.
Anh còn lo lắng hơn cả Tiểu Đậu, sợ em thi trượt.
Năm nay, Thu Thủy Trấn có tổng cộng 27 người tham gia kỳ thi huyện, Lục Dao hỏi thăm người ta thì biết năm ngoái kỳ thi huyện chỉ lấy một hai người, có khi không ai đỗ, độ khó rất cao, trong lòng anh càng thêm bất an.
Triệu Bắc Xuyên thì còn đỡ, vốn dĩ anh cũng không ôm hy vọng gì nhiều, có thể tham gia kỳ thi huyện đều là những người đã đọc sách nhiều năm, Tiểu Đậu còn nhỏ thì trượt cũng bình thường thôi.
Ngày 28 tháng 2, cũng như thường lệ, vừa qua giờ Sửu nhà Triệu đã thắp đèn.
Sữa đậu nành nóng hổi sôi ùng ục trong nồi, Lục Dao dùng gáo múc vào vải lọc lấy sữa.
Từ sáng sớm mắt trái anh đã nháy liên tục, khiến anh hoang mang, đành xé một miếng lá đè lên mí mắt.
Triệu Bắc Xuyên xách thùng sữa đậu nành thứ hai vào: "Đậu xay xong rồi."
"Ừ." Lục Dao đổ tương vào thùng, bắt đầu nấu nồi tương thứ hai.
Khi hai thùng gỗ đã đầy, Triệu Bắc Xuyên mang ra xe, Lục Dao bưng canh kho và chậu bột lên xe.
Nhị tẩu nhà họ Liễu đã đợi họ ở cửa, thấy xe đến thì ngồi vào chỗ trống phía sau.
Mấy hôm trước cửa hàng đóng cửa, cô giặt quần áo thuê mấy ngày, tay dính nước lạnh nên bị cước, vừa đau vừa ngứa, buổi tối ngủ không yên. Cô càng cảm thấy làm việc ở nhà họ Triệu thoải mái, kiếm được nhiều mà không mệt, thường xuyên có đồ ăn thừa, Lục Dao còn bảo cô mang về ăn.
Cửa hàng mở cửa, Liễu nhị tẩu siêng năng lau bàn, quét dọn vệ sinh.
Lục Dao nổi lửa, Triệu Bắc Xuyên ôm thùng dầu đổ vào nồi, theo tiếng mõ của Thu Dạ Hương, quán ăn sáng nhà họ Lục lại bắt đầu một ngày làm ăn mới.
Dù trì hoãn lâu như vậy, việc làm ăn vẫn rất phát đạt, chỉ cần họ mở cửa thì những khách quen đều không đi quán khác, chỉ tin tưởng sữa đậu nành và quẩy nhà anh.
Bán đến giờ Thìn thì sữa đậu nành đã hết, còn lại một ít tào phớ thì Lục Dao bảo Liễu nhị tẩu mang về ăn.
Còn anh thì rửa tay, tháo tạp dề, vội vã đi về phía nha môn trên trấn.
Còn chưa đến nơi thì đã thấy bên kia vây quanh một vòng người, tim Lục Dao đập thình thịch, nhanh chóng chạy qua.
Thành tích kỳ thi huyện đã có! Tổng cộng viết mười một cái tên, sau mỗi tên đều viết quê quán, tuổi.
Lục Dao trợn to mắt, từng chữ từng chữ đọc, từ người đầu tiên đến người cuối cùng.
Người thứ nhất, Trần Trọng Cảnh, người trấn Trường Ninh, 21 tuổi.
Người thứ hai, Bùi Khôi, người huyện Bình Dương, 27 tuổi.
...
Càng đọc xuống dưới, lòng Lục Dao càng lạnh, cho đến khi thấy người cuối cùng, Triệu Bắc Đậu, người thôn Loan Câu trấn Thu Thủy, 7 tuổi.
"Đỗ rồi! Tiểu Đậu đỗ rồi!" Cảm giác này không khác gì trúng số độc đắc, đầu Lục Dao ong một tiếng, những lời người xung quanh nói đều không nghe rõ, chỉ có thể thấy tên của em trai.
"Chúc mừng chúc mừng nhé!"
"Không ngờ năm nay trấn mình có người đỗ."
"Tuy là người cuối cùng, nhưng đứa trẻ này mới bảy tuổi, thật là không dễ."
Hứa tú tài cũng ở trong đám người, ánh mắt ông phức tạp nhìn danh sách, không ngờ đứa trẻ nhà họ Triệu thật sự có thể thi đỗ.
Hồi đó, ông cũng 16 tuổi mới thi đỗ tú tài, ở trấn trên phong cảnh vô hạn, mọi người đều nói ông sớm muộn gì cũng thi đỗ cử nhân, Hứa Đăng Khoa cũng tự cho là như vậy.
Kết quả liên tiếp hai lần thi hương không đỗ, khiến cho nhuệ khí trên người ông mòn đi, năm nay lại là năm thi hương, ông thậm chí còn không tin mình sẽ đi thi lần nữa.
"Tiểu Đậu đỗ rồi! Tiểu Đậu thi đỗ rồi!" Lục Dao vội vã chạy về nhà, báo tin cho mọi người.
"Thật ạ!" Tiểu Niên kích động nhảy dựng lên khỏi giường.
"Thi thứ 11, lấy đồng sinh!"
Hai đứa trẻ vừa nghe thì vội mặc giày, tính tự mình đi xem.
Triệu Bắc Xuyên nghe tiếng chạy vào nhà: "Thật đỗ rồi à?"
Lục Dao mạnh mẽ gật đầu: "Ta đã bảo Tiểu Đậu nhà mình có thể mà! Cho chúng ta tiết kiệm 500 lượng bạc!"
Triệu Bắc Xuyên mừng rỡ, ôm Lục Dao hôn tới tấp, cảm thấy chưa đã thèm lại hôn lên miệng, tách ra thì Lục Dao thở hồng hộc, mặt cũng đỏ lên.
"Đừng làm loạn, anh mau đi làm thịt con gà, em đi mua hai cân sườn, mua vò rượu, mình ăn mừng một bữa thật to!"
"Vâng ạ!" Triệu Bắc Xuyên xách dao phay đi về phía chuồng gà, Lục Dao cầm hai xâu tiền, bước chân nhẹ nhàng lên phố.
Gặp ai cũng chào hỏi, trên mặt không giấu được ý cười.
"Lục chưởng quầy, nhà có hỉ sự à?"
"Ấy, không phải mấy hôm trước em trai tôi đi thi huyện đấy sao."
"Thi đỗ rồi?"
"Đỗ rồi, may mắn lấy được người cuối cùng."
Người nọ kinh ngạc cảm thán: "Thật là giỏi quá đi! Em trai ngài mới có mấy tuổi mà đã thi đỗ đồng sinh, tương lai còn không được thi đỗ cử nhân ông lớn ấy chứ!"
Lục Dao xua tay cười nói: "Đâu có dễ dàng thế, đi từng bước thôi."
Vào cửa hàng thịt, Lục Dao cất cao giọng: "Ông chủ, cho tôi hai cân sườn tươi!"
"Được rồi."
Lục Dao là khách quen, thường xuyên đến mua xương ống về hầm canh, hôm nay mua sườn nên ông chủ hỏi thêm vài câu.
"Nhà có khách à?"
"Không có, em trai tôi thi đỗ đồng sinh."
"Thằng nhóc Tiểu Đậu nhà ngài à?"
"Ừ."
"Hoắc nha! Thằng bé kia mới mấy tuổi chứ!"
"Sang năm mới bảy tuổi, học chữ được một năm."
"Thế này không phải thần đồng sao!"
Lục Dao cười xua tay: "Chẳng qua là đọc sách chăm chỉ hơn thôi, thêm chút may mắn nữa."
Ông chủ hàng thịt nhặt hai dẻ sườn nhiều thịt chặt ra: "Thế thì khác gì đâu, nhà tôi có hai đứa, đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ tám tuổi, đến đếm còn đếm không xong, vẫn là Tiểu Đậu nhà ngài đầu óc tốt, tương lai chắc chắn thi được Trạng Nguyên lang về!"
Lục Dao cười tít mắt, xách thịt đi đến tiệm rượu.
"Cô hai cho tôi một bầu rượu ngon."
Bà chủ tiệm rượu mơ màng mở to mắt, cầm bầu đi lấy rượu, lấy xong đưa qua, thấy Lục Dao mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn, không nhịn được hỏi: "Lục chưởng quầy nhà có hỉ sự à?"
"Ấy, cũng không phải chuyện gì to tát, em trai tôi học mấy ngày, mấy hôm trước đi thi trong huyện thì đỗ."
"Ồ! Vậy thì thật là một chuyện vui lớn, chúc mừng nhà ngài huynh đệ đề tên bảng vàng."
"Đa tạ đa tạ." Lục Dao xách bầu rượu, vừa đi vừa hát.
Mọi người đi xa, bà chủ tiệm rượu gãi đầu, mãi không nhớ ra em trai anh là ai? Sao nhớ nhà họ hình như chỉ có hai đứa trẻ con thôi mà.
Về đến nhà, Tiểu Niên và Tiểu Đậu đã về, hai đứa kích động nhảy nhót lung tung.
Tiểu Đậu ngoài miệng nói không lo lắng, thật ra trong lòng rất bất an, rất nhiều lần nửa đêm mơ thấy thi trượt thì giật mình tỉnh giấc, lén lau nước mắt cũng không dám nói với ai.
Giờ thì tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, cuối cùng cũng có thể giúp đại huynh miễn trừ lao dịch!
Nổi lửa nấu cơm! Triệu Bắc Xuyên dọn dẹp sạch sẽ con gà, buổi tối Lục Dao trổ tài làm sáu món.
Thịt kho tàu sườn, gà hầm nấm, trứng chiên, gà kho, đương nhiên còn có tào phớ hầm và một đĩa lạc rang.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau mơ mộng về tương lai.
Triệu Bắc Xuyên gắp đồ ăn nói: "Tiểu Đậu thi đỗ đồng sinh rồi, tiền hương thân của chúng ta sẽ được miễn, sau này có thể mua nhà mới."
Lục Dao nói: "Xây một cái mới cũng không tồi." Mua nhà luôn có chỗ không hợp ý, hiện giờ trong tay có tiền, Lục Dao tính tự thiết kế rồi xây một cái sân lớn.
"Vậy cũng được, đến lúc đó mình cũng làm giống nhà họ Từ, xây sân trước sau, sau này Tiểu Đậu cưới vợ thì ở phía trước, mình với Tiểu Niên ở phía sau."
Mắt Tiểu Niên sáng lấp lánh: "Đại huynh, con muốn nuôi một con chó con."
"Được thôi, nhưng con phải tự chăm sóc đấy."
"Vâng ạ!" Trước kia ở nhà nuôi lợn cô còn chăm sóc được, nuôi một con chó con thì có gì khó.
Tiểu Đậu nói: "Con muốn nuôi một con mèo tam thể."
"Cũng được, nuôi mèo để bắt chuột."
Lục Dao chống cằm nói: "Đến lúc đó mình trồng ít hoa trước nhà, sau nhà trồng mấy cây ăn quả, đến mùa thu thì có quả ăn."
Triệu Bắc Xuyên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi Lục Dao, nghĩ đến những ngày sau này, trên người anh tràn đầy nhiệt huyết!
Ăn xong, Tiểu Niên và Tiểu Đậu dọn dẹp bàn, rửa bát, Triệu Bắc Xuyên cho gia súc ăn xong, cài then cửa, đi thẳng vào phòng đông.
Lục Dao buổi tối uống một chén rượu, giờ có chút choáng váng, đang dựa vào chăn ngủ gật.
Bàn tay thô ráp lạnh lẽo đột nhiên thò vào từ cổ áo, lạnh đến nỗi anh run lên, mở to mắt thì thấy tướng công nhà mình, như con mèo cọ mặt vào cánh tay anh.
"Bắc Xuyên, em vui quá." Còn vui hơn cả khi mình thi đỗ đại học ở kiếp trước.
Triệu Bắc Xuyên đưa tay ôm anh vào lòng.
"Anh cũng vui."
"Lúc trước anh còn bảo Tiểu Đậu vụng về như cứt, xem con nhà mình giờ giỏi thế nào."
Triệu Bắc Xuyên hôn lên tai anh: "Giỏi, là nhờ có tẩu tử mắt sáng như sao."
Lục Dao bị hôn đến toàn thân run rẩy, ôm vai anh thở dốc: "Có liên quan gì đến em, vẫn là con nhà mình thông minh lại chăm chỉ, đọc sách không thể thiếu một thứ gì mà... A... Anh chậm thôi."
Đêm đó ánh đèn lay động, đến gần sáng tiếng nước mới ngừng lại.
Hôm sau, sau khi quán ăn bận xong, Lục Dao mang Tiểu Đậu cầm lễ tạ ơn đến học quán. Tuy nói thầy học quán trình độ bình thường, nhưng cũng là nơi khai sáng cho Tiểu Đậu, dẫn dắt em đi trên con đường đọc sách.
Khi hai người đến thì bọn trẻ trong học quán đã ra ngoài, mọi người vây quanh Tiểu Đậu hỏi han, nhìn em với ánh mắt sùng bái.
Lục Dao đi thẳng đến chỗ thầy, đặt đồ mua đến.
Vị tú tài già trước kia luôn tỏ vẻ kiêu ngạo thấy anh thì vội đứng dậy: "Lục lang quân."
"Một chút lòng thành, mong thầy nhận cho, cảm tạ thầy đã dạy dỗ Tiểu Đậu trong năm qua."
"Không dám nhận, không dám nhận." Ông lão sau này mới biết hóa ra đứa trẻ kia lại là cháu của Lâm đại nhân.
Lâm thị ở Thu Thủy có vị đại nho, cả phủ Bình Châu này ai mà không biết ai mà không hay? Mình lại có may mắn được dạy dỗ con cháu nhà người ta.
Nghe nói Triệu Bắc Đậu cũng từng theo Lâm lão gia tử đọc sách, trách không được còn nhỏ tuổi đã thi đỗ đồng sinh, công lao này ông không dám nhận hết.
"Bắc Đậu đứa trẻ này có tài, ở lại cái trấn Thu Thủy nhỏ bé này thì sợ sẽ bị mai một." Ông lão thở dài: "Ta đọc cả đời sách cũng chỉ thi đỗ tú tài, sau này sợ là không có gì để dạy em nữa. Lần này phủ thí ngài tốt nhất nên tính toán sớm cho em, nếu có thể ở lại phủ Bình Châu thì tốt nhất, dù không thì cũng phải cho em tiếp tục học ở huyện học."
Lục Dao trầm ngâm một lát: "Lời thầy nói tôi sẽ cân nhắc cẩn thận."
Từ học quán ra, trên mặt Tiểu Đậu vẫn còn tươi cười rạng rỡ, nghĩ không lâu nữa sẽ được đến phủ Bình Châu gặp Lâm Tử Kiện và Lâm gia gia, trong lòng vui không tả xiết.
"Tẩu tử, khi nào mình chuyển đến Bình Châu ạ?"
"Mấy ngày nữa." Phủ thí thường được tổ chức vào trung tuần tháng tư, trước mắt còn hơn một tháng, anh phải suy nghĩ cho kỹ.
Buổi tối, khi ăn cơm, Lục Dao đem lời của thầy nói với Triệu Bắc Xuyên: "Ở lại trấn thì chắc chắn không được, anh nói mình nên đi huyện thành hay là phủ thành?"
"Em quyết định đi, anh nghe em."
Lục Dao mở hũ tiền, lại lấy số bạc bên trong ra đếm, bạc nén tổng cộng 510 lượng, tiền đồng được ba quan. Số tiền này mà mang đến huyện thành thì cũng đủ mua một căn nhà tốt. Phủ thành thì anh chưa đi bao giờ, không biết giá cả thế nào, trong lòng có chút không chắc chắn.
Triệu Bắc Xuyên thấy anh do dự thì nói: "Hồi em đi phục dịch từng vào thành Bình Châu rồi, tường thành cao sáu bảy trượng, trong thành còn phồn hoa hơn nhiều..."
Lục Dao nghiến răng: "Vậy thì mình đi Bình Châu!"
Nhớ năm đó anh tốt nghiệp đại học, một mình bôn ba ở các thành phố lớn cũng không sợ, giờ chỉ là một cái phủ thành nhỏ mà thôi, sao lại trở nên thận trọng như vậy!
Hơn nữa thành phố càng lớn thì dân cư càng đông, nghĩa là cơ hội làm ăn càng nhiều, thật sự không được thì mình lại làm nghề cũ bán đậu hũ, thế nào cũng nuôi Tiểu Đậu học hành đến nơi đến chốn!
"Được."
Nếu đã quyết định đến Bình Châu thì phải chuẩn bị trước.
Lục Dao tính ngày mai sẽ về thôn Lục gia một chuyến, giao quán ăn sáng lại cho nhị ca nhị tẩu. Làm ăn thì kiếm được nhiều hơn trồng trọt, họ đi rồi không thể để người ngoài được lợi.
Hơn nữa nhỡ ở phủ thành không làm ăn được thì về còn có đường lui.
Triệu Bắc Xuyên tự nhiên không phản đối, sáng sớm hôm sau hai người chất đồ lên xe, mang theo hai đứa trẻ thẳng đến thôn Lục gia.
Đến nơi thì Lục Lâm đã ra đồng làm việc, Lục Miêu và Hồ Xuân Dung đi bán đậu hũ, trong nhà chỉ có Lục mẫu trông Tiểu Thạch Đầu.
Từ khi Lục phụ qua đời, tinh thần của bà cụ rõ ràng không bằng trước, mái tóc hoa râm gần như bạc trắng, ngồi trên giường đất thì ngủ gật.
Lục Dao gõ cửa mà bà cũng không nghe thấy, vẫn là Tiểu Thạch Đầu đánh thức bà: "Bà ơi, bà ơi, có người đến!"
Lục mẫu giật mình tỉnh lại: "Ai đến?"
"Con không biết, đang gõ cửa đấy ạ."
Bà vội xỏ giày đi ra mở cửa, thấy Lục Dao và người nhà đến thì mừng rỡ nói: "Hôm nay sao lại rảnh về thế?"
"Đến báo tin vui cho mẹ đây, Tiểu Đậu nhà con đi thi đỗ rồi, đỗ thứ 11, giờ là đồng sinh rồi đấy ạ!"
Lục mẫu trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, kéo tay Tiểu Đậu xem tới xem lui: "Ôi chao, sao lại giỏi thế này!"
Tiểu Đậu cười tít mắt: "Chỉ là người cuối cùng thôi, có gì đâu ạ."
"Ôi dào, cháu ta còn nhỏ mà đã có bản lĩnh thế này, sợ không phải sao Khuê Tinh hạ phàm đầu thai đấy!"
Triệu Bắc Xuyên nói: "Mẹ đừng khen nó nữa, dạo này gặp ai cũng khen, đuôi nó sắp vểnh lên trời rồi đấy."
Cả nhà vui vẻ vào nhà, "Lát nữa đợi chị dâu con về thì bảo chị ấy làm thịt con gà trống, giữa trưa ăn một bữa thật ngon."
Lục Dao xua tay: "Hôm qua vừa làm thịt một con rồi, nhà mình còn chưa ăn hết đâu."
"Thịt gà còn có ngán à? Dù sao các con đến một chuyến, nhà mình có mỗi thứ này, cho bọn trẻ đỡ thèm."
Lục Dao bảo Tiểu Đậu và Tiểu Niên ôm Tiểu Thạch Đầu đi chơi ở phòng tây, kéo Lục mẫu nói: "Con thấy mẹ gầy đi nhiều, nhân sâm lần trước con mang đến mẹ không ăn ạ?"
"Không ốm đau gì, đồ quý thế này, mẹ tiếc lắm."
Lục Dao giận liếc bà một cái: "Thế phải ốm mới ăn à? Lát nữa hầm gà thì bỏ vào hầm cùng, mẹ bồi bổ thân thể đi."
Lục mẫu vỗ tay anh: "Từ khi cha con đi rồi, ban đêm mẹ cứ mơ thấy chuyện cũ. Con bảo mẹ với ông ấy sống cả đời, cãi nhau cả đời, ông ấy mất rồi sao lòng mẹ khó chịu thế này..."
Lục Dao không kìm được mà đỏ hoe mắt: "Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, người sống phải hướng về phía trước."
Lục mẫu lau khóe mắt: "Không nhắc đến ông ấy nữa, Tiểu Đậu là đứa có tiền đồ, ai mà ngờ được nó lại đi con đường đọc sách."
"Nhắc đến chuyện này cũng khéo, Tiểu Đậu có thể thi đỗ đồng sinh là nhờ người nhà họ Lâm giúp đỡ đấy."
Lục Dao kể chuyện Tiểu Đậu và Lâm Tử Kiện cho bà nghe, nghe xong bà vỗ đùi: "Thật là thằng bé nhà mình có phúc, thế mà lại có người giỏi như vậy chỉ điểm học hành!"
"Còn có một việc con muốn nói với mẹ." Lục Dao dừng một chút: "Qua ít hôm con với Đại Xuyên sẽ mang theo hai đứa nhỏ đến phủ Bình Châu, Tiểu Đậu đi tham gia phủ thí, con muốn nhị ca nhị tẩu đến tiếp quản quán ăn sớm một chút."
"Chờ thằng hai về mẹ bảo nó, giờ chưa đến mùa vụ, giúp các con trông mấy ngày không thành vấn đề."
"Mẹ ơi, con không phải bảo nhị ca nhị tẩu trông mấy ngày, con là định chuyển hẳn quán ăn cho họ làm, bọn con sẽ không về nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro