Chương 9
Người vây xem tan đi, ba người đến nghỉ dưới gốc cây.
"Không biết ân công nói là Lục Dao nào?" Thôn Lục gia có hơn 80 hộ đều họ Lục, khó tránh khỏi có người trùng tên.
"Đừng gọi ta ân công, ta tên Triệu Bắc Xuyên, ở thôn Cong Mương, hai thôn ta cách nhau không xa, cứ gọi ta Đại Xuyên là được."
Lục Hỉ nói: "Quả thật không xa, nhà ta còn có người thân ở thôn các anh đấy."
Triệu Bắc Xuyên: "Ta nói Lục Dao ở đầu thôn phía tây, cha hắn tên Lục Quảng Sinh, có một ca ca tên Lục Lâm, chân hơi tật."
Lục Hỉ vừa nghe liền xác định, "À, ra là cái ca nhi đó à!"
"Hắn người thế nào?"
Nhắc đến Lục Dao, Lục Hỉ có chút khó nói hết lời, "Hai nhà ta là hàng xóm, coi như từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Hắn người này... nói dễ nghe thì là được nuông chiều, nói khó nghe là ham ăn lười làm, tính tình lại không tốt, trừ lớn lên đẹp thì gần như không có ưu điểm nào."
Triệu Bắc Xuyên trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc trước hắn nhờ bà mối làm mai, rõ ràng là muốn tìm một ca nhi tính cách ôn hòa, không cầu lớn lên thật đẹp chỉ cần cần kiệm quản gia là được, sao lại tìm trúng người thế này!
Lục Hỉ tiếp tục nói: "Lục Dao hồi nhỏ ốm nặng một trận, suýt mất mạng, mẹ hắn thương con nên chiều chuộng đủ đường. Trong nhà việc gì cũng không làm, mỗi ngày ngủ đến trưa mới dậy, còn thường xuyên bắt nạt hai em trai..."
Triệu Bắc Xuyên càng nghe sắc mặt càng khó coi, tim đã thắt lại, hận không thể lập tức bay về nhà xem tình hình của các em thế nào.
"Còn nữa, mấy năm nay hắn vẫn không lấy chồng, nghe nói có quan hệ mờ ám với một tú tài trên trấn, cụ thể thế nào thì chúng ta cũng không hỏi, dù sao không phải chuyện tốt."
Bên cạnh Lục phụ không nhịn được mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, sao cậu hỏi thăm hắn làm gì? Chẳng lẽ muốn cưới hắn à? Nghe chú khuyên một câu, cuộc sống còn phải xem tính cách nhân phẩm, không thể chỉ nhìn mặt, đứa trẻ kia tuy lớn lên xinh xắn nhưng thật sự không phải mối tốt."
Triệu Bắc Xuyên muốn nói lại thôi, nói những điều này đều muộn, hắn đã cưới người ta về rồi, giờ hối hận còn kịp sao?
Bên kia, Lục Dao còn chưa biết mình bị người ta ghét bỏ, vui vẻ ca hát dắt hai đứa nhỏ về thôn Lục gia.
"Tẩu tử, nhà huynh ở đâu ạ?"
Lục Dao chỉ về phía xa nói: "Thấy cái cây liễu to kia không? Bên cạnh cái cổng gỗ chính là nhà ta."
Hai đứa nhỏ vừa nghe, nhanh chân chạy về phía trước.
"Chậm thôi, đừng ngã." Lục Dao cũng nhanh bước theo, chốc lát đã đến trước cửa nhà.
Gõ gõ cửa, từ trong nhà ra một cậu bé thấp bé, đây là ngũ đệ của hắn tên Lục Miêu, năm nay mười hai tuổi.
Thình lình thấy Lục Dao, cậu sợ đến mặt trắng bệch, xoay người chạy vào nhà.
Triệu Tiểu Niên nghi hoặc hỏi: "Tẩu tử, sao em ấy không để ý đến chúng ta?"
Lục Dao xấu hổ sờ mũi, nói đến quan hệ của nguyên thân với hai em trai ở nhà không tốt lắm. Nguyên thân tính cách ương ngạnh, thường xuyên bắt nạt hai em, khiến hai đứa trẻ vừa thấy hắn đã sợ.
Chốc lát Lục mẫu ra, chống nạnh định mắng, thấy hai đứa nhỏ bên cạnh Lục Dao thì nuốt lời vào.
"Về rồi à."
Triệu Tiểu Niên ngọt ngào gọi, "Đại nương khỏe ạ!"
Lục mẫu sắc mặt dịu đi, "Vào đi."
Lục Dao kéo hai đứa nhỏ vào sân.
Vì Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu lần đầu đến thăm người thân, Lục mẫu cũng không quá khắt khe, gỡ cái giỏ tre trên xà nhà xuống, lấy ra một miếng đường đen nhỏ, pha cho hai đứa một bát nước đường.
Đường đen này chắc là dùng củ cải đường thô chế thành đường đỏ, không ngọt như đường đỏ đời sau, bên trong cũng có nhiều tạp chất, nhưng giá vẫn đắt đỏ, một miếng nhỏ như vậy cũng phải ba bốn văn tiền.
Nhà Triệu chỉ có dịp Tết mới được ăn đường, lần trước ăn đường là Tết Triệu Bắc Xuyên mua cho hai đứa, một mẩu đường mạch nha to bằng ngón tay cái hai đứa ăn ròng rã năm ngày mới hết.
Giờ được bưng một bát nước đường to, hai đứa đều không nỡ uống.
"Tẩu tử, huynh uống một ngụm đi." Triệu Tiểu Niên nuốt nước miếng đưa bát cho Lục Dao.
"Tẩu tử không uống, các con tự uống đi."
Lục mẫu kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Đứa trẻ này sao từ khi lấy chồng lại như đổi tính vậy. Trước ở nhà, hễ có đồ ăn ngon là hận không thể nhét hết vào bụng mình, không cho ai một miếng.
Đợi hai đứa nhỏ uống xong nước đường, Lục Dao mới mở miệng nói ý định đến.
"Nương, con muốn mượn ít tiền."
"Lần trước Lục Lâm chẳng phải cho con ấn cái nồi đất rồi sao? Còn vay tiền làm gì?"
"Con muốn ra trấn mua mấy con gà con, đợi sang năm đầu xuân đẻ trứng, cho bọn nhỏ bồi bổ cơ thể."
Lục mẫu vừa nghe hắn muốn ra trấn, thần sắc lập tức khẩn trương, cho rằng hắn kiếm cớ đi gặp tú tài kia, không nhịn được giơ tay đấm hắn một quyền.
"Ái da!" Lục Dao bị đấm không hiểu ra sao, "Nương đánh con làm gì?"
Trước mặt trẻ con Lục mẫu cũng ngại nói rõ, chỉ phải nghiến răng nói: "Con có biết nuôi gà đâu mà mua gà con?"
"Không biết nuôi thì học, cứ cho con mượn một trăm văn, đợi thêm thời gian có tiền con trả lại nương."
Đây không phải chuyện nhiều tiền ít tiền, Lục mẫu sợ hắn lại thông đồng với cái miệng rộng cóc kia.
Trước kia Lục Dao hay lấy cớ đi trấn mua đồ để gặp gã tú tài. Hai người tuy không làm chuyện gì quá đáng nhưng truyền ra cũng không hay ho gì. Giờ đã gả làm người ta rồi thì càng không nên tơ tưởng đến người nọ.
"Không được, con muốn thật sự muốn nuôi gà thì cứ mang hai con gà này trong nhà đi mà nuôi."
Lục Dao cự tuyệt, "Thế sao được, tẩu tử biết thì không hay."
Lục mẫu bị hắn làm tức không nói nên lời, hậm hực chỉ vào trán hắn, "Con đó, sớm muộn gì làm ta tức chết!"
Lục Dao đầy đầu mờ mịt, thầm nghĩ mình chỉ mượn một đồng bạc, sao đáng sinh khí đến vậy?
"Lục Vân, Lục Miêu!" Lục mẫu hét to một tiếng, hai ca nhi trốn trong phòng phía tây không tình nguyện đi ra.
"Dắt tiểu muội tiểu đệ ra ngoài chơi, ta nói chuyện với tam ca các con."
Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu đi theo bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lục Dao và mẹ.
"Con nói thật với nương, có phải vẫn còn tơ tưởng đến gã tú tài kia không?"
"Không có! Con thành thân rồi, sao có thể còn nghĩ đến hắn!"
"Con tốt nhất là thế! Lúc trước là ta quá nuông chiều con, mới dưỡng thành cái tính ham ăn lười làm như bây giờ, nếu còn không thay đổi thì tương lai có ngày con nếm trái đắng!"
Lục Dao im lặng chịu mắng thay nguyên thân, ai bảo hắn chiếm thân xác người ta làm gì.
Lục mẫu mắng đủ rồi thì lấy một xâu tiền đồng từ trong rương ra, đếm một trăm văn rồi dùng dây thừng xâu lại ném cho Lục Dao.
"Tiêu cẩn thận, không có việc gì thì đừng có chạy về nhà mẹ đẻ suốt."
"Dạ, cảm ơn nương!"
Lục mẫu mấp máy môi, cuối cùng không nói lời khó nghe nữa, thật ra trong mấy đứa con bà thích nhất chính là Lục Dao, chính vì sự cưng chiều này mà mới dưỡng thành cái tính ương bướng của hắn, Lục mẫu trong lòng hối hận không thôi.
Đáng tiếc tính cách đã hình thành muốn sửa không dễ, chỉ có thể đợi chính hắn đụng phải tường rồi mới có thể quay đầu lại thôi.
Giữa trưa Lục mẫu giữ họ ăn cơm, lấy hai con gà con liền đất dao mang rau hẹ gói một nồi há cảo.
Há cảo không khác sủi cảo đời sau là mấy, chỉ là hình dáng đơn giản hơn một chút, cán bột mỏng rồi cho nhân vào, dùng tay véo lại.
Bột mì gói há cảo cũng không giống bột mì đời sau, bột mì xay từ cối đá có mùi mốc, còn gọi là bột mốc, thứ này còn quý hơn kê mễ, thường thì một đấu bột mốc đổi được hai đấu kê mễ, người nhà bình thường chỉ có dịp lễ Tết mới được ăn một bữa.
Gói há cảo xong thì Lục phụ và Lục Lâm cũng từ bên ngoài về, Lục phụ năm nay vừa tròn 50 tuổi nên không phải đi phục dịch nữa, Lục Lâm chân tật nên cũng không phải đi phục dịch.
"Cha, nhị ca." Lục Dao vội vàng chào hỏi.
Lục phụ nhìn hắn một cái không nói gì, nhưng Lục Lâm thấy hai đứa nhỏ nhà Triệu cũng đến thì vội về phòng lấy ra hai cái bánh bột cho hai đứa ăn.
"Cảm ơn nhị huynh." Triệu Tiểu Niên và Triệu Tiểu Đậu xoa tay nhận lấy bánh rồi lễ phép cảm ơn.
Nhà Triệu là chạy nạn từ phía nam đến, bên đó gọi ca ca đều gọi là huynh, phía bắc thì huynh với ca ca lẫn lộn, gọi gì cũng được.
Lục Dao bưng há cảo đã nấu xong lên bàn, "Tẩu tử đâu? Sao không qua ăn cùng?"
"Chị ấy dắt con về nhà mẹ đẻ rồi." Giờ đang là mùa nông nhàn, trong nhà cũng không có việc gì, về đó vừa hay có thể ở lại một thời gian.
Há cảo gói nhiều, cả nhà ăn no căng bụng vẫn còn thừa một đĩa không ăn hết, trước khi đi thì bị Lục mẫu nhét vào giỏ cho Lục Dao mang về hâm nóng, đỡ phải nấu cơm tối.
Lục Dao cầm tiền không đi thẳng ra trấn mà về thôn trước hỏi thăm giá gà con và chỗ mua.
Từ bà Điền và bà Triệu nghe được thì giá gà con không đắt lắm, gà mái bảy văn một con, gà trống năm sáu văn một con.
Còn gà lớn thì đắt hơn nhiều, tính theo cân mỗi cân mười văn, một con gà tầm năm sáu cân, xấp xỉ 5-60 văn, chút tiền trong tay hắn đến hai con gà nguyên cũng không mua nổi!
Nhưng giờ mua gà con hơi muộn, đầu xuân bán nhiều, chợ phiên trên trấn vào ngày mười có thể đi thử vận may, có lẽ mua được gà con.
Còn hai ngày nữa là đến chợ phiên, Lục Dao quyết định ngày kia ra trấn dạo xem có mua được gà con không.
*
Ngày 20 tháng 6, Triệu Bắc Xuyên cũng đến ngày nghỉ.
Sáng sớm trời còn chưa sáng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hôm qua hắn đã chào hỏi quan lại quản sự rồi, chỉ cần kịp về trước giờ Thân hôm nay là được.
Mấy ngày nay hắn lại cùng Lục Hỉ tìm hiểu không ít tin tức về Lục Dao.
Lục Hỉ kể cho hắn nghe vài chuyện hắn từng gặp.
Lục Dao 15-16 tuổi dẫn hai em trai ra bờ sông giặt quần áo.
Khi đó Lục Vân tám chín tuổi, Lục Miêu còn nhỏ hơn, hắn đưa hết quần áo bẩn cho hai em giặt, còn mình chạy ra dưới gốc cây to trốn mát.
Không ngờ nước chảy xiết, cuốn trôi một chiếc áo. Lục Vân và Lục Miêu sợ hãi, vội gọi hắn giúp vớt áo.
Kết quả Lục Dao không những không giúp còn cười hì hì nói: "Dù sao mất không phải quần áo của tao, mẹ mà hỏi đến thì đánh hai đứa mày."
Vừa hay Lục Hỉ chăn trâu ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu giúp vớt áo ra, kết quả Lục Dao không những không cảm ơn còn mắng hắn xen vào chuyện người khác.
Chuyện này không lớn nhưng có thể thấy được tính cách người này.
Triệu Bắc Xuyên sắc mặt xanh mét, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Chuyện hành hạ người hắn không phải chưa từng gặp, ngày thường cùng Tiểu Niên chơi cái nha đầu kia thường bị tẩu tử hành hạ.
Còn nhỏ mà làm việc còn nhiều hơn người lớn, còn thường xuyên không được ăn no, đói xanh xao vàng vọt. Tưởng tượng đến các em có thể gặp chuyện như vậy, Triệu Bắc Xuyên hận không thể mọc cánh bay về nhà ngay.
Trên đường đi hắn đã nghĩ kỹ rồi, Lục Dao mà dám động đến các em, hắn nhất định sẽ hưu người!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro