Hồi 5: Trăng Mộng Tái Khai
Ánh trăng đêm ấy không còn là ánh trăng của ngàn năm trước.
Nó đứng đó, cao ngạo và lặng lẽ, treo mình giữa tầng trời vô cảm. Phù Sinh ngồi bên bậc đá lạnh, trước căn nhà tranh giữa núi sâu rừng rậm, tay cầm một mảnh ngọc tàn đã xám màu tro bụi. Mảnh ngọc ấy là tất cả những gì còn sót lại từ ngày Nguyệt Linh tan biến trong vòng tay hắn — tan đi như hơi sương trong một sáng sớm đầy gió.
Không ai nhớ đến nàng. Không ai còn nhắc đến cái tên Nguyệt Linh. Chỉ có hắn, kẻ đã từng chém gãy thiên mệnh vì nàng, giờ đây, chỉ còn lại thân thể phàm tục và một trái tim từng bị nguyền rủa.
Mỗi đêm, hắn ngồi như thế. Mắt không chớp, nhìn trăng như nhìn vào một ký ức đã rạn vỡ.
"Nếu trăng còn một lần tròn, ta nguyện đi khắp tam giới, tìm lại nàng."
⸻
I. Giấc mộng đầu tiên
Đêm thứ bốn mươi chín, trời bỗng đổ mưa nhẹ như tơ.
Hắn thiếp đi trong bóng tối, rồi mộng thấy một cánh đồng hoa trắng trải dài đến tận chân trời. Ánh trăng không mờ đục mà sáng như thủy ngân, lặng lẽ trút xuống ánh sáng dịu dàng.
Ở giữa biển hoa, một dáng người quen thuộc đang đứng. Lưng nàng quay về phía hắn, tóc dài đến eo, trắng như mảnh trăng gãy.
"Nguyệt Linh..."
Hắn gọi khẽ, như sợ đánh thức giấc mộng. Nàng quay đầu, nhưng gương mặt nàng mờ nhòe như khói, không có hình, không có mắt, chỉ có một giọng nói dịu nhẹ như tơ lụa vỡ.
"Muốn nàng trở về, hãy tìm ba mảnh hồn đã tan tác.
Một nơi nhân gian. Một giữa ánh trăng. Và một... rơi trong tầng mộng sâu nhất."
Hắn giật mình tỉnh dậy. Bên ngoài, trăng vẫn treo cao, mưa vẫn rơi từng giọt nhỏ lên mái cỏ.
Giấc mơ ấy, như dao khắc vào tim.
Phù Sinh đứng dậy. Không còn chần chừ.
⸻
II. Mảnh hồn đầu tiên – Tiểu Nguyệt
Hắn lần về nhân thế, tìm tới thôn Đông Vân — nơi người ta đồn rằng có một cô gái mù hát khúc ca lạ mỗi đêm trăng. Tiếng hát của nàng khiến ánh trăng sáng hơn, khiến những ai vừa mất người thân cũng có thể mơ thấy họ một lần cuối.
Cô gái ấy tên là Tiểu Nguyệt.
Nàng sống một mình trong túp lều nhỏ bên núi. Khi hắn tìm đến, nàng chỉ ngước gương mặt không ánh sáng lên trời mà nói:
"Ngươi đến tìm ánh trăng à? Ở đây ai cũng thế. Nhưng chưa ai ở lại."
Hắn không nói gì, chỉ ngồi lại bên hiên nhà nàng, cùng nghe tiếng côn trùng và tiếng gió lướt qua những tà áo cũ.
Nàng vẫn hát mỗi đêm. Bài hát không rõ lời, chỉ là tiếng ngân nga trầm thấp. Nhưng mỗi lần nghe, tim hắn lại đau. Mắt hắn như nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Linh, đứng giữa màn sương, đưa tay vẫy gọi.
Một đêm, hắn thử đặt tay lên bàn tay nàng. Lạnh. Lạnh như đêm Nguyệt Linh tan vào gió.
"Mảnh hồn đầu tiên... là nàng."
Nhưng nàng đã sống kiếp người. Đã có ký ức, có tình cảm, có cha mẹ nơi này từng nuôi dưỡng. Nếu cưỡng ép tách hồn, nàng sẽ tan biến.
Hắn không nỡ.
Khi hắn kể lại câu chuyện xưa, về Nguyệt Linh, về lời thề nguyện dưới trăng, nàng chỉ im lặng thật lâu.
Cuối cùng, nàng nắm lấy tay hắn, cười nhẹ:
"Chàng đi đi. Nếu tìm được hai mảnh còn lại, hãy quay lại. Khi ấy... ta sẽ trả lại mảnh hồn này."
⸻
III. Mảnh hồn thứ hai – Ánh trăng lạnh lẽo
Trăng Giới — vùng đất tồn tại giữa trời và không trung, nơi linh thể của ánh sáng tụ lại sau mỗi lần mặt trăng tròn.
Ở đó có một hồ nước tên là Nguyệt Trì, quanh năm tĩnh lặng, chỉ dao động khi có trăng mười sáu rọi xuống.
Canh giữ hồ là một người — Nguyệt Vô Tâm. Nàng có ánh mắt không hồn, sắc diện nhàn nhạt như trăng khuyết.
"Ngươi đến vì nàng."
Không phải là một câu hỏi.
Phù Sinh gật đầu. Nguyệt Vô Tâm mỉm cười, ánh mắt vẫn dửng dưng:
"Ta là mảnh hồn thứ hai. Nhưng ta đã sống đời mình giữa ánh sáng. Nếu ngươi muốn lấy lại... hãy thắng ta."
Không có thù hận. Không có giận dữ. Chỉ có một trận chiến chậm rãi, giữa trăng bạc và ánh kiếm.
Hắn không hạ thủ. Nhưng nàng lại chọn kết thúc.
"Người như chàng... đáng để được tha thứ." – nàng nói, rồi tan thành ánh sáng, để lại mảnh ngọc bạc lặng lẽ rơi vào tay hắn.
⸻
IV. Mảnh hồn cuối – Mộng Giới, tầng thứ bảy
Mộng Giới có chín tầng. Mỗi tầng là một cơn ác mộng do chính ký ức người sống tạo nên.
Tầng thứ bảy là nơi những linh hồn bị tình yêu giày vò mãi mãi không siêu sinh. Kẻ nào từng chết vì tình mới được bước vào.
Hắn đi. Không do dự.
Ở tầng đầu tiên, hắn thấy mình giết nàng giữa đại điện.
Tầng thứ hai, hắn cưới người khác, để nàng gục ngoài tuyết trắng.
Tầng thứ sáu, nàng đứng nơi vực thẳm, gọi hắn, còn hắn quay lưng bỏ đi.
Đến tầng thứ bảy, hắn thấy nàng ôm lấy một thân xác đầy máu, là hắn của một kiếp nào đó. Nàng khóc, nhưng không oán, chỉ thì thầm:
"Chàng lại đến... lại chết vì ta. Tại sao không quên?"
Hắn bước tới, ôm lấy nàng từ phía sau. Đôi tay run lên vì cảm giác chân thật.
"Vì ta yêu nàng. Kiếp nào cũng vậy."
Khi ấy, nước mắt nàng rơi. Mảnh hồn cuối cùng – nhỏ như hạt bụi, rơi xuống lòng bàn tay hắn.
⸻
V. Trăng tròn
Hắn trở lại Đông Vân. Tiểu Nguyệt vẫn ngồi đó, vẫn hát khúc ca trăng cũ.
"Chàng đã tìm đủ sao?"
Hắn gật đầu. Nàng cười, lần đầu tiên để lộ đôi mắt trắng xoá vô hồn, nhưng nụ cười lại như ánh trăng đêm mười lăm.
"Vậy... ta trả."
Một dòng ánh sáng rút ra từ tim nàng, hòa cùng hai mảnh hồn còn lại, bay lên trời.
Đêm đó, trăng tròn trở lại.
Từ ánh trăng ấy, một hình bóng trắng hiện ra — Nguyệt Linh, với mái tóc như sương khói, ánh mắt long lanh lệ.
"Chàng đã giữ lời."
Phù Sinh nhìn nàng, không nói nên lời. Chỉ bước tới, run rẩy nắm lấy tay nàng.
⸻
VI. Nhưng thiên đạo không dung
Thần Giới phát hiện. Lôi kiếp kéo xuống trời.
Kẻ nghịch thiên sẽ phải trả giá.
Hắn ôm nàng, định dùng thân mình chắn lấy.
Nhưng nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng như trăng:
"Không cần nữa."
Trăng tròn là minh chứng. Tình đã đầy. Chúng ta không còn là tội.
Lôi kiếp rút đi.
Trăng rơi một đoá ánh sáng như hoa bạc, bao lấy họ.
Nguyệt Linh thì thầm, môi gần môi hắn:
"Kiếp này chàng chọn ta.
Vậy... hãy mộng lại cùng ta một lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro