Chương 156: Quãng đời còn lại

Kỳ nghỉ trôi qua một cách chậm rãi, tiếng tích tắc của đồng hồ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

"Anton, Anna, hai đứa không thể cứ mãi trốn trong tầng hầm tăm tối của lâu đài như thế." Ilsa nghiêm mặt nhìn họ. Vị quản gia này lúc nào cũng tự coi mình như một người giám hộ, quan tâm đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của hai đứa trẻ.

"Ra ngoài hít thở không khí trong lành, tắm nắng một chút."

"Hai đứa phải học cách sống."

Ilsa trông vô cùng nghiêm túc. "Thế giới ma thuật là một bí ẩn mà cả đời cũng không thể khám phá hết, nhưng các con phải nhớ rằng, cuộc đời này không chỉ có mỗi ma thuật."

Ilsa là một phù thủy đặc biệt. Cô không thể gặp lại cha mẹ mình, một thân một mình lưu lạc trong thế giới Muggle, vậy mà chẳng biết vì sao lại nuôi dưỡng được một tính cách lạc quan và tươi sáng như thế.

Anna nhoẻn miệng cười, quay sang nhìn Anton.

Anton chỉ nhún vai. "Thực ra, cháu đã sẵn sàng rồi."

Cậu lắc nhẹ ống nghiệm trong tay. Chất lỏng bên trong phản chiếu ánh sáng xanh lục kỳ ảo, mơ hồ và mờ ảo như có một làn khói mỏng quẩn quanh.

"Dì à, gọi mọi người đến đây đi, đến giờ uống thuốc rồi."

"Loại độc dược này không thể tiếp xúc với ánh nắng, tốt nhất nên uống ngay bây giờ."

Không lâu sau, ba người lớn còn lại cũng có mặt.

"Con..." Ông Rosier căng thẳng tột độ. "Anton, con đã điều chế được giải dược sao?"

Anton nhìn chằm chằm vào ống nghiệm, lắc đầu. "Nó chỉ đánh lừa ý chí, chứ không thể hoàn toàn hóa giải Lời Nguyền Máu và độc tố người sói."

"Cách mười năm mọi người phải uống một lần. Công thức và cách điều chế, cháu sẽ đưa cho mỗi người một bản, tốt nhất là phải nhớ thật kỹ."

"Xanh lam là của cô Nagini, xanh lục là của chú Lupin."

Thật đáng tiếc, Anton từng nghĩ rằng loại độc dược này có thể thay đổi vận mệnh của cả giống loài người sói. Nhưng cho đến nay, nghiên cứu vẫn chỉ có thể chế tác theo phương thức cá nhân hóa, từng người một.

Bởi vì liên quan đến linh hồn nên không thể lơ là!

Dù xúc động đến mấy, khi Rosier nhận lấy ống thuốc và nhìn sang Nagini, ông vẫn chần chừ. Dù sao, Anton cũng chỉ là một đứa trẻ, loại thuốc này...

"Con uống rồi." Anna mỉm cười ngọt ngào. "Con tin Anton, và nó thực sự có hiệu quả."

"!!!"

Nagini cũng mỉm cười dịu dàng. "Em cũng tin thẳng bé, Anton đã không ít lần cứu em rồi."

"!!!"

Ồ, Rosier ghen tị rồi.

Nhưng ông vẫn trịnh trọng cúi đầu thật sâu trước Anton, giọng đầy chân thành. "Gia tộc Rosier sẽ mãi ghi nhớ sự giúp đỡ của con."

"Đừng như vậy." Anton cười rạng rỡ, như ánh mặt trời chiếu rọi vào căn hầm tối dưới lâu đài. "Mọi là gia đình của cháu."

Mọi người đều bật cười.

Chỉ có một người không cười chính là Lupin.

Lupin tất nhiên hoàn toàn tin tưởng Anton. Ngay từ khi Rosier còn đang chần chừ, ông đã uống cạn thứ dược tề đó.

Loại thuốc này thật kỳ diệu. Như một luồng nắng ấm len lỏi vào dạ dày, lan tỏa ra toàn bộ cơ thể, sưởi ấm từng ngóc ngách của linh hồn.

Ông cảm nhận được độc dược đang thay đổi bản thân từ bên trong. Có thể cảm nhận được một con sói đang đứng trong tâm hồn mình, nhưng thay vì gào thét lấn át lý trí, nó giờ đây trở thành một phần của ông.

Những sợi lông sói mọc ra từ mu bàn tay. Các ngón tay kéo dài, móng vuốt sắc bén như những lưỡi dao nhỏ.

Nhưng thật kỳ lạ nó không phải sự biến đổi dữ dội thường thấy khi hóa sói, mà là một sự chuyển đổi có thể điều khiển.

Chỉ cần một suy nghĩ, bàn tay anh lại trở về hình dạng con người.

Giống như lần đầu tiên Anton cho ông thấy cánh tay người sói của cậu vậy.

Phải, Anton chưa từng nói dối. Cậu thực sự đã làm được, đã giúp ông tự do chuyển đổi giữa người và sói, giống như một Animagus có thể tùy ý hóa thú.

Hóa thành một con sói, và chỉ mang dáng vẻ của sói đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lupin sẽ không còn phải mất kiểm soát như một con thú hoang nữa.

Trước kia, mỗi lần hóa sói, ý thức của ông chỉ có thể bất lực trôi dạt bên cạnh bản năng thú tính, cay đắng nhìn bản thân mình tàn sát.

Ông từng bị những Phù Thủy Hắc Ám mở cửa chuồng, để ông lao ra ngoài gây hại cho người vô tội.

Khi đó, ông chỉ có thể tuyệt vọng gào thét trong tâm trí: "Không! Đừng! Dừng lại đi!"

Nhưng tất cả đều vô ích.

Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cắn xé từng người một.

Sau đó, chỉ còn lại nỗi đau và hối hận chồng chất.

Nước mắt bất giác dâng lên trong khóe mắt.

Mọi khổ đau trong quá khứ dường như ùa về, đè nặng lên trái tim.

Ông thậm chí muốn gầm lên một tiếng thật lớn để giải tỏa tất cả.

"Cho dù sau này không có phương thuốc nào tốt hơn, chỉ cần uống loại thuốc này mỗi mười năm một lần, mọi người cũng sẽ không còn bị Lời Nguyền Máu và độc tố người sói trói buộc nữa." Giọng nói của Anton vang lên từ phía xa.

"Nếu sau này mọi người có con cái, không may thừa hưởng lời nguyền này, chỉ cần cho chúng uống thuốc."

"Tất nhiên, tôi vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu cho đến khi mọi người không còn cần đến thuốc nữa."

Hức.

Nước mắt không thể kiềm được nữa, lặng lẽ lăn dài trên má.

Giống như bầu trời u ám bị xuyên thủng bởi ánh mặt trời, cuộc đời ông bỗng chốc bừng sáng.

Ông như được tái sinh.

Lupin ngửa đầu, gầm lên một tiếng đau thương mà thống khoái.

BÙM!

Ông biến mất ngay tại chỗ.

"Lupin!"

Ilsa kinh hãi hét lên, định thi triển Độn Thổ để đuổi theo.

Nhưng Nagini mỉm cười, ngăn cô lại. "Hãy để anh ấy yên tĩnh một lúc."

Lupin không đi lâu.

Trước bữa tối, ông xuất hiện trở lại—

Nhưng không còn là hình ảnh Lupin lôi thôi như trước.

Ông ăn vận chỉnh tề, bộ vest phẳng phiu đầy phong độ, còn xịt chút nước hoa nhàn nhạt.

Hai tay giấu ra sau lưng, trên mặt thoáng hiện nét ngượng ngùng của một chàng trai trẻ.

Ông chậm rãi bước đến trước mặt Ilsa với một chút bối rối, một chút mong đợi.

Ông nhìn mọi người xung quanh, rồi lại chăm chú nhìn Ilsa. Khóe miệng khẽ động đậy, như thể muốn nói gì đó nhưng lại có chút ngập ngừng.

“!”

Ilsa bỗng dưng sững lại, như thể linh cảm được điều gì đó. Cô lập tức đưa tay che miệng, đôi mắt đỏ hoe.

“Anh…”

Giọng của Lupin run rẩy.

Ông hít một hơi thật sâu, rồi quỳ một chân xuống đất. Hai tay nâng lên một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, chậm rãi mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

“Có được loại độc dược này… Anh cảm thấy như mình đã được tái sinh.”

“Anh cuối cùng cũng có thể sống một cuộc đời đúng nghĩa.”

“Anh cũng không biết vì sao… Nhưng điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là…”

Giọng ông nghẹn lại.

“Cuối cùng, anh cũng có thể cho em một mái nhà!”

“Ilsa, chính em là người đã mang ánh sáng đến với cuộc đời anh, vào lúc nó u ám nhất.”

“Chính em đã luôn ở bên anh, cùng anh cải thiện cuộc sống của người sói, chưa bao giờ than phiền lấy một lời.”

“Và cũng chính em, chưa từng rời xa anh dù chỉ một khắc.”

Lupin mỉm cười dịu dàng.

“Anh mong rằng, từ nay về sau, mỗi ngày của anh… đều có thể bắt đầu bằng nụ cười của em.”

“Ilsa, em có bằng lòng…”

“Em đồng ý!”

Ilsa không thể kiềm chế được nữa. Cô kéo ông đứng dậy, rồi lao thẳng vào vòng tay của ông.

"Wow~" Anton tròn mắt ngạc nhiên.

“Lãng mạn quá đi mất~” Anna siết chặt hai tay, phấn khích đến mức không thể ngồi yên.

Nagini mỉm cười, lặng lẽ nhìn Rosier. Ánh mắt họ giao nhau, rồi mười ngón tay siết chặt vào nhau.

“BÙM~~~”

Một chùm pháo hoa rực rỡ bắn ra từ đầu đũa phép, sắc màu bừng sáng như một tấm màn ánh sáng kỳ diệu phủ lên cả căn phòng rực rỡ, ấm áp, như thể hạnh phúc có thể chạm vào được.

Đêm đó, tất cả đều đắm chìm trong tiệc tùng và vũ điệu.

Họ nhảy múa, hát ca, cười đùa…

Tận hưởng từng khoảnh khắc của niềm vui, cho đến tận khuya.

---

Giữa đêm, một tiếng “BỘP” vang lên khe khẽ. Pedro vừa Độn Thổ xuất hiện, trông có vẻ vội vã. Rõ ràng ông ta đến để bàn chuyện quan trọng với Rosier.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Rosier đã cười phá lên, vỗ mạnh lên vai bạn mình.

“Này, giờ này chỉ có một việc quan trọng nhất thôi!”

“Lại đây! Khiêu vũ nào!”

“???”

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Pedro đã bị kéo vào sàn nhảy. Ông ta chỉ có thể ngơ ngác xoay vòng theo nhịp điệu, mặc cho Rosier lôi kéo.

Khó khăn lắm mới đợi đến khi Rosier chịu dừng lại thì…

Lupin cũng đã đến trước mặt ông ta, nở một nụ cười đầy hào hứng.

“Đến lượt tôi!”

Pedro: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đến đây để làm gì???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro