Chương 152: Chủ nhân mới của nhà Dursley

“Tụi bây…” Ông Vernon Dursley run rẩy nhìn đám người kia với vẻ kinh hãi. Những ngón tay béo ú như củ cà rốt của ông ta run bần bật. “Tụi bây là… cái loại kỳ dị đó.”

Dudley sợ hãi ôm chặt lấy mẹ mình.

Anton đứng dậy một cách tao nhã, cúi chào dì Petunia. “Tôi là học trò của Giáo sư Snape, thay mặt thầy gửi lời chào đến bà, thưa bà Petunia.”

“Snape…” Dì Petunia hoảng hốt bụm miệng, lẩm bẩm như không dám tin. "Ông ta… ông ta bây giờ là giáo sư ư?”

Không chỉ có dì Petunia, mà cả dượng Dursleycũng trố mắt nhìn vợ.

Harry thì hoàn toàn sốc. “Dì… dì biết Snape sao?”

Cậu chưa từng thấy thế giới này lại kỳ quái đến thế. Dì Petunia một người cực kỳ ghét phù thủy lại biết Snape sao?

Lupin bước lên phía trước, khẽ cúi người xuống, dịu dàng nhìn Harry. “Xin lỗi con, chú đến muộn mất rồi.”

Harry ngây người nhìn ông.

“James là người bạn thân nhất của chú. Chú luôn muốn đến Privet Drive, nhưng… có một số chuyện đã xảy ra.” Lupin trầm giọng nói, sắc mặt phức tạp.

Dù từng gia nhập Hội Phượng Hoàng, ông vẫn luôn bị nghi ngờ. Cho đến khi có bằng chứng rõ ràng rằng Hội có kẻ phản bội, đó là thời điểm tồi tệ nhất của Lupin.

Người sói…

Từ trước đến nay, người sói chưa bao giờ được tin tưởng, đúng không?

Trừ James… chỉ có James là tin tưởng ông hoàn toàn. Lupin vẫn luôn biết rằng ngay cả Sirius cũng từng âm thầm nghi ngờ mình.

Nhưng không sao. Ông không trách họ.

Lúc đó, Voldemort hứa hẹn sẽ mang lại tương lai tươi sáng cho cả tộc người sói. Chỉ có Lupin, một kẻ bị coi là 'kẻ phản bội' trong chính tộc của mình, đứng về phía Hội Phượng Hoàng.

Không phải vì căm thù Voldemort.

Chỉ vì James.

Chỉ vì Dumbledore.

Tin tức về việc Harry sống ở Privet Drive không phải bí mật. Rất nhiều phù thủy đã đến để tận mắt nhìn thấy 'Đứa bé sống sót.'

Nhưng Lupin thì không.

Một người sói không đáng tin, một kẻ từng bị nghi là tay chân của Voldemort… Sau cái chết của James và Lily, ai biết được liệu có ai đó sẽ ném thẳng vào ông một lời nguyền chết chóc hay không?

Nỗi sợ hãi đó đã giữ chân ông suốt bao năm. Ông không dám đến Privet Drive, không dám đối diện với Harry, không dám để ký ức cũ bị phá nát.

Vậy nên, khi nhận được sự cho phép của Dumbledore… không ai biết ông đã kích động đến mức nào.

Lupin đã từng nghĩ đến việc làm theo lời khuyên của Ilsa đó là đưa Harry về sống cùng mình, yêu thương cậu như con ruột.

“Chú là bạn của ba cháu sao?” Harry hét lên đầy kích động.

“Là người bạn thân nhất!” Giọng Lupin khẽ run. Ông vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc bù xù của Harry, bàn tay hơi run rẩy. “Con trai à, chú không biết bọn họ đối xử với con như thế này… chú đến muộn rồi.”

Ilsa thở dài, vỗ nhẹ lên lưng Lupin.

Cô mỉm cười với Harry. “Cô đã chuẩn bị cho con một chiếc bánh kem, Harry. Chúc mừng sinh nhật con!”

BỐP! BỐP! BỐP!

Anton mở chiếc hộp lớn, để lộ ra một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ. Hương thơm của kem và mứt lan tỏa trong không khí. Dudley vô thức nuốt nước bọt.

Dượng Dursley ngồi trên ghế, toàn thân run lên bần bật.

Làm sao bọn họ dám!

Bọn họ đang làm gì thế này!

Đây là nhà của ông ta!

Vậy mà bọn họ lại tùy tiện xông vào, hành xử như chốn không người!

Dượng Dursley rất muốn đứng dậy, hét lên: “Biến khỏi đây ngay!” Nhưng ông biết mình không thể.

Người đàn ông kia cái người tự xưng là bạn thân của James Potter cũng chính là… sếp mới của ông ta!

Nỗi sợ hãi như bóp nghẹt lấy cổ họng. Dượng Dursley chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất đến thế. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận.

Ilsa kéo Harry lại bàn, nở nụ cười rạng rỡ. “Cô tự tay làm đấy. Con có thích không?”

Lupin cũng cười. “Chúng ta đã đợi con xuống từ nãy đến giờ.”

Harry ngây người nhìn khuôn mặt vừa giận dữ vừa sợ hãi của dì dượng mình, nhìn chiếc bánh sinh nhật hoành tráng trước mặt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. “Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất cháu từng nhận được!”

Lupin nhướng mày. “Còn một món quà tuyệt hơn nữa.”

Ông lấy từ cặp ra một tập hồ sơ, đặt trước mặt Harry.

“Giấy chuyển nhượng cổ phần công ty Grunnings. Ký vào đây, con sẽ trở thành cổ đông lớn thứ ba.”

Harry chớp mắt khó hiểu.

Nhưng dượng Dursley thì không. Mặt ông ta trắng bệch, đôi mắt trợn tròn hoảng loạn. “Không! Không thể nào!”

Lupin thản nhiên nói. “Thực ra, đây là quyền lợi của tôi.”

Ông rút từ túi áo vest ra một cây bút máy màu vàng, đặt vào tay Harry. “Đây là ý kiến của Anton. Chú thấy nó rất hay.”

Anton nhếch môi cười. “Vui lắm đấy.”

Lupin vỗ vai Harry. “Ký vào đây, và con sẽ có quyền sa thải dượng của mình khỏi công ty.”

“Không!” Duợng Dursley mềm nhũn như quả bóng xì hơi, gần như van xin Harry. “Không, đừng làm thế!”

Ilsa lạnh lùng liếc nhìn ông ta. “Vậy thì đối xử với ông chủ của mình tốt một chút đi.”

“Ông… chủ?” Dượng Dursley ngơ ngác như thể tai mình nghe lầm. Ông ta nhìn Harry chằm chằm, đầu óc trống rỗng, ù ù như có ong bay. “Harry… là ông chủ?”

Harry thản nhiên ký tên vào hồ sơ.

Cậu ta không biết 'cổ phần' là gì, nhưng cậu ta biết một điều, hiện tại dượng Dursley đang sợ hãi, đang khó chịu và điều đó làm cậu ta cực kỳ hả hê.

Suốt bao năm qua, bọn họ coi cậu như kẻ ở, như bao cát để Dudley đấm đá. Cậu đã chịu đủ rồi.

Lupin vui vẻ cắm nến lên bánh kem. “Đến lúc hát rồi.”

Ông nhìn thẳng vào dượng Dursley. “Tất cả mọi người đều phải hát.”

Dượng Dursley cứng đờ cả người. Ông ta quay sang nhìn dì Petunia, dì Petunia cũng nhìn ông ta đầy bất lực.

Cuối cùng, họ miễn cưỡng cất giọng.

“Chúc mừng sinh nhật…”

Giai điệu nghe như một bài ca tang lễ, tràn ngập nỗi bi thương.

Harry cười tươi rói.

Sau khi ăn bánh, Harry kéo Lupin lên phòng, háo hức muốn biết thêm về bố mẹ mình. Ilsa cũng theo lên.

Anton thì thoải mái cắt một miếng pudding, xúc một thìa đưa vào miệng.

Mắt cậu sáng lên, nhìn dì Petunia, cười híp mắt. “Vị ngon đấy. Tay nghề nấu ăn của bà giỏi hơn dì của tôi nhiều.”

Dì Petunia siết chặt tay ông Vernon, cố gắng nặn ra một nụ cười. “Cảm ơn… vì lời khen.”

Anton lơ đễnh nói, cắt thêm một miếng pudding, đưa cho Anna.

“Thực ra, các người không cần phải sợ hãi chúng tôi đến vậy. Lupin chỉ muốn cho Harry một cuộc sống tốt hơn mà thôi.”

“Hơn nữa, tôi đến đây cũng không phải vì Harry, mà là vì Lupin.”

Anna cười ngọt ngào, lặng lẽ ngồi bên cạnh, từ tốn thưởng thức miếng bánh.

Anton cười tủm tỉm, liếc nhìn nhà Dursley. “Có lẽ, các người vẫn luôn nghĩ rằng phù thủy là một đám quái dị?”

“Đúng vậy!” Dượng Dursley nghiến răng, mặt mày u ám.

“Vậy chứng tỏ các người chưa thực sự hiểu về phù thủy.” Anton vẫn mỉm cười, chẳng hề để tâm đến ánh mắt hằn học của người đàn ông trung niên trước mặt.

Thực ra, nếu nhìn theo góc độ khách quan, dượng Dursley không hẳn là một kẻ quá tệ. Khi đọc sách, Anton đã từng nghĩ vậy.

Phải, ông ta bạc đãi Harry. Nhưng để giữ cho cậu bé tránh xa thế giới phù thủy, dượng Dursley sẵn sàng đưa cả gia đình đến sống trên một hòn đảo hoang lạnh lẽo, rách nát.

Ngay cả khi Hagrid biến Dudley thành một cậu nhóc có đuôi lợn, ông ta cũng chỉ im lặng đưa con trai đến bệnh viện, chứ không trút giận lên Harry.

Nếu đổi lại là Anton… nếu có kẻ làm vậy với con trai mình, dù không thể đánh lại Hagrid, cậu chắc chắn cũng sẽ hận kẻ đó đến tận xương tủy.

Anton chậm rãi nói: “Thế giới này có hai loại người: Những kẻ mang dòng máu phù thủy, chúng tôi gọi họ là thuần huyết hoặc máu lai. Những kẻ không có dòng máu phù thủy, gọi là Muggle.”

Dượng Dursley nắm chặt bàn tay, mắt trừng trừng nhìn xuống mặt bàn, giọng nói trầm đục đầy kiềm chế. “Tôi chẳng việc gì phải quan tâm đến mấy thứ này!”

Phù thủy? Huyết thống? Toàn là thứ vớ vẩn!

“Thật sao?”

Anton hơi nghiêng đầu, chậm rãi nói:

“Vậy ông có biết không… Vợ ông cũng có dòng máu phù thủy.”

“!!!”

Dượng Dursley trợn tròn mắt, quay phắt sang dì Petunia. Dì cũng hoảng hốt nhìn ông, môi run rẩy.

“Rất khó tin sao? Chỉ có cha mẹ mang huyết thống phù thủy mới có thể sinh ra một phù thủy. Nếu em vợ ông Lily thức tỉnh ma thuật, thì điều đó có nghĩa là trong dòng họ của bà ấy có huyết thống phù thủy.”

“Không thể nào!” Dì Petunia hét lên. “Tôi đã từng viết thư cho Dumbledore, xin được vào học ở trường ma thuật, nhưng ông ấy từ chối tôi!”

“!!!”

Lần này, đến cả dượng Dursley cũng chết sững.

Anton thản nhiên nói tiếp: “Có dòng máu phù thủy không có nghĩa là chắc chắn sẽ trở thành phù thủy. Để làm được điều đó, một đứa trẻ cần phải trải qua bùng nổ ma lực trước năm mười một tuổi.”

“Còn nếu không? Chúng tôi gọi những người đó là Squib những kẻ không thể sử dụng ma thuật.”

Caui liếc nhìn Dudley, cười nhạt. “Rõ ràng, con trai các người đã qua cái tuổi ấy rồi… Điều đó có nghĩa là cậu ta cũng là một Squib.”

Nụ cười Anton nhếch lên đầy ẩn ý. “Nhưng hãy nhớ điều này, dòng họ của các người vẫn mang huyết thống phù thủy. Có thể con trai ông không phải phù thủy, nhưng cháu nội hay chắt của ông, một ngày nào đó, sẽ có người thức tỉnh ma thuật.”

Dượng Dursley lặng người, nhìn chằm chằm Anton. “Gia đình tôi… có phù thủy sao?”

Anton chậm rãi gật đầu, giọng cậu bình thản nhưng không giấu nổi sự kiêu ngạo.

“Phù thủy không phải là quái nhân, Dursley. Phù thủy chính là thần linh.”

“Nhớ kỹ điều đó. Gia đình ông có huyết thống của thần linh.”

“Và phù thủy không phải là trò ảo thuật vớ vẩn. Bất cứ điều gì mà thần thoại kể về thần linh, phù thủy đều có thể làm được.”

Cậu nhún vai. “Hãy đối xử tốt với Harry. Nếu một ngày nào đó, trong dòng họ của ông có một phù thủy, thì Harry sẽ là người thân duy nhất có thể giúp nó tồn tại trong thế giới này.”

Dượng Dursley nuốt nước bọt, ánh mắt dao động rõ rệt.

Thế giới của người lớn đôi khi là như vậy.

Sự đe dọa của Lupin có thể khiến dượng Dursley miễn cưỡng đối xử tốt với Harry, nhưng chắc chắn nó sẽ khiến ông ta mang lòng oán hận.

Nhưng lời nói của Anton thì khác, chúng đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của ông ta.

“Sao cơ…” Dượng Dursley siết chặt nắm tay. “Cháu tôi… có thể trở thành thần linh?”

Anton giơ tay lắc lắc ngón trỏ.

“Là có thể thôi. Đây là vấn đề xác suất. Nhưng nếu ông và vợ cố gắng thêm một chút, biết đâu con trai hay con gái của ông sẽ là phù thủy?”

Cậu nhún vai, nhếch môi đầy bí ẩn. “Ai mà biết được? Đó là số phận.”

Nói xong, Anton chẳng buồn để ý đến biểu cảm của họ nữa. Cậu tập trung vào miếng pudding trên tay và phải công nhận, mùi vị thực sự không tệ chút nào.

---

Không lâu sau, trời đã khuya.

Lupin nắm tay Harry, cùng nhau xuống lầu. Đã đến lúc họ phải rời đi.

Ông dịu dàng nói: “Chú sẽ đề xuất với Dumbledore, để ông ấy cho phép con ở nhà ta một thời gian vào kỳ nghỉ.”

Harry vui sướng ôm chầm lấy ông.

“Cháu rất mong chờ!”

Trái tim cậu nhảy múa vì hạnh phúc.

Thế giới đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều ngay cả Dudley cũng có vẻ… bớt khó ưa hơn một chút.

Ngoại trừ Anton.

Trước khi rời đi, cậu chỉ để lại một câu khó hiểu: “Khi cậu cảm thấy hài lòng với tất cả những gì thế giới Muggle mang lại, đừng quên lý do cậu theo đuổi ma thuật ngay từ đầu.”

Harry nhíu mày.

Câu đó có ý gì?

Cậu ta không hiểu.

Nhưng cũng chẳng sao cả, ngày hôm nay, cậu ta chỉ muốn tận hưởng niềm vui trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro